【 Chương 45: - Đi tuần 】 Hôn cũng hôn rồi vì sao không ngủ lại
***
“Sớm biết ngươi sẽ đến xem đèn hoa sen, lúc trước nên trụ ở đối diện.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Coi càng trống trải hơn một chút.”
“Cũng không phải hài tử xem hội hoa sen, nhất định phải đẩy đầu người phía trước ra nhìn cho rõ.” Sở Uyên cười nhìn hắn, “Chính ngươi cũng nói, trong cung quá ngột ngạt đi ra ngoài hóng mát chút thôi.”
Nơi này là con đường náo nhiệt nhất trong Vương thành, coi như là đóng cửa sổ, cũng như trước có thể nghe được tiếng huyên náo ở phía dưới, bánh đường chiên nóng hôi hổi ở trong nồi, mùi thơm nhất thời liền bay đến trên lầu hai, ngập tràn vị ngọt.
“Ăn không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên gật đầu: “Ăn.”
“Chờ ta.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy bước ra cửa.
Đoạn Dao ở sát vách tha thiết chờ mong nói: “Ta cũng muốn ăn.” Ngửi qua cũng rất thơm.
“Nghe lời, nhịn một chút.” Nam Ma Tà tiếp tục dán sát lên tường, duỗi ra một bàn tay vỗ vỗ đầu hắn, “Đợi lát nữa sư phụ mang ngươi xuống lầu ăn bánh nóng hổi.”
Sở Uyên đứng ở bên cửa sổ, một đường nhìn Đoạn Bạch Nguyệt xuyên qua đường phố, đứng chung với một đám hài tử mua bánh đường chiên, sau khi mua xong liền tiến vào cửa hàng điểm tâm sát vách. Cuối cùng khi trở về, còn không quên tiện thể mua mấy bao thịt bò kho.
“Nếm thử xem.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Mỗi ngày đều thấy có người xếp hàng mua món kho nhà này, hẳn là rất ngon.”
“Lão bản gian cửa hàng này đã từng là ngự trù trong cung.” Sở Uyên cũng không dùng đũa, lấy tay xé một miếng gan bò ăn, “Sau đó có lần không cẩn thận té gãy chân, liền từ chức trở về quê nhà ở Giang Nam sống khoảng ba năm. Hẳn là do nhớ con trai con dâu ở Vương thành, mấy năm trước mới trở lại, rảnh rỗi không quen thì mở quán món kho Bát Phương này.”
“Nhớ rõ ràng như vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt bất ngờ.
“Nếm thử xem.” Sở Uyên nó, “Hẳn là ngươi sẽ thích.”
Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay cầm miếng gân bò bỏ vào miệng, gật đầu: “Đúng là không tệ.”
“Chỉ là không tệ thôi sao?” Sở Uyên nhìn hắn.
“Hửm?” Đoạn Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút: “Không thì ta khen thêm vài câu? Thịt mềm nhưng không bị nát, thịt mỡ vừa phải, màu sắc đỏ tươi, vừa cho vào miệng liền tan ra.”
Đoạn Dao và Nam Ma Tà ở sát vách đồng thời nuốt nước miếng, hơi khát khao.
Sở Uyên lắc đầu, nói: “Năm ấy tám tuổi khi ngươi tiến cung nói thích ăn cái này, còn nói tương lai muốn phái đầu bếp Tây Nam phủ lại đây học.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Biết ngay là ngươi quên rồi.” Sở Uyên nhàn nhàn nói, “Phạt hôm nay không được ăn.”
“Một bàn món kho mười mấy năm trước, lỡ quên tội trạng cũng không đến nỗi không thể tha thứ đi?” Đoạn Bạch Nguyệt dịch ghế tựa ngồi ở bên cạnh hắn, “Ầy, chuyện quan trọng một cái ta cũng không quên.””Tỷ như?” Sở Uyên hỏi.
“Nói thí dụ như tương lai có một ngày muốn cùng nhau trở về Tây Nam.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lúc đó ngươi đã đáp ứng ta.”
“Hửm?” Sở Uyên học theo hắn chống quai hàm, “Không nhớ ra được, quên rồi.”
“Ta chưa quên là được.” Đoạn Bạch Nguyệt thổi nguội bánh đường chiên cho hắn, “Hơi nóng, ăn từ từ thôi.”
“Đó là gì vậy?” Sở Uyên nhìn thấy góc tường có một đống bao bố đặt lung tung.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đồ để dịch dung.” Dù sao Vương thành không thể so với nơi khác, quan viên nhận thức mình có không ít. Vì để tránh cho xảy ra chuyện, vẫn là phải cẩn thận mới tốt.
Sở Uyên để sát vào nhìn nhìn mặt hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Không sao, ta da dày thịt béo, không giống ngươi.”
“Đáng giá không?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đáng giá.”
Sở Uyên nhìn hắn, nhất thời chốc lát cũng không biết mình nên nói cái gì, lớn nhỏ gì cũng là một vương ở biên cương, nhưng ngay cả quang minh chính đại đi ở trên đường cũng là hy vọng xa vời, thật sự đáng giá sao?
“Đang suy nghĩ gì vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt thở dài, giơ tay xoa bóp cằm hắn, “Đã nói, không được phép hối hận chuyện năm đó.”
Giọng Sở Uyên rất thấp: “Bây giờ thiên hạ này nhấc lên ngươi, đều là bêu danh.”
“Ai nói, hồi trước không phải còn có công chúa muốn gả cho ta sao.” Đoạn Bạch Nguyệt không để ý, “Huống hồ có thể mắng cái gì, tới tới lui lui cũng chỉ là lòng muông dạ thú, mưu đồ gây rối. Nếu như ta quan tâm cái này, vậy coi như thực sự là ăn quá nhiều trùng.”
Sở Uyên vẫn không lên tiếng, luôn ở chỗ cũ xuất thần. Mười mấy năm qua, hai người cũng có lợi dụng lẫn nhau, cũng từng cộng sinh ra tử. Đã nói qua rất nhiều, chuyện đã làm cũng rất nhiều, từ lâu không biết cái gì mới là suy nghĩ thật sự trong lòng hắn. Thậm chí cho dù là bây giờ, tình cờ tâm tư vẫn là sẽ hoảng hốt, không cảm nhận rõ người trước mắt, cũng không thấy rõ con đường tương lai.
“Sao sát vách lại yên tĩnh thế?” Trong lòng Đoạn Dao không chắc chắn.
Nam Ma Tà nhìn về phía hắn 'Xuỵt' một tiếng, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, rón ra rón rén đi tới trước cửa phòng hai người, tiếp tục nghe.
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày, có chút lo lắng nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
Sở Uyên vươn tay xoa gò má hắn, nhắm mắt lại hôn tới.
Ngoài cửa, Đoạn Dao đầy mặt hưng phấn, cũng học theo sư phụ rón rén chân chuồn lại chuẩn bị nghe lén, lại bị Nam Ma Tà xách cổ cưỡng ép ném trở về phòng.
Hài tử không được nhìn a, nhìn người ta hôn môi sẽ hư mắt.
Xúc cảm trên môi quá chân thực, trong đầu như là có cái gì ầm ầm đứt ra. Đoạn Bạch Nguyệt sửng sốt chốc lát, sau đó liền siết chặt thắt lưng của hắn, ầm ầm áp người đến trên vách tường.Sở Uyên chỉ là nhìn hắn, cũng không nói chuyện.
Đáy mắt Đoạn Bạch Nguyệt có chút tơ máu, trong lòng không biết đang nghĩ cái gì, nhưng vẫn chưa nghĩ qua sẽ có một ngày hắn chủ động, cái lướt qua nhiều năm kia như vậy, hai người đều cẩn thận che giấu ranh giới cuối cùng.
Cho dù chỉ là thời khắc này, không nghĩ giang sơn xã tắc gì đó cũng tốt, biết rõ sau một lần kích động có lẽ chính là vạn kiếp bất phục, cũng không nguyện tiếp tục quản nó. Đoạn Bạch Nguyệt cúi đầu một lần nữa sâu sắc hôn người trong lòng. Lông mi Sở Uyên run rẩy, đầu lưỡi mềm mại nóng bỏng, càng né tránh càng giống như là đón ý hùa theo
Không biết qua bao lâu, Đoạn Bạch Nguyệt mới hơi buông lỏng cánh tay ra, nhưng cũng không chịu thả người đi, chỉ để sát vào hôn một cái.
Sở Uyên giơ tay đẩy hắn ra, bên tai ửng hồng.
Bên trong phòng rất yên tĩnh.
Một lát sau, Sở Uyên nói: “Ta muốn hồi cung.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Xong rồi thì không cần ta nữa?”
Sở Uyên: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt cười khẽ, tiến lên kéo người vào trong ngực mình: “Ngồi thêm một lúc nữa, ta sẽ đưa ngươi trở về.”
“Đêm nay đến gặp Cố Vân Xuyên đi.” Sở Uyên nói, “Hắn có lẽ thật sự có chuyện quan trọng tìm ngươi.”
“Được.” Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cười đùa của dân chúng, trên mặt sông nói ít cũng có hơn trăm chiếc đèn hoa sen đang trôi lảo đảo, uốn lượn nối liền một chuỗi.
Sở Uyên đứng ở bên giường, nhìn mảnh đèn đuốc kia xuất thần.
“Cầu nguyện một điều đi?” Đoạn Bạch Nguyệt từ phía sau ôm lấy hắn, “Nói không chừng thật sự sẽ thành hiện thực.”
Sở Uyên nói: “Cầu mong ngươi đời này an khang vui vẻ.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Không phải ta, là chúng ta.”
Sở Uyên nắm chặt tay hắn đang vòng qua bên hông mình, mười ngón chậm rãi đan vào nhau, ngã về phía sau dựa vào trong lồng ngực hắn.
Bên bờ sông, Lưu Đại Quýnh đang cùng Đào Nhân Đức một đường ăn bánh trôi hoa quế, tất nhiên vẫn là thái phó đại nhân trả tiền.
“Lần sau khi tìm hoàng thượng phê sổ con, ngươi lấy tôn tử của mình ra làm giá đỡ đi.” Lưu Đại Quýnh oán giận, “Đừng liên lụy người vô tội.”
“Ngươi còn chuyện gì mới mẻ hơn để nói không? Oa nhi vừa mới chào đời, hoàng thượng còn chưa nhìn thấy mà cứ suốt ngày nhớ thương.” Đào Nhân Đức nói, “Tôn nhi kia của ta mỗi ngày ở trong cung nháo, đi bẩm hoàng thượng một lần sẽ đau đầu một lần.”
“Tội của ngươi cũng quá lớn.” Lưu Đại Quýnh nói, “Hoàng thượng vốn cũng không nguyện ý nạp phi tuyển tú, nếu là nhìn thấy oa nhi đầy tháng, nói không chừng còn có thể sửa đổi tâm tư một chút, lần này càng không thể đùa.”
“Không biết xấu hổ nói ta.” Đào Nhân Đức bỏ lại muỗng bánh trôi, “Mỗi ngày ngươi làm mối cho người khác, cũng không thấy nói cho hoàng thượng một người.””Đây chính là hoàng thượng, người bình thường sao có thể xứng.” Lưu Đại Quýnh nói năng hùng hồn, “Nếu muốn nạp phi, nói ít tướng mạo cũng phải xuất chúng, xuất thân cao quý, còn phải biết nóng biết lạnh biết tiến biết lùi. Ngươi ngược lại nói xem, trong Vương thành có mấy nhà có thể xứng?”
Đào Nhân Đức liên tục lắc đầu: “Trong Vương thành không có vậy thì đi ra bên ngoài tìm. Vừa vặn qua đoạn thời gian muốn đến bắc hành cung, ven đường ngươi nhìn kỹ một chút, gần đây mí mắt của ta cứ giựt liên tục, nói không chừng thật sự có nhân duyên.”
“Nghe lời khuyên của bản quan, mắt của ngươi giựt là làm quá nhiều chuyện đuối lý rồi, nào có bản lĩnh nhảy ra nhân duyên.” Lưu Đại Quýnh mặt đầy ghét bỏ, “Lại nói, ngươi xem vết nhăn trên mặt ngươi này, ngàn vạn lần đừng có nhảy ra một người mặt rỗ cho hoàng thượng.”
Đào Nhân Đức cảm thấy bản thân sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị bà mai này làm tức chết.
Đoạn Bạch Nguyệt cũng vừa vặn hỏi: “Bắc hành cung?”
“Ừm.” Sở Uyên gật đầu, “Hàng năm vào khoảng thời gian này, sẽ vào trong đó trụ một trận. Đi xem thử dân chúng ven đường, cũng đổi một nơi trống trải mở rộng tầm mắt, là quy củ của phụ hoàng.” Nói xong dừng một chút, vừa cười, “Bất quá ta luôn cảm thấy là hắn ngại trong Vương thành quá nóng, cho nên tìm lý do đi nghỉ mát.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vị trí thành Vân Đức ở thâm sơn, xác thực so với nơi này mát mẻ hơn rất nhiều.”
“Ngươi thì sao?” Sở Uyên hỏi, “Phải trở về Tây Nam à?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không về.”
“Đi ra ngoài lâu như vậy, không sợ biên cảnh loạn à?” Sở Uyên quay đầu nhìn hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chờ ngươi tận mắt nhìn thấy thì sẽ biết, biên cảnh Tây Nam e là biên cảnh an ổn nhất Đại Sở, cũng không cần dựa vào vũ lực để trấn áp. Lúc trước bảy mươi hai trại chủ ở Miêu Cương mỗi người đều tự mưu cầu, mỗi ngày đều câu tâm đấu giác hạ độc lẫn nhau chỉ vì tranh đoạt vài phòng ốc chút lương thực. Hiện tại sau khi thống nhất, mọi người đều có phòng ở có đồ ăn, thỉnh thoảng Tây Nam phủ còn ban thưởng, sống rất thoải mái. Bọn họ cũng không lòng muông dạ thú thủ đoạn cao siêu giống như người Mạc Bắc. Coi như là nhất trí liên hợp, cũng không xảy ra sóng to gió lớn. Ngay cả Tây Nam cũng còn chưa xảy ra, thì đừng nói chi là Vương thành, cần gì phải tự chuốc nhục nhã.”
“Cũng có một ngày ngươi nói người khác lòng muông dạ thú.” Sở Uyên dùng phía sau đầu đụng đụng lồng ngực hắn.
“Đến thời điểm đó ta lôi kéo bọn họ bùng nổ, ngươi nói tin tức truyền tới Vương thành, có thể dọa vị Đào Thái phó kia ngất xỉu hay không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên dở khóc dở cười: “Này cũng có thể nhấc lên thái phó đại nhân?”
“Hắn mỗi ngày mắng ta, ngươi lại không cho ta đi đánh hắn.” Cằm Đoạn Bạch Nguyệt để tại bả vai hắn, “Chỉ có thể nói nói lời dèm pha.” Rất ủy khuất.
Thời gian muộn một chút, dân chúng ngắm đèn hoa sen cũng từ từ tản đi, Đoạn Bạch Nguyệt cũng đưa Sở Uyên trở về Vương cung.Nam Ma Tà và Đoạn Dao nằm nhoài trên bệ cửa sổ, tha thiết nhìn theo bóng lưng hai người đi xa, cơ hồ muốn lộ ra hơn nửa người.
Đêm nay ngàn vạn lần phải ở lại trong cung a!
Tứ Hỉ công công đang ở trước cửa tẩm cung ngủ gật, nghe được tiếng vang mở mắt ra, thấy hai người cũng đã trở về mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trong khoảng thời gian này, có ai đến tìm trẫm không?” Sở Uyên hỏi.
“Không có, rất yên tĩnh.” Tứ Hỉ công công cười ha ha, về sau hoàng thượng cứ việc an tâm đi ra ngoài đi dạo.
“Vậy thì nghỉ ngơi đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ta đi gặp Cố huynh xem có chuyện gì, sau đó -- “
“Sau đó trở về khách điếm nghỉ ngơi.” Sở Uyên vỗ vỗ gò má hắn, “Mấy ngày nay ngươi cũng không hảo hảo ngủ, đêm nay bàn xong chuyện nghĩ đến cũng khuya, đừng chạy loạn nữa.”
“Cũng được.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, “Vậy đêm mai ta trở lại thăm ngươi.”
Sở Uyên gật đầu, nhìn hắn nhảy qua tường viện rời đi, cảm thấy có chút buồn cười.
Động tác ngược lại là càng ngày càng thuần thục.
“Hoàng thượng.” Thấy tâm tình của hắn rất tốt, Tứ Hỉ cũng cao hứng, ở một bên nói, “Có cần truyền nước nóng tắm rửa không ạ?”
“Lát nữa đi, thời gian còn sớm.” Sở Uyên nói, “Trẫm đi xem sổ con.”
Tứ Hỉ: “...”
Sở Uyên cười nhìn hắn: “Trẫm biết rồi, sẽ trở về ngủ sớm một chút.”
Tứ Hỉ liên tục nói dạ, đỡ hắn đến Ngự Thư phòng.
Sổ con vẫn là chuyện lúc trước, sự tình cũng như trước không hề ít. Tâm tình Sở Uyên so với hôm qua lại tốt hơn rất nhiều, thậm chí trên mặt vẫn luôn mang ý cười.
Tứ Hỉ công công ở bên cạnh chậc chậc, xem ra là có Tây Nam Vương.
Chớp mắt một cái nửa canh giờ trôi qua, Sở Uyên thả bút lông trong tay xuống, Tứ Hỉ công công chận lại nói: “Hoàng thượng có muốn trở về tẩm cung không?”
Sở Uyên xoa xoa bụng, nói: “Truyền thiện đến.”
Tứ Hỉ công công đột nhiên nghe được có chút không phản ứng kịp, về sau hoàn hồn liền chận lại nói: “Hoàng thượng muốn dùng món gì?”
“Món gì cũng được, cành nhanh càng tốt.” Sở Uyên đặt cằm ở trên long án, “Sắp chết đói rồi.” Ở trong khách điếm tuy nói mua không ít bánh chiên thịt bò kho, nhưng căn bản cũng không ăn được bao nhiêu. Vừa nãy khi hồi cung vẫn không cảm giác được, xem mấy quyển sổ con nhưng là bụng kêu ục ục, quả thực trước ngực muốn dán ra sau lưng.
Tứ Hỉ công công chạy đi dặn dò, không lâu sau liền có nội thị đưa đến một hộp gỗ, mở ra là cháo hoa lúc trước Sở Uyên thường ăn, cùng với một ít chè ngọt để tráng miệng.
“Hoàng thượng từ từ dùng.” Tứ Hỉ giúp hắn bố trí xong bát đũa.
Sở Uyên hỏi: “Có thịt không?”
Tứ Hỉ: “...”
A?
Đầu bếp Ngự Thiện phòng nhanh chóng nổi lửa, chặt xương sườn đến vang động trời, canh thịt ùng ục ùng ục nấu ra một cỗ hương thơm, tiểu thái giám chu vi một vòng đều đang nuốt nước miếng. Thức ăn nóng hổi được đưa tới Ngự Thư phòng, ngự trù lo sợ mặt mày tái mét, nói là thời gian hơi gấp, không kịp làm món ngon hơn, xin hoàng thượng thứ tội.Sở Uyên ăn một miếng cá, nói: “Rất ngon, thưởng.”
Nháy mắt ngự trù vui vẻ ra mặt, tạ ân nối gót theo nội thị rời khỏi Ngự Thư phòng.
Tứ Hỉ ở bên cạnh hầu hạ, nhìn Sở Uyên ăn xong cá liền ăn thịt, gặm bảy tám cây xương sườn còn chưa thấy dừng đũa, còn nói muốn ăn hồng hầm lộc đề. Vì vậy trong lòng buồn bực, Tây Nam Vương mang người đi ra ngoài, sao cũng không cho ăn cơm, nhìn hoàng thượng đói bụng kìa.
...
Buổi tối đó, một mình Sở Uyên ăn rất ngon miệng.
Bên trong Nhiễm Nguyệt lâu, Cố Vân Xuyên đang dựa vào lan can đánh đàn, Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào trên cây cột nói: “Xem thủ pháp của Cố huynh nước chảy mây trôi như vậy, nghĩ đến thêm một khoảng thời gian nữa thì có thể treo biển hành nghề tiếp khách.”
Tay Cố Vân Xuyên dừng một cái, dây đàn đứt đoạn mất một cọng.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi đối diện hắn.
Đáy mắt Cố Vân Xuyên nghi hoặc, nhìn nhìn bên hông hắn: “Liệt Vân đao của Vương gia đâu rồi?”
“Cho Dao nhi rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt tự mình rót một chén rượu.
Cho Dao nhi thì cho Dao nhi đi, vì sao phải treo ở bên hông một khối sắt vụn như thế? Cố Vân Xuyên thực sự không nhịn được hỏi: “Có thể cho tại hạ mượn xem ... bảo kiếm này được không?”
Đoạn Bạch Nguyệt thẳng thắn dứt khoát nói: “Không thể.”
Cố Vân Xuyên: “...”
“Tìm ta có chuyện gì?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Có liên quan đến Thiên Sát giáo.” Cố Vân Xuyên đáp.
Đoạn Bạch Nguyệt dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ta đến Mộng Lan châu tìm bằng hữu cũ, lúc về đi ngang qua Tây Nam.” Cố Vân Xuyên nói, “Sau khi Lam Cơ mất mạng, Thiên Sát giáo dường như chia năm bè bảy mảng, tiểu đệ tử còn lại thì không cần phải nói, đã sớm cuốn bao phục tìm nơi khác. Tứ đại hộ pháp trong giáo cũng không có lòng ở lại nữa, sau khi từng người cầm tài sản, thì một đuốc đốt cung điện Thiên Sát giáo. Vốn tưởng rằng chuyện này chấm dứt ở đây, không nghĩ tới đoạn thời gian trước, bốn hộ pháp kia lại bị người giết chết.”
“Bị ai giết?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Vân Xuyên nói: “Lam Cơ.”
Lông mày Đoạn Bạch Nguyệt bỗng nhiên nhíu lại.
“Hoặc là nói oan hồn Lam Cơ.” Cố Vân Xuyên nói, “Ba người còn lại đều là bị một chiêu mất mạng, da thịt ở trước ngực đều biến thành màu đen, nhìn như là bạch cốt trảo ngày thường Lam Cơ hay luyện tập. Sau khi tin tức truyền ra, người trong giang hồ lòng biết không ổn, vì vậy liền muốn cứu vị hộ pháp thứ tư kia trước, ai biết cũng đã chậm một bước, chỉ kịp nghe nàng nói câu cuối cùng, nói người lấy mạng mình chính là Lam Cơ.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngày đó nàng bị thương nặng rớt xuống vách núi, còn có mệnh sống?”
“Cho nên mới nói, có lẽ là quỷ hồn.” Cố Vân Xuyên nhíu mày, “Các môn phái giang hồ Tây Nam đều đang điều tra, nghe nói Nhật Nguyệt sơn trang cũng phái người đi, ta cũng không tham gia náo nhiệt, liền về nói chuyện này cho ngươi biết trước.”Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Đa tạ.”
“Nếu nàng không trêu chọc Tây Nam phủ, việc này Vương gia cũng là đừng nhúng tay.” Cố Vân Xuyên nói, “Lúc này ta cũng hỏi, tuy nói vị trí Mộng Lan châu ở Nam Hải, nhưng cũng không có mấy người nghe qua Thiên Thần Sa, có thể tìm được hay không cũng không chắc. Kim Tàm Tuyến độc cỡ nào, ngàn vạn lần đừng bất cẩn thì tốt hơn.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Hiện tại ta ngược lại thật sự giống như người bệnh liệt giường, mỗi một người khi tới một địa phương nào đó cũng sẽ hỏi giúp ta một câu thuốc.”
“Bằng hữu thú vị như Vương gia không thường thấy, có thể sống thêm vài năm, vẫn là sống thêm vài năm thì tốt hơn.” Cố Vân Xuyên rót đầy rượu cho hắn, “Đêm nay nếu là không có chuyện gì thì ở lại Nhiễm Nguyệt lâu uống rượu đi, tuy không sánh bằng rượu tự tay Vương gia cất, bất quá cũng cất vào hầm mười mấy năm.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Được.”
Cố Vân Xuyên đụng chén với hắn một cái: “Sớm thành thân.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Khụ khụ.” Cố Vân Xuyên nói, “Thực không dám giấu giếm, lúc đi ngang qua Tây Nam phủ, Kim thẩm thẩm lôi kéo ta nói chuyện hơn nửa ngày, nói ngày ngày ngóng trông Vương gia cưới vợ, đôi mắt cũng khóc mù một con.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Trong khách điếm, Đoạn Dao mệt đến choáng váng, vẫn kiên trì không chịu đi ngủ, muốn nghe sư phụ kể cố sự tình thánh của ca ca.
Phu canh ở trên đường gõ la đi qua, Nam Ma Tà mạnh mẽ vỗ tay xuống.
Bây giờ vẫn chưa trở về, có thể thấy được là ở lại.
Cuối cùng là không có làm nhục sư môn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đoạn Bạch Nguyệt trở lại nơi ở thì thấy Nam Ma Tà và Đoạn Dao đều gục xuống bàn, đang ngủ say.
...
“Ca.” Nghe được tiếng động, Đoạn Dao mơ mơ màng màng ngồi dậy.
“Vì sao lại ngủ ở chỗ này?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
“Trò chuyện quá lâu, bất tri bất giác liền ngủ.” Đoạn Dao dùng sức ngáp một cái.
“Đang nói chuyện gì vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn.
Đoạn Dao và Nam Ma Tà trăm miệng một lời nói: “Tán gẫu tương lai khi ngươi thành thân sẽ phô trương cỡ nào.” Dù sao đây chính là hoàng thượng.
Đoạn Bạch Nguyệt nhét cái muỗng vào trong miệng đệ đệ.
Đoạn Dao phi phi: “Đây là tối hôm qua bị đá xuống đất!”
“Ăn nói linh tinh.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng lên, “Đều trở về ngủ đi.”
Nam Ma Tà tràn ngập mong đợi hỏi: “Có cần luộc quả trứng đỏ không?”
Khuôn mặt bé nhỏ của Đoạn Dao đỏ bừng, hưng phấn chuẩn bị bất cứ lúc nào đi thông báo tiểu nhị.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên giường: “Tối hôm qua ta ở Nhiễm Nguyệt lâu.””Nhiễm Nguyệt lâu tốt a, vật dụng đầy đủ.” Nam Ma Tà vỗ đùi một cái.
Đoạn Dao tự giác che lỗ tai, cũng không biết là vật gì, căn bản vẫn chưa có nhìn lén qua tiểu thoại bản, rất thuần khiết.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ở cùng Cố huynh.”
Đoạn Dao thất vọng nói: “A?”
Nụ cười Nam Ma Tà cứng đờ ở trên mặt.
Đoạn Bạch Nguyệt lười nhiều lời, rút sắt vụn bên hông ra đuổi hai người ra ngoài.
Đoạn Dao ngồi xổm ở hành lang, hai tay chống quai hàm, cùng sư phụ đồng thời thở dài.
“Haizz!”
Lại qua mấy ngày, Sở Uyên quả nhiên liền bãi giá xuất cung, một đường đi về phía Đông đến bắc hành cung ở thành Vân Đức.
Một là vì thể nghiệm và quan sát dân tình ven đường, đương nhiên sẽ có thời gian, ven đường vừa đi vừa nghỉ, ba ngày mới đến tòa thành tiếp theo. Xe ngựa dừng ở dịch quán, Sở Uyên đẩy cửa phòng của mình ra, liền thấy trên bàn đặt một bó hoa lớn, cũng không biết là hái được ở đâu.
Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào trên xà nhà, nhìn hắn cười.
“Xuống đây.” Sở Uyên vươn tay.
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người nhảy xuống trên đất: “Sao lại trễ như vậy, ta ở trong thành chờ cả một ngày.”
“Trên đường nóng, để cho mọi người nghỉ ngơi thêm một trận.” Sở Uyên dùng tay áo lau mồ hồi cho hắn, “Trong phòng này cũng nóng, khối băng phải đợi lát nữa mới có thể đưa đến, sao ngươi cũng không biết ra bên ngoài cho mát.”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Lúc trước còn thật sự ở trên cây, kết quả một đám hài tử giống như khỉ con trèo lên cây, suýt nữa bị phát hiện.”
“Đường đường Tây Nam Vương lại trốn một đám hài tử.” Sở Uyên vỗ lồng ngực của hắn, “Mất mặt.”
Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn vừa muốn để sát vào hôn, ngoài phòng đã có người nói: “Hoàng thượng.”
Sở Uyên nhất thời đẩy hắn ra.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Ta có thể đi ra ngoài đánh hắn không?”
Sở Uyên nói: “Không thể.”
Không thể cũng muốn đánh. Tây Nam Vương ngồi xổm ở trên xà nhà nhìn Đào Nhân Đức vào phòng.
Kiếp trước mình hẳn là thiếu nợ lão già này không ít thứ.
“Đoạn đường này mệt nhọc, sao thái phó đại nhân cũng không nghỉ ngơi.” Sở Uyên đạo, “Tìm trẫm có việc gì không?”
“Bẩm hoàng thượng, có.” Đào Nhân Đức đạo, “Phụ cận dịch quán có miếu Nguyệt Lão -- “
“Thái phó đại nhân.” Sở Uyên không vui cắt ngang lời hắn.
“Hoàng thượng nghe lão thần nói hết đã.” Đào Nhân Đức tăng nhanh tốc độ nói, “Miếu Nguyệt Lão này cực kì linh nghiệm, ngày mốt vừa vặn là lễ cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa(*), vì vậy trước cây nhân duyên kia treo không ít khăn gấm, đều là do khuê nữ nữ nhi gia một đường kim một sợi chỉ -- “
(*) Lễ hội cầu Chức Nữ khéo tay thêu thùa: cầu xin Chức Nữ giúp cho khéo tay canh cửi, thêu thùa (tối ngày 7-7 âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn sao Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá)
“Tứ Hỉ!” Sở Uyên lớn tiếng nói.
“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công chạy vào.
“Đưa thái phó đại nhân trở về.” Sở Uyên dặn dò.
Đào Nhân Đức còn muốn nói gì đó, Sở Uyên cũng đã tiến vào nội thất.
“Thái phó đại nhân, đi thôi.” Tứ Hỉ công công ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói, “Đừng chọc hoàng thượng mất hứng, có việc gì đợi lát nữa rồi nói.”
Đào Nhân Đức trong lòng thở dài, sau tạ ân liền lui ra.
Lưu Đại Quýnh cất tay, đứng dưới tàng cây xem kịch vui.
Biết ngay mà, nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài.
Còn nói mí mắt mình giựt là có chuyện tốt.
Tốt cái rắm!
“Ngươi xem, ngươi lại không cho ta đi đánh hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm ở trước người hắn.
Sở Uyên ngồi ở bên giường, nhìn hắn cũng không biết là nên tức hay nên cười.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Có muốn đến miếu Nguyệt Lão không? Ta dẫn ngươi đi.”
“Không đi.” Sở Uyên rút tay về.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi sát bên cạnh hắn: “Cũng nói rất linh nghiệm, chúng ta lén lút đi, liếc mắt nhìn rồi trở lại.”
“Thích tham gia náo nhiệt thế à?” Sở Uyên nhéo lỗ tai hắn.
“Nói không chừng thật sự có thể cầu nhân duyên.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm người vào ngực mình, “Ít nhất cũng kết một dây tơ hồng, được không?”
Sở Uyên đặt cằm trên bả vai hắn, lười biếng nói: “Được.”
***
“Sớm biết ngươi sẽ đến xem đèn hoa sen, lúc trước nên trụ ở đối diện.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Coi càng trống trải hơn một chút.”
“Cũng không phải hài tử xem hội hoa sen, nhất định phải đẩy đầu người phía trước ra nhìn cho rõ.” Sở Uyên cười nhìn hắn, “Chính ngươi cũng nói, trong cung quá ngột ngạt đi ra ngoài hóng mát chút thôi.”
Nơi này là con đường náo nhiệt nhất trong Vương thành, coi như là đóng cửa sổ, cũng như trước có thể nghe được tiếng huyên náo ở phía dưới, bánh đường chiên nóng hôi hổi ở trong nồi, mùi thơm nhất thời liền bay đến trên lầu hai, ngập tràn vị ngọt.
“Ăn không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên gật đầu: “Ăn.”
“Chờ ta.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy bước ra cửa.
Đoạn Dao ở sát vách tha thiết chờ mong nói: “Ta cũng muốn ăn.” Ngửi qua cũng rất thơm.
“Nghe lời, nhịn một chút.” Nam Ma Tà tiếp tục dán sát lên tường, duỗi ra một bàn tay vỗ vỗ đầu hắn, “Đợi lát nữa sư phụ mang ngươi xuống lầu ăn bánh nóng hổi.”
Sở Uyên đứng ở bên cửa sổ, một đường nhìn Đoạn Bạch Nguyệt xuyên qua đường phố, đứng chung với một đám hài tử mua bánh đường chiên, sau khi mua xong liền tiến vào cửa hàng điểm tâm sát vách. Cuối cùng khi trở về, còn không quên tiện thể mua mấy bao thịt bò kho.
“Nếm thử xem.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Mỗi ngày đều thấy có người xếp hàng mua món kho nhà này, hẳn là rất ngon.”
“Lão bản gian cửa hàng này đã từng là ngự trù trong cung.” Sở Uyên cũng không dùng đũa, lấy tay xé một miếng gan bò ăn, “Sau đó có lần không cẩn thận té gãy chân, liền từ chức trở về quê nhà ở Giang Nam sống khoảng ba năm. Hẳn là do nhớ con trai con dâu ở Vương thành, mấy năm trước mới trở lại, rảnh rỗi không quen thì mở quán món kho Bát Phương này.”
“Nhớ rõ ràng như vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt bất ngờ.
“Nếm thử xem.” Sở Uyên nó, “Hẳn là ngươi sẽ thích.”
Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay cầm miếng gân bò bỏ vào miệng, gật đầu: “Đúng là không tệ.”
“Chỉ là không tệ thôi sao?” Sở Uyên nhìn hắn.
“Hửm?” Đoạn Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút: “Không thì ta khen thêm vài câu? Thịt mềm nhưng không bị nát, thịt mỡ vừa phải, màu sắc đỏ tươi, vừa cho vào miệng liền tan ra.”
Đoạn Dao và Nam Ma Tà ở sát vách đồng thời nuốt nước miếng, hơi khát khao.
Sở Uyên lắc đầu, nói: “Năm ấy tám tuổi khi ngươi tiến cung nói thích ăn cái này, còn nói tương lai muốn phái đầu bếp Tây Nam phủ lại đây học.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Biết ngay là ngươi quên rồi.” Sở Uyên nhàn nhàn nói, “Phạt hôm nay không được ăn.”
“Một bàn món kho mười mấy năm trước, lỡ quên tội trạng cũng không đến nỗi không thể tha thứ đi?” Đoạn Bạch Nguyệt dịch ghế tựa ngồi ở bên cạnh hắn, “Ầy, chuyện quan trọng một cái ta cũng không quên.””Tỷ như?” Sở Uyên hỏi.
“Nói thí dụ như tương lai có một ngày muốn cùng nhau trở về Tây Nam.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lúc đó ngươi đã đáp ứng ta.”
“Hửm?” Sở Uyên học theo hắn chống quai hàm, “Không nhớ ra được, quên rồi.”
“Ta chưa quên là được.” Đoạn Bạch Nguyệt thổi nguội bánh đường chiên cho hắn, “Hơi nóng, ăn từ từ thôi.”
“Đó là gì vậy?” Sở Uyên nhìn thấy góc tường có một đống bao bố đặt lung tung.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đồ để dịch dung.” Dù sao Vương thành không thể so với nơi khác, quan viên nhận thức mình có không ít. Vì để tránh cho xảy ra chuyện, vẫn là phải cẩn thận mới tốt.
Sở Uyên để sát vào nhìn nhìn mặt hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Không sao, ta da dày thịt béo, không giống ngươi.”
“Đáng giá không?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đáng giá.”
Sở Uyên nhìn hắn, nhất thời chốc lát cũng không biết mình nên nói cái gì, lớn nhỏ gì cũng là một vương ở biên cương, nhưng ngay cả quang minh chính đại đi ở trên đường cũng là hy vọng xa vời, thật sự đáng giá sao?
“Đang suy nghĩ gì vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt thở dài, giơ tay xoa bóp cằm hắn, “Đã nói, không được phép hối hận chuyện năm đó.”
Giọng Sở Uyên rất thấp: “Bây giờ thiên hạ này nhấc lên ngươi, đều là bêu danh.”
“Ai nói, hồi trước không phải còn có công chúa muốn gả cho ta sao.” Đoạn Bạch Nguyệt không để ý, “Huống hồ có thể mắng cái gì, tới tới lui lui cũng chỉ là lòng muông dạ thú, mưu đồ gây rối. Nếu như ta quan tâm cái này, vậy coi như thực sự là ăn quá nhiều trùng.”
Sở Uyên vẫn không lên tiếng, luôn ở chỗ cũ xuất thần. Mười mấy năm qua, hai người cũng có lợi dụng lẫn nhau, cũng từng cộng sinh ra tử. Đã nói qua rất nhiều, chuyện đã làm cũng rất nhiều, từ lâu không biết cái gì mới là suy nghĩ thật sự trong lòng hắn. Thậm chí cho dù là bây giờ, tình cờ tâm tư vẫn là sẽ hoảng hốt, không cảm nhận rõ người trước mắt, cũng không thấy rõ con đường tương lai.
“Sao sát vách lại yên tĩnh thế?” Trong lòng Đoạn Dao không chắc chắn.
Nam Ma Tà nhìn về phía hắn 'Xuỵt' một tiếng, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, rón ra rón rén đi tới trước cửa phòng hai người, tiếp tục nghe.
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày, có chút lo lắng nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
Sở Uyên vươn tay xoa gò má hắn, nhắm mắt lại hôn tới.
Ngoài cửa, Đoạn Dao đầy mặt hưng phấn, cũng học theo sư phụ rón rén chân chuồn lại chuẩn bị nghe lén, lại bị Nam Ma Tà xách cổ cưỡng ép ném trở về phòng.
Hài tử không được nhìn a, nhìn người ta hôn môi sẽ hư mắt.
Xúc cảm trên môi quá chân thực, trong đầu như là có cái gì ầm ầm đứt ra. Đoạn Bạch Nguyệt sửng sốt chốc lát, sau đó liền siết chặt thắt lưng của hắn, ầm ầm áp người đến trên vách tường.Sở Uyên chỉ là nhìn hắn, cũng không nói chuyện.
Đáy mắt Đoạn Bạch Nguyệt có chút tơ máu, trong lòng không biết đang nghĩ cái gì, nhưng vẫn chưa nghĩ qua sẽ có một ngày hắn chủ động, cái lướt qua nhiều năm kia như vậy, hai người đều cẩn thận che giấu ranh giới cuối cùng.
Cho dù chỉ là thời khắc này, không nghĩ giang sơn xã tắc gì đó cũng tốt, biết rõ sau một lần kích động có lẽ chính là vạn kiếp bất phục, cũng không nguyện tiếp tục quản nó. Đoạn Bạch Nguyệt cúi đầu một lần nữa sâu sắc hôn người trong lòng. Lông mi Sở Uyên run rẩy, đầu lưỡi mềm mại nóng bỏng, càng né tránh càng giống như là đón ý hùa theo
Không biết qua bao lâu, Đoạn Bạch Nguyệt mới hơi buông lỏng cánh tay ra, nhưng cũng không chịu thả người đi, chỉ để sát vào hôn một cái.
Sở Uyên giơ tay đẩy hắn ra, bên tai ửng hồng.
Bên trong phòng rất yên tĩnh.
Một lát sau, Sở Uyên nói: “Ta muốn hồi cung.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Xong rồi thì không cần ta nữa?”
Sở Uyên: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt cười khẽ, tiến lên kéo người vào trong ngực mình: “Ngồi thêm một lúc nữa, ta sẽ đưa ngươi trở về.”
“Đêm nay đến gặp Cố Vân Xuyên đi.” Sở Uyên nói, “Hắn có lẽ thật sự có chuyện quan trọng tìm ngươi.”
“Được.” Đoạn Bạch Nguyệt đáp ứng.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng cười đùa của dân chúng, trên mặt sông nói ít cũng có hơn trăm chiếc đèn hoa sen đang trôi lảo đảo, uốn lượn nối liền một chuỗi.
Sở Uyên đứng ở bên giường, nhìn mảnh đèn đuốc kia xuất thần.
“Cầu nguyện một điều đi?” Đoạn Bạch Nguyệt từ phía sau ôm lấy hắn, “Nói không chừng thật sự sẽ thành hiện thực.”
Sở Uyên nói: “Cầu mong ngươi đời này an khang vui vẻ.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Không phải ta, là chúng ta.”
Sở Uyên nắm chặt tay hắn đang vòng qua bên hông mình, mười ngón chậm rãi đan vào nhau, ngã về phía sau dựa vào trong lồng ngực hắn.
Bên bờ sông, Lưu Đại Quýnh đang cùng Đào Nhân Đức một đường ăn bánh trôi hoa quế, tất nhiên vẫn là thái phó đại nhân trả tiền.
“Lần sau khi tìm hoàng thượng phê sổ con, ngươi lấy tôn tử của mình ra làm giá đỡ đi.” Lưu Đại Quýnh oán giận, “Đừng liên lụy người vô tội.”
“Ngươi còn chuyện gì mới mẻ hơn để nói không? Oa nhi vừa mới chào đời, hoàng thượng còn chưa nhìn thấy mà cứ suốt ngày nhớ thương.” Đào Nhân Đức nói, “Tôn nhi kia của ta mỗi ngày ở trong cung nháo, đi bẩm hoàng thượng một lần sẽ đau đầu một lần.”
“Tội của ngươi cũng quá lớn.” Lưu Đại Quýnh nói, “Hoàng thượng vốn cũng không nguyện ý nạp phi tuyển tú, nếu là nhìn thấy oa nhi đầy tháng, nói không chừng còn có thể sửa đổi tâm tư một chút, lần này càng không thể đùa.”
“Không biết xấu hổ nói ta.” Đào Nhân Đức bỏ lại muỗng bánh trôi, “Mỗi ngày ngươi làm mối cho người khác, cũng không thấy nói cho hoàng thượng một người.””Đây chính là hoàng thượng, người bình thường sao có thể xứng.” Lưu Đại Quýnh nói năng hùng hồn, “Nếu muốn nạp phi, nói ít tướng mạo cũng phải xuất chúng, xuất thân cao quý, còn phải biết nóng biết lạnh biết tiến biết lùi. Ngươi ngược lại nói xem, trong Vương thành có mấy nhà có thể xứng?”
Đào Nhân Đức liên tục lắc đầu: “Trong Vương thành không có vậy thì đi ra bên ngoài tìm. Vừa vặn qua đoạn thời gian muốn đến bắc hành cung, ven đường ngươi nhìn kỹ một chút, gần đây mí mắt của ta cứ giựt liên tục, nói không chừng thật sự có nhân duyên.”
“Nghe lời khuyên của bản quan, mắt của ngươi giựt là làm quá nhiều chuyện đuối lý rồi, nào có bản lĩnh nhảy ra nhân duyên.” Lưu Đại Quýnh mặt đầy ghét bỏ, “Lại nói, ngươi xem vết nhăn trên mặt ngươi này, ngàn vạn lần đừng có nhảy ra một người mặt rỗ cho hoàng thượng.”
Đào Nhân Đức cảm thấy bản thân sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị bà mai này làm tức chết.
Đoạn Bạch Nguyệt cũng vừa vặn hỏi: “Bắc hành cung?”
“Ừm.” Sở Uyên gật đầu, “Hàng năm vào khoảng thời gian này, sẽ vào trong đó trụ một trận. Đi xem thử dân chúng ven đường, cũng đổi một nơi trống trải mở rộng tầm mắt, là quy củ của phụ hoàng.” Nói xong dừng một chút, vừa cười, “Bất quá ta luôn cảm thấy là hắn ngại trong Vương thành quá nóng, cho nên tìm lý do đi nghỉ mát.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vị trí thành Vân Đức ở thâm sơn, xác thực so với nơi này mát mẻ hơn rất nhiều.”
“Ngươi thì sao?” Sở Uyên hỏi, “Phải trở về Tây Nam à?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không về.”
“Đi ra ngoài lâu như vậy, không sợ biên cảnh loạn à?” Sở Uyên quay đầu nhìn hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chờ ngươi tận mắt nhìn thấy thì sẽ biết, biên cảnh Tây Nam e là biên cảnh an ổn nhất Đại Sở, cũng không cần dựa vào vũ lực để trấn áp. Lúc trước bảy mươi hai trại chủ ở Miêu Cương mỗi người đều tự mưu cầu, mỗi ngày đều câu tâm đấu giác hạ độc lẫn nhau chỉ vì tranh đoạt vài phòng ốc chút lương thực. Hiện tại sau khi thống nhất, mọi người đều có phòng ở có đồ ăn, thỉnh thoảng Tây Nam phủ còn ban thưởng, sống rất thoải mái. Bọn họ cũng không lòng muông dạ thú thủ đoạn cao siêu giống như người Mạc Bắc. Coi như là nhất trí liên hợp, cũng không xảy ra sóng to gió lớn. Ngay cả Tây Nam cũng còn chưa xảy ra, thì đừng nói chi là Vương thành, cần gì phải tự chuốc nhục nhã.”
“Cũng có một ngày ngươi nói người khác lòng muông dạ thú.” Sở Uyên dùng phía sau đầu đụng đụng lồng ngực hắn.
“Đến thời điểm đó ta lôi kéo bọn họ bùng nổ, ngươi nói tin tức truyền tới Vương thành, có thể dọa vị Đào Thái phó kia ngất xỉu hay không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên dở khóc dở cười: “Này cũng có thể nhấc lên thái phó đại nhân?”
“Hắn mỗi ngày mắng ta, ngươi lại không cho ta đi đánh hắn.” Cằm Đoạn Bạch Nguyệt để tại bả vai hắn, “Chỉ có thể nói nói lời dèm pha.” Rất ủy khuất.
Thời gian muộn một chút, dân chúng ngắm đèn hoa sen cũng từ từ tản đi, Đoạn Bạch Nguyệt cũng đưa Sở Uyên trở về Vương cung.Nam Ma Tà và Đoạn Dao nằm nhoài trên bệ cửa sổ, tha thiết nhìn theo bóng lưng hai người đi xa, cơ hồ muốn lộ ra hơn nửa người.
Đêm nay ngàn vạn lần phải ở lại trong cung a!
Tứ Hỉ công công đang ở trước cửa tẩm cung ngủ gật, nghe được tiếng vang mở mắt ra, thấy hai người cũng đã trở về mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trong khoảng thời gian này, có ai đến tìm trẫm không?” Sở Uyên hỏi.
“Không có, rất yên tĩnh.” Tứ Hỉ công công cười ha ha, về sau hoàng thượng cứ việc an tâm đi ra ngoài đi dạo.
“Vậy thì nghỉ ngơi đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ta đi gặp Cố huynh xem có chuyện gì, sau đó -- “
“Sau đó trở về khách điếm nghỉ ngơi.” Sở Uyên vỗ vỗ gò má hắn, “Mấy ngày nay ngươi cũng không hảo hảo ngủ, đêm nay bàn xong chuyện nghĩ đến cũng khuya, đừng chạy loạn nữa.”
“Cũng được.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, “Vậy đêm mai ta trở lại thăm ngươi.”
Sở Uyên gật đầu, nhìn hắn nhảy qua tường viện rời đi, cảm thấy có chút buồn cười.
Động tác ngược lại là càng ngày càng thuần thục.
“Hoàng thượng.” Thấy tâm tình của hắn rất tốt, Tứ Hỉ cũng cao hứng, ở một bên nói, “Có cần truyền nước nóng tắm rửa không ạ?”
“Lát nữa đi, thời gian còn sớm.” Sở Uyên nói, “Trẫm đi xem sổ con.”
Tứ Hỉ: “...”
Sở Uyên cười nhìn hắn: “Trẫm biết rồi, sẽ trở về ngủ sớm một chút.”
Tứ Hỉ liên tục nói dạ, đỡ hắn đến Ngự Thư phòng.
Sổ con vẫn là chuyện lúc trước, sự tình cũng như trước không hề ít. Tâm tình Sở Uyên so với hôm qua lại tốt hơn rất nhiều, thậm chí trên mặt vẫn luôn mang ý cười.
Tứ Hỉ công công ở bên cạnh chậc chậc, xem ra là có Tây Nam Vương.
Chớp mắt một cái nửa canh giờ trôi qua, Sở Uyên thả bút lông trong tay xuống, Tứ Hỉ công công chận lại nói: “Hoàng thượng có muốn trở về tẩm cung không?”
Sở Uyên xoa xoa bụng, nói: “Truyền thiện đến.”
Tứ Hỉ công công đột nhiên nghe được có chút không phản ứng kịp, về sau hoàn hồn liền chận lại nói: “Hoàng thượng muốn dùng món gì?”
“Món gì cũng được, cành nhanh càng tốt.” Sở Uyên đặt cằm ở trên long án, “Sắp chết đói rồi.” Ở trong khách điếm tuy nói mua không ít bánh chiên thịt bò kho, nhưng căn bản cũng không ăn được bao nhiêu. Vừa nãy khi hồi cung vẫn không cảm giác được, xem mấy quyển sổ con nhưng là bụng kêu ục ục, quả thực trước ngực muốn dán ra sau lưng.
Tứ Hỉ công công chạy đi dặn dò, không lâu sau liền có nội thị đưa đến một hộp gỗ, mở ra là cháo hoa lúc trước Sở Uyên thường ăn, cùng với một ít chè ngọt để tráng miệng.
“Hoàng thượng từ từ dùng.” Tứ Hỉ giúp hắn bố trí xong bát đũa.
Sở Uyên hỏi: “Có thịt không?”
Tứ Hỉ: “...”
A?
Đầu bếp Ngự Thiện phòng nhanh chóng nổi lửa, chặt xương sườn đến vang động trời, canh thịt ùng ục ùng ục nấu ra một cỗ hương thơm, tiểu thái giám chu vi một vòng đều đang nuốt nước miếng. Thức ăn nóng hổi được đưa tới Ngự Thư phòng, ngự trù lo sợ mặt mày tái mét, nói là thời gian hơi gấp, không kịp làm món ngon hơn, xin hoàng thượng thứ tội.Sở Uyên ăn một miếng cá, nói: “Rất ngon, thưởng.”
Nháy mắt ngự trù vui vẻ ra mặt, tạ ân nối gót theo nội thị rời khỏi Ngự Thư phòng.
Tứ Hỉ ở bên cạnh hầu hạ, nhìn Sở Uyên ăn xong cá liền ăn thịt, gặm bảy tám cây xương sườn còn chưa thấy dừng đũa, còn nói muốn ăn hồng hầm lộc đề. Vì vậy trong lòng buồn bực, Tây Nam Vương mang người đi ra ngoài, sao cũng không cho ăn cơm, nhìn hoàng thượng đói bụng kìa.
...
Buổi tối đó, một mình Sở Uyên ăn rất ngon miệng.
Bên trong Nhiễm Nguyệt lâu, Cố Vân Xuyên đang dựa vào lan can đánh đàn, Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào trên cây cột nói: “Xem thủ pháp của Cố huynh nước chảy mây trôi như vậy, nghĩ đến thêm một khoảng thời gian nữa thì có thể treo biển hành nghề tiếp khách.”
Tay Cố Vân Xuyên dừng một cái, dây đàn đứt đoạn mất một cọng.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi đối diện hắn.
Đáy mắt Cố Vân Xuyên nghi hoặc, nhìn nhìn bên hông hắn: “Liệt Vân đao của Vương gia đâu rồi?”
“Cho Dao nhi rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt tự mình rót một chén rượu.
Cho Dao nhi thì cho Dao nhi đi, vì sao phải treo ở bên hông một khối sắt vụn như thế? Cố Vân Xuyên thực sự không nhịn được hỏi: “Có thể cho tại hạ mượn xem ... bảo kiếm này được không?”
Đoạn Bạch Nguyệt thẳng thắn dứt khoát nói: “Không thể.”
Cố Vân Xuyên: “...”
“Tìm ta có chuyện gì?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Có liên quan đến Thiên Sát giáo.” Cố Vân Xuyên đáp.
Đoạn Bạch Nguyệt dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ta đến Mộng Lan châu tìm bằng hữu cũ, lúc về đi ngang qua Tây Nam.” Cố Vân Xuyên nói, “Sau khi Lam Cơ mất mạng, Thiên Sát giáo dường như chia năm bè bảy mảng, tiểu đệ tử còn lại thì không cần phải nói, đã sớm cuốn bao phục tìm nơi khác. Tứ đại hộ pháp trong giáo cũng không có lòng ở lại nữa, sau khi từng người cầm tài sản, thì một đuốc đốt cung điện Thiên Sát giáo. Vốn tưởng rằng chuyện này chấm dứt ở đây, không nghĩ tới đoạn thời gian trước, bốn hộ pháp kia lại bị người giết chết.”
“Bị ai giết?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Vân Xuyên nói: “Lam Cơ.”
Lông mày Đoạn Bạch Nguyệt bỗng nhiên nhíu lại.
“Hoặc là nói oan hồn Lam Cơ.” Cố Vân Xuyên nói, “Ba người còn lại đều là bị một chiêu mất mạng, da thịt ở trước ngực đều biến thành màu đen, nhìn như là bạch cốt trảo ngày thường Lam Cơ hay luyện tập. Sau khi tin tức truyền ra, người trong giang hồ lòng biết không ổn, vì vậy liền muốn cứu vị hộ pháp thứ tư kia trước, ai biết cũng đã chậm một bước, chỉ kịp nghe nàng nói câu cuối cùng, nói người lấy mạng mình chính là Lam Cơ.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngày đó nàng bị thương nặng rớt xuống vách núi, còn có mệnh sống?”
“Cho nên mới nói, có lẽ là quỷ hồn.” Cố Vân Xuyên nhíu mày, “Các môn phái giang hồ Tây Nam đều đang điều tra, nghe nói Nhật Nguyệt sơn trang cũng phái người đi, ta cũng không tham gia náo nhiệt, liền về nói chuyện này cho ngươi biết trước.”Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Đa tạ.”
“Nếu nàng không trêu chọc Tây Nam phủ, việc này Vương gia cũng là đừng nhúng tay.” Cố Vân Xuyên nói, “Lúc này ta cũng hỏi, tuy nói vị trí Mộng Lan châu ở Nam Hải, nhưng cũng không có mấy người nghe qua Thiên Thần Sa, có thể tìm được hay không cũng không chắc. Kim Tàm Tuyến độc cỡ nào, ngàn vạn lần đừng bất cẩn thì tốt hơn.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Hiện tại ta ngược lại thật sự giống như người bệnh liệt giường, mỗi một người khi tới một địa phương nào đó cũng sẽ hỏi giúp ta một câu thuốc.”
“Bằng hữu thú vị như Vương gia không thường thấy, có thể sống thêm vài năm, vẫn là sống thêm vài năm thì tốt hơn.” Cố Vân Xuyên rót đầy rượu cho hắn, “Đêm nay nếu là không có chuyện gì thì ở lại Nhiễm Nguyệt lâu uống rượu đi, tuy không sánh bằng rượu tự tay Vương gia cất, bất quá cũng cất vào hầm mười mấy năm.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Được.”
Cố Vân Xuyên đụng chén với hắn một cái: “Sớm thành thân.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Khụ khụ.” Cố Vân Xuyên nói, “Thực không dám giấu giếm, lúc đi ngang qua Tây Nam phủ, Kim thẩm thẩm lôi kéo ta nói chuyện hơn nửa ngày, nói ngày ngày ngóng trông Vương gia cưới vợ, đôi mắt cũng khóc mù một con.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Trong khách điếm, Đoạn Dao mệt đến choáng váng, vẫn kiên trì không chịu đi ngủ, muốn nghe sư phụ kể cố sự tình thánh của ca ca.
Phu canh ở trên đường gõ la đi qua, Nam Ma Tà mạnh mẽ vỗ tay xuống.
Bây giờ vẫn chưa trở về, có thể thấy được là ở lại.
Cuối cùng là không có làm nhục sư môn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đoạn Bạch Nguyệt trở lại nơi ở thì thấy Nam Ma Tà và Đoạn Dao đều gục xuống bàn, đang ngủ say.
...
“Ca.” Nghe được tiếng động, Đoạn Dao mơ mơ màng màng ngồi dậy.
“Vì sao lại ngủ ở chỗ này?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
“Trò chuyện quá lâu, bất tri bất giác liền ngủ.” Đoạn Dao dùng sức ngáp một cái.
“Đang nói chuyện gì vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn.
Đoạn Dao và Nam Ma Tà trăm miệng một lời nói: “Tán gẫu tương lai khi ngươi thành thân sẽ phô trương cỡ nào.” Dù sao đây chính là hoàng thượng.
Đoạn Bạch Nguyệt nhét cái muỗng vào trong miệng đệ đệ.
Đoạn Dao phi phi: “Đây là tối hôm qua bị đá xuống đất!”
“Ăn nói linh tinh.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng lên, “Đều trở về ngủ đi.”
Nam Ma Tà tràn ngập mong đợi hỏi: “Có cần luộc quả trứng đỏ không?”
Khuôn mặt bé nhỏ của Đoạn Dao đỏ bừng, hưng phấn chuẩn bị bất cứ lúc nào đi thông báo tiểu nhị.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên giường: “Tối hôm qua ta ở Nhiễm Nguyệt lâu.””Nhiễm Nguyệt lâu tốt a, vật dụng đầy đủ.” Nam Ma Tà vỗ đùi một cái.
Đoạn Dao tự giác che lỗ tai, cũng không biết là vật gì, căn bản vẫn chưa có nhìn lén qua tiểu thoại bản, rất thuần khiết.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ở cùng Cố huynh.”
Đoạn Dao thất vọng nói: “A?”
Nụ cười Nam Ma Tà cứng đờ ở trên mặt.
Đoạn Bạch Nguyệt lười nhiều lời, rút sắt vụn bên hông ra đuổi hai người ra ngoài.
Đoạn Dao ngồi xổm ở hành lang, hai tay chống quai hàm, cùng sư phụ đồng thời thở dài.
“Haizz!”
Lại qua mấy ngày, Sở Uyên quả nhiên liền bãi giá xuất cung, một đường đi về phía Đông đến bắc hành cung ở thành Vân Đức.
Một là vì thể nghiệm và quan sát dân tình ven đường, đương nhiên sẽ có thời gian, ven đường vừa đi vừa nghỉ, ba ngày mới đến tòa thành tiếp theo. Xe ngựa dừng ở dịch quán, Sở Uyên đẩy cửa phòng của mình ra, liền thấy trên bàn đặt một bó hoa lớn, cũng không biết là hái được ở đâu.
Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào trên xà nhà, nhìn hắn cười.
“Xuống đây.” Sở Uyên vươn tay.
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người nhảy xuống trên đất: “Sao lại trễ như vậy, ta ở trong thành chờ cả một ngày.”
“Trên đường nóng, để cho mọi người nghỉ ngơi thêm một trận.” Sở Uyên dùng tay áo lau mồ hồi cho hắn, “Trong phòng này cũng nóng, khối băng phải đợi lát nữa mới có thể đưa đến, sao ngươi cũng không biết ra bên ngoài cho mát.”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Lúc trước còn thật sự ở trên cây, kết quả một đám hài tử giống như khỉ con trèo lên cây, suýt nữa bị phát hiện.”
“Đường đường Tây Nam Vương lại trốn một đám hài tử.” Sở Uyên vỗ lồng ngực của hắn, “Mất mặt.”
Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn vừa muốn để sát vào hôn, ngoài phòng đã có người nói: “Hoàng thượng.”
Sở Uyên nhất thời đẩy hắn ra.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Ta có thể đi ra ngoài đánh hắn không?”
Sở Uyên nói: “Không thể.”
Không thể cũng muốn đánh. Tây Nam Vương ngồi xổm ở trên xà nhà nhìn Đào Nhân Đức vào phòng.
Kiếp trước mình hẳn là thiếu nợ lão già này không ít thứ.
“Đoạn đường này mệt nhọc, sao thái phó đại nhân cũng không nghỉ ngơi.” Sở Uyên đạo, “Tìm trẫm có việc gì không?”
“Bẩm hoàng thượng, có.” Đào Nhân Đức đạo, “Phụ cận dịch quán có miếu Nguyệt Lão -- “
“Thái phó đại nhân.” Sở Uyên không vui cắt ngang lời hắn.
“Hoàng thượng nghe lão thần nói hết đã.” Đào Nhân Đức tăng nhanh tốc độ nói, “Miếu Nguyệt Lão này cực kì linh nghiệm, ngày mốt vừa vặn là lễ cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa(*), vì vậy trước cây nhân duyên kia treo không ít khăn gấm, đều là do khuê nữ nữ nhi gia một đường kim một sợi chỉ -- “
(*) Lễ hội cầu Chức Nữ khéo tay thêu thùa: cầu xin Chức Nữ giúp cho khéo tay canh cửi, thêu thùa (tối ngày 7-7 âm lịch, theo tục cũ, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn sao Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá)
“Tứ Hỉ!” Sở Uyên lớn tiếng nói.
“Hoàng thượng.” Tứ Hỉ công công chạy vào.
“Đưa thái phó đại nhân trở về.” Sở Uyên dặn dò.
Đào Nhân Đức còn muốn nói gì đó, Sở Uyên cũng đã tiến vào nội thất.
“Thái phó đại nhân, đi thôi.” Tứ Hỉ công công ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói, “Đừng chọc hoàng thượng mất hứng, có việc gì đợi lát nữa rồi nói.”
Đào Nhân Đức trong lòng thở dài, sau tạ ân liền lui ra.
Lưu Đại Quýnh cất tay, đứng dưới tàng cây xem kịch vui.
Biết ngay mà, nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài.
Còn nói mí mắt mình giựt là có chuyện tốt.
Tốt cái rắm!
“Ngươi xem, ngươi lại không cho ta đi đánh hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm ở trước người hắn.
Sở Uyên ngồi ở bên giường, nhìn hắn cũng không biết là nên tức hay nên cười.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Có muốn đến miếu Nguyệt Lão không? Ta dẫn ngươi đi.”
“Không đi.” Sở Uyên rút tay về.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi sát bên cạnh hắn: “Cũng nói rất linh nghiệm, chúng ta lén lút đi, liếc mắt nhìn rồi trở lại.”
“Thích tham gia náo nhiệt thế à?” Sở Uyên nhéo lỗ tai hắn.
“Nói không chừng thật sự có thể cầu nhân duyên.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm người vào ngực mình, “Ít nhất cũng kết một dây tơ hồng, được không?”
Sở Uyên đặt cằm trên bả vai hắn, lười biếng nói: “Được.”
/196
|