【 Chương 42: - Gặp được người trong lòng của ca ca 】 Đệ đệ cảm thấy rất khiếp sợ
***
Từ sau lần Đoạn Bạch Nguyệt ngủ lại, gối trên long sàng vẫn là hai cái. Nội thị vốn là muốn lấy đi giặt, lại bị Tứ Hỉ công công ngăn cản, nói là thói quen của hoàng thượng, kêu để lại, sau đó cũng bày như thế.
Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào ở bên cạnh hắn.
Sở Uyên cũng không nói chuyện, lúc đầu là xoay mặt vô tường nằm một hồi, về sau thì quay đầu lại nhìn hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt tất nhiên vẫn chưa ngủ.
Sở Uyên nói: “Mộc si lão nhân đã nghiên cứu ra Bát Hoang trận pháp, ngày mai có muốn đến xem không?”
“Tất nhiên.” Đoạn Bạch Nguyệt bất ngờ: “Còn tưởng là trong sách cổ mới có, không nghĩ tới thật sự có thể tái hiện hậu thế.”
“Kỳ thực chỉ là đồng nhân trận.” Sở Uyên nói, “Bất quá nghe nói Phỉ Miễn Quốc là đổi trận pháp đồng nhân thành tử sĩ, cho nên càng khó phá giải hơn, rất đáng xem.”
“Sao còn nghĩ đến Phỉ Miễn Quốc?” Đoạn Bạch Nguyệt thở dài, dùng ngón cái cọ xát gò má hắn, “Không nói tới Thiên Thần Sa kia chỉ là vật trong lời đồn, coi như nó thật sự ở Phỉ Miễn Quốc, ta cũng sẽ tự nghĩ biện pháp đi lấy, không cần ngươi làm bất cứ chuyện gì cả, nhớ kĩ?”
“Gần đây liên tiếp xảy ra sự cố, nguyên cớ đều ở Nam Dương.” Sở Uyên nói, “Đảo quốc nơi đó rất nhiều, không hẳn chính là Phỉ Miễn Quốc đang từ giữa quấy phá, nhưng cũng không chừng là nó.”
Đoạn Bạch Nguyệt khẽ nhíu mày.
“Mặc kệ nói thế nào, biết nhiều hơn một trận pháp cũng không có hại.” Sở Uyên nói, “Lo trước khỏi hoạ.”
Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là nói: “Cũng được.”
“Trước đó vài ngày Nam tiền bối đến núi Ngọc Quan, đầu kia có động tĩnh gì không?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không có.”
“Có khi nào xảy ra nhiễu loạn gì rồi không?” Sở Uyên có chút lo lắng.
“Yên tâm đi, Lan Nhất Triển kia không phải là đối thủ của gia sư. Trên thực tế hiện nay trong giang hồ, cũng không có mấy người có thể đối địch với hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Huyền diệu như vậy?” Sở Uyên bất ngờ, “Là bởi vì Bồ Đề tâm kinh hả?”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Ngươi như thế nào cũng nghe qua ngoạn ý này.”
...
Sở Uyên nghẹn lời.
Trước khi đến Tây Nam, Tứ Hỉ ở ven đường mua được tiểu thoại bản này, có rất nhiều ghi chép tương tự. Mà đường đường vua của một nước xem những thứ đồ này, hiển nhiên có chút mất thể thống, vì vậy Sở Uyên nói: “Ừm.”
May là Đoạn Bạch Nguyệt cũng không để ý chữ “Ừm” này rốt cuộc là ý gì, tiếp tục nói: “Công phu sư phụ luyện không có tên, cũng không có môn phái. Từ nhỏ hắn bị người ta lừa bán, về sau tự mình chạy trốn nhận một võ sư làm cha. Sau khi võ sư qua đời thì chạy đến mỗi một môn phái bái sư học nghệ, nhưng mỗi lần đều bởi vì quá ngoan liệt tà khí, chưa đến một năm sẽ bị đuổi ra ngoài. Lăn lộn như vậy mười mấy năm, vẫn chưa luyện thành công phu một môn phái nào cả, nhưng không có công phu môn phái nào mà không biết.”Sở Uyên cười nói: “Tính cách này ngược lại là tương ứng với người trong lời đồn.”
“Lần cuối cùng sau khu bị trục xuất khỏi sư môn, sư phụ bị một đám cừu gia truy sát, khi kháng địch trái lại tự mình nghiền ngẫm ra một bộ công phu, về sau liền ở Tây Nam bế quan năm năm, cuối cùng mới luyện thành một thân tu vi võ học.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chỉ là công phu này tuy nói uy lực kinh người, nhưng cũng có không ít tai hại, sư phụ cũng không dám chỉ dạy tất cả cho chúng ta. Vì vậy võ công ta và Dao nhi học, ngoại trừ trong sách võ thuật cố định đao pháp Đoạn gia, chiêu thức nội lực còn lại đều không giống nhau. Người ngoài nhìn qua, cũng sẽ không cảm thấy hai người là xuất từ đồng môn.”
“Nam tiền bối quả nhiên là lợi hại.” Sở Uyên trở mình nằm ở trên giường, tiếp tục hỏi, “Vậy Bồ Đề tâm kinh thì sao, là ngươi hay là Dao nhi luyện, hay đó chỉ là do người ngoài nói lung tung, căn bản là không có môn công phu này?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bồ Đề tâm kinh quá mức thâm độc, sau khi sư phụ nghiên cứu ra nội công tâm pháp, vốn là muốn kêu ta luyện, nhưng lại cảm thấy vạn nhất luyện chết rồi không còn mặt mũi ăn nói với phụ vương -- “
“Cái gì gọi là vạn nhất luyện chết rồi.” Sở Uyên dở khóc dở cười cắt ngang lời hắn.
“Đây thật sự là nguyên văn của sư phụ.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, “Về sau Bồ Đề tâm kinh này bị niêm phong cất vào kho, ngay cả ta cũng chưa nhìn thấy toàn bộ, chỉ lật vài tờ mà thôi.”
“Thì ra là như vậy.” Sở Uyên hiểu rõ, lại nói, “Nhưng mà chẳng biết vì sao, Nam tiền bối ở trước mặt ta vẫn luôn che mặt, bằng không ngược lại là thật sự muốn cùng hắn uống một chén.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trên giang hồ nổi danh lão độc vật, người bên ngoài tránh cũng tránh không kịp. Ngươi e là người duy nhất trên thế gian này muốn uống với hắn một chén.”
Sở Uyên không vui: “Sao có thể nói tiền bối như vậy.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Lời thật mà thôi. Nếu thật sự có cơ hội cùng nhau uống rượu, chỉ sợ ngươi đã bị hắn tươi sống tức chết.”
Sở Uyên: “...”
Bị ngươi tức chết còn tạm được.
“Ngủ đi, ngày mai còn phải vào triều sớm.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn đè lại góc chăn.
Sở Uyên lại lắc đầu: “Ngày mai không vào triều.”
“Vì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, “Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không? Đám lão già chết tiệt kia lại bắt đầu khuyên trời khuyên đất hả?”
Sở Uyên cười ra tiếng: “Lúc này thật sự không có, là Cao Ly vương rốt cuộc ở Vương thành trụ đủ rồi muốn trở về. Tốt xấu gì Kim Xu cũng là chiêu được phò mã ở Vương thành, cho nên trẫm ban thưởng một ít, sáng mai sẽ dẫn quan viên tiễn hắn trở về Cao Ly.”
“Nói tiếp, Kim Xu hẳn là phải gả tới Nam Dương.” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, “Lúc trước chỉ nói đối phương là một thương nhân, gia thế bối cảnh điều tra rõ ràng chưa?”
“Quan tâm như vậy?” Sở Uyên liếc mắt nhìn hắn.
“Tất nhiên là quan tâm.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lúc nãy ngươi còn đang nói, gần đây nhiều ngọn nguồn nhiễu loạn đều là xuất từ Nam Dương, Kim Xu kia cũng là gả tới Nam Dương. Phía sau nàng có thể là toàn bộ Cao Ly quốc, tuy nói nơi đó chật hẹp nhỏ bé không đáng sợ, nhưng nếu bị người ngoài lợi dụng tới đối phó ngươi, cũng là đủ đau đầu.”Sở Uyên nói: “Ngươi lo lắng là có người muốn lợi dụng Kim Xu để khống chế Kim Thái?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Xác thực có loại khả năng này.”
Sở Uyên nói: “Kim Thái lớn nhỏ gì cũng là vua của một nước, muốn gả muội muội yêu quý của mình đi sao sẽ không thăm dò lai lịch của đối phương trước được chứ. Ngược lại là không cần lo lắng.”
“Cũng không thể khinh thường.” Đoạn Bạch Nguyệt chen đến bên cạnh hắn, “Dù sao biên cương vương dễ nuôi giống như ta cũng không nhiều, lòng người khó đoán.”
Sở Uyên duỗi ra một ngón tay đẩy hắn ra: “Nói chính sự thì nói chính sự, đây là ranh giới, không được lấn sang đây.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Dao nhi cũng cùng trở về với ngươi hả?” Sở Uyên lại hỏi, “Ngày mai Kim Thái đi rồi, trong cung cũng là yên tĩnh, kêu Dao nhi đến cùng nhau ăn cơm? Lần trước chỉ gặp qua một lần ở khách điếm bên ngoài Quỳnh Hoa cốc, cũng không nói chuyện. Lúc đó chuyện xảy ra đột ngột, chỉ sợ hù đến hắn.”
“Vì sao vẫn luôn ghi nhớ tên tiểu quỷ kia?” Đoạn Bạch Nguyệt bất mãn, “Không được.”
“Vì sao lại không cho ta gặp Dao nhi?” Sở Uyên cũng bất mãn, “Không được vậy thì ngươi trở về đi.”
...
Nhìn người kia xoay lưng về phía mình lần nữa, Tây Nam Vương bó tay hết cách: “Được được được, đêm mai ta dẫn hắn đến là được, trước khi gặp người Triều Nhai thì cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Thực sự là... đau đầu.
Nếu là không lâm triều, vậy Sở Uyên thức dậy cũng trễ hơn thường ngày một chút. Khi tỉnh lại vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt bên gối gần trong gang tấc, vì vậy không tự chủ liền lui về phía sau một chút.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Vì sao không phải xích lại gần đây?
“Giả vờ.” Sở Uyên vỗ mặt hắn, “Tỉnh lại.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tỉnh không được.”
“Vậy liền kêu Ngự Lâm quân xem ngươi là thích khách nhốt vào thiên lao.” Sở Uyên dọa hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài, nắm tay hắn ghé vào bên miệng hôn một cái: “Quả thực ông thầy tướng số mù kia nói không sai, mệnh không tốt. Không phải là bị nhốt vào lãnh cung, chính là bị đưa vào phòng tịnh thân, trận này lại thêm một cái thiên lao.”
Sở Uyên rụt người vào trong chăn: “Ai kêu ngươi không cố gắng chờ ở Tây Nam.”
“Nếu ngươi ở Tây Nam phủ, vậy đánh chết ta cũng không rời khỏi Vân Nam.” Đoạn Bạch Nguyệt nhéo mũi hắn, “Nếu không thì theo ta đi.”
Sở Uyên ngồi dậy.
Đoạn Bạch Nguyệt gọi giúp hắn: “Tứ Hỉ.”
“Đến đây!” Tứ Hỉ công công hoan hoan hỉ hỉ chạy vào.
Sở Uyên: “...”
“Hoàng thượng, nên rửa mặt rồi.” Tứ Hỉ công công đỡ hắn xuống giường, “Văn võ bá quan cũng đã lục tục đến, đang chờ ở Thiên điện. Cao Ly Vương - Kim Thái cũng đến, nhìn qua rất vui vẻ, nói năm sau còn muốn đến nữa.”Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Hắn tổng cộng có mấy muội muội?”
Tứ Hỉ công công đáp: “Chỉ một người, chỉ một người.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, vậy thì tốt.
Tuyệt đối đừng có mà một năm qua chiêu thân một lần.
Sở Uyên buồn cười, cũng lười để ý đến đối thoại của hai người bọn hắn, rửa mặt xong liền đến tiễn Kim Thái xuất cung. Lúc trước nói muốn đến chỗ mộc si lão nhân xem Bát Hoang trận pháp, vì vậy Đoạn Bạch Nguyệt cũng không gấp gáp trở về khách điếm. Không lâu sau Tứ Hỉ công công liền đưa điểm tâm đến, còn có một dĩa giò heo quay, tất cả đều là dầu mỡ.
...
Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy ngày thường coi như là mình ăn hơi nhiều món mặn, mà mới sáng sớm ăn như vậy cũng khó tránh khỏi quá long trọng rồi.
Trong khách điếm, Đoạn Dao đang cầm bao quả dại gặm, thuận tiện lắc lư tiểu nữ oa trắng nộn trong nôi, đôi mắt vừa to lại vừa lanh lợi. Mấy ngày nay ở trên đường có lẽ là được ăn no uống đủ sữa, vì vậy so với lúc trước khi ở trong núi mập hơn không ít, nhìn rất khiến người ta yêu thích. Ngược lại là nữ tử kia, sắc mặt vẫn luôn vàng như nghệ, nhìn giống như là trong người nhiễm bệnh nặng. Bởi vậy sau khi đến khách điếm, Đoạn Dao liền mang tiểu oa nhi vào phòng mình chăm sóc. Người Triều Nhai ngược lại cũng không có ý kiến, gật đầu đáp ứng rất sảng khoái.
Đây là loại mẫu thân gì vậy hả... Đoạn Dao bĩu môi. Nhớ tới lúc trước khi ở Tây Nam phủ, nữ tử được nhị ca cứu về từ trong miệng mãnh hổ, oa nhi kia cả ngày không rời khỏi người, một khi đói bụng liền ôm vào trong phòng cho bú sữa, đó mới là bộ dáng làm mẹ. Tiểu nữ oa ăn no bụng cười khanh khách, Đoạn Dao xoa bóp cánh tay nàng, lòng nói mới mấy ngày có thể mập một vòng, cũng không biết lúc trước rốt cuộc là trải qua ngày gì.
Mãi đến tận trưa, Sở Uyên mới trở về tẩm cung. Khi bước vào phòng liền thấy Đoạn Bạch Nguyệt đang đứng ở bên cửa sổ, nhìn cái hố to ở trong sân.
Sở Uyên: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Khi nào mới trồng trở về?”
Sở Uyên nói: “Phải xem tâm tình thế nào đã.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Phải làm sao tâm tình mới tốt, không thì ta xướng một đoạn cho ngươi nghe?”
“Ngu ngốc.” Sở Uyên nói, “Đi thôi, đến mộc điện.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: “Bận rộn cả một buổi sáng, lúc này vừa mới trở về ngay cả chén trà cũng không uống?”
“Chuyện hôm nay hơi nhiều.” Sở Uyên nói, “Đến xem xong Bát Hoang trận pháp, Thái phó và Dư đại nhân còn có chuyện khác muốn nói, hiện đang chờ ở Ngự Thư phòng. Trễ chút nữa còn muốn dùng cơm với Dao nhi, rồi gặp người Triều Nhai nữa.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Nghe qua cũng cảm thấy đau đầu. Nếu như thật sự bận rộn, buổi tối cũng không cần cùng nhau dùng cơm, người Triều Nhai ở khách điếm, dù sao cũng chạy không thoát. Trong khoảng thời gian ngắn cũng không chết được, ta dưỡng bọn hắn là được, chờ ngươi rảnh rỗi rồi gặp cũng không muộn.””Không được, nếu cứ tích góp thì chuyện sẽ càng lúc càng nhiều.” Sở Uyên cười vỗ vỗ bả vai hắn, “Đi thôi, ban ngày đến Ngự Hoa viên, đoán thử xem có ai phát hiện Tây Nam Vương đang ở trong cung hay không.”
Trong mộc điện, mộc si lão nhân đang nghiên cứu một cái đàn gỗ, gảy một cái âm thanh giống như tiếng nước chảy róc rách, rất là dễ nghe.
Lúc này hai người bên ngoài có kinh nghiệm, nhớ tới phải gõ cửa trước.
“Hoàng thượng, Tây Nam Vương.” Mộc si lão nhân mở cửa, cười nói, “Ta vừa mới làm xong một cây đàn, đến đúng dịp lắm.”
“Vừa rồi ở ngoài cửa có nghe được, rất là thanh nhã.” Sở Uyên tiện tay cầm đàn gỗ lên, “Không nghĩ tới nhưng là nhạc cụ phát ra âm thanh khéo léo như vậy.”
“Cũng là ám khí hả?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Không phải, chỉ là thấy loại gỗ này thực sự tốt, vật liệu thừa cũng không nỡ đưa đi làm củi đốt thì thuận tiện làm thành đàn gỗ.” Mộc si lão nhân nói, “Thợ thủ công thành Đại Nhạn tự nghĩ ra ngoạn ý nhỏ, đa phần là làm trêu chọc tiểu oa nhi, mặc dù không tinh thông âm luật, gảy lung tung vài cái cũng dễ nghe.”
“Tiền bối thực sự là...” Đoạn Bạch Nguyệt không tìm được từ gì để hình dung, chỉ là nói, “Tay nghề vô cùng tinh diệu như vậy, lại không chịu thu đồ đệ đệ, không khỏi quá đáng tiếc.”
“Thu đồ đệ phải xem duyên phận, cưỡng cầu không được.” Mộc si lão nhân lắc đầu, lại nói, “Hoàng thượng và Tây Nam Vương chuyến này đến đây hẳn là xem Bát Hoang trận pháp hả?”
Sở Uyên nói: “Đúng vậy.”
Mộc si lão nhân dẫn hai người tới một gian phòng trống trong mộc điện, trên đất bày mười tám đồng nhân cao chừng một thước, dưới chân mỗi một đồng nhân đều có bệ cơ quan, bên hông treo hộp gỗ khéo léo.
“Chỗ không đủ lớn, liền rút nhỏ tất cả mọi thứ mấy lần.” Mộc si lão nhân nói, “Chỉ là nhìn trận pháp, như vậy ngược lại càng thuận tiện hơn. Nếu thật sự dùng để hành quân đánh trận thì chỉ cần đổi đồng nhân thành người thật. Về phần nhân số, chỉ cần lật mười tám mười tám lên trên, nhân số càng nhiều, uy lực cũng càng không thể khinh thường.”
Sở Uyên gật đầu: “Tiền bối có thể biểu diễn.”
Mộc si lão nhân nói: “Chờ chút đã.” Sau đó liền xoay người chạy ra cửa, cũng không biết là đi đâu. Một lát sau trở về, tay trái mang theo ba con chuột lớn đang kêu chít chít.
Sở Uyên: “...”
Sở Uyên: “...”
Sở Uyên: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt bất động thanh sắc đứng chắn ở phía trước hắn một ít.
Mộc si lão nhân hất tay vứt ba con chuột lớn kia vào trong Bát Hoang trận.
Đồng nhân chậm rãi bắt đầu di chuyển, tốc độ không nhanh, mấy con chuột kia giống như con ruồi không đầu, coi như bên cạnh là cửa mở rộng cũng không biết chạy ra bên ngoài, ngược lại vẫn luôn chạy lung tung trong trận pháp, như là bị mê hoặc tâm trí.Sở Uyên khẽ nhíu mày.
Qua một chút, một con chuột trong đó như là đã nôn nóng tới cực điểm, há mồm liền muốn cắn về phía đồng nhân bên cạnh, chỉ là còn chưa tới gần, cổ họng đã phun ra một luồng máu tươi. Đồng loại còn lại ngửi thấy được mùi máu tanh, nhất thời vồ tới chia nhau ăn sạch, đầy đất đều là vết máu tanh hôi.
Sở Uyên cảm thấy mình sắp... nôn ra rồi.
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, tại thời điểm con chuột sắp bắt đầu tập kích, cánh tay đồng nhân kia nhanh chóng động một cái, dùng lưỡi dao cắt đứt cổ họng nó.
“Đây chỉ là một trận pháp nhỏ.” Mộc si lão nhân đóng lại cái bệ trên cơ quan, “Bát Hoang trận pháp thật sự, mục đích ngoại trừ có thể nhốt quân địch, còn có thể khiến tâm chí bị nhiễu loạn, thời gian càng lâu thì sẽ xuất hiện ảo giác, tự giết hại lẫn nhau.”
Sở Uyên nói: “Tiền bối quả thật khiến cho người ta bội phục.”
“Hôm nay hoàng thượng không thoải mái à?” Mộc si lão nhân hỏi, sao sắc mặt lại trắng bệch như thế.
Đoạn Bạch Nguyệt đưa người ra khỏi phòng cơ quan, nhỏ giọng nói: “Có sao không?”
Sở Uyên khoát tay: “Không sao.” Hắn vốn dĩ chưa có ăn điểm tâm, thời điểm tiễn biệt Kim Thái lại uống nhiều mấy chén rượu, vốn là không thoải mái, trận này lại tận mắt nhìn thấy một đám chuột gặm cắn lẫn nhau, chỉ cảm thấy trong bụng chua xót, dạ dày cũng mơ hồ đau.
“Bát Hoang trận pháp trước hết tới đây thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nhìn mộc si lão nhân nói, “Khoảng thời gian này tiền bối cũng vất vả rồi, ngày khác chúng ta lại đến.”
“Tây Nam Vương khách khí.” Mộc si lão nhân liên tục xua tay, “Là ta nên tạ ơn hoàng thượng mới đúng.” Mỗi ngày được ăn thịt cá, giường vừa lớn lại vừa mềm, càng không cần lo lắng bị người đuổi giết, một đám nhân công tượng cũng không giống như trong thành Đại Nhạn câu tâm đấu giác khiến người chán ghét, suốt ngày cứ một câu tổ sư gia hai câu tổ sư gia làm cho người ta sướng rơn, quả thực có thể sống thêm tám mươi năm!
Sở Uyên nói: “Vậy tiền bối nghỉ ngơi trước đi, trẫm trở về Ngự Thư phòng còn có chút việc.”
“Dạ dạ dạ.” Mộc si lão nhân cúi đầu lĩnh mệnh, âm thầm đẩy đẩy Đoạn Bạch Nguyệt -- đã như vậy rồi còn đến Ngự Thư phòng gì nữa, mau mang về tẩm cung nghỉ ngơi.
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày, cùng Sở Uyên một đường về tẩm cung.
“Bây giờ muốn về khách điếm hả?” Sở Uyên ngồi ở bên cạnh bàn hỏi.
“Nhìn bộ dáng này của ngươi, còn về khách điếm làm gì.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn rót chén trà nóng, “Đừng suy nghĩ, uống hết trà đã.”
Sở Uyên cảm thấy...lúc trước ngự giá thân chinh ra chiến trường giết địch, trên tay nhuộm đầy máu tươi cũng cảm thấy không sao. Vì sao hôm nay lại ghê tởm như vậy? Suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể đổ lỗi cho thứ kia xác thực rất là ác tâm -- dù sao từ nhỏ đến lớn cũng chỉ thấy qua vài lần, trận chuột lớn ở Tây Bắc kia cách mình cũng khá xa. Dù sao ngoạn ý xám xịt này, đuôi nhỏ, vẻ mặt gian giảo, thối, còn bẩn.Chao ôi...
Đoạn Bạch Nguyệt bị vẻ mặt của hắn chọc cười, giơ tay vỗ vỗ mặt hắn: “Nghĩ gì thế? Trà sắp nguội rồi.”
Sở Uyên hoàn hồn, một hơi uống cạn sạch trà trong chén, kết quả... dạ dày càng khó chịu hơn.
“Hoàng thượng, có muốn đến Ngự Thư phòng không?” Tứ Hỉ công công ở bên ngoài dè dặt cẩn thận hỏi.
Sở Uyên đứng lên.
“Còn đến Ngự Thư phòng làm gì nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt ngăn cản hắn, “Mồ hôi cũng chảy ròng ròng.”
Sở Uyên đè lên dạ dày ngồi trở lại bên cạnh bàn.
Đoạn Bạch Nguyệt gọi Tứ Hỉ tiến vào, nói: “Đi mời thái y đến đây.”
“Ôi trời, hoàng thượng bị sao thế.” Tứ Hỉ công công bị dọa hết hồn.
“Đi nói cho Thái phó, hôm nay coi như kết thúc.” Sở Uyên nhíu mày nói, “Không có việc lớn gì, chỉ là có chút không thoải mái.”
Tứ Hỉ công công vội vàng sai người đi mời thái y, còn mình thì đi chạy đến Ngự Thư phòng. Đoạn Bạch Nguyệt đỡ người nằm lên giường, hỏi: “Lại không ăn sáng hả?”
Sở Uyên nói: “Ừm.”
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài, không làm gì được hắn.
Thái y rất nhanh liền chạy tới, Đoạn Bạch Nguyệt tất nhiên là tạm thời tránh đến phía sau tấm bình phong. May là thái y không có nội lực, cũng không phát giác ra trong phòng có hơn một người. Sau khi bắt mạch xong lại hỏi sáng nay ăn gì, rồi viết phương thuốc để hạ nhân đi sắc, lại hỏi có cần châm cứu giảm đau hay không.
“Không cần.” Sở Uyên nói, “So với lúc trước tốt lắm rồi, nghỉ ngơi một trận sẽ tốt.”
Thái y gật đầu đồng ý, rồi khom người lui ra tiện tay đóng cửa điện lại. Đoạn Bạch Nguyệt từ sau tấm bình phong bước ra, nói: “Không ăn sáng còn chưa tính, lại còn uống rượu?”
“Ba chén mà thôi.” Sở Uyên dựa vào ở trên giường, ngoại bào đã cởi ra chỉ mặc lý y vàng óng.
“Món nợ này trước tiên ta ghi lên trên đầu Kim Thái.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lần sau có cơ hội ta đòi lại giúp ngươi.”
Sở Uyên đá đá hắn: “Cố tình gây sự.”
Đoạn Bạch Nguyệt kề sát vào: “Là đau lòng ngươi.”
Sở Uyên nghiêng đầu đi: “Ngồi trở lại đi!”
Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Ngã bệnh còn hung ác như thế.”
Sở Uyên nói: “Đúng lúc, không muốn đi gặp Thái phó và đám thần tử kia.”
“Lần sau nếu không muốn gặp, cũng không được lấy thân thể mình ra đùa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chỉ cần giao cho ta, Tây Nam phủ đánh người rất có kinh nghiệm. Ngươi muốn thanh nhàn bốn ngày, ta liền làm cho bọn họ nằm trên giường bốn ngày.”
“Nữa.” Hai tay Sở Uyên kéo banh quai hàm hắn, “Sao ngươi cứ thích đối nghịch với Thái phó vậy.”
“Chưa chắc gì hắn đã thích ta, vậy thì vì sao ta phải thích hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói như chuyện đương nhiên.Đối phương nói năng quá mức hùng hồn, Sở Uyên cũng lười tranh cãi bàn luận, tự mình nằm ở trên giường chợp mắt một lúc. Tứ Hỉ công công đưa tới cháo thuốc vừa nấu xong, rồi lui ra ngoài. Đoạn Bạch Nguyệt mở nắp hộp ra, một cỗ mùi thuốc Đông y bay khắp phòng.
“Cháo chính là cháo thuốc chính là thuốc, này cũng quá -- “
Đoạn Bạch Nguyệt bưng đến bên giường còn chưa nói hết một câu nói, Sở Uyên cũng đã cầm lấy muỗng tự mình ăn.
“Không khó ăn hả?” Đoạn Bạch Nguyệt nhìn cũng đau răng.
Sở Uyên vặn ngược lại: “Thuốc sao có thể dễ ăn.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Nhưng món khó ăn thành như vậy cũng thấy không nhiều đi.
Nuốt xuống một ngụm cháo cuối cùng, Sở Uyên đưa bát không cho hắn. Tứ Hỉ công công vừa vặn tiến vào hầu hạ súc miệng, làm việc rất là nhanh nhẹn.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta không hâm mộ Kim Thái, ngược lại là rất hâm mộ Tứ Hỉ.”
Sở Uyên nhìn xuống hạ thân hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Muốn đi không?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh lắc đầu.
“Khi nào muốn đi, cứ nói cho trẫm biết là được.” Sở Uyên vỗ vỗ bả vai hắn, “Thêm ngươi vào đội ngũ.”
Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh nói: “Cỡ phúc phận này không bằng để dành cho Cao Ly vương đi.”
Sở Uyên cười nằm ở trên giường, cảm thấy trong bụng thư thái không ít.
Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào ở bên cạnh hắn: “Còn đau không?”
Sở Uyên nói: “Còn.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Có muốn ta xoa giúp ngươi không?”
Sở Uyên nói: “Không muốn.”
Đoạn Bạch Nguyệt cưỡng ép kéo người đến ngực mình.
Sở Uyên cũng không chống cự, chỉ là tượng trưng vỗ hắn một cái.
Lòng bàn tay ấm áp cách một lớp lý y mỏng manh nhẹ nhàng xoa ấn ở bụng, rất thoải mái.
Sở Uyên hơi dịch chuyển một chút, tìm một tư thế thoải mái: “Ngươi đừng nói chuyện.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ừm.”
Sở Uyên nhắm mắt lại, dự định ngủ một giấc.
Lý y được buộc rất lỏng, chốc lát sau thì tự rớt ra, lộ ra da thịt trần trụi -- dù sao cũng là tơ lụa Vương thành, chất lượng rất tốt, trơn tuột giống như máng nước trên mái nhà.
Đoạn Bạch Nguyệt rất là bình tĩnh.
Sở Uyên cũng rất là bình tĩnh.
Ít nhất thoạt nhìn rất bình tĩnh.
Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy để cho mình xoa ấn cả đời cũng được.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Sở Uyên ngủ say. Đoạn Bạch Nguyệt đắp kín chăn cho hắn, rồi lưu luyến hôn một cái mới đứng dậy rời khỏi hoàng cung.Đoạn Dao đang ngủ say như chết.
“Dậy.” Đoạn Bạch Nguyệt gõ gõ mũi hắn.
“Lại làm sao?” Đoạn Dao liều mạng ngáp một cái, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có chuyện tốt.”
Đôi mắt Đoạn Dao vốn dĩ đã hé ra một nửa, sau khi nghe thế thì quyết đoán khép lại. Dù sao ca ca thân yêu nói là chuyện tốt, tám chín phần cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mang ngươi tiến cung.”
Ồ? Đoạn Dao ngồi dậy: “Tiến cung làm gì? Xem Bát Hoang trận pháp?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ăn cơm.”
Đoạn Dao: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tiểu Uyên muốn gặp ngươi.”
Đoạn Dao buồn bực: “Tiểu Uyên là ai?”
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thẳng hắn.
Đoạn Dao càng mờ mịt hơn.
Bởi vì đệ đệ thật sự là quá ngu, Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn nói: “Sở Hoàng.”
“Hoàng thượng muốn mời ta ăn cơm?” Đoạn Dao cảm thấy bản thân bị giật mình rất lớn.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đừng có làm Tây Nam phủ mất mặt.”
Đoạn Dao: “...”
Vì sao?
Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói: “Đi thay xiêm y nhăn nhúm của ngươi đi, đợi lát nữa theo ta tiến cung.”
“Tiểu Uyên?” Đoạn Dao vẫn là rất khó hiểu, đây là cái xưng hô rách nát gì.
Đoạn Bạch Nguyệt quay đầu liền đánh hắn một cái: “Tiểu Uyên cũng không phải là cho ngươi gọi!”
Đoạn Dao cảm thấy mình hẳn là mới vừa tỉnh ngủ, cho nên đầu óc không quá tỉnh táo. Ngoài sáng Tây Nam phủ lòng muông dạ thú, trên thực tế vẫn luôn giúp triều đình. Hắn cũng có thể nhìn ra vài phần đầu mối, nhưng là không đến nỗi gọi 'tiểu Uyên' thân thiết như vậy, chẳng lẽ là danh hiệu?
Cho nên mới nói người một khi tiến vào ngõ cụt, là rất khó trở ra. Cho nên qua một canh giờ, Đoạn Dao còn đang suy nghĩ, đây là danh hào rách nát gì a, tuyệt đối đừng nói hoàng thượng gọi ca mình là tiểu Nguyệt nha, nghe qua hoàn toàn chính là ca cơ trên sông Tần Hoài.
“Sao hoàng thượng lại muốn tìm ta ăn cơm vậy?” Lần thứ tám Đoạn Dao hỏi vấn đề này.
Đoạn Bạch Nguyệt rất muốn cho hắn ăn một bao thuốc câm họng luôn.
Đoạn Dao chống quai hàm nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì mình tìm được người Triều Nhai?
Sắc trời tối dần, Đoạn Bạch Nguyệt quả nhiên liền dẫn Đoạn Dao tiến cung.
Mặc dù không có bày tiệc lớn, Sở Uyên cũng đã chuẩn bị xong một bàn món ăn, một nửa là phong vị Vương thành, một nửa là vị mặn chua cay Tây Nam.
“Đừng để mất mặt.” Khi tiến vào trong điện, Đoạn Bạch Nguyệt căn dặn.
“Tất nhiên!” Đoạn Dao hắng giọng một cái, giơ tay đẩy cửa ra.
“Dao nhi.” Sở Uyên đứng lên, cười bước lên phía trước.
Đoạn Dao kinh ngạc đến ngây người, hoàng thượng a, lại là người lúc trước gặp được ở khách điếm bên ngoài Quỳnh Hoa cốc?
Khoan đã.
...
...
...
Đoạn Bạch Nguyệt âm thầm đau đầu, đây là cái bộ dạng ngu xuẩn gì!
“Dao nhi?” Sở Uyên cũng không minh bạch.
Trong đầu Đoạn Dao nhanh chóng chợt lóe một mẩu chuyện ngắn. Thời điểm gặp được ở khách điếm, hắn cho rằng đây mới là người trong lòng ca ca, về sau sư phụ lại nói là Thẩm tướng quân, vậy hắn đương nhiên cũng đem người này trở thành hạ nhân của Thẩm tướng quân. Mà mà mà mà người này cư nhiên lại là hoàng thượng?
...
“Đoạn-Dao.” Trong kẽ răng Tây Nam Vương nhả ra bên ngoài hai chữ.
“Đừng khắc nghiệt quá.” Sở Uyên cười nói, “Chỉ là chuyện thường ngày, không sao đâu.”
Chuyện này rốt cuộc là thế nào a! Đoạn Dao khóc không ra nước mắt, cảm thấy niềm tin của mình có chút đổ nát, toàn bộ thế giới đều trở nên xa lạ.
Đoạn Bạch Nguyệt trực tiếp đặt hắn ở trên ghế.
Sở Uyên cũng có chút không nắm chắc. Lúc trước hắn đã sớm nghe nói tiểu vương gia Tây Nam phủ ngây thơ xán lạn, nghe Đoạn Bạch Nguyệt nhắc qua mấy lần, đích xác cũng là lanh lợi khiến cho người ta thích, mà vì sao bây giờ nhìn thấy lại có chút... ngốc?
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Có rượu mạnh không?” Quá hai chén sẽ sạch sẽ.
“Dao nhi còn nhỏ, uống rượu mạnh gì chứ.” Sở Uyên từ trên bàn lấy ra một chén sữa dê, “Đây là cố ý căn dặn ngự trù làm. Nếm thử xem, bên trong bỏ thêm hạt vừng đậu phộng cùng táo kim ti, vừa ngọt vừa thơm.”
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Cũng lớn rồi còn làm mấy thứ này, ngươi cũng quá nuông chiều nó.”
“Liên quan gì tới ngươi.” Sở Uyên nguýt hắn một cái.
Đoạn Dao nuốt nước miếng.
Đoạn Bạch Nguyệt đầu đau sắp nứt, đây là bị người hạ cổ đúng không?
Sư phụ cả ngày che mặt, đệ đệ là một tên lỗ mãng, người nhà cản trở như vậy, cảm thấy ba mươi năm sau cũng không có hi vọng thành thân.
Mà vào giờ phút này, trong đầu đệ đệ thân yêu đang có vạn con cổ trùng kêu vang, vạn con ngựa hý vang lừng, vạn mũi tên đồng loạt bắn ra, vạn người trường ca.
Nghe đối thoại hai người trên bàn, rõ ràng là đang liếc mắt đưa tình, liếc mắt đưa tình, liếc mắt đưa tình.
Cẩn thận suy nghĩ lại một chút, Thẩm tướng quân là sư phụ nói, là sư phụ nói, là sư phụ nói.
Đầu mình là bị nước vào sao, cư nhiên lại tin lời sư phụ nói.
Dù sao đây chính là cầm một lưỡi cưa cũng có thể thổi thành bảo kiếm a.
Bây giờ bên hông ca mình còn treo một khối sắt vụn!
Ngàn vạn lần không ngờ tới người trong lòng ca ca lại là hoàng thượng, lại là hoàng thượng, lại là hoàng thượng.
Chuyện chuyện chuyện này...
Đoạn Dao mãnh liệt uống cạn một chén sữa dê, 'rầm' một cái đặt chén xuống, ngoài miệng lưu lại một vòng trắng.
Sở Uyên bị động tác của hắn dọa nhảy dựng.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Sở Uyên cảm thấy mình vẫn là đừng nói gì nữa, cúi đầu dùng bữa thì tốt hơn.
***
Từ sau lần Đoạn Bạch Nguyệt ngủ lại, gối trên long sàng vẫn là hai cái. Nội thị vốn là muốn lấy đi giặt, lại bị Tứ Hỉ công công ngăn cản, nói là thói quen của hoàng thượng, kêu để lại, sau đó cũng bày như thế.
Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào ở bên cạnh hắn.
Sở Uyên cũng không nói chuyện, lúc đầu là xoay mặt vô tường nằm một hồi, về sau thì quay đầu lại nhìn hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt tất nhiên vẫn chưa ngủ.
Sở Uyên nói: “Mộc si lão nhân đã nghiên cứu ra Bát Hoang trận pháp, ngày mai có muốn đến xem không?”
“Tất nhiên.” Đoạn Bạch Nguyệt bất ngờ: “Còn tưởng là trong sách cổ mới có, không nghĩ tới thật sự có thể tái hiện hậu thế.”
“Kỳ thực chỉ là đồng nhân trận.” Sở Uyên nói, “Bất quá nghe nói Phỉ Miễn Quốc là đổi trận pháp đồng nhân thành tử sĩ, cho nên càng khó phá giải hơn, rất đáng xem.”
“Sao còn nghĩ đến Phỉ Miễn Quốc?” Đoạn Bạch Nguyệt thở dài, dùng ngón cái cọ xát gò má hắn, “Không nói tới Thiên Thần Sa kia chỉ là vật trong lời đồn, coi như nó thật sự ở Phỉ Miễn Quốc, ta cũng sẽ tự nghĩ biện pháp đi lấy, không cần ngươi làm bất cứ chuyện gì cả, nhớ kĩ?”
“Gần đây liên tiếp xảy ra sự cố, nguyên cớ đều ở Nam Dương.” Sở Uyên nói, “Đảo quốc nơi đó rất nhiều, không hẳn chính là Phỉ Miễn Quốc đang từ giữa quấy phá, nhưng cũng không chừng là nó.”
Đoạn Bạch Nguyệt khẽ nhíu mày.
“Mặc kệ nói thế nào, biết nhiều hơn một trận pháp cũng không có hại.” Sở Uyên nói, “Lo trước khỏi hoạ.”
Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là nói: “Cũng được.”
“Trước đó vài ngày Nam tiền bối đến núi Ngọc Quan, đầu kia có động tĩnh gì không?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Không có.”
“Có khi nào xảy ra nhiễu loạn gì rồi không?” Sở Uyên có chút lo lắng.
“Yên tâm đi, Lan Nhất Triển kia không phải là đối thủ của gia sư. Trên thực tế hiện nay trong giang hồ, cũng không có mấy người có thể đối địch với hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Huyền diệu như vậy?” Sở Uyên bất ngờ, “Là bởi vì Bồ Đề tâm kinh hả?”
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Ngươi như thế nào cũng nghe qua ngoạn ý này.”
...
Sở Uyên nghẹn lời.
Trước khi đến Tây Nam, Tứ Hỉ ở ven đường mua được tiểu thoại bản này, có rất nhiều ghi chép tương tự. Mà đường đường vua của một nước xem những thứ đồ này, hiển nhiên có chút mất thể thống, vì vậy Sở Uyên nói: “Ừm.”
May là Đoạn Bạch Nguyệt cũng không để ý chữ “Ừm” này rốt cuộc là ý gì, tiếp tục nói: “Công phu sư phụ luyện không có tên, cũng không có môn phái. Từ nhỏ hắn bị người ta lừa bán, về sau tự mình chạy trốn nhận một võ sư làm cha. Sau khi võ sư qua đời thì chạy đến mỗi một môn phái bái sư học nghệ, nhưng mỗi lần đều bởi vì quá ngoan liệt tà khí, chưa đến một năm sẽ bị đuổi ra ngoài. Lăn lộn như vậy mười mấy năm, vẫn chưa luyện thành công phu một môn phái nào cả, nhưng không có công phu môn phái nào mà không biết.”Sở Uyên cười nói: “Tính cách này ngược lại là tương ứng với người trong lời đồn.”
“Lần cuối cùng sau khu bị trục xuất khỏi sư môn, sư phụ bị một đám cừu gia truy sát, khi kháng địch trái lại tự mình nghiền ngẫm ra một bộ công phu, về sau liền ở Tây Nam bế quan năm năm, cuối cùng mới luyện thành một thân tu vi võ học.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chỉ là công phu này tuy nói uy lực kinh người, nhưng cũng có không ít tai hại, sư phụ cũng không dám chỉ dạy tất cả cho chúng ta. Vì vậy võ công ta và Dao nhi học, ngoại trừ trong sách võ thuật cố định đao pháp Đoạn gia, chiêu thức nội lực còn lại đều không giống nhau. Người ngoài nhìn qua, cũng sẽ không cảm thấy hai người là xuất từ đồng môn.”
“Nam tiền bối quả nhiên là lợi hại.” Sở Uyên trở mình nằm ở trên giường, tiếp tục hỏi, “Vậy Bồ Đề tâm kinh thì sao, là ngươi hay là Dao nhi luyện, hay đó chỉ là do người ngoài nói lung tung, căn bản là không có môn công phu này?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bồ Đề tâm kinh quá mức thâm độc, sau khi sư phụ nghiên cứu ra nội công tâm pháp, vốn là muốn kêu ta luyện, nhưng lại cảm thấy vạn nhất luyện chết rồi không còn mặt mũi ăn nói với phụ vương -- “
“Cái gì gọi là vạn nhất luyện chết rồi.” Sở Uyên dở khóc dở cười cắt ngang lời hắn.
“Đây thật sự là nguyên văn của sư phụ.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, “Về sau Bồ Đề tâm kinh này bị niêm phong cất vào kho, ngay cả ta cũng chưa nhìn thấy toàn bộ, chỉ lật vài tờ mà thôi.”
“Thì ra là như vậy.” Sở Uyên hiểu rõ, lại nói, “Nhưng mà chẳng biết vì sao, Nam tiền bối ở trước mặt ta vẫn luôn che mặt, bằng không ngược lại là thật sự muốn cùng hắn uống một chén.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trên giang hồ nổi danh lão độc vật, người bên ngoài tránh cũng tránh không kịp. Ngươi e là người duy nhất trên thế gian này muốn uống với hắn một chén.”
Sở Uyên không vui: “Sao có thể nói tiền bối như vậy.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Lời thật mà thôi. Nếu thật sự có cơ hội cùng nhau uống rượu, chỉ sợ ngươi đã bị hắn tươi sống tức chết.”
Sở Uyên: “...”
Bị ngươi tức chết còn tạm được.
“Ngủ đi, ngày mai còn phải vào triều sớm.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn đè lại góc chăn.
Sở Uyên lại lắc đầu: “Ngày mai không vào triều.”
“Vì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, “Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không? Đám lão già chết tiệt kia lại bắt đầu khuyên trời khuyên đất hả?”
Sở Uyên cười ra tiếng: “Lúc này thật sự không có, là Cao Ly vương rốt cuộc ở Vương thành trụ đủ rồi muốn trở về. Tốt xấu gì Kim Xu cũng là chiêu được phò mã ở Vương thành, cho nên trẫm ban thưởng một ít, sáng mai sẽ dẫn quan viên tiễn hắn trở về Cao Ly.”
“Nói tiếp, Kim Xu hẳn là phải gả tới Nam Dương.” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi, “Lúc trước chỉ nói đối phương là một thương nhân, gia thế bối cảnh điều tra rõ ràng chưa?”
“Quan tâm như vậy?” Sở Uyên liếc mắt nhìn hắn.
“Tất nhiên là quan tâm.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lúc nãy ngươi còn đang nói, gần đây nhiều ngọn nguồn nhiễu loạn đều là xuất từ Nam Dương, Kim Xu kia cũng là gả tới Nam Dương. Phía sau nàng có thể là toàn bộ Cao Ly quốc, tuy nói nơi đó chật hẹp nhỏ bé không đáng sợ, nhưng nếu bị người ngoài lợi dụng tới đối phó ngươi, cũng là đủ đau đầu.”Sở Uyên nói: “Ngươi lo lắng là có người muốn lợi dụng Kim Xu để khống chế Kim Thái?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Xác thực có loại khả năng này.”
Sở Uyên nói: “Kim Thái lớn nhỏ gì cũng là vua của một nước, muốn gả muội muội yêu quý của mình đi sao sẽ không thăm dò lai lịch của đối phương trước được chứ. Ngược lại là không cần lo lắng.”
“Cũng không thể khinh thường.” Đoạn Bạch Nguyệt chen đến bên cạnh hắn, “Dù sao biên cương vương dễ nuôi giống như ta cũng không nhiều, lòng người khó đoán.”
Sở Uyên duỗi ra một ngón tay đẩy hắn ra: “Nói chính sự thì nói chính sự, đây là ranh giới, không được lấn sang đây.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Dao nhi cũng cùng trở về với ngươi hả?” Sở Uyên lại hỏi, “Ngày mai Kim Thái đi rồi, trong cung cũng là yên tĩnh, kêu Dao nhi đến cùng nhau ăn cơm? Lần trước chỉ gặp qua một lần ở khách điếm bên ngoài Quỳnh Hoa cốc, cũng không nói chuyện. Lúc đó chuyện xảy ra đột ngột, chỉ sợ hù đến hắn.”
“Vì sao vẫn luôn ghi nhớ tên tiểu quỷ kia?” Đoạn Bạch Nguyệt bất mãn, “Không được.”
“Vì sao lại không cho ta gặp Dao nhi?” Sở Uyên cũng bất mãn, “Không được vậy thì ngươi trở về đi.”
...
Nhìn người kia xoay lưng về phía mình lần nữa, Tây Nam Vương bó tay hết cách: “Được được được, đêm mai ta dẫn hắn đến là được, trước khi gặp người Triều Nhai thì cùng nhau ăn một bữa cơm.”
Thực sự là... đau đầu.
Nếu là không lâm triều, vậy Sở Uyên thức dậy cũng trễ hơn thường ngày một chút. Khi tỉnh lại vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt bên gối gần trong gang tấc, vì vậy không tự chủ liền lui về phía sau một chút.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Vì sao không phải xích lại gần đây?
“Giả vờ.” Sở Uyên vỗ mặt hắn, “Tỉnh lại.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tỉnh không được.”
“Vậy liền kêu Ngự Lâm quân xem ngươi là thích khách nhốt vào thiên lao.” Sở Uyên dọa hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài, nắm tay hắn ghé vào bên miệng hôn một cái: “Quả thực ông thầy tướng số mù kia nói không sai, mệnh không tốt. Không phải là bị nhốt vào lãnh cung, chính là bị đưa vào phòng tịnh thân, trận này lại thêm một cái thiên lao.”
Sở Uyên rụt người vào trong chăn: “Ai kêu ngươi không cố gắng chờ ở Tây Nam.”
“Nếu ngươi ở Tây Nam phủ, vậy đánh chết ta cũng không rời khỏi Vân Nam.” Đoạn Bạch Nguyệt nhéo mũi hắn, “Nếu không thì theo ta đi.”
Sở Uyên ngồi dậy.
Đoạn Bạch Nguyệt gọi giúp hắn: “Tứ Hỉ.”
“Đến đây!” Tứ Hỉ công công hoan hoan hỉ hỉ chạy vào.
Sở Uyên: “...”
“Hoàng thượng, nên rửa mặt rồi.” Tứ Hỉ công công đỡ hắn xuống giường, “Văn võ bá quan cũng đã lục tục đến, đang chờ ở Thiên điện. Cao Ly Vương - Kim Thái cũng đến, nhìn qua rất vui vẻ, nói năm sau còn muốn đến nữa.”Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Hắn tổng cộng có mấy muội muội?”
Tứ Hỉ công công đáp: “Chỉ một người, chỉ một người.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, vậy thì tốt.
Tuyệt đối đừng có mà một năm qua chiêu thân một lần.
Sở Uyên buồn cười, cũng lười để ý đến đối thoại của hai người bọn hắn, rửa mặt xong liền đến tiễn Kim Thái xuất cung. Lúc trước nói muốn đến chỗ mộc si lão nhân xem Bát Hoang trận pháp, vì vậy Đoạn Bạch Nguyệt cũng không gấp gáp trở về khách điếm. Không lâu sau Tứ Hỉ công công liền đưa điểm tâm đến, còn có một dĩa giò heo quay, tất cả đều là dầu mỡ.
...
Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy ngày thường coi như là mình ăn hơi nhiều món mặn, mà mới sáng sớm ăn như vậy cũng khó tránh khỏi quá long trọng rồi.
Trong khách điếm, Đoạn Dao đang cầm bao quả dại gặm, thuận tiện lắc lư tiểu nữ oa trắng nộn trong nôi, đôi mắt vừa to lại vừa lanh lợi. Mấy ngày nay ở trên đường có lẽ là được ăn no uống đủ sữa, vì vậy so với lúc trước khi ở trong núi mập hơn không ít, nhìn rất khiến người ta yêu thích. Ngược lại là nữ tử kia, sắc mặt vẫn luôn vàng như nghệ, nhìn giống như là trong người nhiễm bệnh nặng. Bởi vậy sau khi đến khách điếm, Đoạn Dao liền mang tiểu oa nhi vào phòng mình chăm sóc. Người Triều Nhai ngược lại cũng không có ý kiến, gật đầu đáp ứng rất sảng khoái.
Đây là loại mẫu thân gì vậy hả... Đoạn Dao bĩu môi. Nhớ tới lúc trước khi ở Tây Nam phủ, nữ tử được nhị ca cứu về từ trong miệng mãnh hổ, oa nhi kia cả ngày không rời khỏi người, một khi đói bụng liền ôm vào trong phòng cho bú sữa, đó mới là bộ dáng làm mẹ. Tiểu nữ oa ăn no bụng cười khanh khách, Đoạn Dao xoa bóp cánh tay nàng, lòng nói mới mấy ngày có thể mập một vòng, cũng không biết lúc trước rốt cuộc là trải qua ngày gì.
Mãi đến tận trưa, Sở Uyên mới trở về tẩm cung. Khi bước vào phòng liền thấy Đoạn Bạch Nguyệt đang đứng ở bên cửa sổ, nhìn cái hố to ở trong sân.
Sở Uyên: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Khi nào mới trồng trở về?”
Sở Uyên nói: “Phải xem tâm tình thế nào đã.”
Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Phải làm sao tâm tình mới tốt, không thì ta xướng một đoạn cho ngươi nghe?”
“Ngu ngốc.” Sở Uyên nói, “Đi thôi, đến mộc điện.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: “Bận rộn cả một buổi sáng, lúc này vừa mới trở về ngay cả chén trà cũng không uống?”
“Chuyện hôm nay hơi nhiều.” Sở Uyên nói, “Đến xem xong Bát Hoang trận pháp, Thái phó và Dư đại nhân còn có chuyện khác muốn nói, hiện đang chờ ở Ngự Thư phòng. Trễ chút nữa còn muốn dùng cơm với Dao nhi, rồi gặp người Triều Nhai nữa.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Nghe qua cũng cảm thấy đau đầu. Nếu như thật sự bận rộn, buổi tối cũng không cần cùng nhau dùng cơm, người Triều Nhai ở khách điếm, dù sao cũng chạy không thoát. Trong khoảng thời gian ngắn cũng không chết được, ta dưỡng bọn hắn là được, chờ ngươi rảnh rỗi rồi gặp cũng không muộn.””Không được, nếu cứ tích góp thì chuyện sẽ càng lúc càng nhiều.” Sở Uyên cười vỗ vỗ bả vai hắn, “Đi thôi, ban ngày đến Ngự Hoa viên, đoán thử xem có ai phát hiện Tây Nam Vương đang ở trong cung hay không.”
Trong mộc điện, mộc si lão nhân đang nghiên cứu một cái đàn gỗ, gảy một cái âm thanh giống như tiếng nước chảy róc rách, rất là dễ nghe.
Lúc này hai người bên ngoài có kinh nghiệm, nhớ tới phải gõ cửa trước.
“Hoàng thượng, Tây Nam Vương.” Mộc si lão nhân mở cửa, cười nói, “Ta vừa mới làm xong một cây đàn, đến đúng dịp lắm.”
“Vừa rồi ở ngoài cửa có nghe được, rất là thanh nhã.” Sở Uyên tiện tay cầm đàn gỗ lên, “Không nghĩ tới nhưng là nhạc cụ phát ra âm thanh khéo léo như vậy.”
“Cũng là ám khí hả?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Không phải, chỉ là thấy loại gỗ này thực sự tốt, vật liệu thừa cũng không nỡ đưa đi làm củi đốt thì thuận tiện làm thành đàn gỗ.” Mộc si lão nhân nói, “Thợ thủ công thành Đại Nhạn tự nghĩ ra ngoạn ý nhỏ, đa phần là làm trêu chọc tiểu oa nhi, mặc dù không tinh thông âm luật, gảy lung tung vài cái cũng dễ nghe.”
“Tiền bối thực sự là...” Đoạn Bạch Nguyệt không tìm được từ gì để hình dung, chỉ là nói, “Tay nghề vô cùng tinh diệu như vậy, lại không chịu thu đồ đệ đệ, không khỏi quá đáng tiếc.”
“Thu đồ đệ phải xem duyên phận, cưỡng cầu không được.” Mộc si lão nhân lắc đầu, lại nói, “Hoàng thượng và Tây Nam Vương chuyến này đến đây hẳn là xem Bát Hoang trận pháp hả?”
Sở Uyên nói: “Đúng vậy.”
Mộc si lão nhân dẫn hai người tới một gian phòng trống trong mộc điện, trên đất bày mười tám đồng nhân cao chừng một thước, dưới chân mỗi một đồng nhân đều có bệ cơ quan, bên hông treo hộp gỗ khéo léo.
“Chỗ không đủ lớn, liền rút nhỏ tất cả mọi thứ mấy lần.” Mộc si lão nhân nói, “Chỉ là nhìn trận pháp, như vậy ngược lại càng thuận tiện hơn. Nếu thật sự dùng để hành quân đánh trận thì chỉ cần đổi đồng nhân thành người thật. Về phần nhân số, chỉ cần lật mười tám mười tám lên trên, nhân số càng nhiều, uy lực cũng càng không thể khinh thường.”
Sở Uyên gật đầu: “Tiền bối có thể biểu diễn.”
Mộc si lão nhân nói: “Chờ chút đã.” Sau đó liền xoay người chạy ra cửa, cũng không biết là đi đâu. Một lát sau trở về, tay trái mang theo ba con chuột lớn đang kêu chít chít.
Sở Uyên: “...”
Sở Uyên: “...”
Sở Uyên: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt bất động thanh sắc đứng chắn ở phía trước hắn một ít.
Mộc si lão nhân hất tay vứt ba con chuột lớn kia vào trong Bát Hoang trận.
Đồng nhân chậm rãi bắt đầu di chuyển, tốc độ không nhanh, mấy con chuột kia giống như con ruồi không đầu, coi như bên cạnh là cửa mở rộng cũng không biết chạy ra bên ngoài, ngược lại vẫn luôn chạy lung tung trong trận pháp, như là bị mê hoặc tâm trí.Sở Uyên khẽ nhíu mày.
Qua một chút, một con chuột trong đó như là đã nôn nóng tới cực điểm, há mồm liền muốn cắn về phía đồng nhân bên cạnh, chỉ là còn chưa tới gần, cổ họng đã phun ra một luồng máu tươi. Đồng loại còn lại ngửi thấy được mùi máu tanh, nhất thời vồ tới chia nhau ăn sạch, đầy đất đều là vết máu tanh hôi.
Sở Uyên cảm thấy mình sắp... nôn ra rồi.
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, tại thời điểm con chuột sắp bắt đầu tập kích, cánh tay đồng nhân kia nhanh chóng động một cái, dùng lưỡi dao cắt đứt cổ họng nó.
“Đây chỉ là một trận pháp nhỏ.” Mộc si lão nhân đóng lại cái bệ trên cơ quan, “Bát Hoang trận pháp thật sự, mục đích ngoại trừ có thể nhốt quân địch, còn có thể khiến tâm chí bị nhiễu loạn, thời gian càng lâu thì sẽ xuất hiện ảo giác, tự giết hại lẫn nhau.”
Sở Uyên nói: “Tiền bối quả thật khiến cho người ta bội phục.”
“Hôm nay hoàng thượng không thoải mái à?” Mộc si lão nhân hỏi, sao sắc mặt lại trắng bệch như thế.
Đoạn Bạch Nguyệt đưa người ra khỏi phòng cơ quan, nhỏ giọng nói: “Có sao không?”
Sở Uyên khoát tay: “Không sao.” Hắn vốn dĩ chưa có ăn điểm tâm, thời điểm tiễn biệt Kim Thái lại uống nhiều mấy chén rượu, vốn là không thoải mái, trận này lại tận mắt nhìn thấy một đám chuột gặm cắn lẫn nhau, chỉ cảm thấy trong bụng chua xót, dạ dày cũng mơ hồ đau.
“Bát Hoang trận pháp trước hết tới đây thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nhìn mộc si lão nhân nói, “Khoảng thời gian này tiền bối cũng vất vả rồi, ngày khác chúng ta lại đến.”
“Tây Nam Vương khách khí.” Mộc si lão nhân liên tục xua tay, “Là ta nên tạ ơn hoàng thượng mới đúng.” Mỗi ngày được ăn thịt cá, giường vừa lớn lại vừa mềm, càng không cần lo lắng bị người đuổi giết, một đám nhân công tượng cũng không giống như trong thành Đại Nhạn câu tâm đấu giác khiến người chán ghét, suốt ngày cứ một câu tổ sư gia hai câu tổ sư gia làm cho người ta sướng rơn, quả thực có thể sống thêm tám mươi năm!
Sở Uyên nói: “Vậy tiền bối nghỉ ngơi trước đi, trẫm trở về Ngự Thư phòng còn có chút việc.”
“Dạ dạ dạ.” Mộc si lão nhân cúi đầu lĩnh mệnh, âm thầm đẩy đẩy Đoạn Bạch Nguyệt -- đã như vậy rồi còn đến Ngự Thư phòng gì nữa, mau mang về tẩm cung nghỉ ngơi.
Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày, cùng Sở Uyên một đường về tẩm cung.
“Bây giờ muốn về khách điếm hả?” Sở Uyên ngồi ở bên cạnh bàn hỏi.
“Nhìn bộ dáng này của ngươi, còn về khách điếm làm gì.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn rót chén trà nóng, “Đừng suy nghĩ, uống hết trà đã.”
Sở Uyên cảm thấy...lúc trước ngự giá thân chinh ra chiến trường giết địch, trên tay nhuộm đầy máu tươi cũng cảm thấy không sao. Vì sao hôm nay lại ghê tởm như vậy? Suy đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể đổ lỗi cho thứ kia xác thực rất là ác tâm -- dù sao từ nhỏ đến lớn cũng chỉ thấy qua vài lần, trận chuột lớn ở Tây Bắc kia cách mình cũng khá xa. Dù sao ngoạn ý xám xịt này, đuôi nhỏ, vẻ mặt gian giảo, thối, còn bẩn.Chao ôi...
Đoạn Bạch Nguyệt bị vẻ mặt của hắn chọc cười, giơ tay vỗ vỗ mặt hắn: “Nghĩ gì thế? Trà sắp nguội rồi.”
Sở Uyên hoàn hồn, một hơi uống cạn sạch trà trong chén, kết quả... dạ dày càng khó chịu hơn.
“Hoàng thượng, có muốn đến Ngự Thư phòng không?” Tứ Hỉ công công ở bên ngoài dè dặt cẩn thận hỏi.
Sở Uyên đứng lên.
“Còn đến Ngự Thư phòng làm gì nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt ngăn cản hắn, “Mồ hôi cũng chảy ròng ròng.”
Sở Uyên đè lên dạ dày ngồi trở lại bên cạnh bàn.
Đoạn Bạch Nguyệt gọi Tứ Hỉ tiến vào, nói: “Đi mời thái y đến đây.”
“Ôi trời, hoàng thượng bị sao thế.” Tứ Hỉ công công bị dọa hết hồn.
“Đi nói cho Thái phó, hôm nay coi như kết thúc.” Sở Uyên nhíu mày nói, “Không có việc lớn gì, chỉ là có chút không thoải mái.”
Tứ Hỉ công công vội vàng sai người đi mời thái y, còn mình thì đi chạy đến Ngự Thư phòng. Đoạn Bạch Nguyệt đỡ người nằm lên giường, hỏi: “Lại không ăn sáng hả?”
Sở Uyên nói: “Ừm.”
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài, không làm gì được hắn.
Thái y rất nhanh liền chạy tới, Đoạn Bạch Nguyệt tất nhiên là tạm thời tránh đến phía sau tấm bình phong. May là thái y không có nội lực, cũng không phát giác ra trong phòng có hơn một người. Sau khi bắt mạch xong lại hỏi sáng nay ăn gì, rồi viết phương thuốc để hạ nhân đi sắc, lại hỏi có cần châm cứu giảm đau hay không.
“Không cần.” Sở Uyên nói, “So với lúc trước tốt lắm rồi, nghỉ ngơi một trận sẽ tốt.”
Thái y gật đầu đồng ý, rồi khom người lui ra tiện tay đóng cửa điện lại. Đoạn Bạch Nguyệt từ sau tấm bình phong bước ra, nói: “Không ăn sáng còn chưa tính, lại còn uống rượu?”
“Ba chén mà thôi.” Sở Uyên dựa vào ở trên giường, ngoại bào đã cởi ra chỉ mặc lý y vàng óng.
“Món nợ này trước tiên ta ghi lên trên đầu Kim Thái.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lần sau có cơ hội ta đòi lại giúp ngươi.”
Sở Uyên đá đá hắn: “Cố tình gây sự.”
Đoạn Bạch Nguyệt kề sát vào: “Là đau lòng ngươi.”
Sở Uyên nghiêng đầu đi: “Ngồi trở lại đi!”
Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Ngã bệnh còn hung ác như thế.”
Sở Uyên nói: “Đúng lúc, không muốn đi gặp Thái phó và đám thần tử kia.”
“Lần sau nếu không muốn gặp, cũng không được lấy thân thể mình ra đùa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chỉ cần giao cho ta, Tây Nam phủ đánh người rất có kinh nghiệm. Ngươi muốn thanh nhàn bốn ngày, ta liền làm cho bọn họ nằm trên giường bốn ngày.”
“Nữa.” Hai tay Sở Uyên kéo banh quai hàm hắn, “Sao ngươi cứ thích đối nghịch với Thái phó vậy.”
“Chưa chắc gì hắn đã thích ta, vậy thì vì sao ta phải thích hắn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói như chuyện đương nhiên.Đối phương nói năng quá mức hùng hồn, Sở Uyên cũng lười tranh cãi bàn luận, tự mình nằm ở trên giường chợp mắt một lúc. Tứ Hỉ công công đưa tới cháo thuốc vừa nấu xong, rồi lui ra ngoài. Đoạn Bạch Nguyệt mở nắp hộp ra, một cỗ mùi thuốc Đông y bay khắp phòng.
“Cháo chính là cháo thuốc chính là thuốc, này cũng quá -- “
Đoạn Bạch Nguyệt bưng đến bên giường còn chưa nói hết một câu nói, Sở Uyên cũng đã cầm lấy muỗng tự mình ăn.
“Không khó ăn hả?” Đoạn Bạch Nguyệt nhìn cũng đau răng.
Sở Uyên vặn ngược lại: “Thuốc sao có thể dễ ăn.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Nhưng món khó ăn thành như vậy cũng thấy không nhiều đi.
Nuốt xuống một ngụm cháo cuối cùng, Sở Uyên đưa bát không cho hắn. Tứ Hỉ công công vừa vặn tiến vào hầu hạ súc miệng, làm việc rất là nhanh nhẹn.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta không hâm mộ Kim Thái, ngược lại là rất hâm mộ Tứ Hỉ.”
Sở Uyên nhìn xuống hạ thân hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Muốn đi không?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh lắc đầu.
“Khi nào muốn đi, cứ nói cho trẫm biết là được.” Sở Uyên vỗ vỗ bả vai hắn, “Thêm ngươi vào đội ngũ.”
Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh nói: “Cỡ phúc phận này không bằng để dành cho Cao Ly vương đi.”
Sở Uyên cười nằm ở trên giường, cảm thấy trong bụng thư thái không ít.
Đoạn Bạch Nguyệt dựa vào ở bên cạnh hắn: “Còn đau không?”
Sở Uyên nói: “Còn.”
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Có muốn ta xoa giúp ngươi không?”
Sở Uyên nói: “Không muốn.”
Đoạn Bạch Nguyệt cưỡng ép kéo người đến ngực mình.
Sở Uyên cũng không chống cự, chỉ là tượng trưng vỗ hắn một cái.
Lòng bàn tay ấm áp cách một lớp lý y mỏng manh nhẹ nhàng xoa ấn ở bụng, rất thoải mái.
Sở Uyên hơi dịch chuyển một chút, tìm một tư thế thoải mái: “Ngươi đừng nói chuyện.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ừm.”
Sở Uyên nhắm mắt lại, dự định ngủ một giấc.
Lý y được buộc rất lỏng, chốc lát sau thì tự rớt ra, lộ ra da thịt trần trụi -- dù sao cũng là tơ lụa Vương thành, chất lượng rất tốt, trơn tuột giống như máng nước trên mái nhà.
Đoạn Bạch Nguyệt rất là bình tĩnh.
Sở Uyên cũng rất là bình tĩnh.
Ít nhất thoạt nhìn rất bình tĩnh.
Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy để cho mình xoa ấn cả đời cũng được.
Ước chừng qua nửa canh giờ, Sở Uyên ngủ say. Đoạn Bạch Nguyệt đắp kín chăn cho hắn, rồi lưu luyến hôn một cái mới đứng dậy rời khỏi hoàng cung.Đoạn Dao đang ngủ say như chết.
“Dậy.” Đoạn Bạch Nguyệt gõ gõ mũi hắn.
“Lại làm sao?” Đoạn Dao liều mạng ngáp một cái, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có chuyện tốt.”
Đôi mắt Đoạn Dao vốn dĩ đã hé ra một nửa, sau khi nghe thế thì quyết đoán khép lại. Dù sao ca ca thân yêu nói là chuyện tốt, tám chín phần cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mang ngươi tiến cung.”
Ồ? Đoạn Dao ngồi dậy: “Tiến cung làm gì? Xem Bát Hoang trận pháp?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ăn cơm.”
Đoạn Dao: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tiểu Uyên muốn gặp ngươi.”
Đoạn Dao buồn bực: “Tiểu Uyên là ai?”
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thẳng hắn.
Đoạn Dao càng mờ mịt hơn.
Bởi vì đệ đệ thật sự là quá ngu, Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn nói: “Sở Hoàng.”
“Hoàng thượng muốn mời ta ăn cơm?” Đoạn Dao cảm thấy bản thân bị giật mình rất lớn.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đừng có làm Tây Nam phủ mất mặt.”
Đoạn Dao: “...”
Vì sao?
Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói: “Đi thay xiêm y nhăn nhúm của ngươi đi, đợi lát nữa theo ta tiến cung.”
“Tiểu Uyên?” Đoạn Dao vẫn là rất khó hiểu, đây là cái xưng hô rách nát gì.
Đoạn Bạch Nguyệt quay đầu liền đánh hắn một cái: “Tiểu Uyên cũng không phải là cho ngươi gọi!”
Đoạn Dao cảm thấy mình hẳn là mới vừa tỉnh ngủ, cho nên đầu óc không quá tỉnh táo. Ngoài sáng Tây Nam phủ lòng muông dạ thú, trên thực tế vẫn luôn giúp triều đình. Hắn cũng có thể nhìn ra vài phần đầu mối, nhưng là không đến nỗi gọi 'tiểu Uyên' thân thiết như vậy, chẳng lẽ là danh hiệu?
Cho nên mới nói người một khi tiến vào ngõ cụt, là rất khó trở ra. Cho nên qua một canh giờ, Đoạn Dao còn đang suy nghĩ, đây là danh hào rách nát gì a, tuyệt đối đừng nói hoàng thượng gọi ca mình là tiểu Nguyệt nha, nghe qua hoàn toàn chính là ca cơ trên sông Tần Hoài.
“Sao hoàng thượng lại muốn tìm ta ăn cơm vậy?” Lần thứ tám Đoạn Dao hỏi vấn đề này.
Đoạn Bạch Nguyệt rất muốn cho hắn ăn một bao thuốc câm họng luôn.
Đoạn Dao chống quai hàm nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì mình tìm được người Triều Nhai?
Sắc trời tối dần, Đoạn Bạch Nguyệt quả nhiên liền dẫn Đoạn Dao tiến cung.
Mặc dù không có bày tiệc lớn, Sở Uyên cũng đã chuẩn bị xong một bàn món ăn, một nửa là phong vị Vương thành, một nửa là vị mặn chua cay Tây Nam.
“Đừng để mất mặt.” Khi tiến vào trong điện, Đoạn Bạch Nguyệt căn dặn.
“Tất nhiên!” Đoạn Dao hắng giọng một cái, giơ tay đẩy cửa ra.
“Dao nhi.” Sở Uyên đứng lên, cười bước lên phía trước.
Đoạn Dao kinh ngạc đến ngây người, hoàng thượng a, lại là người lúc trước gặp được ở khách điếm bên ngoài Quỳnh Hoa cốc?
Khoan đã.
...
...
...
Đoạn Bạch Nguyệt âm thầm đau đầu, đây là cái bộ dạng ngu xuẩn gì!
“Dao nhi?” Sở Uyên cũng không minh bạch.
Trong đầu Đoạn Dao nhanh chóng chợt lóe một mẩu chuyện ngắn. Thời điểm gặp được ở khách điếm, hắn cho rằng đây mới là người trong lòng ca ca, về sau sư phụ lại nói là Thẩm tướng quân, vậy hắn đương nhiên cũng đem người này trở thành hạ nhân của Thẩm tướng quân. Mà mà mà mà người này cư nhiên lại là hoàng thượng?
...
“Đoạn-Dao.” Trong kẽ răng Tây Nam Vương nhả ra bên ngoài hai chữ.
“Đừng khắc nghiệt quá.” Sở Uyên cười nói, “Chỉ là chuyện thường ngày, không sao đâu.”
Chuyện này rốt cuộc là thế nào a! Đoạn Dao khóc không ra nước mắt, cảm thấy niềm tin của mình có chút đổ nát, toàn bộ thế giới đều trở nên xa lạ.
Đoạn Bạch Nguyệt trực tiếp đặt hắn ở trên ghế.
Sở Uyên cũng có chút không nắm chắc. Lúc trước hắn đã sớm nghe nói tiểu vương gia Tây Nam phủ ngây thơ xán lạn, nghe Đoạn Bạch Nguyệt nhắc qua mấy lần, đích xác cũng là lanh lợi khiến cho người ta thích, mà vì sao bây giờ nhìn thấy lại có chút... ngốc?
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Có rượu mạnh không?” Quá hai chén sẽ sạch sẽ.
“Dao nhi còn nhỏ, uống rượu mạnh gì chứ.” Sở Uyên từ trên bàn lấy ra một chén sữa dê, “Đây là cố ý căn dặn ngự trù làm. Nếm thử xem, bên trong bỏ thêm hạt vừng đậu phộng cùng táo kim ti, vừa ngọt vừa thơm.”
Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Cũng lớn rồi còn làm mấy thứ này, ngươi cũng quá nuông chiều nó.”
“Liên quan gì tới ngươi.” Sở Uyên nguýt hắn một cái.
Đoạn Dao nuốt nước miếng.
Đoạn Bạch Nguyệt đầu đau sắp nứt, đây là bị người hạ cổ đúng không?
Sư phụ cả ngày che mặt, đệ đệ là một tên lỗ mãng, người nhà cản trở như vậy, cảm thấy ba mươi năm sau cũng không có hi vọng thành thân.
Mà vào giờ phút này, trong đầu đệ đệ thân yêu đang có vạn con cổ trùng kêu vang, vạn con ngựa hý vang lừng, vạn mũi tên đồng loạt bắn ra, vạn người trường ca.
Nghe đối thoại hai người trên bàn, rõ ràng là đang liếc mắt đưa tình, liếc mắt đưa tình, liếc mắt đưa tình.
Cẩn thận suy nghĩ lại một chút, Thẩm tướng quân là sư phụ nói, là sư phụ nói, là sư phụ nói.
Đầu mình là bị nước vào sao, cư nhiên lại tin lời sư phụ nói.
Dù sao đây chính là cầm một lưỡi cưa cũng có thể thổi thành bảo kiếm a.
Bây giờ bên hông ca mình còn treo một khối sắt vụn!
Ngàn vạn lần không ngờ tới người trong lòng ca ca lại là hoàng thượng, lại là hoàng thượng, lại là hoàng thượng.
Chuyện chuyện chuyện này...
Đoạn Dao mãnh liệt uống cạn một chén sữa dê, 'rầm' một cái đặt chén xuống, ngoài miệng lưu lại một vòng trắng.
Sở Uyên bị động tác của hắn dọa nhảy dựng.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Sở Uyên cảm thấy mình vẫn là đừng nói gì nữa, cúi đầu dùng bữa thì tốt hơn.
/196
|