【 Chương 27: - Bàn cờ Đốt Tinh 】 Ván cờ thiên cổ
***
Đào Nhân Đức nghe vậy càng ghét bỏ: “Loại náo nhiệt này cũng muốn đi góp vui, chẳng lẽ ngươi còn muốn lên đài so sắc đẹp với người ta.”
“Trong lúc rảnh rỗi, đi xem chút thú vị dù sao cũng tốt hơn buồn chán ở trong phủ.” Lưu Đại Quýnh siêng năng không ngừng, “Nghe nói cực kì náo nhiệt, còn có người cố ý từ nơi khác tới, chỉ là muốn nhìn một cái.”
Đào Nhân Đức nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, làm một Thái phó đại nhân cúc cung tận tụy, xưa nay hắn đều không biết thì ra con dân Đại Sở rảnh rỗi như vậy.
Vì vậy chờ Sở Uyên hết bận sự vụ trong tay, nghĩ muốn tìm Thái phó bàn chính sự thì nghe Tứ Hỉ báo, nói Thái phó đại nhân và Lưu đại nhân nửa canh giờ trước đã ra khỏi cung, nghe đâu đến trên đường Thái Từ xem người ta so sắc đẹp.
Sở Uyên: “...”
Tứ Hỉ hỏi: “Có cần kêu người mời hai vị đại nhân về không?”
Sở Uyên phất tay: “Thôi, luôn ở trong Ngự Thư phòng này trẫm cũng có chút ngột ngạt, hôm nay chấm dứt ở đây.”
Tứ Hỉ công công vội vàng tiến lên đỡ hắn, nói: “Có cần mời ngự y tới xem một cái không?”
“Mời ngự y làm gì?” Sở Uyên lắc đầu, “Trong phòng quá ngột ngạt, đến Ngự Hoa viên đi dạo một chút là tốt rồi.”
Ngày hè oi bức, chính là thời gian cảnh xuân tươi đẹp. Bên trong đình nhỏ giữa hồ gió nhẹ từng trận, theo lý mà nói hẳn là khiến tâm tình người ta sảng khoái mới đúng. Chỉ là Sở Uyên ngồi một hồi, lại cảm thấy tựa hồ ... không quá mát mẻ.
Tứ Hỉ hiểu ý nói: “Hoàng thượng có muốn xuất cung một chút không?”
Sở Uyên cười như không cười nhìn hắn.
Tứ Hỉ công công cười tươi như hoa cúc: “Đi xem thử Thái phó đại nhân bọn họ cũng tốt.” Cách đường Thái Từ không xa chính là khách điếm Duyệt Lai, nói không chừng còn có thể gặp được Tây Nam Vương.
Sở Uyên cầm quạt gõ bụng hắn một cái: “Bãi giá, xuất cung!”
“Dạ!” Tứ Hỉ công công âm thanh vang dội, đi ra ngoài là tốt, đi ra ngoài vui vẻ, cũng mát mẻ.
Trên đường Thái Từ người đến người đi, thật sự rất là náo nhiệt. Lôi đài được dựng có thể có cao bằng hai người, phía trên xanh xanh đỏ đỏ rất là bắt mắt, bất quá cũng không phải giống như lời đồn là so sắc đẹp, mà là vì so cờ.
Lưu đại nhân cảm thấy mình giống như bị lừa dối.
Bất quá Đào đại nhân rất cao hứng, hắn trước giờ chính là kỳ si. Nghiên cứu cờ vây mấy chục năm, từng phá qua không ít tử ván cờ thiên cổ mà cổ nhân để lại.
Lưu Đại Quýnh giấu tay vào trong ống tay áo bực tức nói: “Chuyện này thì có liên quan gì đến Phan An.” Tại sao không gọi là Tái Viên Thanh? Vậy nhất định ta sẽ không đội nắng đến.
Viên Thanh là kỳ thánh bổn triều, mặt toàn rỗ, xấu muốn chết.
Đào đại nhân cũng đã chen vào đoàn người, bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu ván cờ.Tái Phan An đeo mặt nạ, nhìn qua như chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi, thấy Đào Nhân Đức vẫn cứ đứng nhìn, thì cười nói: “Vị lão tiên sinh này có muốn thử một lần không? Một hai lượng bạc một trận.”
Lưu Đại Quýnh nói: “Mắc như vậy.”
“Nhưng nếu lão tiên sinh thắng, thì có thể nhận được trăm lượng hoàng kim, đây chính là vụ làm ăn có một không hai.” Tái Phan An chỉ tay về phía sau, quả nhiên liền thấy mấy chục thỏi vàng bóng loáng đang đặt trong mâm, tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời muốn khiến người khác không chú ý cũng khó.
Lưu Đại Quýnh dùng cùi chỏ huých hắn, nói: “Lão Đào, đi thử xem?”
Đào Nhân Đức nói: “Đây là ván cờ chết.”
“Lão tiên sinh còn chưa thử, sao lại chắc chắn là ván cờ chết.” Tái Phan An cười nói, “Không dám thử thì nói không dám, cần gì phải mượn cớ nhiều như vậy.”
Lưu Đại Quýnh nhất thời lo lắng, phải biết Đào Thái phó nổi danh nhỏ mọn, thủ lĩnh Ngự lâm quân trên đường Thái Từ là cháu ngoại trai của hắn, nếu là bị xốc sạp hàng thì phải làm sao.
“Còn trẻ mà quá ngông cuồng, cũng không phải là chuyện tốt.” Đào Nhân Đức ngược lại cũng không tính toán với hắn, “Bằng không tương lai khó tránh khỏi sẽ chịu thiệt.”
Tái Phan An lắc đầu: “Thế gian này, vẫn chưa có ai có thể khiến ta chịu thiệt.”
Trong đám người có người nhận ra là Thái phó đại nhân đương triều, vì vậy nhỏ giọng nhắc nhở người trẻ tuổi để hắn chú ý cách nói chuyện một chút. Đào Nhân Đức xua tay ngăn lại, cùng Lưu Đại Quýnh rời khỏi đoàn người.
“Lão Đào, ngươi không sao chứ?” Lưu Đại Quýnh thăm dò.
“Lão phu tất nhiên không sao, bất quá là hắn có chuyện.” Đào Nhân Đức nói.
“Đơn giản chỉ là một hậu sinh lỗ mãng chưa từng thấy qua những chuyện lớn trên đời, ngươi thật sự tính toán với hắn?” Lưu Đại Quýnh bất ngờ.
“Ván cờ lúc nãy, Lưu đại nhân có biết lai lịch ra sao không?” Đào Nhân Đức hỏi.
Lưu Đại Quýnh nói: “Ta không biết.”
Đào Nhân Đức gật đầu: “Ta cũng đoán ngươi không biết.”
Lưu Đại Quýnh: “...”
Vậy tại sao ngươi còn muốn hỏi?
“Bàn tàn cục kia gọi là Đốt Tinh cục.” Đào Nhân Đức nói, “Tất cả tàn cục thế gian này, đều sẽ có người muốn đi phá giải nhưng cũng chỉ có Đốt Tinh cục này, mọi người tránh còn không kịp.”
Lưu Đại Quýnh không rõ: “Vì sao?”
Đào Nhân Đức nói: “Vì Đốt Tinh cục này sẽ khiến người ta nhập ma.”
Lưu Đại Quýnh 'phốc' một tiếng bật cười.
Đào Nhân Đức: “...”
“Mấy tin thổi phồng ngươi cũng tin, một ván cờ còn có thể khiến người ta nhập ma.” Lưu Đại Quýnh rõ ràng không tin.
Đào Nhân Đức nổi giận: “Ngươi thô bỉ lại không có học thức, ta không nói chuyện với ngươi.”
“Ngươi xem ngươi kìa, nói không lại thì chê ta không có học thức.” Ngày thường Lưu Đại Quýnh đã quen đấu võ mồm với hắn, ngược lại cũng không tức giận, nhìn chung quanh một vòng lại nói, “Ăn mì không?””Ăn mì gì nữa.” Đào Nhân Đức nói, “Ta muốn tới Đại Lý Tự.”
“Đang yên đang lành, đến Đại Lý Tự làm gì?” Lưu Đại Quýnh lắc đầu, “Nơi đó sát khí quá nặng, vừa nhìn thấy thì sẽ khiến cho người ta đau đầu.”
Mà Đào đại nhân đã lên kiệu.
Thật sự gấp gáp vậy hả... Lưu Đại Quýnh trong lòng nghi hoặc, liền quay đầu liếc nhìn lôi đài thì thấy Tái Phan An kia đang khép hờ hai mắt, như là đang ngủ gật.
Sở Uyên cải trang xuất cung, một đường ngồi kiệu đến đường Thái Lộ. Tứ Hỉ công công liếc nhìn đằng trước, nói: “Ôi chao, sao lại nhiều người như vậy.”
Sở Uyên ở bên trong không nói chuyện.
“Nhìn hai vị đại nhân cũng không có ở nơi này.” Tứ Hỉ công công dặn dò kiệu phu, “Cứ đi về phía trước đi, ở đây nhiều người, đừng để kinh động thánh giá.”
Kiệu phu lĩnh mệnh. Sở Uyên nhìn bên ngoài cửa sổ, đáy mắt có chút ý cười.
Nhuyễn kiệu xuyên qua đường Thái Từ, phía trước chính là khách điếm Duyệt Lai. Nhắc cũng khéo, Đoạn Bạch Nguyệt đang đi về phía bên này.
“Thật đúng là trùng hợp.” Tứ Hỉ công công rất bất ngờ, đầy mặt cảm khái.
Sở Uyên xốc màn kiệu lên.
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn cười.
“Hoàng thượng là đi ra ngoài tìm Thái phó đại nhân.” Tứ Hỉ công công giải thích, “Vừa vặn đi ngang qua nơi này.”
“Đúng lúc, có mua ngỗng kho quế hoa.” Trong tay Đoạn Bạch Nguyệt cầm bao giấy dầu, “Có muốn cùng nhau ăn không?”
Vậy tất nhiên là muốn. Tứ Hỉ công công cười ha hả nói: “Ngỗng kho quế hoa rất ngon, Hoàng thượng rất thích ăn ngỗng kho quế hoa.”
Sở Uyên: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt bước lên vươn tay.
Sở Uyên đẩy tay hắn ra, tự mình nhảy xuống.
Tứ Hỉ công công nhìn hai người cùng nhau lên lâu, liền dẫn kiệu phu một đường đến trà lâu đối diện uống trà, tiện đường mua mấy cái giò heo về gặm -- Mấy ngày nay thái y không cho ăn thịt, ngày ngày chỉ ăn bắp cải đậu phụ lót dạ, thực sự là đói bụng muốn điên rồi.
Trong phòng có Phổ Nhị thượng hạng từ Tây Nam mang tới, Đoạn Bạch Nguyệt kêu tiểu nhị cắt nhỏ ngỗng kho phối chút điểm tâm khác, rồi thêm vào một bình rượu đồng thời đưa vào trong phòng.
Đoạn Niệm ôm kiếm ở cửa nhìn, Vương gia rất vất vả mới mang người về khách điếm. Lúc này coi như là có chuyện lớn bằng trời, cũng không quấy rầy được.
“Nếm thử xem?” Đoạn Bạch Nguyệt gắp một miếng thịt vào trong bát của hắn, “Nghe đâu hương vị không tồi, rất thanh đạm. Ta vốn là muốn thử qua trước, nếu ngon thì đưa vài con vào trong cung.”
Sở Uyên cắn một miếng, vị ngọt nhàn nhạt lại có chút mùi hoa quế.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Ngon không?”
Sở Uyên gật đầu: “Đầu bếp không tồi.”
“Vậy ta bắt hắn vào trong cung?” Đoạn Bạch Nguyệt đề nghị.”Vậy trẫm liền kêu Hướng Liệt làm ngươi.” Sở Uyên đặt đũa xuống, “Người làm giao dịch với Thiên Sát giáo, tra được gì rồi?”
“Không có đầu mối.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ngày đó người kia chỉ nói chờ Lam Cơ đến Vương thành thì tự sẽ có người đi tìm nàng. Chỉ là hiện nay người trong giang hồ đều đang nói Thiên Sát giáo đã diệt, chỉ sợ muốn để hắn chủ động đi ra cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Sở Uyên nói: “Vương thành quá lớn, mỗi ngày đều có khách dị hương ra vào. Nếu đối phương không chủ động hiến thân, chỉ sợ quan phủ cũng không có chỗ ra tay.”
Đoạn Bạch Nguyệt rót cho hắn một chén rượu.
Sở Uyên nói: “Không bằng trẫm viết một phong thư cho Ôn ái khanh?”
“Vì sao phải viết thư cho Ôn đại nhân?” Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy bất mãn.
Thư sinh Giang Nam, lớn lên rất dễ nhìn. Nhã nhặn trắng nõn, rất được Hoàng thượng yêu thích, còn thường xuyên ngủ lại trong cung.
“Hắn là đệ nhất tài tử Đại Sở ta, không chỉ đọc nhiều sách vở thông minh nhanh nhẹn, càng là mưu lược hơn người, nói không chừng nghe qua Thiên Hồi Hoàn rồi.” Sở Uyên nói.
Đoạn Bạch Nguyệt trong lòng thầm nói, có tài thì nói có tài đi, một hơi khen dài như vậy làm gì?
“Đang nghĩ gì vậy?” Sở Uyên lắc lắc tay trước mặt hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt hoàn hồn: “Ôn đại nhân ở Thục trung cách nơi này xa như vậy, chỉ sợ thư có qua có lại nói ít cũng phải mấy tháng.” Đến lúc đó người có ở Vương thành hay không còn chưa chắc, bảo đảm không chính xác thì sẽ chết già.
“Vậy cũng tốt hơn là bó tay hết cách.” Sở Uyên ăn một miếng thức ăn, “Sao toàn là thịt không vậy?”
“Ăn nhiều thịt mới có thể dư thịt.” Đoạn Bạch Nguyệt gắp cho hắn một cái chân ngỗng, “Hoàng thượng phải mập chút mới tốt, phúc hậu, uy chấn cửu châu.”
Sở Uyên bị hắn chọc cười.
“Những ngày qua bận bịu như vậy hả?” Đoạn Bạch Nguyệt để sát vào nhìn hắn, “Vành mắt đều thâm quầng.”
Sở Uyên không tự chủ liền ngã về phía sau: “Ừm.”
“Biết ngay mà, vị Đào đại nhân kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi thẳng lưng gõ gõ bàn, “Hôm nay nếu đã ra ngoài, không bằng dùng cơm nước xong thì cùng nhau ra ngoài đi dạo? Bên trong Vương thành, nghĩ đến sẽ có rất nhiều chỗ tốt để đi.”
Sở Uyên gật đầu: “Cũng được.”
Đáy mắt Đoạn Bạch Nguyệt ý cười càng sâu, cúi đầu thổi nguội chén canh cho hắn.
Đoạn Niệm ở bên ngoài nghĩ, vì sao lại ra ngoài? Chẳng lẽ không phải là nên dùng nội lực bức một ngụm máu ra, rồi hôn mê bất tỉnh muốn luyện song tu sao?
Dù sao trong thoại bản đều viết như thế.
Có lẽ là bởi vì ngỗng kho thật sự rất ngon, khẩu vị Sở Uyên không tệ, thậm chí cảm thấy hơi... đầy bụng.
Đoạn Bạch Nguyệt lại để hắn uống hết một bình Phổ Nhị tiêu cơm, mới cùng nhau ra khỏi cửa.
Tuy nói những ngày gần đây không có lễ hội khánh điển gì hết, nhưng trong Vương thành tóm lại là náo nhiệt. Coi như là buổi tối, cũng có rất nhiều phong cảnh có thể xem. Bên bờ sông, đèn lồng màu đỏ treo cao, phản chiếu trên mặt sông dường như bên trong hiện ra một tầng ảo ảnh, cây liễu đong đưa hoa chớm nở, người ở chung quanh đều là đang hóng mát.
Đoạn Bạch Nguyệt mua một cái chong chóng ở ven đường đưa cho hắn.
Sở Uyên để hai tay ra sau lưng.
Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Nếu không lấy cái này, ta liền mua đồ chơi làm bằng đường cho ngươi.”
“Tiểu hài tử mới sẽ thích đồ chơi.” Sở Uyên ngồi ở trên một tảng đá nói, “Mệt.”
“Ngươi là tâm mệt.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm ở trước mặt hắn, “Thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo chung quanh vẫn tốt hơn là luôn ngột ngạt ở trong cung. Về sau nếu như có thời gian, ta mang ngươi về Tây Nam ở một thời gian, đó mới nghiêm túc nhàn nhã sung sướng.”
Sở Uyên chỉ coi như không nghe thấy, quay đầu nhìn mặt sông.
Vì sao phải là trở về Tây Nam.
Một đầu khác truyền đến tiếng cải vã, Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hình như là lôi đài xảy ra chuyện.”
“Lôi đài gì cơ?” Sở Uyên hỏi, hỏi xong mới sực nhớ ra, “So sắc đẹp hả?”
“So sắc đẹp cái gì? Tuy rằng người bố trí lôi đài gọi là Tái Phan An, nhưng là một kỳ thủ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Bày một ván cờ chết, mang theo ngàn lượng vàng. Nói là nếu ai có thể phá được thì tặng hoàng kim, mấy ngày nay ước chừng kiếm lời không ít bạc.”
“Ván cờ?” Sở Uyên hiểu ra, “Trách không được Thái phó đại nhân phải tới xem.”
“Nhìn trận chiến, hẳn là không phải chuyện tốt đẹp gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Phải nhanh chân đến xem?”
***
Đào Nhân Đức nghe vậy càng ghét bỏ: “Loại náo nhiệt này cũng muốn đi góp vui, chẳng lẽ ngươi còn muốn lên đài so sắc đẹp với người ta.”
“Trong lúc rảnh rỗi, đi xem chút thú vị dù sao cũng tốt hơn buồn chán ở trong phủ.” Lưu Đại Quýnh siêng năng không ngừng, “Nghe nói cực kì náo nhiệt, còn có người cố ý từ nơi khác tới, chỉ là muốn nhìn một cái.”
Đào Nhân Đức nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, làm một Thái phó đại nhân cúc cung tận tụy, xưa nay hắn đều không biết thì ra con dân Đại Sở rảnh rỗi như vậy.
Vì vậy chờ Sở Uyên hết bận sự vụ trong tay, nghĩ muốn tìm Thái phó bàn chính sự thì nghe Tứ Hỉ báo, nói Thái phó đại nhân và Lưu đại nhân nửa canh giờ trước đã ra khỏi cung, nghe đâu đến trên đường Thái Từ xem người ta so sắc đẹp.
Sở Uyên: “...”
Tứ Hỉ hỏi: “Có cần kêu người mời hai vị đại nhân về không?”
Sở Uyên phất tay: “Thôi, luôn ở trong Ngự Thư phòng này trẫm cũng có chút ngột ngạt, hôm nay chấm dứt ở đây.”
Tứ Hỉ công công vội vàng tiến lên đỡ hắn, nói: “Có cần mời ngự y tới xem một cái không?”
“Mời ngự y làm gì?” Sở Uyên lắc đầu, “Trong phòng quá ngột ngạt, đến Ngự Hoa viên đi dạo một chút là tốt rồi.”
Ngày hè oi bức, chính là thời gian cảnh xuân tươi đẹp. Bên trong đình nhỏ giữa hồ gió nhẹ từng trận, theo lý mà nói hẳn là khiến tâm tình người ta sảng khoái mới đúng. Chỉ là Sở Uyên ngồi một hồi, lại cảm thấy tựa hồ ... không quá mát mẻ.
Tứ Hỉ hiểu ý nói: “Hoàng thượng có muốn xuất cung một chút không?”
Sở Uyên cười như không cười nhìn hắn.
Tứ Hỉ công công cười tươi như hoa cúc: “Đi xem thử Thái phó đại nhân bọn họ cũng tốt.” Cách đường Thái Từ không xa chính là khách điếm Duyệt Lai, nói không chừng còn có thể gặp được Tây Nam Vương.
Sở Uyên cầm quạt gõ bụng hắn một cái: “Bãi giá, xuất cung!”
“Dạ!” Tứ Hỉ công công âm thanh vang dội, đi ra ngoài là tốt, đi ra ngoài vui vẻ, cũng mát mẻ.
Trên đường Thái Từ người đến người đi, thật sự rất là náo nhiệt. Lôi đài được dựng có thể có cao bằng hai người, phía trên xanh xanh đỏ đỏ rất là bắt mắt, bất quá cũng không phải giống như lời đồn là so sắc đẹp, mà là vì so cờ.
Lưu đại nhân cảm thấy mình giống như bị lừa dối.
Bất quá Đào đại nhân rất cao hứng, hắn trước giờ chính là kỳ si. Nghiên cứu cờ vây mấy chục năm, từng phá qua không ít tử ván cờ thiên cổ mà cổ nhân để lại.
Lưu Đại Quýnh giấu tay vào trong ống tay áo bực tức nói: “Chuyện này thì có liên quan gì đến Phan An.” Tại sao không gọi là Tái Viên Thanh? Vậy nhất định ta sẽ không đội nắng đến.
Viên Thanh là kỳ thánh bổn triều, mặt toàn rỗ, xấu muốn chết.
Đào đại nhân cũng đã chen vào đoàn người, bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu ván cờ.Tái Phan An đeo mặt nạ, nhìn qua như chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi, thấy Đào Nhân Đức vẫn cứ đứng nhìn, thì cười nói: “Vị lão tiên sinh này có muốn thử một lần không? Một hai lượng bạc một trận.”
Lưu Đại Quýnh nói: “Mắc như vậy.”
“Nhưng nếu lão tiên sinh thắng, thì có thể nhận được trăm lượng hoàng kim, đây chính là vụ làm ăn có một không hai.” Tái Phan An chỉ tay về phía sau, quả nhiên liền thấy mấy chục thỏi vàng bóng loáng đang đặt trong mâm, tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời muốn khiến người khác không chú ý cũng khó.
Lưu Đại Quýnh dùng cùi chỏ huých hắn, nói: “Lão Đào, đi thử xem?”
Đào Nhân Đức nói: “Đây là ván cờ chết.”
“Lão tiên sinh còn chưa thử, sao lại chắc chắn là ván cờ chết.” Tái Phan An cười nói, “Không dám thử thì nói không dám, cần gì phải mượn cớ nhiều như vậy.”
Lưu Đại Quýnh nhất thời lo lắng, phải biết Đào Thái phó nổi danh nhỏ mọn, thủ lĩnh Ngự lâm quân trên đường Thái Từ là cháu ngoại trai của hắn, nếu là bị xốc sạp hàng thì phải làm sao.
“Còn trẻ mà quá ngông cuồng, cũng không phải là chuyện tốt.” Đào Nhân Đức ngược lại cũng không tính toán với hắn, “Bằng không tương lai khó tránh khỏi sẽ chịu thiệt.”
Tái Phan An lắc đầu: “Thế gian này, vẫn chưa có ai có thể khiến ta chịu thiệt.”
Trong đám người có người nhận ra là Thái phó đại nhân đương triều, vì vậy nhỏ giọng nhắc nhở người trẻ tuổi để hắn chú ý cách nói chuyện một chút. Đào Nhân Đức xua tay ngăn lại, cùng Lưu Đại Quýnh rời khỏi đoàn người.
“Lão Đào, ngươi không sao chứ?” Lưu Đại Quýnh thăm dò.
“Lão phu tất nhiên không sao, bất quá là hắn có chuyện.” Đào Nhân Đức nói.
“Đơn giản chỉ là một hậu sinh lỗ mãng chưa từng thấy qua những chuyện lớn trên đời, ngươi thật sự tính toán với hắn?” Lưu Đại Quýnh bất ngờ.
“Ván cờ lúc nãy, Lưu đại nhân có biết lai lịch ra sao không?” Đào Nhân Đức hỏi.
Lưu Đại Quýnh nói: “Ta không biết.”
Đào Nhân Đức gật đầu: “Ta cũng đoán ngươi không biết.”
Lưu Đại Quýnh: “...”
Vậy tại sao ngươi còn muốn hỏi?
“Bàn tàn cục kia gọi là Đốt Tinh cục.” Đào Nhân Đức nói, “Tất cả tàn cục thế gian này, đều sẽ có người muốn đi phá giải nhưng cũng chỉ có Đốt Tinh cục này, mọi người tránh còn không kịp.”
Lưu Đại Quýnh không rõ: “Vì sao?”
Đào Nhân Đức nói: “Vì Đốt Tinh cục này sẽ khiến người ta nhập ma.”
Lưu Đại Quýnh 'phốc' một tiếng bật cười.
Đào Nhân Đức: “...”
“Mấy tin thổi phồng ngươi cũng tin, một ván cờ còn có thể khiến người ta nhập ma.” Lưu Đại Quýnh rõ ràng không tin.
Đào Nhân Đức nổi giận: “Ngươi thô bỉ lại không có học thức, ta không nói chuyện với ngươi.”
“Ngươi xem ngươi kìa, nói không lại thì chê ta không có học thức.” Ngày thường Lưu Đại Quýnh đã quen đấu võ mồm với hắn, ngược lại cũng không tức giận, nhìn chung quanh một vòng lại nói, “Ăn mì không?””Ăn mì gì nữa.” Đào Nhân Đức nói, “Ta muốn tới Đại Lý Tự.”
“Đang yên đang lành, đến Đại Lý Tự làm gì?” Lưu Đại Quýnh lắc đầu, “Nơi đó sát khí quá nặng, vừa nhìn thấy thì sẽ khiến cho người ta đau đầu.”
Mà Đào đại nhân đã lên kiệu.
Thật sự gấp gáp vậy hả... Lưu Đại Quýnh trong lòng nghi hoặc, liền quay đầu liếc nhìn lôi đài thì thấy Tái Phan An kia đang khép hờ hai mắt, như là đang ngủ gật.
Sở Uyên cải trang xuất cung, một đường ngồi kiệu đến đường Thái Lộ. Tứ Hỉ công công liếc nhìn đằng trước, nói: “Ôi chao, sao lại nhiều người như vậy.”
Sở Uyên ở bên trong không nói chuyện.
“Nhìn hai vị đại nhân cũng không có ở nơi này.” Tứ Hỉ công công dặn dò kiệu phu, “Cứ đi về phía trước đi, ở đây nhiều người, đừng để kinh động thánh giá.”
Kiệu phu lĩnh mệnh. Sở Uyên nhìn bên ngoài cửa sổ, đáy mắt có chút ý cười.
Nhuyễn kiệu xuyên qua đường Thái Từ, phía trước chính là khách điếm Duyệt Lai. Nhắc cũng khéo, Đoạn Bạch Nguyệt đang đi về phía bên này.
“Thật đúng là trùng hợp.” Tứ Hỉ công công rất bất ngờ, đầy mặt cảm khái.
Sở Uyên xốc màn kiệu lên.
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn cười.
“Hoàng thượng là đi ra ngoài tìm Thái phó đại nhân.” Tứ Hỉ công công giải thích, “Vừa vặn đi ngang qua nơi này.”
“Đúng lúc, có mua ngỗng kho quế hoa.” Trong tay Đoạn Bạch Nguyệt cầm bao giấy dầu, “Có muốn cùng nhau ăn không?”
Vậy tất nhiên là muốn. Tứ Hỉ công công cười ha hả nói: “Ngỗng kho quế hoa rất ngon, Hoàng thượng rất thích ăn ngỗng kho quế hoa.”
Sở Uyên: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt bước lên vươn tay.
Sở Uyên đẩy tay hắn ra, tự mình nhảy xuống.
Tứ Hỉ công công nhìn hai người cùng nhau lên lâu, liền dẫn kiệu phu một đường đến trà lâu đối diện uống trà, tiện đường mua mấy cái giò heo về gặm -- Mấy ngày nay thái y không cho ăn thịt, ngày ngày chỉ ăn bắp cải đậu phụ lót dạ, thực sự là đói bụng muốn điên rồi.
Trong phòng có Phổ Nhị thượng hạng từ Tây Nam mang tới, Đoạn Bạch Nguyệt kêu tiểu nhị cắt nhỏ ngỗng kho phối chút điểm tâm khác, rồi thêm vào một bình rượu đồng thời đưa vào trong phòng.
Đoạn Niệm ôm kiếm ở cửa nhìn, Vương gia rất vất vả mới mang người về khách điếm. Lúc này coi như là có chuyện lớn bằng trời, cũng không quấy rầy được.
“Nếm thử xem?” Đoạn Bạch Nguyệt gắp một miếng thịt vào trong bát của hắn, “Nghe đâu hương vị không tồi, rất thanh đạm. Ta vốn là muốn thử qua trước, nếu ngon thì đưa vài con vào trong cung.”
Sở Uyên cắn một miếng, vị ngọt nhàn nhạt lại có chút mùi hoa quế.
Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Ngon không?”
Sở Uyên gật đầu: “Đầu bếp không tồi.”
“Vậy ta bắt hắn vào trong cung?” Đoạn Bạch Nguyệt đề nghị.”Vậy trẫm liền kêu Hướng Liệt làm ngươi.” Sở Uyên đặt đũa xuống, “Người làm giao dịch với Thiên Sát giáo, tra được gì rồi?”
“Không có đầu mối.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ngày đó người kia chỉ nói chờ Lam Cơ đến Vương thành thì tự sẽ có người đi tìm nàng. Chỉ là hiện nay người trong giang hồ đều đang nói Thiên Sát giáo đã diệt, chỉ sợ muốn để hắn chủ động đi ra cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Sở Uyên nói: “Vương thành quá lớn, mỗi ngày đều có khách dị hương ra vào. Nếu đối phương không chủ động hiến thân, chỉ sợ quan phủ cũng không có chỗ ra tay.”
Đoạn Bạch Nguyệt rót cho hắn một chén rượu.
Sở Uyên nói: “Không bằng trẫm viết một phong thư cho Ôn ái khanh?”
“Vì sao phải viết thư cho Ôn đại nhân?” Đoạn Bạch Nguyệt nghe vậy bất mãn.
Thư sinh Giang Nam, lớn lên rất dễ nhìn. Nhã nhặn trắng nõn, rất được Hoàng thượng yêu thích, còn thường xuyên ngủ lại trong cung.
“Hắn là đệ nhất tài tử Đại Sở ta, không chỉ đọc nhiều sách vở thông minh nhanh nhẹn, càng là mưu lược hơn người, nói không chừng nghe qua Thiên Hồi Hoàn rồi.” Sở Uyên nói.
Đoạn Bạch Nguyệt trong lòng thầm nói, có tài thì nói có tài đi, một hơi khen dài như vậy làm gì?
“Đang nghĩ gì vậy?” Sở Uyên lắc lắc tay trước mặt hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt hoàn hồn: “Ôn đại nhân ở Thục trung cách nơi này xa như vậy, chỉ sợ thư có qua có lại nói ít cũng phải mấy tháng.” Đến lúc đó người có ở Vương thành hay không còn chưa chắc, bảo đảm không chính xác thì sẽ chết già.
“Vậy cũng tốt hơn là bó tay hết cách.” Sở Uyên ăn một miếng thức ăn, “Sao toàn là thịt không vậy?”
“Ăn nhiều thịt mới có thể dư thịt.” Đoạn Bạch Nguyệt gắp cho hắn một cái chân ngỗng, “Hoàng thượng phải mập chút mới tốt, phúc hậu, uy chấn cửu châu.”
Sở Uyên bị hắn chọc cười.
“Những ngày qua bận bịu như vậy hả?” Đoạn Bạch Nguyệt để sát vào nhìn hắn, “Vành mắt đều thâm quầng.”
Sở Uyên không tự chủ liền ngã về phía sau: “Ừm.”
“Biết ngay mà, vị Đào đại nhân kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi thẳng lưng gõ gõ bàn, “Hôm nay nếu đã ra ngoài, không bằng dùng cơm nước xong thì cùng nhau ra ngoài đi dạo? Bên trong Vương thành, nghĩ đến sẽ có rất nhiều chỗ tốt để đi.”
Sở Uyên gật đầu: “Cũng được.”
Đáy mắt Đoạn Bạch Nguyệt ý cười càng sâu, cúi đầu thổi nguội chén canh cho hắn.
Đoạn Niệm ở bên ngoài nghĩ, vì sao lại ra ngoài? Chẳng lẽ không phải là nên dùng nội lực bức một ngụm máu ra, rồi hôn mê bất tỉnh muốn luyện song tu sao?
Dù sao trong thoại bản đều viết như thế.
Có lẽ là bởi vì ngỗng kho thật sự rất ngon, khẩu vị Sở Uyên không tệ, thậm chí cảm thấy hơi... đầy bụng.
Đoạn Bạch Nguyệt lại để hắn uống hết một bình Phổ Nhị tiêu cơm, mới cùng nhau ra khỏi cửa.
Tuy nói những ngày gần đây không có lễ hội khánh điển gì hết, nhưng trong Vương thành tóm lại là náo nhiệt. Coi như là buổi tối, cũng có rất nhiều phong cảnh có thể xem. Bên bờ sông, đèn lồng màu đỏ treo cao, phản chiếu trên mặt sông dường như bên trong hiện ra một tầng ảo ảnh, cây liễu đong đưa hoa chớm nở, người ở chung quanh đều là đang hóng mát.
Đoạn Bạch Nguyệt mua một cái chong chóng ở ven đường đưa cho hắn.
Sở Uyên để hai tay ra sau lưng.
Đoạn Bạch Nguyệt cười: “Nếu không lấy cái này, ta liền mua đồ chơi làm bằng đường cho ngươi.”
“Tiểu hài tử mới sẽ thích đồ chơi.” Sở Uyên ngồi ở trên một tảng đá nói, “Mệt.”
“Ngươi là tâm mệt.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm ở trước mặt hắn, “Thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo chung quanh vẫn tốt hơn là luôn ngột ngạt ở trong cung. Về sau nếu như có thời gian, ta mang ngươi về Tây Nam ở một thời gian, đó mới nghiêm túc nhàn nhã sung sướng.”
Sở Uyên chỉ coi như không nghe thấy, quay đầu nhìn mặt sông.
Vì sao phải là trở về Tây Nam.
Một đầu khác truyền đến tiếng cải vã, Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hình như là lôi đài xảy ra chuyện.”
“Lôi đài gì cơ?” Sở Uyên hỏi, hỏi xong mới sực nhớ ra, “So sắc đẹp hả?”
“So sắc đẹp cái gì? Tuy rằng người bố trí lôi đài gọi là Tái Phan An, nhưng là một kỳ thủ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Bày một ván cờ chết, mang theo ngàn lượng vàng. Nói là nếu ai có thể phá được thì tặng hoàng kim, mấy ngày nay ước chừng kiếm lời không ít bạc.”
“Ván cờ?” Sở Uyên hiểu ra, “Trách không được Thái phó đại nhân phải tới xem.”
“Nhìn trận chiến, hẳn là không phải chuyện tốt đẹp gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Phải nhanh chân đến xem?”
/196
|