【 Chương 24: Ngụy Tử Y 】 Đưa Tây Nam Vương đi đi
***
“Coi như là tạm thời bảo quản giúp bọn họ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nếu như ngươi muốn, ta cướp về là được.”
“Sao lại có thể là cướp.” Sở Uyên lắc đầu, “Mệnh quan triều đình ăn hối lộ trái pháp luật, đoạt được vốn là nên sung tất cả vào quốc khố.”
Đoạn Bạch Nguyệt biết sai sửa lại cho đúng: “Nếu như ngươi muốn, ta cầm về là được.” Đổi một chữ, nghe qua danh chính ngôn thuận hơn rất nhiều.
Tứ Hỉ công công đưa cơm nước vào, xương sườn bóng bẩy nhìn qua rất là dụ người.
Đoạn Bạch Nguyệt vui mừng: “Còn tưởng là thật sự không có thịt ăn.”
“Ngu ngốc.” Sở Uyên đưa đũa cho hắn, “Chuyện liên quan với Thiên Sát giáo ngươi thấy thế nào, những người này dễ đối phó không?”
“Một Ma giáo nhỏ nhoi ở Tây Nam, không đáng sợ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chỉ là lúc trước chưa bao giờ chủ động trêu chọc qua Tây Nam phủ, cũng là đoạn thời gian gần đây mới nghe được tin đồn, muốn cướp Dao nhi trở về thành thân.”
Sở Uyên nói: “Nghe qua quả thật là Ma giáo.” Thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi cũng muốn cướp.
“Lúc này cũng coi như là đánh bậy đánh bạ, nếu như không có nhóm các nàng, e là cũng sẽ không dễ dàng tìm được đống tài sản riêng của Từ Chi Thu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên gật đầu: “Vụ án đống vàng này xem như là sáng tỏ được hơn một nửa, việc cấp bách bây giờ, chính là làm rõ lão nhân trong thiện đường này và mộc si lão nhân rốt cuộc bị nhốt ở đâu.”
“Không bằng ta đi hỏi Lam Cơ một chút?” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Ngươi?” Sở Uyên sững sờ, “Ngươi rất quen Lam Cơ?”
“Ta không quen, bất quá có người quen.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, “Dịch dung là được.”
“Dịch dung thành ai?” Sở Uyên tiếp tục hỏi.
“Ăn cơm trước.” Đoạn Bạch Nguyệt gắp miếng sườn cho hắn, “Ăn xong ta liền nói cho ngươi.”
Thẳng thắn mà nói, đầu bếp dịch quán này kỳ thực không kém bếp trưởng chỗ nào, dù sao cũng là phải làm cơm cho Hoàng thượng. Không biết vì sao khẩu vị của Sở Uyên thực sự quá nhạt, ngày ngày không phải cải xanh chính là đậu phụ, ngay cả muối cũng không cần bỏ nhiều. Đại nương nhà bếp lòng tràn ngập sầu khổ, cảm thấy mình thật sự là nhân tài không được trọng dụng, tương lai nếu là đi ra ngoài, ngay cả muốn khoe khoang cũng không được. Cho nên lần này rất vất vả nghe được Hoàng thượng muốn ăn thịt, tất nhiên là phải làm khác biệt, từng món thái phẩm đều cực kỳ ngon, đem tất cả sở trường bản lĩnh phô bày ra một lần.
Sở Uyên hiếm khi có khẩu vị.
Có lẽ là bởi vì thức ăn rất ngon.
Hoặc là bởi vì... nguyên nhân khác.
Đoạn Bạch Nguyệt cẩn thận tỉ mỉ, dưới ánh nến lựa ra từng cây xương cá, lại dùng muỗng khuấy khuấy, rồi mới đặt ở trước mặt hắn: “Lúc này sẽ không có xương.”Sở Uyên cúi đầu uống một ngụm, hơi nóng, tại buổi tối này xem như vừa vặn.
Bên ngoài cửa sổ mưa bụi bay lất phất, bên trong phòng nhưng là một chút ý lạnh cũng không có.
Tứ Hỉ công công ở trong vòng sát vách uống trà, lòng nói bữa cơm này Hoàng thượng ăn thật sự lâu.
Tính toán sáng sớm ngày mai, đại nương nhà bếp sẽ được Tây Nam Vương ban thưởng không ít.
Sau khi dọn dẹp chén dĩa trên bàn, liền pha một bình trà nóng, Sở Uyên mới nói: “Nói tiếp, ngươi muốn dịch dung thành ai?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngụy Tử Y.”
Sở Uyên hồ đồ: “Ngụy Tử Y là ai?”
“Trong chốn giang hồ có một kiếm khách độc hành, không tính có danh tiếng, cũng không tính là người tốt, nhưng lớn lên khá là cao to oai hùng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Trước giờ Lam Cơ đều rất quý mến hắn.”
Sở Uyên: “...”
Được yêu nữ Ma giáo quý mến, nghĩ đến cũng không có mục đích thứ hai.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chỉ là cùng nhau tán gẫu vài câu, hẳn là cũng không sao. Lam Cơ đã dây dưa Ngụy Tử Y hồi lâu, bất quá đến nay chưa thực hiện được.” Cho nên cũng chưa chắc vừa gặp mặt thì muốn làm chuyện kia.
Sở Uyên: “...”
Vẫn chưa thực hiện được, nghĩ đến cũng là nhớ mãi không quên.
“Ta chỉ là thuận miệng nói thôi.” Thấy hắn không nói, Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là nói, “Nếu không cao hứng, vậy thì không đi nữa, nghĩ một biện pháp khác.”
“Ngụy trang ở bên ngoài thì dễ, mà cử chỉ hành động, thói quen nói chuyện, sao có thể không lòi ra được chứ?” Sở Uyên rốt cục mở miệng, “Lam Cơ cũng sẽ không vừa thấy được Ngụy Tử Y, thì chủ động nói thẳng tất cả mọi chuyện ra, chung quy phải nói lời khách sáo.”
“Chuyện này ngược lại không cần lo lắng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ngụy Tử Y trước giờ tránh Lam Cơ còn không kịp, ta có giao tiếp qua với hắn vài lần, có thể bắt chước được tám phần, cũng không khó.”
Sở Uyên nói: “À.”
'À' là ý gì? Đoạn Bạch Nguyệt thăm dò nhìn hắn: “Vậy rốt cuộc là đi, hay là không đi?”
Sở Uyên nói: “Đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Được.”
Sở Uyên tiếp tục uống trà.
Lại qua một lúc, Đoạn Bạch Nguyệt đột nhiên đề nghị: “Không bằng cùng đi?”
“Hả?” Sở Uyên bất ngờ.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Công phu Lam Cơ cũng không phải là xuất thần nhập hóa, nếu là nín thở ở nóc nhà, nàng sẽ không phát hiện.”
Sở Uyên nghe vậy im lặng hơn.
Không phát hiện thì không phát hiện, mà loại chuyện như vậy cần gì phải muốn mình đến xem chứ?
Cảnh tượng như vậy, vừa nghĩ thôi thì da đầu cũng cảm thấy ngứa ngáy.
Đoạn Bạch Nguyệt phía sau cũng cảm thấy được đề nghị này của mình có hơi kì quái, tựa hồ chưa đắn đo suy nghĩ qua, vì vậy lại nói: “Không đi cũng được.”Sở Uyên lại nói: “Trẫm đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Đi thật hả?
Sở Uyên uống hết nguyên một ấm trà, sau đó liền đuổi Đoạn Bạch Nguyệt đến phòng ngủ sát vách.
Giường lớn đã được đổi mới rồi, màn đệm chăn đỏ rực rỡ, nói là bên trong dịch quán có sẵn, hoàng thượng có chỉ phải cần kiệm, cho nên có thể ngủ là được, không đáng mua cái mới.
Tứ Hỉ công công một bên trải giường giúp hắn, một bên cười nói: “Chất liệu đệm chăn này rất tốt, mềm mại.”
Đoạn Bạch Nguyệt cũng sờ soạng một cái, là rất mềm.
Tứ Hỉ công công lại nói: “Hồi trưa Hoàng thượng vẫn còn ở nơi này ngồi một lúc.”
Tâm tình Đoạn Bạch Nguyệt lập tức tốt lên -- nhưng là cũng không quá lâu.
Nửa đêm nằm ở trên giường, Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy vừa rồi bản thân giống như là bị trúng cổ, cư nhiên chủ động mời đi gặp yêu nữ ma giáo.
Mà người kia cố tình còn thật sự đáp ứng.
Mà chuyện liên quan đến sống chết của lão nhân trong thiện đường, nhất thời nửa khắc cũng không nghĩ ra kế sách khác, cũng chỉ có thể như vậy. Vì vậy buổi chiều ngày hôm sau, Đoạn Bạch Nguyệt như trước ngồi ở trước gương đồng, dịch dung mình thành Ngụy Tử Y.
Sở Uyên đứng ở phía sau hắn, tâm tình rất là phức tạp.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta không ở bên cạnh, nếu thật sự muốn tới khách điếm, thì mọi chuyện cần phải cẩn thận.”
Sở Uyên nói: “Ừ.”
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người ra bên ngoài, vừa mới đi được hai bước, liền ở cửa quay đầu lại căn dặn: “Không đi cũng được.”
Sở Uyên tiếp tục nói: “... Ừm.”
Đoạn Bạch Nguyệt một thân một mình rời khỏi dịch quán.
Sở Uyên ngồi ở trước bàn, hơi... đau đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt khoác trường kiếm đi ở trên đường, nhìn qua thật sự rất anh tuấn, dẫn tới không ít cô nương gia quay đầu lại nhìn. Bất quá thành Đại Nhạn này cách xa giang hồ, ngược lại cũng không có người nhận ra hắn là ai, chỉ nói là một khách ngoại hương đẹp mắt
Đoạn Bạch Nguyệt trực tiếp đến khách điếm Nhạn Hồi.
Chính là thời điểm ăn tối, người ngồi ở đại sảnh không ít. Tiểu nhị ân cần bưng tới đậu phộng và điểm tâm bắt chuyện, hỏi khách nhân muốn dùng chút gì.
Đoạn Bạch Nguyệt còn chưa tiếp nhận bài thức ăn, phía sau cũng đã truyền đến giọng nói dễ nghe: “Các hạ là Ngụy đại hiệp?”
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người lại.
“Quả thật đúng a.” Thị nữ Lam Cơ vui mừng khôn xiết.
“Thải Điền cô nương.” Đoạn Bạch Nguyệt khẽ gật đầu.
“Thật là không nghĩ đến, lại gặp được Ngụy đại hiệp ở chỗ này.” Thị nữ cười nói, “Giáo chủ nhà ta ở trên lầu, có muốn lên lầu uống một chén rượu không?””Tất nhiên.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng lên cầm lấy bội kiếm trên bàn.
Thị nữ thấy thế ngược lại là bất ngờ, chỉ vì lúc trước Ngụy Tử Y ngại bị truy đuổi, lại không có ý với giáo chủ, vẫn luôn gặp Thiên Sát giáo thì bỏ chạy, còn chưa từng sảng khoái qua như vậy.
“Còn suy nghĩ gì nữa?” Thấy nàng đứng bất động, Đoạn Bạch Nguyệt giục, “Mau mang ta đi gặp Lam giáo chủ, đúng lúc ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”
Thị nữ hoàn hồn, mang hắn lên lầu hai, trước tiên để người ở ngoài cửa chờ một lúc, tự mình đi vào thông báo trước.
Chưa qua một lúc, Lam Cơ tự mình mở cửa ra đón. Thấy thật sự là Ngụy Tử Y, trên mặt tất nhiên là vui vẻ.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lam giáo chủ.”
“Vừa mới nghe Thải Điền nói, ta còn không tin, lại không nghĩ rằng thật sự là Ngụy đại hiệp.” Lam Cơ mời người vào trong phòng, liền trở tay đóng cửa lại, “Sao lại đến trong thành này?”
“Chỉ là vô ý đi ngang qua trong thành, tới khách điếm Nhạn Hồi, là do có ý định nào đó.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Lam Cơ nghe vậy cười khanh khách, giống như con rắn quấn đến: “Thực sự là hiếm thấy, cuối cùng Ngụy đại hiệp cũng coi như suy nghĩ rõ ràng? Lúc trước ta đã nói, nhân sinh ngắn ngủi, hà tất phải giả vờ đứng đắn.”
Đoạn Bạch Nguyệt bất động thanh sắc né tránh, trong lòng âm thầm kêu khổ, chỉ cầu ngoài cửa sổ không ai thấy.
“Nếu đã tới, vì sao lại muốn tránh né?” Lam Cơ bất mãn.
“Tại hạ có một điều kiện.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Điều kiện gì?” Lam Cơ dán ở trên người hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngoài thành trên núi có kho bạc, ta cũng muốn chia một chén canh.”
Không ngờ tới hắn sẽ nói trực tiếp ra như vậy, Lam Cơ rõ ràng sững sờ, sắc mặt cũng có chút thay đổi.
“Lam giáo chủ không cần kinh hoảng, tại hạ cũng không phải người không thức thời.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, “Chỉ là ngày ấy đến sơn đạo, trong lúc vô tình thấy được vài thứ. Quy củ người giang hồ gặp có phần, bất quá Lam giáo chủ cứ yên tâm đi, Ngụy mỗ cũng sẽ không há miệng ăn giống như sư tử đâu.”
“Ngươi muốn nhiều ít?” Lam Cơ hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt so số lượng.
Lam Cơ chậc chậc: “Vậy cũng là ăn ít?”
“So với đống vàng trong động, tất nhiên không coi là nhiều.” Đoạn Bạch Nguyệt thản nhiên trả lời, “E là chỉ như muối bỏ bể mà thôi, xem như là phí cấm khẩu, giáo chủ cũng không thiệt thòi.”
“Cũng được.” Lam Cơ rót hai chén rượu, che miệng e thẹn nói, “Bạc ta cho, bất quá phải xem công phu của ngươi thế nào. Nếu như có thể hầu hạ ta cao hứng, tăng gấp đôi đều được.”
Đoạn Bạch Nguyệt không nhịn được lại nhìn lướt qua ngoài cửa sổ.
Cần phải không có người, không có người, không có người.Ngón tay Lam Cơ nhẹ nhàng lướt qua lồng ngực của hắn, muốn đẩy vạt áo ra.
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay ngăn nàng lại: “Bạc còn chưa thấy, giáo chủ không khỏi cũng quá sốt ruột rồi.”
“Ngươi ngược lại là người thành thật.” Lam Cơ trái lại bị chọc cười, “Rất thú vị.”
“Cũng không phải ai ai cũng có thể giống như Lam giáo chủ vậy, tự nhiên nhặt được đống tiền từ trên trời rơi xuống.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chúng ta là người bình thường, chỉ có ở thêm mấy phần tâm.”
“Ngụy đại hiệp còn coi ta là tự nhiên nhặt được?” Lam Cơ lắc đầu, “Vì chuyện này, ta tốn không ít tinh lực.”
“Vậy ngược lại là ta tin.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc lắc chén rượu trong tay, “Vài ngày trước thiện đường trong thành bốc cháy, nghĩ đến cũng là do Lam giáo chủ gây ra.”
“Rất thông minh.” Lam Cơ cởi áo ngoài, lộ ra cánh tay trắng nõn như châu ngọc.
Đoạn Bạch Nguyệt cười không nói, rất là bình tĩnh, tiếp tục uống rượu.
“Ba ngày sau ta phải trở về Thiên Sát giáo.” Thanh âm Lam Cơ lười biếng, “Không biết bạc này, là muốn thay Ngụy đại hiệp đưa tới nơi nào?”
“Nhà cũ Giang Tây.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Được.” Lam Cơ vươn tay điểm điểm môi hắn, “Bản giáo từ trước đến giờ có một làm một, cũng không như xú nam nhân các ngươi, mở miệng nói không có câu nào tin được.”
Đoạn Bạch Nguyệt vòng lấy nàng, thuận thế đặt người tới một bên khác: “Ta nói, trước tiên phải lấy được bạc.”
Lam Cơ thở dài, một tay chống quai hàm, ngón tay nâng cằm của hắn.
Hai gò bồng đào trước ngực đung đưa qua lại khiến người ta hoa cả mắt.
...
Uống hết hơn nửa vò rượu, Đoạn Bạch Nguyệt rất vất vả mới tìm được cớ thoát thân, cả người đều là phấn thoa mặt, vừa muốn trở về khách điếm tắm rửa, Đoạn Niệm cũng đã theo tới, nói: “Vừa nãy Hoàng thượng tới.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Đoạn Niệm tiếp tục nói: “Sau đó thì đi.”
Đi là được rồi, dựa theo tính cách người kia, có thể vẫn luôn ở mới là lạ. Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó Hoàng thượng kêu thuộc hạ chuyển cáo Vương gia, lập tức đến dịch quán.” Đoạn Niệm dùng ánh mắt khá là đồng tình nhìn hắn, rồi bồi thêm một câu, “Nhìn qua như là rất tức giận.”
Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy đêm nay mình ngay cả sàn nhà cũng không có mà ngủ.
Bên trong dịch quán, Tứ Hỉ công công sau khi nhìn thấy cũng nói: “Vương gia mau vào đi, Hoàng thượng đợi lâu rồi.” Nếu như chậm chạp không đến, e là sẽ dỡ nhà.
Đoạn Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, vươn tay đẩy cửa ra.
Sở Uyên vươn tay chỉ ra phía sau tấm bình phong, mặt không hề có cảm xúc: “Đi tắm rửa sạch sẽ.” Hừ!Đoạn Bạch Nguyệt thức thời nói: “Ừ.”
Phía sau tấm bình phong truyền đến tiếng nước ào ào, Sở Uyên tiếp tục ngồi ở trước bàn, lật sổ con.
Vừa mới xuất cung không được bao lâu, vì sao chữ của Thái phó đại nhân lại trở nên khó coi như vậy.
Sau khi trở về, nhất định phải bắt hắn mỗi ngày chép tám lần.
Mãi đến khi xác định trên người không có mùi thơm, Đoạn Bạch Nguyệt mới từ trong thùng tắm bước ra.
Tứ Hỉ công công từ lâu đã chuẩn bị một bộ y phục mới, tuy nói màu sắc rất khó coi, nhưng mà nửa đêm Hoàng thượng đột nhiên muốn, cũng thực sự không tìm được bộ tốt hơn, chỉ có thể lấy tạm.
Cũng may tướng mạo Tây Nam Vương tốt, mặc cái gì cũng rất anh tuấn.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn.
Sở Uyên nói: “Hỏi ra được cái gì?” Vẫn luôn nhìn sổ con, mí mắt cũng không nhấc.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ba ngày sau Thiên Sát giáo sẽ rời khỏi thành Đại Nhạn, những lão nhân kia rất có thể đã không còn ở trong thành.”
Sở Uyên nghe vậy nhíu mày.
“Nói không chừng mộc si lão nhân cũng ở trong đó.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ta dự định qua đó xem thử một chút.”
Sở Uyên nói: “Có thể gặp nguy hiểm không?”
“Âm thầm đi theo phía sau, hẳn là không có việc gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nếu như muốn cướp người, thì quay lại tìm giúp đỡ là được.”
Sở Uyên do dự gật đầu.
“Cho nên không tức giận?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên liền cầm lấy sổ con: “Trẫm tức giận khi nào?”
Đoạn Bạch Nguyệt chống quai hàm nhìn hắn.
Dư quang Sở Uyên thoáng nhìn thấy một vết đỏ đỏ, vì vậy ngờ vực ngẩng đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Sao vậy?”
Sở Uyên chủ động kề sát vào hắn.
Trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt thiên nhân giao chiến, sấm vang chớp giật.
Sở Uyên duỗi ra một ngón tay, mở tung vạt áo hắn ra.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...” :
Hắn có chút choáng đầu, là thật sự choáng.
Nhưng mà còn chưa đợi choáng xong, Sở Uyên cũng đã nổi giận đùng đùng giơ tay vỗ bàn một cái: “TỨ HỈ!”
“Ai ai, dạ!” Tứ Hỉ công công còn đang ở bên ngoài ăn đậu phộng, không ngờ bất thình lình liền bị gọi đến, vội vàng chạy vào.
“Tiễn khách.” Sở Uyên đã khôi phục bình tĩnh.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Tứ Hỉ công công nhìn về phía Tây Nam Vương, xảy ra chuyện gì vậy?
Đoạn Bạch Nguyệt so với hắn càng vô tội hơn, làm sao ta biết.
Mà thiên tử tức giận, những người còn lại cũng không dám trêu chọc.
Đoạn Bạch Nguyệt trở lại sát vách, mở vạt áo mình ra, cúi đầu nhìn thử một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả bất thình lình có một vết đỏ đỏ.
...
“Là do nó đó.” Đoạn Bạch Nguyệt cầm con nhện, luồn một cánh tay vào cửa sổ, “Hẳn là ở trong hộp ngốc chán, cho nên chẳng biết bò ra lúc nào.” Ngươi ngược lại là liếc mắt nhìn một cái đi, thật sự không phải là cái khác đâu.
Về phần tại sao phải luồn tay vào cửa sổ, là bởi vì cửa bị khóa, vào không được.
Nhìn con nhện mập mạp đầy lông kia, Sở Uyên cảm thấy mình sắp điên rồi.
“TỨ HỈ!”
“Dạ!” Tứ Hỉ công công lúc này đã có chuẩn bị, cũng không có ăn đậu phộng, nhanh chóng chạy đi, cứng rắn khuyên Tây Nam Vương trở về phòng sát vách, đồng thời rất muốn thở dài.
Giận dỗi thì phải hảo hảo dỗ a, nào có ai cầm con nhện chạy đi hù dọa chứ, cũng không phải là hài tử ba tuổi, quả thực không có đạo lý.
***
“Coi như là tạm thời bảo quản giúp bọn họ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nếu như ngươi muốn, ta cướp về là được.”
“Sao lại có thể là cướp.” Sở Uyên lắc đầu, “Mệnh quan triều đình ăn hối lộ trái pháp luật, đoạt được vốn là nên sung tất cả vào quốc khố.”
Đoạn Bạch Nguyệt biết sai sửa lại cho đúng: “Nếu như ngươi muốn, ta cầm về là được.” Đổi một chữ, nghe qua danh chính ngôn thuận hơn rất nhiều.
Tứ Hỉ công công đưa cơm nước vào, xương sườn bóng bẩy nhìn qua rất là dụ người.
Đoạn Bạch Nguyệt vui mừng: “Còn tưởng là thật sự không có thịt ăn.”
“Ngu ngốc.” Sở Uyên đưa đũa cho hắn, “Chuyện liên quan với Thiên Sát giáo ngươi thấy thế nào, những người này dễ đối phó không?”
“Một Ma giáo nhỏ nhoi ở Tây Nam, không đáng sợ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chỉ là lúc trước chưa bao giờ chủ động trêu chọc qua Tây Nam phủ, cũng là đoạn thời gian gần đây mới nghe được tin đồn, muốn cướp Dao nhi trở về thành thân.”
Sở Uyên nói: “Nghe qua quả thật là Ma giáo.” Thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi cũng muốn cướp.
“Lúc này cũng coi như là đánh bậy đánh bạ, nếu như không có nhóm các nàng, e là cũng sẽ không dễ dàng tìm được đống tài sản riêng của Từ Chi Thu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên gật đầu: “Vụ án đống vàng này xem như là sáng tỏ được hơn một nửa, việc cấp bách bây giờ, chính là làm rõ lão nhân trong thiện đường này và mộc si lão nhân rốt cuộc bị nhốt ở đâu.”
“Không bằng ta đi hỏi Lam Cơ một chút?” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Ngươi?” Sở Uyên sững sờ, “Ngươi rất quen Lam Cơ?”
“Ta không quen, bất quá có người quen.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, “Dịch dung là được.”
“Dịch dung thành ai?” Sở Uyên tiếp tục hỏi.
“Ăn cơm trước.” Đoạn Bạch Nguyệt gắp miếng sườn cho hắn, “Ăn xong ta liền nói cho ngươi.”
Thẳng thắn mà nói, đầu bếp dịch quán này kỳ thực không kém bếp trưởng chỗ nào, dù sao cũng là phải làm cơm cho Hoàng thượng. Không biết vì sao khẩu vị của Sở Uyên thực sự quá nhạt, ngày ngày không phải cải xanh chính là đậu phụ, ngay cả muối cũng không cần bỏ nhiều. Đại nương nhà bếp lòng tràn ngập sầu khổ, cảm thấy mình thật sự là nhân tài không được trọng dụng, tương lai nếu là đi ra ngoài, ngay cả muốn khoe khoang cũng không được. Cho nên lần này rất vất vả nghe được Hoàng thượng muốn ăn thịt, tất nhiên là phải làm khác biệt, từng món thái phẩm đều cực kỳ ngon, đem tất cả sở trường bản lĩnh phô bày ra một lần.
Sở Uyên hiếm khi có khẩu vị.
Có lẽ là bởi vì thức ăn rất ngon.
Hoặc là bởi vì... nguyên nhân khác.
Đoạn Bạch Nguyệt cẩn thận tỉ mỉ, dưới ánh nến lựa ra từng cây xương cá, lại dùng muỗng khuấy khuấy, rồi mới đặt ở trước mặt hắn: “Lúc này sẽ không có xương.”Sở Uyên cúi đầu uống một ngụm, hơi nóng, tại buổi tối này xem như vừa vặn.
Bên ngoài cửa sổ mưa bụi bay lất phất, bên trong phòng nhưng là một chút ý lạnh cũng không có.
Tứ Hỉ công công ở trong vòng sát vách uống trà, lòng nói bữa cơm này Hoàng thượng ăn thật sự lâu.
Tính toán sáng sớm ngày mai, đại nương nhà bếp sẽ được Tây Nam Vương ban thưởng không ít.
Sau khi dọn dẹp chén dĩa trên bàn, liền pha một bình trà nóng, Sở Uyên mới nói: “Nói tiếp, ngươi muốn dịch dung thành ai?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngụy Tử Y.”
Sở Uyên hồ đồ: “Ngụy Tử Y là ai?”
“Trong chốn giang hồ có một kiếm khách độc hành, không tính có danh tiếng, cũng không tính là người tốt, nhưng lớn lên khá là cao to oai hùng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Trước giờ Lam Cơ đều rất quý mến hắn.”
Sở Uyên: “...”
Được yêu nữ Ma giáo quý mến, nghĩ đến cũng không có mục đích thứ hai.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chỉ là cùng nhau tán gẫu vài câu, hẳn là cũng không sao. Lam Cơ đã dây dưa Ngụy Tử Y hồi lâu, bất quá đến nay chưa thực hiện được.” Cho nên cũng chưa chắc vừa gặp mặt thì muốn làm chuyện kia.
Sở Uyên: “...”
Vẫn chưa thực hiện được, nghĩ đến cũng là nhớ mãi không quên.
“Ta chỉ là thuận miệng nói thôi.” Thấy hắn không nói, Đoạn Bạch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là nói, “Nếu không cao hứng, vậy thì không đi nữa, nghĩ một biện pháp khác.”
“Ngụy trang ở bên ngoài thì dễ, mà cử chỉ hành động, thói quen nói chuyện, sao có thể không lòi ra được chứ?” Sở Uyên rốt cục mở miệng, “Lam Cơ cũng sẽ không vừa thấy được Ngụy Tử Y, thì chủ động nói thẳng tất cả mọi chuyện ra, chung quy phải nói lời khách sáo.”
“Chuyện này ngược lại không cần lo lắng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ngụy Tử Y trước giờ tránh Lam Cơ còn không kịp, ta có giao tiếp qua với hắn vài lần, có thể bắt chước được tám phần, cũng không khó.”
Sở Uyên nói: “À.”
'À' là ý gì? Đoạn Bạch Nguyệt thăm dò nhìn hắn: “Vậy rốt cuộc là đi, hay là không đi?”
Sở Uyên nói: “Đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Được.”
Sở Uyên tiếp tục uống trà.
Lại qua một lúc, Đoạn Bạch Nguyệt đột nhiên đề nghị: “Không bằng cùng đi?”
“Hả?” Sở Uyên bất ngờ.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Công phu Lam Cơ cũng không phải là xuất thần nhập hóa, nếu là nín thở ở nóc nhà, nàng sẽ không phát hiện.”
Sở Uyên nghe vậy im lặng hơn.
Không phát hiện thì không phát hiện, mà loại chuyện như vậy cần gì phải muốn mình đến xem chứ?
Cảnh tượng như vậy, vừa nghĩ thôi thì da đầu cũng cảm thấy ngứa ngáy.
Đoạn Bạch Nguyệt phía sau cũng cảm thấy được đề nghị này của mình có hơi kì quái, tựa hồ chưa đắn đo suy nghĩ qua, vì vậy lại nói: “Không đi cũng được.”Sở Uyên lại nói: “Trẫm đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Đi thật hả?
Sở Uyên uống hết nguyên một ấm trà, sau đó liền đuổi Đoạn Bạch Nguyệt đến phòng ngủ sát vách.
Giường lớn đã được đổi mới rồi, màn đệm chăn đỏ rực rỡ, nói là bên trong dịch quán có sẵn, hoàng thượng có chỉ phải cần kiệm, cho nên có thể ngủ là được, không đáng mua cái mới.
Tứ Hỉ công công một bên trải giường giúp hắn, một bên cười nói: “Chất liệu đệm chăn này rất tốt, mềm mại.”
Đoạn Bạch Nguyệt cũng sờ soạng một cái, là rất mềm.
Tứ Hỉ công công lại nói: “Hồi trưa Hoàng thượng vẫn còn ở nơi này ngồi một lúc.”
Tâm tình Đoạn Bạch Nguyệt lập tức tốt lên -- nhưng là cũng không quá lâu.
Nửa đêm nằm ở trên giường, Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy vừa rồi bản thân giống như là bị trúng cổ, cư nhiên chủ động mời đi gặp yêu nữ ma giáo.
Mà người kia cố tình còn thật sự đáp ứng.
Mà chuyện liên quan đến sống chết của lão nhân trong thiện đường, nhất thời nửa khắc cũng không nghĩ ra kế sách khác, cũng chỉ có thể như vậy. Vì vậy buổi chiều ngày hôm sau, Đoạn Bạch Nguyệt như trước ngồi ở trước gương đồng, dịch dung mình thành Ngụy Tử Y.
Sở Uyên đứng ở phía sau hắn, tâm tình rất là phức tạp.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta không ở bên cạnh, nếu thật sự muốn tới khách điếm, thì mọi chuyện cần phải cẩn thận.”
Sở Uyên nói: “Ừ.”
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người ra bên ngoài, vừa mới đi được hai bước, liền ở cửa quay đầu lại căn dặn: “Không đi cũng được.”
Sở Uyên tiếp tục nói: “... Ừm.”
Đoạn Bạch Nguyệt một thân một mình rời khỏi dịch quán.
Sở Uyên ngồi ở trước bàn, hơi... đau đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt khoác trường kiếm đi ở trên đường, nhìn qua thật sự rất anh tuấn, dẫn tới không ít cô nương gia quay đầu lại nhìn. Bất quá thành Đại Nhạn này cách xa giang hồ, ngược lại cũng không có người nhận ra hắn là ai, chỉ nói là một khách ngoại hương đẹp mắt
Đoạn Bạch Nguyệt trực tiếp đến khách điếm Nhạn Hồi.
Chính là thời điểm ăn tối, người ngồi ở đại sảnh không ít. Tiểu nhị ân cần bưng tới đậu phộng và điểm tâm bắt chuyện, hỏi khách nhân muốn dùng chút gì.
Đoạn Bạch Nguyệt còn chưa tiếp nhận bài thức ăn, phía sau cũng đã truyền đến giọng nói dễ nghe: “Các hạ là Ngụy đại hiệp?”
Đoạn Bạch Nguyệt xoay người lại.
“Quả thật đúng a.” Thị nữ Lam Cơ vui mừng khôn xiết.
“Thải Điền cô nương.” Đoạn Bạch Nguyệt khẽ gật đầu.
“Thật là không nghĩ đến, lại gặp được Ngụy đại hiệp ở chỗ này.” Thị nữ cười nói, “Giáo chủ nhà ta ở trên lầu, có muốn lên lầu uống một chén rượu không?””Tất nhiên.” Đoạn Bạch Nguyệt đứng lên cầm lấy bội kiếm trên bàn.
Thị nữ thấy thế ngược lại là bất ngờ, chỉ vì lúc trước Ngụy Tử Y ngại bị truy đuổi, lại không có ý với giáo chủ, vẫn luôn gặp Thiên Sát giáo thì bỏ chạy, còn chưa từng sảng khoái qua như vậy.
“Còn suy nghĩ gì nữa?” Thấy nàng đứng bất động, Đoạn Bạch Nguyệt giục, “Mau mang ta đi gặp Lam giáo chủ, đúng lúc ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”
Thị nữ hoàn hồn, mang hắn lên lầu hai, trước tiên để người ở ngoài cửa chờ một lúc, tự mình đi vào thông báo trước.
Chưa qua một lúc, Lam Cơ tự mình mở cửa ra đón. Thấy thật sự là Ngụy Tử Y, trên mặt tất nhiên là vui vẻ.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Lam giáo chủ.”
“Vừa mới nghe Thải Điền nói, ta còn không tin, lại không nghĩ rằng thật sự là Ngụy đại hiệp.” Lam Cơ mời người vào trong phòng, liền trở tay đóng cửa lại, “Sao lại đến trong thành này?”
“Chỉ là vô ý đi ngang qua trong thành, tới khách điếm Nhạn Hồi, là do có ý định nào đó.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Lam Cơ nghe vậy cười khanh khách, giống như con rắn quấn đến: “Thực sự là hiếm thấy, cuối cùng Ngụy đại hiệp cũng coi như suy nghĩ rõ ràng? Lúc trước ta đã nói, nhân sinh ngắn ngủi, hà tất phải giả vờ đứng đắn.”
Đoạn Bạch Nguyệt bất động thanh sắc né tránh, trong lòng âm thầm kêu khổ, chỉ cầu ngoài cửa sổ không ai thấy.
“Nếu đã tới, vì sao lại muốn tránh né?” Lam Cơ bất mãn.
“Tại hạ có một điều kiện.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Điều kiện gì?” Lam Cơ dán ở trên người hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ngoài thành trên núi có kho bạc, ta cũng muốn chia một chén canh.”
Không ngờ tới hắn sẽ nói trực tiếp ra như vậy, Lam Cơ rõ ràng sững sờ, sắc mặt cũng có chút thay đổi.
“Lam giáo chủ không cần kinh hoảng, tại hạ cũng không phải người không thức thời.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, “Chỉ là ngày ấy đến sơn đạo, trong lúc vô tình thấy được vài thứ. Quy củ người giang hồ gặp có phần, bất quá Lam giáo chủ cứ yên tâm đi, Ngụy mỗ cũng sẽ không há miệng ăn giống như sư tử đâu.”
“Ngươi muốn nhiều ít?” Lam Cơ hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt so số lượng.
Lam Cơ chậc chậc: “Vậy cũng là ăn ít?”
“So với đống vàng trong động, tất nhiên không coi là nhiều.” Đoạn Bạch Nguyệt thản nhiên trả lời, “E là chỉ như muối bỏ bể mà thôi, xem như là phí cấm khẩu, giáo chủ cũng không thiệt thòi.”
“Cũng được.” Lam Cơ rót hai chén rượu, che miệng e thẹn nói, “Bạc ta cho, bất quá phải xem công phu của ngươi thế nào. Nếu như có thể hầu hạ ta cao hứng, tăng gấp đôi đều được.”
Đoạn Bạch Nguyệt không nhịn được lại nhìn lướt qua ngoài cửa sổ.
Cần phải không có người, không có người, không có người.Ngón tay Lam Cơ nhẹ nhàng lướt qua lồng ngực của hắn, muốn đẩy vạt áo ra.
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay ngăn nàng lại: “Bạc còn chưa thấy, giáo chủ không khỏi cũng quá sốt ruột rồi.”
“Ngươi ngược lại là người thành thật.” Lam Cơ trái lại bị chọc cười, “Rất thú vị.”
“Cũng không phải ai ai cũng có thể giống như Lam giáo chủ vậy, tự nhiên nhặt được đống tiền từ trên trời rơi xuống.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Chúng ta là người bình thường, chỉ có ở thêm mấy phần tâm.”
“Ngụy đại hiệp còn coi ta là tự nhiên nhặt được?” Lam Cơ lắc đầu, “Vì chuyện này, ta tốn không ít tinh lực.”
“Vậy ngược lại là ta tin.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc lắc chén rượu trong tay, “Vài ngày trước thiện đường trong thành bốc cháy, nghĩ đến cũng là do Lam giáo chủ gây ra.”
“Rất thông minh.” Lam Cơ cởi áo ngoài, lộ ra cánh tay trắng nõn như châu ngọc.
Đoạn Bạch Nguyệt cười không nói, rất là bình tĩnh, tiếp tục uống rượu.
“Ba ngày sau ta phải trở về Thiên Sát giáo.” Thanh âm Lam Cơ lười biếng, “Không biết bạc này, là muốn thay Ngụy đại hiệp đưa tới nơi nào?”
“Nhà cũ Giang Tây.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Được.” Lam Cơ vươn tay điểm điểm môi hắn, “Bản giáo từ trước đến giờ có một làm một, cũng không như xú nam nhân các ngươi, mở miệng nói không có câu nào tin được.”
Đoạn Bạch Nguyệt vòng lấy nàng, thuận thế đặt người tới một bên khác: “Ta nói, trước tiên phải lấy được bạc.”
Lam Cơ thở dài, một tay chống quai hàm, ngón tay nâng cằm của hắn.
Hai gò bồng đào trước ngực đung đưa qua lại khiến người ta hoa cả mắt.
...
Uống hết hơn nửa vò rượu, Đoạn Bạch Nguyệt rất vất vả mới tìm được cớ thoát thân, cả người đều là phấn thoa mặt, vừa muốn trở về khách điếm tắm rửa, Đoạn Niệm cũng đã theo tới, nói: “Vừa nãy Hoàng thượng tới.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Đoạn Niệm tiếp tục nói: “Sau đó thì đi.”
Đi là được rồi, dựa theo tính cách người kia, có thể vẫn luôn ở mới là lạ. Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó Hoàng thượng kêu thuộc hạ chuyển cáo Vương gia, lập tức đến dịch quán.” Đoạn Niệm dùng ánh mắt khá là đồng tình nhìn hắn, rồi bồi thêm một câu, “Nhìn qua như là rất tức giận.”
Đoạn Bạch Nguyệt cảm thấy đêm nay mình ngay cả sàn nhà cũng không có mà ngủ.
Bên trong dịch quán, Tứ Hỉ công công sau khi nhìn thấy cũng nói: “Vương gia mau vào đi, Hoàng thượng đợi lâu rồi.” Nếu như chậm chạp không đến, e là sẽ dỡ nhà.
Đoạn Bạch Nguyệt hít sâu một hơi, vươn tay đẩy cửa ra.
Sở Uyên vươn tay chỉ ra phía sau tấm bình phong, mặt không hề có cảm xúc: “Đi tắm rửa sạch sẽ.” Hừ!Đoạn Bạch Nguyệt thức thời nói: “Ừ.”
Phía sau tấm bình phong truyền đến tiếng nước ào ào, Sở Uyên tiếp tục ngồi ở trước bàn, lật sổ con.
Vừa mới xuất cung không được bao lâu, vì sao chữ của Thái phó đại nhân lại trở nên khó coi như vậy.
Sau khi trở về, nhất định phải bắt hắn mỗi ngày chép tám lần
Mãi đến khi xác định trên người không có mùi thơm, Đoạn Bạch Nguyệt mới từ trong thùng tắm bước ra.
Tứ Hỉ công công từ lâu đã chuẩn bị một bộ y phục mới, tuy nói màu sắc rất khó coi, nhưng mà nửa đêm Hoàng thượng đột nhiên muốn, cũng thực sự không tìm được bộ tốt hơn, chỉ có thể lấy tạm.
Cũng may tướng mạo Tây Nam Vương tốt, mặc cái gì cũng rất anh tuấn.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn.
Sở Uyên nói: “Hỏi ra được cái gì?” Vẫn luôn nhìn sổ con, mí mắt cũng không nhấc.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ba ngày sau Thiên Sát giáo sẽ rời khỏi thành Đại Nhạn, những lão nhân kia rất có thể đã không còn ở trong thành.”
Sở Uyên nghe vậy nhíu mày.
“Nói không chừng mộc si lão nhân cũng ở trong đó.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ta dự định qua đó xem thử một chút.”
Sở Uyên nói: “Có thể gặp nguy hiểm không?”
“Âm thầm đi theo phía sau, hẳn là không có việc gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nếu như muốn cướp người, thì quay lại tìm giúp đỡ là được.”
Sở Uyên do dự gật đầu.
“Cho nên không tức giận?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên liền cầm lấy sổ con: “Trẫm tức giận khi nào?”
Đoạn Bạch Nguyệt chống quai hàm nhìn hắn.
Dư quang Sở Uyên thoáng nhìn thấy một vết đỏ đỏ, vì vậy ngờ vực ngẩng đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Sao vậy?”
Sở Uyên chủ động kề sát vào hắn.
Trong lòng Đoạn Bạch Nguyệt thiên nhân giao chiến, sấm vang chớp giật.
Sở Uyên duỗi ra một ngón tay, mở tung vạt áo hắn ra.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...” :
Hắn có chút choáng đầu, là thật sự choáng.
Nhưng mà còn chưa đợi choáng xong, Sở Uyên cũng đã nổi giận đùng đùng giơ tay vỗ bàn một cái: “TỨ HỈ!”
“Ai ai, dạ!” Tứ Hỉ công công còn đang ở bên ngoài ăn đậu phộng, không ngờ bất thình lình liền bị gọi đến, vội vàng chạy vào.
“Tiễn khách.” Sở Uyên đã khôi phục bình tĩnh.
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
Tứ Hỉ công công nhìn về phía Tây Nam Vương, xảy ra chuyện gì vậy?
Đoạn Bạch Nguyệt so với hắn càng vô tội hơn, làm sao ta biết.
Mà thiên tử tức giận, những người còn lại cũng không dám trêu chọc.
Đoạn Bạch Nguyệt trở lại sát vách, mở vạt áo mình ra, cúi đầu nhìn thử một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Kết quả bất thình lình có một vết đỏ đỏ.
...
“Là do nó đó.” Đoạn Bạch Nguyệt cầm con nhện, luồn một cánh tay vào cửa sổ, “Hẳn là ở trong hộp ngốc chán, cho nên chẳng biết bò ra lúc nào.” Ngươi ngược lại là liếc mắt nhìn một cái đi, thật sự không phải là cái khác đâu.
Về phần tại sao phải luồn tay vào cửa sổ, là bởi vì cửa bị khóa, vào không được.
Nhìn con nhện mập mạp đầy lông kia, Sở Uyên cảm thấy mình sắp điên rồi.
“TỨ HỈ!”
“Dạ!” Tứ Hỉ công công lúc này đã có chuẩn bị, cũng không có ăn đậu phộng, nhanh chóng chạy đi, cứng rắn khuyên Tây Nam Vương trở về phòng sát vách, đồng thời rất muốn thở dài.
Giận dỗi thì phải hảo hảo dỗ a, nào có ai cầm con nhện chạy đi hù dọa chứ, cũng không phải là hài tử ba tuổi, quả thực không có đạo lý.
/196
|