Nước biển đã đỏ thẫm một mảnh nhưng bầy cá vẫn đang điên cuồng cắn xé lẫn nhau. Diệp Cẩn nhíu mày nói: ” Dường như đối phương muốn dùng mùi máu tươi để dẫn vật gì đó tới đây.”
Vừa dứt lời thì ngoài khơi liên tiếp xuất hiện những nhóm bọt khí sôi lên sùng sục, Đoạn Bạch Nguyệt che chở Sở Uyên ở phía sau lưng mình, tay phải nắm chặt chuôi kiếm.
Chỉ một lát sau, mặt nước dao động càng ngày càng kịch liệt, ngay cả đội thuyền cũng bắt đầu lung lay. Tiết Hoài Nhạc phất tay hạ lệnh cung tiễn thủ chuẩn bị, nhưng các binh sĩ còn chưa kịp kéo dây cung thì cũng đã có một con quái ngư to dài khoảng chừng bảy tám thước phóng ra khỏi lòng biển, há to miệng lộ ra hàm răng sắc bén phản chiếu ánh nắng mặt trời, hai mắt lồi ra, vây cá quẫy liên tục trong không khí. Sau đó là con thứ hai, con thứ ba, càng ngày càng nhiều cá lớn lao lên từ đáy biển, giống như ruồi nhặng thấy máu, như bầy ong vỡ tổ tuôn ra cắn chiến hạm của Đại Sở, răng nhọn cắm vào thân thuyền bọc sắt cứng rắn, tuy không thể cắn thủng thuyền được nhưng vài chục con cá lớn ngậm lấy thân thuyền vùng vẫy dữ dội, cộng thêm mặt biển dao động với cường độ lớn đánh thẳng vào thân thuyền, khiến cho những người trên thuyền khó mà đứng vững được. Một số cá lớn hung ác hơn nữa thì dứt khoát lao thẳng lên boong thuyền, cắn lấy bắp chân một người trực tiếp kéo xuống đáy biển, bầy cá ùa nhau xúm lại, trong chớp mắt chỉ còn lại một bộ xương trắng.
” Cái thứ quỷ gì.” Diệp Cẩn ghé vào lan can thuyền nhìn xuống bên dưới, thấy đám quái ngư cơ hồ là vô cùng vô tận, xa gần đều có, rõ ràng không thể dùng cung tiễn thủ giết hết được, vì vậy vội la lên: ” Không được, rút lui trước đã!”
Sở Uyên hơi do dự, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì phía đối điện dã vang lên tiếng kèn lệnh. Mấy trăm chiến thuyền đồng loạt mở tung cánh buồm, ồ ạt xông về phía đội thuyền Sở quân, điều đáng nói là chiến thuyền của bọn chúng không hề bị ảnh hưởng bởi bầy quái ngư hung dữ kia, ngược lại xuyên qua bầy cá dễ dàng như không.
Song phương giao chiến, tình huống thế này chắc chắn là sẽ bất lợi cho Đại Sở. Đoạn Bạch Nguyệt nói với Sở Uyên: ” Diệp Cốc chủ nói không sai, cứ rút lui trước đã, có điều đừng sợ, trận này ta sẽ không để cho ngươi thua.”
” Ngươi muốn làm cái gì?” Sở Uyên nhíu mày.
Một tay Đoạn Bạch Nguyệt rút Huyền Minh Hàn Thiết bên hông ra, một tay nắm lấy cổ tay Sở Uyên, đưa ngón trỏ của hắn tới gần lưỡi kiếm, nhẹ nhàng ấn một cái.
” Shhh…” Sở Uyên không kịp phòng bị, chưa kịp nói gì thì Đoạn Bạch Nguyệt đã đưa đầu ngón tay hắn vào miệng. Huyền Minh Hàn Thiết đột nhiên rung lên một cái, lắng nghe kĩ còn có thể nghe được tiếng rung ong ong.
” Rút lui!” Đoạn Bạch Nguyệt thả tay Sở Uyên ra, xoay người nhảy lên mạn thuyền, lướt qua mặt nước phóng thẳng về phía chiến thuyền Phỉ Miễn quốc.
Khoảng cách giữa hai quân không tính gần, nhưng bầy cá chen chúc trên mặt nước nhiều đến nỗi không còn một kẽ hở nào, ngược lại giống như một cây cầu cá bắt ngang qua. Đứng bên cạnh Hắc Nha lúc này chính là Thừa tướng của Bạch Tượng quốc – Niếp Viễn Sơn, khi hắn nhìn thấy có một người từ xa xa phá sóng mà tới thì nghiêng đầu nói với Hắc Nha: ” Quốc chủ, là Tây Nam Vương Đoạn Bạch Nguyệt .”
” Chính là hắn?” Hắc Nha nghe vậy rất hứng thú: ” Võ công nhìn qua cũng không tệ, lá gan cũng không nhỏ, chỉ tiếc là mệnh quá ngắn.”
” Giết hắn.” Niếp Viễn Sơn nói: ” Hoàng đế Đại Sở nhất định sẽ phát điên.”
” Cung tiễn thủ!” Hắc Nha xoay người đi lên đài cao.
Hàng trăm mũi tên nhọn chằng chịt đan thành mạng lưới, đâm thủng cuồng phong gào thét mà tới, chỉ mang một sứ mệnh duy nhất là đoạt mệnh mục tiêu đằng trước. Đoạn Bạch Nguyệt thu hết vào đáy mắt, thân hình bỗng nhiên vút một cái, Huyền Minh Hàn Thiết trong tay vẽ ra một luồng kiếm khí lạnh như băng, nội lực ngưng kết thành bức bình phong vô hình, đem toàn bộ mưa tên đang gào thét phóng tới kia cuốn vào trong gió, lại ở ngay giữa không trung điều phương chuyển hướng, tựa như sao sa bắn về phía trận doanh của Phỉ Miễn quốc. Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức gần như chỉ trong một cái chớp mắt, lực lượng cung tiễn thủ này còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị mũi tên lạnh lẽo đâm thủng lồng ngực, thẳng tắp ngã về phía sau.
” Ngăn hắn lại!” Không ngờ võ công của người này lại tà môn như vậy, Hắc Nha sợ hãi tột độ, vội vàng hạ lệnh cho đội thuyền tiên phong tiến lên phía trước chặn đường, còn mình thì vội vã xoay người chạy trốn. Thấy hắn như đang muốn trốn xuống khoang thuyền, Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay chém gãy cột buồm của chiếc thuyền địch bên cạnh, đem khối gỗ cồng kềnh kia nặng nề nện xuống chiến thuyền chủ của bọn chúng. Thấy cự vật từ trên trời giáng xuống, người trên boong thuyền đều la hét trốn tránh, Hắc Nha tung người nhảy xuống chiếc thuyền nhỏ bên cạnh chiến thuyền chủ.
Đoạn Bạch Nguyệt bám sát hắn, Huyền Minh Hàn Thiết không ngừng rung lên, toàn thân phát ra ánh sáng màu lam âm trầm quỷ mị, như là có sinh mệnh, không thể chờ đợi được muốn thưởng thức mùi máu tanh đã lâu chưa có. Hắc Nha cảnh giác nghiêng người né tránh, kiếm phong vụt sát qua cổ, dù chưa đụng tới nhưng cũng đã bị hàn khí lạnh lẽo mãnh liệt gây thương tích.
Biết rõ nếu lấy cứng đối cứng thì mình chắc chắn không phải là đối thủ của người trước mắt này, vì vậy Hắc Nha cũng không ham chiến, sau khi gắng gượng ứng phó mấy chiêu thì xoay người nhảy xuống biển, chỗ này rất ít quái ngư nên hắn cũng không sợ mình sẽ bị chúng tấn công. Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay phóng ra một nắm phi tiêu, mũi tên đều lóe ra ánh sáng màu lam, hiển nhiên là có độc, chỉ chớp mắt đã từ trên không trung tiếp xúc với mặt biển, Hắc Nha kêu lên một tiếng đau đớn, phía sau lưng không ngừng tuôn ra máu tươi, đám quái ngư gần đó ngửi được mùi vị của máu, thèm khát thay đổi phương hướng xông về phía Hắc Nha.
Y phục và mọi thứ trên người đều được tẩm thuốc, nhưng máu thì lại không, vẫn như cũ có lực lấp dẫn trí mạng đối với bầy cá khát máu này. Hắc Nha vung tay đánh vào một con cá lớn trước mặt, bị ép phải lao ra khỏi mặt biển một lần nữa, nhưng mới vừa ngoi lên thì lại phải đón nhận một đạo hàn quang sáng loáng phóng tới trước mặt, đầu vai truyền đến cảm giác đau nhức dữ dội, sau đó mở mắt trừng trừng nhìn cả cánh tay trái của chính mình bay lên không trung, rồi vù vù rơi xuống biển cả.
Gương mặt Hắc Nha vặn vẹo biến hình, kêu gào thảm thiết từ giữa không trung ngã xuống, tưởng chừng như sắp rơi vào giữa bầy cá lớn thì lại có một con cá màu trắng khác từ đáy biển ngoi lên, đón thân thể hắn rơi xuống trên lưng, sau đó hướng về phía khơi xa phóng đi, tốc độ cực nhanh. Mặc dù đám quái ngư còn lại luyến tiếc vị ngon ngọt của máu tươi nên đã đuổi theo gắt gao nhưng cũng không cách nào đuổi kịp, chỉ lưu lại trên mặt biển một luồng nước màu đỏ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.
Tận mắt chứng kiến chủ soái của mình bị địch thủ chém đứt cánh tay sinh tử không rõ, chiến thuyền Phỉ Miễn quốc nhanh chóng rơi vào hỗn loạn, tuy có bầy cá lớn đang cắn xé Sở quân, lại có mặt biển ngăn cách, cuộc chiến này vẫn là phe mình có lợi, nhưng cũng không biết có nên tiếp tục tấn công về phía trước hay không. Niếp Viễn Sơn đã trốn vào khoang thuyền từ lâu, phó tướng vốn đang định hạ lệnh cho quân rút lui thì lại thấy chiến đội của Đại Sở gần như là nửa bước khó đi, đúng thật là cơ hội khó có được, vì vậy cũng xốc lại tinh thần, dự định đi thử vận may một lần.
Mặc dù Sở Uyên đã hạ lệnh cho Sở quân tạm thời rút về phía sau nhưng bầy cá không hề có ý định buông tha, cứ điên cuồng đuổi theo đội thuyền như trước, xua đuổi thế nào cũng không chịu bỏ đi. Thẩm Thiên Phong trở lại chiến thuyền chủ, trên tay là một tấm ván gỗ, vừa rồi hắn tiện tay chém xuống từ một chiếc thuyền của quân địch, đưa cho Diệp Cẩn, nói: ” Có thể phát hiện được thứ gì cổ quái không?”
Diệp Cẩn cầm tấm ván gỗ kia đưa lên mũi ngửi ngửi, cũng không thấy có mùi vị đặc trưng nào, trong lòng cũng có chút hoảng loạn, vì vậy nhắm mắt lại, muốn ép buộc bản thân tỉnh táo một chút.
” Đừng nóng vội.” Thẩm Thiên Phong vỗ nhẹ lên lưng hắn: ” Từ từ cũng được.”
Các tướng sĩ Đại Sở vây quanh mạn thuyền, thay nhau chém giết bầy cá. Một con cá lớn bị chém chết thì lập tức sẽ có nhiều con khác xông tới tranh giành thi thể của nó, sau đó lại lần nữa phóng lên chiến thuyền, giống như bầy thú đã đói nghìn năm tuôn ra từ dưới đáy biển.
” Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ?” Ôn Liễu Niên đi qua đi lại trên thuyền, trong lòng nóng như lửa đốt. Thị vệ phụ trách bảo hộ hắn vừa định khuyên hắn quay về khoang thuyền trước thì Ôn Liễu Niên đã kinh sợ la lên: ” Thuyền địch tới rồi!”
” Chỉ có một chiếc thuyền.” Thị vệ nhìn xong nói: ” Cờ xí đã hàng, có lẽ là Tây Nam Vương.”
” Vương gia cướp một chiếc thuyền?” Ôn Liễu Niên nhìn ra xa, còn chưa thấy Đoạn Bạch Nguyệt đang đứng chỗ nào trên thuyền thì chiếc thuyền to lớn kia cũng đã chia năm xẻ bảy, chìm xuống biển.
Tất nhiên Sở Uyên cũng đã nhìn thấy chiếc thuyền này, thấy vậy trong lòng bỗng dưng trống rỗng, nhưng may mắn là một khắc sau đã thấy Đoạn Bạch Nguyệt nhảy lên một con thuyền nhỏ, đang khua nước bơi nhanh về phía Sở quân.
Thuyền lớn vỡ tung chìm xuống biển, thương binh trên thuyền cũng nối tiếp nhau ngã xuống nước, bầy cá ngửi được mùi máu tanh, theo bản năng quay lại bắt mồi, tướng sĩ Đại Sở cuối cùng cũng có cơ hội được nghỉ tạm một chút, sau khi hợp lực chém chết số cá lớn còn lại xong thì vội vàng căng buồm cấp tốc bơi nhanh về phía đại dương sâu thẳm.
Nhìn bầy cá cuồn cuộn như nước lũ điên cuồng cắn xé quân địch, Diệu Tâm chắp tay trước ngực, khe khẽ thở dài.
Đoạn Bạch Nguyệt tung người nhảy lên boong thuyền, tra Huyền Minh Hàn Thiết vào vỏ.
” Ngươi sao rồi?” Sở Uyên đỡ lấy hắn.
” Ta không sao, một vết thương nhỏ cũng không có.” Đoạn Bạch Nguyệt lệnh cho thị vệ lên chiếc thuyền nhỏ kia, lôi từ trong khoang thuyền ra một người, trên đuôi thuyền còn có một túi lớn, bên trong là hai con quái ngư còn sống, dự định sẽ đưa cho Diệp Cẩn.
” Hắn là ai vậy?” Sở Uyên hỏi.
” Nhìn cách ăn mặc thì có lẽ là phó tướng, võ công không tính thấp.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Về phần Hắc Nha, đã bị ta phế một cánh tay, đáng tiếc là vẫn để hắn chạy mất, lại là con cá lớn màu trắng lúc trước tới cứu Lưu Cẩm Đức.”
” Ta cũng nhìn thấy.” Sở Uyên nói: ” Ngươi không sao là tốt rồi.”
” Dù không chân chính đánh nhau nhưng trận này cũng coi như chúng ta thắng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chỉ có điều thắng hơi khó coi một chút, sau này cũng sẽ không được nhiều sách sử ghi chép lại.”
Sở Uyên nhìn ra xa, chỉ thấy chiến đội của đối phương đã biến mất trong màn sương dày đặc, bầy cá cũng biến mất không thấy tăm hơi, ngoài khơi đã yên ổn trở lại, chỉ còn một vùng biển đỏ thẫm như có như không.
Mặc dù song phương không trực tiếp đánh nhau nhưng cũng có rất nhiều tướng sĩ Sở quân bị thương, Tiết Hoài Nhạc hạ lệnh cho đội thuyền rút về cụm đảo san hô trước. Sắc trời đã tối, quân y ngồi thuyền nhỏ qua qua lại lại giúp các tướng sĩ chữa thương. Ôn Liễu Niên và Diệp Cẩn đều đang nghiên cứu hai con quái ngư kia, tên phó tướng bị Đoạn Bạch Nguyệt bắt làm tù binh thì vẫn đang hôn mê bất tỉnh, bị xích lại trên thuyền, có người canh chừng.
” Trận đánh này quả thật nghẹn khuất.” Ôn Liễu Niên cầm gậy gỗ đâm đâm con cá lớn kia, đánh cũng không thật sự đánh, mà thắng cũng thắng trong hoảng loạn, thậm chí còn có chút chật vật. May mắn là Tây Nam Vương võ công cái thế, nhưng chỉ dựa vào một mình Tây Nam Vương thì cũng không được, cần phải tìm ra biện pháp đối phó.
Diệp Cẩn ngồi xổm trên boong thuyền: ” Ừ.”
Trong một khoang thuyền khác, Đoạn Bạch Nguyệt đang quấn băng vải lên tay Sở Uyên, nắm ngón tay hắn vân vê: ” Vết thương không sâu chứ?”
” Không sao.” Sở Uyên rút tay về: ” Nhưng đúng là có chút ngoài ý muốn.”
” Lúc trước Huyền Minh Hàn Thiết vốn là dùng máu của ngươi để đánh thức.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta vẫn luôn không nỡ, nhưng tình huống hôm nay quá đặc thù.”
” Hay là thử lại một lần?” Sở Uyên hỏi.
” Không được.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Lúc nó tỉnh có hơi điên, nếu lại đòi uống máu thì phiền, ta cũng không thể mang nó đi giết cá được.”
” Nghe có chút tà môn.” Sở Uyên lo lắng: ” Ngươi có thể áp chế nó sao?”
” Tất nhiên.” Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Một thanh kiếm mà thôi.”
” Nhưng Huyền Minh Hàn Thiết không phải là thanh kiếm bình thường.” Sở Uyên nắm tay hắn: ” Tần Cung chủ từng vì Xích Ảnh Kiếm mà suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, ngươi…”
” Xích Ảnh Kiếm là thượng cổ yêu kiếm, tất nhiên sẽ có ma tính, sẽ cắn trả chủ nhân cũng không có gì lạ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nhưng Huyền Minh Hàn Thiết là do tổ tiên của tộc Ngư Vĩ đúc nên, bọn họ trời sinh tính tình hiền lành thanh khiết, không màng thế sự, làm sao lại có ma tính được, chỉ là một loại binh khí mà thôi.”
” Tộc Ngư Vĩ?” Sở Uyên nói: ” Lúc trước không nghe ngươi nói gì.”
” Nếu bây giờ ta nói thì ngươi sẽ không lo lắng nữa đúng không?” Đoạn Bạch Nguyệt cầm Huyền Minh Hàn Thiết để lên bàn: ” Tới xem Diệp Cốc chủ đi, nếu không giải quyết được chuyện bầy cá này thì chỉ sợ đại quân cũng khó mà đánh vào Phỉ Miễn quốc.”
Vừa dứt lời thì ngoài khơi liên tiếp xuất hiện những nhóm bọt khí sôi lên sùng sục, Đoạn Bạch Nguyệt che chở Sở Uyên ở phía sau lưng mình, tay phải nắm chặt chuôi kiếm.
Chỉ một lát sau, mặt nước dao động càng ngày càng kịch liệt, ngay cả đội thuyền cũng bắt đầu lung lay. Tiết Hoài Nhạc phất tay hạ lệnh cung tiễn thủ chuẩn bị, nhưng các binh sĩ còn chưa kịp kéo dây cung thì cũng đã có một con quái ngư to dài khoảng chừng bảy tám thước phóng ra khỏi lòng biển, há to miệng lộ ra hàm răng sắc bén phản chiếu ánh nắng mặt trời, hai mắt lồi ra, vây cá quẫy liên tục trong không khí. Sau đó là con thứ hai, con thứ ba, càng ngày càng nhiều cá lớn lao lên từ đáy biển, giống như ruồi nhặng thấy máu, như bầy ong vỡ tổ tuôn ra cắn chiến hạm của Đại Sở, răng nhọn cắm vào thân thuyền bọc sắt cứng rắn, tuy không thể cắn thủng thuyền được nhưng vài chục con cá lớn ngậm lấy thân thuyền vùng vẫy dữ dội, cộng thêm mặt biển dao động với cường độ lớn đánh thẳng vào thân thuyền, khiến cho những người trên thuyền khó mà đứng vững được. Một số cá lớn hung ác hơn nữa thì dứt khoát lao thẳng lên boong thuyền, cắn lấy bắp chân một người trực tiếp kéo xuống đáy biển, bầy cá ùa nhau xúm lại, trong chớp mắt chỉ còn lại một bộ xương trắng.
” Cái thứ quỷ gì.” Diệp Cẩn ghé vào lan can thuyền nhìn xuống bên dưới, thấy đám quái ngư cơ hồ là vô cùng vô tận, xa gần đều có, rõ ràng không thể dùng cung tiễn thủ giết hết được, vì vậy vội la lên: ” Không được, rút lui trước đã!”
Sở Uyên hơi do dự, còn chưa kịp mở miệng nói gì thì phía đối điện dã vang lên tiếng kèn lệnh. Mấy trăm chiến thuyền đồng loạt mở tung cánh buồm, ồ ạt xông về phía đội thuyền Sở quân, điều đáng nói là chiến thuyền của bọn chúng không hề bị ảnh hưởng bởi bầy quái ngư hung dữ kia, ngược lại xuyên qua bầy cá dễ dàng như không.
Song phương giao chiến, tình huống thế này chắc chắn là sẽ bất lợi cho Đại Sở. Đoạn Bạch Nguyệt nói với Sở Uyên: ” Diệp Cốc chủ nói không sai, cứ rút lui trước đã, có điều đừng sợ, trận này ta sẽ không để cho ngươi thua.”
” Ngươi muốn làm cái gì?” Sở Uyên nhíu mày.
Một tay Đoạn Bạch Nguyệt rút Huyền Minh Hàn Thiết bên hông ra, một tay nắm lấy cổ tay Sở Uyên, đưa ngón trỏ của hắn tới gần lưỡi kiếm, nhẹ nhàng ấn một cái.
” Shhh…” Sở Uyên không kịp phòng bị, chưa kịp nói gì thì Đoạn Bạch Nguyệt đã đưa đầu ngón tay hắn vào miệng. Huyền Minh Hàn Thiết đột nhiên rung lên một cái, lắng nghe kĩ còn có thể nghe được tiếng rung ong ong.
” Rút lui!” Đoạn Bạch Nguyệt thả tay Sở Uyên ra, xoay người nhảy lên mạn thuyền, lướt qua mặt nước phóng thẳng về phía chiến thuyền Phỉ Miễn quốc.
Khoảng cách giữa hai quân không tính gần, nhưng bầy cá chen chúc trên mặt nước nhiều đến nỗi không còn một kẽ hở nào, ngược lại giống như một cây cầu cá bắt ngang qua. Đứng bên cạnh Hắc Nha lúc này chính là Thừa tướng của Bạch Tượng quốc – Niếp Viễn Sơn, khi hắn nhìn thấy có một người từ xa xa phá sóng mà tới thì nghiêng đầu nói với Hắc Nha: ” Quốc chủ, là Tây Nam Vương Đoạn Bạch Nguyệt .”
” Chính là hắn?” Hắc Nha nghe vậy rất hứng thú: ” Võ công nhìn qua cũng không tệ, lá gan cũng không nhỏ, chỉ tiếc là mệnh quá ngắn.”
” Giết hắn.” Niếp Viễn Sơn nói: ” Hoàng đế Đại Sở nhất định sẽ phát điên.”
” Cung tiễn thủ!” Hắc Nha xoay người đi lên đài cao.
Hàng trăm mũi tên nhọn chằng chịt đan thành mạng lưới, đâm thủng cuồng phong gào thét mà tới, chỉ mang một sứ mệnh duy nhất là đoạt mệnh mục tiêu đằng trước. Đoạn Bạch Nguyệt thu hết vào đáy mắt, thân hình bỗng nhiên vút một cái, Huyền Minh Hàn Thiết trong tay vẽ ra một luồng kiếm khí lạnh như băng, nội lực ngưng kết thành bức bình phong vô hình, đem toàn bộ mưa tên đang gào thét phóng tới kia cuốn vào trong gió, lại ở ngay giữa không trung điều phương chuyển hướng, tựa như sao sa bắn về phía trận doanh của Phỉ Miễn quốc. Mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức gần như chỉ trong một cái chớp mắt, lực lượng cung tiễn thủ này còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị mũi tên lạnh lẽo đâm thủng lồng ngực, thẳng tắp ngã về phía sau.
” Ngăn hắn lại!” Không ngờ võ công của người này lại tà môn như vậy, Hắc Nha sợ hãi tột độ, vội vàng hạ lệnh cho đội thuyền tiên phong tiến lên phía trước chặn đường, còn mình thì vội vã xoay người chạy trốn. Thấy hắn như đang muốn trốn xuống khoang thuyền, Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay chém gãy cột buồm của chiếc thuyền địch bên cạnh, đem khối gỗ cồng kềnh kia nặng nề nện xuống chiến thuyền chủ của bọn chúng. Thấy cự vật từ trên trời giáng xuống, người trên boong thuyền đều la hét trốn tránh, Hắc Nha tung người nhảy xuống chiếc thuyền nhỏ bên cạnh chiến thuyền chủ.
Đoạn Bạch Nguyệt bám sát hắn, Huyền Minh Hàn Thiết không ngừng rung lên, toàn thân phát ra ánh sáng màu lam âm trầm quỷ mị, như là có sinh mệnh, không thể chờ đợi được muốn thưởng thức mùi máu tanh đã lâu chưa có. Hắc Nha cảnh giác nghiêng người né tránh, kiếm phong vụt sát qua cổ, dù chưa đụng tới nhưng cũng đã bị hàn khí lạnh lẽo mãnh liệt gây thương tích.
Biết rõ nếu lấy cứng đối cứng thì mình chắc chắn không phải là đối thủ của người trước mắt này, vì vậy Hắc Nha cũng không ham chiến, sau khi gắng gượng ứng phó mấy chiêu thì xoay người nhảy xuống biển, chỗ này rất ít quái ngư nên hắn cũng không sợ mình sẽ bị chúng tấn công. Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay phóng ra một nắm phi tiêu, mũi tên đều lóe ra ánh sáng màu lam, hiển nhiên là có độc, chỉ chớp mắt đã từ trên không trung tiếp xúc với mặt biển, Hắc Nha kêu lên một tiếng đau đớn, phía sau lưng không ngừng tuôn ra máu tươi, đám quái ngư gần đó ngửi được mùi vị của máu, thèm khát thay đổi phương hướng xông về phía Hắc Nha.
Y phục và mọi thứ trên người đều được tẩm thuốc, nhưng máu thì lại không, vẫn như cũ có lực lấp dẫn trí mạng đối với bầy cá khát máu này. Hắc Nha vung tay đánh vào một con cá lớn trước mặt, bị ép phải lao ra khỏi mặt biển một lần nữa, nhưng mới vừa ngoi lên thì lại phải đón nhận một đạo hàn quang sáng loáng phóng tới trước mặt, đầu vai truyền đến cảm giác đau nhức dữ dội, sau đó mở mắt trừng trừng nhìn cả cánh tay trái của chính mình bay lên không trung, rồi vù vù rơi xuống biển cả.
Gương mặt Hắc Nha vặn vẹo biến hình, kêu gào thảm thiết từ giữa không trung ngã xuống, tưởng chừng như sắp rơi vào giữa bầy cá lớn thì lại có một con cá màu trắng khác từ đáy biển ngoi lên, đón thân thể hắn rơi xuống trên lưng, sau đó hướng về phía khơi xa phóng đi, tốc độ cực nhanh. Mặc dù đám quái ngư còn lại luyến tiếc vị ngon ngọt của máu tươi nên đã đuổi theo gắt gao nhưng cũng không cách nào đuổi kịp, chỉ lưu lại trên mặt biển một luồng nước màu đỏ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất.
Tận mắt chứng kiến chủ soái của mình bị địch thủ chém đứt cánh tay sinh tử không rõ, chiến thuyền Phỉ Miễn quốc nhanh chóng rơi vào hỗn loạn, tuy có bầy cá lớn đang cắn xé Sở quân, lại có mặt biển ngăn cách, cuộc chiến này vẫn là phe mình có lợi, nhưng cũng không biết có nên tiếp tục tấn công về phía trước hay không. Niếp Viễn Sơn đã trốn vào khoang thuyền từ lâu, phó tướng vốn đang định hạ lệnh cho quân rút lui thì lại thấy chiến đội của Đại Sở gần như là nửa bước khó đi, đúng thật là cơ hội khó có được, vì vậy cũng xốc lại tinh thần, dự định đi thử vận may một lần.
Mặc dù Sở Uyên đã hạ lệnh cho Sở quân tạm thời rút về phía sau nhưng bầy cá không hề có ý định buông tha, cứ điên cuồng đuổi theo đội thuyền như trước, xua đuổi thế nào cũng không chịu bỏ đi. Thẩm Thiên Phong trở lại chiến thuyền chủ, trên tay là một tấm ván gỗ, vừa rồi hắn tiện tay chém xuống từ một chiếc thuyền của quân địch, đưa cho Diệp Cẩn, nói: ” Có thể phát hiện được thứ gì cổ quái không?”
Diệp Cẩn cầm tấm ván gỗ kia đưa lên mũi ngửi ngửi, cũng không thấy có mùi vị đặc trưng nào, trong lòng cũng có chút hoảng loạn, vì vậy nhắm mắt lại, muốn ép buộc bản thân tỉnh táo một chút.
” Đừng nóng vội.” Thẩm Thiên Phong vỗ nhẹ lên lưng hắn: ” Từ từ cũng được.”
Các tướng sĩ Đại Sở vây quanh mạn thuyền, thay nhau chém giết bầy cá. Một con cá lớn bị chém chết thì lập tức sẽ có nhiều con khác xông tới tranh giành thi thể của nó, sau đó lại lần nữa phóng lên chiến thuyền, giống như bầy thú đã đói nghìn năm tuôn ra từ dưới đáy biển.
” Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ?” Ôn Liễu Niên đi qua đi lại trên thuyền, trong lòng nóng như lửa đốt. Thị vệ phụ trách bảo hộ hắn vừa định khuyên hắn quay về khoang thuyền trước thì Ôn Liễu Niên đã kinh sợ la lên: ” Thuyền địch tới rồi!”
” Chỉ có một chiếc thuyền.” Thị vệ nhìn xong nói: ” Cờ xí đã hàng, có lẽ là Tây Nam Vương.”
” Vương gia cướp một chiếc thuyền?” Ôn Liễu Niên nhìn ra xa, còn chưa thấy Đoạn Bạch Nguyệt đang đứng chỗ nào trên thuyền thì chiếc thuyền to lớn kia cũng đã chia năm xẻ bảy, chìm xuống biển.
Tất nhiên Sở Uyên cũng đã nhìn thấy chiếc thuyền này, thấy vậy trong lòng bỗng dưng trống rỗng, nhưng may mắn là một khắc sau đã thấy Đoạn Bạch Nguyệt nhảy lên một con thuyền nhỏ, đang khua nước bơi nhanh về phía Sở quân.
Thuyền lớn vỡ tung chìm xuống biển, thương binh trên thuyền cũng nối tiếp nhau ngã xuống nước, bầy cá ngửi được mùi máu tanh, theo bản năng quay lại bắt mồi, tướng sĩ Đại Sở cuối cùng cũng có cơ hội được nghỉ tạm một chút, sau khi hợp lực chém chết số cá lớn còn lại xong thì vội vàng căng buồm cấp tốc bơi nhanh về phía đại dương sâu thẳm.
Nhìn bầy cá cuồn cuộn như nước lũ điên cuồng cắn xé quân địch, Diệu Tâm chắp tay trước ngực, khe khẽ thở dài.
Đoạn Bạch Nguyệt tung người nhảy lên boong thuyền, tra Huyền Minh Hàn Thiết vào vỏ.
” Ngươi sao rồi?” Sở Uyên đỡ lấy hắn.
” Ta không sao, một vết thương nhỏ cũng không có.” Đoạn Bạch Nguyệt lệnh cho thị vệ lên chiếc thuyền nhỏ kia, lôi từ trong khoang thuyền ra một người, trên đuôi thuyền còn có một túi lớn, bên trong là hai con quái ngư còn sống, dự định sẽ đưa cho Diệp Cẩn.
” Hắn là ai vậy?” Sở Uyên hỏi.
” Nhìn cách ăn mặc thì có lẽ là phó tướng, võ công không tính thấp.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Về phần Hắc Nha, đã bị ta phế một cánh tay, đáng tiếc là vẫn để hắn chạy mất, lại là con cá lớn màu trắng lúc trước tới cứu Lưu Cẩm Đức.”
” Ta cũng nhìn thấy.” Sở Uyên nói: ” Ngươi không sao là tốt rồi.”
” Dù không chân chính đánh nhau nhưng trận này cũng coi như chúng ta thắng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chỉ có điều thắng hơi khó coi một chút, sau này cũng sẽ không được nhiều sách sử ghi chép lại.”
Sở Uyên nhìn ra xa, chỉ thấy chiến đội của đối phương đã biến mất trong màn sương dày đặc, bầy cá cũng biến mất không thấy tăm hơi, ngoài khơi đã yên ổn trở lại, chỉ còn một vùng biển đỏ thẫm như có như không.
Mặc dù song phương không trực tiếp đánh nhau nhưng cũng có rất nhiều tướng sĩ Sở quân bị thương, Tiết Hoài Nhạc hạ lệnh cho đội thuyền rút về cụm đảo san hô trước. Sắc trời đã tối, quân y ngồi thuyền nhỏ qua qua lại lại giúp các tướng sĩ chữa thương. Ôn Liễu Niên và Diệp Cẩn đều đang nghiên cứu hai con quái ngư kia, tên phó tướng bị Đoạn Bạch Nguyệt bắt làm tù binh thì vẫn đang hôn mê bất tỉnh, bị xích lại trên thuyền, có người canh chừng.
” Trận đánh này quả thật nghẹn khuất.” Ôn Liễu Niên cầm gậy gỗ đâm đâm con cá lớn kia, đánh cũng không thật sự đánh, mà thắng cũng thắng trong hoảng loạn, thậm chí còn có chút chật vật. May mắn là Tây Nam Vương võ công cái thế, nhưng chỉ dựa vào một mình Tây Nam Vương thì cũng không được, cần phải tìm ra biện pháp đối phó.
Diệp Cẩn ngồi xổm trên boong thuyền: ” Ừ.”
Trong một khoang thuyền khác, Đoạn Bạch Nguyệt đang quấn băng vải lên tay Sở Uyên, nắm ngón tay hắn vân vê: ” Vết thương không sâu chứ?”
” Không sao.” Sở Uyên rút tay về: ” Nhưng đúng là có chút ngoài ý muốn.”
” Lúc trước Huyền Minh Hàn Thiết vốn là dùng máu của ngươi để đánh thức.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ta vẫn luôn không nỡ, nhưng tình huống hôm nay quá đặc thù.”
” Hay là thử lại một lần?” Sở Uyên hỏi.
” Không được.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Lúc nó tỉnh có hơi điên, nếu lại đòi uống máu thì phiền, ta cũng không thể mang nó đi giết cá được.”
” Nghe có chút tà môn.” Sở Uyên lo lắng: ” Ngươi có thể áp chế nó sao?”
” Tất nhiên.” Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Một thanh kiếm mà thôi.”
” Nhưng Huyền Minh Hàn Thiết không phải là thanh kiếm bình thường.” Sở Uyên nắm tay hắn: ” Tần Cung chủ từng vì Xích Ảnh Kiếm mà suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, ngươi…”
” Xích Ảnh Kiếm là thượng cổ yêu kiếm, tất nhiên sẽ có ma tính, sẽ cắn trả chủ nhân cũng không có gì lạ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nhưng Huyền Minh Hàn Thiết là do tổ tiên của tộc Ngư Vĩ đúc nên, bọn họ trời sinh tính tình hiền lành thanh khiết, không màng thế sự, làm sao lại có ma tính được, chỉ là một loại binh khí mà thôi.”
” Tộc Ngư Vĩ?” Sở Uyên nói: ” Lúc trước không nghe ngươi nói gì.”
” Nếu bây giờ ta nói thì ngươi sẽ không lo lắng nữa đúng không?” Đoạn Bạch Nguyệt cầm Huyền Minh Hàn Thiết để lên bàn: ” Tới xem Diệp Cốc chủ đi, nếu không giải quyết được chuyện bầy cá này thì chỉ sợ đại quân cũng khó mà đánh vào Phỉ Miễn quốc.”
/196
|