【 Chương 14: - Tây Nam Vương đừng hoảng sợ 】 Ôn đại nhân hắn đến Thục Trung rồi
***
Ngày hôm sau lâm triều, sau khi thảo luận chính vụ các nơi xong, một đám lão thần không hẹn mà cùng nhau quỳ ở trước điện. Nhìn sổ con đưa đến trước mặt, còn chưa mở ra đã biết nội dung bên trong là gì, đầu Sở Uyên bắt đầu mơ hồ ẩn đau.
“Hoàng thượng, lúc này cũng không nên kéo dài nữa a.” Vương đại nhân tình cảm dồi dào, thái độ khẩn thiết.
“Chuyện gì mà không kéo dài được?” Sở Uyên biết rõ còn hỏi.
“Tất nhiên là việc gọi tuyển tú nữ từ các nơi vào cung.” Vương đại nhân trả lời.
“Lúc trước trẫm đã nói, chiến loạn Tây Bắc còn chưa bình ổn, việc này gác lại về sau rồi hẳn bàn.” Sở Uyên nhíu mày.
“Hoàng thượng.” Vương đại nhân cúi đầu nói, “Chiến loạn Tây Bắc vốn đã có từ lâu, khi tiên hoàng còn tại vị từng phái Đại tướng quân Thạch Hô Diên xuất binh diệt trừ hơn mười lần, bỏ ra đầy đủ hơn hai mươi năm mới bình loạn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn diệt trừ tận gốc, các bộ tộc Mạc Bắc vẫn lăm lia như hổ rình mồi với Đại Sở ta, nếu là lại lấy cái cớ này, e là không thích hợp a.”
“Ôn Liễu Niên.” Sở Uyên xoa xoa lông mày.
Những người còn lại đang cúi đầu hai mặt nhìn nhau, Hoàng thượng vừa mới nói cái gì?
Trong mắt Vương đại nhân cũng mang nghi hoặc, Ôn Liễu Niên là ý gì?
“Thảo dân tham kiến Hoàng thượng.” Ôn Liễu Niên tiến lên hành lễ.
Mọi người lúc này mới phát hiện, thì ra phía sau đội ngũ quan văn, chẳng biết lúc nào có thêm một người đứng.
“Ngươi cảm thấy chuyện này thế nào?” Sở Uyên hỏi.
Ôn Liễu Niên không tự chủ liền gãi mặt một chút, bất quá lại cảm thấy cử chỉ này này không thích hợp cho lắm, vì vậy vội vàng thả tay xuống. Lúc trước Hoàng thượng chỉ nói muốn lâm triều nghị sự, nhưng không nói rõ là nghị sự về vấn đề gì, còn tưởng ít nhất cũng là chuyện xây dựng thêm kênh đào ở Giang Nam hay là bố cục chiến sự ở Tây Bắc, lại không nghĩ rằng là chuyện lập hoàng hậu tuyển phi tần.
“Vì sao không nói lời nào?” Thấy hắn vẫn luôn trầm mặc, giọng Sở Uyên tựa như không vui.
“Bẩm Hoàng thượng, theo như thảo dân thấy, chiến sự Tây Bắc cũng không kéo dài quá lâu.” Ôn Liễu Niên hắng giọng, cao giọng đáp, “Không tới ba năm, xác định có thể đánh đuổi phản loạn Mạc Bắc về sông Hồ Tháp ở phía Bắc, dân chúng ở biên cảnh sẽ được an bình.”
“Vì sao?” Sở Uyên hứng thú.
Ôn Liễu Niên vội vàng nói: “Tất nhiên là bởi vì Hoàng thượng uy chấn cửu châu.”
Lời vừa nói ra, quan viên còn lại đều rất bội phục, nịnh nọt tất nhiên là ai cũng muốn, mà nịnh nọt trắng trợn một chút cũng không che giấu như vậy, cũng coi như là hiếm thấy.
Khóe miệng Sở Uyên khẽ nhếch.
“Theo như vị đại nhân này nói, trước đó, tiên hoàng đã bỏ ra thời gian hai mươi năm để diệt trừ phản quân.” Ôn Liễu Niên tiếp tục nói, “Các bộ tộc Mạc Bắc tuy nói dũng mãnh thiện chiến, nhưng lương thảo cũng không sung túc như Đại Sở ta, những năm gần đây sở dĩ liên tiếp phạm biên cảnh ta, một là lòng muông dạ thú, hai là bởi vì trải qua nhiều năm chinh chiến, toàn bộ thảo nguyên đã sớm đồng không mông quạnh, căn bản không rãnh trồng lương thực dự trữ, chỉ có thể dựa vào cướp đoạt, bằng không chỉ sợ sau mùa đông cũng sẽ chống đỡ không nổi.””Vậy thì sao?” Vương đại nhân xem thường, “Bộ tộc Mạc Bắc từ trước đến giờ lập cỏ nước mà ở, cũng không phải chỉ có hai năm qua mới như vậy.”
“Mà liên tiếp chiến bại cũng chỉ có hai năm qua.” Ôn Liễu Niên nói, “Quân Mạc Bắc xác thực dũng mãnh, mà đánh trận không chỉ dựa vào thể lực, còn phải có mưu lược. Trong lúc tiên hoàng tại vị, thủ lĩnh bộ tộc Mạc Bắc được xưng là chó săn Khám Ha ở đại mạc, tuy nói người này cuối cùng bị tướng sĩ Đại Sở ta chém chết, đó cũng là do mưu lược kém cỏi không biết cách đối phó. Mà bây giờ các bộ tộc Mạc Bắc đều là quân lính rãi đầy, quãng thời gian trước các bộ tộc rất vất vả mới miễn cưỡng được thống nhất, chưa có thành tựu, khác xa với quy mô năm đó. Mà lúc này tướng sĩ Đại Sở ta lại là binh cường mã tráng, tích luỹ nhiều năm như vậy, từ lâu đã am hiểu cặn kẽ phương pháp tác chiến ở đại mạc, Đại tướng quân Thẩm Thiên Phàm có cách điều quân không gì không đánh được, quan trọng nhất, Ngô hoàng anh minh thần võ như vậy, chỉ là bọn giặc Mạc Bắc, sao có thể cho là hoạn nạn?”
“Nếu không đáng lo, vậy thì càng nên cân nhắc chuyện lập hậu, tuyển triệu tú nữ vào hậu cung.” Vương đại nhân cứng rắn nói, “Vì sao còn phải chờ?”
“Tuyển triệu tú nữ nói thì đơn giản, nhưng phía sau là phải tiêu đến mấy chục ngàn lượng bạc. Những năm trước đây Giang Nam xảy ra lũ lụt, triều đình không tiếc tiêu hao tiền của khổng lồ đổi đường kênh đào. Không biết vị đại nhân này có từng tận mắt chứng kiến qua, cho đến hôm nay, vẫn có ngàn vạn lao công đang chịu giá lạnh nóng bức ngày đêm lao động, coi như rời nhà chỉ có mười mấy dặm, cũng phải trở về bồi vợ con, chỉ vì có thể mong làm xong trước kỳ lũ năm nay, để bảo vệ ngàn dặm ốc thổ đất đai màu mỡ.” Ôn Liễu Niên nói năng hùng hồn, “Nếu như vào lúc này hoang phí tuyển tú nữ, thứ nhất sẽ cho khiến cho Giang Nam phủ tăng thêm một chuyện, thứ hai trong lòng dân chúng, chỉ sợ cũng sẽ phê bình kín đáo.”
Trong triều một mảnh trầm mặc.
“Hoàng thượng vì chuyện nước nhà không ngủ không nghỉ, trong lòng thật sự lo lắng cho con dân khắp thiên hạ. Nếu tiên hoàng biết được, tất nhiên cũng sẽ cảm động đến rơi lệ, rất là vui mừng a.” Ôn Liễu Niên ngữ điệu run rẩy ngôn từ tha thiết, chỉ thiếu lệ rơi đầy mặt quỳ mãi không đứng lên.
“Chư vị ái khanh còn lời nào muốn nói nữa không?” Sở Uyên hỏi.
Dưới điện không một ai trả lời.
“Phần này là quyển khoa khảo thí năm nay.” Sở Uyên ra hiệu Tứ Hỉ bưng xuống, để chư vị đại thần truyền đọc, “Ngày đó Ôn ái khanh đang khảo thí, trong người ôm bệnh, không thể viết xong bài thi, chỉ là văn chương quá mức tài hoa, Thái phó liền tự làm chủ trình lên cho trẫm. Việc này vốn không hợp quy củ, cho nên muốn hỏi chư vị ái khanh một chút xem, Thám Hoa này, trẫm cho hay là không cho.”
Chỉ bằng chữ 'Ôn ái khanh' này, đừng nói là Thám Hoa, cho dù là Trạng Nguyên, cũng không ai dám nói không cho. Vì vậy chúng thần dồn dập gật đầu, thi nhau nói chúc mừng.
“Là khảo thí ngày đó trùng hợp không khỏe, hay là trong người vẫn luôn có bệnh?” Vương đại nhân ở một bên liếc mắt hỏi.Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt, ngượng ngùng nói: “Hôm trước ngày khoa cử không nhịn được ăn hai con vịt nướng, cho nên bụng đau như thắt.”
Sở Uyên bật cười.
Vương đại nhân: “...”
“Trương ái khanh.” Sở Uyên nói, “Nửa phần bài thi này nếu là xem xong rồi, thì đưa cho Lý đại nhân phía sau đi, hắn đã nhón chân nhìn lâu lắm rồi.”
Những người còn lại đều bật cười, Công bộ thị lang Trương Lê hoàn hồn, khom người nói: “Văn chương mặc dù chỉ vỏn vẹn mấy lời, nhưng trong đó nhắc tới phương pháp thuỷ lợi, mới nhìn thôi cũng thấy được rất độc đáo, thần quả thật rất hổ thẹn.”
“Còn có vị ái khanh nào nghi ngờ không, cứ mở miệng.” Sở Uyên nói, “Trẫm cũng muốn xem một chút, nếu không phải Thái phó đại nhân có tâm, vậy chỉ vì hai con vịt nướng mà khiến Đại Sở ta suýt nữa mất đi một nhân tài cỡ nào.”
Ôn Liễu Niên lần thứ hai rất muốn gãi mặt.
Tại sao cứ nhấc lên với vịt nướng chứ, kỳ thực toàn là xương, cũng ăn không được bao nhiêu.
Khảo thí đại điện từ xưa cũng có, nhưng vẫn chưa có lần nào giống như lần này, là một người khẩu chiến với một đám quần thần.
Ôn Liễu Niên tốc độ nói không nhanh không chậm, thanh âm cũng không lớn, sức lực cũng rất bền. Nếu như đại nhân trước mặt là thật sự muốn thảo luận một, hai, thì tài hoa tung bay thao thao bất tuyệt, nếu như gặp phải người có ý khéo léo nói lời châm chọc, công phu đáp trả khiến người ta nghẹn họng cũng rất cao cấp mạnh mẽ. Đợi đến cuối cùng chúng thần tản đi, Ôn Liễu Niên vỗ vỗ ống tay áo, cười híp mắt nói một câu 'Đa tạ', quanh thân đều tỏa ra ánh sáng nho nhã.
Sở Uyên long tâm đại duyệt(*), trên thực tế đây cũng có thể nói là ngày trong lòng hắn cảm thấy vui vẻ nhất.
(*) Long tâm đại duyệt: ý chỉ vua vui vẻ trong lòng.
Chuyện tuyển triệu tú nữ bị ép xuống lần thứ hai, trong thời gian ngắn cũng sẽ không có ai nhắc lại. Ôn Liễu Niên gió xuân giục ngựa xuyên qua trường nhai, trước ngực đeo hoa đỏ thẫm bằng tơ lụa, ven đường còn có người gõ la thổi kèn xô na. Dân chúng dồn dập chen ở hai bên đường nhìn, đều nói không trách dạo phố đều là Thám Hoa, lớn lên thật đúng là tuấn tú.
Lưu Đại Quýnh tràn ngập chờ mong nói: “Ôn đại nhân thành thân chưa?”
“Vẫn chưa vẫn chưa.” Ôn Liễu Niên tươi cười xán lạn, khoe hai cái răng thỏ.
“Rất tốt rất tốt.” Lưu Đại Quýnh thỏa mãn vỗ đùi, trong lòng còn đang tính toán phải gả cháu gái nào, Sở Uyên cũng đã hạ thánh chỉ, phái Ôn Liễu Niên đến thành Vân Lam, làm một tri huyện thất phẩm.
Đối với việc này, nhiều đại thần đều rất khó hiểu, được yêu thích như thế, còn tưởng là muốn lưu lại bổ khuyết chỗ trống trong triều, sao có thể chỉ vì một câu mà đưa đến đất Thục?
Sở Uyên tự có suy tính, hắn vốn dĩ thật sự là muốn giữ người lại, Ôn Liễu Niên lại chủ động đưa ra yêu cầu muốn đi làm quan địa phương mấy năm, cũng là biết thời biết thế đồng ý, phái người đến thành Vân Lam ở Thục Trung làm Huyện lệnh -- Vị trí nơi đó là Truy Ảnh Cung. Nếu là có thể khẩu chiến quần thần trên đại điện, vậy nếu có thể thuyết phục cung chủ Truy Ảnh Cung - Tần Thiếu Vũ đến nhậm chức trong triều, cũng là một chuyện may mắn.Mười ngày sau, Ôn Liễu Niên rời khỏi Vương Thành, cao hứng tới Thục Trung nhậm chức. Vì vậy mấy chục ngày sau, Tây Nam phủ lục tục nhận được mật hàm có nội dung như sau: Hoàng thượng nói chuyện với tài tử Giang Nam trắng đêm. Tài tử tên là Ôn Liễu Niên. Ôn Liễu Niên lớn lên rất dễ nhìn. Hoàng thượng cực kì yêu thích hắn. Hoàng thượng ngày ngày gọi hắn tiến cung, cùng nhau ăn cơm, còn cố ý dặn Ngự Thiện phòng làm vịt nướng cho hắn. Lưu Đại Quýnh muốn làm mai cho hắn, lại bị Hoàng thượng đứng ra cự tuyệt.
Đoạn Bạch Nguyệt sau khi xem xong mặt đen như đáy nồi đằng đằng sát khí, dự định chạy suốt đêm đến Vương Thành, lại có một phong mật hàm tám trăm dặm kịch liệt đưa tới -- Vị Ôn đại nhân kia bị phái đến thành Vân Lam ở Thục Trung làm Huyện lệnh, đã đi rồi.
...
Đoạn Bạch Nguyệt sa sầm mặt, chốt ngựa về chỗ cũ.
Phía sau lưng Đoạn Dao dán vào tường, dè dặt cẩn thận nhích người về phòng ngủ.
“Dao nhi!” Đoạn Bạch Nguyệt gọi.
Đoạn Dao nhụt chí, sao vẫn bị phát hiện chứ.
“Đi đâu vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
“Trong rừng phía sau núi.” Trong tay Đoạn Dao cầm hai con rắn, “Mới bắt được, ăn không?”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Ta đi trước.” Đoạn Dao nhân cơ hội xoay người.
“Quay lại!” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
Đoạn Dao: “...”
“Đánh nhau với ai?” Đoạn Bạch Nguyệt xách lỗ tai hắn lên.
“... Bị cành cây quẹt trúng.” Đoạn Dao lầm bầm.
“Ai?” Đoạn Bạch Nguyệt vẻ mặt âm lãnh, bên trong Tây Nam phủ, hẳn là không có ai dám động thủ với hắn mới đúng.
Đoạn Dao vô lại nói: “Không biết.”
Đoạn Bạch Nguyệt không nói lời nào nhìn thẳng hắn.
Đoạn Dao: “...”
“Nói!” Đoạn Bạch Nguyệt âm thanh đột nhiên trở nên ác độc.
Đoạn Dao ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ngay cả rắn cũng không thèm kiếm, hơi thở mong manh thừa nhận: “Ta đến cấm địa.”
Đoạn Bạch Nguyệt giơ tay lên.
Đoạn Dao oa oa khóc rống lên.
“Làm sao vậy làm sao vậy?” Cơ hồ chỉ là chỉ trong một cái nháy mắt, thì có người từ ngoài cửa chạy vào.
“Kim thẩm thẩm.” Đoạn Dao khóc càng ác liệt.
“Vương gia!” Người đến là một phụ nhân ước chừng bốn mươi tuổi, sau khi thấy vội vàng che chở Đoạn Dao tiến vào trong lồng ngực, “Đang yên đang lành, tại sao lại muốn đánh Tiểu vương gia.”
“Ngươi hỏi xem hắn đi đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt tức giận nói.
Đoạn Dao liều mạng nghẹn ngào.
“Còn có thể đi đâu, Di hồng viện à?” Kim thẩm thẩm lau mặt cho hắn, “Cũng đã mười ba, nếu đi thì làm sao, lần tới thẩm thẩm đi với ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, cũng không rảnh nói chuyện khác, xoay người đến phía sau núi xem đến tột cùng.
Đoạn Dao dùng sức dùng tay áo chùi nước mũi.
Cũng không phải là nơi giam giữ phạm nhân, có gì mà không thể đi.
Làm gì ghê thế.
Đoạn Bạch Nguyệt một đường đến phía sau núi, liền thấy mảnh rừng núi phía Đông khắp nơi đều bừa bãi, hiển nhiên vừa mới có người đánh nhau qua.
Lại đi vào trong, một nam nhân râu ria đầy mặt đang ngồi ở dưới tàng cây điều tức.
“Đường đệ tuổi còn nhỏ vô lễ, vừa nãy mạo phạm đại sư.” Đoạn Bạch Nguyệt xa xa đứng lại cách hắn mười bước.
Nam nhân nghe vậy mở mắt ra, không nhịn được nói: “Đi hỏi cha ngươi một chút, khi nào mới có thể luyện xong thuốc giải, thả lão tử ra ngoài?”
***
Ngày hôm sau lâm triều, sau khi thảo luận chính vụ các nơi xong, một đám lão thần không hẹn mà cùng nhau quỳ ở trước điện. Nhìn sổ con đưa đến trước mặt, còn chưa mở ra đã biết nội dung bên trong là gì, đầu Sở Uyên bắt đầu mơ hồ ẩn đau.
“Hoàng thượng, lúc này cũng không nên kéo dài nữa a.” Vương đại nhân tình cảm dồi dào, thái độ khẩn thiết.
“Chuyện gì mà không kéo dài được?” Sở Uyên biết rõ còn hỏi.
“Tất nhiên là việc gọi tuyển tú nữ từ các nơi vào cung.” Vương đại nhân trả lời.
“Lúc trước trẫm đã nói, chiến loạn Tây Bắc còn chưa bình ổn, việc này gác lại về sau rồi hẳn bàn.” Sở Uyên nhíu mày.
“Hoàng thượng.” Vương đại nhân cúi đầu nói, “Chiến loạn Tây Bắc vốn đã có từ lâu, khi tiên hoàng còn tại vị từng phái Đại tướng quân Thạch Hô Diên xuất binh diệt trừ hơn mười lần, bỏ ra đầy đủ hơn hai mươi năm mới bình loạn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn diệt trừ tận gốc, các bộ tộc Mạc Bắc vẫn lăm lia như hổ rình mồi với Đại Sở ta, nếu là lại lấy cái cớ này, e là không thích hợp a.”
“Ôn Liễu Niên.” Sở Uyên xoa xoa lông mày.
Những người còn lại đang cúi đầu hai mặt nhìn nhau, Hoàng thượng vừa mới nói cái gì?
Trong mắt Vương đại nhân cũng mang nghi hoặc, Ôn Liễu Niên là ý gì?
“Thảo dân tham kiến Hoàng thượng.” Ôn Liễu Niên tiến lên hành lễ.
Mọi người lúc này mới phát hiện, thì ra phía sau đội ngũ quan văn, chẳng biết lúc nào có thêm một người đứng.
“Ngươi cảm thấy chuyện này thế nào?” Sở Uyên hỏi.
Ôn Liễu Niên không tự chủ liền gãi mặt một chút, bất quá lại cảm thấy cử chỉ này này không thích hợp cho lắm, vì vậy vội vàng thả tay xuống. Lúc trước Hoàng thượng chỉ nói muốn lâm triều nghị sự, nhưng không nói rõ là nghị sự về vấn đề gì, còn tưởng ít nhất cũng là chuyện xây dựng thêm kênh đào ở Giang Nam hay là bố cục chiến sự ở Tây Bắc, lại không nghĩ rằng là chuyện lập hoàng hậu tuyển phi tần.
“Vì sao không nói lời nào?” Thấy hắn vẫn luôn trầm mặc, giọng Sở Uyên tựa như không vui.
“Bẩm Hoàng thượng, theo như thảo dân thấy, chiến sự Tây Bắc cũng không kéo dài quá lâu.” Ôn Liễu Niên hắng giọng, cao giọng đáp, “Không tới ba năm, xác định có thể đánh đuổi phản loạn Mạc Bắc về sông Hồ Tháp ở phía Bắc, dân chúng ở biên cảnh sẽ được an bình.”
“Vì sao?” Sở Uyên hứng thú.
Ôn Liễu Niên vội vàng nói: “Tất nhiên là bởi vì Hoàng thượng uy chấn cửu châu.”
Lời vừa nói ra, quan viên còn lại đều rất bội phục, nịnh nọt tất nhiên là ai cũng muốn, mà nịnh nọt trắng trợn một chút cũng không che giấu như vậy, cũng coi như là hiếm thấy.
Khóe miệng Sở Uyên khẽ nhếch.
“Theo như vị đại nhân này nói, trước đó, tiên hoàng đã bỏ ra thời gian hai mươi năm để diệt trừ phản quân.” Ôn Liễu Niên tiếp tục nói, “Các bộ tộc Mạc Bắc tuy nói dũng mãnh thiện chiến, nhưng lương thảo cũng không sung túc như Đại Sở ta, những năm gần đây sở dĩ liên tiếp phạm biên cảnh ta, một là lòng muông dạ thú, hai là bởi vì trải qua nhiều năm chinh chiến, toàn bộ thảo nguyên đã sớm đồng không mông quạnh, căn bản không rãnh trồng lương thực dự trữ, chỉ có thể dựa vào cướp đoạt, bằng không chỉ sợ sau mùa đông cũng sẽ chống đỡ không nổi.””Vậy thì sao?” Vương đại nhân xem thường, “Bộ tộc Mạc Bắc từ trước đến giờ lập cỏ nước mà ở, cũng không phải chỉ có hai năm qua mới như vậy.”
“Mà liên tiếp chiến bại cũng chỉ có hai năm qua.” Ôn Liễu Niên nói, “Quân Mạc Bắc xác thực dũng mãnh, mà đánh trận không chỉ dựa vào thể lực, còn phải có mưu lược. Trong lúc tiên hoàng tại vị, thủ lĩnh bộ tộc Mạc Bắc được xưng là chó săn Khám Ha ở đại mạc, tuy nói người này cuối cùng bị tướng sĩ Đại Sở ta chém chết, đó cũng là do mưu lược kém cỏi không biết cách đối phó. Mà bây giờ các bộ tộc Mạc Bắc đều là quân lính rãi đầy, quãng thời gian trước các bộ tộc rất vất vả mới miễn cưỡng được thống nhất, chưa có thành tựu, khác xa với quy mô năm đó. Mà lúc này tướng sĩ Đại Sở ta lại là binh cường mã tráng, tích luỹ nhiều năm như vậy, từ lâu đã am hiểu cặn kẽ phương pháp tác chiến ở đại mạc, Đại tướng quân Thẩm Thiên Phàm có cách điều quân không gì không đánh được, quan trọng nhất, Ngô hoàng anh minh thần võ như vậy, chỉ là bọn giặc Mạc Bắc, sao có thể cho là hoạn nạn?”
“Nếu không đáng lo, vậy thì càng nên cân nhắc chuyện lập hậu, tuyển triệu tú nữ vào hậu cung.” Vương đại nhân cứng rắn nói, “Vì sao còn phải chờ?”
“Tuyển triệu tú nữ nói thì đơn giản, nhưng phía sau là phải tiêu đến mấy chục ngàn lượng bạc. Những năm trước đây Giang Nam xảy ra lũ lụt, triều đình không tiếc tiêu hao tiền của khổng lồ đổi đường kênh đào. Không biết vị đại nhân này có từng tận mắt chứng kiến qua, cho đến hôm nay, vẫn có ngàn vạn lao công đang chịu giá lạnh nóng bức ngày đêm lao động, coi như rời nhà chỉ có mười mấy dặm, cũng phải trở về bồi vợ con, chỉ vì có thể mong làm xong trước kỳ lũ năm nay, để bảo vệ ngàn dặm ốc thổ đất đai màu mỡ.” Ôn Liễu Niên nói năng hùng hồn, “Nếu như vào lúc này hoang phí tuyển tú nữ, thứ nhất sẽ cho khiến cho Giang Nam phủ tăng thêm một chuyện, thứ hai trong lòng dân chúng, chỉ sợ cũng sẽ phê bình kín đáo.”
Trong triều một mảnh trầm mặc.
“Hoàng thượng vì chuyện nước nhà không ngủ không nghỉ, trong lòng thật sự lo lắng cho con dân khắp thiên hạ. Nếu tiên hoàng biết được, tất nhiên cũng sẽ cảm động đến rơi lệ, rất là vui mừng a.” Ôn Liễu Niên ngữ điệu run rẩy ngôn từ tha thiết, chỉ thiếu lệ rơi đầy mặt quỳ mãi không đứng lên.
“Chư vị ái khanh còn lời nào muốn nói nữa không?” Sở Uyên hỏi.
Dưới điện không một ai trả lời.
“Phần này là quyển khoa khảo thí năm nay.” Sở Uyên ra hiệu Tứ Hỉ bưng xuống, để chư vị đại thần truyền đọc, “Ngày đó Ôn ái khanh đang khảo thí, trong người ôm bệnh, không thể viết xong bài thi, chỉ là văn chương quá mức tài hoa, Thái phó liền tự làm chủ trình lên cho trẫm. Việc này vốn không hợp quy củ, cho nên muốn hỏi chư vị ái khanh một chút xem, Thám Hoa này, trẫm cho hay là không cho.”
Chỉ bằng chữ 'Ôn ái khanh' này, đừng nói là Thám Hoa, cho dù là Trạng Nguyên, cũng không ai dám nói không cho. Vì vậy chúng thần dồn dập gật đầu, thi nhau nói chúc mừng.
“Là khảo thí ngày đó trùng hợp không khỏe, hay là trong người vẫn luôn có bệnh?” Vương đại nhân ở một bên liếc mắt hỏi.Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt, ngượng ngùng nói: “Hôm trước ngày khoa cử không nhịn được ăn hai con vịt nướng, cho nên bụng đau như thắt.”
Sở Uyên bật cười.
Vương đại nhân: “...”
“Trương ái khanh.” Sở Uyên nói, “Nửa phần bài thi này nếu là xem xong rồi, thì đưa cho Lý đại nhân phía sau đi, hắn đã nhón chân nhìn lâu lắm rồi.”
Những người còn lại đều bật cười, Công bộ thị lang Trương Lê hoàn hồn, khom người nói: “Văn chương mặc dù chỉ vỏn vẹn mấy lời, nhưng trong đó nhắc tới phương pháp thuỷ lợi, mới nhìn thôi cũng thấy được rất độc đáo, thần quả thật rất hổ thẹn.”
“Còn có vị ái khanh nào nghi ngờ không, cứ mở miệng.” Sở Uyên nói, “Trẫm cũng muốn xem một chút, nếu không phải Thái phó đại nhân có tâm, vậy chỉ vì hai con vịt nướng mà khiến Đại Sở ta suýt nữa mất đi một nhân tài cỡ nào.”
Ôn Liễu Niên lần thứ hai rất muốn gãi mặt.
Tại sao cứ nhấc lên với vịt nướng chứ, kỳ thực toàn là xương, cũng ăn không được bao nhiêu.
Khảo thí đại điện từ xưa cũng có, nhưng vẫn chưa có lần nào giống như lần này, là một người khẩu chiến với một đám quần thần.
Ôn Liễu Niên tốc độ nói không nhanh không chậm, thanh âm cũng không lớn, sức lực cũng rất bền. Nếu như đại nhân trước mặt là thật sự muốn thảo luận một, hai, thì tài hoa tung bay thao thao bất tuyệt, nếu như gặp phải người có ý khéo léo nói lời châm chọc, công phu đáp trả khiến người ta nghẹn họng cũng rất cao cấp mạnh mẽ. Đợi đến cuối cùng chúng thần tản đi, Ôn Liễu Niên vỗ vỗ ống tay áo, cười híp mắt nói một câu 'Đa tạ', quanh thân đều tỏa ra ánh sáng nho nhã.
Sở Uyên long tâm đại duyệt(*), trên thực tế đây cũng có thể nói là ngày trong lòng hắn cảm thấy vui vẻ nhất.
(*) Long tâm đại duyệt: ý chỉ vua vui vẻ trong lòng.
Chuyện tuyển triệu tú nữ bị ép xuống lần thứ hai, trong thời gian ngắn cũng sẽ không có ai nhắc lại. Ôn Liễu Niên gió xuân giục ngựa xuyên qua trường nhai, trước ngực đeo hoa đỏ thẫm bằng tơ lụa, ven đường còn có người gõ la thổi kèn xô na. Dân chúng dồn dập chen ở hai bên đường nhìn, đều nói không trách dạo phố đều là Thám Hoa, lớn lên thật đúng là tuấn tú.
Lưu Đại Quýnh tràn ngập chờ mong nói: “Ôn đại nhân thành thân chưa?”
“Vẫn chưa vẫn chưa.” Ôn Liễu Niên tươi cười xán lạn, khoe hai cái răng thỏ.
“Rất tốt rất tốt.” Lưu Đại Quýnh thỏa mãn vỗ đùi, trong lòng còn đang tính toán phải gả cháu gái nào, Sở Uyên cũng đã hạ thánh chỉ, phái Ôn Liễu Niên đến thành Vân Lam, làm một tri huyện thất phẩm.
Đối với việc này, nhiều đại thần đều rất khó hiểu, được yêu thích như thế, còn tưởng là muốn lưu lại bổ khuyết chỗ trống trong triều, sao có thể chỉ vì một câu mà đưa đến đất Thục?
Sở Uyên tự có suy tính, hắn vốn dĩ thật sự là muốn giữ người lại, Ôn Liễu Niên lại chủ động đưa ra yêu cầu muốn đi làm quan địa phương mấy năm, cũng là biết thời biết thế đồng ý, phái người đến thành Vân Lam ở Thục Trung làm Huyện lệnh -- Vị trí nơi đó là Truy Ảnh Cung. Nếu là có thể khẩu chiến quần thần trên đại điện, vậy nếu có thể thuyết phục cung chủ Truy Ảnh Cung - Tần Thiếu Vũ đến nhậm chức trong triều, cũng là một chuyện may mắn.Mười ngày sau, Ôn Liễu Niên rời khỏi Vương Thành, cao hứng tới Thục Trung nhậm chức. Vì vậy mấy chục ngày sau, Tây Nam phủ lục tục nhận được mật hàm có nội dung như sau: Hoàng thượng nói chuyện với tài tử Giang Nam trắng đêm. Tài tử tên là Ôn Liễu Niên. Ôn Liễu Niên lớn lên rất dễ nhìn. Hoàng thượng cực kì yêu thích hắn. Hoàng thượng ngày ngày gọi hắn tiến cung, cùng nhau ăn cơm, còn cố ý dặn Ngự Thiện phòng làm vịt nướng cho hắn. Lưu Đại Quýnh muốn làm mai cho hắn, lại bị Hoàng thượng đứng ra cự tuyệt.
Đoạn Bạch Nguyệt sau khi xem xong mặt đen như đáy nồi đằng đằng sát khí, dự định chạy suốt đêm đến Vương Thành, lại có một phong mật hàm tám trăm dặm kịch liệt đưa tới -- Vị Ôn đại nhân kia bị phái đến thành Vân Lam ở Thục Trung làm Huyện lệnh, đã đi rồi.
...
Đoạn Bạch Nguyệt sa sầm mặt, chốt ngựa về chỗ cũ.
Phía sau lưng Đoạn Dao dán vào tường, dè dặt cẩn thận nhích người về phòng ngủ.
“Dao nhi!” Đoạn Bạch Nguyệt gọi.
Đoạn Dao nhụt chí, sao vẫn bị phát hiện chứ.
“Đi đâu vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
“Trong rừng phía sau núi.” Trong tay Đoạn Dao cầm hai con rắn, “Mới bắt được, ăn không?”
Đoạn Bạch Nguyệt: “...”
“Ta đi trước.” Đoạn Dao nhân cơ hội xoay người.
“Quay lại!” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
Đoạn Dao: “...”
“Đánh nhau với ai?” Đoạn Bạch Nguyệt xách lỗ tai hắn lên.
“... Bị cành cây quẹt trúng.” Đoạn Dao lầm bầm.
“Ai?” Đoạn Bạch Nguyệt vẻ mặt âm lãnh, bên trong Tây Nam phủ, hẳn là không có ai dám động thủ với hắn mới đúng.
Đoạn Dao vô lại nói: “Không biết.”
Đoạn Bạch Nguyệt không nói lời nào nhìn thẳng hắn.
Đoạn Dao: “...”
“Nói!” Đoạn Bạch Nguyệt âm thanh đột nhiên trở nên ác độc.
Đoạn Dao ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ngay cả rắn cũng không thèm kiếm, hơi thở mong manh thừa nhận: “Ta đến cấm địa.”
Đoạn Bạch Nguyệt giơ tay lên.
Đoạn Dao oa oa khóc rống lên.
“Làm sao vậy làm sao vậy?” Cơ hồ chỉ là chỉ trong một cái nháy mắt, thì có người từ ngoài cửa chạy vào.
“Kim thẩm thẩm.” Đoạn Dao khóc càng ác liệt.
“Vương gia!” Người đến là một phụ nhân ước chừng bốn mươi tuổi, sau khi thấy vội vàng che chở Đoạn Dao tiến vào trong lồng ngực, “Đang yên đang lành, tại sao lại muốn đánh Tiểu vương gia.”
“Ngươi hỏi xem hắn đi đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt tức giận nói.
Đoạn Dao liều mạng nghẹn ngào.
“Còn có thể đi đâu, Di hồng viện à?” Kim thẩm thẩm lau mặt cho hắn, “Cũng đã mười ba, nếu đi thì làm sao, lần tới thẩm thẩm đi với ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, cũng không rảnh nói chuyện khác, xoay người đến phía sau núi xem đến tột cùng.
Đoạn Dao dùng sức dùng tay áo chùi nước mũi.
Cũng không phải là nơi giam giữ phạm nhân, có gì mà không thể đi.
Làm gì ghê thế.
Đoạn Bạch Nguyệt một đường đến phía sau núi, liền thấy mảnh rừng núi phía Đông khắp nơi đều bừa bãi, hiển nhiên vừa mới có người đánh nhau qua.
Lại đi vào trong, một nam nhân râu ria đầy mặt đang ngồi ở dưới tàng cây điều tức.
“Đường đệ tuổi còn nhỏ vô lễ, vừa nãy mạo phạm đại sư.” Đoạn Bạch Nguyệt xa xa đứng lại cách hắn mười bước.
Nam nhân nghe vậy mở mắt ra, không nhịn được nói: “Đi hỏi cha ngươi một chút, khi nào mới có thể luyện xong thuốc giải, thả lão tử ra ngoài?”
/196
|