Giang Nam bình tĩnh nói:
- Tịch Diệt Đạo Nhân không biết sâu cạn của ta, chắc sẽ yên phạn một chốc.
Mấy chục ngày sau, các nhân quả lớn nhỏ tiêu trừ, mấy Thiên Quân núp trong hư không tự động giải mở nhân quả rồi rời đi.
Thần hồn Thiên Quân không dính nhân quả, mấy Thiên Quân này đến vì Giang Tuyết là cường giả phe đối lập, từng có ân oán với bọn họ. Tuy Thiên Quân không dính nhân quả nhưng nếu Thiên Quân quyết túm chặt nhân quả là có thể làm đối phương không chứng đạo Thiên Quân được, có thể khiến đối phương gặp nạn, thân chết đạo tiêu.
Mấy Thiên Quân ôm ý định này, nhưng giờ có Giang Nam tọa trấn, bọn họ không dám càn rỡ, đành chủ động giải nhân quả với Giang Tuyết, để mặc nàng bình an độ qua kiếp số.
Trong Đông Cực thánh cảnh dần ít người, cuối cùng một số tiên thiên tiên thú cường đại đến cắt đứt nhân quả, tự lặn xuống đáy biển, núp vào dãy núi.
Trong Đông Cực thánh cảnh chỉ còn lại Giang Nam, Giang Tuyết.
Giang Tuyết khẽ rên, lắc eo, chín cái đuôi phát huy sau lưng khuấy động khung trời. Trên chín cái đuôi, chín nữ nhân xinh đẹp quát lên, lấy tuệ kiếm biến ra từ đại đạo.
Đại đạo này là ba ngàn đại đạo biến ra. Giang Tuyết không được nhiều ba ngàn đại đạo, chỉ có hai cái, trong dó một đại đạo đã viên mãn, nàng bổ sung đầy đủ, đây là vống gốc cho nàng chứng đạo Thiên Quân.
Giang Tuyết há mồm phun đạo quả, đạo cung mênh mang, nguyên thần tọa trấn trong đạo cung.
Chín nữ nhân xinh đẹp huơ tuệ kiếm chém vào đạo quả đạo cung, đứng trên nguyên thần Giang Tuyết.
Trên nguyên thần còn một sợi tơ tình quấn quanh, khóa nguyên thần của Giang Tuyết lại. Nhát kiếm chém xuống, tơ tình kêu leng keng. Ba ngàn đại đạo trình độ viên mãn mạnh mẽ biết bao, tuệ kiếm chém dù là Thiên Quân cũng không dám đỡ. Nhưng tơ tình không đứt.
Giang Tuyết lại chém tơ vẫn không sứt mẻ.
Giang Tuyết nhìn Giang Nam, dịu giọng nói:
- Tử Xuyên, ngươi vẫn không muốn thả ta đi sao?
Giang Nam chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mắt chảy giọt lệ rơi xuống biển tiên dưới chân.
Tuệ kiếm chém xuống, tơ tình đứt.
Giang Nam mở mắt ra, nữ nhân mà hắn yêu suốt đời biến thành một con hồ ly trắng đỉnh thiên lập địa, sáu csái đuôi lắc lư sau lưng. Hồ ly nhảy lên không trung, cảm nhận đại đạo từ thiên địa ập đến gia cố.
Giờ phút này, thiên địa rực rỡ chói chang.
Thật lâu sau dị tuượng chứng đạo Thiên Quân biến sắc mặt, hồ ly trắng chín đuôi biến thành nữ nhân áo trắng hành lễ chào Giang Nam từ xa.
Nữ nhân thỏ thẻ:
- Đạo hữu.
Giang Nam không đáp lễ, môi mấp máy:
- Tỷ tỷ...
Giang Tuyết Tình lén quay về Đông Cực thánh cảnh, nhìn xung quanh, thở phào.
- Mẫu thân, phụ thần đi rồi?
Giang Tuyết Tình cười nói:
- Khi phụ thần ở đây thì ta hơi sợ.
- Phụ thân của ngươi uy nghiêm quá nặng, đến nỗi trấn áp nguyên thời đại tiên đạo.
Giang Nam vuốt tóc Giang Tuyết Tình, nói:
- Trước mắt tồn tại sống trong thời đại tiên đạo mà không sợ hắn thì chưa đếm hết một bàn tay.
Giang Tuyết Tình thè lưỡi, cười hỏi:
- Tại sao phụ thần không vui? Chặt đứt nhân quả là sao?
- Bởi vì ta chứng đạo Thiên Quân phải chặt đứt nhân quả, tơ tình cũng nằm trong đó.
Giang Tuyết lấy đạo quả ra, cho Giang Tuyết Tình xem đạo cung của mình.
Không có nhiều Thiên Quân làm điều này, vì đạo quả đạo cung tuy ổn định nhưng nguyên thần chứa bên trong rất yếu ớt. Nguyên thần là gốc mạng sống, nếu bày ra điểm yếu bị người ta xuống tay tấn công sẽ rất nguy hiểm.
Đương thời nguyên thần của mọi người không có nhiều năng lực công kích, cần hết sức che chở. Trừ hai người xứ lạ đến từ vũ trụ khác như Đế và Tôn là khác loài.
Nguyên thần của Đế và Tôn được ưu đãi, vô cùng cường đại, kinh người hơn cả năng lượng chứa trong đạo quả. Nguyên thần còn có lực công kích, phòng ngự mạnh như pháp bảo.
Nguyên thần của Đế và Tôn như hai tiên thiên linh bảo, tọa trấn trong Tiên giới. Lúc này các loại thiên địa đại đạo không ngừng giao thác, xây dựng đạo quả cho Đế và Tôn bên ngoài nguyên thần của hai người.
Không ai biết khi đạo quả hoàn thành, Đế và Tôn sống lại sẽ mạnh đến mức nào.
Đạo quả của Giang Tuyết thua xa Đế và Tôn, nhưng nàng đã chứng đạo Thiên Quân, đạo quả khác với trước kia. Giang Tuyết khoe đạo quả, đạo cung, nguyên thần của mình cho Giang Tuyết Tình xem. Đạo quả không giữ chút bí mật nào, tựa như thánh cảnh, bên trong chứa tiên đạo thập trọng thiên. Trong đó trọng thiên thứ mười có một nguyên thần hồ ly chín đuôi tọa trấn.
Giang Tuyết cười nói:
- Nhân quả là nghiệp lực, nghiệp niệm, yêu, hận, ghét, dục, tham, sân, si đều biến thành nhân quả. Sợi nhân quả dây dưa quấn trên nguyên thần, quấy nhiễu thần trí của ngươi, che đi trí tuệ. Khi nó bùng nổ sẽ làm ngươi ngơ ngẩn không biết lợi hại.
- Muốn chứng đạo Thiên Quân phải hợp đạo, hợp thiên địa đạo, chúng sinh đạo, vạn vật đạo. Có những sợi nhân quả này ngươi không thể hợp thiên địa đạo, chúng sinh đạo, vạn vật đạo.
- Nên Thiên Quân hợp đạo cần cắt nhân quả, nếu không cắt đứt được thì không thể chứng Đạo Quân. Sau khi chứng đạo Thiên Quân, nhân quả không còn dây dưa nguyên thần, giống thế này.
Giang Tuyết Tình nhìn chằm chằm đạo quả của mẫu thân mình. Giang Tuyết đã cắt nhân quả nhưng ý niệm sinh ra, vẫn có nhân quả mới sinh thành. Tuy nhiên các nhân quả không quấn vào nguyên thần mà là đạo quả.
cảnh giới Thiên Quân, nhân quả không thể che phủ nguyên thần.
- Tuy Thiên Quân vẫn bị nhân quả quấn quanh nhưng nguyên thần không dính đạo quả thì thông suốt hiểu lợi hại, có thể mượn lực lượng hùng hồn từ thiên địa đạo, chúng sinh đạo, vạn vật đạo gia cố bản thân, là chủ thiên địa, nên gọi là Thiên Quân.
Giang Tuyết khẽ thở dài:
- Phụ thân của ngươi không vui vì ta cắt tình duyên với hắn, không để duyên tình quấn nguyên thần. Dù nối lại tình duyên thì chỉ quấn quanh đạo quả.
Giang Tuyết Tình khó hiểu hỏi:
- Có gì khác sao?
Giang Tuyết trả lời:
- Một là để ý, tình sinh ra từ tim. Một là vô tình, chỉ là yêu dục, quấn mặtngoài đạo quả.
- Trên đời này cách chứng đạo Thiên Quân chính tông, truyền thống nhất là chém nhân quả. Ngoài ra có cách tịch diệt, hỗn độn, công đức chứng đạo, tam hồn thất phách tinh anh, các thiên tài địa bảo cũng giúp né qua kiếp Thiên Quân.
- Nhưng cường đại nhất, hoàn mỹ nhất là bốn vị một thể như phụ thân của ngươi. Luyện pháp, thân, đạo, quả thành một thể. Thân vừa là thần, là đạo, là quả, không sợ nhân quả dính vào người.
- Nhưng cách chứng đạo pháp của hắn quá khó, ta không học được. Nhìn chung các thời đại tiền sử chưa đến mười người học được tinh hoa trong đó. Sau này nếu ngươi chứng đạo Thiên Quân tốt nhất là đi đường giống phụ thân ngươi, đừng bắt chước ta. Thành tựu của hắn lớn nhất.
Giang Tuyết lấy ba ngàn đại đạo khác ra nhìn chằm chằm, lẩm bẩm:
- Pháp môn của vi nương không chính thống, có nhiều tai họa ngầm, có thể hay không thành công còn chưa biết.
- Thiên địa đạo, chúng sinh đạo, vạn vật đạo, trời nếu có tình trời già. Bởi vậy không cho phép nhân quả dây dưa, nhưng chúng sinh có tình, vạn vật có tình, chẳng lẽ không có con đường lấy tình hợp đạo sao?
Giang Tuyết Tình cái hiểu cái không. Tuy Giang Tuyết Tình đến cảnh giới không sinh, lão.
- Tịch Diệt Đạo Nhân không biết sâu cạn của ta, chắc sẽ yên phạn một chốc.
Mấy chục ngày sau, các nhân quả lớn nhỏ tiêu trừ, mấy Thiên Quân núp trong hư không tự động giải mở nhân quả rồi rời đi.
Thần hồn Thiên Quân không dính nhân quả, mấy Thiên Quân này đến vì Giang Tuyết là cường giả phe đối lập, từng có ân oán với bọn họ. Tuy Thiên Quân không dính nhân quả nhưng nếu Thiên Quân quyết túm chặt nhân quả là có thể làm đối phương không chứng đạo Thiên Quân được, có thể khiến đối phương gặp nạn, thân chết đạo tiêu.
Mấy Thiên Quân ôm ý định này, nhưng giờ có Giang Nam tọa trấn, bọn họ không dám càn rỡ, đành chủ động giải nhân quả với Giang Tuyết, để mặc nàng bình an độ qua kiếp số.
Trong Đông Cực thánh cảnh dần ít người, cuối cùng một số tiên thiên tiên thú cường đại đến cắt đứt nhân quả, tự lặn xuống đáy biển, núp vào dãy núi.
Trong Đông Cực thánh cảnh chỉ còn lại Giang Nam, Giang Tuyết.
Giang Tuyết khẽ rên, lắc eo, chín cái đuôi phát huy sau lưng khuấy động khung trời. Trên chín cái đuôi, chín nữ nhân xinh đẹp quát lên, lấy tuệ kiếm biến ra từ đại đạo.
Đại đạo này là ba ngàn đại đạo biến ra. Giang Tuyết không được nhiều ba ngàn đại đạo, chỉ có hai cái, trong dó một đại đạo đã viên mãn, nàng bổ sung đầy đủ, đây là vống gốc cho nàng chứng đạo Thiên Quân.
Giang Tuyết há mồm phun đạo quả, đạo cung mênh mang, nguyên thần tọa trấn trong đạo cung.
Chín nữ nhân xinh đẹp huơ tuệ kiếm chém vào đạo quả đạo cung, đứng trên nguyên thần Giang Tuyết.
Trên nguyên thần còn một sợi tơ tình quấn quanh, khóa nguyên thần của Giang Tuyết lại. Nhát kiếm chém xuống, tơ tình kêu leng keng. Ba ngàn đại đạo trình độ viên mãn mạnh mẽ biết bao, tuệ kiếm chém dù là Thiên Quân cũng không dám đỡ. Nhưng tơ tình không đứt.
Giang Tuyết lại chém tơ vẫn không sứt mẻ.
Giang Tuyết nhìn Giang Nam, dịu giọng nói:
- Tử Xuyên, ngươi vẫn không muốn thả ta đi sao?
Giang Nam chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mắt chảy giọt lệ rơi xuống biển tiên dưới chân.
Tuệ kiếm chém xuống, tơ tình đứt.
Giang Nam mở mắt ra, nữ nhân mà hắn yêu suốt đời biến thành một con hồ ly trắng đỉnh thiên lập địa, sáu csái đuôi lắc lư sau lưng. Hồ ly nhảy lên không trung, cảm nhận đại đạo từ thiên địa ập đến gia cố.
Giờ phút này, thiên địa rực rỡ chói chang.
Thật lâu sau dị tuượng chứng đạo Thiên Quân biến sắc mặt, hồ ly trắng chín đuôi biến thành nữ nhân áo trắng hành lễ chào Giang Nam từ xa.
Nữ nhân thỏ thẻ:
- Đạo hữu.
Giang Nam không đáp lễ, môi mấp máy:
- Tỷ tỷ...
Giang Tuyết Tình lén quay về Đông Cực thánh cảnh, nhìn xung quanh, thở phào.
- Mẫu thân, phụ thần đi rồi?
Giang Tuyết Tình cười nói:
- Khi phụ thần ở đây thì ta hơi sợ.
- Phụ thân của ngươi uy nghiêm quá nặng, đến nỗi trấn áp nguyên thời đại tiên đạo.
Giang Nam vuốt tóc Giang Tuyết Tình, nói:
- Trước mắt tồn tại sống trong thời đại tiên đạo mà không sợ hắn thì chưa đếm hết một bàn tay.
Giang Tuyết Tình thè lưỡi, cười hỏi:
- Tại sao phụ thần không vui? Chặt đứt nhân quả là sao?
- Bởi vì ta chứng đạo Thiên Quân phải chặt đứt nhân quả, tơ tình cũng nằm trong đó.
Giang Tuyết lấy đạo quả ra, cho Giang Tuyết Tình xem đạo cung của mình.
Không có nhiều Thiên Quân làm điều này, vì đạo quả đạo cung tuy ổn định nhưng nguyên thần chứa bên trong rất yếu ớt. Nguyên thần là gốc mạng sống, nếu bày ra điểm yếu bị người ta xuống tay tấn công sẽ rất nguy hiểm.
Đương thời nguyên thần của mọi người không có nhiều năng lực công kích, cần hết sức che chở. Trừ hai người xứ lạ đến từ vũ trụ khác như Đế và Tôn là khác loài.
Nguyên thần của Đế và Tôn được ưu đãi, vô cùng cường đại, kinh người hơn cả năng lượng chứa trong đạo quả. Nguyên thần còn có lực công kích, phòng ngự mạnh như pháp bảo.
Nguyên thần của Đế và Tôn như hai tiên thiên linh bảo, tọa trấn trong Tiên giới. Lúc này các loại thiên địa đại đạo không ngừng giao thác, xây dựng đạo quả cho Đế và Tôn bên ngoài nguyên thần của hai người.
Không ai biết khi đạo quả hoàn thành, Đế và Tôn sống lại sẽ mạnh đến mức nào.
Đạo quả của Giang Tuyết thua xa Đế và Tôn, nhưng nàng đã chứng đạo Thiên Quân, đạo quả khác với trước kia. Giang Tuyết khoe đạo quả, đạo cung, nguyên thần của mình cho Giang Tuyết Tình xem. Đạo quả không giữ chút bí mật nào, tựa như thánh cảnh, bên trong chứa tiên đạo thập trọng thiên. Trong đó trọng thiên thứ mười có một nguyên thần hồ ly chín đuôi tọa trấn.
Giang Tuyết cười nói:
- Nhân quả là nghiệp lực, nghiệp niệm, yêu, hận, ghét, dục, tham, sân, si đều biến thành nhân quả. Sợi nhân quả dây dưa quấn trên nguyên thần, quấy nhiễu thần trí của ngươi, che đi trí tuệ. Khi nó bùng nổ sẽ làm ngươi ngơ ngẩn không biết lợi hại.
- Muốn chứng đạo Thiên Quân phải hợp đạo, hợp thiên địa đạo, chúng sinh đạo, vạn vật đạo. Có những sợi nhân quả này ngươi không thể hợp thiên địa đạo, chúng sinh đạo, vạn vật đạo.
- Nên Thiên Quân hợp đạo cần cắt nhân quả, nếu không cắt đứt được thì không thể chứng Đạo Quân. Sau khi chứng đạo Thiên Quân, nhân quả không còn dây dưa nguyên thần, giống thế này.
Giang Tuyết Tình nhìn chằm chằm đạo quả của mẫu thân mình. Giang Tuyết đã cắt nhân quả nhưng ý niệm sinh ra, vẫn có nhân quả mới sinh thành. Tuy nhiên các nhân quả không quấn vào nguyên thần mà là đạo quả.
cảnh giới Thiên Quân, nhân quả không thể che phủ nguyên thần.
- Tuy Thiên Quân vẫn bị nhân quả quấn quanh nhưng nguyên thần không dính đạo quả thì thông suốt hiểu lợi hại, có thể mượn lực lượng hùng hồn từ thiên địa đạo, chúng sinh đạo, vạn vật đạo gia cố bản thân, là chủ thiên địa, nên gọi là Thiên Quân.
Giang Tuyết khẽ thở dài:
- Phụ thân của ngươi không vui vì ta cắt tình duyên với hắn, không để duyên tình quấn nguyên thần. Dù nối lại tình duyên thì chỉ quấn quanh đạo quả.
Giang Tuyết Tình khó hiểu hỏi:
- Có gì khác sao?
Giang Tuyết trả lời:
- Một là để ý, tình sinh ra từ tim. Một là vô tình, chỉ là yêu dục, quấn mặtngoài đạo quả.
- Trên đời này cách chứng đạo Thiên Quân chính tông, truyền thống nhất là chém nhân quả. Ngoài ra có cách tịch diệt, hỗn độn, công đức chứng đạo, tam hồn thất phách tinh anh, các thiên tài địa bảo cũng giúp né qua kiếp Thiên Quân.
- Nhưng cường đại nhất, hoàn mỹ nhất là bốn vị một thể như phụ thân của ngươi. Luyện pháp, thân, đạo, quả thành một thể. Thân vừa là thần, là đạo, là quả, không sợ nhân quả dính vào người.
- Nhưng cách chứng đạo pháp của hắn quá khó, ta không học được. Nhìn chung các thời đại tiền sử chưa đến mười người học được tinh hoa trong đó. Sau này nếu ngươi chứng đạo Thiên Quân tốt nhất là đi đường giống phụ thân ngươi, đừng bắt chước ta. Thành tựu của hắn lớn nhất.
Giang Tuyết lấy ba ngàn đại đạo khác ra nhìn chằm chằm, lẩm bẩm:
- Pháp môn của vi nương không chính thống, có nhiều tai họa ngầm, có thể hay không thành công còn chưa biết.
- Thiên địa đạo, chúng sinh đạo, vạn vật đạo, trời nếu có tình trời già. Bởi vậy không cho phép nhân quả dây dưa, nhưng chúng sinh có tình, vạn vật có tình, chẳng lẽ không có con đường lấy tình hợp đạo sao?
Giang Tuyết Tình cái hiểu cái không. Tuy Giang Tuyết Tình đến cảnh giới không sinh, lão.
/2823
|