Editor: Tiểu Linhh
Beta: Đậu Đậu
Phân cục trưởng không ngốc, sẽ không hồ đồ mà đắc tội ai.
Vị luật sư Tần gia kia có số điện thoại di động cục trưởng Hoàng, muốn liên lạc cũng không khó khăn.
“Cậu nói cái gì? Bắt người? Tôi hạ lệnh bắt người lúc nào?” Cục trưởng Hoàng bên này quả không hiểu. Vụ án thiếu nữ livestream thuộc loại vụ án cơ mật nhất, cho dù là thật sự bắt người, cũng là tổ trọng án bọn họ tự mình hành động.
“Tôi hiểu rồi, nếu như cục trưởng Hoàng chưa bao giờ hạ lệnh bắt người, đó chính là ngài lạm dụng tư quyền. Hiện tại đương sự của tôi còn đang thấm vấn bên trong, là đội viên chiến đội Đế Minh. Hôm nay cậu ấy có một trận đấu vô cùng quan trọng. trận đấu kia chắc hẳn ngài cũng biết, liên quan đến thi đấu game. Cậu ấy nhất định phải đi ra ngoài dự thi, cục trưởng Hoàng tốt nhất nên tự mình đến đây một chuyến. Nếu như trận đấu này thua, tôi nghĩ rằng bất kể là ông, hay là tôi, hay lại là kẻ nào, từ nay về sau đều sẽ không xong đâu.”
Chiến đội Đế Minh? Trận đấu game?!
Cho dù cục trưởng Hoàng không chơi game, nhưng cũng biết người nào đó rất quan trọng đối với trận đấu.
Rốt cuộc là ai không muốn sống như vậy, vào lúc này lại đi bắt đội viên!
Cục trưởng Hoàng thật sự không dám chậm trễ một chút nào.
Ông sợ đi trễ, đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện lớn.
Người đó cũng sẽ không bao giờ giúp ông điều tra vụ án nữa!
Đồn công an Thành Nam.
Mật mã trên máy tính.
Phá giải mật mã trên máy tính trên thực tế cũng không khó.
Cảnh sát cũng có người chuyên nghiệp trên phương diện này.
Chẳng qua là tìm một hồi, hắn ta cũng không phát hiện ra notebook này có dấu vết tấn công những máy tính khác.
Trong máy ngoại trừ trò chơi « Liên minh huyền thoại » vốn là một trò chơi rất bình thường.
Còn lại bên trong ổ cứng cũng đều bình thường.
Hắn ta đứng lên, lắc đầu với Vu Chân một cái.
Vu Chân vẫn chưa từ bỏ ý định: “Cậu kiểm tra lại một lần nữa, trong này chắc chắn sẽ có gì đó.”
“Tôi kiểm tra ba lần, thông tin hoàn toàn bình thường, cũng chỉ là đăng nhập sử dụng Weibo, notebook này không có vấn đề gì.”
Vu Chân trầm mắt: “Video trực tiếp kia đâu? Cậu ta có tiến hành truyền hình trực tiếp gì hay không?”
Nhân viết kiểm tra kia lắc đầu một cái: “Notebook này cũng không cài đặt bất kỳ phần mềm truyền hình trực tiếp nào.”
Vu Chân còn muốn hỏi gì đó.
Ngay lúc đó.
Không chỉ là trưởng đồn cảnh sát, ngay cả cục trưởng Hoàng cũng bước vào.
Phía sau còn có Phong Dật cùng luật sư Tần gia.
Cục trưởng Hoàng vừa thấy Vu Chân ở đây. Liền hiểu được là ai đang lấy danh của tổ trọng án bọn họ làm chuyện này.
Ông ta dừng chân lại, biểu tình chưa từng nghiêm túc như bây giờ: “Người bị bắt tới đây, cậu ta bây giờ đang ở đâu?!”
“Cục trưởng Hoàng.” Lúc đầu Vu Chân cũng vì thấy một đám người đến đây như vậy, trong lòng có chút chột dạ. Nhưng là nghĩ lại, cô ta chẳng qua là chỉ bắt một người về thẩm vấn, lại không làm gì ai, chính là vẻ mặt không quan trọng: ” Nghi phạm còn đang tiếp tục thẩm vấn.”
Cục trưởng Hoàng không nghĩ tới thái độ của Vu Chân sẽ như vậy, thanh âm có chút phát lạnh: “Tôi hạ mệnh lệnh cho cô bắt người lúc nào, lại còn tới thẩm vấn nghi phạm.”
“Tôi cho rằng mỗi một người trong tổ trọng án đều có quyền bắt người thẩm vấn.” Từ miệng Vu Chân, cô ta làm gì cũng đều có lý.
Luật sư Tần gia kia là biết Vu Chân, đi về phía trước một bước, giọng rất lạnh nhạt: “Nếu Vu tiểu thư nói như vậy, tôi muốn hỏi cô Vu một chút. Hiện tại cô Vu có chứng cứ có thể chứng minh đương sự của tôi có liên quan hay không?”
“Chứng cứ còn đang…”
Lời nói Vu Chân vẫn đang nói.
Luật sư Tần gia kia đánh gãy: “Có nghĩa là không có, căn cứ vào quy định của hiến pháp, không có chứng cứ đã bắt người, bản thân đang là người chấp hành luật pháp mà hành động trái luật. Nên tiếp nhận thẩm vấn không phải là đương sự của tôi, mà là cô Vu đây.”
Beta: Đậu Đậu
Phân cục trưởng không ngốc, sẽ không hồ đồ mà đắc tội ai.
Vị luật sư Tần gia kia có số điện thoại di động cục trưởng Hoàng, muốn liên lạc cũng không khó khăn.
“Cậu nói cái gì? Bắt người? Tôi hạ lệnh bắt người lúc nào?” Cục trưởng Hoàng bên này quả không hiểu. Vụ án thiếu nữ livestream thuộc loại vụ án cơ mật nhất, cho dù là thật sự bắt người, cũng là tổ trọng án bọn họ tự mình hành động.
“Tôi hiểu rồi, nếu như cục trưởng Hoàng chưa bao giờ hạ lệnh bắt người, đó chính là ngài lạm dụng tư quyền. Hiện tại đương sự của tôi còn đang thấm vấn bên trong, là đội viên chiến đội Đế Minh. Hôm nay cậu ấy có một trận đấu vô cùng quan trọng. trận đấu kia chắc hẳn ngài cũng biết, liên quan đến thi đấu game. Cậu ấy nhất định phải đi ra ngoài dự thi, cục trưởng Hoàng tốt nhất nên tự mình đến đây một chuyến. Nếu như trận đấu này thua, tôi nghĩ rằng bất kể là ông, hay là tôi, hay lại là kẻ nào, từ nay về sau đều sẽ không xong đâu.”
Chiến đội Đế Minh? Trận đấu game?!
Cho dù cục trưởng Hoàng không chơi game, nhưng cũng biết người nào đó rất quan trọng đối với trận đấu.
Rốt cuộc là ai không muốn sống như vậy, vào lúc này lại đi bắt đội viên!
Cục trưởng Hoàng thật sự không dám chậm trễ một chút nào.
Ông sợ đi trễ, đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện lớn.
Người đó cũng sẽ không bao giờ giúp ông điều tra vụ án nữa!
Đồn công an Thành Nam.
Mật mã trên máy tính.
Phá giải mật mã trên máy tính trên thực tế cũng không khó.
Cảnh sát cũng có người chuyên nghiệp trên phương diện này.
Chẳng qua là tìm một hồi, hắn ta cũng không phát hiện ra notebook này có dấu vết tấn công những máy tính khác.
Trong máy ngoại trừ trò chơi « Liên minh huyền thoại » vốn là một trò chơi rất bình thường.
Còn lại bên trong ổ cứng cũng đều bình thường.
Hắn ta đứng lên, lắc đầu với Vu Chân một cái.
Vu Chân vẫn chưa từ bỏ ý định: “Cậu kiểm tra lại một lần nữa, trong này chắc chắn sẽ có gì đó.”
“Tôi kiểm tra ba lần, thông tin hoàn toàn bình thường, cũng chỉ là đăng nhập sử dụng Weibo, notebook này không có vấn đề gì.”
Vu Chân trầm mắt: “Video trực tiếp kia đâu? Cậu ta có tiến hành truyền hình trực tiếp gì hay không?”
Nhân viết kiểm tra kia lắc đầu một cái: “Notebook này cũng không cài đặt bất kỳ phần mềm truyền hình trực tiếp nào.”
Vu Chân còn muốn hỏi gì đó.
Ngay lúc đó.
Không chỉ là trưởng đồn cảnh sát, ngay cả cục trưởng Hoàng cũng bước vào.
Phía sau còn có Phong Dật cùng luật sư Tần gia.
Cục trưởng Hoàng vừa thấy Vu Chân ở đây. Liền hiểu được là ai đang lấy danh của tổ trọng án bọn họ làm chuyện này.
Ông ta dừng chân lại, biểu tình chưa từng nghiêm túc như bây giờ: “Người bị bắt tới đây, cậu ta bây giờ đang ở đâu?!”
“Cục trưởng Hoàng.” Lúc đầu Vu Chân cũng vì thấy một đám người đến đây như vậy, trong lòng có chút chột dạ. Nhưng là nghĩ lại, cô ta chẳng qua là chỉ bắt một người về thẩm vấn, lại không làm gì ai, chính là vẻ mặt không quan trọng: ” Nghi phạm còn đang tiếp tục thẩm vấn.”
Cục trưởng Hoàng không nghĩ tới thái độ của Vu Chân sẽ như vậy, thanh âm có chút phát lạnh: “Tôi hạ mệnh lệnh cho cô bắt người lúc nào, lại còn tới thẩm vấn nghi phạm.”
“Tôi cho rằng mỗi một người trong tổ trọng án đều có quyền bắt người thẩm vấn.” Từ miệng Vu Chân, cô ta làm gì cũng đều có lý.
Luật sư Tần gia kia là biết Vu Chân, đi về phía trước một bước, giọng rất lạnh nhạt: “Nếu Vu tiểu thư nói như vậy, tôi muốn hỏi cô Vu một chút. Hiện tại cô Vu có chứng cứ có thể chứng minh đương sự của tôi có liên quan hay không?”
“Chứng cứ còn đang…”
Lời nói Vu Chân vẫn đang nói.
Luật sư Tần gia kia đánh gãy: “Có nghĩa là không có, căn cứ vào quy định của hiến pháp, không có chứng cứ đã bắt người, bản thân đang là người chấp hành luật pháp mà hành động trái luật. Nên tiếp nhận thẩm vấn không phải là đương sự của tôi, mà là cô Vu đây.”
/717
|