.
“Tố Tố, sao con có thể nói bà như vậy.”
Bóng dáng lão nhân chỉ còn tàn lưu.
Hàn Tố Tố cười châm biếm: “Con tại sao không thể nói? Bà có bao nhiêu ác độc, tự bà biết.”
“Bà vì em, quan hệ trên dưới đều chuẩn bị tới rồi.”
Hàn Tố Tố vân vê ống tay áo: “Anh chẳng cần nói đỡ, nghĩ sao giúp em ra đi.”
Nghĩ? Hắn có thể có biện pháp nào?
“Tốt, anh suy nghĩ.”
Hàn lão ở dưới lầu nghe đối thoại, đi vào tầng trệt.
Xem ra cổ nhân nói không sai, chỉ còn qua ba thế hệ.
Lão nhân, gia tộc thật xong rồi.
Chỉ là, mọi thứ không đáng sợ. Bởi, đáng sợ chính là nhân tâm.
“A, thời đại đổi thay, đã quá đổi thay, ai…”
Tiếng thở dài của người đã già, mới thực phiền muộn.
Cha con Hàn gia đáp ứng nhất định đem Hàn Tố Tố đi ra, vô luận dùng biện pháp gì, Hắc Đào Z chỉ là một phần. Chẳng qua, nếu đối phương chưa muốn buông tha bọn họ khẳng định phải thực hiện bước thứ hai.
Có thể không màng Hàn gia để Hàn Tố Tố ở đó, viện kiểm sát bên kia cũng đã tới, mặc kệ có là ban đêm. Chào hỏi qua cha con Hàn liền đứng ngay ngắn chào Hàn lão kiểu nghi thức quân đội.
Bà biết, không có cách nào, thật sự không còn cách nào.
Hàn Tố Tố vẫn ở đồn công an đắc ý, quét mắc khinh thường: “Chờ xem, ba tôi làm các người phát khóc.”
Và, tên cong kia, cô ta tuyệt dối không buông tha!
Nhưng Hàn Tố Tố không nghĩ tới là đợi một đêm cũng không thấy ba đến nộp bảo lãnh.
Mà người đến lại là vị luật sư tuấn tú bắt cô ta
Người nọ nhìn cô ta như nhìn một con gián chết.
Cô ta có khi nào bị nhìn qua như vậy: “Tất cả đều chờ cho tôi! Chờ!”
“Giải đi.” Bạch Khiêm lười nói, trên thực tế vẫn sẽ thắng kiện.
Đúng lúc điện thoại thiếu niên gọi tới, lạnh lùng “Đừng vội với Hàn lão, còn lại như bình thường.”
“Hiểu được.” Bạch Khiêm rít một hơi thuốc: “Tôi muốn thù lao.”
Âm điệu rất yếu ớt trả lời: “Đã gửi đến email, vợ cũ không muốn ở cùng anh, anh liền mặc kệ mọi thứ?”
Bạch Khiêm nói càng ngày càng lạnh: “Không liên quan đến cậu.”
“A, ngài nói rất đúng.” Nếu thế, cô liền không nói cho anh ta vợ cũ đã mang thai, ha ha… Bạc Cửu cúp máy, ôm Công Chúa, đêm qua đau nên chỉ ngủ bốn tiếng, sắc mặt hơi tệ.
Nhưng là, đã đến vòng bán kết.
Buổi chiều, 1 giờ 40 phút.
Trận đấu này có bao nhiêu quan trọng, không đánh điện cạnh thì không hiểu.
Cho nên, càng không thể để Đế Minh có bất cứ tin đồn xấu nào.
Hàn gia tàn nhẫn. Vậy, cô so với bọn họ càng ác liệt.
Ít nhất hôm nay, chỉ muốn không có cố kỵ gì cả.
Thiếu niên cầm thuốc giảm đau, ngẩng đầu uống.
Cụp mi buộc dây giày, đeo cặp màu đen, chỉ lộ mỗi đôi mắt.
Trần Hiều Đông lo lắng đứng sau: “Thiếu gia, thân thể thật sự khá hơn rồi?”
Đối thủ trận này mạnh cỡ nào ai cũng rõ, đứng thứ sáu cả nước a.
Mà thân thể thiếu gia, chịu được ư?
“Tố Tố, sao con có thể nói bà như vậy.”
Bóng dáng lão nhân chỉ còn tàn lưu.
Hàn Tố Tố cười châm biếm: “Con tại sao không thể nói? Bà có bao nhiêu ác độc, tự bà biết.”
“Bà vì em, quan hệ trên dưới đều chuẩn bị tới rồi.”
Hàn Tố Tố vân vê ống tay áo: “Anh chẳng cần nói đỡ, nghĩ sao giúp em ra đi.”
Nghĩ? Hắn có thể có biện pháp nào?
“Tốt, anh suy nghĩ.”
Hàn lão ở dưới lầu nghe đối thoại, đi vào tầng trệt.
Xem ra cổ nhân nói không sai, chỉ còn qua ba thế hệ.
Lão nhân, gia tộc thật xong rồi.
Chỉ là, mọi thứ không đáng sợ. Bởi, đáng sợ chính là nhân tâm.
“A, thời đại đổi thay, đã quá đổi thay, ai…”
Tiếng thở dài của người đã già, mới thực phiền muộn.
Cha con Hàn gia đáp ứng nhất định đem Hàn Tố Tố đi ra, vô luận dùng biện pháp gì, Hắc Đào Z chỉ là một phần. Chẳng qua, nếu đối phương chưa muốn buông tha bọn họ khẳng định phải thực hiện bước thứ hai.
Có thể không màng Hàn gia để Hàn Tố Tố ở đó, viện kiểm sát bên kia cũng đã tới, mặc kệ có là ban đêm. Chào hỏi qua cha con Hàn liền đứng ngay ngắn chào Hàn lão kiểu nghi thức quân đội.
Bà biết, không có cách nào, thật sự không còn cách nào.
Hàn Tố Tố vẫn ở đồn công an đắc ý, quét mắc khinh thường: “Chờ xem, ba tôi làm các người phát khóc.”
Và, tên cong kia, cô ta tuyệt dối không buông tha!
Nhưng Hàn Tố Tố không nghĩ tới là đợi một đêm cũng không thấy ba đến nộp bảo lãnh.
Mà người đến lại là vị luật sư tuấn tú bắt cô ta
Người nọ nhìn cô ta như nhìn một con gián chết.
Cô ta có khi nào bị nhìn qua như vậy: “Tất cả đều chờ cho tôi! Chờ!”
“Giải đi.” Bạch Khiêm lười nói, trên thực tế vẫn sẽ thắng kiện.
Đúng lúc điện thoại thiếu niên gọi tới, lạnh lùng “Đừng vội với Hàn lão, còn lại như bình thường.”
“Hiểu được.” Bạch Khiêm rít một hơi thuốc: “Tôi muốn thù lao.”
Âm điệu rất yếu ớt trả lời: “Đã gửi đến email, vợ cũ không muốn ở cùng anh, anh liền mặc kệ mọi thứ?”
Bạch Khiêm nói càng ngày càng lạnh: “Không liên quan đến cậu.”
“A, ngài nói rất đúng.” Nếu thế, cô liền không nói cho anh ta vợ cũ đã mang thai, ha ha… Bạc Cửu cúp máy, ôm Công Chúa, đêm qua đau nên chỉ ngủ bốn tiếng, sắc mặt hơi tệ.
Nhưng là, đã đến vòng bán kết.
Buổi chiều, 1 giờ 40 phút.
Trận đấu này có bao nhiêu quan trọng, không đánh điện cạnh thì không hiểu.
Cho nên, càng không thể để Đế Minh có bất cứ tin đồn xấu nào.
Hàn gia tàn nhẫn. Vậy, cô so với bọn họ càng ác liệt.
Ít nhất hôm nay, chỉ muốn không có cố kỵ gì cả.
Thiếu niên cầm thuốc giảm đau, ngẩng đầu uống.
Cụp mi buộc dây giày, đeo cặp màu đen, chỉ lộ mỗi đôi mắt.
Trần Hiều Đông lo lắng đứng sau: “Thiếu gia, thân thể thật sự khá hơn rồi?”
Đối thủ trận này mạnh cỡ nào ai cũng rõ, đứng thứ sáu cả nước a.
Mà thân thể thiếu gia, chịu được ư?
/717
|