Editor: Bích Hóa
Cục trưởng Hoàng lắc đầu: “Đó đều do con trai tôi chơi.”
“Vậy đúng rồi, chơi [Anh hùng] sợ nhất là gặp được đồng đội hố đen. Lúc đánh 5v5, trong đội có một học sinh tiểu học, không chỉ không thể dựa vào cậu ta giết địch mà còn phải cảnh giác bảo vệ cậu ta, không để cậu ta tự mình đi dâng đầu cho đối phương.” Ánh mắt Tần Mạc khẽ nhúc nhích: “Phá án cũng tương tự.”
Cục trưởng Hoàng: “…”
Đây là đang so sánh năng lực phá án của bọn họ bằng học sinh tiểu học đúng không? Thằng nhóc này độc miệng không chừa ai cả!
“Manh mối quá vặt vãnh, đa số đều vô dụng.” Tần Mạc buông ảnh chụp kia xuống: “Nếu đối phương thực sự là Z, ông nên suy xét kĩ một chút về hành vi ban đầu của cô ta là gì. Bởi vì cô ta là người sẽ bố cục ngay từ đầu, những hành động phía sau cũng chỉ dùng để che dấu.”
Cục trưởng Hoàng ưỡn bụng bia của mình ra: “Cái gì gọi là nếu đối phương thực sự là Z? Cậu cảm thấy đối phương không phải là Z sao?”
“Không có. Cuối cùng vẫn không có ai xác định được kẻ gây án là người nào.” Tần Mạc lấy bút ra, vẽ một dấu chấm hỏi vào một chỗ: “Ông đã phái người đi tra xét các tiệm internet lớn chưa?”
Cục trưởng Hoàng ho nhẹ một tiếng: “Chưa.”
Tần Mạc buông bút, cười như không cười.
Trên mặt cục trưởng Hoàng có chút nhịn không được: “Để tôi phái cấp dưới đi tra, thằng nhóc cậu tốt nhất không cần nói nữa.”
Tần Mạc cũng không nói thêm, không chút để ý tiếp tục mở ra.
Cục trưởng Hoàng lại ho khan một tiếng: “Kia là cái gì? Ý cậu là muốn điều tra hết những nghi ngờ của cậu sao? Là nhân viên lưu động à?”
“Nhân viên lưu động vô dụng.” Tần Mạc lại vẽ vòng tròn trên chỗ kia: “Tiệm internet lớn hay bé tại Giang thành cũng có không dưới một nghìn, hơn nữa nhân viên thu ngân sẽ không nhớ kỹ tướng mạo từng người. Cách tra nhân viên lưu động không chỉ lãng phí thời gian mà còn không có manh mối chính nào.
Cái ông cần nhất chính là hỏi xem gần đây máy tính ở tiệm internet có bị trục trặc gì không. Chẳng hạn như khi mọi người đang chơi game, máy tính đột nhiên xuất hiện hàng loạt con số, tình huống đó có chút giống bị virus xâm nhập. Thậm chí có lúc không sử dụng được máy tính nữa. Nếu có, lập tức thông báo cho tôi.”
Cục trưởng Hoàng đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức hỏi vì sao phải tra những thứ đó. Đây rất rõ ràng là nhắm vào cách thức hoạt động bí mật của hacker.
Chỉ là…
“Sao cậu lại cho rằng Z sẽ ra tay tại tiệm internet?”
Tần Mạc ngước mắt: “Xác suất 80%. Một phần là vì thói quen cá nhân của Z, phần còn lại thì tiệm internet là nơi có khả năng che dấu thân phận của cô ta rất lớn, mà nó còn có thể tiêu hao thể lực của cảnh sát, nhiều tiệm như vậy cũng không dư thời gian đi tìm từng chỗ một.”
Cục trưởng Hoàng: “…”
Hacker thời này đều nghĩ nhiều như thế sao?
“Nhưng mà cũng không chắc chắn.” Tần Mạc nhìn câu “Tôi đã trở về” cuối cùng kia, ánh mắt trầm xuống.
Cục trưởng Hoàng không theo kịp suy nghĩ của anh, lấy di động ra rồi nói: “Bây giờ tôi gọi bọn họ đi tra.”
Tần Mạc ừ một tiếng. Sau khi phân tích xong, suy nghĩ liền đặt vào chiếc điện thoại.
Màn hình vẫn tối.
Đó cũng đại biểu cho việc người kia không có bất cứ ý định trả lời tin nhắn để giải thích nào cả.
Giải thích?
Hình như cũng không có gì để giải thích đúng không?
Dù sao ở trong lòng cậu ấy, anh cùng lắm cũng chỉ là người anh em tốt, cần phải giải thích cái gì chứ?!
Thậm chí anh còn nghĩ tới việc đẩy cậu ấy vào tay người khác.
Bởi vậy có thể thấy được, anh có để ý tới quan hệ giữa bọn họ.
Anh biết rõ sức trêu ghẹo người của thiếu niên.
Nếu thiếu niên chủ động bắt chuyện thì sẽ không có kẻ nào từ chối đáp lời một người có khuôn mặt cùng nụ cười xinh đẹp như cậu ấy.
Huống chi là hôn môi mang theo vị kẹo.
Cho nên hai người kia rất có khả năng đã…
Cục trưởng Hoàng lắc đầu: “Đó đều do con trai tôi chơi.”
“Vậy đúng rồi, chơi [Anh hùng] sợ nhất là gặp được đồng đội hố đen. Lúc đánh 5v5, trong đội có một học sinh tiểu học, không chỉ không thể dựa vào cậu ta giết địch mà còn phải cảnh giác bảo vệ cậu ta, không để cậu ta tự mình đi dâng đầu cho đối phương.” Ánh mắt Tần Mạc khẽ nhúc nhích: “Phá án cũng tương tự.”
Cục trưởng Hoàng: “…”
Đây là đang so sánh năng lực phá án của bọn họ bằng học sinh tiểu học đúng không? Thằng nhóc này độc miệng không chừa ai cả!
“Manh mối quá vặt vãnh, đa số đều vô dụng.” Tần Mạc buông ảnh chụp kia xuống: “Nếu đối phương thực sự là Z, ông nên suy xét kĩ một chút về hành vi ban đầu của cô ta là gì. Bởi vì cô ta là người sẽ bố cục ngay từ đầu, những hành động phía sau cũng chỉ dùng để che dấu.”
Cục trưởng Hoàng ưỡn bụng bia của mình ra: “Cái gì gọi là nếu đối phương thực sự là Z? Cậu cảm thấy đối phương không phải là Z sao?”
“Không có. Cuối cùng vẫn không có ai xác định được kẻ gây án là người nào.” Tần Mạc lấy bút ra, vẽ một dấu chấm hỏi vào một chỗ: “Ông đã phái người đi tra xét các tiệm internet lớn chưa?”
Cục trưởng Hoàng ho nhẹ một tiếng: “Chưa.”
Tần Mạc buông bút, cười như không cười.
Trên mặt cục trưởng Hoàng có chút nhịn không được: “Để tôi phái cấp dưới đi tra, thằng nhóc cậu tốt nhất không cần nói nữa.”
Tần Mạc cũng không nói thêm, không chút để ý tiếp tục mở ra.
Cục trưởng Hoàng lại ho khan một tiếng: “Kia là cái gì? Ý cậu là muốn điều tra hết những nghi ngờ của cậu sao? Là nhân viên lưu động à?”
“Nhân viên lưu động vô dụng.” Tần Mạc lại vẽ vòng tròn trên chỗ kia: “Tiệm internet lớn hay bé tại Giang thành cũng có không dưới một nghìn, hơn nữa nhân viên thu ngân sẽ không nhớ kỹ tướng mạo từng người. Cách tra nhân viên lưu động không chỉ lãng phí thời gian mà còn không có manh mối chính nào.
Cái ông cần nhất chính là hỏi xem gần đây máy tính ở tiệm internet có bị trục trặc gì không. Chẳng hạn như khi mọi người đang chơi game, máy tính đột nhiên xuất hiện hàng loạt con số, tình huống đó có chút giống bị virus xâm nhập. Thậm chí có lúc không sử dụng được máy tính nữa. Nếu có, lập tức thông báo cho tôi.”
Cục trưởng Hoàng đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức hỏi vì sao phải tra những thứ đó. Đây rất rõ ràng là nhắm vào cách thức hoạt động bí mật của hacker.
Chỉ là…
“Sao cậu lại cho rằng Z sẽ ra tay tại tiệm internet?”
Tần Mạc ngước mắt: “Xác suất 80%. Một phần là vì thói quen cá nhân của Z, phần còn lại thì tiệm internet là nơi có khả năng che dấu thân phận của cô ta rất lớn, mà nó còn có thể tiêu hao thể lực của cảnh sát, nhiều tiệm như vậy cũng không dư thời gian đi tìm từng chỗ một.”
Cục trưởng Hoàng: “…”
Hacker thời này đều nghĩ nhiều như thế sao?
“Nhưng mà cũng không chắc chắn.” Tần Mạc nhìn câu “Tôi đã trở về” cuối cùng kia, ánh mắt trầm xuống.
Cục trưởng Hoàng không theo kịp suy nghĩ của anh, lấy di động ra rồi nói: “Bây giờ tôi gọi bọn họ đi tra.”
Tần Mạc ừ một tiếng. Sau khi phân tích xong, suy nghĩ liền đặt vào chiếc điện thoại.
Màn hình vẫn tối.
Đó cũng đại biểu cho việc người kia không có bất cứ ý định trả lời tin nhắn để giải thích nào cả.
Giải thích?
Hình như cũng không có gì để giải thích đúng không?
Dù sao ở trong lòng cậu ấy, anh cùng lắm cũng chỉ là người anh em tốt, cần phải giải thích cái gì chứ?!
Thậm chí anh còn nghĩ tới việc đẩy cậu ấy vào tay người khác.
Bởi vậy có thể thấy được, anh có để ý tới quan hệ giữa bọn họ.
Anh biết rõ sức trêu ghẹo người của thiếu niên.
Nếu thiếu niên chủ động bắt chuyện thì sẽ không có kẻ nào từ chối đáp lời một người có khuôn mặt cùng nụ cười xinh đẹp như cậu ấy.
Huống chi là hôn môi mang theo vị kẹo.
Cho nên hai người kia rất có khả năng đã…
/717
|