Editor: Bích Hóa
Lý Mộng Nhiên xuất hiện làm Phó Cửu nhớ tới một chuyện rất lâu trước kia.
Nhiều năm trôi qua, lí do cô không thay đổi có lẽ là vì lời nói người kia để lại cho cô trước khi đi.
Lúc sáu tuổi, khi mới bắt đầu tiếp xúc với máy tính, Phó Cửu đã bị cha dạy dỗ rất nhiều lần.
“Z, nếu con muốn khống chế năng lực của mình thì không được để bị cảm xúc chi phối. Con phải biết rằng, có vài năng lực không khống chế được sẽ trở thành lực phá hoại.”
Cô cho rằng mình cũng đủ lý trí.
Nhưng sự thật đã chứng minh, cô không thể.
Sau khi cha qua đời, cô bắt đầu dùng bí danh Z để hoạt động trên mạng.
Khi đó có rất nhiều người mê luyến Z, cảm thấy hacker này kiêu ngạo soái khí. Đặc biệt là lúc truy cứu kẻ xấu, khiến người ta suy sụp trầm trọng càng làm mọi người vỗ tay chúc mừng.
Phó Cửu cho rằng không ai phát hiện cô chính là Z.
Nhưng theo thực tế, bạn có thể đã lừa gạt mọi người, nhưng lại không thể lừa được người thực sự quan tâm bạn.
Có vài người mặc dù biết rõ bí mật của bạn, họ cũng sẽ không nói, chỉ cười tủm tỉm nhìn bạn.
Thậm chí đến khi bạn làm xong việc rồi về nhà, họ sẽ ngồi xổm trước cửa nhà bạn, xoa chân nói: “Mẹ tớ nấu canh thịt mà cậu thích nhất này. Tớ đã chờ cậu cả ngày nay, sao tới giờ cậu mới về? Cậu xem, canh lạnh hết rồi.”
Lúc đó Phó Cửu càng ngày càng cảm thấy việc mình làm là chính nghĩa. Đôi khi bởi vì vụ án, cô quá quắt đến nỗi quên mất người bạn mà cô cần phải quan tâm nhất.
Tới lúc người kia muốn nói với cô điều gì đó, cô lại ôm máy tính, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tớ đang bận.”
Cô còn thường xuyên không xuất hiện ở trường vài ngày.
Đợi đến lúc cô hiểu ra, đối phương đã mất đi nhiệt độ vốn có của cơ thể.
Tự sát…
Rốt cuộc là cậu ấy đã trải qua loại thống khổ như thế nào mới buộc mình phải tự sát?
Cô không có cách nào tiếp thu việc người quan trọng như vậy rời đi.
Cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, cùng nhau thảo luận kiểu nam sinh mình thích, đến mức mà sau khi tan học còn muốn cùng nhau đi nhà vệ sinh.
Rốt cuộc lúc đó cô ấy muốn nói với cô cái gì?
Sau khi Phó Cửu đọc nhật ký mới biết được.
Có một vài thứ luôn bị vùi lấp trong bóng tối.
Giống như những kẻ súc sinh luôn giả mặt nghiêm túc, đội lốt con người, thường xuyên xuống tay với một số nữ sinh rất nhỏ tuổi.
Đó là lần đầu tiên Phó Cửu muốn giết người.
Năm cấp hai.
Thời điểm quan niệm về sự sống con người của cô còn chưa xây dựng hoàn chỉnh.
Cô còn nghĩ tới phương án giết chết tên cặn bã kia vô số lần.
Hơn nữa cũng trả giá bằng hành động.
Nếu không phải nhìn thấy tấm thiệp Giáng sinh trên bàn kia.
Trưa hôm đó cô sẽ lập tức ra tay, rồi trở thành một tội phạm giết người rõ đầu rõ đuôi.
Trên thế giới này có một loại người như vậy tồn tại.
Cô ấy xinh đẹp, thông minh, đáng yêu, tỉ mĩ. Lúc làm ầm ĩ lên sẽ đột nhiên bổ nhào tới trên lưng bạn. Lúc bạn cần yên tĩnh, cô ấy sẽ mỉm cười ngồi cạnh bạn.
Bạn không muốn để cô ấy biết đến một thứ.
Nhưng nếu có biết, cô ấy cũng sẽ không vạch trần.
Cô ấy sẽ giúp bạn giữ bí mật.
Bởi vì cô ấy không muốn hại bạn, muốn bảo vệ bạn. Mặc dù bản thân cô rất nhỏ bé yếu ớt, cô cũng sẽ ở bên cạnh bạn, giúp bạn che dấu một số chuyện. Nếu không đến lúc cảnh sát tới, cô cũng sẽ không nói dối với cảnh sát rằng bạn không hề chơi máy tính.
Nhưng cô thì sao?
Cô đã làm gì…?
Vào lúc bạn thân muốn nói chuyện cùng cô, cô lại lo che chở việc mình cảm thấy là chính nghĩa.
Chỉ là những việc nhỏ trên mạng đó không phải qua kiểm chứng kĩ lưỡng.
Có lẽ từ khi khoảnh khắc kia bắt đầu.
Phó Cửu dần thay đổi.
Cô biết cái quan trọng là gì.
Năng lực của cô rốt cuộc nên dùng để làm gì.
Cô phải bảo vệ những người đó.
Những người muốn liều mạng mở miệng nhưng lại không có biện pháp thốt nên lời.
Những người có một thứ giống người kia…
Lý Mộng Nhiên xuất hiện làm Phó Cửu nhớ tới một chuyện rất lâu trước kia.
Nhiều năm trôi qua, lí do cô không thay đổi có lẽ là vì lời nói người kia để lại cho cô trước khi đi.
Lúc sáu tuổi, khi mới bắt đầu tiếp xúc với máy tính, Phó Cửu đã bị cha dạy dỗ rất nhiều lần.
“Z, nếu con muốn khống chế năng lực của mình thì không được để bị cảm xúc chi phối. Con phải biết rằng, có vài năng lực không khống chế được sẽ trở thành lực phá hoại.”
Cô cho rằng mình cũng đủ lý trí.
Nhưng sự thật đã chứng minh, cô không thể.
Sau khi cha qua đời, cô bắt đầu dùng bí danh Z để hoạt động trên mạng.
Khi đó có rất nhiều người mê luyến Z, cảm thấy hacker này kiêu ngạo soái khí. Đặc biệt là lúc truy cứu kẻ xấu, khiến người ta suy sụp trầm trọng càng làm mọi người vỗ tay chúc mừng.
Phó Cửu cho rằng không ai phát hiện cô chính là Z.
Nhưng theo thực tế, bạn có thể đã lừa gạt mọi người, nhưng lại không thể lừa được người thực sự quan tâm bạn.
Có vài người mặc dù biết rõ bí mật của bạn, họ cũng sẽ không nói, chỉ cười tủm tỉm nhìn bạn.
Thậm chí đến khi bạn làm xong việc rồi về nhà, họ sẽ ngồi xổm trước cửa nhà bạn, xoa chân nói: “Mẹ tớ nấu canh thịt mà cậu thích nhất này. Tớ đã chờ cậu cả ngày nay, sao tới giờ cậu mới về? Cậu xem, canh lạnh hết rồi.”
Lúc đó Phó Cửu càng ngày càng cảm thấy việc mình làm là chính nghĩa. Đôi khi bởi vì vụ án, cô quá quắt đến nỗi quên mất người bạn mà cô cần phải quan tâm nhất.
Tới lúc người kia muốn nói với cô điều gì đó, cô lại ôm máy tính, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tớ đang bận.”
Cô còn thường xuyên không xuất hiện ở trường vài ngày.
Đợi đến lúc cô hiểu ra, đối phương đã mất đi nhiệt độ vốn có của cơ thể.
Tự sát…
Rốt cuộc là cậu ấy đã trải qua loại thống khổ như thế nào mới buộc mình phải tự sát?
Cô không có cách nào tiếp thu việc người quan trọng như vậy rời đi.
Cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, cùng nhau thảo luận kiểu nam sinh mình thích, đến mức mà sau khi tan học còn muốn cùng nhau đi nhà vệ sinh.
Rốt cuộc lúc đó cô ấy muốn nói với cô cái gì?
Sau khi Phó Cửu đọc nhật ký mới biết được.
Có một vài thứ luôn bị vùi lấp trong bóng tối.
Giống như những kẻ súc sinh luôn giả mặt nghiêm túc, đội lốt con người, thường xuyên xuống tay với một số nữ sinh rất nhỏ tuổi.
Đó là lần đầu tiên Phó Cửu muốn giết người.
Năm cấp hai.
Thời điểm quan niệm về sự sống con người của cô còn chưa xây dựng hoàn chỉnh.
Cô còn nghĩ tới phương án giết chết tên cặn bã kia vô số lần.
Hơn nữa cũng trả giá bằng hành động.
Nếu không phải nhìn thấy tấm thiệp Giáng sinh trên bàn kia.
Trưa hôm đó cô sẽ lập tức ra tay, rồi trở thành một tội phạm giết người rõ đầu rõ đuôi.
Trên thế giới này có một loại người như vậy tồn tại.
Cô ấy xinh đẹp, thông minh, đáng yêu, tỉ mĩ. Lúc làm ầm ĩ lên sẽ đột nhiên bổ nhào tới trên lưng bạn. Lúc bạn cần yên tĩnh, cô ấy sẽ mỉm cười ngồi cạnh bạn.
Bạn không muốn để cô ấy biết đến một thứ.
Nhưng nếu có biết, cô ấy cũng sẽ không vạch trần.
Cô ấy sẽ giúp bạn giữ bí mật.
Bởi vì cô ấy không muốn hại bạn, muốn bảo vệ bạn. Mặc dù bản thân cô rất nhỏ bé yếu ớt, cô cũng sẽ ở bên cạnh bạn, giúp bạn che dấu một số chuyện. Nếu không đến lúc cảnh sát tới, cô cũng sẽ không nói dối với cảnh sát rằng bạn không hề chơi máy tính.
Nhưng cô thì sao?
Cô đã làm gì…?
Vào lúc bạn thân muốn nói chuyện cùng cô, cô lại lo che chở việc mình cảm thấy là chính nghĩa.
Chỉ là những việc nhỏ trên mạng đó không phải qua kiểm chứng kĩ lưỡng.
Có lẽ từ khi khoảnh khắc kia bắt đầu.
Phó Cửu dần thay đổi.
Cô biết cái quan trọng là gì.
Năng lực của cô rốt cuộc nên dùng để làm gì.
Cô phải bảo vệ những người đó.
Những người muốn liều mạng mở miệng nhưng lại không có biện pháp thốt nên lời.
Những người có một thứ giống người kia…
/717
|