Phó Cửu cười như vậy khiến cho trái tim của các nữ sinh vây quanh cô đập thình thịch.
Nhưng không phải ai cũng giống nhau. Đặc biệt là nữ sinh đi đầu tên gọi Hoắc Tư Vũ. Ả ta híp mắt, ánh mắt nhìn Phó Cửu tràn ngập chán ghét: “Lần trước tao đã cảnh cáo mày, khuyên mày cách xa Tần thiếu một chút. Tao đã nghĩ rằng mày sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không ngờ vẫn chưa hiểu như thế nào gọi là giáo huấn? Ngay cả nhà ăn mày cũng dám đến, còn muốn bị xối nước sao?”
Đối với tên nhà giàu mới nổi này, ả đã bất mãn từ lâu. Nghĩ đến một người như hắn lại dám nhớ thương nam thần mà ả thích, ả liền muốn buồn nôn!
“Mau lôi hắn vào trong nhà vệ sinh! Hôm nay tao sẽ cho hắn biết rõ nơi nào nên tới, nơi nào không nên tới.”
Trong trường học, Hoắc Tư Vũ nổi tiếng là nhờ vào thủ đoạn của ả. Đối với người ả chán ghét, trong tình huống bình thường đều dùng cách như vậy, những người bị chỉnh khổ mà không nói nên lời.
Nghe nói còn bị ấn đầu vào bồn cầu.
Lần này Phó Cửu lại gặp xui xẻo!
Haizz, mới xuất viện giờ lại muốn nhập viện, thực là quá đáng thương.
Đây là suy nghĩ chung của tất cả mọi người trong nhà ăn.
Chỉ thấy Phó Cửu một tay đút túi quần, nhấc một chân đá Hoắc Tư Vũ ngã nhào trên mặt đất.
Rầm!
Động tác kia vừa nhanh lại vừa mạnh, khiến người khác không thấy rõ ràng cô làm thế nào được.
Lúc Hoắc Tư Vũ ngã xuống, lục phủ ngũ tạng đều đau đớn. Lại không dám tin tưởng mình bị Phó Cửu đạp, cơn giận nhanh chóng bùng phát: “Mày, thằng biến thái, lại dám đá tao!”
Phó Cửu bị mắng như vậy lại không chút hoang mang, mở nắp chai nước khoáng đang cầm trên tay, sau đó bước tới bên cạnh bọn họ, tay vẫn đút túi quần, môi mỏng khẽ mở: “Trước kia mày đối xử với tao như thế nào, hiện tại đều trả toàn bộ cho mày.”
Xôn xao!
Phó Cửu vừa nói xong.
Một chai nước khoáng đổ xuống đầu Hoắc Tư Vũ!
Phản ứng đầu tiên của Hoắc Tư Vũ là sửng sốt, sau đó giống như phát điên: “Phó Cửu, mày chờ cho tao. Người như mày lại dám mơ tưởng Tần thiếu, anh ấy sẽ bỏ qua cho mày sao? Mọi người trong trường gặp mày đều cảm thấy ghê tởm đến nỗi muốn phun ra. Tần thiếu chỉ là cảm thấy chán ghét, không thèm nghĩ đến chuyện ra tay với mày!”
Nghe vậy, Phó Cửu nhẹ nhàng nở nụ cười, hơi nghiêng mình, vươn tay vỗ nhẹ mặt Hoắc Tư Vũ, chỉ như vậy lại vô cùng đẹp trai: “Chuyện lớn lắm à. Này em gái, nghe cho rõ, lúc nào tao cũng có thời gian ngược mày.”
“Mày!” Hoắc Tư Vũ có ý tưởng muốn xé rách mặt Phó Cửu.
“Hừ.” Phó Cửu dùng ngón trỏ đè mạnh vào môi Hoắc Tư Vũ: “Tính tình của tao không được tốt lắm. Không nên ép tao có ý định muốn đánh người. Còn nữa, dù tao có thích con trai, cũng sẽ không thích vị Tần thiếu trong miệng mày. Hắn muốn đến, tao lúc nào cũng hoan nghênh.”
Nói ra một câu tựa như bom rơi, Phó Cửu giống như một người không liên quan đi ra khỏi nhà ăn.
Đối với những nơi ồn ào nhốn nháo, trên cơ bản cô đều không muốn ở lại làm kẻ ngốc.
Sau khi cô rời đi, tại một góc khuất nhưng có tầm nhìn tốt trên hành lang lầu hai xuất hiện hai bóng dáng thon dài.
Trong đó một người ngồi trên lan can, nâng cằm về bóng người ở phía sau, giọng nói mang đầy ý sâu xa: “Khai giảng vừa rồi còn đuổi theo ngài nói không phải ngài sẽ không gả. Bây giờ lại nói hắn nếu có thích con trai cũng sẽ không thích ngài. Xin hỏi Tần đại thiếu gia, hiện tại ngài có cảm giác như thế nào?”
Người được nói đến dáng người cao to, gương mặt như điêu khắc, cả người nghiêng dựa vào cửa sổ, hai chân thon dài, cúi đầu chăm chú nhìn vở đang cầm trên tay, ở phía sau hắn là toàn bộ phong cảnh trường học, lấp lánh rực rỡ.
Nghe người kia nói vậy, hắn cũng không có đáp lại, chỉ nâng mắt lên nhìn thoáng qua phương hướng mà Phó Cửu vừa rời đi...
Nhưng không phải ai cũng giống nhau. Đặc biệt là nữ sinh đi đầu tên gọi Hoắc Tư Vũ. Ả ta híp mắt, ánh mắt nhìn Phó Cửu tràn ngập chán ghét: “Lần trước tao đã cảnh cáo mày, khuyên mày cách xa Tần thiếu một chút. Tao đã nghĩ rằng mày sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không ngờ vẫn chưa hiểu như thế nào gọi là giáo huấn? Ngay cả nhà ăn mày cũng dám đến, còn muốn bị xối nước sao?”
Đối với tên nhà giàu mới nổi này, ả đã bất mãn từ lâu. Nghĩ đến một người như hắn lại dám nhớ thương nam thần mà ả thích, ả liền muốn buồn nôn!
“Mau lôi hắn vào trong nhà vệ sinh! Hôm nay tao sẽ cho hắn biết rõ nơi nào nên tới, nơi nào không nên tới.”
Trong trường học, Hoắc Tư Vũ nổi tiếng là nhờ vào thủ đoạn của ả. Đối với người ả chán ghét, trong tình huống bình thường đều dùng cách như vậy, những người bị chỉnh khổ mà không nói nên lời.
Nghe nói còn bị ấn đầu vào bồn cầu.
Lần này Phó Cửu lại gặp xui xẻo!
Haizz, mới xuất viện giờ lại muốn nhập viện, thực là quá đáng thương.
Đây là suy nghĩ chung của tất cả mọi người trong nhà ăn.
Chỉ thấy Phó Cửu một tay đút túi quần, nhấc một chân đá Hoắc Tư Vũ ngã nhào trên mặt đất.
Rầm!
Động tác kia vừa nhanh lại vừa mạnh, khiến người khác không thấy rõ ràng cô làm thế nào được.
Lúc Hoắc Tư Vũ ngã xuống, lục phủ ngũ tạng đều đau đớn. Lại không dám tin tưởng mình bị Phó Cửu đạp, cơn giận nhanh chóng bùng phát: “Mày, thằng biến thái, lại dám đá tao!”
Phó Cửu bị mắng như vậy lại không chút hoang mang, mở nắp chai nước khoáng đang cầm trên tay, sau đó bước tới bên cạnh bọn họ, tay vẫn đút túi quần, môi mỏng khẽ mở: “Trước kia mày đối xử với tao như thế nào, hiện tại đều trả toàn bộ cho mày.”
Xôn xao!
Phó Cửu vừa nói xong.
Một chai nước khoáng đổ xuống đầu Hoắc Tư Vũ!
Phản ứng đầu tiên của Hoắc Tư Vũ là sửng sốt, sau đó giống như phát điên: “Phó Cửu, mày chờ cho tao. Người như mày lại dám mơ tưởng Tần thiếu, anh ấy sẽ bỏ qua cho mày sao? Mọi người trong trường gặp mày đều cảm thấy ghê tởm đến nỗi muốn phun ra. Tần thiếu chỉ là cảm thấy chán ghét, không thèm nghĩ đến chuyện ra tay với mày!”
Nghe vậy, Phó Cửu nhẹ nhàng nở nụ cười, hơi nghiêng mình, vươn tay vỗ nhẹ mặt Hoắc Tư Vũ, chỉ như vậy lại vô cùng đẹp trai: “Chuyện lớn lắm à. Này em gái, nghe cho rõ, lúc nào tao cũng có thời gian ngược mày.”
“Mày!” Hoắc Tư Vũ có ý tưởng muốn xé rách mặt Phó Cửu.
“Hừ.” Phó Cửu dùng ngón trỏ đè mạnh vào môi Hoắc Tư Vũ: “Tính tình của tao không được tốt lắm. Không nên ép tao có ý định muốn đánh người. Còn nữa, dù tao có thích con trai, cũng sẽ không thích vị Tần thiếu trong miệng mày. Hắn muốn đến, tao lúc nào cũng hoan nghênh.”
Nói ra một câu tựa như bom rơi, Phó Cửu giống như một người không liên quan đi ra khỏi nhà ăn.
Đối với những nơi ồn ào nhốn nháo, trên cơ bản cô đều không muốn ở lại làm kẻ ngốc.
Sau khi cô rời đi, tại một góc khuất nhưng có tầm nhìn tốt trên hành lang lầu hai xuất hiện hai bóng dáng thon dài.
Trong đó một người ngồi trên lan can, nâng cằm về bóng người ở phía sau, giọng nói mang đầy ý sâu xa: “Khai giảng vừa rồi còn đuổi theo ngài nói không phải ngài sẽ không gả. Bây giờ lại nói hắn nếu có thích con trai cũng sẽ không thích ngài. Xin hỏi Tần đại thiếu gia, hiện tại ngài có cảm giác như thế nào?”
Người được nói đến dáng người cao to, gương mặt như điêu khắc, cả người nghiêng dựa vào cửa sổ, hai chân thon dài, cúi đầu chăm chú nhìn vở đang cầm trên tay, ở phía sau hắn là toàn bộ phong cảnh trường học, lấp lánh rực rỡ.
Nghe người kia nói vậy, hắn cũng không có đáp lại, chỉ nâng mắt lên nhìn thoáng qua phương hướng mà Phó Cửu vừa rời đi...
/717
|