ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH
Chương 302: Liên tục phát đường trung (canh năm)
/717
|
Bên này.
Phó Cửu một bên đánh trò chơi,một bên hướng đôi mắt nhìn thoáng qua
Tần Mạc.
Thời điểm lúc đầu cô cũng không hiểu tại sao đại thần lại muốn đổi chỗ khác để trả lời điện thoại.
Hiện tại nhìn có vẻ giống như không muốn cô nghe được nội dung bên trong.
Ân……
Bất quá thính lực của cô rất tốt, vẫn có thể nghe được một hai câu.
An mỹ nhân?
Loại xưng hô như vậy thật không nghĩ là người như đại thần sẽ nói ra.
Hơn nữa thực rõ ràng vừa rồi khi đại thần nghe điện thoại ánh mắt cũng không nhàn nhạt như thường ngày.
Tuy rằng chỉ có mỏng manh một chút nhưng mà xuất hiện như vậy cũng rất là kỳ quái.
Chẳng lẽ là bạn gái?
Phó chín nghiêng đầu nghĩ.
Chờ tới thời điểm phục hồi tinh thần liền thấy trước mắt đã có một cây kẹo que được lột vỏ, vẫn là vị chocolate.
Đối với đại thần phương pháp giáo dục chính là thường thường thường sẽ cho cô ăn đồ ngọt.
Phó Cửu vẫn cảm thấy rất hưởng thụ, nghiêng mắt đi muốn ngậm lấy.
Nhưng đại thần cũng không biết như thế nào lại đem cằm của cô nâng lên.
Phó Cửu nhíu mày muốn quay đi lại đưa tới anh nhìn chăm chú một thời gian dài.
Khi đó, trái tim của cô cũng đi theo dừng lại một chút.
Chẳng lẽ là bị phát hiện?
Không có khả năng.
Cô rõ ràng cái gì đều không có làm.
Nhưng ánh mắt của anh đặt ở trên mặt cô như vậy, sâu không thấy đáy như vậy......
Phó Cửu có cảm giác nói không nên lời nơi nào đó có chút tê dại, liền cảm thấy anh ấy cách mình quá gần, hô hấp đều có thể phả vào trên mặt cô.
Thời gian phảng phất như dừng lại, phi thường chậm.
Âm thanh đồng hồ như hợp lại với tiếng tim đập.
Phó Cửu còn đang suy nghĩ đối sách thì liền nghe âm thanh của người đàn ông chậm rãi vang lên, nhiều ít có điểm lạnh lùng: “Đôi mắt của cậu sao lại thế này?”
“Hả?” Phó Cửu duỗi tay, sờ soạng một chút: “Cảm nhiễm, chắc là nhìn vào màn hình lâu có, có điểm nóng.
Nguyên lai là vì cái này, đại thần đôi khi quá dọa người.
Bất quá trong tình huống bình thường, nói như vậy, có thể dời đi lực chú ý của người đàn ông.
Xác thật chính là như thế, Tần Mạc đem áo khoác lấy lại đây, ném tới tay của thiếu niên: “Mặc vào, đi bệnh viện gấp.”
“Đôi mắt nhiễm trùng không cần phải gấp đi bệnh viện.” Phó Cửu cảm thấy rất bình thường, đợi tìm được chai thuốc giảm nhiệt nhỏ hai giọt vào mắt liền không sao.
Chậm chạp, Tần thần từ trước đến nay đều không phải loại người chịu người khác cự tuyệt mình, đặc biệt là ở dưới tình huống thiếu niên sinh bệnh.
Đem người kéo qua trực tiếp phủ áo khoác lên người Phó Cửu,
Phó Cửu vừa thấy đại thần phải tự thân mặc quần áo cho mình, lập tức đứng thẳng eo, tỏ vẻ chính mình có thể tự làm.
Để cho đại thần mặc quần áo, đụng tới nơi không nên đụng thì làm sao bây giờ.
Đôi mắt của Phó Cửu xác thật có chút đỏ, không nhìn kỹ, căn bản nhìn không ra.
Chỉ có Tần Mạc mới có thể nhìn ra được khác biết trong đó.
Phó Cửu cúi đầu đem khóa kéo kéo lên lông chồn màu trắng vòng ở trên mũ của áo khoác nhìn ra được quả thực rất ấm áp.
Nhưng mà sau khi ra khỏi khách sạn, Tần Mạc ngoái đầu liếc mắt nhìn lại nhìn thiếu niên một cái.
Lại đem khăn quàng cổ màu đen của mình tháo xuống vòng ở trên cổ của Phó Cửu.
Phó Cửu cảm thấy đại thần như là muốn trang bị toàn diện cho cô, rõ ràng lễ Giáng Sinh còn chưa có tới.
Đông Kinh có một bệnh viện cách khách sạn cũng không xa.
Đại khái khoảng cách không đến bảy trăm mét, đi qua con đường lớn phía trước là tới rồi.
Hai người sánh vai đi với nhau, khuôn mặt xuất sắc làm không ít người quay đầu nhìn lại.
Thường thường sẽ có âm thanh kinh ngạc cảm thán truyền tới.
Chẳng qua làm Tần Mạc nhướng mày chính là nội dung mà các cô gái nói chuyện: “Tớ trước nay đều chưa từng nhìn qua một cặp như vậy,quá xứng đôi, chiều cao cũng rất thích hợp, như vậy mà hôn nhau khẳng định sẽ đặc biệt đẹp!"
Hôn…… nhau?
Phó Cửu một bên đánh trò chơi,một bên hướng đôi mắt nhìn thoáng qua
Tần Mạc.
Thời điểm lúc đầu cô cũng không hiểu tại sao đại thần lại muốn đổi chỗ khác để trả lời điện thoại.
Hiện tại nhìn có vẻ giống như không muốn cô nghe được nội dung bên trong.
Ân……
Bất quá thính lực của cô rất tốt, vẫn có thể nghe được một hai câu.
An mỹ nhân?
Loại xưng hô như vậy thật không nghĩ là người như đại thần sẽ nói ra.
Hơn nữa thực rõ ràng vừa rồi khi đại thần nghe điện thoại ánh mắt cũng không nhàn nhạt như thường ngày.
Tuy rằng chỉ có mỏng manh một chút nhưng mà xuất hiện như vậy cũng rất là kỳ quái.
Chẳng lẽ là bạn gái?
Phó chín nghiêng đầu nghĩ.
Chờ tới thời điểm phục hồi tinh thần liền thấy trước mắt đã có một cây kẹo que được lột vỏ, vẫn là vị chocolate.
Đối với đại thần phương pháp giáo dục chính là thường thường thường sẽ cho cô ăn đồ ngọt.
Phó Cửu vẫn cảm thấy rất hưởng thụ, nghiêng mắt đi muốn ngậm lấy.
Nhưng đại thần cũng không biết như thế nào lại đem cằm của cô nâng lên.
Phó Cửu nhíu mày muốn quay đi lại đưa tới anh nhìn chăm chú một thời gian dài.
Khi đó, trái tim của cô cũng đi theo dừng lại một chút.
Chẳng lẽ là bị phát hiện?
Không có khả năng.
Cô rõ ràng cái gì đều không có làm.
Nhưng ánh mắt của anh đặt ở trên mặt cô như vậy, sâu không thấy đáy như vậy......
Phó Cửu có cảm giác nói không nên lời nơi nào đó có chút tê dại, liền cảm thấy anh ấy cách mình quá gần, hô hấp đều có thể phả vào trên mặt cô.
Thời gian phảng phất như dừng lại, phi thường chậm.
Âm thanh đồng hồ như hợp lại với tiếng tim đập.
Phó Cửu còn đang suy nghĩ đối sách thì liền nghe âm thanh của người đàn ông chậm rãi vang lên, nhiều ít có điểm lạnh lùng: “Đôi mắt của cậu sao lại thế này?”
“Hả?” Phó Cửu duỗi tay, sờ soạng một chút: “Cảm nhiễm, chắc là nhìn vào màn hình lâu có, có điểm nóng.
Nguyên lai là vì cái này, đại thần đôi khi quá dọa người.
Bất quá trong tình huống bình thường, nói như vậy, có thể dời đi lực chú ý của người đàn ông.
Xác thật chính là như thế, Tần Mạc đem áo khoác lấy lại đây, ném tới tay của thiếu niên: “Mặc vào, đi bệnh viện gấp.”
“Đôi mắt nhiễm trùng không cần phải gấp đi bệnh viện.” Phó Cửu cảm thấy rất bình thường, đợi tìm được chai thuốc giảm nhiệt nhỏ hai giọt vào mắt liền không sao.
Chậm chạp, Tần thần từ trước đến nay đều không phải loại người chịu người khác cự tuyệt mình, đặc biệt là ở dưới tình huống thiếu niên sinh bệnh.
Đem người kéo qua trực tiếp phủ áo khoác lên người Phó Cửu,
Phó Cửu vừa thấy đại thần phải tự thân mặc quần áo cho mình, lập tức đứng thẳng eo, tỏ vẻ chính mình có thể tự làm.
Để cho đại thần mặc quần áo, đụng tới nơi không nên đụng thì làm sao bây giờ.
Đôi mắt của Phó Cửu xác thật có chút đỏ, không nhìn kỹ, căn bản nhìn không ra.
Chỉ có Tần Mạc mới có thể nhìn ra được khác biết trong đó.
Phó Cửu cúi đầu đem khóa kéo kéo lên lông chồn màu trắng vòng ở trên mũ của áo khoác nhìn ra được quả thực rất ấm áp.
Nhưng mà sau khi ra khỏi khách sạn, Tần Mạc ngoái đầu liếc mắt nhìn lại nhìn thiếu niên một cái.
Lại đem khăn quàng cổ màu đen của mình tháo xuống vòng ở trên cổ của Phó Cửu.
Phó Cửu cảm thấy đại thần như là muốn trang bị toàn diện cho cô, rõ ràng lễ Giáng Sinh còn chưa có tới.
Đông Kinh có một bệnh viện cách khách sạn cũng không xa.
Đại khái khoảng cách không đến bảy trăm mét, đi qua con đường lớn phía trước là tới rồi.
Hai người sánh vai đi với nhau, khuôn mặt xuất sắc làm không ít người quay đầu nhìn lại.
Thường thường sẽ có âm thanh kinh ngạc cảm thán truyền tới.
Chẳng qua làm Tần Mạc nhướng mày chính là nội dung mà các cô gái nói chuyện: “Tớ trước nay đều chưa từng nhìn qua một cặp như vậy,quá xứng đôi, chiều cao cũng rất thích hợp, như vậy mà hôn nhau khẳng định sẽ đặc biệt đẹp!"
Hôn…… nhau?
/717
|