Editor: Ân Dung
"Cậu, cậu,....."Lưu Tông Minh thật sự sợ hãi. Trong thời khắc Phó Cửu nhìn hắn bằng ánh mắt ấy, hắn liền nhớ tới loài động vật bò sát nguy hiểm, quả đúng như người ta nói, chỉ cần dùng một cử chỉ nho nhỏ thì Phó Cửu liền dọa người sợ chết, đến lúc đó cũng không cần chịu trách nhiệm gì.
Chẳng phải hắn vẫn là học sinh trung học hay sao?
Trước đây khi bọn họ đánh người, muốn đánh ai thì liền đánh.
Còn người này thì khác, đánh xong rồi còn muốn tiêu diệt chứng cứ?
Lưu Tông Minh nghĩ xong điểm này, không những không có được cảm giác nhẹ nhàng, ngược lại sau lưng còn toát mồ hôi lạnh.
Hắn lúc này mới phát hiện, ở nơi này căn bản sẽ không có người nào đi ngang.
Điều đó có nghĩa là, sẽ không ai có thể cứu hắn!
Phó Cửu không nhanh không chậm cười nhạt, chân dài chặn lại lối rời khỏi duy nhất, vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn, làm cho người ta có cảm giác như đang bị áp bức.
Lưu Tông Minh đứng lên không nổi, lắp bắp giải thích:"Phó Cửu, chúng ta,..... chúng ta đều là bạn học, bạn học thì chắc chắn sẽ có chút ít hiểu lầm, chuyện này chính là tôi không đúng, tôi thành thật xin lỗi.Lại còn,chúng ta lát nữa phải đến tham gia,muộn,... đến muộn không tốt cho lắm! "
Phó Cửu nghe xong, khẽ chớp đôi mi dài:"Có thái độ hối lỗi cũng tốt, tôi và cậu cũng chỉ là xích mích nho nhỏ, cũng chẳng có gì lớn hết! "
Nói xong cô duỗi tay một cái,mái tóc bạc khẽ động, trực tiếp nắm lấy cổ aó Lưu Tông Minh kéo lại, khuôn mặt tuấn tú áp sát:"Rõ ràng là cố ý hại tôi, không phải hay sao hả?Muốn tôi buông tha,cũng được.Đem di động ra gọi người bảo cậu làm, mau lên!!!!! "
Lưu Tông Minh chấn động:"Người,... người nào cơ chứ! "
"Bạn học à! "Phó Cửu cười chậm rãi, tay trái nhẹ nhàng vỗ mặt hắn:"Tôi không được kiên nhẫn cho lắm, cậu muốn tôi đánh cậu, hay là không đánh? "
Lưu Tông Minh im lặng.
Phó Cửu ung dung chậm rãi, đùi phải đặt lên đùi trái,vươn tay chuẩn bị váng xuống một đấm.-.
Lưu Tông Minh vội vàng duỗi tay chặn lại, sốt ruột hô to:"Tôi gọi, tôi gọi!! "
Phó Cửu cười nham hiểm, tiện tay ném hắn tới một góc tường.
Lưu Tông Minh biết rõ mình trốn không thoát, tên kia mạnh như thế, tên kia lại mạnh như thế, nếu mình không tuân theo thì sẽ chết chắc.
Trên thực tế, Lưu Tông Minh cực kì đau đớn nhưng quái lạ là trên người hắn không hề có một chút máu hay vết thương, nhưng lúc ấn điện thoại chỉ cần một cử động nho nhỏ thì cũng khiến toàn thân tê nhức.
Người ở đầu dây bên kia đã bắt máy, Phó Hi Minh bỗng thấy thật kì quái, tên này vô cớ gọi hắn để làm cái gì.
Hắn đem bút gõ vào bàn vài cái, cất giọng cao ngạo:"Có việc gì? "
"Phó,.. Phó thiếu,..... "Giọng Lưu Tông Minh hoảng sợ run run.
Phó Hi Minh nhíu mày:"Cậu đang ở đâu, xảy ra chuyện gì thế hả?"
Lưu Tông Minh vừa định mở miệng.
Phó Cửu liền kéo cổ tay cậu, ý bảo đưa điện thoại giao cho cô.
Lưu Tông Minh sao dám không nghe theo, bàn tay run run đưa điện thoại cho Phó Cửu.
Phó Cửu nhận lấy, nhếch đôi môi mỏng, tư thế như trước, tiếng nói lạnh băng:"Phó Hi Minh........
"Cậu, cậu,....."Lưu Tông Minh thật sự sợ hãi. Trong thời khắc Phó Cửu nhìn hắn bằng ánh mắt ấy, hắn liền nhớ tới loài động vật bò sát nguy hiểm, quả đúng như người ta nói, chỉ cần dùng một cử chỉ nho nhỏ thì Phó Cửu liền dọa người sợ chết, đến lúc đó cũng không cần chịu trách nhiệm gì.
Chẳng phải hắn vẫn là học sinh trung học hay sao?
Trước đây khi bọn họ đánh người, muốn đánh ai thì liền đánh.
Còn người này thì khác, đánh xong rồi còn muốn tiêu diệt chứng cứ?
Lưu Tông Minh nghĩ xong điểm này, không những không có được cảm giác nhẹ nhàng, ngược lại sau lưng còn toát mồ hôi lạnh.
Hắn lúc này mới phát hiện, ở nơi này căn bản sẽ không có người nào đi ngang.
Điều đó có nghĩa là, sẽ không ai có thể cứu hắn!
Phó Cửu không nhanh không chậm cười nhạt, chân dài chặn lại lối rời khỏi duy nhất, vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn, làm cho người ta có cảm giác như đang bị áp bức.
Lưu Tông Minh đứng lên không nổi, lắp bắp giải thích:"Phó Cửu, chúng ta,..... chúng ta đều là bạn học, bạn học thì chắc chắn sẽ có chút ít hiểu lầm, chuyện này chính là tôi không đúng, tôi thành thật xin lỗi.Lại còn,chúng ta lát nữa phải đến tham gia,muộn,... đến muộn không tốt cho lắm! "
Phó Cửu nghe xong, khẽ chớp đôi mi dài:"Có thái độ hối lỗi cũng tốt, tôi và cậu cũng chỉ là xích mích nho nhỏ, cũng chẳng có gì lớn hết! "
Nói xong cô duỗi tay một cái,mái tóc bạc khẽ động, trực tiếp nắm lấy cổ aó Lưu Tông Minh kéo lại, khuôn mặt tuấn tú áp sát:"Rõ ràng là cố ý hại tôi, không phải hay sao hả?Muốn tôi buông tha,cũng được.Đem di động ra gọi người bảo cậu làm, mau lên!!!!! "
Lưu Tông Minh chấn động:"Người,... người nào cơ chứ! "
"Bạn học à! "Phó Cửu cười chậm rãi, tay trái nhẹ nhàng vỗ mặt hắn:"Tôi không được kiên nhẫn cho lắm, cậu muốn tôi đánh cậu, hay là không đánh? "
Lưu Tông Minh im lặng.
Phó Cửu ung dung chậm rãi, đùi phải đặt lên đùi trái,vươn tay chuẩn bị váng xuống một đấm.-.
Lưu Tông Minh vội vàng duỗi tay chặn lại, sốt ruột hô to:"Tôi gọi, tôi gọi!! "
Phó Cửu cười nham hiểm, tiện tay ném hắn tới một góc tường.
Lưu Tông Minh biết rõ mình trốn không thoát, tên kia mạnh như thế, tên kia lại mạnh như thế, nếu mình không tuân theo thì sẽ chết chắc.
Trên thực tế, Lưu Tông Minh cực kì đau đớn nhưng quái lạ là trên người hắn không hề có một chút máu hay vết thương, nhưng lúc ấn điện thoại chỉ cần một cử động nho nhỏ thì cũng khiến toàn thân tê nhức.
Người ở đầu dây bên kia đã bắt máy, Phó Hi Minh bỗng thấy thật kì quái, tên này vô cớ gọi hắn để làm cái gì.
Hắn đem bút gõ vào bàn vài cái, cất giọng cao ngạo:"Có việc gì? "
"Phó,.. Phó thiếu,..... "Giọng Lưu Tông Minh hoảng sợ run run.
Phó Hi Minh nhíu mày:"Cậu đang ở đâu, xảy ra chuyện gì thế hả?"
Lưu Tông Minh vừa định mở miệng.
Phó Cửu liền kéo cổ tay cậu, ý bảo đưa điện thoại giao cho cô.
Lưu Tông Minh sao dám không nghe theo, bàn tay run run đưa điện thoại cho Phó Cửu.
Phó Cửu nhận lấy, nhếch đôi môi mỏng, tư thế như trước, tiếng nói lạnh băng:"Phó Hi Minh........
/717
|