ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH
Chương 173: Đối với em trai phải “dịu dàng”
/717
|
Editor: Kim Dạ Chi Nguyệt
“Tần, Tần thần!” Trần Hiểu Đồng nhìn thân ảnh cao lớn xuất hiện ngoài cửa, dọa giọng nói của hắn đều run rẩy, hiện tại trong đầu của hắn chỉ có một ý tưởng, thiếu gia nhà bọn họ lần này chết chắc rồi!
Phó Cửu cũng hơi dừng lại, sao có thể thốn như vậy, chỉ cần cô nói một câu mạnh miệng thì đại thần nhất định sẽ xuất hiện, người học tâm lý đều có thể dự đoán như thần?
Tần Mạc thờ ơ chuyển tầm mắt: “Sao không nói nữa? Đầu lưỡi bị mèo tha đi rồi? Tôi còn muốn nghe xem cậu phải ngủ với tôi như thế nào.”
Phó Cửu quay đầu đi, con mắt rất nghiêm túc: “Tôi sai rồi.”
Tần Mạc hay tay vòng qua ngực, đánh giá thiếu niên từ trên xuống dưới, ném ra hai chữ lạnh buốt: “Đi vào.”
Trần Hiểu Đông kéo cô lại: “Thiếu gia, nếu không, tôi... chúng ta báo cảnh sát đi! Tần thiếu hắn có thể hay không sẽ giết cậu đó.”
Phó Cửu cười nói: “Yên tâm, đại thần nhiều nhất chuẩn bị dây thừng đem tôi treo ở bên ngoài hít sương mai, bản lĩnh của tôi còn không sai, cậu đi nấu đồ ăn khuya trước đi, nếu tôi bị treo ở bên ngoài thì còn có cái để ăn.”
Trần Hiểu Đông:...
Hắn rất nghiêm túc lo lắng được chứ!
Đến hiện tại rồi mà thiếu gia còn có tâm tình trêu chọc!
Vì sao thiếu gia nhà bọn họ có lá gan lớn như vậy, đó là Tần thiếu, bóp chết một người cũng như là bóp chết một con kiến thôi!
Phó Cửu vừa đi vào phòng, liền bị Tần Mạc đè lại cái tay đang rảnh, thân mình đè thấp, kèm theo giọng nói có chút trầm: “Cậu nói, tôi nên đem cậu treo trên cây hay là trực tiếp cho cậu ra ngoài chạy mười vòng?”
“Tất cả đều không tốt.” Khuôn mặt Phó Cửu luôn sạch sẽ tuấn mỹ, làm cho người ta không thể tập trung, cô lộ răng nanh cười: “Tôi đẹp trai như vậy, vạn nhất sương mai làm ô nhiễm, ánh mắt nhiễm trùng thì nên xử lý thế nào, đến lúc đó thi không đạt chuẩn, chơi game cũng không được, như vậy không thể cùng chiến đội với anh Mạc được.”
Tần Mạ nhìn khuôn mặt tuấn tú trắng nõn trước mặt, cẩn thận suy nghĩ một chút, tướng mạo như vậy, nếu như nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ rực của con thỏ, quả thật có chút không hài hòa.
Chẳng qua, ánh mắt nhiễm trùng cũng tốt, ít nhất gia hỏa này có thể bớt trêu chọc người...
Nếu như hắn tàn nhẫn một chút, khẳng định sẽ đem tiểu tử này ném ra ngoài, quản hắn có nhiễm trùng mắt hay không.
Nhưng một khi trở thành em trai nuôi của hắn, liền phải chuyên tâm nuôi dưỡng, ra ngoài có bệnh cũng là vứt mặt mũi hắn.
“Cậu có thật nhiều lý do.” Tần Mạc buông thiếu niên ra, da thịt mịn màng còn lưu lại ở đầu ngón tay hắn, không nhịn được nhíu mày, quả nhiên là không đủ đàn ông.
Phó Cửu không nói chuyện, nhân cơ hội ngồi trở lại vị trí ban đầu của nguyên lai mình, tiếp tục ngậm bút, cô ghi nhớ đề tuyển chọn, khóe miệng gợi lên ý cười nhợt nhạt.
Biện pháp lấy lui làm tiến như vậy đối với đại thần mà nói quả nhiên dùng được.
Về sau sẽ dùn nhiều.
Phó Cửu chính nghĩ như vậy, liền thấy nam nhân đi tới, từ sau lưng cô duỗi tay trái, đem sách vật lý trước mặt cô hợp lại, giọng nói không lạnh không nhạt: “Hôm nay tới đây thôi, ngày mai lại nhớ vài công thức.”
Tóc bạc Phó Cửu có chút vểnh: “Nhớ công thức?”
“Vài cái để thi toàn quốc. “
Đại thần nói lên áp đề miệng lưỡi, giống như là không để ý ngày mai sẽ ăn gì.
Làm một cái học tra vừa mới nhập môn, Phó Cửu thật sự lý giải không được!
Ngày mai hỏi Dao Dao một chút, bọn học bá học vật lý tốt có phải hay không đều như vậy……
Chẳng qua, đối với nhiệm vụ học tập có thể hoàn thành trước tiên, Phó Cửu vẫn rất cao hứng, chân dài vừa thu lại, liền như vậy ngồi trên chiếc ghế, một tay ấn cổ mình, di chuyển qua lại, đôi mắt sáng ngời, tóc bạc câu người: “Cuối cùng có thể ngủ!”
“Tần, Tần thần!” Trần Hiểu Đồng nhìn thân ảnh cao lớn xuất hiện ngoài cửa, dọa giọng nói của hắn đều run rẩy, hiện tại trong đầu của hắn chỉ có một ý tưởng, thiếu gia nhà bọn họ lần này chết chắc rồi!
Phó Cửu cũng hơi dừng lại, sao có thể thốn như vậy, chỉ cần cô nói một câu mạnh miệng thì đại thần nhất định sẽ xuất hiện, người học tâm lý đều có thể dự đoán như thần?
Tần Mạc thờ ơ chuyển tầm mắt: “Sao không nói nữa? Đầu lưỡi bị mèo tha đi rồi? Tôi còn muốn nghe xem cậu phải ngủ với tôi như thế nào.”
Phó Cửu quay đầu đi, con mắt rất nghiêm túc: “Tôi sai rồi.”
Tần Mạc hay tay vòng qua ngực, đánh giá thiếu niên từ trên xuống dưới, ném ra hai chữ lạnh buốt: “Đi vào.”
Trần Hiểu Đông kéo cô lại: “Thiếu gia, nếu không, tôi... chúng ta báo cảnh sát đi! Tần thiếu hắn có thể hay không sẽ giết cậu đó.”
Phó Cửu cười nói: “Yên tâm, đại thần nhiều nhất chuẩn bị dây thừng đem tôi treo ở bên ngoài hít sương mai, bản lĩnh của tôi còn không sai, cậu đi nấu đồ ăn khuya trước đi, nếu tôi bị treo ở bên ngoài thì còn có cái để ăn.”
Trần Hiểu Đông:...
Hắn rất nghiêm túc lo lắng được chứ!
Đến hiện tại rồi mà thiếu gia còn có tâm tình trêu chọc!
Vì sao thiếu gia nhà bọn họ có lá gan lớn như vậy, đó là Tần thiếu, bóp chết một người cũng như là bóp chết một con kiến thôi!
Phó Cửu vừa đi vào phòng, liền bị Tần Mạc đè lại cái tay đang rảnh, thân mình đè thấp, kèm theo giọng nói có chút trầm: “Cậu nói, tôi nên đem cậu treo trên cây hay là trực tiếp cho cậu ra ngoài chạy mười vòng?”
“Tất cả đều không tốt.” Khuôn mặt Phó Cửu luôn sạch sẽ tuấn mỹ, làm cho người ta không thể tập trung, cô lộ răng nanh cười: “Tôi đẹp trai như vậy, vạn nhất sương mai làm ô nhiễm, ánh mắt nhiễm trùng thì nên xử lý thế nào, đến lúc đó thi không đạt chuẩn, chơi game cũng không được, như vậy không thể cùng chiến đội với anh Mạc được.”
Tần Mạ nhìn khuôn mặt tuấn tú trắng nõn trước mặt, cẩn thận suy nghĩ một chút, tướng mạo như vậy, nếu như nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ rực của con thỏ, quả thật có chút không hài hòa.
Chẳng qua, ánh mắt nhiễm trùng cũng tốt, ít nhất gia hỏa này có thể bớt trêu chọc người...
Nếu như hắn tàn nhẫn một chút, khẳng định sẽ đem tiểu tử này ném ra ngoài, quản hắn có nhiễm trùng mắt hay không.
Nhưng một khi trở thành em trai nuôi của hắn, liền phải chuyên tâm nuôi dưỡng, ra ngoài có bệnh cũng là vứt mặt mũi hắn.
“Cậu có thật nhiều lý do.” Tần Mạc buông thiếu niên ra, da thịt mịn màng còn lưu lại ở đầu ngón tay hắn, không nhịn được nhíu mày, quả nhiên là không đủ đàn ông.
Phó Cửu không nói chuyện, nhân cơ hội ngồi trở lại vị trí ban đầu của nguyên lai mình, tiếp tục ngậm bút, cô ghi nhớ đề tuyển chọn, khóe miệng gợi lên ý cười nhợt nhạt.
Biện pháp lấy lui làm tiến như vậy đối với đại thần mà nói quả nhiên dùng được.
Về sau sẽ dùn nhiều.
Phó Cửu chính nghĩ như vậy, liền thấy nam nhân đi tới, từ sau lưng cô duỗi tay trái, đem sách vật lý trước mặt cô hợp lại, giọng nói không lạnh không nhạt: “Hôm nay tới đây thôi, ngày mai lại nhớ vài công thức.”
Tóc bạc Phó Cửu có chút vểnh: “Nhớ công thức?”
“Vài cái để thi toàn quốc. “
Đại thần nói lên áp đề miệng lưỡi, giống như là không để ý ngày mai sẽ ăn gì.
Làm một cái học tra vừa mới nhập môn, Phó Cửu thật sự lý giải không được!
Ngày mai hỏi Dao Dao một chút, bọn học bá học vật lý tốt có phải hay không đều như vậy……
Chẳng qua, đối với nhiệm vụ học tập có thể hoàn thành trước tiên, Phó Cửu vẫn rất cao hứng, chân dài vừa thu lại, liền như vậy ngồi trên chiếc ghế, một tay ấn cổ mình, di chuyển qua lại, đôi mắt sáng ngời, tóc bạc câu người: “Cuối cùng có thể ngủ!”
/717
|