ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH
Chương 170: Đại thần bắt đầu xử lí Phó Cửu
/717
|
“Đổi khăn trải giường?” Phó Cửu nhắc nhở đại thần: “Hiện tại là buổi tối.” Buổi tối đổi khăn trải giường gì đó...
Tần Mạc cười như không cười lộ vẻ lãnh đạm, rất rõ ràng nói bốn chữ: “Xem rồi bẩn mắt.”
“Được rồi.” Phó Cửu lần này nhớ tới đại thần mắc bệnh sạch sẽ, dặn dò Trần Hiểu Đông rồi tiến vào.
Trần Hiểu Đông liên tiếp nháy mắt ra hiệu cho thiếu gia nhà mình.
Ở trong ấn tượng của hắn, Tần thiếu vừa mới hôn thiếu gia bọn họ.
Hắn nhất định phải chứng thực chuyện này có phải là sự thật không.
“Lấy cái khăn trải giường này, đem cái này đổi đi.” Phó Cửu hoàn toàn không hiển vẻ mặt của tiểu quản gia.
Trần Hiểu Đông liều mạng phiết miệng.
Phó Cửu nhướng mày: “Tình huống thế nào?”
Trần Hiểu Đông còn tưởng cấp chỉ ra hiện nhắc nhở.
Tần thiếu dựa vào cửa sổ sát đất, vừa lật sách vừa mở miệng, giọng nói trầm thấp cực hạn: “Đồ trong ngăn kéo cũng lấy ra ngoài, ném.”
Đồ trong ngăn kéo? Trần Hiểu Đông còn không biết là cái gì.
Chỉ thấy thiếu gia nhà bọn họ không chút tiếng động lôi ra đưa cho hắn hai cái... Áo lót của con gái?!
“Thiếu gia, nhà chúng ta như thế nào sẽ có loại đồ vật này!”
Trần Hiểu Đông lập tức kêu lên!
Phó Cửu rất bình tĩnh giải thích: “Của bạn, được rồi, nhanh cầm đồ vật ra ngoài đi, tôi cùng đại thần còn phải học tập.”
Một thoáng sững người này, chỉ chốc lát nữa chuyện nàng nói dối mang em gái về nhà ngủ sẽ bị lộ ra mất.
Bạn gì?!
Thiếu gia trước nay đều không có bằng được không!
Bị đẩy ra cửa Trần Hiểu đông biết là thiếu gia nhà bọn họ lừa gạt người.
Hơn nữa trước kia thiếu gia đều không có nhìn con gái, sao có thể…… Trần Hiểu Đông cúi đầu nhìn một đống quần áo cay mắt trong tay.
Chẳng lẽ…… Thiếu gia bởi vì muốn theo đuổi Tần thiếu, đã biến thái đến nỗi bắt đầu nghĩ mình là con gái?!
Hai mắt Trần Hiểu Đông chấn động, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hắn không muốn đem chuyện này nói cho phu nhân…… Không, vẫn là tính, thiếu gia vừa mới chuyển biến tốt hơn một chút, liền đem sự thật tàn nhẫn như vậy nói cho phu nhân, phu nhân nhất định sẽ chống đỡ không được!
Trong phòng, Tần mạc còn đứng ở cửa sổ trước, sau hắn bao phủ chính là sương mù dày đặc đầy trời, cái lạnh ấy, tựa như có thể xuyên qua cửa sổ, lan vào trong mắt hắn.
Bất kể là nơi nào, một khi đám nam nhân đứng như vậy, đều trông như sắp khai mở hội nghị quốc tế vậy.
Rõ ràng đơn giản chỉ là khóa bổ túc vật lý, cũng không biết là đại thần rốt cuộc là lớn lên như thế nào, được nuôi đến kiêu ngạo như vậy, làm cô đối với mẹ đại thần đều có điểm tò mò……
Tâm lí Phó Cửu hoạt động rất là phong phú, vừa muốn đi qua đi, tiếp tục đem dư lại đầu đề sao xong……
“Đây là sách cậu thường đọc? “Tần Mạc đem bìa ngoài sách trên tay chuyển qua tới, chỉ vì để thiếu niên xem rõ ràng hơn, khóe miệng còn cười trào phúng: “ ‘Bá đạo tổng tài yêu ta’ ‘ngủ cùng con nhà giàu’ ‘săn bắt tiểu cục cưng’ ‘giáo thảo bá đạo trốn đi đâu’? Mỗi một quyển đều là kiểu giống nhau, cô bé lọ lem gặp được bạch mã hoàng tử, a, thật là con mắt tốt.” (Tên tiếng trung 4 bộ: 《 霸道总裁爱上我 》 《 睡定豪门阔少 》 《 猎捕小甜心 》 《 霸道校草哪里逃 》. Dịch tên truyện có thể sai)
Phó Cửu sao có thể nghe không ra trong giọng nói ung dung kia có sự châm chọc, nghiêm túc nói: “Sinh hoạt ngày thường đều vất vả như vậy, tôi nghĩ lúc tôi đọc sách có thể thả lỏng tâm tình, như vậy thư không cần tự hỏi, vừa vặn tốt.”
“Tìm lý do không tồi.” Tần Mạc lại nhếch miệng, tuyệt đối không có ý tứ khích lệ:” Vậy cậu có biết hay không sách đó đều là ai xem? Con gái. Cậu một người nam nhân đọc truyện của con gái mà vẫn có thể kiêu ngạo? Vẫn là nói……” Phân tích đến đây, Tần Mạc dừng một chút, giọng điệu lạnh nhạt: “Cậu nguyên bản chính là một nam nhân.”
Tần Mạc cười như không cười lộ vẻ lãnh đạm, rất rõ ràng nói bốn chữ: “Xem rồi bẩn mắt.”
“Được rồi.” Phó Cửu lần này nhớ tới đại thần mắc bệnh sạch sẽ, dặn dò Trần Hiểu Đông rồi tiến vào.
Trần Hiểu Đông liên tiếp nháy mắt ra hiệu cho thiếu gia nhà mình.
Ở trong ấn tượng của hắn, Tần thiếu vừa mới hôn thiếu gia bọn họ.
Hắn nhất định phải chứng thực chuyện này có phải là sự thật không.
“Lấy cái khăn trải giường này, đem cái này đổi đi.” Phó Cửu hoàn toàn không hiển vẻ mặt của tiểu quản gia.
Trần Hiểu Đông liều mạng phiết miệng.
Phó Cửu nhướng mày: “Tình huống thế nào?”
Trần Hiểu Đông còn tưởng cấp chỉ ra hiện nhắc nhở.
Tần thiếu dựa vào cửa sổ sát đất, vừa lật sách vừa mở miệng, giọng nói trầm thấp cực hạn: “Đồ trong ngăn kéo cũng lấy ra ngoài, ném.”
Đồ trong ngăn kéo? Trần Hiểu Đông còn không biết là cái gì.
Chỉ thấy thiếu gia nhà bọn họ không chút tiếng động lôi ra đưa cho hắn hai cái... Áo lót của con gái?!
“Thiếu gia, nhà chúng ta như thế nào sẽ có loại đồ vật này!”
Trần Hiểu Đông lập tức kêu lên!
Phó Cửu rất bình tĩnh giải thích: “Của bạn, được rồi, nhanh cầm đồ vật ra ngoài đi, tôi cùng đại thần còn phải học tập.”
Một thoáng sững người này, chỉ chốc lát nữa chuyện nàng nói dối mang em gái về nhà ngủ sẽ bị lộ ra mất.
Bạn gì?!
Thiếu gia trước nay đều không có bằng được không!
Bị đẩy ra cửa Trần Hiểu đông biết là thiếu gia nhà bọn họ lừa gạt người.
Hơn nữa trước kia thiếu gia đều không có nhìn con gái, sao có thể…… Trần Hiểu Đông cúi đầu nhìn một đống quần áo cay mắt trong tay.
Chẳng lẽ…… Thiếu gia bởi vì muốn theo đuổi Tần thiếu, đã biến thái đến nỗi bắt đầu nghĩ mình là con gái?!
Hai mắt Trần Hiểu Đông chấn động, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hắn không muốn đem chuyện này nói cho phu nhân…… Không, vẫn là tính, thiếu gia vừa mới chuyển biến tốt hơn một chút, liền đem sự thật tàn nhẫn như vậy nói cho phu nhân, phu nhân nhất định sẽ chống đỡ không được!
Trong phòng, Tần mạc còn đứng ở cửa sổ trước, sau hắn bao phủ chính là sương mù dày đặc đầy trời, cái lạnh ấy, tựa như có thể xuyên qua cửa sổ, lan vào trong mắt hắn.
Bất kể là nơi nào, một khi đám nam nhân đứng như vậy, đều trông như sắp khai mở hội nghị quốc tế vậy.
Rõ ràng đơn giản chỉ là khóa bổ túc vật lý, cũng không biết là đại thần rốt cuộc là lớn lên như thế nào, được nuôi đến kiêu ngạo như vậy, làm cô đối với mẹ đại thần đều có điểm tò mò……
Tâm lí Phó Cửu hoạt động rất là phong phú, vừa muốn đi qua đi, tiếp tục đem dư lại đầu đề sao xong……
“Đây là sách cậu thường đọc? “Tần Mạc đem bìa ngoài sách trên tay chuyển qua tới, chỉ vì để thiếu niên xem rõ ràng hơn, khóe miệng còn cười trào phúng: “ ‘Bá đạo tổng tài yêu ta’ ‘ngủ cùng con nhà giàu’ ‘săn bắt tiểu cục cưng’ ‘giáo thảo bá đạo trốn đi đâu’? Mỗi một quyển đều là kiểu giống nhau, cô bé lọ lem gặp được bạch mã hoàng tử, a, thật là con mắt tốt.” (Tên tiếng trung 4 bộ: 《 霸道总裁爱上我 》 《 睡定豪门阔少 》 《 猎捕小甜心 》 《 霸道校草哪里逃 》. Dịch tên truyện có thể sai)
Phó Cửu sao có thể nghe không ra trong giọng nói ung dung kia có sự châm chọc, nghiêm túc nói: “Sinh hoạt ngày thường đều vất vả như vậy, tôi nghĩ lúc tôi đọc sách có thể thả lỏng tâm tình, như vậy thư không cần tự hỏi, vừa vặn tốt.”
“Tìm lý do không tồi.” Tần Mạc lại nhếch miệng, tuyệt đối không có ý tứ khích lệ:” Vậy cậu có biết hay không sách đó đều là ai xem? Con gái. Cậu một người nam nhân đọc truyện của con gái mà vẫn có thể kiêu ngạo? Vẫn là nói……” Phân tích đến đây, Tần Mạc dừng một chút, giọng điệu lạnh nhạt: “Cậu nguyên bản chính là một nam nhân.”
/717
|