ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH
Chương 125: Ai nói tôi làm anh trai không đạt tiêu chuẩn
/717
|
“Tôi không cần theo đuổi bạn gái, sẽ có phụ nữ tự động tới theo đuổi tôi.” Tiếng nói của Tần Mạc rất nhạt, khuôn mặt tuấn tú đè thấp theo, đến cả hơi thở đều đánh vào trên môi Phó Cửu: “Cho nên cậu nói những lời này cũng không thích hợp suy xét trong phạm vi của tôi. Ngoan một chút, nghe lời một chút, đừng để tôi vặn gãy cổ cậu mới khiến cậu tuân thủ theo, hiểu chưa?”
Tần Mạc nói xong câu này liền buông thiếu niên ra, tấm lưng cao lớn kia thậm chí khá chắc chắn.
Chỉ là lời nói này của đại thần, Phó Cửu xác thật có chút khó có thể phản bác.
Dựa theo loại hình của người đàn ông này, đúng thật sẽ không lo chuyện bạn gái.
Ở Giang Thành, không chỉ riêng các thiếu nữ chơi trò chơi cung phụng anh như thần, ngay cả những tiểu thư thế gia không chơi game đều không có ai có thể cự tuyệt được dụ hoặc quyền thế của nhà họ Tần.
Hơn nữa… Mặc dù đem những thứ đó vứt bỏ, với dáng người và gương mặt kia của đại thần phỏng chừng chỉ cần đi làm Ngưu Lang* tại quán ăn đêm cũng sẽ là kẻ đoạt vị trí đầu bảng… Sau này cô vẫn không nên lấy chuyện bạn gái đến công kích đại thần, hoàn toàn công kích không tới.
*Ngưu Lang là cách gọi những người trong đội ngũ “trai đẹp” tiếp rượu tại các quán bar, sàn nhảy.
Không giống như đại thần công kích thành tích của cô, một phát đánh một phát chuẩn… Nghĩ đến đây, Phó Cửu lại có chút buồn bực nho nhỏ, chuẩn bị dùng nồi lẩu thịt bò nóng hầm hập để an ủi chênh lệch trong lòng mình.
Nhưng sự thật lại không giống suy nghĩ, sau khi ngồi xuống, trên bàn cơm chỉ bày một một chén đũa, nó được đặt tại vị trí trước mặt người đàn ông kia.
Phó Cửu cười nhạt ngước mắt nhìn dì Trương, khuôn mặt tuấn mỹ sạch sẽ tràn ngập ánh mặt trời.
Dì Trương lại không dám đối diện với ánh mắt của thiếu niên xinh đẹp này, chỉ luôn liên tiếp nghiêng đầu nhìn bên phía Tần Mạc, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Phó Cửu vừa thấy tình huống này liền biết đại thần đã phân phó gì đó, không quanh co lòng vòng nói với Tần Mạc: “Anh Mạc, chén đũa của tôi đâu?” Thịt bò cay trong nồi lẩu sôi sùng sục, nếu lúc này gắp ra, nhét thành một miệng to, giữa môi răng đều toàn hương thơm, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng cảm thấy ngon.
Tần Mạc thản nhiên nháy mắt một chút, sau đó dùng đũa gặp vài miếng thịt bò bỏ vào trong chén của mình: “Tôi làm anh trai không đạt tiêu chuẩn, tất nhiên là tôi ăn, cậu nhìn.”
Phó Cửu: “...” Đại thần, làm người thật sự không thể tàn nhẫn như vậy, nếu không sẽ không có bạn bè, anh biết không?
Tần Mạc lại liếc mắt quét cô một cái, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ tuấn tú của thiếu niên tức khắc suy sụp xuống, đôi mắt xinh đẹp còn đang nhìn mình, tóc màu bạc mượt mà nhìn có chút vô tội.
Này lại làm anh nhớ tới chuyện thiếu niên vẫn đang trong thời kỳ phản nghịch, bắt đầu tự nhủ với chính mình xem có phải hơi quá phận hay không.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên thiếu niên tới làm khách trong nhà...
“Rất muốn ăn thịt bò?” Tần Mạc hỏi người đối diện.
Phó Cửu chống cằm, đầu lưỡi liếm môi dưới, soái khí tà nịnh: “Anh còn hỏi? Anh Mạc, tôi bồi anh đánh tennis lâu như vậy, đã đói bụng từ sớm.”
Tần Mạc nói xong câu này liền buông thiếu niên ra, tấm lưng cao lớn kia thậm chí khá chắc chắn.
Chỉ là lời nói này của đại thần, Phó Cửu xác thật có chút khó có thể phản bác.
Dựa theo loại hình của người đàn ông này, đúng thật sẽ không lo chuyện bạn gái.
Ở Giang Thành, không chỉ riêng các thiếu nữ chơi trò chơi cung phụng anh như thần, ngay cả những tiểu thư thế gia không chơi game đều không có ai có thể cự tuyệt được dụ hoặc quyền thế của nhà họ Tần.
Hơn nữa… Mặc dù đem những thứ đó vứt bỏ, với dáng người và gương mặt kia của đại thần phỏng chừng chỉ cần đi làm Ngưu Lang* tại quán ăn đêm cũng sẽ là kẻ đoạt vị trí đầu bảng… Sau này cô vẫn không nên lấy chuyện bạn gái đến công kích đại thần, hoàn toàn công kích không tới.
*Ngưu Lang là cách gọi những người trong đội ngũ “trai đẹp” tiếp rượu tại các quán bar, sàn nhảy.
Không giống như đại thần công kích thành tích của cô, một phát đánh một phát chuẩn… Nghĩ đến đây, Phó Cửu lại có chút buồn bực nho nhỏ, chuẩn bị dùng nồi lẩu thịt bò nóng hầm hập để an ủi chênh lệch trong lòng mình.
Nhưng sự thật lại không giống suy nghĩ, sau khi ngồi xuống, trên bàn cơm chỉ bày một một chén đũa, nó được đặt tại vị trí trước mặt người đàn ông kia.
Phó Cửu cười nhạt ngước mắt nhìn dì Trương, khuôn mặt tuấn mỹ sạch sẽ tràn ngập ánh mặt trời.
Dì Trương lại không dám đối diện với ánh mắt của thiếu niên xinh đẹp này, chỉ luôn liên tiếp nghiêng đầu nhìn bên phía Tần Mạc, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Phó Cửu vừa thấy tình huống này liền biết đại thần đã phân phó gì đó, không quanh co lòng vòng nói với Tần Mạc: “Anh Mạc, chén đũa của tôi đâu?” Thịt bò cay trong nồi lẩu sôi sùng sục, nếu lúc này gắp ra, nhét thành một miệng to, giữa môi răng đều toàn hương thơm, chỉ cần tưởng tượng thôi cũng cảm thấy ngon.
Tần Mạc thản nhiên nháy mắt một chút, sau đó dùng đũa gặp vài miếng thịt bò bỏ vào trong chén của mình: “Tôi làm anh trai không đạt tiêu chuẩn, tất nhiên là tôi ăn, cậu nhìn.”
Phó Cửu: “...” Đại thần, làm người thật sự không thể tàn nhẫn như vậy, nếu không sẽ không có bạn bè, anh biết không?
Tần Mạc lại liếc mắt quét cô một cái, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ tuấn tú của thiếu niên tức khắc suy sụp xuống, đôi mắt xinh đẹp còn đang nhìn mình, tóc màu bạc mượt mà nhìn có chút vô tội.
Này lại làm anh nhớ tới chuyện thiếu niên vẫn đang trong thời kỳ phản nghịch, bắt đầu tự nhủ với chính mình xem có phải hơi quá phận hay không.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên thiếu niên tới làm khách trong nhà...
“Rất muốn ăn thịt bò?” Tần Mạc hỏi người đối diện.
Phó Cửu chống cằm, đầu lưỡi liếm môi dưới, soái khí tà nịnh: “Anh còn hỏi? Anh Mạc, tôi bồi anh đánh tennis lâu như vậy, đã đói bụng từ sớm.”
/717
|