ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH
Chương 10: Hắc Đào Z không phải giáo viên mà là một học sinh
/717
|
Ấn vào nút tầng cao nhất trong thang máy.
Mập Mạp dẫn đầu xông lên sân thượng.
Cứ tưởng vẫn còn ở đó, thế nhưng rỗng tuếch!
Một bóng người cũng không có?
Tại sao lại như vậy?
“Tổng giám đốc Tần.” Mập Mạp sắc mắt khó coi quay đầu: “Nhất định Hắc Đào Z ở chỗ này, không có sai!”
Nói như vậy thế thì người đâu?
Mập Mạp sốt ruột vội đi tìm.
Tần Mạc đi tới vài bước, hai mắt sắc bén quét qua giấy gói kẹo vẫn còn giữ độ ấm đang nằm trên mặt đất.
“Ở đây đúng thật từng có người.” Tần Mạc nói, quân ủng màu đen hung hăng nghiền lên mặt giấy gói kẹo. Đứng trên sân thượng nhìn xuống toàn bộ quanh cảnh trường học, đồng phục chiến đội tung bay tựa như thiên thần: “Hắc Đào Z là một học sinh.”
Mập Mạp mắng “Mẹ kiếp” một tiếng: “Sao lại đoán như vậy?”
“Có giáo viên nào nhàm chán đến mức sẽ ăn kẹo que. Ngay từ đầu cậu đã suy đoán phương hướng sai rồi.” Tần Mạc di chuyển ánh mắt đặt trên người hắn.
Đúng thật là Mập Mạp chống cự không nổi ánh mắt và hơi thở của loại người như tổng giám đốc Tần.
Cuối cùng vẫn không tìm được Hắc Đào Z, Tần Mạc có chút không cao hứng.
Mập Mạp chột dạ sờ sờ mũi: “Này, chuyện này cũng không nên trách tôi. Tôi thấy thao tác của Hắc Đào Z lợi hại như vậy nên cho rằng hắn ít nhất cũng là một giáo viên, sao có thể nghĩ đến việc hắn chỉ là một học sinh.” Học sinh nha! Nơi này là trường cao trung, có tên học sinh nào lợi hại đến mức có thể đối kháng cùng hắn?!
“Mập Mạp, anh đang khinh thường học sinh à? Tôi cũng là một học sinh nhưng lúc chơi game đánh còn lợi hại hơn anh nha!” COCO không phục cào tường.
Bỗng nhiên Tần Mạc nâng tay lên, ánh mắt đảo qua một vòng.
Hiện trường lập tức an tĩnh!
“Có tiếng gì ở đằng kia.” Giọng nói của Tần Mạc lạnh nhạt nhưng lại mang theo tia khiến người khác tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh. Ném xuống một chữ, ngầm có một chút độc ác: “Tìm!”
Bọn bảo tiêu mặc quần áo màu đen lập tức tản ra xung quanh, tìm kiếm mọi ngóc ngách trên sân thượng.
Đột nhiên có người hô lên: “Thiếu gia, ở chỗ này!”
Đó là cái thùng rác.
Bên trong đó có một vật màu trắng, rõ ràng là Ipad Air 2.
May mắn không có hư hao gì, nhưng mà không có dấu vết lưu lại. Tiếng kêu lúc nãy là do Ipad này vọng lại, nghe vô cùng rõ ràng.
“Đây là của Hắc Đào Z bỏ lại?” Trong mắt Mập Mạp hiện lên một tia khiếp sợ.
Trước nay Tần Mạc đều không có lấy cái gì ở trong thùng rác. Mày nhíu một chút, vươn tay trái ra lập tức có người đưa lên một bao tay màu đen.
“Tắt máy sao?” COCO trừng lớn hai mắt: “Tại sao hắn lại muốn ném ở chỗ này?”
Biểu tình của Mập Mạp trầm xuống: “Hắn phát hiện chúng ta đang tìm hắn, dứt khoát chặt đứt dấu vết, thật là giảo hoạt! Đừng nói cho tôi biết, hắn đúng là dùng Ipad để đối kháng với tôi!”
“Vậy thì thế nào?” COCO không hiểu, dùng cái gì rất quan trọng hay sao?
Ánh mắt Mập Mạp trở nên nghiêm túc: “Tốc độ vận hành của Ipad kém hơn so với notebook bình thường ít nhất năm lần! Nếu hắn dùng là Ipad, cậu có hay không nghĩ tới một ngày nào đó hắn dùng notebook sẽ có hiệu quả như thế nào?”
COCO nghe xong liền chấn kinh! (1)
(1) Chấn động, kinh ngạc.
Mập Mạp nghĩ đến khả năng này, hai mắt trở nên thất thần: “Đến cả đại khái vị trí cố định của hắn tôi cũng không tìm được. Người lợi hại như vậy tại sao lại không có mặt trong bảng xếp hạng? Hắn rốt cuộc là ai? Một... Học sinh cao trung sao?”
Tần Mạc đứng một bên, hai chân thon dài, sườn mặt kiêu ngạo, hai mắt thâm thúy băng hàn tựa như vũng nước sâu, đầu ngón tay lướt qua màn hình cứng nhắc. Bỗng nhiên bên trong hiện lên dòng chữ!
“K O.”
Mập Mạp dẫn đầu xông lên sân thượng.
Cứ tưởng vẫn còn ở đó, thế nhưng rỗng tuếch!
Một bóng người cũng không có?
Tại sao lại như vậy?
“Tổng giám đốc Tần.” Mập Mạp sắc mắt khó coi quay đầu: “Nhất định Hắc Đào Z ở chỗ này, không có sai!”
Nói như vậy thế thì người đâu?
Mập Mạp sốt ruột vội đi tìm.
Tần Mạc đi tới vài bước, hai mắt sắc bén quét qua giấy gói kẹo vẫn còn giữ độ ấm đang nằm trên mặt đất.
“Ở đây đúng thật từng có người.” Tần Mạc nói, quân ủng màu đen hung hăng nghiền lên mặt giấy gói kẹo. Đứng trên sân thượng nhìn xuống toàn bộ quanh cảnh trường học, đồng phục chiến đội tung bay tựa như thiên thần: “Hắc Đào Z là một học sinh.”
Mập Mạp mắng “Mẹ kiếp” một tiếng: “Sao lại đoán như vậy?”
“Có giáo viên nào nhàm chán đến mức sẽ ăn kẹo que. Ngay từ đầu cậu đã suy đoán phương hướng sai rồi.” Tần Mạc di chuyển ánh mắt đặt trên người hắn.
Đúng thật là Mập Mạp chống cự không nổi ánh mắt và hơi thở của loại người như tổng giám đốc Tần.
Cuối cùng vẫn không tìm được Hắc Đào Z, Tần Mạc có chút không cao hứng.
Mập Mạp chột dạ sờ sờ mũi: “Này, chuyện này cũng không nên trách tôi. Tôi thấy thao tác của Hắc Đào Z lợi hại như vậy nên cho rằng hắn ít nhất cũng là một giáo viên, sao có thể nghĩ đến việc hắn chỉ là một học sinh.” Học sinh nha! Nơi này là trường cao trung, có tên học sinh nào lợi hại đến mức có thể đối kháng cùng hắn?!
“Mập Mạp, anh đang khinh thường học sinh à? Tôi cũng là một học sinh nhưng lúc chơi game đánh còn lợi hại hơn anh nha!” COCO không phục cào tường.
Bỗng nhiên Tần Mạc nâng tay lên, ánh mắt đảo qua một vòng.
Hiện trường lập tức an tĩnh!
“Có tiếng gì ở đằng kia.” Giọng nói của Tần Mạc lạnh nhạt nhưng lại mang theo tia khiến người khác tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh. Ném xuống một chữ, ngầm có một chút độc ác: “Tìm!”
Bọn bảo tiêu mặc quần áo màu đen lập tức tản ra xung quanh, tìm kiếm mọi ngóc ngách trên sân thượng.
Đột nhiên có người hô lên: “Thiếu gia, ở chỗ này!”
Đó là cái thùng rác.
Bên trong đó có một vật màu trắng, rõ ràng là Ipad Air 2.
May mắn không có hư hao gì, nhưng mà không có dấu vết lưu lại. Tiếng kêu lúc nãy là do Ipad này vọng lại, nghe vô cùng rõ ràng.
“Đây là của Hắc Đào Z bỏ lại?” Trong mắt Mập Mạp hiện lên một tia khiếp sợ.
Trước nay Tần Mạc đều không có lấy cái gì ở trong thùng rác. Mày nhíu một chút, vươn tay trái ra lập tức có người đưa lên một bao tay màu đen.
“Tắt máy sao?” COCO trừng lớn hai mắt: “Tại sao hắn lại muốn ném ở chỗ này?”
Biểu tình của Mập Mạp trầm xuống: “Hắn phát hiện chúng ta đang tìm hắn, dứt khoát chặt đứt dấu vết, thật là giảo hoạt! Đừng nói cho tôi biết, hắn đúng là dùng Ipad để đối kháng với tôi!”
“Vậy thì thế nào?” COCO không hiểu, dùng cái gì rất quan trọng hay sao?
Ánh mắt Mập Mạp trở nên nghiêm túc: “Tốc độ vận hành của Ipad kém hơn so với notebook bình thường ít nhất năm lần! Nếu hắn dùng là Ipad, cậu có hay không nghĩ tới một ngày nào đó hắn dùng notebook sẽ có hiệu quả như thế nào?”
COCO nghe xong liền chấn kinh! (1)
(1) Chấn động, kinh ngạc.
Mập Mạp nghĩ đến khả năng này, hai mắt trở nên thất thần: “Đến cả đại khái vị trí cố định của hắn tôi cũng không tìm được. Người lợi hại như vậy tại sao lại không có mặt trong bảng xếp hạng? Hắn rốt cuộc là ai? Một... Học sinh cao trung sao?”
Tần Mạc đứng một bên, hai chân thon dài, sườn mặt kiêu ngạo, hai mắt thâm thúy băng hàn tựa như vũng nước sâu, đầu ngón tay lướt qua màn hình cứng nhắc. Bỗng nhiên bên trong hiện lên dòng chữ!
“K O.”
/717
|