Năm được gả đến Vân Triều, ta mới tròn mười bốn tuổi.
Thái tử Vân Triều, cũng là phu quân của ta, lúc đó đối xử với ta vô cùng lạnh nhạt. Điều này khiến ta nhiều lần tự hỏi lòng từ lúc đến đã gây chuyện gì phiền toái cho chàng, hay có thái độ gì chưa đúng mực. Thế nhưng ta biết, bản thân đã được dạy dỗ vô cùng chu đáo, chuyện sai lễ tiết là không có khả năng.
Không lâu sau ta mới biết, thực ra ta không phải là thái tử phi đầu tiên của chàng. Người phụ nữ kết tóc se duyên với chàng năm năm trước, vì sự xuất hiện của đạo thánh chỉ liên hôn mà mất chức vị thái tử phi. Nghe nói, nàng quá đau khổ cùng bế tắc nên đã trầm mình tự tử. Tang lễ cũng vừa được tổ chức ba tháng trước.
Đối với tình thế éo le này, ta cảm thấy vô cùng vô tội cùng khó xử. Bức chết nàng ấy không phải ta, mà là hoàng đế hai nước. Bản thân ta được gả đến đất nước xa xôi này cũng là ngàn vạn bất đắc dĩ, nếu được lựa chọn, ta vẫn muốn tiếp tục làm quận chúa Lạc Chinh, được cha mẹ thương yêu, người người ngưỡng mộ.
Thế nhưng, đã đến bước đường này, ta chỉ có một con đường: nắm được trái tim trượng phu, từng bước từng bước leo lên chức vị hoàng hậu. Ha! Từ lúc mới hiểu chuyện, ta đã bị nhồi nhét đủ thứ âm mưu cùng trách nhiệm hoàng tộc vào đầu, ngươi nghĩ ta có thể nghĩ khác, làm khác ư?
Ta lén lúc sai người đến am ni cô ở rất ra kinh thành để điều tra. Tại đó, có một người đàn bà già nua hơn tuổi, đầu óc cũng không còn minh mẫn, nhưng nghe nói đó chính là thân mẫu của chàng.
Về việc tại sao mẹ ruột của đương kim thái tử lại không phải là hoàng hậu đương triều, phải kể đến câu chuyện của phụ hoàng của chàng, cũng là hoàng đế lúc bấy giờ, Duệ Đế.
Duệ Đế nổi tiếng là vị vua thiện chiến, thành công chinh đoạt nhiều vùng đất, biến Vân Triều từ một nước nhỏ thành quốc gia hùng mạnh, giàu có. Nghe nói lúc trẻ ngài vừa anh tuấn vừa dũng mãnh, không biết đã đốn ngã trái tim bao nhiêu thiếu nữ. Thế nhưng ngài chỉ yêu một người, chính là con gái cả của Thái phó đương triều.
Chiến sự qua đi, những tưởng ngài có thể thuận lợi rước nàng vào cung, sắc phong làm hậu. Thế nhưng ngay trước đại hôn, người ngài yêu bị người ta bắt cóc, trên giường chỉ còn lại một vũng máu.
Duệ Đế hết sức đau buồn, thề không lấy người nào khác.
Thế nhưng cái ghế quốc mẫu không thể bỏ không, bởi vì như thế cũng có nghĩa, ngài sẽ không có người thừa kế. Các quan đại thần cùng quỳ xuống cầu xin, mong Duệ Đế mau mau thu nạp phi tần. Giữa lúc đau lòng cùng bối rối, ngài vô tình nhìn thấy con gái út của Thái phó. Nàng giống chị gái mình như đúc. Bèn không nghĩ ngợi nhiều, ngài sắc phong nàng làm hoàng hậu.
Nhiều năm sau, có một vị sứ giả từ Lạc Chinh xa xôi đưa đến mật báo, ngài mới biết người mình yêu tha thiết trước đây vẫn còn sống. Nàng thậm chí còn sinh hạ cho ngài một đứa con trai kháu khỉnh. Chỉ có điều, trải qua bao đau đớn cùng cơ cực, đầu óc nàng đã không còn minh mẫn.
Thì ra, bọn bắt cóc là tàn dư của một bại quốc dưới tay ngài. Chúng hận ngài thấu xương, nhưng không thể đối phó ngài nên đành lập mưu bắt cóc, tra tấn người ngài yêu. Xong việc, chúng bỏ nàng lại miếu hoang. Rất may nàng cùng thai nhi được một đoàn thương nhân giàu có đi ngang qua cứu mạng, từ đó hai mẹ con lưu lạc qua nhiều vùng đất xa lạ. Đến Lạc Chinh, họ mới được người hoàng thất phát hiện, cứu giúp.
Quốc vương Lạc Chinh nổi danh là người hiền nghĩa. Duệ Đế cảm kích ơn cứu giúp vợ con, quyết định thiết lập quan hệ bằng hữu với Lạc Chinh, thậm chí còn nhắc đến chuyện liên hôn của hai bên hoàng thất. Sau đó, ngài tuyên bố với thiên hạ rằng Trần Văn Nghĩa là được sinh ra trước khi mẹ chàng bị bắt cóc, đưa chàng lên chức thái tử. Mẹ chàng cũng được truy phong làm Cố Hậu. Như vậy, ngài chẳng những không đả động gì tới chuyện bà còn sống, mà còn bí mật đưa bà đi giấu trong am ni cô. Ngay cả em gái bà là Hoàng Hậu đương triều cũng không mảy may hay biết.
Lúc mới biết chuyện, ta luôn cảm thấy cách giải quyết của Duệ Đế vô cùng khó hiểu. Sau này khi lớn lên một chút, ta mới nhận ra đây là cách làm ổn thỏa nhất.
Trở lại chủ đề chính, hoàng đế Lạc Chinh vào một ngày đẹp trời chợt nhớ chuyện cũ, liền phái sứ giả đến Vân Triều nhắc chuyện liên hôn. Duệ Đế liền vui vẻ đồng ý. Thế nhưng con trai thứ hai của ngài, lúc này đang chinh chiến ở xa, đánh chết cũng không chịu quay về cưới vợ. Không muốn mất mặt với sứ giả nước bạn, ngài đành ban thánh chỉ phế thái tử phi, buộc thái tử tiếp nhận quận chúa của Lạc Chinh làm vợ chính thức.
Cô quận chúa được cử đi liên hôn trong hoàn cảnh vô cùng lãng nhách đó, không may lại chính là ta. Trần Văn Nghĩa hận ta, xa lánh ta mấy năm liền cũng có cái lý của chàng. Thế nhưng ta nào chịu để yên như vậy? Chẳng những ta phải khiến chàng yêu ta, suốt đời này chỉ có mình ta, mà còn để chàng lập con trai ta làm thái tử.
Để làm được việc đó, ta buộc phải quên bản thân mình là ai. Ta biết mình vốn dĩ kiêu ngạo, thế nhưng khi làm thái tử phi của chàng, ta dần dần trở thành một người hiền thục, dịu dàng. Nỗ lực không ngừng của ta cuối cùng cũng được đền đáp. Ba năm trước, cuối cùng chàng cũng chấp nhận ta, lúc đăng cơ còn lập tức phong ta làm Hoàng Hậu. Trong mắt chàng, ta luôn coi trọng đại cục, luôn biết nhún nhường và suy nghĩ cho người khác. Chàng tin tình yêu ta dành cho chàng là chân thật, thậm chí ta có thể chết vì chàng.
Bởi vì, thái tử phi quá cố của chàng là một người như vậy.
Rất lâu, rất lâu sau này, trong lúc say, vẫn có lúc chàng gọi ta bằng một cái tên khác. Cái tên quen thuộc mà ta hận tới thấu xương. Dĩ nhiên, là tên của người ở dưới mộ kia. Cùng với những lần nói mơ đó, chàng bắt đầu lên cơn ho. Ban đầu chỉ là con ho nhè nhẹ, sau đó ngày một kéo dài.
Mãi hai năm sau khi đến Vân Triều, ta mới được gặp em trai cùng cha khác mẹ với chàng. Lần đầu nhìn thấy Trần Văn Dự, ta đang đứng trên thành cao, nhìn hắn mặc áo giáp đen, cưỡi con chiến mã tiến về phía cổng thành trong tiếng hô mừng vang dội. Ta đọc được trong mắt dân chúng, vị hoàng tử này tựa như một chiến thần đang hạ giới, kẻ mà bọn họ vừa kính sợ vừa yêu thương. Ấn tượng mà người này để lại thật sự rất lớn. Hắn càng đến gần cánh cổng, ta càng cảm thấy trong lòng bức bối không thôi. Trượng phu của ta vốn dĩ nên là hắn. Một người trẻ tuổi anh khí ngút trời như vậy, lại là con trai của đương kim hoàng hậu, tại sao lại không trở thành thái tử? Cho dù hắn không làm thái tử, bản quận chúa ta cũng chưa hề chê bai. Thế nhưng sau này ta mới biết, hắn vốn dĩ không thích phụ nữ. Thật đáng tiếc thay. Dù vậy, ta cũng không ngừng suy nghĩ, nếu Trần Văn Dự là thái tử, nếu hắn lấy ta… có phải ta không phải sống cuộc sống giả tạo, ẩn nhẫn này hay không? Từ đó, ta bất giác theo dõi từng bước chân của Trần Văn Dự. Ta phát hiện, em trai của Thái tử chẳng những thiện chiến, mà còn có tài trí hơn người.
Không biết từ khi nào, câu hỏi quen thuộc lúc nhàn rỗi của ta trở thành: “Hoàng đệ đã đi đến đâu?” Những lúc ta hỏi như vậy, tên thái giám thân cận liền quỳ mọp xuống nền điện, tỉ mỉ kể lại từng chiến công của hắn.
Có một hôm, tên nô tài nói với ta: “Bẩm nương nương, tối qua vương gia ngủ với công chúa Long Hà tới sáng mới dậy. Làm trễ mất hai canh giờ xuất phát dự tính.” Tin tức này khiến ta quá đỗi ngạc nhiên, ngay cả tách trà trên tay cũng suýt nữa làm đổ mất. Ta bật cười: “Nô tài to gan! Bổn cung bảo ngươi dệt chuyện để chọc cười sao?” Nhưng kẻ kia dù sợ hãi, vẫn một mực quả biết: “Nương nương xin đừng tức giận làm ảnh hưởng thai khí! Những điều nô tài nói đều là sự thật từ mật thám truyền về! Nghe nói nàng kia là mỹ nữ bậc nhất, lại kiên trung gan dạ, khiến vương gia rung động từ cái nhìn đầu tiên…”
Mỹ nữ bậc nhất? Kiên trung gan dạ? Ha ha. Khá lắm, thế mà Trần Văn Dự ngươi lại bảo mình không thích phụ nữ ư! Ta cảm thấy việc này hết sức nực cười. Nhưng không hiểu sao, trong nụ cười của ta lúc này lại lẫn thêm nước mắt.
Trên đời này, ta hận nhất hai loại người: kẻ lừa dối ta, và kẻ từ chối ta. Dù không nói ra, Trần Văn Nghĩa luôn âm thầm xem ta là một người đàn bà khác. Còn em trai của chàng, chẳng những lừa dối tất cả mọi người trong đó có ta, mà trước đây còn từng từ chối hôn sự với ta. Nếu hắn không thích phụ nữ thì đành thôi, nhưng đằng này không phải vậy. Vì sao lúc đó cứ nhất quyết từ chối quận chúa cao quý là ta? Lẽ nào trước kia hắn cho rằng ta quá chua ngoa kiêu ngạo, hoặc không đủ xinh đẹp để sánh vai với hắn? Dù là lý do nào đi nữa, ta hận hắn đã từ chối ta. Cơn hận này như cây đinh đâm vào thịt, càng ngày càng đâm sâu, thật không thể khiến ta ngủ ngon giấc.
Nhưng dù vậy, ta vẫn luôn mỉm cười. Ta muốn cả thiên hạ đều biết, hoàng hậu hiền lương thục đức là ta dốc sức tác thành cho hắn cùng người con gái kia. Ta muốn hắn biết cảm giác hạnh phúc, rồi mất đi hạnh phúc là như thế nào.
Lạc Chinh gửi đến tin tức: Thái tử Lạc Chinh đã qua đời. Kèm theo đó là một bức mật thư. Ta vừa đốt bức thư đã đọc, nụ cười chế giễu càng khắc sâu trên môi. Trong hoàng tộc, thứ gọi là tình thân kia cũng chỉ mỏng manh như tờ giấy trắng. Nhìn tình hình trước mắt xem: người xưng huynh gọi đệ, chém giết nhau nào có nề chi? Điều này cũng khiến ta nổi lên suy nghĩ, Trần Văn Dự “anh dũng thiện chiến kia”liệu có sẽ chẳng có ngày cướp ngôi từ người anh trai đang suy yếu? Ha! Ta lại có thêm một lý do để hận hắn: là mối họa đối với ngai vàng của con trai ta!
Ta vừa suy nghĩ đến thất thần, vừa vuốt ve chiếc bụng tròn trĩnh của mình. Long vị sẽ là của con ta, không ai có thể thay đổi được điều đó. Để bảo vệ quyền lực tuyệt đối tại Vân Triều, ta buộc phải lập tức đưa ra quyết định.
Ta nhấp một ngụm trà đắng, cất giọng uy nghi: “Truyền Ngọc Loan đưa con bé Dư Ảnh trong vương phủ đến. Còn nữa, chuẩn bị giấy mực. Bổn cung muốn gửi thư về Lạc Chinh.”
Thái tử Vân Triều, cũng là phu quân của ta, lúc đó đối xử với ta vô cùng lạnh nhạt. Điều này khiến ta nhiều lần tự hỏi lòng từ lúc đến đã gây chuyện gì phiền toái cho chàng, hay có thái độ gì chưa đúng mực. Thế nhưng ta biết, bản thân đã được dạy dỗ vô cùng chu đáo, chuyện sai lễ tiết là không có khả năng.
Không lâu sau ta mới biết, thực ra ta không phải là thái tử phi đầu tiên của chàng. Người phụ nữ kết tóc se duyên với chàng năm năm trước, vì sự xuất hiện của đạo thánh chỉ liên hôn mà mất chức vị thái tử phi. Nghe nói, nàng quá đau khổ cùng bế tắc nên đã trầm mình tự tử. Tang lễ cũng vừa được tổ chức ba tháng trước.
Đối với tình thế éo le này, ta cảm thấy vô cùng vô tội cùng khó xử. Bức chết nàng ấy không phải ta, mà là hoàng đế hai nước. Bản thân ta được gả đến đất nước xa xôi này cũng là ngàn vạn bất đắc dĩ, nếu được lựa chọn, ta vẫn muốn tiếp tục làm quận chúa Lạc Chinh, được cha mẹ thương yêu, người người ngưỡng mộ.
Thế nhưng, đã đến bước đường này, ta chỉ có một con đường: nắm được trái tim trượng phu, từng bước từng bước leo lên chức vị hoàng hậu. Ha! Từ lúc mới hiểu chuyện, ta đã bị nhồi nhét đủ thứ âm mưu cùng trách nhiệm hoàng tộc vào đầu, ngươi nghĩ ta có thể nghĩ khác, làm khác ư?
Ta lén lúc sai người đến am ni cô ở rất ra kinh thành để điều tra. Tại đó, có một người đàn bà già nua hơn tuổi, đầu óc cũng không còn minh mẫn, nhưng nghe nói đó chính là thân mẫu của chàng.
Về việc tại sao mẹ ruột của đương kim thái tử lại không phải là hoàng hậu đương triều, phải kể đến câu chuyện của phụ hoàng của chàng, cũng là hoàng đế lúc bấy giờ, Duệ Đế.
Duệ Đế nổi tiếng là vị vua thiện chiến, thành công chinh đoạt nhiều vùng đất, biến Vân Triều từ một nước nhỏ thành quốc gia hùng mạnh, giàu có. Nghe nói lúc trẻ ngài vừa anh tuấn vừa dũng mãnh, không biết đã đốn ngã trái tim bao nhiêu thiếu nữ. Thế nhưng ngài chỉ yêu một người, chính là con gái cả của Thái phó đương triều.
Chiến sự qua đi, những tưởng ngài có thể thuận lợi rước nàng vào cung, sắc phong làm hậu. Thế nhưng ngay trước đại hôn, người ngài yêu bị người ta bắt cóc, trên giường chỉ còn lại một vũng máu.
Duệ Đế hết sức đau buồn, thề không lấy người nào khác.
Thế nhưng cái ghế quốc mẫu không thể bỏ không, bởi vì như thế cũng có nghĩa, ngài sẽ không có người thừa kế. Các quan đại thần cùng quỳ xuống cầu xin, mong Duệ Đế mau mau thu nạp phi tần. Giữa lúc đau lòng cùng bối rối, ngài vô tình nhìn thấy con gái út của Thái phó. Nàng giống chị gái mình như đúc. Bèn không nghĩ ngợi nhiều, ngài sắc phong nàng làm hoàng hậu.
Nhiều năm sau, có một vị sứ giả từ Lạc Chinh xa xôi đưa đến mật báo, ngài mới biết người mình yêu tha thiết trước đây vẫn còn sống. Nàng thậm chí còn sinh hạ cho ngài một đứa con trai kháu khỉnh. Chỉ có điều, trải qua bao đau đớn cùng cơ cực, đầu óc nàng đã không còn minh mẫn.
Thì ra, bọn bắt cóc là tàn dư của một bại quốc dưới tay ngài. Chúng hận ngài thấu xương, nhưng không thể đối phó ngài nên đành lập mưu bắt cóc, tra tấn người ngài yêu. Xong việc, chúng bỏ nàng lại miếu hoang. Rất may nàng cùng thai nhi được một đoàn thương nhân giàu có đi ngang qua cứu mạng, từ đó hai mẹ con lưu lạc qua nhiều vùng đất xa lạ. Đến Lạc Chinh, họ mới được người hoàng thất phát hiện, cứu giúp.
Quốc vương Lạc Chinh nổi danh là người hiền nghĩa. Duệ Đế cảm kích ơn cứu giúp vợ con, quyết định thiết lập quan hệ bằng hữu với Lạc Chinh, thậm chí còn nhắc đến chuyện liên hôn của hai bên hoàng thất. Sau đó, ngài tuyên bố với thiên hạ rằng Trần Văn Nghĩa là được sinh ra trước khi mẹ chàng bị bắt cóc, đưa chàng lên chức thái tử. Mẹ chàng cũng được truy phong làm Cố Hậu. Như vậy, ngài chẳng những không đả động gì tới chuyện bà còn sống, mà còn bí mật đưa bà đi giấu trong am ni cô. Ngay cả em gái bà là Hoàng Hậu đương triều cũng không mảy may hay biết.
Lúc mới biết chuyện, ta luôn cảm thấy cách giải quyết của Duệ Đế vô cùng khó hiểu. Sau này khi lớn lên một chút, ta mới nhận ra đây là cách làm ổn thỏa nhất.
Trở lại chủ đề chính, hoàng đế Lạc Chinh vào một ngày đẹp trời chợt nhớ chuyện cũ, liền phái sứ giả đến Vân Triều nhắc chuyện liên hôn. Duệ Đế liền vui vẻ đồng ý. Thế nhưng con trai thứ hai của ngài, lúc này đang chinh chiến ở xa, đánh chết cũng không chịu quay về cưới vợ. Không muốn mất mặt với sứ giả nước bạn, ngài đành ban thánh chỉ phế thái tử phi, buộc thái tử tiếp nhận quận chúa của Lạc Chinh làm vợ chính thức.
Cô quận chúa được cử đi liên hôn trong hoàn cảnh vô cùng lãng nhách đó, không may lại chính là ta. Trần Văn Nghĩa hận ta, xa lánh ta mấy năm liền cũng có cái lý của chàng. Thế nhưng ta nào chịu để yên như vậy? Chẳng những ta phải khiến chàng yêu ta, suốt đời này chỉ có mình ta, mà còn để chàng lập con trai ta làm thái tử.
Để làm được việc đó, ta buộc phải quên bản thân mình là ai. Ta biết mình vốn dĩ kiêu ngạo, thế nhưng khi làm thái tử phi của chàng, ta dần dần trở thành một người hiền thục, dịu dàng. Nỗ lực không ngừng của ta cuối cùng cũng được đền đáp. Ba năm trước, cuối cùng chàng cũng chấp nhận ta, lúc đăng cơ còn lập tức phong ta làm Hoàng Hậu. Trong mắt chàng, ta luôn coi trọng đại cục, luôn biết nhún nhường và suy nghĩ cho người khác. Chàng tin tình yêu ta dành cho chàng là chân thật, thậm chí ta có thể chết vì chàng.
Bởi vì, thái tử phi quá cố của chàng là một người như vậy.
Rất lâu, rất lâu sau này, trong lúc say, vẫn có lúc chàng gọi ta bằng một cái tên khác. Cái tên quen thuộc mà ta hận tới thấu xương. Dĩ nhiên, là tên của người ở dưới mộ kia. Cùng với những lần nói mơ đó, chàng bắt đầu lên cơn ho. Ban đầu chỉ là con ho nhè nhẹ, sau đó ngày một kéo dài.
Mãi hai năm sau khi đến Vân Triều, ta mới được gặp em trai cùng cha khác mẹ với chàng. Lần đầu nhìn thấy Trần Văn Dự, ta đang đứng trên thành cao, nhìn hắn mặc áo giáp đen, cưỡi con chiến mã tiến về phía cổng thành trong tiếng hô mừng vang dội. Ta đọc được trong mắt dân chúng, vị hoàng tử này tựa như một chiến thần đang hạ giới, kẻ mà bọn họ vừa kính sợ vừa yêu thương. Ấn tượng mà người này để lại thật sự rất lớn. Hắn càng đến gần cánh cổng, ta càng cảm thấy trong lòng bức bối không thôi. Trượng phu của ta vốn dĩ nên là hắn. Một người trẻ tuổi anh khí ngút trời như vậy, lại là con trai của đương kim hoàng hậu, tại sao lại không trở thành thái tử? Cho dù hắn không làm thái tử, bản quận chúa ta cũng chưa hề chê bai. Thế nhưng sau này ta mới biết, hắn vốn dĩ không thích phụ nữ. Thật đáng tiếc thay. Dù vậy, ta cũng không ngừng suy nghĩ, nếu Trần Văn Dự là thái tử, nếu hắn lấy ta… có phải ta không phải sống cuộc sống giả tạo, ẩn nhẫn này hay không? Từ đó, ta bất giác theo dõi từng bước chân của Trần Văn Dự. Ta phát hiện, em trai của Thái tử chẳng những thiện chiến, mà còn có tài trí hơn người.
Không biết từ khi nào, câu hỏi quen thuộc lúc nhàn rỗi của ta trở thành: “Hoàng đệ đã đi đến đâu?” Những lúc ta hỏi như vậy, tên thái giám thân cận liền quỳ mọp xuống nền điện, tỉ mỉ kể lại từng chiến công của hắn.
Có một hôm, tên nô tài nói với ta: “Bẩm nương nương, tối qua vương gia ngủ với công chúa Long Hà tới sáng mới dậy. Làm trễ mất hai canh giờ xuất phát dự tính.” Tin tức này khiến ta quá đỗi ngạc nhiên, ngay cả tách trà trên tay cũng suýt nữa làm đổ mất. Ta bật cười: “Nô tài to gan! Bổn cung bảo ngươi dệt chuyện để chọc cười sao?” Nhưng kẻ kia dù sợ hãi, vẫn một mực quả biết: “Nương nương xin đừng tức giận làm ảnh hưởng thai khí! Những điều nô tài nói đều là sự thật từ mật thám truyền về! Nghe nói nàng kia là mỹ nữ bậc nhất, lại kiên trung gan dạ, khiến vương gia rung động từ cái nhìn đầu tiên…”
Mỹ nữ bậc nhất? Kiên trung gan dạ? Ha ha. Khá lắm, thế mà Trần Văn Dự ngươi lại bảo mình không thích phụ nữ ư! Ta cảm thấy việc này hết sức nực cười. Nhưng không hiểu sao, trong nụ cười của ta lúc này lại lẫn thêm nước mắt.
Trên đời này, ta hận nhất hai loại người: kẻ lừa dối ta, và kẻ từ chối ta. Dù không nói ra, Trần Văn Nghĩa luôn âm thầm xem ta là một người đàn bà khác. Còn em trai của chàng, chẳng những lừa dối tất cả mọi người trong đó có ta, mà trước đây còn từng từ chối hôn sự với ta. Nếu hắn không thích phụ nữ thì đành thôi, nhưng đằng này không phải vậy. Vì sao lúc đó cứ nhất quyết từ chối quận chúa cao quý là ta? Lẽ nào trước kia hắn cho rằng ta quá chua ngoa kiêu ngạo, hoặc không đủ xinh đẹp để sánh vai với hắn? Dù là lý do nào đi nữa, ta hận hắn đã từ chối ta. Cơn hận này như cây đinh đâm vào thịt, càng ngày càng đâm sâu, thật không thể khiến ta ngủ ngon giấc.
Nhưng dù vậy, ta vẫn luôn mỉm cười. Ta muốn cả thiên hạ đều biết, hoàng hậu hiền lương thục đức là ta dốc sức tác thành cho hắn cùng người con gái kia. Ta muốn hắn biết cảm giác hạnh phúc, rồi mất đi hạnh phúc là như thế nào.
Lạc Chinh gửi đến tin tức: Thái tử Lạc Chinh đã qua đời. Kèm theo đó là một bức mật thư. Ta vừa đốt bức thư đã đọc, nụ cười chế giễu càng khắc sâu trên môi. Trong hoàng tộc, thứ gọi là tình thân kia cũng chỉ mỏng manh như tờ giấy trắng. Nhìn tình hình trước mắt xem: người xưng huynh gọi đệ, chém giết nhau nào có nề chi? Điều này cũng khiến ta nổi lên suy nghĩ, Trần Văn Dự “anh dũng thiện chiến kia”liệu có sẽ chẳng có ngày cướp ngôi từ người anh trai đang suy yếu? Ha! Ta lại có thêm một lý do để hận hắn: là mối họa đối với ngai vàng của con trai ta!
Ta vừa suy nghĩ đến thất thần, vừa vuốt ve chiếc bụng tròn trĩnh của mình. Long vị sẽ là của con ta, không ai có thể thay đổi được điều đó. Để bảo vệ quyền lực tuyệt đối tại Vân Triều, ta buộc phải lập tức đưa ra quyết định.
Ta nhấp một ngụm trà đắng, cất giọng uy nghi: “Truyền Ngọc Loan đưa con bé Dư Ảnh trong vương phủ đến. Còn nữa, chuẩn bị giấy mực. Bổn cung muốn gửi thư về Lạc Chinh.”
/48
|