Dư Ảnh từng là công chúa, vốn chẳng lạ gì với mỹ lệ cùng sang quý chốn cung đình. Huống chi, so với mức độ ăn chơi xa xỉ của vua chúa Long Hà, hoàng cung Vân Triều được xây dựng và bày trí thanh nhã, giản dị hơn rất nhiều. Vượt qua trùng trùng lớp lớp hành lang cùng sân rộng, Ngọc Hoa cô cô dẫn nàng đến Phượng Cung của hoàng hậu Tuyết Chinh. Trước mặt Dư Ảnh là một người phụ nữ tầm hai mươi, sóng mũi đẹp, khuôn mặt hết sức thanh thoát, dịu dàng. Nàng vận cung trang rộng màu vàng nhạt, ngồi tựa vào ghế êm nạm vàng, tầm mắt mải hướng ra ngoài cửa sổ. Không biết vô tình hay cố ý, người phụ nữ cao quý ấy lại ngẩn người rất lâu, dường như không để ý tới sự hiện diện của người mới đến là Dư Ảnh. Dư Ảnh quỳ dưới nền đất cứng đến hai chân tê rần, mới có một cung nữ áo hồng ngập ngừng lên tiếng: “Nương nương… Dư Ảnh tiểu thư đã hành lễ rất lâu rồi.” Tuyết Chinh như được kéo ra từ cõi mộng, nở nụ cười hiền từ nói: “Muội muội, mau đứng lên đi! Bổn cung mải nghĩ ngợi vẩn vơ, đã khiến muội chờ lâu rồi.”
Giọng nói ngọt ngào tựa nước đường, từng giọt từng giọt đặc sánh ngấm vào tim.
Cách đó ngàn dặm là Lạc Chinh, vùng cao nguyên giáp ranh phía bắc của Vân Triều. Khí hậu nơi đây khắc nghiệt, chưa vào giữa thu đã bắt đầu lạnh giá. Trần Văn Dự có lai lịch hoàng thất, áo ấm da thú thuộc hàng thượng hạng, thế nhưng cũng không khỏi nhớ nhung cảm giác ấm áp của vùng đồng bằng phía nam. Gần nửa tháng trôi qua, đoàn người của chàng tới đây đã được non năm ngày, thế nhưng tang lễ của thái tử Lạc Chinh vẫn chưa tới hồi kết, từng đoàn sứ thần các nước lân cận vẫn còn chưa có dấu hiệu quay đầu trở về. Quốc gia này nổi tiếng tổ chức nghi lễ phiền phức, xa xỉ, thế nhưng nơi đây cũng là đồng minh hùng mạnh của Vân Triều. Hai nước đã từ lâu xây dựng quan hệ hảo hữu, quận chúa của Lạc Chinh từ bảy năm trước được gả sang liên hôn với thái tử Trần Văn Nghĩa, hiện là hoàng hậu của Vân Triều.
Trần Văn Dự lười nhác rảo bước dọc theo hành lanh đá râm ran tiếng cầu khấn siêu độ, trong đầu suy tính ngày về. Chợt có một tiếng động kỳ lạ cất lên, chàng vội lách người vào một căn phòng nhỏ, đanh giọng nói: “Có chuyện gì sao?” Kẻ áo đen quỳ dưới đất lần đầu tiên có biểu hiện bối rối, lôi từ ngực áo ra chừng năm sáu cuộn giấy nhỏ, ngập ngừng nói: “Chủ nhân, đây… có vẻ như là tiểu thư Dư Ảnh muốn chuyển đến người…” Trần Văn Dự không vội giơ tay nhận, mà nheo mắt như đang che giấu đi ánh lửa, giọng càng trầm hơn: “Nàng ấy làm sao mà phát hiện ra các ngươi? Chẳng lẽ Ám Đội bất cẩn đến nỗi một cô bé con yếu đuối cũng có thể phát hiện ra?” Người áo đen càng thêm lúng túng, thầm trách bản thân xui xẻo nên mới bị đồng đội ép đi làm người báo tin cho chủ nhân. Hắn bèn nói một hơi dài, tỏ ý phân bua: “Bẩm chủ nhân, Ám Đội không hề sơ suất. Chỉ là tiểu thư Dư Ảnh ngày ngày ngồi dưới gốc cây mà Ám Đội ẩn nấp lén vẽ chân dung của chủ nhân, sau đó lại ném xuống gốc cây…” Nghe tới đây, kẻ đang nghiêm khắc như hung thần chợt đực mặt ra một lúc, rồi bất ngờ chuyển sang tủm tỉm mỉm cười, xua tay nói: “Ta hiểu rồi, ngươi mau đi đi… mau đi đi!” Người áo đen đi một lúc lâu, nụ cười tươi của Trần Văn Dự mới dần dần thu lại, thành một vầng cong trên khóe mắt. Chàng vừa cất bước trong dòng âm thanh mơ hồ, vừa không ngừng tự vấn: cô bé con bề ngoài ngây thơ yếu đuối đó, thực ra đều là giả vờ có phải không? Trong mắt chàng, nàng vừa thông minh lém lỉnh, lại che giấu nhiều bí mật. Nhưng hơn tất cả, trong lòng nàng có chàng, có phải không?
Mấy ngày nay, trong hoàng cung Vân Triều loan truyền tin đồn rằng người con gái được Hắc Vương Gia mang về từ Long Hà mấy tháng trước vì giỏi nấu ăn cùng làm vườn nên thường xuyên được hoàng hậu triệu vào cung. Cứ hai, ba ngày là nàng lại được triệu kiến một lần, dù rằng chỉ được giữ lại chưa tới một canh giờ. Cung nữ trong Phượng Cung có lúc dẫn lời hoàng hậu rằng, tiểu thư Dư Ảnh thật ra là một người rất thú vị: giỏi cầm kỳ thi họa, nói chuyện khéo léo dễ nghe, lại biết quan tâm người khác. Hoàng hậu được nàng xoa bóp ấn huyệt cho, tinh thần dạo này dường như tốt lên hẳn, sức khỏe cũng được cải thiện rất nhiều. Người tinh ý đều có thể nhận ra, dường như hoàng hậu muốn chứng tỏ cho toàn thiên hạ biết, nàng rất thích Dư Ảnh, thậm chí xem nàng như em gái ruột.
Dư Ảnh vào cung lần thứ ba, được hoàng hậu Tuyết Chinh đang mang thai bảy tháng đón tiếp tại vườn hoa nhỏ trong Phượng Cung. Hai người bàn luận một chút về các loại thức ăn bồi bổ cho thai nhi, chợt Hoàng Hậu nói: “Muội muội, bổn cung luôn có một chuyện canh cánh trong lòng. Bổn cung lại xem muội như em gái ruột, không biết muội có sẵn lòng nghe chút giãi bày?” Dư Ảnh dịu dàng thưa: “Thưa nương nương, nếu người có nỗi niềm muốn bộc bạch với Dư Ảnh, dân nữ sẵn sang lắng nghe.” Hoàng Hậu nghe thế thì thở một hơi dài, quay mặt nhìn về phía xa xăm: “Là chuyện của anh họ bổn cung ở Lạc Chinh… Bổn cung muốn thắp cho huynh ấy một nén nhang, còn muốn cầu huynh ấy phù hộ cho đứa cháu chưa ra đời này, thế nhưng hiện tại mang thai quá bất tiện…”
Dư Ảnh nghe xong tới đây đã có chút linh cảm chẳng lành. Hoàng hậu chợt nói tiếp: “Muội muội, hay là muội thay mặt bổn cung đi lên chùa Liên Sơn một chuyến, muội thấy thế nào?” Chùa Liên Sơn nằm trên một ngọn núi bên ngoài kinh đô, nổi tiếng linh thiêng. Dù ở xa hoàng cung, hang năm vẫn thường có nhiều người hoàng tộc đến viếng. Hoàng hậu nói xong, thấy người đối diện có vẻ hơi phòng bị, liền bật cười nói: “Chẳng lẽ muội muội nghĩ bổn cung bắt nàng đi chùa là ức hiếp muội, để muội chịu khổ sao?” Dư Ảnh lúc này mới chậm rãi quỳ xuống, giọng nói nhẹ như sương: “Dư Ảnh nào dám! Được hoàng hậu tin tưởng, dân nữ có mừng còn không kịp. Huống chi đây là việc nghĩa, dân nữ không thế chối từ…”
Lời quốc mẫu nhờ cậy, mở miệng chối từ được sao?
Trần Văn Dự lần này đến Lạc Chinh thật ra không chỉ mang sứ mệnh dự tang. Chàng dành phần lớn thời gian ở lại Lạc Chinh để nắm bắt tình hình, xây dựng cơ sở mật thám riêng cho Vân Triều. Sau nhiều ngày cân đo giữa các thế lực, chàng nhận ra rằng tranh đấu chưa đến giai đoạn cao trào, nên thực lực giữa hai bên vừa non kém vừa chưa phát huy hết sức mạnh.Thế giới của chàng từ lúc sinh ra không chỉ có những lời xã giao nạm vàng hay cảm xúc giả dối đầy chân thật, mà còn là thế giới của chính trị, mưu quyền, phe phái, bè cánh. Mỗi khi một thế lực quyền lực sụp đổ, cũng là lúc trò chơi chính trị một lần nữa xoay vần. Thái Tử của Lạc Chinh qua đời, hai thế lực của hai vị Hoàng Nam lớn nhất không khỏi rục rịch. Đừng quên người kế ngôi sẽ quyết định mối quan hệ hữu hảo giữa hai nước có thể tiếp tục thuận lợi hay không, chưa kể nếu Lạc Chinh rơi vào hỗn loạn không thể cứu vãn, khả năng Vân Triều thâu tóm vùng đất này cũng không phải là thấp. Tuy nhiên, ủng hộ sai phe cũng không tốt cho vị thế của Vân Triều… Nhị Hoàng Tử năm nay vừa tròn hai mươi, văn võ song toàn, mẹ lại là Quý Phi, ngôi vị Thái Tử tưởng như đã nắm trong tầm tay. Thế nhưng lại còn có Tứ Hoàng Tử tuy nhỏ tuổi nhưng đã mệnh danh là thần đồng, tấm lòng lương thiện, rất được người dân ủng hộ. Xét về thế lực, Nhị Hoàng Tử dường như nắm thế chủ động. Thế nhưng hoàng đế Lạc Chinh lại là người rất coi trọng lòng dân, thế nên Tứ Hoàng Tử cũng là một ứng viên sáng giá.
Trần Văn Dự quyết định, Vân Triều tạm thời đứng ở thế trung lập để quan sát thêm tình hình. Người của Tứ Hoàng Tử và Nhị Hoàng tử đều từng gửi thiếp mời, nhưng chàng từ chối gặp, lấy lý do sức khỏe không tốt. Thay vào đó, chàng đến dùng bữa tại nhà Tuyết Vương Gia, cũng ở phe trung lập, lại là nhà mẹ đẻ của chị dâu chàng. Tuyết Vương Gia năm nay ngoài năm mươi tuổi nhưng vẫn còn tráng kiện, đôi mắt ưng đánh giá Trần Văn Dự, hào sảng nói: “Từng nghe nói Hắc Vương Gia của Vân Triều anh hùng thiện chiến, nay được gặp mặt, mới biết bề ngoài cậu còn có chút giống với văn nhân!” Trần Văn Dự không lấy lời nhận xét này làm buồn, chỉ khẽ gật đầu: “Được vương gia khen ngợi là phúc của tiểu sinh!” Thấy người kia cũng biết đùa cợt, Tuyết Vương Gia hơi ngẩn ra một chút, rồi hai người cùng bật cười.
Buổi tối, một cái bóng đen nhẹ lách vào phòng của Trần Văn Dự, dâng lên một bức mật thư. Chỉ thấy chàng đọc thư xong, khuôn mặt lập tức tái đi. Hôm sau quốc vương Lạc Chinh nhận được một lá thư màu vàng có đóng dấu Vân Triều, mới biết Hắc Vương Gia đã dẫn người quay về nước trong đêm.
Giọng nói ngọt ngào tựa nước đường, từng giọt từng giọt đặc sánh ngấm vào tim.
Cách đó ngàn dặm là Lạc Chinh, vùng cao nguyên giáp ranh phía bắc của Vân Triều. Khí hậu nơi đây khắc nghiệt, chưa vào giữa thu đã bắt đầu lạnh giá. Trần Văn Dự có lai lịch hoàng thất, áo ấm da thú thuộc hàng thượng hạng, thế nhưng cũng không khỏi nhớ nhung cảm giác ấm áp của vùng đồng bằng phía nam. Gần nửa tháng trôi qua, đoàn người của chàng tới đây đã được non năm ngày, thế nhưng tang lễ của thái tử Lạc Chinh vẫn chưa tới hồi kết, từng đoàn sứ thần các nước lân cận vẫn còn chưa có dấu hiệu quay đầu trở về. Quốc gia này nổi tiếng tổ chức nghi lễ phiền phức, xa xỉ, thế nhưng nơi đây cũng là đồng minh hùng mạnh của Vân Triều. Hai nước đã từ lâu xây dựng quan hệ hảo hữu, quận chúa của Lạc Chinh từ bảy năm trước được gả sang liên hôn với thái tử Trần Văn Nghĩa, hiện là hoàng hậu của Vân Triều.
Trần Văn Dự lười nhác rảo bước dọc theo hành lanh đá râm ran tiếng cầu khấn siêu độ, trong đầu suy tính ngày về. Chợt có một tiếng động kỳ lạ cất lên, chàng vội lách người vào một căn phòng nhỏ, đanh giọng nói: “Có chuyện gì sao?” Kẻ áo đen quỳ dưới đất lần đầu tiên có biểu hiện bối rối, lôi từ ngực áo ra chừng năm sáu cuộn giấy nhỏ, ngập ngừng nói: “Chủ nhân, đây… có vẻ như là tiểu thư Dư Ảnh muốn chuyển đến người…” Trần Văn Dự không vội giơ tay nhận, mà nheo mắt như đang che giấu đi ánh lửa, giọng càng trầm hơn: “Nàng ấy làm sao mà phát hiện ra các ngươi? Chẳng lẽ Ám Đội bất cẩn đến nỗi một cô bé con yếu đuối cũng có thể phát hiện ra?” Người áo đen càng thêm lúng túng, thầm trách bản thân xui xẻo nên mới bị đồng đội ép đi làm người báo tin cho chủ nhân. Hắn bèn nói một hơi dài, tỏ ý phân bua: “Bẩm chủ nhân, Ám Đội không hề sơ suất. Chỉ là tiểu thư Dư Ảnh ngày ngày ngồi dưới gốc cây mà Ám Đội ẩn nấp lén vẽ chân dung của chủ nhân, sau đó lại ném xuống gốc cây…” Nghe tới đây, kẻ đang nghiêm khắc như hung thần chợt đực mặt ra một lúc, rồi bất ngờ chuyển sang tủm tỉm mỉm cười, xua tay nói: “Ta hiểu rồi, ngươi mau đi đi… mau đi đi!” Người áo đen đi một lúc lâu, nụ cười tươi của Trần Văn Dự mới dần dần thu lại, thành một vầng cong trên khóe mắt. Chàng vừa cất bước trong dòng âm thanh mơ hồ, vừa không ngừng tự vấn: cô bé con bề ngoài ngây thơ yếu đuối đó, thực ra đều là giả vờ có phải không? Trong mắt chàng, nàng vừa thông minh lém lỉnh, lại che giấu nhiều bí mật. Nhưng hơn tất cả, trong lòng nàng có chàng, có phải không?
Mấy ngày nay, trong hoàng cung Vân Triều loan truyền tin đồn rằng người con gái được Hắc Vương Gia mang về từ Long Hà mấy tháng trước vì giỏi nấu ăn cùng làm vườn nên thường xuyên được hoàng hậu triệu vào cung. Cứ hai, ba ngày là nàng lại được triệu kiến một lần, dù rằng chỉ được giữ lại chưa tới một canh giờ. Cung nữ trong Phượng Cung có lúc dẫn lời hoàng hậu rằng, tiểu thư Dư Ảnh thật ra là một người rất thú vị: giỏi cầm kỳ thi họa, nói chuyện khéo léo dễ nghe, lại biết quan tâm người khác. Hoàng hậu được nàng xoa bóp ấn huyệt cho, tinh thần dạo này dường như tốt lên hẳn, sức khỏe cũng được cải thiện rất nhiều. Người tinh ý đều có thể nhận ra, dường như hoàng hậu muốn chứng tỏ cho toàn thiên hạ biết, nàng rất thích Dư Ảnh, thậm chí xem nàng như em gái ruột.
Dư Ảnh vào cung lần thứ ba, được hoàng hậu Tuyết Chinh đang mang thai bảy tháng đón tiếp tại vườn hoa nhỏ trong Phượng Cung. Hai người bàn luận một chút về các loại thức ăn bồi bổ cho thai nhi, chợt Hoàng Hậu nói: “Muội muội, bổn cung luôn có một chuyện canh cánh trong lòng. Bổn cung lại xem muội như em gái ruột, không biết muội có sẵn lòng nghe chút giãi bày?” Dư Ảnh dịu dàng thưa: “Thưa nương nương, nếu người có nỗi niềm muốn bộc bạch với Dư Ảnh, dân nữ sẵn sang lắng nghe.” Hoàng Hậu nghe thế thì thở một hơi dài, quay mặt nhìn về phía xa xăm: “Là chuyện của anh họ bổn cung ở Lạc Chinh… Bổn cung muốn thắp cho huynh ấy một nén nhang, còn muốn cầu huynh ấy phù hộ cho đứa cháu chưa ra đời này, thế nhưng hiện tại mang thai quá bất tiện…”
Dư Ảnh nghe xong tới đây đã có chút linh cảm chẳng lành. Hoàng hậu chợt nói tiếp: “Muội muội, hay là muội thay mặt bổn cung đi lên chùa Liên Sơn một chuyến, muội thấy thế nào?” Chùa Liên Sơn nằm trên một ngọn núi bên ngoài kinh đô, nổi tiếng linh thiêng. Dù ở xa hoàng cung, hang năm vẫn thường có nhiều người hoàng tộc đến viếng. Hoàng hậu nói xong, thấy người đối diện có vẻ hơi phòng bị, liền bật cười nói: “Chẳng lẽ muội muội nghĩ bổn cung bắt nàng đi chùa là ức hiếp muội, để muội chịu khổ sao?” Dư Ảnh lúc này mới chậm rãi quỳ xuống, giọng nói nhẹ như sương: “Dư Ảnh nào dám! Được hoàng hậu tin tưởng, dân nữ có mừng còn không kịp. Huống chi đây là việc nghĩa, dân nữ không thế chối từ…”
Lời quốc mẫu nhờ cậy, mở miệng chối từ được sao?
Trần Văn Dự lần này đến Lạc Chinh thật ra không chỉ mang sứ mệnh dự tang. Chàng dành phần lớn thời gian ở lại Lạc Chinh để nắm bắt tình hình, xây dựng cơ sở mật thám riêng cho Vân Triều. Sau nhiều ngày cân đo giữa các thế lực, chàng nhận ra rằng tranh đấu chưa đến giai đoạn cao trào, nên thực lực giữa hai bên vừa non kém vừa chưa phát huy hết sức mạnh.Thế giới của chàng từ lúc sinh ra không chỉ có những lời xã giao nạm vàng hay cảm xúc giả dối đầy chân thật, mà còn là thế giới của chính trị, mưu quyền, phe phái, bè cánh. Mỗi khi một thế lực quyền lực sụp đổ, cũng là lúc trò chơi chính trị một lần nữa xoay vần. Thái Tử của Lạc Chinh qua đời, hai thế lực của hai vị Hoàng Nam lớn nhất không khỏi rục rịch. Đừng quên người kế ngôi sẽ quyết định mối quan hệ hữu hảo giữa hai nước có thể tiếp tục thuận lợi hay không, chưa kể nếu Lạc Chinh rơi vào hỗn loạn không thể cứu vãn, khả năng Vân Triều thâu tóm vùng đất này cũng không phải là thấp. Tuy nhiên, ủng hộ sai phe cũng không tốt cho vị thế của Vân Triều… Nhị Hoàng Tử năm nay vừa tròn hai mươi, văn võ song toàn, mẹ lại là Quý Phi, ngôi vị Thái Tử tưởng như đã nắm trong tầm tay. Thế nhưng lại còn có Tứ Hoàng Tử tuy nhỏ tuổi nhưng đã mệnh danh là thần đồng, tấm lòng lương thiện, rất được người dân ủng hộ. Xét về thế lực, Nhị Hoàng Tử dường như nắm thế chủ động. Thế nhưng hoàng đế Lạc Chinh lại là người rất coi trọng lòng dân, thế nên Tứ Hoàng Tử cũng là một ứng viên sáng giá.
Trần Văn Dự quyết định, Vân Triều tạm thời đứng ở thế trung lập để quan sát thêm tình hình. Người của Tứ Hoàng Tử và Nhị Hoàng tử đều từng gửi thiếp mời, nhưng chàng từ chối gặp, lấy lý do sức khỏe không tốt. Thay vào đó, chàng đến dùng bữa tại nhà Tuyết Vương Gia, cũng ở phe trung lập, lại là nhà mẹ đẻ của chị dâu chàng. Tuyết Vương Gia năm nay ngoài năm mươi tuổi nhưng vẫn còn tráng kiện, đôi mắt ưng đánh giá Trần Văn Dự, hào sảng nói: “Từng nghe nói Hắc Vương Gia của Vân Triều anh hùng thiện chiến, nay được gặp mặt, mới biết bề ngoài cậu còn có chút giống với văn nhân!” Trần Văn Dự không lấy lời nhận xét này làm buồn, chỉ khẽ gật đầu: “Được vương gia khen ngợi là phúc của tiểu sinh!” Thấy người kia cũng biết đùa cợt, Tuyết Vương Gia hơi ngẩn ra một chút, rồi hai người cùng bật cười.
Buổi tối, một cái bóng đen nhẹ lách vào phòng của Trần Văn Dự, dâng lên một bức mật thư. Chỉ thấy chàng đọc thư xong, khuôn mặt lập tức tái đi. Hôm sau quốc vương Lạc Chinh nhận được một lá thư màu vàng có đóng dấu Vân Triều, mới biết Hắc Vương Gia đã dẫn người quay về nước trong đêm.
/48
|