Phố Tiên Thủy thực phức tạp, dân lưu manh du côn rất nhiều, nhưng thành tổ chức rất ít, mặc dù là có, chính bọn nó cũng sẽ không thừa nhận, Trần Thiên Hùng nói với Trương Dương, bảy người này chính là cái loại lâm thời tụ lại hợp tác, chém người, chia tiền liền xong việc.
Có thể hợp tác với nhau, khẳng định có người đứng lên tổ chức, cho nên hiện tại Trương Dương phải tìm ra người cầm đầu này trước, sau đó từ người cầm đầu này tìm ra người thuê bọn họ.
Đêm đã khuya, gió cũng thật lạnh, trong đầu Trương Dương thì một dòng nhiệt huyết dâng trào.
- Tôi bắt đầu hỏi.
Trần Thiên Hùng nhìn hắn một cái, nhắc nhở hắn một câu, đại khái sau đó nữa nơi này sẽ có đổ máu, có lẽ hắn cảm thấy bộ dạng Trương Dương đầy vẻ thư sinh như vậy không thích hợp xuất hiện ở trong này.
Trần Thiên Hùng phất phất tay, cho người kéo một tên du côn tới trước mặt hắn.
- Tính danh?
Người nọ do dự một chút, lập tức bị người ta hung hăng quạt cho một bàn tay!
- Tính danh?
- A Cầu!
- Cầu mẹ mày ấy, tên thật là gì, giấy căn cước ấy!
Một tên du côn từ sau lưng A Cẩu đánh một gậy ở trên bả vai hắn.
Tên kia kêu thảm một tiếng, vội la lớn:
- Tên đầy đủ là Uông Cáo!
- Nhà ở đâu?
- Phòng 201 nhà số 3, đường Tĩnh Thủy, khu Nguyệt Điền …
A Cẩu nhìn nhìn Trương Dương, giải thích:
- Như thế này, huynh đệ chúng ta sẽ đi thăm dò, nếu hắn nói dối, liền trực tiếp chặt một bàn tay!
Tên bị tóm vừa nghe, lập tức sửa lời nói:
- Đại ca, đại ca, vừa rồi em nói sai rồi, nhà của em ở phòng 303 số 4 đường Thượng Tân, khu Nguyệt Điền … Á!
Vừa dứt lời, một người mặc đồ đen bên cạnh A Cẩu lập tức nện một gậy ở bộ hạ của hắn, cái tên A Cầu kêu thảm một tiếng, đương trường quỳ rạp trên mặt đất.
- Hừ! nghĩ chúng tao dễ gạt lắm sao, lại nói một câu dối trực tiếp băm tay!
- Không dám, không dám , đại ca, em không dám !
Người kia đau đến cuộn mình trên mặt đất, không ngừng kêu rên.
- Không dám ?
A Cẩu tiến lên, một cước dẫm trên mặt hắn, ngồi xổm người xuống vươn tay quạt hắn vài cái bạt tai, hỏi:
- Biết vì cái gì bắt mày tới không?
Người kia nhìn nhìn mấy người bên cạnh, trong lòng giống như lóe sáng, ngoài miệng lại làm bộ như không biết chuyện gì, vô tội lắc lắc đầu:
- Em … Em không. . . Biết.
- Không biết? Đồ vô dụng, chặt ngón trỏ nó ra, hỏi tiếp.
Trần Thiên Hùng ở một bên, thản nhiên mà nói vậy.
Tên kia vừa nghe, thảm kêu lên:
- Đừng . . . Đừng, em biết, em biết. . .
- Làm đi. . .
Trần Thiên Hùng phất phất tay, một người mặc đồ đen nắm tay tên kia lên, ấn ở trên sàn nhà, A Cẩu và một người mặc đồ đen khác xòe năm ngón tay hắn ra, giơ tay chém xuống, lập tức bổ xuống ngón trỏ tay phải của hắn.
- A!
Tên kia nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo, trên trán mồ hôi ứa ra, băng bó tay trên mặt đất không ngừng mà quay cuồng kêu thảm thiết.
Trần Thiên Hùng lạnh lùng mà nhìn hắn một cái, thản nhiên hỏi han:
- Khôi phục chút trí nhớ nào không?
- Nhớ. . . Nhớ rồi ạ, buổi chiều lão Dã tìm chúng em, cho mỗi người 500 tệ, nói là giúp hắn giáo huấn một lão nhân cướp chỗ quầy hàng với ông ta. Huynh đệ chúng em cảm thấy như vậy là vạch trần cái ác mà thôi, đã đáp ứng, đại ca, em không nên nghe lời nói của tên khốn kia, đi. . . Đi đánh lão nhân kia, nhưng em không có động thủ, em. . . Em chỉ đá ông ta một cước mà thôi.
- Đá một cước? Đá vị trí nào?
Trương Dương chậm rãi đi tới, nhìn người kia một cái.
Người nọ lườm lườm, nhìn Trương Dương, còn không biết sống chết hỏi câu:
- Mày là ai chứ?
- Vị trí nào?
Trương Dương mượn ống sắt của một người mặc đồ đen bên cạnh, chậm rãi hỏi.
Tên A Cầu nuốt một hơi nước miếng, run rẩy thân mình, run rẩy đáp:
- Chân . . . chân ạ, đá. . . Hai cái.
- Đạp hai cái đúng không? Đợi lát nữa tao hỏi những người khác, nếu không phải hai cái, hoặc là ba cái, tao liền trực tiếp đem băm chân mày xuống . . .
Nói xong, xoay tròn trong tay thiết côn, chiếu kia cuồn cuộn tiểu thối chỗ, hung hăng mà tạp đi xuống.
- Lạch cạch!
Một tiếng vang, chân hắn đương trường gãy xương. . . Tùy theo đó, một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế lần thứ hai từ miệng tên kia rống lên!
Mấy tên quỳ bên cạnh đương trường liền trợn tròn mắt, còn lại sáu người, thì có bốn người nước tiểu chảy ra.
Trương Dương nhìn nhìn, nói với Trần Thiên Hùng rằng:
- Hùng ca, phiền anh chọn lựa một người không chảy nước tiểu ra đây!
Trần Thiên Hùng nhìn Trương Dương một cái, trong lòng cũng rung động, tên Trương Dương này, mức độ tàn nhẫn xem ra không kém gì hắn. Hắn phất phất tay với A Cẩu, A Cẩu vội vàng dẫn người tìm một tên biểu hiện coi như có vẻ bạo gan trấn định nhất từ trong đám người ra.
Trương Dương nhìn hắn một cái, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, không đợi hắn mở miệng, tên kia liền trực tiếp bị dọa chảy nước tiểu :
- Đại ca. . . Đại ca, tha cho em đi, em cũng là bị người khác mê hoặc. . .
Bên cạnh hắn, A Cẩu tiến đến, một cước đá vào lồng ngực của hắn:
- Ngươi được nói chuyện sao? Tính danh, địa chỉ, báo đến.
Tên kia nói xong tính danh cùng địa chỉ, một người mặc đồ đen khác lập tức đi lên, gõ một gậy vào ngực hắn.
Sau đó mới nói với Trương Dương:
- Anh có thể hỏi!
- Lúc nãy nói, ai là lão Dã?
Trương Dương ngồi xổm xuống, nhìn tên kia, chậm rãi hỏi.
Người nọ lắc lắc đầu, nói rằng:
- Lão dã chạy rồi ạ, không ở trong này.
- Như vậy à!
Trương Dương vươn tay chỉ chỉ người bị chặt tay, lại nhìn chân bị đánh gãy, hỏi,
- Lúc chiều hắn đánh lão nhân ở vị trí nào?
- Hắn. . . Hắn đạp mấy đá.
- Mấy đá?
- Đại khái là 3 cái!
Trương Dương nhíu mày, đứng lên, chậm rãi đi về hướng tên vừa bị đứt tay:
- Mày gạt chúng tao, nói chỉ đá hai cái?
Tên kia nằm trên mặt đất, vừa nghe, mặc kệ, chịu đựng đau đớn rống lớn với tên mới bị lôi ra, nói:
- A Tân, mày là cái đồ vương bát đản, tao ** mày, mắt chó nào của mày thấy tao đá ba cái?
Trương Dương nhìn nhìn Trần Thiên Hùng, nói rằng:
- Hùng ca, xem ra chỉ có cho bọn họ làm chứng lẫn nhau.
Trần Thiên Hùng đi tới, cười cười nói:
- Cậu giao cho tôi được rồi, nhưng xem ra, người tổ chức khả năng thật sự không ở bên trong số những tên này, còn lại đám người kia, cậu xem muốn xử trí như thế nào.
- Cha của người bạn tôi bây giờ còn đang trong phòng ICU, cho nên, những người này nếu như là đánh tay, thì đánh gãy tay người đó, đánh vào ngực, liền đánh gãy xương sườn tên đó; đánh chân liền đánh gãy chân, đánh đầu, liền cắt cái lỗ tai, đánh cho bị chấn động não. . .
Trương Dương quét qua bọn họ một vòng, nói một hơi, dù sao khi người ta yêu cầu ra tay với người khác cũng không nghĩ chết sống của người đó. Huống chi là dân được trả tiền đi đánh, đánh cho tàn phế một người, cống hiến đối với xã hội cũng lớn hơn.
Vốn là hắn là muốn tự mình động thủ, nhưng vừa rồi khi đánh gãy chân người thứ nhất, hệ thống cũng không thưởng cho điểm, gợi ý thời gian hạn định có tác dụng đã qua, cho nên sự tình hãy để cho Trần Thiên Hùng bọn họ làm là tốt rồi, chờ quơ được tên Lão Dã kia, chính mình động thủ lần nữa không muộn.
Trương Dương đi ra khỏi quán bi-a, đúng là thời điểm gió lạnh nhất, có chút cô tịch trên đường cái, ngoài mấy tên lang thang ngoài đường tránh ở góc khuất, không còn người khác.
Lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, lại phát hiện có thêm mấy cái tin nhắn và điện thoại chưa nhận.
Là của Kiều Hi Nhi gọi.
Tùy tiện nhìn lướt qua, Trương Dương vỗ đầu, liền thầm nghĩ không ổn, chính mình vội trước vội sau, trước mười hai giờ không trở về cũng không gửi tin nhắn cho nàng một cái, sau đó tiếng chuông di động còn để yên lặng, không chú ý thấy điện thoại cùng tin nhắn của Kiều Hi Nhi.
Một tin nhắn cuối cùng của Kiều Hi Nhi là nửa giờ trước:
- Tiểu tử thối, như thế nào mà không trả lời tin nhắn cùng điện thoại, tôi đi tìm cậu!
Trong nháy mắt, mắt Trương Dương đột nhiên ươn ướt, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi mà ra, nha đầu chết tiệt kia, đã trễ thế này một mình cô làm sao tìm được tôi! Không biết nguy hiểm sao?
Có thể hợp tác với nhau, khẳng định có người đứng lên tổ chức, cho nên hiện tại Trương Dương phải tìm ra người cầm đầu này trước, sau đó từ người cầm đầu này tìm ra người thuê bọn họ.
Đêm đã khuya, gió cũng thật lạnh, trong đầu Trương Dương thì một dòng nhiệt huyết dâng trào.
- Tôi bắt đầu hỏi.
Trần Thiên Hùng nhìn hắn một cái, nhắc nhở hắn một câu, đại khái sau đó nữa nơi này sẽ có đổ máu, có lẽ hắn cảm thấy bộ dạng Trương Dương đầy vẻ thư sinh như vậy không thích hợp xuất hiện ở trong này.
Trần Thiên Hùng phất phất tay, cho người kéo một tên du côn tới trước mặt hắn.
- Tính danh?
Người nọ do dự một chút, lập tức bị người ta hung hăng quạt cho một bàn tay!
- Tính danh?
- A Cầu!
- Cầu mẹ mày ấy, tên thật là gì, giấy căn cước ấy!
Một tên du côn từ sau lưng A Cẩu đánh một gậy ở trên bả vai hắn.
Tên kia kêu thảm một tiếng, vội la lớn:
- Tên đầy đủ là Uông Cáo!
- Nhà ở đâu?
- Phòng 201 nhà số 3, đường Tĩnh Thủy, khu Nguyệt Điền …
A Cẩu nhìn nhìn Trương Dương, giải thích:
- Như thế này, huynh đệ chúng ta sẽ đi thăm dò, nếu hắn nói dối, liền trực tiếp chặt một bàn tay!
Tên bị tóm vừa nghe, lập tức sửa lời nói:
- Đại ca, đại ca, vừa rồi em nói sai rồi, nhà của em ở phòng 303 số 4 đường Thượng Tân, khu Nguyệt Điền … Á!
Vừa dứt lời, một người mặc đồ đen bên cạnh A Cẩu lập tức nện một gậy ở bộ hạ của hắn, cái tên A Cầu kêu thảm một tiếng, đương trường quỳ rạp trên mặt đất.
- Hừ! nghĩ chúng tao dễ gạt lắm sao, lại nói một câu dối trực tiếp băm tay!
- Không dám, không dám , đại ca, em không dám !
Người kia đau đến cuộn mình trên mặt đất, không ngừng kêu rên.
- Không dám ?
A Cẩu tiến lên, một cước dẫm trên mặt hắn, ngồi xổm người xuống vươn tay quạt hắn vài cái bạt tai, hỏi:
- Biết vì cái gì bắt mày tới không?
Người kia nhìn nhìn mấy người bên cạnh, trong lòng giống như lóe sáng, ngoài miệng lại làm bộ như không biết chuyện gì, vô tội lắc lắc đầu:
- Em … Em không. . . Biết.
- Không biết? Đồ vô dụng, chặt ngón trỏ nó ra, hỏi tiếp.
Trần Thiên Hùng ở một bên, thản nhiên mà nói vậy.
Tên kia vừa nghe, thảm kêu lên:
- Đừng . . . Đừng, em biết, em biết. . .
- Làm đi. . .
Trần Thiên Hùng phất phất tay, một người mặc đồ đen nắm tay tên kia lên, ấn ở trên sàn nhà, A Cẩu và một người mặc đồ đen khác xòe năm ngón tay hắn ra, giơ tay chém xuống, lập tức bổ xuống ngón trỏ tay phải của hắn.
- A!
Tên kia nhất thời phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo, trên trán mồ hôi ứa ra, băng bó tay trên mặt đất không ngừng mà quay cuồng kêu thảm thiết.
Trần Thiên Hùng lạnh lùng mà nhìn hắn một cái, thản nhiên hỏi han:
- Khôi phục chút trí nhớ nào không?
- Nhớ. . . Nhớ rồi ạ, buổi chiều lão Dã tìm chúng em, cho mỗi người 500 tệ, nói là giúp hắn giáo huấn một lão nhân cướp chỗ quầy hàng với ông ta. Huynh đệ chúng em cảm thấy như vậy là vạch trần cái ác mà thôi, đã đáp ứng, đại ca, em không nên nghe lời nói của tên khốn kia, đi. . . Đi đánh lão nhân kia, nhưng em không có động thủ, em. . . Em chỉ đá ông ta một cước mà thôi.
- Đá một cước? Đá vị trí nào?
Trương Dương chậm rãi đi tới, nhìn người kia một cái.
Người nọ lườm lườm, nhìn Trương Dương, còn không biết sống chết hỏi câu:
- Mày là ai chứ?
- Vị trí nào?
Trương Dương mượn ống sắt của một người mặc đồ đen bên cạnh, chậm rãi hỏi.
Tên A Cầu nuốt một hơi nước miếng, run rẩy thân mình, run rẩy đáp:
- Chân . . . chân ạ, đá. . . Hai cái.
- Đạp hai cái đúng không? Đợi lát nữa tao hỏi những người khác, nếu không phải hai cái, hoặc là ba cái, tao liền trực tiếp đem băm chân mày xuống . . .
Nói xong, xoay tròn trong tay thiết côn, chiếu kia cuồn cuộn tiểu thối chỗ, hung hăng mà tạp đi xuống.
- Lạch cạch!
Một tiếng vang, chân hắn đương trường gãy xương. . . Tùy theo đó, một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế lần thứ hai từ miệng tên kia rống lên!
Mấy tên quỳ bên cạnh đương trường liền trợn tròn mắt, còn lại sáu người, thì có bốn người nước tiểu chảy ra.
Trương Dương nhìn nhìn, nói với Trần Thiên Hùng rằng:
- Hùng ca, phiền anh chọn lựa một người không chảy nước tiểu ra đây!
Trần Thiên Hùng nhìn Trương Dương một cái, trong lòng cũng rung động, tên Trương Dương này, mức độ tàn nhẫn xem ra không kém gì hắn. Hắn phất phất tay với A Cẩu, A Cẩu vội vàng dẫn người tìm một tên biểu hiện coi như có vẻ bạo gan trấn định nhất từ trong đám người ra.
Trương Dương nhìn hắn một cái, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, không đợi hắn mở miệng, tên kia liền trực tiếp bị dọa chảy nước tiểu :
- Đại ca. . . Đại ca, tha cho em đi, em cũng là bị người khác mê hoặc. . .
Bên cạnh hắn, A Cẩu tiến đến, một cước đá vào lồng ngực của hắn:
- Ngươi được nói chuyện sao? Tính danh, địa chỉ, báo đến.
Tên kia nói xong tính danh cùng địa chỉ, một người mặc đồ đen khác lập tức đi lên, gõ một gậy vào ngực hắn.
Sau đó mới nói với Trương Dương:
- Anh có thể hỏi!
- Lúc nãy nói, ai là lão Dã?
Trương Dương ngồi xổm xuống, nhìn tên kia, chậm rãi hỏi.
Người nọ lắc lắc đầu, nói rằng:
- Lão dã chạy rồi ạ, không ở trong này.
- Như vậy à!
Trương Dương vươn tay chỉ chỉ người bị chặt tay, lại nhìn chân bị đánh gãy, hỏi,
- Lúc chiều hắn đánh lão nhân ở vị trí nào?
- Hắn. . . Hắn đạp mấy đá.
- Mấy đá?
- Đại khái là 3 cái!
Trương Dương nhíu mày, đứng lên, chậm rãi đi về hướng tên vừa bị đứt tay:
- Mày gạt chúng tao, nói chỉ đá hai cái?
Tên kia nằm trên mặt đất, vừa nghe, mặc kệ, chịu đựng đau đớn rống lớn với tên mới bị lôi ra, nói:
- A Tân, mày là cái đồ vương bát đản, tao ** mày, mắt chó nào của mày thấy tao đá ba cái?
Trương Dương nhìn nhìn Trần Thiên Hùng, nói rằng:
- Hùng ca, xem ra chỉ có cho bọn họ làm chứng lẫn nhau.
Trần Thiên Hùng đi tới, cười cười nói:
- Cậu giao cho tôi được rồi, nhưng xem ra, người tổ chức khả năng thật sự không ở bên trong số những tên này, còn lại đám người kia, cậu xem muốn xử trí như thế nào.
- Cha của người bạn tôi bây giờ còn đang trong phòng ICU, cho nên, những người này nếu như là đánh tay, thì đánh gãy tay người đó, đánh vào ngực, liền đánh gãy xương sườn tên đó; đánh chân liền đánh gãy chân, đánh đầu, liền cắt cái lỗ tai, đánh cho bị chấn động não. . .
Trương Dương quét qua bọn họ một vòng, nói một hơi, dù sao khi người ta yêu cầu ra tay với người khác cũng không nghĩ chết sống của người đó. Huống chi là dân được trả tiền đi đánh, đánh cho tàn phế một người, cống hiến đối với xã hội cũng lớn hơn.
Vốn là hắn là muốn tự mình động thủ, nhưng vừa rồi khi đánh gãy chân người thứ nhất, hệ thống cũng không thưởng cho điểm, gợi ý thời gian hạn định có tác dụng đã qua, cho nên sự tình hãy để cho Trần Thiên Hùng bọn họ làm là tốt rồi, chờ quơ được tên Lão Dã kia, chính mình động thủ lần nữa không muộn.
Trương Dương đi ra khỏi quán bi-a, đúng là thời điểm gió lạnh nhất, có chút cô tịch trên đường cái, ngoài mấy tên lang thang ngoài đường tránh ở góc khuất, không còn người khác.
Lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, lại phát hiện có thêm mấy cái tin nhắn và điện thoại chưa nhận.
Là của Kiều Hi Nhi gọi.
Tùy tiện nhìn lướt qua, Trương Dương vỗ đầu, liền thầm nghĩ không ổn, chính mình vội trước vội sau, trước mười hai giờ không trở về cũng không gửi tin nhắn cho nàng một cái, sau đó tiếng chuông di động còn để yên lặng, không chú ý thấy điện thoại cùng tin nhắn của Kiều Hi Nhi.
Một tin nhắn cuối cùng của Kiều Hi Nhi là nửa giờ trước:
- Tiểu tử thối, như thế nào mà không trả lời tin nhắn cùng điện thoại, tôi đi tìm cậu!
Trong nháy mắt, mắt Trương Dương đột nhiên ươn ướt, nước mắt thiếu chút nữa tràn mi mà ra, nha đầu chết tiệt kia, đã trễ thế này một mình cô làm sao tìm được tôi! Không biết nguy hiểm sao?
/292
|