Một giọt lệ lặng lẽ rơi, cả người Hoàng Hậu Đinh Thanh Liễu lảo đảo, nếu không nhờ Hoàng An Mạc đỡ, có lẽ cô đã ngã xuống đất.
Đối diện, Diễm My đang úp mặt vào trong lồng ngực Hoàng An Liêm.
Tin Dương Hy tử trận trên chiến trường đã truyền tới Hoàng cung, dẫn tới một cảnh tượng như thế này.
Bọn họ thực sự không ngờ được, Dương Hy thật sự tử trận.
Vì không ngờ, nên cũng không muốn chấp nhận sự thật đắng đến chát lòng ấy. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, chẳng thể thay đổi được gì.
Không khí tang thương bao trùm khắp căn phòng. Lại một tên thị vệ chạy vào báo tin: “Hoàng thượng, giặc đã xông vào Hoàng cung.”
“Quá lắm rồi.” Hoàng An Mạc gương mặt phẫn nộ, hét lớn.
“Ta đi phục thù cho Dương Hy.” Diễm My ngẩng mặt, gương mặt xinh đẹp diễm lệ tràn ngập nỗi thù hận cùng căm ghét. Vừa nói xong, nàng rút kiếm, chạy như bay ra khỏi Càn Thanh Cung.
Tiếng chém giết, tiếng la truyền khắp hoàng cung. Một vài nơi còn bị cháy, lửa đỏ nổi rực cả góc trời đêm.
Cũng giống như Dương Hy trên chiến trường, thanh kiếm Diễm My lóe sáng, đi tới đâu người chết tới đấy, thậm chí có người còn không kịp kêu, có người còn không biết.
Tử thần đã tới, nữ sát thủ hàng đầu thế kỉ 21 – Rose đã tái xuất
Nàng tái xuất, mang theo trong mình một nỗi hận thù vì cái chết của người bạn, mang theo trong mình một thanh kiếm tử thần giết chết bất cứ tên nào cản đường. Gió vẫn cứ thổi, tà áo trắng bay lấp ló trong đêm đen, mùi máu càng ngày càng đậm.
Đến cả những nữ nhân bình thường yểu điệu khi bị giặc tấn công cũng mạnh mẽ lấy trâm giết chết. Mũi tên lửa, trâm cài, kiếm, giáo, mác, gậy,…bất cứ thứ gì có lực sát thương, bất cứ thứ gì có thể giết người đều xuất hiện.
Tuy vậy, quân địch vẫn còn, vẫn còn với một số lượng rất đông. Chúng vẫn ồ ạt tràn vào xông chiếm lấy Hoàng cung rộng lớn.
Diễm My gắng sức tiêu diệt địch ở bên ngoài, thì Hoàng An Liêm cùng một nam tử đang đứng nhìn nhau.
Nam tử ấy, tên chỉ một chữ Vỹ, chính là Thánh Tử.
“Chỉ cần ngươi giao Liêm vương phi ra, chúng ta nhất định sẽ rút quân khỏi Hoàng cung.” Vỹ cất giọng, chất giọng trầm ổn.
Hoàng An Liêm chau mày, tại sao lại là Diễm My?
“Không đời nào.” Dù không hiểu tại sao nhưng hắn vẫn cương quyết trả lời, ngữ khí cứng rắn.
“Vậy đấu đi. Nếu hôm nay ta thắng, Diễm My là của ta.” Vỹ nhìn Hoàng An Liêm với vẻ thách thức.
“Tới đây.”
---------------
Rầm
Từ ngoài cửa sổ Càn Thanh Cung, một cái bóng đen nhảy vào, ôm theo một đứa bé.
“An Mặc.” Đinh Thanh Liễu thất thanh kêu lên.
Đứa bé bị bóng đen ôm theo – Hoàng An Mặc, 12 tuổi, Thái Tử Hoàng quốc.
Đinh Thanh Liễu nhìn con dao trên cổ Hoàng An Mặc, lòng đầy chua xót quay qua nhìn Hoàng An Mạc.
Lúc này có muốn hoảng sợ cũng không xong, một tay chắp ra sau lưng, một tay đẩy Đinh Thanh Liễu lui về đằng sau mình, Hoàng An Mạc cất lời: “Muốn gì?”
“Chủ nhân của ta muốn duy nhất Liêm vương phi, chỉ cần giao người, lập tức toàn bộ sẽ rút khỏi Hoàng cung.”
Hoàng An Mạc cùng Đinh Thanh Liễu bất ngờ. Bởi vì thứ họ nghĩ người này đòi là binh phù, hoặc là long ấn, không nghĩ tới lại đòi Liêm vương phi.
Nhưng vì đòi người này, khiến phu thê họ càng khó xử.
Bởi lẽ, đó là người của Hoàng An Liêm, là nữ nhân duy nhất khiến người lạnh lùng ấy yêu, họ không thể tùy tiện quyết định.
“Đổi.” Hoàng An Mạc nói.
“Chủ nhân của ta muốn duy nhất Liêm vương phi, chỉ cần giao người, lập tức toàn bộ sẽ rút khỏi Hoàng cung.” Tên sát thủ lặp lại lời vừa nói, lúc này hắn đảo mắt quanh một đám cảnh vệ vừa xông vào.
“Được, ta đồng ý.” Đinh Thanh Liễu đột ngột mở miệng. Hoàng An Mạc kinh ngạc quay lại nhìn, Đinh Thanh Liễu lại nhắm hai mắt trốn tránh.
Giữa đứa con mình mang nặng chín tháng mười ngày, dứt ruột đẻ đau và một vị Vương Phi không quen thân, kết quả đã quá rõ ràng.
Đinh Thanh Liễu tiếp xúc với Diễm My không nhiều, nên trong thâm tâm luôn có chút gọi là ghen ghét.
Nữ nhân mà, ai thấy người xinh đẹp hơn mình chẳng không sinh chút lòng ghen tỵ? Thấy nàng ta thể hiện xuất sắc trong ‘Ngũ quốc cùng so’ lại càng không tránh khỏi ghen ghét. Nàng ta thể hiện, rồi lần nữa vang danh, rõ ràng là vì danh tiếng nên mới giúp Hoàng quốc giành chiến thắng
Rồi sau đó tới Hoàng An Liêm như người mất hồn vì Diễm My rời bỏ, Đinh Thanh Liễu lại thêm chút căm hận với Diễm My hơn. Đệ đệ nàng tốt như vậy, ả ta vì gì mà làm kiêu mà bỏ đi.
Hôm nay, Dương Hy tử trận trên chiến trường, tuy biết là sai lầm nhưng Đinh Thanh Liễu vẫn âm thầm trách Diễm My.
Không phải nàng ta là bạn thân cùng sống cùng chết của Dương Hy sao, sao lại bỏ một mình Dương Hy ở lại trên chiến trường?
Vì tất cả lý lẽ trên, nên trong thâm tâm, Đinh Thanh Liễu càng ngày càng ghét Diễm My. Ả ta chỉ là loại ỷ quyền mà kiêu. Đệ đệ nàng chiều nàng ta lên tận mây xanh, nàng ta còn ỷ mình có gia thế hoành tráng mà bày đặt này nọ.
Nhìn từ góc độ này, thì dường như chân tình Hoàng An Mạc đã dành sai người, dành cho một nữ tử độc ác, độc đoán và nhỏ nhen.
Nhưng xét từ một góc độ khác, thì Đinh Thanh Liễu lại không phải như vậy. Tuy nhiên Đinh Thanh Liễu lại biến thành một người thiển cận, phủ nhận mọi công lao từ góc độ này. Bởi lẽ nàng chỉ biết nhìn vào những thứ trước mặt rồi tự mình suy đoán, suy bụng ta ra bụng người. Không hiểu sự tình mà trách Diễm My làm kiêu. Thêm nữa lại phủ nhận hoàn toàn công sức mà Diễm My đã đem lại chiến thắng vang dội trong ‘Ngũ quốc cùng so’ cho Hoàng quốc, cho đó là vì nàng muốn lần nữa nổi danh.
Lòng người đôi khi chính là khó dò như vậy. Nhìn trước mặt, ai có thể nghĩ Hoàng Hậu lại bất mãn với Liêm vương phi đến thế? Nhìn ngôn từ cử chỉ bình thường, ai có thể ngờ Hoàng Hậu bình thường đoan trang, không tính toán ai lại so đo ghen tỵ với Diễm My từng chút một như vậy?
Xuất thân của Diễm My có lẽ không cần nhắc thêm nữa, quả thực là nó hoành tráng, nhưng đằng sau sự hoành tráng là gì? Diệp Diễm công chúa của Diệp quốc sống trong sự ghẻ lạnh của phụ hoàng mình, đâu phải sống trong sự bao bọc, bảo hộ kỹ càng của gia tộc như Đinh Thanh Liễu?
Đối diện, Diễm My đang úp mặt vào trong lồng ngực Hoàng An Liêm.
Tin Dương Hy tử trận trên chiến trường đã truyền tới Hoàng cung, dẫn tới một cảnh tượng như thế này.
Bọn họ thực sự không ngờ được, Dương Hy thật sự tử trận.
Vì không ngờ, nên cũng không muốn chấp nhận sự thật đắng đến chát lòng ấy. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, chẳng thể thay đổi được gì.
Không khí tang thương bao trùm khắp căn phòng. Lại một tên thị vệ chạy vào báo tin: “Hoàng thượng, giặc đã xông vào Hoàng cung.”
“Quá lắm rồi.” Hoàng An Mạc gương mặt phẫn nộ, hét lớn.
“Ta đi phục thù cho Dương Hy.” Diễm My ngẩng mặt, gương mặt xinh đẹp diễm lệ tràn ngập nỗi thù hận cùng căm ghét. Vừa nói xong, nàng rút kiếm, chạy như bay ra khỏi Càn Thanh Cung.
Tiếng chém giết, tiếng la truyền khắp hoàng cung. Một vài nơi còn bị cháy, lửa đỏ nổi rực cả góc trời đêm.
Cũng giống như Dương Hy trên chiến trường, thanh kiếm Diễm My lóe sáng, đi tới đâu người chết tới đấy, thậm chí có người còn không kịp kêu, có người còn không biết.
Tử thần đã tới, nữ sát thủ hàng đầu thế kỉ 21 – Rose đã tái xuất
Nàng tái xuất, mang theo trong mình một nỗi hận thù vì cái chết của người bạn, mang theo trong mình một thanh kiếm tử thần giết chết bất cứ tên nào cản đường. Gió vẫn cứ thổi, tà áo trắng bay lấp ló trong đêm đen, mùi máu càng ngày càng đậm.
Đến cả những nữ nhân bình thường yểu điệu khi bị giặc tấn công cũng mạnh mẽ lấy trâm giết chết. Mũi tên lửa, trâm cài, kiếm, giáo, mác, gậy,…bất cứ thứ gì có lực sát thương, bất cứ thứ gì có thể giết người đều xuất hiện.
Tuy vậy, quân địch vẫn còn, vẫn còn với một số lượng rất đông. Chúng vẫn ồ ạt tràn vào xông chiếm lấy Hoàng cung rộng lớn.
Diễm My gắng sức tiêu diệt địch ở bên ngoài, thì Hoàng An Liêm cùng một nam tử đang đứng nhìn nhau.
Nam tử ấy, tên chỉ một chữ Vỹ, chính là Thánh Tử.
“Chỉ cần ngươi giao Liêm vương phi ra, chúng ta nhất định sẽ rút quân khỏi Hoàng cung.” Vỹ cất giọng, chất giọng trầm ổn.
Hoàng An Liêm chau mày, tại sao lại là Diễm My?
“Không đời nào.” Dù không hiểu tại sao nhưng hắn vẫn cương quyết trả lời, ngữ khí cứng rắn.
“Vậy đấu đi. Nếu hôm nay ta thắng, Diễm My là của ta.” Vỹ nhìn Hoàng An Liêm với vẻ thách thức.
“Tới đây.”
---------------
Rầm
Từ ngoài cửa sổ Càn Thanh Cung, một cái bóng đen nhảy vào, ôm theo một đứa bé.
“An Mặc.” Đinh Thanh Liễu thất thanh kêu lên.
Đứa bé bị bóng đen ôm theo – Hoàng An Mặc, 12 tuổi, Thái Tử Hoàng quốc.
Đinh Thanh Liễu nhìn con dao trên cổ Hoàng An Mặc, lòng đầy chua xót quay qua nhìn Hoàng An Mạc.
Lúc này có muốn hoảng sợ cũng không xong, một tay chắp ra sau lưng, một tay đẩy Đinh Thanh Liễu lui về đằng sau mình, Hoàng An Mạc cất lời: “Muốn gì?”
“Chủ nhân của ta muốn duy nhất Liêm vương phi, chỉ cần giao người, lập tức toàn bộ sẽ rút khỏi Hoàng cung.”
Hoàng An Mạc cùng Đinh Thanh Liễu bất ngờ. Bởi vì thứ họ nghĩ người này đòi là binh phù, hoặc là long ấn, không nghĩ tới lại đòi Liêm vương phi.
Nhưng vì đòi người này, khiến phu thê họ càng khó xử.
Bởi lẽ, đó là người của Hoàng An Liêm, là nữ nhân duy nhất khiến người lạnh lùng ấy yêu, họ không thể tùy tiện quyết định.
“Đổi.” Hoàng An Mạc nói.
“Chủ nhân của ta muốn duy nhất Liêm vương phi, chỉ cần giao người, lập tức toàn bộ sẽ rút khỏi Hoàng cung.” Tên sát thủ lặp lại lời vừa nói, lúc này hắn đảo mắt quanh một đám cảnh vệ vừa xông vào.
“Được, ta đồng ý.” Đinh Thanh Liễu đột ngột mở miệng. Hoàng An Mạc kinh ngạc quay lại nhìn, Đinh Thanh Liễu lại nhắm hai mắt trốn tránh.
Giữa đứa con mình mang nặng chín tháng mười ngày, dứt ruột đẻ đau và một vị Vương Phi không quen thân, kết quả đã quá rõ ràng.
Đinh Thanh Liễu tiếp xúc với Diễm My không nhiều, nên trong thâm tâm luôn có chút gọi là ghen ghét.
Nữ nhân mà, ai thấy người xinh đẹp hơn mình chẳng không sinh chút lòng ghen tỵ? Thấy nàng ta thể hiện xuất sắc trong ‘Ngũ quốc cùng so’ lại càng không tránh khỏi ghen ghét. Nàng ta thể hiện, rồi lần nữa vang danh, rõ ràng là vì danh tiếng nên mới giúp Hoàng quốc giành chiến thắng
Rồi sau đó tới Hoàng An Liêm như người mất hồn vì Diễm My rời bỏ, Đinh Thanh Liễu lại thêm chút căm hận với Diễm My hơn. Đệ đệ nàng tốt như vậy, ả ta vì gì mà làm kiêu mà bỏ đi.
Hôm nay, Dương Hy tử trận trên chiến trường, tuy biết là sai lầm nhưng Đinh Thanh Liễu vẫn âm thầm trách Diễm My.
Không phải nàng ta là bạn thân cùng sống cùng chết của Dương Hy sao, sao lại bỏ một mình Dương Hy ở lại trên chiến trường?
Vì tất cả lý lẽ trên, nên trong thâm tâm, Đinh Thanh Liễu càng ngày càng ghét Diễm My. Ả ta chỉ là loại ỷ quyền mà kiêu. Đệ đệ nàng chiều nàng ta lên tận mây xanh, nàng ta còn ỷ mình có gia thế hoành tráng mà bày đặt này nọ.
Nhìn từ góc độ này, thì dường như chân tình Hoàng An Mạc đã dành sai người, dành cho một nữ tử độc ác, độc đoán và nhỏ nhen.
Nhưng xét từ một góc độ khác, thì Đinh Thanh Liễu lại không phải như vậy. Tuy nhiên Đinh Thanh Liễu lại biến thành một người thiển cận, phủ nhận mọi công lao từ góc độ này. Bởi lẽ nàng chỉ biết nhìn vào những thứ trước mặt rồi tự mình suy đoán, suy bụng ta ra bụng người. Không hiểu sự tình mà trách Diễm My làm kiêu. Thêm nữa lại phủ nhận hoàn toàn công sức mà Diễm My đã đem lại chiến thắng vang dội trong ‘Ngũ quốc cùng so’ cho Hoàng quốc, cho đó là vì nàng muốn lần nữa nổi danh.
Lòng người đôi khi chính là khó dò như vậy. Nhìn trước mặt, ai có thể nghĩ Hoàng Hậu lại bất mãn với Liêm vương phi đến thế? Nhìn ngôn từ cử chỉ bình thường, ai có thể ngờ Hoàng Hậu bình thường đoan trang, không tính toán ai lại so đo ghen tỵ với Diễm My từng chút một như vậy?
Xuất thân của Diễm My có lẽ không cần nhắc thêm nữa, quả thực là nó hoành tráng, nhưng đằng sau sự hoành tráng là gì? Diệp Diễm công chúa của Diệp quốc sống trong sự ghẻ lạnh của phụ hoàng mình, đâu phải sống trong sự bao bọc, bảo hộ kỹ càng của gia tộc như Đinh Thanh Liễu?
/75
|