Edit: Sally
Ngoài cửa tiểu viện, một đám người chậm rãi đi vào, đi trước là một gã nam tử trung niên mặt bình tĩnh, thân mang y bào tử sắc, khuôn mặt anh tuấn, cương nghị, quanh thân khí thế uy nghiêm tràn ngập, rất kinh người, theo sát bên người y là một phụ nhân xinh đẹp, cao ngạo cùng một lão nhân tóc hoa râm ục ịch, phía sau còn đi theo một đám người, có nam có nữ, đều là đồng lứa.
Đoàn người đều là cao thủ, tu vi không thấp, đi lại nhẹ nhàng, rất nhanh đã tiến vào tiểu viện, nhìn một màn trước mắt này, không khỏi bất ngờ, thần sắc khác nhau nhìn về phía nam tử trung niên trước mặt, người sáng suốt vừa thấy, đều biết đã phát sinh chuyện gì!
Quân Tà, tránh ở trong lòng Nam Cung Quân Dương không ngừng phát run, ánh mắt rất nhanh đảo qua, đại bộ phận vẫn nhận ra được, người nam tử trung niên trướng mắt chính là tam thúc của nàng, cũng chính là trang chủ Nam Cung Sơn trang_Nam Cung Chí Lạc, phụ thân Nam Cung Quân Hoa, phụ nhân xinh đẹp là thê tử y_ Uông Chi Phương, lão nhân ục ịch là tứ biểu thúc của nàng_Nam Cung Thiệu Sơn, thuộc hệ thứ hai.(ta không hiểu lắm mấy cái hệ này, nhưng chắc là nói ông tứ thúc này là con của vợ lẽ)
Tại Nam Cung Sơn trang, chính hệ duy nhất chỉ có nàng, ngay cả Nam Cung Chí Lạc cũng chỉ là hệ mạch thứ hai, cho nên 5 người đồng lứa phía sau , đều là đệ tử hệ mạch đời thứ ba.
Nam Cung thế gia, cấp bậc sâm nghiêm, nếu Nam Cung Quân Tà không phải phế vật, mang tội danh dã loại, đừng nói tam đại đệ tử, mà ngay cả Nam Cung Chí Lạc thấy nàng, cũng phải khách khách khí khí.
Chính mạch giống như Quân Tà mà luôn bị uất ức, tại Nam Cung gia tộc, thật đúng là người đầu tiên a!
“Cảnh thuận...” Chỉ nghe được một thanh âm vô cùng thê lương vang lên, thân ảnh chợt lóe, lão nhân ục ịch Nam Cung Thiệu Sơn nhanh chóng đi lên, tiếp Nam Cung Cảnh thuận ngã ngồi phía sau, cởi bỏ y bào trên người hắn (Cảnh Thuận) xuống, nhìn bụng y máu vẫn còn lưu lại trên miệng vết thương, trên ngực còn có chưởng ấn hỏa hồng, trong mắt chớp động, cuồng nộ kéo tới.
“Tam ca, ngươi nên vì Cảnh Thuận làm chủ.” Áp lực ra tiếng, Nam Cung Thiệu Sơn hai tròng mắt bắn tia sát ý nhìn về phía Nam Cung Quân Hoa đã khôi phục thần chí.
Lúc này đây, nếu Nam Cung Chí Lạc không cho gã công đạo, cho dù nháo đến bổn gia, gã cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu không, bọn họ thật sẽ nghĩ hệ mạch thấp thì có thể mặc người khác ức hiếp sao?
Nam Cung Chí Lạc sắc mặt phi thường khó coi, nhìn Nam Cung Quân Hoa, uy nghiêm mở miệng: “Ai có thể nói cho ta biết, đây là chuyện gì xảy ra?” Con hắn hắn rõ ràng, tuyệt đối không vô duyên vô cớ giết Cảnh Thuận, nếu nói nó giết Nam Cung Quân Tà, hắn còn có thể tin tưởng, sự tình cũng không đơn giản như mặt ngoài nhìn thấy như vậy!
Nghĩ đến đây, khóe mắt không khỏi liếc về hướng Nam Cung Quân Tà, đang trốn trong lòng Quân Dương run sợ, lại nhìn đến ba người Nam Cung Cảnh Bình vẫn còn bị dọa đến ngốc ngồi bệt trên mặt đất, hiện trường hoàn toàn không một chút gì nói rõ nên chân tướng sự thật là gì.
Không ai mở miệng, trên tay Nam Cung Quân Hoa còn cầm thanh chủy thủ đầy máu, trên người cũng loan lỗ vết máu, nghe phụ thân thâm trầm chất vấn, hai chân mềm nhũn liền ngồi phịch xuống, trong đầu chỉ hiện lên một ý niệm: hắn, hắn giết người, hắn giết Cảnh Thuận…
Trên mặt Nam Cung Quân Dương mọi màu sắc đều có, ban đầu không thể tin, khiếp sợ, bây giờ thì phức tạp khó hiểu, muốn mở miệng lại không biết nói cái gì, tuy là biết có gì đó không hợp, nhưng dù sao một là biểu đệ hắn, một là ca ca hắn, huống chi việc này còn liên quan đến bát muội của hắn, đừng nói đến việc hắn không có quyền nói chuyện, mà ngay cả hắn có năng lực, cũng không biết nói cái gì.
Ba người Nam Cung Cảnh Bình càng không cần phải nói, vừa thấy Nam Cung Chí Lạc đến, vốn đã bị bọn họ dọa ngốc, sợ tới mức đầu đều nhanh chóng dúi vào trong đất.
Uông Chi Phương lúc ban đầu thì khiếp sợ, sau phục hồi tinh thần lại, cảm nhận được quanh thân trượng phu phát ra khí thế áp bức, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch, chạy đến bên người nhi tử đỡ lấy hắn, nhìn trượng phu, mở miệng: “Lạc, Hoa nhi sẽ không giết người, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, ngươi xem này, trong viện bị bỏng đến trình độ này, tất nhiên là do trải qua một hồi đánh nhau, mới có thể có công lực bực này…” Câu nói kế tiếp, không cần nói cũng biết.
Vừa rồi trong viện, có thể có công lực bực này cũng chỉ có hai huynh đệ Quân Dương, Quân Hoa.
Đuôi lông mày khẽ cong lên, Quân Tà ánh mắt có chút suy nghĩ bắn về phía Uông Chi Phương, mặc dù không nói rõ, nhưng nói bóng bóng gió gió vài câu như vậy liền kéo Nam Cung Quân Dương vào hàng ngũ những người tình nghi nhất, nữ nhân này không đơn giản!
“Ta chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì?” Nam Cung Chí Lạc kiềm chế tức giận, lập lại một lần, vẫn không ai dám lên tiếng, thân thủ trực tiếp chỉ thẳng vào nhi tử, trầm giọng nói: “Hoa nhi, có phải hay không ngươi giết?”
“Phụ thân… Không, không phải ta giết…” Như sực tỉnh, Nam Cung Quân Hoa quát to một tiếng, bỏ chủy thủ trong tay ra, cả người quỳ trên mặt đất khóc lớn nói, thân là thiên chi kiêu tử như hắn, chưa từng trải qua chuyện tương tự như vậy, đã sớm sợ tới mức đại loạn, huống chi, chính hắn cũng không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, hắn, hắn rõ ràng là muốn đánh tiểu dã loại kia.
Đúng, là tiểu dã loại, đều là tiểu dã loại, nếu nàng không đột nhiên nhảy ra, hắn sẽ không giết nhầm Cảnh Thuận, nếu nàng không hướng hắn chạy tới, hắn sẽ không hướng nàng đánh ra một chưởng đó, là nàng, đều là nàng…
Nghĩ đến đây, Nam Cung Quân Hoa sợ hãi dần dần bị thù hận thay thế, nghiêm mặt dữ tợn, chỉ thẳng Quân Tà, lớn tiếng hô: “Là nàng, là cái tiểu dã loại này, đều là nàng, là nàng hại chết Cảnh Thuận…“
Một viên đá khơi lên hàng ngàn tầng sóng!
Ở đây, mọi người cơ hồ đồng loạt trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào thân hình bé, từ đầu đến giờ vẫn luôn trốn một chỗ, nhỏ giọng ồ lên, mở miệng nghị luận, không ai không khinh bỉ người nào đó vì muốn thoát tội, ngay cả một người thấp kém vô dụng này cũng bị đỗ tội (Haha Quân Tà rất chi ‘vô dụng’ a).
Đùa giỡn cái gì, một cái phế vật như vậy, có thể giết được một võ sĩ cấp lam?
Ngay cả Uông Chi Phương cũng nhịn không được, trong lòng thầm mắng nhi tử ngu xuẩn, nàng giúp hắn tìm được con đường tốt để đi như vậy, cũng không hiểu nên đem tội gián trên đần Nam Cung Quân Dương, lại muốn gián cho một người vô dụng không có khả năng làm chuyện đó.
Nam Cung Chí Lạc mẫn cảm, nghe được ý tứ hàm xúc trong đó, hắn nói là ‘Hại’, mà không phải ‘Sát’, như vậy, nói cách khác, quả thật là nhi tử giết, nhưng có nguyên nhân.
Tâm tư thâm trầm vừa chuyển, tay khẽ nâng lên, ngăn mọi người nhỏ giọng nghị luận, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Quân Tà, không cảm xúc mở miệng nói: “Giải thích rõ.”
Nam Cung Quân Hoa lúc này đầu đột nhiên linh quang, trấn định rất nhiều, thẳng thắt lưng, từ từ đem mọi chuyện nói ra. Trong lời hắn nói, chính là năm người bọn họ, vốn tìm bát muội Nam Cung Quân Tà đùa, trùng hợp Quân Dương cũng ở trong này, không kéo được bát muội theo chân bọn họ ngoạn, còn đối với huynh trưởng hắn nói năng lỗ mãng, hai người đều là còn trẻ lỗ mãng, một lời không hợp, liền ước hẹn so đấu, ai thắng, bát muội liền ngoạn với người đó.
Mà trong lúc bọn họ so đấu, bát muội cùng Cảnh Thuận không biết như thế nào, lại nháo loạn lên, còn lấy thanh chủy thủ ra, mà bát muội lại là phế vật, hoàn toàn rõ ràng tình huống, ngây ngốc hướng phía hắn chạy tới, thiếu chút nữa tang thân dưới chưởng của Quân Dương, hắn vì cứu nàng liền xuất chưởng ngăn trở một chưởng đó của Quân Dương, đúng lúc này, Cảnh Thuận cũng chạy tới, nhất thời không biết như thế nào, hắn liền thất thủ một chưởng đánh vào Cảnh Thuận, hơn nữa trong lúc hỗn loạn, thanh chủy thủ trong tay Cảnh Thuận cũng hướng hắn hạ, và bi kịch liền sinh ra.
Vì thế, Mọi chuyện rơi vào tai mỗi người đều biết thành chuyện bị hắn bịa đặt, đổi trắng thay đen. Trong lúc nhất thời, xung quanh đều yên tĩnh.
Chỉ cần sống ở Nam Cung Sơn trang, nếu ai tin tưởng chuyện này, người đó chính là một tên ngu ngốc!
Tuy trang chủ mặc dù không bao che công khai, nhưng trong lòng có ý tứ bao che, mọi người trong lòng biết rõ ràng, tuy Nam Cung Thiệu Sơn không phục nhưng muốn phản bác cũng phản bác không được, dù sao cũng không nên đem mọi chuyện ra tranh cãi, hơn nữa, Quân Hoa nói không hề có lỗ hổng, lại còn minh họa lại hiện trường lúc đó.
Tuy nhiên, việc này trách nhiệm sẽ không hoàn toàn hắn chịu, mà Nam Cung Quân Dương cùng Nam Cung Quân Tà cũng có trách nhiệm không nhỏ, hơn nữa, tội danh ngộ sát cùng sát hại huynh đệ đồng tộc cũng không khác nhau, mọi chuyện đến nước này, không thể xem là một việc nhỏ mà hóa thành không có chuyện gì được.
Đúng lúc này, thanh âm trầm thấp mà buồn bã vang lên: “Lục ca, hắn như thế nào có thể nói dối như vậy, bọn họ rõ ràng không phải tới tìm ta đùa, là đem ta quăng cho sói cắn, ta sợ sợ, rõ ràng là hắn muốn đánh ngươi, rõ ràng là hắn thực tàn ác, hung hăn đánh một chưởng vào người Cảnh Thuận biểu ca, một đao giết chết Cảnh Thuận biểu ca … Ô ô, lục ca, Cảnh Thuận biểu ca không phải ta hại chết , ta không có…”
Ta không có hại chết hắn, ta là trực tiếp giết chết hắn, hắc hắc…(haha quá phúc hắc rồi tỷ ạ)
Không ai trông thấy Quân Tà trong lòng Quân Dương giảo hoạt, cười gian, nhưng rơi vào tai mọi người lại là thanh âm nức nở, sợ hãi.
Nam Cung Quân Dương nghe được tiếng khóc trong lòng, cảm thấy áp lực, trong lòng giống như bị đao cắt, càng ôm chặt người nàng, thấp giọng an ủi: “Không khóc không khóc, Cảnh Thuận không phải ngươi hại chết, không khóc không khóc…”
Trong lòng hiểu được là một chuyện, giờ phút này, chính tai nghe thấy lại là một chuyện, cơ hồ không ai hoài nghi Quân Tà nói dối.
Một phế vật xấu xí, không não, dưới tình huống như vậy, không bị hù chết cũng đã tốt lắm rồi, làm gì còn tâm cơ nói láo a!
Chắc là sợ cực kỳ, mới có thể liều mạng hướng lục ca, người luôn đối với nàng tốt nhất, giải thích chân tướng sự thật.
Nam Cung Thiệu Sơn trong lòng vui vẻ, như tìm được bậc thang, trên mặt vừa buồn vừa phẫn, nhìn thẳng vào gương mặt tái xanh của Nam Cung Chí Lạc: “Đại ca, cháu gái Quân Tà nói vậy sẽ không phải nói dối đi?” “Tứ biểu thúc là nói cháu ngươi nói dối sao?“
Nam Cung Chí Lạc còn không nói gì, Uông Chi Phương liền bất mãn mở miệng, đồng thời ý bảo nhi tử kêu ba người Nam Cung Cảnh Bình ra làm chứng.
Nhận được ánh mắt của Nam Cung Quân Hoa, Nam Cung Cảnh Bình cùng Nam Cung Cảnh Dịch do dự cuối đầu, một huynh đệ đã chết, nội tâm bọn họ chịu đã kích lớn mà trước nay chưa từng có, làm gì còn có tâm trạng xem ai nói thật ai nói láo.
Nam Cung Cảnh Bang nhỏ tuổi nhất, tâm nhãn nhiều nhất, tròng mắt vừa chuyển, lớn gan mở miệng nói: “Tứ biểu thúc, Quân Hoa biểu ca không có nói sai, chính là bát muội tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, bị người lừa, mới có thể nói nói như vậy.”
Hắn thật ra thực thông minh, biết Nam Cung Quân Tà là phế vật, thời điểm này lời nói cũng có thể tin, liền vòng vo một hồi, nói là có người bảo nàng nói láo, mà người kia là ai, dùng ngón chân nghĩ cũng biết.
Song phương bên nào cũng cho là mình phải, nhất thời như lâm vào cục diện bế tắc.
Nhưng trong lời nói của Quân Tà lại càng có thể tin, nhất là Nam Cung Thiệu Sơn bị lời của nàng làm cho hiểu rõ, cả người lửa giận, đứng lên, trừng mắt nhìn phản đồ Cảnh Bang, liếc mắt một cái, chỉ vào thi thể Cảnh Thuận, giọng căm hận nói: “Tam ca ngươi xem, ngực Cảnh Thuận một chưởng này rõ ràng là dùng hết toàn lực, nếu so đấu bình thường cần đấu sinh tử sao? Còn có một đao này, vừa chuẩn vừa ngoan độc, là do thất thủ mà tạo thành sao? Tam ca, sự thật xảy ra trước mắt, chẳng lẽ ngươi muốn bao che cho nhi tử ngươi?“
“Thiệu sơn.” Nam Cung Chí Lạc nghiêm mặt quát, hít sâu một hơi, mang theo uy nghiêm nói: “Bản trang chủ sẽ không bao che bất luận kẻ nào, cho dù là con ta, nhưng chuyện liên quan đến mạng người, vẫn muốn biết rõ ràng.“
Lời vừa nói ra, trên người Nam Cung Chí Lạc bỗng nhiên thả ra một cỗ lực uy áp, cực kỳ uy nghiêm sắc bén, làm cho Nam Cung Thiệu Sơn còn muốn mở miệng nói cũng nói không nên lời. Đúng lúc này, một thanh âm của nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng mà dễ nghe đột nhiên từ một phòng trong sân truyền đến: “Tam đệ uy thế thật lớn, tưởng lấy thế áp nhân sao?“
Ngoài cửa tiểu viện, một đám người chậm rãi đi vào, đi trước là một gã nam tử trung niên mặt bình tĩnh, thân mang y bào tử sắc, khuôn mặt anh tuấn, cương nghị, quanh thân khí thế uy nghiêm tràn ngập, rất kinh người, theo sát bên người y là một phụ nhân xinh đẹp, cao ngạo cùng một lão nhân tóc hoa râm ục ịch, phía sau còn đi theo một đám người, có nam có nữ, đều là đồng lứa.
Đoàn người đều là cao thủ, tu vi không thấp, đi lại nhẹ nhàng, rất nhanh đã tiến vào tiểu viện, nhìn một màn trước mắt này, không khỏi bất ngờ, thần sắc khác nhau nhìn về phía nam tử trung niên trước mặt, người sáng suốt vừa thấy, đều biết đã phát sinh chuyện gì!
Quân Tà, tránh ở trong lòng Nam Cung Quân Dương không ngừng phát run, ánh mắt rất nhanh đảo qua, đại bộ phận vẫn nhận ra được, người nam tử trung niên trướng mắt chính là tam thúc của nàng, cũng chính là trang chủ Nam Cung Sơn trang_Nam Cung Chí Lạc, phụ thân Nam Cung Quân Hoa, phụ nhân xinh đẹp là thê tử y_ Uông Chi Phương, lão nhân ục ịch là tứ biểu thúc của nàng_Nam Cung Thiệu Sơn, thuộc hệ thứ hai.(ta không hiểu lắm mấy cái hệ này, nhưng chắc là nói ông tứ thúc này là con của vợ lẽ)
Tại Nam Cung Sơn trang, chính hệ duy nhất chỉ có nàng, ngay cả Nam Cung Chí Lạc cũng chỉ là hệ mạch thứ hai, cho nên 5 người đồng lứa phía sau , đều là đệ tử hệ mạch đời thứ ba.
Nam Cung thế gia, cấp bậc sâm nghiêm, nếu Nam Cung Quân Tà không phải phế vật, mang tội danh dã loại, đừng nói tam đại đệ tử, mà ngay cả Nam Cung Chí Lạc thấy nàng, cũng phải khách khách khí khí.
Chính mạch giống như Quân Tà mà luôn bị uất ức, tại Nam Cung gia tộc, thật đúng là người đầu tiên a!
“Cảnh thuận...” Chỉ nghe được một thanh âm vô cùng thê lương vang lên, thân ảnh chợt lóe, lão nhân ục ịch Nam Cung Thiệu Sơn nhanh chóng đi lên, tiếp Nam Cung Cảnh thuận ngã ngồi phía sau, cởi bỏ y bào trên người hắn (Cảnh Thuận) xuống, nhìn bụng y máu vẫn còn lưu lại trên miệng vết thương, trên ngực còn có chưởng ấn hỏa hồng, trong mắt chớp động, cuồng nộ kéo tới.
“Tam ca, ngươi nên vì Cảnh Thuận làm chủ.” Áp lực ra tiếng, Nam Cung Thiệu Sơn hai tròng mắt bắn tia sát ý nhìn về phía Nam Cung Quân Hoa đã khôi phục thần chí.
Lúc này đây, nếu Nam Cung Chí Lạc không cho gã công đạo, cho dù nháo đến bổn gia, gã cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu không, bọn họ thật sẽ nghĩ hệ mạch thấp thì có thể mặc người khác ức hiếp sao?
Nam Cung Chí Lạc sắc mặt phi thường khó coi, nhìn Nam Cung Quân Hoa, uy nghiêm mở miệng: “Ai có thể nói cho ta biết, đây là chuyện gì xảy ra?” Con hắn hắn rõ ràng, tuyệt đối không vô duyên vô cớ giết Cảnh Thuận, nếu nói nó giết Nam Cung Quân Tà, hắn còn có thể tin tưởng, sự tình cũng không đơn giản như mặt ngoài nhìn thấy như vậy!
Nghĩ đến đây, khóe mắt không khỏi liếc về hướng Nam Cung Quân Tà, đang trốn trong lòng Quân Dương run sợ, lại nhìn đến ba người Nam Cung Cảnh Bình vẫn còn bị dọa đến ngốc ngồi bệt trên mặt đất, hiện trường hoàn toàn không một chút gì nói rõ nên chân tướng sự thật là gì.
Không ai mở miệng, trên tay Nam Cung Quân Hoa còn cầm thanh chủy thủ đầy máu, trên người cũng loan lỗ vết máu, nghe phụ thân thâm trầm chất vấn, hai chân mềm nhũn liền ngồi phịch xuống, trong đầu chỉ hiện lên một ý niệm: hắn, hắn giết người, hắn giết Cảnh Thuận…
Trên mặt Nam Cung Quân Dương mọi màu sắc đều có, ban đầu không thể tin, khiếp sợ, bây giờ thì phức tạp khó hiểu, muốn mở miệng lại không biết nói cái gì, tuy là biết có gì đó không hợp, nhưng dù sao một là biểu đệ hắn, một là ca ca hắn, huống chi việc này còn liên quan đến bát muội của hắn, đừng nói đến việc hắn không có quyền nói chuyện, mà ngay cả hắn có năng lực, cũng không biết nói cái gì.
Ba người Nam Cung Cảnh Bình càng không cần phải nói, vừa thấy Nam Cung Chí Lạc đến, vốn đã bị bọn họ dọa ngốc, sợ tới mức đầu đều nhanh chóng dúi vào trong đất.
Uông Chi Phương lúc ban đầu thì khiếp sợ, sau phục hồi tinh thần lại, cảm nhận được quanh thân trượng phu phát ra khí thế áp bức, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch, chạy đến bên người nhi tử đỡ lấy hắn, nhìn trượng phu, mở miệng: “Lạc, Hoa nhi sẽ không giết người, trong chuyện này nhất định có hiểu lầm, ngươi xem này, trong viện bị bỏng đến trình độ này, tất nhiên là do trải qua một hồi đánh nhau, mới có thể có công lực bực này…” Câu nói kế tiếp, không cần nói cũng biết.
Vừa rồi trong viện, có thể có công lực bực này cũng chỉ có hai huynh đệ Quân Dương, Quân Hoa.
Đuôi lông mày khẽ cong lên, Quân Tà ánh mắt có chút suy nghĩ bắn về phía Uông Chi Phương, mặc dù không nói rõ, nhưng nói bóng bóng gió gió vài câu như vậy liền kéo Nam Cung Quân Dương vào hàng ngũ những người tình nghi nhất, nữ nhân này không đơn giản!
“Ta chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì?” Nam Cung Chí Lạc kiềm chế tức giận, lập lại một lần, vẫn không ai dám lên tiếng, thân thủ trực tiếp chỉ thẳng vào nhi tử, trầm giọng nói: “Hoa nhi, có phải hay không ngươi giết?”
“Phụ thân… Không, không phải ta giết…” Như sực tỉnh, Nam Cung Quân Hoa quát to một tiếng, bỏ chủy thủ trong tay ra, cả người quỳ trên mặt đất khóc lớn nói, thân là thiên chi kiêu tử như hắn, chưa từng trải qua chuyện tương tự như vậy, đã sớm sợ tới mức đại loạn, huống chi, chính hắn cũng không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, hắn, hắn rõ ràng là muốn đánh tiểu dã loại kia.
Đúng, là tiểu dã loại, đều là tiểu dã loại, nếu nàng không đột nhiên nhảy ra, hắn sẽ không giết nhầm Cảnh Thuận, nếu nàng không hướng hắn chạy tới, hắn sẽ không hướng nàng đánh ra một chưởng đó, là nàng, đều là nàng…
Nghĩ đến đây, Nam Cung Quân Hoa sợ hãi dần dần bị thù hận thay thế, nghiêm mặt dữ tợn, chỉ thẳng Quân Tà, lớn tiếng hô: “Là nàng, là cái tiểu dã loại này, đều là nàng, là nàng hại chết Cảnh Thuận…“
Một viên đá khơi lên hàng ngàn tầng sóng!
Ở đây, mọi người cơ hồ đồng loạt trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào thân hình bé, từ đầu đến giờ vẫn luôn trốn một chỗ, nhỏ giọng ồ lên, mở miệng nghị luận, không ai không khinh bỉ người nào đó vì muốn thoát tội, ngay cả một người thấp kém vô dụng này cũng bị đỗ tội (Haha Quân Tà rất chi ‘vô dụng’ a).
Đùa giỡn cái gì, một cái phế vật như vậy, có thể giết được một võ sĩ cấp lam?
Ngay cả Uông Chi Phương cũng nhịn không được, trong lòng thầm mắng nhi tử ngu xuẩn, nàng giúp hắn tìm được con đường tốt để đi như vậy, cũng không hiểu nên đem tội gián trên đần Nam Cung Quân Dương, lại muốn gián cho một người vô dụng không có khả năng làm chuyện đó.
Nam Cung Chí Lạc mẫn cảm, nghe được ý tứ hàm xúc trong đó, hắn nói là ‘Hại’, mà không phải ‘Sát’, như vậy, nói cách khác, quả thật là nhi tử giết, nhưng có nguyên nhân.
Tâm tư thâm trầm vừa chuyển, tay khẽ nâng lên, ngăn mọi người nhỏ giọng nghị luận, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Quân Tà, không cảm xúc mở miệng nói: “Giải thích rõ.”
Nam Cung Quân Hoa lúc này đầu đột nhiên linh quang, trấn định rất nhiều, thẳng thắt lưng, từ từ đem mọi chuyện nói ra. Trong lời hắn nói, chính là năm người bọn họ, vốn tìm bát muội Nam Cung Quân Tà đùa, trùng hợp Quân Dương cũng ở trong này, không kéo được bát muội theo chân bọn họ ngoạn, còn đối với huynh trưởng hắn nói năng lỗ mãng, hai người đều là còn trẻ lỗ mãng, một lời không hợp, liền ước hẹn so đấu, ai thắng, bát muội liền ngoạn với người đó.
Mà trong lúc bọn họ so đấu, bát muội cùng Cảnh Thuận không biết như thế nào, lại nháo loạn lên, còn lấy thanh chủy thủ ra, mà bát muội lại là phế vật, hoàn toàn rõ ràng tình huống, ngây ngốc hướng phía hắn chạy tới, thiếu chút nữa tang thân dưới chưởng của Quân Dương, hắn vì cứu nàng liền xuất chưởng ngăn trở một chưởng đó của Quân Dương, đúng lúc này, Cảnh Thuận cũng chạy tới, nhất thời không biết như thế nào, hắn liền thất thủ một chưởng đánh vào Cảnh Thuận, hơn nữa trong lúc hỗn loạn, thanh chủy thủ trong tay Cảnh Thuận cũng hướng hắn hạ, và bi kịch liền sinh ra.
Vì thế, Mọi chuyện rơi vào tai mỗi người đều biết thành chuyện bị hắn bịa đặt, đổi trắng thay đen. Trong lúc nhất thời, xung quanh đều yên tĩnh.
Chỉ cần sống ở Nam Cung Sơn trang, nếu ai tin tưởng chuyện này, người đó chính là một tên ngu ngốc!
Tuy trang chủ mặc dù không bao che công khai, nhưng trong lòng có ý tứ bao che, mọi người trong lòng biết rõ ràng, tuy Nam Cung Thiệu Sơn không phục nhưng muốn phản bác cũng phản bác không được, dù sao cũng không nên đem mọi chuyện ra tranh cãi, hơn nữa, Quân Hoa nói không hề có lỗ hổng, lại còn minh họa lại hiện trường lúc đó.
Tuy nhiên, việc này trách nhiệm sẽ không hoàn toàn hắn chịu, mà Nam Cung Quân Dương cùng Nam Cung Quân Tà cũng có trách nhiệm không nhỏ, hơn nữa, tội danh ngộ sát cùng sát hại huynh đệ đồng tộc cũng không khác nhau, mọi chuyện đến nước này, không thể xem là một việc nhỏ mà hóa thành không có chuyện gì được.
Đúng lúc này, thanh âm trầm thấp mà buồn bã vang lên: “Lục ca, hắn như thế nào có thể nói dối như vậy, bọn họ rõ ràng không phải tới tìm ta đùa, là đem ta quăng cho sói cắn, ta sợ sợ, rõ ràng là hắn muốn đánh ngươi, rõ ràng là hắn thực tàn ác, hung hăn đánh một chưởng vào người Cảnh Thuận biểu ca, một đao giết chết Cảnh Thuận biểu ca … Ô ô, lục ca, Cảnh Thuận biểu ca không phải ta hại chết , ta không có…”
Ta không có hại chết hắn, ta là trực tiếp giết chết hắn, hắc hắc…(haha quá phúc hắc rồi tỷ ạ)
Không ai trông thấy Quân Tà trong lòng Quân Dương giảo hoạt, cười gian, nhưng rơi vào tai mọi người lại là thanh âm nức nở, sợ hãi.
Nam Cung Quân Dương nghe được tiếng khóc trong lòng, cảm thấy áp lực, trong lòng giống như bị đao cắt, càng ôm chặt người nàng, thấp giọng an ủi: “Không khóc không khóc, Cảnh Thuận không phải ngươi hại chết, không khóc không khóc…”
Trong lòng hiểu được là một chuyện, giờ phút này, chính tai nghe thấy lại là một chuyện, cơ hồ không ai hoài nghi Quân Tà nói dối.
Một phế vật xấu xí, không não, dưới tình huống như vậy, không bị hù chết cũng đã tốt lắm rồi, làm gì còn tâm cơ nói láo a!
Chắc là sợ cực kỳ, mới có thể liều mạng hướng lục ca, người luôn đối với nàng tốt nhất, giải thích chân tướng sự thật.
Nam Cung Thiệu Sơn trong lòng vui vẻ, như tìm được bậc thang, trên mặt vừa buồn vừa phẫn, nhìn thẳng vào gương mặt tái xanh của Nam Cung Chí Lạc: “Đại ca, cháu gái Quân Tà nói vậy sẽ không phải nói dối đi?” “Tứ biểu thúc là nói cháu ngươi nói dối sao?“
Nam Cung Chí Lạc còn không nói gì, Uông Chi Phương liền bất mãn mở miệng, đồng thời ý bảo nhi tử kêu ba người Nam Cung Cảnh Bình ra làm chứng.
Nhận được ánh mắt của Nam Cung Quân Hoa, Nam Cung Cảnh Bình cùng Nam Cung Cảnh Dịch do dự cuối đầu, một huynh đệ đã chết, nội tâm bọn họ chịu đã kích lớn mà trước nay chưa từng có, làm gì còn có tâm trạng xem ai nói thật ai nói láo.
Nam Cung Cảnh Bang nhỏ tuổi nhất, tâm nhãn nhiều nhất, tròng mắt vừa chuyển, lớn gan mở miệng nói: “Tứ biểu thúc, Quân Hoa biểu ca không có nói sai, chính là bát muội tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, bị người lừa, mới có thể nói nói như vậy.”
Hắn thật ra thực thông minh, biết Nam Cung Quân Tà là phế vật, thời điểm này lời nói cũng có thể tin, liền vòng vo một hồi, nói là có người bảo nàng nói láo, mà người kia là ai, dùng ngón chân nghĩ cũng biết.
Song phương bên nào cũng cho là mình phải, nhất thời như lâm vào cục diện bế tắc.
Nhưng trong lời nói của Quân Tà lại càng có thể tin, nhất là Nam Cung Thiệu Sơn bị lời của nàng làm cho hiểu rõ, cả người lửa giận, đứng lên, trừng mắt nhìn phản đồ Cảnh Bang, liếc mắt một cái, chỉ vào thi thể Cảnh Thuận, giọng căm hận nói: “Tam ca ngươi xem, ngực Cảnh Thuận một chưởng này rõ ràng là dùng hết toàn lực, nếu so đấu bình thường cần đấu sinh tử sao? Còn có một đao này, vừa chuẩn vừa ngoan độc, là do thất thủ mà tạo thành sao? Tam ca, sự thật xảy ra trước mắt, chẳng lẽ ngươi muốn bao che cho nhi tử ngươi?“
“Thiệu sơn.” Nam Cung Chí Lạc nghiêm mặt quát, hít sâu một hơi, mang theo uy nghiêm nói: “Bản trang chủ sẽ không bao che bất luận kẻ nào, cho dù là con ta, nhưng chuyện liên quan đến mạng người, vẫn muốn biết rõ ràng.“
Lời vừa nói ra, trên người Nam Cung Chí Lạc bỗng nhiên thả ra một cỗ lực uy áp, cực kỳ uy nghiêm sắc bén, làm cho Nam Cung Thiệu Sơn còn muốn mở miệng nói cũng nói không nên lời. Đúng lúc này, một thanh âm của nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng mà dễ nghe đột nhiên từ một phòng trong sân truyền đến: “Tam đệ uy thế thật lớn, tưởng lấy thế áp nhân sao?“
/60
|