Khi Mặc Diễm tỉnh lại, nhìn qua Tây Nhã Lê vẫn ngồi ở trên giường, vẫn duy trì tư thế như trước, ánh mắt nhìn về phía phương xa, hờ hững mà lạnh lùng.
Thật giống như là chuyện gì cũng đều không thể khiến cho nàng chú ý.
Mặc Diễm không khỏi giương lên khóe môi, tên tiểu tử này, thật sự là càng ngày càng làm cho hắn tò mò a !
Rốt cuộc dưới thân thể nho nhỏ kia, cất giấu một linh hồn như thế nào, mới có thể làm cho nàng không sợ hãi không gợn sóng như thế!
Trên đại điện, nàng không có chút sợ hãi nào, ngược lại khí thế bức người, hắn phong nàng làm hậu, nàng cũng không vui sướng, cũng không kích động, khí phách này làm sao thứ nữ của một phủ tướng quân có thể có được!
Mặc Diễm không tin, cho nên, hắn muốn đem nàng đặt ở bên người, một chút một chút tìm hiểu nàng.
Đơn giản, trong lúc hắn rảnh rỗi.
“Mệt không?” Hắn vươn tay, đem nàng ôm vào lòng, làm cho đầu nàng tựa vào trước ngực mình.
Thực ngoài ý muốn, nàng thật hiền dịu, không có chút cứng ngắc cùng khó chịu, thậm chí, còn có cảm giác dựa vào như vậy, như thế làm cho Mặc Diễm có chút thụ sủng nhược kinh.
Nếu là người khác, hắn tự nhiên sẽ không ngoài ý muốn, nhưng tiểu tử này là bất đồng, hắn có được hết thảy, ở trong mắt của nàng, tựa hồ đều phá lệ khinh thường.
Trong dự kiến không có nghe được câu trả lời của nàng, Mặc Diễm cũng không giận.
Tuy nói thời gian bọn họ nhận thức nhau thật sự là quá ngắn, nói chuyện với nhau cũng bất quá vài câu, nhưng hắn cũng hiểu sơ sơ tính tình của tên tiểu tử này, đó chính là, nàng nguyện ý trả lời, nàng tự nhiên sẽ trả lời, nàng không muốn, ngươi nói với nàng cái gì, nàng cũng sẽ không để ý tới.
Vật nhỏ cổ quái như thế, kêu hắn như thế nào có thể không tò mò!
Tây Nhã Lê ghé vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập không quy luật của hắn, cuối cùng duỗi ngón tay ra, đem tay nhỏ bé mềm mại đặt ở trước ngực hắn.
Có lẽ, lần đụng chạm tiếp theo, thứ ở nơi này sẽ không còn đập nữa.
“Đi thôi, trẫm dẫn ngươi đi điện Phượng Loan.” Mặc Diễm đứng dậy, hơi sửa sang lại đầu tóc một chút, mang theo nàng ra khỏi điện Long Diệu.
Nhìn ra tên tiểu tử này không thích có người ngoài ở đây, hắn cũng không có để người bên cạnh hầu hạ.
Bất quá, không biết vì sao trên đường đi hướng điện Phượng Loan, thời điểm mọi người nhìn về phía hắn luôn luôn chợt lóe lên tia kinh ngạc.
Dĩ nhiên, bọn họ cũng không dám thật sự theo dõi hắn, nhưng vẫn bị hắn phát hiện.
“Vật nhỏ, trên mặt trẫm có cái gì sao?” Hắn cúi đầu, hỏi cô gái bị mình dắt ở trong tay.
Nàng lười biếng nâng nâng con ngươi, thản nhiên lắc lắc đầu.
Mặt không có, nhưng trên cổ có.
Nhưng đó là ấn ký nàng cố tình để lại, biểu thị hắn là của nàng, cho nên là không thể nào xóa được. Trừ phi nàng không cần hắn nữa .
Nàng bây giờ còn không thấy đói, cho nên tạm thời sẽ không cắn hắn. Chờ sau khi nàng cắn qua hắn, ấn ký kia sẽ biến thành đỏ như máu.
Tuy rằng máu của hắn rất ngon, làm cho nàng suýt nữa không nhịn được muốn nếm thử, cảm nhận một chút tư vị tuyệt vời kia. Bất quá, thân thể của hắn lại quá mức suy nhược, nàng nếu thật sự động khẩu, hắn có thể sẽ chết nhanh hơn.
Đồ tốt là phải giữ lại từ từ thưởng thức , nàng cũng không muốn chỉ thử một lần, hắn liền đã chết. Cho nên, tạm thời đợi thêm một chút, đợi cho thân thể hắn hơi khá lên một chút rồi nàng lại ăn cũng không muộn.
Nàng xem qua rồi, thân thể của hắn cũng không phải là vẫn cứ suy nhược như vậy, hẳn là trước kia hắn, hao tổn quá lớn, mới có thể ốm yếu như vậy. Lại điều dưỡng một thời gian nữa, hắn có thể chịu nổi lần đầu trở thành bữa ăn của nàng.
Nói một cách khác, chính là dưỡng phì lại ăn.
Mặc Diễm vừa mới kế thừa đế vị, tuổi còn nhỏ, lại bởi vì bệnh triền miên trên giường, cho nên tạm thời còn chưa sắc phong tần phi. Trong hậu cung, hôm nay cũng chỉ có thái hậu, còn có vài vị thái phi sinh dưỡng công chúa ở lại.
Điện Phượng Loan do nguyên phối hoàng hậu của Diệu Văn đế ở sau khi qua đời, liền không có người ở lại, ngay cả Ngọc quý phi nay là thái hậu cũng không có tư cách bước vào điện Phượng Loan.
Tuy rằng vẫn có người quét dọn và sửa sang lại, nhưng chung quy, vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác tiêu điều.
Lạnh như băng mà trống trải.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại đúng khẩu vị của Tây Nhã Lê.
Thật giống như là chuyện gì cũng đều không thể khiến cho nàng chú ý.
Mặc Diễm không khỏi giương lên khóe môi, tên tiểu tử này, thật sự là càng ngày càng làm cho hắn tò mò a !
Rốt cuộc dưới thân thể nho nhỏ kia, cất giấu một linh hồn như thế nào, mới có thể làm cho nàng không sợ hãi không gợn sóng như thế!
Trên đại điện, nàng không có chút sợ hãi nào, ngược lại khí thế bức người, hắn phong nàng làm hậu, nàng cũng không vui sướng, cũng không kích động, khí phách này làm sao thứ nữ của một phủ tướng quân có thể có được!
Mặc Diễm không tin, cho nên, hắn muốn đem nàng đặt ở bên người, một chút một chút tìm hiểu nàng.
Đơn giản, trong lúc hắn rảnh rỗi.
“Mệt không?” Hắn vươn tay, đem nàng ôm vào lòng, làm cho đầu nàng tựa vào trước ngực mình.
Thực ngoài ý muốn, nàng thật hiền dịu, không có chút cứng ngắc cùng khó chịu, thậm chí, còn có cảm giác dựa vào như vậy, như thế làm cho Mặc Diễm có chút thụ sủng nhược kinh.
Nếu là người khác, hắn tự nhiên sẽ không ngoài ý muốn, nhưng tiểu tử này là bất đồng, hắn có được hết thảy, ở trong mắt của nàng, tựa hồ đều phá lệ khinh thường.
Trong dự kiến không có nghe được câu trả lời của nàng, Mặc Diễm cũng không giận.
Tuy nói thời gian bọn họ nhận thức nhau thật sự là quá ngắn, nói chuyện với nhau cũng bất quá vài câu, nhưng hắn cũng hiểu sơ sơ tính tình của tên tiểu tử này, đó chính là, nàng nguyện ý trả lời, nàng tự nhiên sẽ trả lời, nàng không muốn, ngươi nói với nàng cái gì, nàng cũng sẽ không để ý tới.
Vật nhỏ cổ quái như thế, kêu hắn như thế nào có thể không tò mò!
Tây Nhã Lê ghé vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập không quy luật của hắn, cuối cùng duỗi ngón tay ra, đem tay nhỏ bé mềm mại đặt ở trước ngực hắn.
Có lẽ, lần đụng chạm tiếp theo, thứ ở nơi này sẽ không còn đập nữa.
“Đi thôi, trẫm dẫn ngươi đi điện Phượng Loan.” Mặc Diễm đứng dậy, hơi sửa sang lại đầu tóc một chút, mang theo nàng ra khỏi điện Long Diệu.
Nhìn ra tên tiểu tử này không thích có người ngoài ở đây, hắn cũng không có để người bên cạnh hầu hạ.
Bất quá, không biết vì sao trên đường đi hướng điện Phượng Loan, thời điểm mọi người nhìn về phía hắn luôn luôn chợt lóe lên tia kinh ngạc.
Dĩ nhiên, bọn họ cũng không dám thật sự theo dõi hắn, nhưng vẫn bị hắn phát hiện.
“Vật nhỏ, trên mặt trẫm có cái gì sao?” Hắn cúi đầu, hỏi cô gái bị mình dắt ở trong tay.
Nàng lười biếng nâng nâng con ngươi, thản nhiên lắc lắc đầu.
Mặt không có, nhưng trên cổ có.
Nhưng đó là ấn ký nàng cố tình để lại, biểu thị hắn là của nàng, cho nên là không thể nào xóa được. Trừ phi nàng không cần hắn nữa .
Nàng bây giờ còn không thấy đói, cho nên tạm thời sẽ không cắn hắn. Chờ sau khi nàng cắn qua hắn, ấn ký kia sẽ biến thành đỏ như máu.
Tuy rằng máu của hắn rất ngon, làm cho nàng suýt nữa không nhịn được muốn nếm thử, cảm nhận một chút tư vị tuyệt vời kia. Bất quá, thân thể của hắn lại quá mức suy nhược, nàng nếu thật sự động khẩu, hắn có thể sẽ chết nhanh hơn.
Đồ tốt là phải giữ lại từ từ thưởng thức , nàng cũng không muốn chỉ thử một lần, hắn liền đã chết. Cho nên, tạm thời đợi thêm một chút, đợi cho thân thể hắn hơi khá lên một chút rồi nàng lại ăn cũng không muộn.
Nàng xem qua rồi, thân thể của hắn cũng không phải là vẫn cứ suy nhược như vậy, hẳn là trước kia hắn, hao tổn quá lớn, mới có thể ốm yếu như vậy. Lại điều dưỡng một thời gian nữa, hắn có thể chịu nổi lần đầu trở thành bữa ăn của nàng.
Nói một cách khác, chính là dưỡng phì lại ăn.
Mặc Diễm vừa mới kế thừa đế vị, tuổi còn nhỏ, lại bởi vì bệnh triền miên trên giường, cho nên tạm thời còn chưa sắc phong tần phi. Trong hậu cung, hôm nay cũng chỉ có thái hậu, còn có vài vị thái phi sinh dưỡng công chúa ở lại.
Điện Phượng Loan do nguyên phối hoàng hậu của Diệu Văn đế ở sau khi qua đời, liền không có người ở lại, ngay cả Ngọc quý phi nay là thái hậu cũng không có tư cách bước vào điện Phượng Loan.
Tuy rằng vẫn có người quét dọn và sửa sang lại, nhưng chung quy, vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác tiêu điều.
Lạnh như băng mà trống trải.
Nhưng hết lần này tới lần khác lại đúng khẩu vị của Tây Nhã Lê.
/70
|