“Chờ chút!” Kiều Linh Nhi vội vã kêu một tiếng.
Kể cả thủ hạ của Tuyết Mạch đi ra dọn sạch đồ sứ cũng đều dừng lại động tác trong tay, toàn bộ ánh mắt rơi vào trên người của Kiều Linh Nhi.
“Lam công tử, có chuyện gì vậy?” Tuyết Mạch liếc mắt nhìn Kiều Linh Nhi, đáy mắt lướt qua hứng thú.
Kiều Linh Nhi thở dài một hơi: “Tuyết công tử, nếu muốn hủy bỏ đống đồ sứ này, không bằng ngươi giảm bớt giá bán cho chúng ta, thế nào? Còn có, bản thân đồ sứ cần phải hao phí rất nhiều tâm sức mới có thể nung chế ra, có thể nung chế được đồ sứ có hoa văn tinh xảo như vậy, có thể thấy bọn họ cũng đều là người có thủ công vô cùng khéo léo, nếu như giết không phải là đáng tiếc à?”
Đối với phong thái mở miệng ngậm miệng đều là giết người của Tuyết Mạch, Kiều Linh Nhi biết mình không có tư cách đứng ở nơi này đánh giá, thế nhưng nàng cũng không thể trơ mắt nhìn y lạm sát kẻ vô tội như vậy!
Tông Chính Diễm Phong Khinh cũng nhíu mày nhìn Kiều Linh Nhi, tính tình của Tuyết Mạch bọn hắn đều hiểu rõ, y ngoài mặt giống như yêu nghiệt, nhưng thủ đoạn của y cũng nổi tiếng tàn nhẫn, giết người đối với y mà nói đơn giản là chuyện bình thường như cơm bữa.
Chưa từng có người dám cầu tình với Tuyết Mạch, Kiều Linh Nhi tuy không phải trực tiếp cầu tình, nhưng ít nhiều cũng có ý đó.
Lo lắng nhàn nhạt nổi lên trong lòng của Tông Chính Diễm, giữa hai lông mày có nếp nhăn không rõ ràng, Tuyết Mạch…
Cũng không phải là người dễ chọc như vậy!
“Lam công tử có hứng thú?” Tuyết Mạch hất cằm lên, ánh mắt mập mờ hỏi.
Khóe môi Kiều Linh Nhi nhếch lên, “Không biết ý của Tuyết công tử như thế nào?”
“Nhìn Lam công tử cũng là người lành nghề, vì sao muốn đống hàng hóa có tỳ vết này? Nếu người trong thiên hạ biết Tuyết mỗ bán hàng hóa có tỳ vết cho người mua, uy tín và danh dự của Tuyết mỗ ở đâu?” Tuyết Mạch lạnh nhạt đặt câu hỏi, hiển nhiên không có dáng vẻ tức giận.
“Vật hoàn mỹ ít lại càng ít, huống chi là nung chế đồ sứ phức tạp?” Kiều Linh Nhi cúi người lấy một bình sứ còn chưa đụng tới ra ngoài, “Thương gia muốn chẳng qua cũng chỉ là lợi nhuận, ngươi đồng ý bán ta đồng ý mua, ngươi tình ta nguyện, có gì không thể?”
Ánh nhìn sắc bén không sợ đối diện với đôi mắt như hoa lan tím của Tuyết Mạch, câu chữ chất phác, nhưng đều lộ ra bản chất.
Thủ hạ của Tuyết Mạch đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không biết bản thân nên có động tác gì, cũng không dám thảo luận, chỉ đợi Tuyết Mạch lên tiếng.
Một lát sau, khóe miệng Tuyết Mạch nhếch lên độ cong tà mị: “Hay cho một câu ngươi tình ta nguyện, bằng hữu như Lam công tử đây Tuyết mỗ ta muốn kết giao!” Dứt lời, cao giọng cười.
Người trên thuyền đều giật mình ngây ngẩn cả người, người nham hiểm cho tới bây giờ đều là lãnh huyết vô tình đó, nay lại cười phóng khoáng như thế, quả thực ngoài dự liệu!
“Tuyết huynh!” Kiều Linh Nhi thấy vậy nụ cười càng sâu, chắp tay làm lễ.
“Lam huynh, ta với ngươi nhất kiến như cố, không bằng kết làm huynh đệ kết nghĩa, thế nào?” Hai mắt Tuyết Mạch lóe sáng nói.
“Cái gì?” Đầu óc Kiều Linh Nhi phút chốc trống rỗng, nàng lúc nào nhất kiến như cố với y? Nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại, vội nói: “Tuyết huynh ưu ái, tại hạ sao dám trèo cao?”
Tuyết Mạch đến từ đảo quốc có tên là Hắc Phong Đảo trên biển phía đông nước Nam Võ cũng là thương nhân nổi tiếng gần xa, giữa biển và đất liền vốn có buôn bán qua lại, lúc này đảo chủ tự mình đến đây, có thể thấy được Phong Khinh và Tông Chính Diễm cũng có thế lực. Nhưng thân phận của y, cũng là một thân phận đặc biệt khiến người để ý.
“Lam huynh chẳng lẽ là xem thường Tuyết mỗ?” Tuyết Mạch hạ thấp giọng.
“Tuyết huynh sao lại nói thế? Tại hạ chẳng qua là một thương nhân, sao dám xem thường Tuyết huynh?” Kiều Linh Nhi từ chỗ Tông Chính Diễm đã biết thân phận của Tuyết Mạch, tuy nói chỉ là một đảo chủ, nhưng đã coi như là một đế vương, đắc tội không nổi!
Ngoài dự liệu của Phong Khinh và Tông Chính Diễm, Tuyết Mạch lại không tức giận, chỉ nói: “Vậy thì cứ như vậy đi! Sau này hai ta hãy gọi nhau là huynh đệ.” Không đợi Kiều Linh Nhi đưa ý kiến, lại nói: “Ta hơn Lam huynh mấy tuổi, về sau gọi ngươi là hiền đệ thế nào?”
Lời của Tuyết Mạch nghe thì giống như đang thảo luận, thế nhưng Kiều Linh Nhi bọn họ nghe được, lại là kết luận đã định, quả nhiên, người cao cao tại thượng thích đem suy nghĩ của mình áp đặt cho người khác!
So sánh với Võ đế, yêu cầu của Tuyết Mạch cũng may không đến mức quá phận.
Kiều Linh Nhi đối với Tuyết Mạch chưa nói tới hảo cảm, chí ít cũng không có chán ghét, ở trên thế giới này, nhiều thêm một người bạn tuyệt đối tốt hơn việc thêm một địch nhân rất nhiều.
“Đại ca!” Tâm tư trăm vòng, Kiều Linh Nhi rất nhanh đã phân tích rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó.
“Được, hiền đệ!” Tuyết Mạch thoạt nhìn tâm tình cũng không tệ.
Phong Khinh và Tông Chính Diễm đưa mắt nhìn nhau, có điều suy nghĩ, vừa buồn vừa vui, nhưng đều nổi lên tâm tư đối với Tuyết Mạch.
Rốt cuộc Tuyết Mạch có biết thân phận của Kiều Linh Nhi là nữ tử hay không?
Kiều Linh Nhi và bá chủ trên biển kết bái thành “Huynh đệ” có chỗ tốt lớn nhất chính là một nhóm đồ sứ thượng đẳng cứ thế toàn bộ được xem như lễ vật đưa cho nàng, hơn nữa không thu lấy một đồng nào.
Mãi đến khi Tuyết Mạch rời khỏi, đám người Tông Chính Diễm, Kiều Linh Nhi chuẩn bị trở về, Tông Chính Diễm còn chưa có cách nào phục hồi lại tinh thần, hết thảy ngày hôm nay, quả thật là khó mà tin nổi!
Kiều Linh Nhi bị cứng rắn rót cho mấy chén rượu, rượu của Tuyết Mạch đều là rượu thượng đẳng, độ tinh khiết cũng rất cao, nàng vốn không uống được rượu, từ lúc đó, ít nhiều có chút không thoải mái.
“Nhị tẩu, tẩu có khỏe không?” Tông Chính Diễm nhìn sắc mặt hơi phiếm hồng của Kiều Linh Nhi không khỏi hỏi.
Kiều Linh Nhi nghiêng qua, chậm rãi lắc đầu “Tàm tạm!” Mặc dù không được tốt lắm, nhưng miễn cưỡng ý thức vẫn rất rõ ràng.
“Phu nhân, công tử tới!” Thanh Diệp đi tới bên người Kiều Linh Nhi, ở bên tai nàng thấp giọng nói.
Lúc đó, thân ảnh màu trắng hiện ra tiến vào tầm mắt của mấy người, thân ảnh kia đi không nhanh không chậm, lại vẫn khiến cho người ta có một loại mỹ cảm siêu trần thoát tục.
Trong chớp mắt, Tông Chính Dập đi tới trước mặt của Kiều Linh Nhi, Kiều Linh Nhi có chút vui sướng không nói được, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Ngưng Hương nói nàng và Diễm tới nơi này, ta tới xem một chút.” Tông Chính Dập giải thích đơn giản.
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình tĩnh lại làm cho trong lòng Kiều Linh Nhi vô cùng ấm áp.
“Đã thảo luận sinh ý được rồi, có thể đi về.” Kiều Linh Nhi nói với hắn.
Tông Chính Dập gật đầu, bỗng nhiên lại hỏi: “Nàng uống rượu?”
Bị chỉ điểm ra lại khiến cho nàng có chút ngượng ngùng: “Chỉ là uống mấy chén nhỏ.”
“Nhị tẩu, tẩu chớ xem thường thanh tửu, một chén rượu tương đương với một cân nữ nhi hồng lâu năm. Hiện tại tẩu không có cảm giác, nhưng tác dụng chậm rất mạnh, một hồi nữa sẽ không dễ chịu đâu.” Tông Chính Diễm xen vào nói.
Lúc trước ở trên thuyền hắn đã muốn ngăn cản, nhưng nếu thật sự làm như vậy nhất định sẽ không tôn trọng đối với chủ nhân.
Cũng may Tuyết Mạch dường như cũng thông cảm, chỉ để cho nàng uống mấy chén.
“Thúc không nói sớm?” Kiều Linh Nhi trừng mắt nhìn Tông Chính Diễm một cái.
“Tẩu cũng không hỏi mà…” Tông Chính Diễm ủy khuất thấp giọng nói. Bị Kiều Linh Nhi trừng thêm cái nữa, liền ngoan ngoãn không lên tiếng.
“Uống chút trà giải rượu, nghỉ ngơi thật tốt thì không có việc gì.” Phong Khinh hoàn toàn không được để ý tới rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để nói.
Tông Chính Dập nhìn về phía Phong Khinh, mà Phong Khinh cũng không lảng tránh nhìn thẳng hắn, vẻ mặt vẫn là nụ cười ôn thuận trước sau như một.
“Phong công tử nói đúng!” Tông Chính Dập khẽ gật đầu với Phong Khinh, vừa nhìn về phía Kiều Linh Nhi: “Hiện tại có khỏe không?”
Lời nói ôn nhu khiến gương mặt của Kiều Linh Nhi căn bản là đỏ hơn lúc ban đầu, khoảng cách gần như thế phảng phất có thể cảm giác được hô hấp của hắn, phả lên trên mặt, nóng hầm hập.
Lắc đầu một cái, nói: “Bây giờ vẫn tỉnh táo.”
“Tiểu thư, ngồi xe ngựa đi!” Lam Phong thấp giọng nói với Kiều Linh Nhi, cũng đưa nàng một ánh mắt.
Kiều Linh Nhi hiểu ý, sau đó cùng lên xe ngựa với Tông Chính Dập.
“Nhị ca, đệ đem chỗ hàng này đến cửa tiệm trước, huynh và nhị… biểu đệ về trước đi.” Lúc Tông Chính Diễm đang nói, Kiều Linh Nhi cho hắn một ánh nhìn, lập tức sửa lại lời đang nói.
Tông Chính Dập dẫn đầu: “Được!” Không khó hiểu vì sao Tông Chính Diễm đột nhiên thay đổi xưng hô lại rất tự nhiên trả lời.
“Khinh, chúng ta cùng đi thôi!” Tông Chính Diễm lại chuyển về phía Phong Khinh, đợi sau khi hắn ta gật đầu mới nhìn về phía ba người Thanh Diệp, “Thanh Diệp, Nguyệt Ảnh, Lam Phong, nhị ca và biểu đệ giao cho các ngươi!”
“Vâng!” Ba người ở đây đều là dạng người lạnh lùng, cho nên trả lời cũng cực kỳ lạnh nhạt đơn giản.
Lúc rèm xe ngựa buông xuống, Phong Khinh nhìn thấy Kiều Linh Nhi nói chuyện với Tông Chính Dập, lúc này trong mắt của nàng không tồn tại bất kỳ mê luyến nào với hắn, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không để lại cho hắn, rốt cuộc, là từ khi nào hắn bắt đầu không còn quan trọng ở trong mắt nàng như vậy?
“Cái đó…” Trong không gian thu hẹp, Kiều Linh Nhi đột nhiên cảm giác được bầu không khí có chút xấu hổ.
“Ừ?” Tông Chính Dập nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, nhưng cũng không hỏi, chỉ nói một tiếng chờ đợi chính nàng nói ra.
“Tên của ‘Biểu đệ’ là Lam Táp.” Kiều Linh Nhi hít một ngụm khí lớn, rốt cuộc tìm một chuyện nói ra.
“Ừ.” Tông Chính Dập vẫn gật đầu.
“Ngày hôm nay ta ra ngoài, một là vì để cho Thanh Diệp giúp ta tra một chút có người nào theo dõi chúng ta, hai là ở nhà không thú vị nên ra đây đi dạo một chút.” Kiều Linh Nhi vẫn nhìn Tông Chính Dập, nhìn hắn có biểu hiện gì không.
“Ừ!”
Kiều Linh Nhi 囧, “Ngươi cũng chỉ có một chữ ‘Ừ’ thôi à?”
“A.”
Hắc tuyến, đầu đầy hắc tuyến.
“Hoàng thượng và hoàng hậu đều phái người đi, nàng xuất hiện như vậy, bọn họ cũng sẽ không phát hiện.” Tông Chính Dập cũng quan sát một chút y trang của nàng rồi nói. Mặc dù là nam trang, mặc ở trên người của nàng lại có một phong vị khác.
Bị Tông Chính Dập nói như vậy, Kiều Linh Nhi chợt cảm thấy mặt mình càng nóng, không chỉ là mặt, toàn bộ trong lòng cũng giống thế, nóng hừng hực.
Rượu mạnh lên!
“Không thoải mái à?” Tông Chính Dập nhìn ra Kiều Linh Nhi cau mày, lo lắng hỏi.
“Hít…” “Có chỗ này khó chịu…” Kiều Linh Nhi vuốt lồng ngực của mình. Muốn để cho không khí giống như dung nham bên trong thuận xuống, thế nhưng dường như một chút hiệu quả cũng không có.
Một ngón tay thon dài đưa tới trước mặt nàng, một viên thuốc oánh nhuận xuất hiện ở đầu ngón tay của hắn.
“Nuốt cái này đi, sẽ thoải mái hơn một chút.” Tông Chính Dập nói.
Kiều Linh Nhi sửng sốt chỉ trong nháy mắt, đầu óc cũng hơi nặng hơn, đem viên thuốc trong tay Tông Chính Dập nhận lấy nuốt vào.
“Trong người ngươi đều mang theo thuốc à?” Kiều Linh Nhi đột nhiên hỏi. Nghĩ đến lúc trước trong phòng của hắn có mùi thuốc nhàn nhạt, cũng rất muốn biết hắn rốt cuộc là có tình trạng gì.
“Đã thành thói quen.” Tông Chính Dập bao dung nói.
“Vậy… Ai nha…” Kiều Linh Nhi đang muốn hỏi kỹ, dưới thân bị một cú xóc mạnh mẽ, cả người bởi vì say mà xiêu vẹo ngã xuống.
“Cẩn thận…” Cánh tay dài duỗi ra, đầu của Kiều Linh Nhi tránh khỏi nguy cơ bị đập lên thành xe.
Chờ đến khi lấy lại tinh thần, hai gò má Kiều Linh Nhi đã ửng hồng, mùi hương mát lạnh đặc trưng trên người nam tử khiến cho nàng có chút say mê. Ôm ấp ấm áp lại khiến cho nàng có chút chờ mong, có chút buồn ngủ, nhưng lại càng không muốn rời đi.
“Công tử, đường không bằng phẳng, người có ổn không?” Nguyệt Ảnh đánh xe hỏi.
“Không có việc gì.” Tông Chính Dập đáp.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, một nén nhang, hai nén nhang… Hai người cũng không có nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế kia.
Một lát sau, Tông Chính Dập nhìn Kiều Linh Nhi: “Có khỏe không?”
Không biết là rượu mạnh hay là dược hiệu, Kiều Linh Nhi đã có chút buồn ngủ, nghe được lời của Tông Chính Dập chỉ vô ý thức lắc đầu: “Ta muốn nghỉ ngơi một lúc trước, đau đầu.”
Tông Chính Dập gợi lên nụ cười nhàn nhạt, “Vậy nàng ngủ một lúc đi, đến nơi ta sẽ gọi nàng.” Nói xong cũng gập lại cánh tay.
“Được…” Kiều Linh Nhi đáp một tiếng, đầu chui vào trong ngực hắn, tìm một vị trí thoải mái, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Khuôn mặt không hề phòng bị khiến Tông Chính Dập tiếu ý sâu hơn, tác dụng của thanh tửu rất mạnh, nhưng chắc sẽ không nhanh như vậy. Viên thuốc hắn cho nàng là phù hợp thể chất của hắn, dược tính rất mạnh, cho nên lúc này Kiều Linh Nhi mới có thể ngủ mê mệt nhanh đến thế.
Tông Chính Dập nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế ngồi một chút, để cho nàng ngủ càng thêm thoải mái.
Sau đó không lâu, xe ngựa đã đến cổng Tông Chính phủ.
“Công tử, đã đến nơi.” Nguyệt Ảnh ở bên ngoài thấp giọng nói.
“Ừ, ta biết rồi.” Tông Chính Dập đáp một tiếng, cúi đầu nhìn nữ tử đã hoàn toàn tiến vào giấc ngủ sâu, lộ ra nụ cười cưng chiều, mà bản thân lại không hề hay biết.
Lúc Tông Chính Dập ôm Kiều Linh Nhi từ trong xe ngựa đi ra, Tư Mã Nguyệt và Ngưng Hương đang muốn ra cửa thấy một màn như vậy, miệng đều không khép vào được.
“Nương, Linh Nhi đang ngủ.” Tông Chính Dập thấy dáng vẻ mẫu thân mình như mèo tinh trộm cá, bất động thanh sắc giải thích.
Từ Mã Nguyệt che miệng, chỉ kém không chảy nước miếng.
“Vậy mang con bé trở về phòng ngủ trước đi. Đoạn đường này nhất định cũng không được ngủ ngon, nhanh đi, nhanh đi…”
Khó có nữ tử nằm trong lòng của Nhị nhi tử như vậy. Đối với việc này bà làm mẹ tất nhiên trăm phần trăm ủng hộ, tuy rất hiếu kỳ vì sao Kiều Linh Nhi mặc một thân nam trang, nhưng cũng không dò hỏi.
Tông Chính Dập cười nhạt một tiếng, không giải thích cái gì, ôm Kiều Linh Nhi lướt qua Tư Mã Nguyệt, đi vào trong phủ.
Phía sau Ngưng Hương còn trợn to mắt quan sát, vỗ vỗ Lam Phong: “Lam Phong, đây… đây là có chuyện gì vậy?”
“Chính là như ngươi thấy.” Lam Phong lạnh lùng nhẹ nhàng nói ra một câu, cùng đi vào với Thanh Diệp.
Phía sau Tư Mã Nguyệt nhìn bóng lưng của Tông Chính Dập ôm Kiều Linh Nhi, huyễn tưởng mạnh mẽ: Nhi tử và con dâu hợp đôi cỡ nào, sao bản thân lúc còn trẻ Tông Chính Vô Song không ôn nhu đối với và như vậy chứ? Ai…
Giấc ngủ này, Kiều Linh Nhi ngủ thẳng tới giữa trưa ngày thứ hai. Bên ngoài Tông Chính Vô Song tức giận bốc khói luôn miệng nói gia môn bất hạnh, nếu như không phải Tư Mã Nguyệt ngăn ông sợ là đã sớm bắt nàng chịu gia pháp!
Một đêm không mộng, Kiều Linh Nhi chưa từng có giấc ngủ thư thái như vậy.
Tông Chính Dập kỳ thực cũng không từng ngờ tới, hắn chỉ đưa cho nàng một viên dược giải rượu mà thôi, lại có thể để cho nàng ngủ thời gian dài đến thế, không thể không nói là ngoài dự liệu.
Sau khi Tông Chính Dập hạ triều trấn an Tông Chính Vô Song, sau đó dùng ngọ thiện xong chủ động bưng chút thức ăn tinh sảo cùng cơm đi về phòng, xem thời gian, không sai biệt lắm người cũng nên thức dậy.
Trong phòng, Kiều Linh Nhi ngủ một giấc sâu tuyệt đẹp, sau khi mở mắt không có bất kỳ mệt mỏi nào, ngủ nhiều ngủ ít đều có thể tác động tới thần kinh. Giấc ngủ không đủ, tinh thần không tốt, ngủ nhiều ngược lại sẽ khiến người ta càng thêm mệt mỏi, mà lúc này nàng lại không hề mệt nhọc chút nào, thật sự là hiếm thấy.
“Tỉnh rồi?” Giọng nam tử cười nhẹ từ cửa truyền tới, kéo trở lại tầm mắt đang đi vào cõi tiên của Kiều Linh Nhi.
Tầm mắt cùng hướng đến một nơi, là nam tử ấm áp đã sớm thay triều phục, nhanh nhẹn như tiên, làm cho không người nào có thể dời đi tầm mắt.
“Không phải là đã dùng qua ngọ thiện à?” Kiều Linh Nhi chỉ vào giữa y phục dưới giường, liếc mắt nhìn ngoài phòng sáng choang.
“Hôm qua nàng đã dùng rồi, nhưng hôm nay còn chưa dùng.” Tông Chính Dập cười yếu ớt, giơ giơ khay trong tay.
Câu “Có ý gì” còn chưa dứt, tiếng ục ục làm người ta lúng túng khó xử từ bụng của nàng phát ra ngoài. Thanh âm như thế, kể ra một sự thật: Nàng đói bụng!
Tông Chính Dập hé miệng cười, bày cơm nước để lên bàn, mới nói với nàng: “Đói bụng không? Ngồi xuống ăn một chút gì trước đi.”
Kiều Linh Nhi máy móc ngồi xuống, nhìn hắn đem cơm đưa đến trên tay của nàng, lại đưa cho nàng chiếc đũa, trong đầu lo nghĩ nặng nề.
“Ta ngủ bao lâu rồi?” Nhìn thời gian bên ngoài, chắc là vào khoảng giờ ngọ, mà nàng vẫn còn nhớ rất rõ ràng, từ bến đò trở lại cũng không chỉ khoảng giờ thân, lẽ nào thời gian đảo ngược?
Tông Chính Dập cười nhạt nói: “Hôm qua Diễm muốn thảo luận với nàng việc xử trí lô hàng kia thế nào, thấy nàng say nên không quấy rầy nữa”
Lời nói này rất hàm súc, thế nhưng lại thành công khiến Kiều Linh Nhi giật mình ngây ngẩn cả người.
Ngày hôm qua?!
“Ta… không phải là từ hôm qua trở về vẫn ngủ cho tới bây giờ chứ?” Kiều Linh Nhi 囧囧 hỏi.
Tông Chính Dập cũng không trả lời Kiều Linh Nhi, chỉ dịu dàng cười nói: “Nhanh ăn một chút đi, thức ăn lạnh không tốt đối với thân thể.”
“A!” Kiều Linh Nhi chọc chọc cơm, con sâu thèm ăn trong bụng đã tác quái, nàng cũng không kịp nghĩ gì nữa, bới cơm ăn thức ăn trước, hoàn toàn không có hình tượng.
“Chậm một chút.” Tông Chính Dập nhìn cười.
“Thật, thật ngon, ta đói bụng…” Kiều Linh Nhi có phần nói không rõ ràng, quả nhiên người đang đói bụng đúng thật là cái gì cũng không cần.
Rất nhanh, trên mặt bàn giống như cảnh tượng có bão đi ngang qua, ngoại trừ gừng tỏi còn có rau cần rau thơm nàng chán ghét ra, những đồ ăn khác trên bàn không sai biệt lắm đều được giải quyết.
“Ăn ngon thật thỏa mãn…” Nhìn vẻ mặt Tông Chính Dập cười như không cười, phía sau tai của Kiều Linh Nhi bỗng nhiên nóng lên. Ở nơi này, trước mặt nam tử có dáng vẻ như gió không có hình tượng như thế, thật mất mặt!
Tông Chính Dập cũng không có cười nhạo ý tứ của nàng, ngược lại lấy khăn gấm vươn tay ra, chạm vào khóe miệng của nàng.
Dựa theo thần kinh lúc đầu của nàng, vào thời điểm này sẽ đưa tay đến trước mặt gạt ra, nhưng tay đặt ở dưới bàn đã có động tác, khiến nàng ngoan ngoãn ngồi, để Tông Chính Dập lau thay nàng.
Tim đập đột nhiên mất đi tiết tấu, mặc dù biết đây chẳng qua là đang diễn kịch cho người “dòm ngó” bên ngoài nhìn, thế nhưng khoảng cách gần như thế, lại quả thực khó mà làm cho trái tim nhỏ của nàng tiếp thu!
Bên ngoài không biết từ lúc nào đã không có động tĩnh, mặt của Kiều Linh Nhi vẫn duy trì liên tục bị nóng lên.
“Sao vậy?” Tông Chính Dập thấy mặt nàng ửng đỏ, không khỏi hỏi.
“Không có việc gì!” Kiều Linh Nhi phản xạ có điều kiện trả lời, nhanh chóng giảm thấp nhiệt độ của mình.
“Vậy bây giờ lại nghỉ ngơi một chút hay là thay quần áo?” Tông Chính Dập hỏi, thấy nàng khó hiểu, nói bổ sung: “Diễm nói mấy lần là sẽ tìm gặp nàng.”
“Ta đi thay quần áo.”
Lam Phong đem mâm cùng chén đũa bưng xuống phía dưới, Tông Chính Dập đi đến thư phòng, còn lại Kiều Linh Nhi ngồi ở trước gương đồng để cho Ngưng Hương trang điểm.
“Tiểu thư, người có cảm thấy… Thừa tướng thích người không?” Ngưng Hương vừa chải tóc, vừa có suy nghĩ hỏi.
Hôm qua nhìn thấy Tông Chính Dập dịu dàng ôm Kiều Linh Nhi vào phủ như thế, con ngươi của Ngưng Hương thiếu chút nữa trừng ra ngoài. Nàng biết Thừa tướng cô gia rất tốt, nhưng chân chính nhìn thấy đối xử tốt với tiểu thư nhà mình, lại là một chuyện khác!
Đợi nửa ngày Ngưng Hương cũng không đợi được câu trả lời của Kiều Linh Nhi, không khỏi gọi: “Tiểu thư? Tiểu thư…”
“Tiểu… thư…”
Kiều Linh Nhi như đi vào cõi thần tiên hư không bị rống cho “Quỷ khóc sói gào” túa ra mồ hôi lạnh, không vui trừng mắt nhìn Ngưng Hương một cái: “Ngưng Hương, ngươi làm cái gì vậy?”
Ánh mắt kia của Kiều Linh Nhi mang theo chút tức giận khiến Ngưng Hương không dám lên tiếng, yếu ớt nói: “Được rồi, tiểu thư!”
Đem ánh mắt từ trên mặt của Ngưng Hương kéo trở về, nhìn bản thân đã chỉnh tề, mới nói: “Tốt lắm, đi thôi!”
Dứt bỏ phức tạp trong đầu, Kiều Linh Nhi lần nữa khôi phục lại dáng vẻ giảo hoạt lúc trước.
“Nhị tẩu, tẩu rốt cuộc đã tỉnh.” Trong viện, Tông Chính Diễm đùa giỡn nói.
“Thế nào, thúc muốn ta ngủ mãi luôn à?” Kiều Linh Nhi phản bác một câu, ánh mắt lại rơi vào trên người Phong Khinh cũng đang ngồi bên cạnh, Tông Chính Dập cũng không có nói với nàng, “Để cho Phong công tử chờ lâu!”
Phong Khinh nét mặt mỉm cười, “Quấy rầy phu nhân, xin chớ trách tội.”
“Mời ngồi.” Kiều Linh Nhi theo lễ tiết làm ra dáng vẻ của một chủ nhân.
Tông Chính Diễm cực kỳ xem nhẹ lời nói làm cho hắn lúng túng trước đó của Kiều Linh Nhi, trực tiếp đi vào đề tài chính: “Nhị tẩu, lô đồ sứ kia của Tuyết Mạch ngoại trừ một món ra những cái khác đều là vật thượng đẳng, không biết tẩu có tính toán gì không?”
“Thúc và Phong công tử có ý kiến gì không?” Kiều Linh Nhi hỏi ngược lại.
Phong Khinh và Tông Chính Diễm nhất thời liếc mắt nhìn nhau, sau đó Phong Khinh nói: “Tông Chính phu nhân, tại hạ muốn mua một phần từ trong tay phu nhân, giá cả thế nào tùy phu nhân đến định, không biết ý phu nhân thế nào?”
“Phong công tử không sợ thiếp thân nâng giá cả lên sao?” Kiều Linh Nhi hỏi lại.
“Mời phu nhân ra giá!” Phong Khinh làm tư thế “Mời”, dáng vẻ nhất định phải có được.
“Nếu Phong công tử thẳng thắn như thế, thiếp thân thấy chỗ đồ sứ này cũng không có tác dụng bao nhiêu, ta cũng không vòng vo, lấy theo giá cả Tuyết đảo chủ đã quyết định thế nào?” Kiều Linh Nhi không cho là mình có đầu óc buôn bán, thế nhưng nếu tiền đưa tới cửa, nàng tự nhiên cũng sẽ không chặn ngoài cửa.
Một nghìn lượng một món đồ, cũng không phải một con số nhỏ.
“Vậy thì dựa theo lời phu nhân nói.” Phong Khinh cũng sảng khoái ngoài dự liệu, chẳng qua không biết là bản thân đồ sứ có giá trị, hay là hắn ta có tâm tư.
Tông Chính Diễm cũng có chút ngạc nhiên về sự sảng khoái của Phong Khinh, kỳ thực định giá của Tuyết Mạch bọn họ cũng sẽ không mặc cả, nhưng mà bây giờ đã thay đổi nhân thủ, dựa vào tính cách của hắn ta, sẽ có phương pháp tốt hơn mới phải, lúc này lại vui vẻ nói lời sảng khoái nhanh như vậy, trái lại khiến hắn thực sự không biết trong lòng Phong Khinh nghĩ cái gì!
Trong mắt Kiều Linh Nhi chỉ hiện một thoáng kinh ngạc rồi biến mất, sau đó đáy mắt lại một lần nữa nổi lên vẻ giảo hoạt, nói với Tông Chính Diễm: “Tiểu thúc, giao dịch với Phong công tử, do thúc toàn quyền xử lý đi!”
“Được, Nhị tẩu!” Tông Chính Diễm gật đầu, lại không rõ nụ cười kia của Kiều Linh Nhi đến tột cùng là có ý gì.
Bàn về kinh thương, Kiều Linh Nhi mặc dù không thể xem như đứng đầu, nhưng nếu bàn về chỉ số IQ, nàng tuyệt đối không thấp.
Dụng ý của Tuyết Mạch rốt cuộc là gì nàng cũng không rõ ràng lắm, nếu đổi thành thời điểm khác lượng hàng không dễ gì mà đến này nàng sẽ không động, lúc này đổi lại nàng càng cần “Tài chính” nhiều hơn để hoàn thành việc mình muốn làm.
Nhìn ở một mức độ nào đó, Phong Khinh cũng có chỗ đáng khen, thí dụ như: Đưa tiền.
Trước kia là tâm tâm niệm niệm muốn chờ ở nơi Phong Khinh xuất hiện, mà bây giờ lại là người ta mời gặp mặt, đại khái cái này gọi là phong thủy luân chuyển đi!
Tửu lâu Tuý Hồng Lâu nổi danh kinh thành, Tông Chính Diễm nói gì cũng muốn Kiều Linh Nhi cùng đi theo đến đây, không ngờ rằng, thật ra là Phong Khinh năm lần bảy lượt yêu cầu?
Tông Chính Diễm vốn cũng không định để Kiều Linh Nhi ra đây gặp mặt với Phong Khinh, giữa hai người bọn họ dù sao lúc trước cũng có quan hệ khác, thế nhưng, về phương diện buôn bán này, ở cùng một chỗ ăn bữa cơm cũng là lẽ thường.
May mà Kiều Linh Nhi cũng không kiêng kỵ, hơn nữa còn là ngay trước mặt Tông Chính Diễm và Tông Chính Dập nói ra, Tông Chính Dập cũng chưa từng phản đối, chỉ căn dặn Lam Phong, Thanh Diệp bảo vệ tốt nàng.
Trong sương phòng lịch sự tao nhã của Túy Hồng Lâu, chỉ có Kiều Linh Nhi, Lam Phong, Thanh Diệp, Tông Chính Diễm và Phong Khinh.
Kiều Linh Nhi ra ngoài vẫn mặc một thân nam trang, như bắt chước phong cách của Tông Chính Dập, tuấn mỹ ôn nhu xinh đẹp.
“Khinh, Nhị tẩu không thể uống rượu, rượu của tẩu ấy, để cho ta uống thay đi!” Tông Chính Diễm thấy Phong Khinh rót rượu cho Kiều Linh Nhi không khỏi ngăn lại động tác của hắn ta. Hiển nhiên hắn càng không quên căn dặn của Nhị ca: Uống rượu tổn hại sức khỏe. Cho nên tuyệt đối không thể để cho Kiều Linh Nhi uống!
Phong Khinh sáng tỏ cười, không ép buộc, mà rót một chén cho Tông Chính Diễm.
“Tông Chính phu nhân, tại hạ mời phu nhân một chén.” Phong Khinh bưng chén rượu lên, làm tư thế mời rượu.
Lam Phong đã ở trước đó rót cho Kiều Linh Nhi một chén trà, nàng cầm chén, “Thiếp thân lấy trà thay rượu, xin Phong công tử hãy thứ lỗi. Mời!”
“Mời!” Phong Khinh uống một hơi cạn sạch.
Trà hơi đắng chát khiến Kiều Linh Nhi không khỏi lộ ra một nụ cười cực mỏng mang theo châm chọc, không quanh co hỏi: “Không biết Phong công tử còn có chuyện gì khác cần trao đổi không?”
Phong Khinh nhíu mày, đối với sự thẳng thắn của nàng có chút bất mãn, lẽ nào hiện tại hắn làm cho nàng chán ghét đến vậy, nàng cứ không muốn gặp lại hắn như thế?
“Tông Chính phu nhân cũng biết Tuyết đảo chủ có thân phận như thế nào?” Phong Khinh nét mặt thong dong, đặc biệt lười nhác.
“Ừ?” Kiều Linh Nhi không hiểu nhìn hắn ta.
“Tính tình của Tuyết đảo chủ, không người nào là không biết, đồn đại y là hung ác độc địa che phủ một phương.” Phong Khinh thản nhiên nói, nhấp chút rượu lại tiếp tục: “Giờ đây Tông Chính phu nhân thâm giao với y, cũng phải cẩn thận!” Chén rượu đụng phải bàn phát ra tiếng động rất nhỏ, khiến nơi dường như có chút an tĩnh này nhất thời càng thêm tĩnh lặng.
Tông Chính Diễm không phải là hoàn toàn không biết tâm tư của Phong Khinh, hắn ta đang quan tâm Nhị tẩu? Thế nhưng lúc trước hắn ta nhiều lần khiến nàng khó xử cũng xem thường nàng, nói hắn ta đang quan tâm nàng, thực sự là có chút viển vông.
Dù cho Kiều Linh Nhi bây giờ khác Kiều Linh Nhi trước kia rất lớn, nhưng trên bản chất nàng vẫn là Kiều Linh Nhi không phải ư?
Kiều Linh Nhi híp mắt một cái mới nói: “Đa tạ Phong công tử nhắc nhở, thiếp thân tự có chừng mực.”
Một câu Phong công tử, một câu thiếp thân, làm cho ánh mắt của Phong Khinh trầm xuống, đáy lòng như có chút buồn phiền dâng lên.
“Tông Chính phu nhân, lượng đồ sứ này còn phải nhờ quan tâm nhiều, không cần khách khí, mời dùng.” Phong Khinh liếc nhìn thức ăn tinh sảo trên bàn, khách khí nói.
Kiều Linh Nhi cười khẽ: “Phong công tử khách khí mới phải, dù cho Tuyết đảo chủ làm ăn với Phong công tử cũng là trao đổi ngang giá; Tuyết đảo chủ đem đống đồ sứ này tặng cho thiếp thân, là thiếp thân bắt được bánh từ trên trời rơi xuống, giao dịch với Phong công tử quả thật may mắn, thiếp thân giữ lại cũng vô dụng không phải sao?
Mấy câu nói dễ dàng quăng sạch ý niệm muốn tiến thêm một bước kết giao của Phong Khinh, hơn nữa từng câu đều là sự thực.
“Đến, Khinh, ta thay Nhị tẩu mời ngươi một chén.” Tông Chính Diễm đã nhận ra một chút lúng túng giữa Phong Khinh và Kiều Linh Nhi, đương nhiên lúng túng chỉ là ở phía Phong Khinh, lập tức bưng chén mời rượu.
“Được!” Phong Khinh đón ý hùa theo.
Bữa ăn này Kiều Linh Nhi thấy buồn tẻ vô vị, tâm tư của Phong Khinh nàng không có ý muốn đi phỏng đoán, càng không muốn quen thân. Nếu như sau khi nàng chuyển kiếp tới hắn ta đã cho nàng xem chút sắc mặt tốt, có lẽ nàng sẽ có ấn tượng khá hơn đối với hắn. Mà bây giờ… Nàng sẽ không bao giờ quay đầu nhìn lại một nam nhân không đáng giá! Không nói đến danh tiếng bên ngoài của hắn ta như thế nào, đặt ở trước tướng công Tông Chính Dập của nàng bây giờ, hoàn toàn không thể nào so bì được.
Nếu như đổi lại là Tông Chính Dập, cho dù là đãi khách, chỉ sợ cũng sẽ không mời đại tiệc thịnh soạn như thế này! Quả thực lãng phí!
Sau khi dùng xong bữa tối, Kiều Linh Nhi đi vòng quanh Lưu Vân Uyển một vòng, đợi đến khi không còn khó chịu thì để cho Ngưng Hương lấy đàn ra ngoài.
Ở nơi này là thời đại không có máy tính không có ti-vi, sinh hoạt vô cùng nhàm chán vô vị, tứ thư ngũ kinh nàng nhìn không nổi, có thể dùng để giết thời gian cùng tiêu khiển chỉ có đàn.
Bằng vào ấn tượng trong đầu cùng cảm giác trên tay, nàng có thể rất chính xác gảy tấu ra từ khúc thông thường, thế nhưng khúc phổ mà lúc trước Vân Trung Nguyệt lưu lại lại khiến cho nàng hết sức bối rối.
Có nhiều chỗ nàng không phải là xem không hiểu mà là không có cách nào thông hiểu, luôn sẽ đứt điệu.
Ngưng Hương, Lam Phong đều theo bên cạnh Kiều Linh Nhi, nghe tiếng đàn của nàng có thể nói là một loại hưởng thụ, mà bản thân nàng lại không có bất kỳ cảm giác tự hào, một lòng vẫn là nhào vào chỗ không cách nào hiểu rõ kia.
Sau khi đứt đoạn ở lần thứ ba, Ngưng Hương rốt cuộc không nhịn được nói: “Tiểu thư, có phải quyển nhạc phổ này có vấn đề không?”
“Sẽ không có vấn đề.” Kiều Linh Nhi khẳng định.
“Thế nhưng người học lâu như vậy vẫn không học được!” Ngưng Hương xẹp miệng.
Kiều Linh Nhi cười yếu ớt khẽ lắc đầu: “Ngưng Hương, tiểu thư nhà ngươi cũng không phải là vạn năng, gặp phải một hai bài không đàn ra được từ khúc thì có gì khó hiểu?”
“Tài đàn của tiểu thư có một không hai thiên hạ, nhất định là khúc phổ có lỗi. Bằng không thì tiểu thư tuyệt đối không có khả năng đàn không ra!” Ngưng Hương vẫn đem tất cả trách nhiệm đẩy tới trên khúc phổ của Vân Trung Nguyệt, một lòng thừa nhận tài đánh đàn đệ nhất thiên hạ của tiểu thư!
Không trả lời lại Ngưng Hương, Kiều Linh Nhi quyết định thử một lần nữa, nếu như không được nữa nàng cũng không có biện pháp, nàng cũng tuyệt đối sẽ tán thành lời của Ngưng Hương: Khúc phổ có vấn đề.
Nhạc khúc thanh u ở trong đêm tĩnh mịch du dương lan ra, đón gió lành lạnh, có sức hấp dẫn.
Kiều Linh Nhi ngồi ở giữa sân nhỏ, ánh trăng sáng tỏ bao phủ khắp người nàng, mạ lên thân nàng một tầng màu bạc, mà đầu cánh tay hơi lộ ra, giống như thiên tiên hạ phàm.
Thời điểm rạng rỡ qua đi, Kiều Linh Nhi lại lần nữa đụng phải nút thắt cổ chai kia, đỉnh mày không khỏi khẽ nhíu lại, muốn dùng ngón tay gảy ra dây đàn đó, thế nhưng theo bản năng lại không biết rốt cuộc nên dùng ngón tay nào, đi di chuyển dây đàn kia.
Ở đây là một cao âm, nàng nhận thua…
Thế nhưng, ngay vào lúc nàng muốn buông tha, hai tay khác đột nhiên xuất hiện ở trên tay của nàng, nhẹ gảy mấy dây đàn, nhất thời đem thanh âm dẫn đến cảnh giới trước nay chưa từng có.
Qua rồi…
Kiều Linh Nhi có chút sững sờ, ngón tay hoàn toàn đang theo bản năng di chuyển, mà tay ở bên tay của nàng cũng cho nàng cùng âm, một đường đi xuống đều là giai điệu thật cao, thế nhưng lần này lại trôi chảy trước nay chưa từng có.
Cho đến tận lúc cuối cùng, chỉ thấy bốn cái tay ở trên dây đàn không gặp hỗn loạn đùa bỡn, người nghe hoàn toàn quên mất suy nghĩ.
Thế gian này, lại có âm luật êm tai như vậy!
Thiên tài! Người sáng tạo từ khúc đứng đầu này tuyệt đối là thiên tài!
Tay trắng nõn tung bay, âm cuối cùng hạ xuống, Ngưng Hương, Lam Phong, Thanh Diệp và Nguyệt Ảnh đều thật lâu không có cách nào phục hồi lại tinh thần.
Một là kinh ngạc sự phối hợp của hai người tấu đàn không chê vào đâu được, từ cổ chí kim, chưa bao giờ có hai người đồng thời đánh trên một đàn; hai là bởi vì nam nữ ở giữa sân được ánh trăng bao quanh, hài hòa như vậy, phảng phất sự vật đẹp nhất thế gian này chính là ở đây.
Kiều Linh Nhi giương lên khóe miệng cười vui sướng, từ khúc đứng đầu này… Hóa ra nguyên nhân nàng một người không cách nào hoàn thành, là bởi vì không có một người tín nhiệm hợp tác!
Đầu mũi có mùi thơm nhàn nhạt bao phủ, độ ấm của nam nhân dường như có thể truyền đến, bên tai, có tiếng hô hấp rõ ràng của nam nhân.
Vào lúc Kiều Linh Nhi nghiêng đầu, trùng hợp đối diện với hai mắt của Tông Chính Dập, đôi mắt như Hắc Diệu Thạch vậy, tản mát ra màu đen nhánh rực rỡ, nhất thời khiến nhịp tim nàng như ngừng đập.
Nhìn thấy Kiều Linh Nhi như vậy, Tông Chính Dập cũng hơi sững sờ, một khắc đó, tựa như mọi thứ đều trở thành vật ngoài thân, toàn bộ thế giới chỉ còn lại nàng… Những người khác cũng không nói gì, chỉ nhìn hai người đối diện còn có chút nhập thần, giống như thần tiên quyến lữ, khiến người ta ca tụng.
Một lúc lâu, Kiều Linh Nhi mới làm bộ bận rộn lại lần nữa xoay ngời sang chỗ khác, giả bộ ho khan hai tiếng hỏi: “Công văn của ngươi đã xử lý xong rồi à?”
“Ừm!” Tông Chính Dập ngồi dậy, lơ đãng thấy phía sau tai nàng đã nhuốm hồng.
Kiều Linh Nhi cũng đứng lên, cố gắng đem cảm giác tim đập như hươu chạy của mình gạt bỏ đi. Thế nhưng, khi chống lại cặp mắt như ngậm cười kia, mặt của nàng lại không nhịn được nóng lên.
“Cái đó ngươi cũng hiểu âm luật à?” Kiều Linh Nhi lúng túng tìm đề tài.
“Ừm.” Tông Chính Dập gật đầu, “Cũng đã lâu rồi không chạm qua nên có chút không quen.”
“Sẽ không, ngươi đàn quả thực rất hay.” Kiều Linh Nhi nói đúng sự thật.
Nói xong nàng liền hối hận! Nàng như vậy… có tính là ca ngợi hay không? Hắn sẽ không cho là mình đối với hắn…
Ngay vào lúc tâm tư Kiều Linh Nhi xoay như chong chóng, Tông Chính Dập đã đi lên trước, cầm khúc phổ trước mặt lên.
Lật một trang, Tông Chính Dập hỏi: “Linh Nhi, thủ khúc này tên gọi là gì?”
Kiều Linh Nhi bị hai chữ “Linh Nhi” kéo thần trí trở lại, thấy Tông Chính Dập bình tĩnh như vậy cũng thoáng sửa lại chút tâm tư của mình.
“Lúc ta nhận được nó thì nó vẫn chưa có tên.” Kiều Linh Nhi đáp. Trước đây khi Vân Trung Nguyệt đem khúc phổ này lưu lại, bìa cũng chưa có tên, nàng vẫn giữ lại đều chỉ là vì có một ngày trả lại cho hắn.
Tính tình Vân Trung Nguyệt âm tình bất định, so sánh với hai ngày trước gặp gỡ Tuyết Mạch, tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém. Vào lúc này, nàng không muốn có dính dáng gì với những “Nhân sĩ nổi danh” không liên quan gì kia. Bằng không sẽ chỉ làm nàng càng thêm phiền não.
“Đây làm một thủ khúc rất đẹp!” Tông Chính Dập đưa ra nhận xét ngược lại không phải là tán thưởng tài đánh đàn của chính hắn tốt, mà là thủ khúc này vốn đã có tư chất được tán thưởng kia.
“Ừ!” Kiều Linh Nhi gật đầu phụ họa.
Lúc trước chỉ nghe được đoạn trước, rất thanh u, mà ở đoạn phía sau, dưới sự trợ giúp của Tông Chính Dập hoàn thành cả thủ khúc, đã có thể nghe ra, nói như thế nào nhỉ, hẳn là cảm giác trước nay chưa từng có, giống như mang người ta tới một cảnh giới khác vậy.
“Tiểu thư, người đã luyện rất lâu rồi, muốn nghỉ ngơi hay là lại gảy đàn với cô gia một lần!” Ngưng Hương tiến lên hỏi.
“Cô gia ngày mai còn phải vào triều…” Kiều Linh Nhi mới muốn nói, ở phía kia Tông Chính Dập đã cản lại lời của nàng.
“Linh Nhi, có thể thử một lần nữa không?” Tông Chính Dập mỉm cười hỏi.
Kiều Linh Nhi bị bao phủ bởi nụ cười vô hại của hắn, khiến cho nàng theo bản năng gật đầu.
Mà khi nàng ngồi xuống hai tay đặt ở trên đàn, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến nam nhân phía sau sẽ gần kề nàng, tay của hắn cũng sẽ đồng bộ tì lên, nhiệt độ trên mặt càng thêm lợi hại.
“Sao vậy, Linh Nhi?” Tông Chính Dập thấy nàng hai mắt nhắm nghiền không khỏi hỏi.
Kiều Linh Nhi lúc này mới mở mắt ra, vứt bỏ đi suy nghĩ lung tung trong đầu, lắc lắc đầu nói: “Không có việc gì.”
Lúc này mới lại lần nữa gảy đàn.
Người chưa ngủ cũng đều theo nơi phát ra âm thanh tìm đến Lưu Vân Uyển, nhưng lại rất ăn ý chỉ đứng ở bên ngoài uyển. Kể cả Tông Chính Diễm, cũng chỉ đứng ở lối vào của Lưu Vân Uyển.
Ánh trăng chiếu xuống, nữ tử quần áo hồng nhạt tay trắng thon dài, thuần thục ở trên mặt đàn qua lại; nam tử ở sau lưng, nụ cười đỗ tại khóe miệng thanh cao như thế, nghiêng thân ở phía sau nữ tử, ngón tay cũng đặt ở trên mặt đàn, cùng phối hợp với nữ tử.
Vào đoạn giữa có một lần, nữ tử quay đầu, nhìn nam tử cười, nam tử trả về với nụ cười ôn nhu.
Nhất nhất một màn kia giống như thần tiên quyến lữ tiêu dao, chân chân thiết thiết khắc ở trong lòng của mỗi người chứng kiến cảnh này.
Không chỉ là từ khúc đẹp, người cũng thật đẹp.
Tông Chính Diễm đứng ở cách đó không xa nhìn hai người, trong lòng có chút chua xót, e rằng, vào một khắc Phong Khinh vứt bỏ nàng đó, hắn nên theo đuổi nàng, nhưng tất cả đã là quá khứ, không tồn tại hối hận, vì vậy cuối cùng cũng chỉ cười trừ.
Cũng được, hiện tại nàng là Nhị tẩu của mình, nhìn ra được, nhị ca đối với nàng cũng không phải là vô tình. Hai người cứ như vậy khiến người khác nhìn chăm chú, có lẽ đây đối với nhị ca mà nói cũng là một chuyện tốt đẹp!
Một khúc đã qua, mọi người vẫn trầm mê ở trong thanh luật giống như âm thanh của tự nhiên, sự phối hợp của hai người quả thực đạt đến ranh giới đỉnh cao.
Sau khi trở lại phòng, Kiều Linh Nhi tựa như cũng trầm mê trong từ khúc đó. Nàng hiện tại rất muốn hỏi một câu, vì sao Vân Trung Nguyệt muốn sáng tạo ra khúc phổ như vậy, rõ ràng là khúc nhạc cần hai người phối hợp tạo thành, vậy mà vì sao lúc trước lại để cho một mình nàng học chứ? Hoặc là, hắn chỉ muốn để cho nàng có thể tìm được một người tấu khúc này với nàng? Thế nhưng, việc đó lại có quan hệ gì với Vân Trung Nguyệt?
“Đang suy nghĩ gì?” Tông Chính Dập đóng cửa phòng, thấy Kiều Linh Nhi chống cằm, suy nghĩ đến xuất thần.
Tâm tư thoáng quay trở về, Kiều Linh Nhi nhìn thoáng qua khúc phổ trên bàn nói: “Trước đây khi chủ nhân của khúc phổ này giao cho ta, cũng không nói cho ta biết phải hai người mới đàn được.”
“A?” Tông Chính Dập hơi ngạc nhiên.
“Ta thấy có chút kỳ quái hắn tại sao phải sáng tạo từ khúc như vậy, còn có, hắn nói muốn cầm tiêu hợp tấu với ta. Nếu như hai người mới được, tiêu kia…” Kiều Linh Nhi thẳng thắn nói, thế nhưng khi nói đến một nửa, thanh âm tự động biến mất.
Ánh mắt rơi vào trên mặt của Tông Chính Dập, thần sắc không khỏi có chút lúng túng.
“Làm sao vậy?” Tông Chính Dập hỏi.
Kiều Linh Nhi lúng túng kéo kéo khóe miệng, “Ta nói cầm tiêu hợp tấu… Cũng không có ý tứ gì khác, ngươi… đừng hiểu lầm.” Đến lúc giải thích rõ ràng hết nàng mới phát hiện mình thực sự rất không bình thường, vì sao nàng phải giải thích cho hắn?
Tông Chính Dập cũng có chút không phản ứng kịp, nhưng khi nhìn thấy nàng bối rối thì khẽ mỉm cười, tiêu trừ xấu hổ của nàng.
“Linh Nhi, thủ khúc này, nàng có nghĩ tới có thể dùng tiêu bổ sung chỗ thiếu sót của cầm không?” Ngón tay Tông Chính Dập chỉ vào một chỗ trong khúc phổ.
“Dùng tiêu để bổ sung?” Lực chú ý của Kiều Linh Nhi thành công bị kéo qua, “Ý của ngươi nói là, chỗ ngươi giúp ta, kỳ thực có thể dùng tiêu để thổi?”
“Tối mai chúng ta có thể thử nghiệm một chút.”
“Được…” Kiều Linh Nhi phản xạ có điều kiện tán thành, bỗng nhiên lại nghĩ tới vấn đề khác: “Ta không biết…”
“Không sao.” Tông Chính Dập dịu dàng cười.
Kiều Linh Nhi hơi sững sờ, lời của hắn có ý gì nàng còn không ngốc đến nỗi không đoán ra được, hắn biết thổi tiêu!
Nhìn bầu trời bên ngoài, Tông Chính Dập đột nhiên hỏi: “Đã giờ tý rồi, có đói bụng hay không?”
Không nói thì không nhận ra được, Tông Chính Dập vừa nói như vậy. Kiều Linh Nhi bỗng nhiên ý thức được thời gian trôi qua thực sự quá nhanh. Bọn họ khi ăn bữa tối là vào giờ tuất, nàng ở trong sân vậy mà đã hai canh giờ rồi.
Hai canh giờ thì tương đương với nửa buổi, nói đến vấn đề có đói bụng hay không… Hình như là có hơi đói.
“Hiện tại hạ nhân cũng đã nghỉ ngơi, nhịn một chút thì sẽ hết.” Kiều Linh Nhi mặc dù không thích đói bụng, thế nhưng hơn nửa đêm còn muốn quấy rầy người ta, cũng không phải là tính cách của nàng.
Tông Chính Dập đã đi tới bên cạnh cửa không khỏi quay đầu, hỏi: “Vì sao phải gọi hạ nhân?”
“Không cho hạ nhân xuống bếp, chẳng lẽ ngươi xuống bếp à?” Kiều Linh Nhi vừa lên tiếng đã thấy nụ cười đẹp mắt trên mặt của Tông Chính Dập.
Tức khắc, dường như có sét đánh xuống bầu trời yên tĩnh, Kiều Linh Nhi cả người giật mình.
Mãi đến hai nén hương sau, khi Tông Chính Dập cầm một bát mì nóng hổi đặt ở trước mặt của nàng, nàng vẫn không cách nào phục hồi lại tinh thần.
“Nhân lúc còn nóng ăn đi!” Tông Chính Dập đưa thêm một chiếc đũa tới trước mặt nàng.
Kiều Linh Nhi còn chưa có cách nào hoàn hồn, tiếc là con sâu hám ăn trong bụng bị làn hơi ấm áp trước mặt làm náo động, không thể không khiến nàng tỉnh táo lại.
“Đây là ngươi làm?” Kiều Linh Nhi rất ngu ngốc hỏi một câu, khi hắn làm mì nàng rõ ràng ở bên cạnh hắn. Thế nhưng, nàng vẫn không tin vào con mắt của mình!
“Không thích ăn mì?” Tông Chính Dập hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
“Không có.” Kiều Linh Nhi có chút 囧, sau đó vứt bỏ tâm lý kỳ lạ, gắp sợi mì.
Bụng khi đói phải nghĩ biện pháp lấp đầy, rõ ràng là một bát mì thông thường, thế nhưng lại làm cho nàng ăn đặc biệt ngon miệng.
“Thật, thật ngon…” Kiều Linh Nhi vừa ăn vừa mơ hồ không rõ ca ngợi, giơ ngón tay cái lên với Tông Chính Dập đang cười dịu dàng, “Chậm một chút, chớ mắc nghẹn.”
Kiều Linh Nhi gật đầu, thế nhưng tốc độ vẫn chưa hề chậm lại.
Tông Chính Dập vẫn lẳng lặng nhìn dáng vẻ ăn mì không thể xem là ưu nhã kia của nàng, tựa như, nhìn nàng ăn mì cũng là một cảnh tượng làm người ta vui tai vui mắt.
“Đúng rồi, ngươi không ăn à?” Chén canh thấy đáy, Kiều Linh Nhi bỗng nhiên nghĩ đến.
Tông Chính Dập lắc đầu, “Ta không đói bụng.”
Kiều Linh Nhi đỏ mặt.
Mà Tông Chính Dập dường như muốn cho nàng càng thêm đỏ mặt, lại đúng vào lúc sau khi nàng ăn xong lau đi dầu mỡ dính trên khóe miệng thay nàng.
Nàng muốn tìm khối đậu hũ để đụng chết!
Người đối xử thế nào thì có thái độ thế đó, nhưng Kiều Linh Nhi nàng, khi đối đãi với nam nhân tao nhã lịch sự như trích tiên Tông Chính Dập đây, lại có bối rối trước nay chưa từng thấy.
Bất kể là hắn ôn nhu săn sóc, hay là hắn thông minh tài trí, hoặc cả việc ung dung nấu mì không nên xuất hiện trên người của một quý công tử đó, như đang dần dần lôi kéo lòng của nàng…
Kể cả thủ hạ của Tuyết Mạch đi ra dọn sạch đồ sứ cũng đều dừng lại động tác trong tay, toàn bộ ánh mắt rơi vào trên người của Kiều Linh Nhi.
“Lam công tử, có chuyện gì vậy?” Tuyết Mạch liếc mắt nhìn Kiều Linh Nhi, đáy mắt lướt qua hứng thú.
Kiều Linh Nhi thở dài một hơi: “Tuyết công tử, nếu muốn hủy bỏ đống đồ sứ này, không bằng ngươi giảm bớt giá bán cho chúng ta, thế nào? Còn có, bản thân đồ sứ cần phải hao phí rất nhiều tâm sức mới có thể nung chế ra, có thể nung chế được đồ sứ có hoa văn tinh xảo như vậy, có thể thấy bọn họ cũng đều là người có thủ công vô cùng khéo léo, nếu như giết không phải là đáng tiếc à?”
Đối với phong thái mở miệng ngậm miệng đều là giết người của Tuyết Mạch, Kiều Linh Nhi biết mình không có tư cách đứng ở nơi này đánh giá, thế nhưng nàng cũng không thể trơ mắt nhìn y lạm sát kẻ vô tội như vậy!
Tông Chính Diễm Phong Khinh cũng nhíu mày nhìn Kiều Linh Nhi, tính tình của Tuyết Mạch bọn hắn đều hiểu rõ, y ngoài mặt giống như yêu nghiệt, nhưng thủ đoạn của y cũng nổi tiếng tàn nhẫn, giết người đối với y mà nói đơn giản là chuyện bình thường như cơm bữa.
Chưa từng có người dám cầu tình với Tuyết Mạch, Kiều Linh Nhi tuy không phải trực tiếp cầu tình, nhưng ít nhiều cũng có ý đó.
Lo lắng nhàn nhạt nổi lên trong lòng của Tông Chính Diễm, giữa hai lông mày có nếp nhăn không rõ ràng, Tuyết Mạch…
Cũng không phải là người dễ chọc như vậy!
“Lam công tử có hứng thú?” Tuyết Mạch hất cằm lên, ánh mắt mập mờ hỏi.
Khóe môi Kiều Linh Nhi nhếch lên, “Không biết ý của Tuyết công tử như thế nào?”
“Nhìn Lam công tử cũng là người lành nghề, vì sao muốn đống hàng hóa có tỳ vết này? Nếu người trong thiên hạ biết Tuyết mỗ bán hàng hóa có tỳ vết cho người mua, uy tín và danh dự của Tuyết mỗ ở đâu?” Tuyết Mạch lạnh nhạt đặt câu hỏi, hiển nhiên không có dáng vẻ tức giận.
“Vật hoàn mỹ ít lại càng ít, huống chi là nung chế đồ sứ phức tạp?” Kiều Linh Nhi cúi người lấy một bình sứ còn chưa đụng tới ra ngoài, “Thương gia muốn chẳng qua cũng chỉ là lợi nhuận, ngươi đồng ý bán ta đồng ý mua, ngươi tình ta nguyện, có gì không thể?”
Ánh nhìn sắc bén không sợ đối diện với đôi mắt như hoa lan tím của Tuyết Mạch, câu chữ chất phác, nhưng đều lộ ra bản chất.
Thủ hạ của Tuyết Mạch đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không biết bản thân nên có động tác gì, cũng không dám thảo luận, chỉ đợi Tuyết Mạch lên tiếng.
Một lát sau, khóe miệng Tuyết Mạch nhếch lên độ cong tà mị: “Hay cho một câu ngươi tình ta nguyện, bằng hữu như Lam công tử đây Tuyết mỗ ta muốn kết giao!” Dứt lời, cao giọng cười.
Người trên thuyền đều giật mình ngây ngẩn cả người, người nham hiểm cho tới bây giờ đều là lãnh huyết vô tình đó, nay lại cười phóng khoáng như thế, quả thực ngoài dự liệu!
“Tuyết huynh!” Kiều Linh Nhi thấy vậy nụ cười càng sâu, chắp tay làm lễ.
“Lam huynh, ta với ngươi nhất kiến như cố, không bằng kết làm huynh đệ kết nghĩa, thế nào?” Hai mắt Tuyết Mạch lóe sáng nói.
“Cái gì?” Đầu óc Kiều Linh Nhi phút chốc trống rỗng, nàng lúc nào nhất kiến như cố với y? Nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại, vội nói: “Tuyết huynh ưu ái, tại hạ sao dám trèo cao?”
Tuyết Mạch đến từ đảo quốc có tên là Hắc Phong Đảo trên biển phía đông nước Nam Võ cũng là thương nhân nổi tiếng gần xa, giữa biển và đất liền vốn có buôn bán qua lại, lúc này đảo chủ tự mình đến đây, có thể thấy được Phong Khinh và Tông Chính Diễm cũng có thế lực. Nhưng thân phận của y, cũng là một thân phận đặc biệt khiến người để ý.
“Lam huynh chẳng lẽ là xem thường Tuyết mỗ?” Tuyết Mạch hạ thấp giọng.
“Tuyết huynh sao lại nói thế? Tại hạ chẳng qua là một thương nhân, sao dám xem thường Tuyết huynh?” Kiều Linh Nhi từ chỗ Tông Chính Diễm đã biết thân phận của Tuyết Mạch, tuy nói chỉ là một đảo chủ, nhưng đã coi như là một đế vương, đắc tội không nổi!
Ngoài dự liệu của Phong Khinh và Tông Chính Diễm, Tuyết Mạch lại không tức giận, chỉ nói: “Vậy thì cứ như vậy đi! Sau này hai ta hãy gọi nhau là huynh đệ.” Không đợi Kiều Linh Nhi đưa ý kiến, lại nói: “Ta hơn Lam huynh mấy tuổi, về sau gọi ngươi là hiền đệ thế nào?”
Lời của Tuyết Mạch nghe thì giống như đang thảo luận, thế nhưng Kiều Linh Nhi bọn họ nghe được, lại là kết luận đã định, quả nhiên, người cao cao tại thượng thích đem suy nghĩ của mình áp đặt cho người khác!
So sánh với Võ đế, yêu cầu của Tuyết Mạch cũng may không đến mức quá phận.
Kiều Linh Nhi đối với Tuyết Mạch chưa nói tới hảo cảm, chí ít cũng không có chán ghét, ở trên thế giới này, nhiều thêm một người bạn tuyệt đối tốt hơn việc thêm một địch nhân rất nhiều.
“Đại ca!” Tâm tư trăm vòng, Kiều Linh Nhi rất nhanh đã phân tích rõ ràng quan hệ lợi hại trong đó.
“Được, hiền đệ!” Tuyết Mạch thoạt nhìn tâm tình cũng không tệ.
Phong Khinh và Tông Chính Diễm đưa mắt nhìn nhau, có điều suy nghĩ, vừa buồn vừa vui, nhưng đều nổi lên tâm tư đối với Tuyết Mạch.
Rốt cuộc Tuyết Mạch có biết thân phận của Kiều Linh Nhi là nữ tử hay không?
Kiều Linh Nhi và bá chủ trên biển kết bái thành “Huynh đệ” có chỗ tốt lớn nhất chính là một nhóm đồ sứ thượng đẳng cứ thế toàn bộ được xem như lễ vật đưa cho nàng, hơn nữa không thu lấy một đồng nào.
Mãi đến khi Tuyết Mạch rời khỏi, đám người Tông Chính Diễm, Kiều Linh Nhi chuẩn bị trở về, Tông Chính Diễm còn chưa có cách nào phục hồi lại tinh thần, hết thảy ngày hôm nay, quả thật là khó mà tin nổi!
Kiều Linh Nhi bị cứng rắn rót cho mấy chén rượu, rượu của Tuyết Mạch đều là rượu thượng đẳng, độ tinh khiết cũng rất cao, nàng vốn không uống được rượu, từ lúc đó, ít nhiều có chút không thoải mái.
“Nhị tẩu, tẩu có khỏe không?” Tông Chính Diễm nhìn sắc mặt hơi phiếm hồng của Kiều Linh Nhi không khỏi hỏi.
Kiều Linh Nhi nghiêng qua, chậm rãi lắc đầu “Tàm tạm!” Mặc dù không được tốt lắm, nhưng miễn cưỡng ý thức vẫn rất rõ ràng.
“Phu nhân, công tử tới!” Thanh Diệp đi tới bên người Kiều Linh Nhi, ở bên tai nàng thấp giọng nói.
Lúc đó, thân ảnh màu trắng hiện ra tiến vào tầm mắt của mấy người, thân ảnh kia đi không nhanh không chậm, lại vẫn khiến cho người ta có một loại mỹ cảm siêu trần thoát tục.
Trong chớp mắt, Tông Chính Dập đi tới trước mặt của Kiều Linh Nhi, Kiều Linh Nhi có chút vui sướng không nói được, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Ngưng Hương nói nàng và Diễm tới nơi này, ta tới xem một chút.” Tông Chính Dập giải thích đơn giản.
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình tĩnh lại làm cho trong lòng Kiều Linh Nhi vô cùng ấm áp.
“Đã thảo luận sinh ý được rồi, có thể đi về.” Kiều Linh Nhi nói với hắn.
Tông Chính Dập gật đầu, bỗng nhiên lại hỏi: “Nàng uống rượu?”
Bị chỉ điểm ra lại khiến cho nàng có chút ngượng ngùng: “Chỉ là uống mấy chén nhỏ.”
“Nhị tẩu, tẩu chớ xem thường thanh tửu, một chén rượu tương đương với một cân nữ nhi hồng lâu năm. Hiện tại tẩu không có cảm giác, nhưng tác dụng chậm rất mạnh, một hồi nữa sẽ không dễ chịu đâu.” Tông Chính Diễm xen vào nói.
Lúc trước ở trên thuyền hắn đã muốn ngăn cản, nhưng nếu thật sự làm như vậy nhất định sẽ không tôn trọng đối với chủ nhân.
Cũng may Tuyết Mạch dường như cũng thông cảm, chỉ để cho nàng uống mấy chén.
“Thúc không nói sớm?” Kiều Linh Nhi trừng mắt nhìn Tông Chính Diễm một cái.
“Tẩu cũng không hỏi mà…” Tông Chính Diễm ủy khuất thấp giọng nói. Bị Kiều Linh Nhi trừng thêm cái nữa, liền ngoan ngoãn không lên tiếng.
“Uống chút trà giải rượu, nghỉ ngơi thật tốt thì không có việc gì.” Phong Khinh hoàn toàn không được để ý tới rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để nói.
Tông Chính Dập nhìn về phía Phong Khinh, mà Phong Khinh cũng không lảng tránh nhìn thẳng hắn, vẻ mặt vẫn là nụ cười ôn thuận trước sau như một.
“Phong công tử nói đúng!” Tông Chính Dập khẽ gật đầu với Phong Khinh, vừa nhìn về phía Kiều Linh Nhi: “Hiện tại có khỏe không?”
Lời nói ôn nhu khiến gương mặt của Kiều Linh Nhi căn bản là đỏ hơn lúc ban đầu, khoảng cách gần như thế phảng phất có thể cảm giác được hô hấp của hắn, phả lên trên mặt, nóng hầm hập.
Lắc đầu một cái, nói: “Bây giờ vẫn tỉnh táo.”
“Tiểu thư, ngồi xe ngựa đi!” Lam Phong thấp giọng nói với Kiều Linh Nhi, cũng đưa nàng một ánh mắt.
Kiều Linh Nhi hiểu ý, sau đó cùng lên xe ngựa với Tông Chính Dập.
“Nhị ca, đệ đem chỗ hàng này đến cửa tiệm trước, huynh và nhị… biểu đệ về trước đi.” Lúc Tông Chính Diễm đang nói, Kiều Linh Nhi cho hắn một ánh nhìn, lập tức sửa lại lời đang nói.
Tông Chính Dập dẫn đầu: “Được!” Không khó hiểu vì sao Tông Chính Diễm đột nhiên thay đổi xưng hô lại rất tự nhiên trả lời.
“Khinh, chúng ta cùng đi thôi!” Tông Chính Diễm lại chuyển về phía Phong Khinh, đợi sau khi hắn ta gật đầu mới nhìn về phía ba người Thanh Diệp, “Thanh Diệp, Nguyệt Ảnh, Lam Phong, nhị ca và biểu đệ giao cho các ngươi!”
“Vâng!” Ba người ở đây đều là dạng người lạnh lùng, cho nên trả lời cũng cực kỳ lạnh nhạt đơn giản.
Lúc rèm xe ngựa buông xuống, Phong Khinh nhìn thấy Kiều Linh Nhi nói chuyện với Tông Chính Dập, lúc này trong mắt của nàng không tồn tại bất kỳ mê luyến nào với hắn, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không để lại cho hắn, rốt cuộc, là từ khi nào hắn bắt đầu không còn quan trọng ở trong mắt nàng như vậy?
“Cái đó…” Trong không gian thu hẹp, Kiều Linh Nhi đột nhiên cảm giác được bầu không khí có chút xấu hổ.
“Ừ?” Tông Chính Dập nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, nhưng cũng không hỏi, chỉ nói một tiếng chờ đợi chính nàng nói ra.
“Tên của ‘Biểu đệ’ là Lam Táp.” Kiều Linh Nhi hít một ngụm khí lớn, rốt cuộc tìm một chuyện nói ra.
“Ừ.” Tông Chính Dập vẫn gật đầu.
“Ngày hôm nay ta ra ngoài, một là vì để cho Thanh Diệp giúp ta tra một chút có người nào theo dõi chúng ta, hai là ở nhà không thú vị nên ra đây đi dạo một chút.” Kiều Linh Nhi vẫn nhìn Tông Chính Dập, nhìn hắn có biểu hiện gì không.
“Ừ!”
Kiều Linh Nhi 囧, “Ngươi cũng chỉ có một chữ ‘Ừ’ thôi à?”
“A.”
Hắc tuyến, đầu đầy hắc tuyến.
“Hoàng thượng và hoàng hậu đều phái người đi, nàng xuất hiện như vậy, bọn họ cũng sẽ không phát hiện.” Tông Chính Dập cũng quan sát một chút y trang của nàng rồi nói. Mặc dù là nam trang, mặc ở trên người của nàng lại có một phong vị khác.
Bị Tông Chính Dập nói như vậy, Kiều Linh Nhi chợt cảm thấy mặt mình càng nóng, không chỉ là mặt, toàn bộ trong lòng cũng giống thế, nóng hừng hực.
Rượu mạnh lên!
“Không thoải mái à?” Tông Chính Dập nhìn ra Kiều Linh Nhi cau mày, lo lắng hỏi.
“Hít…” “Có chỗ này khó chịu…” Kiều Linh Nhi vuốt lồng ngực của mình. Muốn để cho không khí giống như dung nham bên trong thuận xuống, thế nhưng dường như một chút hiệu quả cũng không có.
Một ngón tay thon dài đưa tới trước mặt nàng, một viên thuốc oánh nhuận xuất hiện ở đầu ngón tay của hắn.
“Nuốt cái này đi, sẽ thoải mái hơn một chút.” Tông Chính Dập nói.
Kiều Linh Nhi sửng sốt chỉ trong nháy mắt, đầu óc cũng hơi nặng hơn, đem viên thuốc trong tay Tông Chính Dập nhận lấy nuốt vào.
“Trong người ngươi đều mang theo thuốc à?” Kiều Linh Nhi đột nhiên hỏi. Nghĩ đến lúc trước trong phòng của hắn có mùi thuốc nhàn nhạt, cũng rất muốn biết hắn rốt cuộc là có tình trạng gì.
“Đã thành thói quen.” Tông Chính Dập bao dung nói.
“Vậy… Ai nha…” Kiều Linh Nhi đang muốn hỏi kỹ, dưới thân bị một cú xóc mạnh mẽ, cả người bởi vì say mà xiêu vẹo ngã xuống.
“Cẩn thận…” Cánh tay dài duỗi ra, đầu của Kiều Linh Nhi tránh khỏi nguy cơ bị đập lên thành xe.
Chờ đến khi lấy lại tinh thần, hai gò má Kiều Linh Nhi đã ửng hồng, mùi hương mát lạnh đặc trưng trên người nam tử khiến cho nàng có chút say mê. Ôm ấp ấm áp lại khiến cho nàng có chút chờ mong, có chút buồn ngủ, nhưng lại càng không muốn rời đi.
“Công tử, đường không bằng phẳng, người có ổn không?” Nguyệt Ảnh đánh xe hỏi.
“Không có việc gì.” Tông Chính Dập đáp.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, một nén nhang, hai nén nhang… Hai người cũng không có nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế kia.
Một lát sau, Tông Chính Dập nhìn Kiều Linh Nhi: “Có khỏe không?”
Không biết là rượu mạnh hay là dược hiệu, Kiều Linh Nhi đã có chút buồn ngủ, nghe được lời của Tông Chính Dập chỉ vô ý thức lắc đầu: “Ta muốn nghỉ ngơi một lúc trước, đau đầu.”
Tông Chính Dập gợi lên nụ cười nhàn nhạt, “Vậy nàng ngủ một lúc đi, đến nơi ta sẽ gọi nàng.” Nói xong cũng gập lại cánh tay.
“Được…” Kiều Linh Nhi đáp một tiếng, đầu chui vào trong ngực hắn, tìm một vị trí thoải mái, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Khuôn mặt không hề phòng bị khiến Tông Chính Dập tiếu ý sâu hơn, tác dụng của thanh tửu rất mạnh, nhưng chắc sẽ không nhanh như vậy. Viên thuốc hắn cho nàng là phù hợp thể chất của hắn, dược tính rất mạnh, cho nên lúc này Kiều Linh Nhi mới có thể ngủ mê mệt nhanh đến thế.
Tông Chính Dập nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế ngồi một chút, để cho nàng ngủ càng thêm thoải mái.
Sau đó không lâu, xe ngựa đã đến cổng Tông Chính phủ.
“Công tử, đã đến nơi.” Nguyệt Ảnh ở bên ngoài thấp giọng nói.
“Ừ, ta biết rồi.” Tông Chính Dập đáp một tiếng, cúi đầu nhìn nữ tử đã hoàn toàn tiến vào giấc ngủ sâu, lộ ra nụ cười cưng chiều, mà bản thân lại không hề hay biết.
Lúc Tông Chính Dập ôm Kiều Linh Nhi từ trong xe ngựa đi ra, Tư Mã Nguyệt và Ngưng Hương đang muốn ra cửa thấy một màn như vậy, miệng đều không khép vào được.
“Nương, Linh Nhi đang ngủ.” Tông Chính Dập thấy dáng vẻ mẫu thân mình như mèo tinh trộm cá, bất động thanh sắc giải thích.
Từ Mã Nguyệt che miệng, chỉ kém không chảy nước miếng.
“Vậy mang con bé trở về phòng ngủ trước đi. Đoạn đường này nhất định cũng không được ngủ ngon, nhanh đi, nhanh đi…”
Khó có nữ tử nằm trong lòng của Nhị nhi tử như vậy. Đối với việc này bà làm mẹ tất nhiên trăm phần trăm ủng hộ, tuy rất hiếu kỳ vì sao Kiều Linh Nhi mặc một thân nam trang, nhưng cũng không dò hỏi.
Tông Chính Dập cười nhạt một tiếng, không giải thích cái gì, ôm Kiều Linh Nhi lướt qua Tư Mã Nguyệt, đi vào trong phủ.
Phía sau Ngưng Hương còn trợn to mắt quan sát, vỗ vỗ Lam Phong: “Lam Phong, đây… đây là có chuyện gì vậy?”
“Chính là như ngươi thấy.” Lam Phong lạnh lùng nhẹ nhàng nói ra một câu, cùng đi vào với Thanh Diệp.
Phía sau Tư Mã Nguyệt nhìn bóng lưng của Tông Chính Dập ôm Kiều Linh Nhi, huyễn tưởng mạnh mẽ: Nhi tử và con dâu hợp đôi cỡ nào, sao bản thân lúc còn trẻ Tông Chính Vô Song không ôn nhu đối với và như vậy chứ? Ai…
Giấc ngủ này, Kiều Linh Nhi ngủ thẳng tới giữa trưa ngày thứ hai. Bên ngoài Tông Chính Vô Song tức giận bốc khói luôn miệng nói gia môn bất hạnh, nếu như không phải Tư Mã Nguyệt ngăn ông sợ là đã sớm bắt nàng chịu gia pháp!
Một đêm không mộng, Kiều Linh Nhi chưa từng có giấc ngủ thư thái như vậy.
Tông Chính Dập kỳ thực cũng không từng ngờ tới, hắn chỉ đưa cho nàng một viên dược giải rượu mà thôi, lại có thể để cho nàng ngủ thời gian dài đến thế, không thể không nói là ngoài dự liệu.
Sau khi Tông Chính Dập hạ triều trấn an Tông Chính Vô Song, sau đó dùng ngọ thiện xong chủ động bưng chút thức ăn tinh sảo cùng cơm đi về phòng, xem thời gian, không sai biệt lắm người cũng nên thức dậy.
Trong phòng, Kiều Linh Nhi ngủ một giấc sâu tuyệt đẹp, sau khi mở mắt không có bất kỳ mệt mỏi nào, ngủ nhiều ngủ ít đều có thể tác động tới thần kinh. Giấc ngủ không đủ, tinh thần không tốt, ngủ nhiều ngược lại sẽ khiến người ta càng thêm mệt mỏi, mà lúc này nàng lại không hề mệt nhọc chút nào, thật sự là hiếm thấy.
“Tỉnh rồi?” Giọng nam tử cười nhẹ từ cửa truyền tới, kéo trở lại tầm mắt đang đi vào cõi tiên của Kiều Linh Nhi.
Tầm mắt cùng hướng đến một nơi, là nam tử ấm áp đã sớm thay triều phục, nhanh nhẹn như tiên, làm cho không người nào có thể dời đi tầm mắt.
“Không phải là đã dùng qua ngọ thiện à?” Kiều Linh Nhi chỉ vào giữa y phục dưới giường, liếc mắt nhìn ngoài phòng sáng choang.
“Hôm qua nàng đã dùng rồi, nhưng hôm nay còn chưa dùng.” Tông Chính Dập cười yếu ớt, giơ giơ khay trong tay.
Câu “Có ý gì” còn chưa dứt, tiếng ục ục làm người ta lúng túng khó xử từ bụng của nàng phát ra ngoài. Thanh âm như thế, kể ra một sự thật: Nàng đói bụng!
Tông Chính Dập hé miệng cười, bày cơm nước để lên bàn, mới nói với nàng: “Đói bụng không? Ngồi xuống ăn một chút gì trước đi.”
Kiều Linh Nhi máy móc ngồi xuống, nhìn hắn đem cơm đưa đến trên tay của nàng, lại đưa cho nàng chiếc đũa, trong đầu lo nghĩ nặng nề.
“Ta ngủ bao lâu rồi?” Nhìn thời gian bên ngoài, chắc là vào khoảng giờ ngọ, mà nàng vẫn còn nhớ rất rõ ràng, từ bến đò trở lại cũng không chỉ khoảng giờ thân, lẽ nào thời gian đảo ngược?
Tông Chính Dập cười nhạt nói: “Hôm qua Diễm muốn thảo luận với nàng việc xử trí lô hàng kia thế nào, thấy nàng say nên không quấy rầy nữa”
Lời nói này rất hàm súc, thế nhưng lại thành công khiến Kiều Linh Nhi giật mình ngây ngẩn cả người.
Ngày hôm qua?!
“Ta… không phải là từ hôm qua trở về vẫn ngủ cho tới bây giờ chứ?” Kiều Linh Nhi 囧囧 hỏi.
Tông Chính Dập cũng không trả lời Kiều Linh Nhi, chỉ dịu dàng cười nói: “Nhanh ăn một chút đi, thức ăn lạnh không tốt đối với thân thể.”
“A!” Kiều Linh Nhi chọc chọc cơm, con sâu thèm ăn trong bụng đã tác quái, nàng cũng không kịp nghĩ gì nữa, bới cơm ăn thức ăn trước, hoàn toàn không có hình tượng.
“Chậm một chút.” Tông Chính Dập nhìn cười.
“Thật, thật ngon, ta đói bụng…” Kiều Linh Nhi có phần nói không rõ ràng, quả nhiên người đang đói bụng đúng thật là cái gì cũng không cần.
Rất nhanh, trên mặt bàn giống như cảnh tượng có bão đi ngang qua, ngoại trừ gừng tỏi còn có rau cần rau thơm nàng chán ghét ra, những đồ ăn khác trên bàn không sai biệt lắm đều được giải quyết.
“Ăn ngon thật thỏa mãn…” Nhìn vẻ mặt Tông Chính Dập cười như không cười, phía sau tai của Kiều Linh Nhi bỗng nhiên nóng lên. Ở nơi này, trước mặt nam tử có dáng vẻ như gió không có hình tượng như thế, thật mất mặt!
Tông Chính Dập cũng không có cười nhạo ý tứ của nàng, ngược lại lấy khăn gấm vươn tay ra, chạm vào khóe miệng của nàng.
Dựa theo thần kinh lúc đầu của nàng, vào thời điểm này sẽ đưa tay đến trước mặt gạt ra, nhưng tay đặt ở dưới bàn đã có động tác, khiến nàng ngoan ngoãn ngồi, để Tông Chính Dập lau thay nàng.
Tim đập đột nhiên mất đi tiết tấu, mặc dù biết đây chẳng qua là đang diễn kịch cho người “dòm ngó” bên ngoài nhìn, thế nhưng khoảng cách gần như thế, lại quả thực khó mà làm cho trái tim nhỏ của nàng tiếp thu!
Bên ngoài không biết từ lúc nào đã không có động tĩnh, mặt của Kiều Linh Nhi vẫn duy trì liên tục bị nóng lên.
“Sao vậy?” Tông Chính Dập thấy mặt nàng ửng đỏ, không khỏi hỏi.
“Không có việc gì!” Kiều Linh Nhi phản xạ có điều kiện trả lời, nhanh chóng giảm thấp nhiệt độ của mình.
“Vậy bây giờ lại nghỉ ngơi một chút hay là thay quần áo?” Tông Chính Dập hỏi, thấy nàng khó hiểu, nói bổ sung: “Diễm nói mấy lần là sẽ tìm gặp nàng.”
“Ta đi thay quần áo.”
Lam Phong đem mâm cùng chén đũa bưng xuống phía dưới, Tông Chính Dập đi đến thư phòng, còn lại Kiều Linh Nhi ngồi ở trước gương đồng để cho Ngưng Hương trang điểm.
“Tiểu thư, người có cảm thấy… Thừa tướng thích người không?” Ngưng Hương vừa chải tóc, vừa có suy nghĩ hỏi.
Hôm qua nhìn thấy Tông Chính Dập dịu dàng ôm Kiều Linh Nhi vào phủ như thế, con ngươi của Ngưng Hương thiếu chút nữa trừng ra ngoài. Nàng biết Thừa tướng cô gia rất tốt, nhưng chân chính nhìn thấy đối xử tốt với tiểu thư nhà mình, lại là một chuyện khác!
Đợi nửa ngày Ngưng Hương cũng không đợi được câu trả lời của Kiều Linh Nhi, không khỏi gọi: “Tiểu thư? Tiểu thư…”
“Tiểu… thư…”
Kiều Linh Nhi như đi vào cõi thần tiên hư không bị rống cho “Quỷ khóc sói gào” túa ra mồ hôi lạnh, không vui trừng mắt nhìn Ngưng Hương một cái: “Ngưng Hương, ngươi làm cái gì vậy?”
Ánh mắt kia của Kiều Linh Nhi mang theo chút tức giận khiến Ngưng Hương không dám lên tiếng, yếu ớt nói: “Được rồi, tiểu thư!”
Đem ánh mắt từ trên mặt của Ngưng Hương kéo trở về, nhìn bản thân đã chỉnh tề, mới nói: “Tốt lắm, đi thôi!”
Dứt bỏ phức tạp trong đầu, Kiều Linh Nhi lần nữa khôi phục lại dáng vẻ giảo hoạt lúc trước.
“Nhị tẩu, tẩu rốt cuộc đã tỉnh.” Trong viện, Tông Chính Diễm đùa giỡn nói.
“Thế nào, thúc muốn ta ngủ mãi luôn à?” Kiều Linh Nhi phản bác một câu, ánh mắt lại rơi vào trên người Phong Khinh cũng đang ngồi bên cạnh, Tông Chính Dập cũng không có nói với nàng, “Để cho Phong công tử chờ lâu!”
Phong Khinh nét mặt mỉm cười, “Quấy rầy phu nhân, xin chớ trách tội.”
“Mời ngồi.” Kiều Linh Nhi theo lễ tiết làm ra dáng vẻ của một chủ nhân.
Tông Chính Diễm cực kỳ xem nhẹ lời nói làm cho hắn lúng túng trước đó của Kiều Linh Nhi, trực tiếp đi vào đề tài chính: “Nhị tẩu, lô đồ sứ kia của Tuyết Mạch ngoại trừ một món ra những cái khác đều là vật thượng đẳng, không biết tẩu có tính toán gì không?”
“Thúc và Phong công tử có ý kiến gì không?” Kiều Linh Nhi hỏi ngược lại.
Phong Khinh và Tông Chính Diễm nhất thời liếc mắt nhìn nhau, sau đó Phong Khinh nói: “Tông Chính phu nhân, tại hạ muốn mua một phần từ trong tay phu nhân, giá cả thế nào tùy phu nhân đến định, không biết ý phu nhân thế nào?”
“Phong công tử không sợ thiếp thân nâng giá cả lên sao?” Kiều Linh Nhi hỏi lại.
“Mời phu nhân ra giá!” Phong Khinh làm tư thế “Mời”, dáng vẻ nhất định phải có được.
“Nếu Phong công tử thẳng thắn như thế, thiếp thân thấy chỗ đồ sứ này cũng không có tác dụng bao nhiêu, ta cũng không vòng vo, lấy theo giá cả Tuyết đảo chủ đã quyết định thế nào?” Kiều Linh Nhi không cho là mình có đầu óc buôn bán, thế nhưng nếu tiền đưa tới cửa, nàng tự nhiên cũng sẽ không chặn ngoài cửa.
Một nghìn lượng một món đồ, cũng không phải một con số nhỏ.
“Vậy thì dựa theo lời phu nhân nói.” Phong Khinh cũng sảng khoái ngoài dự liệu, chẳng qua không biết là bản thân đồ sứ có giá trị, hay là hắn ta có tâm tư.
Tông Chính Diễm cũng có chút ngạc nhiên về sự sảng khoái của Phong Khinh, kỳ thực định giá của Tuyết Mạch bọn họ cũng sẽ không mặc cả, nhưng mà bây giờ đã thay đổi nhân thủ, dựa vào tính cách của hắn ta, sẽ có phương pháp tốt hơn mới phải, lúc này lại vui vẻ nói lời sảng khoái nhanh như vậy, trái lại khiến hắn thực sự không biết trong lòng Phong Khinh nghĩ cái gì!
Trong mắt Kiều Linh Nhi chỉ hiện một thoáng kinh ngạc rồi biến mất, sau đó đáy mắt lại một lần nữa nổi lên vẻ giảo hoạt, nói với Tông Chính Diễm: “Tiểu thúc, giao dịch với Phong công tử, do thúc toàn quyền xử lý đi!”
“Được, Nhị tẩu!” Tông Chính Diễm gật đầu, lại không rõ nụ cười kia của Kiều Linh Nhi đến tột cùng là có ý gì.
Bàn về kinh thương, Kiều Linh Nhi mặc dù không thể xem như đứng đầu, nhưng nếu bàn về chỉ số IQ, nàng tuyệt đối không thấp.
Dụng ý của Tuyết Mạch rốt cuộc là gì nàng cũng không rõ ràng lắm, nếu đổi thành thời điểm khác lượng hàng không dễ gì mà đến này nàng sẽ không động, lúc này đổi lại nàng càng cần “Tài chính” nhiều hơn để hoàn thành việc mình muốn làm.
Nhìn ở một mức độ nào đó, Phong Khinh cũng có chỗ đáng khen, thí dụ như: Đưa tiền.
Trước kia là tâm tâm niệm niệm muốn chờ ở nơi Phong Khinh xuất hiện, mà bây giờ lại là người ta mời gặp mặt, đại khái cái này gọi là phong thủy luân chuyển đi!
Tửu lâu Tuý Hồng Lâu nổi danh kinh thành, Tông Chính Diễm nói gì cũng muốn Kiều Linh Nhi cùng đi theo đến đây, không ngờ rằng, thật ra là Phong Khinh năm lần bảy lượt yêu cầu?
Tông Chính Diễm vốn cũng không định để Kiều Linh Nhi ra đây gặp mặt với Phong Khinh, giữa hai người bọn họ dù sao lúc trước cũng có quan hệ khác, thế nhưng, về phương diện buôn bán này, ở cùng một chỗ ăn bữa cơm cũng là lẽ thường.
May mà Kiều Linh Nhi cũng không kiêng kỵ, hơn nữa còn là ngay trước mặt Tông Chính Diễm và Tông Chính Dập nói ra, Tông Chính Dập cũng chưa từng phản đối, chỉ căn dặn Lam Phong, Thanh Diệp bảo vệ tốt nàng.
Trong sương phòng lịch sự tao nhã của Túy Hồng Lâu, chỉ có Kiều Linh Nhi, Lam Phong, Thanh Diệp, Tông Chính Diễm và Phong Khinh.
Kiều Linh Nhi ra ngoài vẫn mặc một thân nam trang, như bắt chước phong cách của Tông Chính Dập, tuấn mỹ ôn nhu xinh đẹp.
“Khinh, Nhị tẩu không thể uống rượu, rượu của tẩu ấy, để cho ta uống thay đi!” Tông Chính Diễm thấy Phong Khinh rót rượu cho Kiều Linh Nhi không khỏi ngăn lại động tác của hắn ta. Hiển nhiên hắn càng không quên căn dặn của Nhị ca: Uống rượu tổn hại sức khỏe. Cho nên tuyệt đối không thể để cho Kiều Linh Nhi uống!
Phong Khinh sáng tỏ cười, không ép buộc, mà rót một chén cho Tông Chính Diễm.
“Tông Chính phu nhân, tại hạ mời phu nhân một chén.” Phong Khinh bưng chén rượu lên, làm tư thế mời rượu.
Lam Phong đã ở trước đó rót cho Kiều Linh Nhi một chén trà, nàng cầm chén, “Thiếp thân lấy trà thay rượu, xin Phong công tử hãy thứ lỗi. Mời!”
“Mời!” Phong Khinh uống một hơi cạn sạch.
Trà hơi đắng chát khiến Kiều Linh Nhi không khỏi lộ ra một nụ cười cực mỏng mang theo châm chọc, không quanh co hỏi: “Không biết Phong công tử còn có chuyện gì khác cần trao đổi không?”
Phong Khinh nhíu mày, đối với sự thẳng thắn của nàng có chút bất mãn, lẽ nào hiện tại hắn làm cho nàng chán ghét đến vậy, nàng cứ không muốn gặp lại hắn như thế?
“Tông Chính phu nhân cũng biết Tuyết đảo chủ có thân phận như thế nào?” Phong Khinh nét mặt thong dong, đặc biệt lười nhác.
“Ừ?” Kiều Linh Nhi không hiểu nhìn hắn ta.
“Tính tình của Tuyết đảo chủ, không người nào là không biết, đồn đại y là hung ác độc địa che phủ một phương.” Phong Khinh thản nhiên nói, nhấp chút rượu lại tiếp tục: “Giờ đây Tông Chính phu nhân thâm giao với y, cũng phải cẩn thận!” Chén rượu đụng phải bàn phát ra tiếng động rất nhỏ, khiến nơi dường như có chút an tĩnh này nhất thời càng thêm tĩnh lặng.
Tông Chính Diễm không phải là hoàn toàn không biết tâm tư của Phong Khinh, hắn ta đang quan tâm Nhị tẩu? Thế nhưng lúc trước hắn ta nhiều lần khiến nàng khó xử cũng xem thường nàng, nói hắn ta đang quan tâm nàng, thực sự là có chút viển vông.
Dù cho Kiều Linh Nhi bây giờ khác Kiều Linh Nhi trước kia rất lớn, nhưng trên bản chất nàng vẫn là Kiều Linh Nhi không phải ư?
Kiều Linh Nhi híp mắt một cái mới nói: “Đa tạ Phong công tử nhắc nhở, thiếp thân tự có chừng mực.”
Một câu Phong công tử, một câu thiếp thân, làm cho ánh mắt của Phong Khinh trầm xuống, đáy lòng như có chút buồn phiền dâng lên.
“Tông Chính phu nhân, lượng đồ sứ này còn phải nhờ quan tâm nhiều, không cần khách khí, mời dùng.” Phong Khinh liếc nhìn thức ăn tinh sảo trên bàn, khách khí nói.
Kiều Linh Nhi cười khẽ: “Phong công tử khách khí mới phải, dù cho Tuyết đảo chủ làm ăn với Phong công tử cũng là trao đổi ngang giá; Tuyết đảo chủ đem đống đồ sứ này tặng cho thiếp thân, là thiếp thân bắt được bánh từ trên trời rơi xuống, giao dịch với Phong công tử quả thật may mắn, thiếp thân giữ lại cũng vô dụng không phải sao?
Mấy câu nói dễ dàng quăng sạch ý niệm muốn tiến thêm một bước kết giao của Phong Khinh, hơn nữa từng câu đều là sự thực.
“Đến, Khinh, ta thay Nhị tẩu mời ngươi một chén.” Tông Chính Diễm đã nhận ra một chút lúng túng giữa Phong Khinh và Kiều Linh Nhi, đương nhiên lúng túng chỉ là ở phía Phong Khinh, lập tức bưng chén mời rượu.
“Được!” Phong Khinh đón ý hùa theo.
Bữa ăn này Kiều Linh Nhi thấy buồn tẻ vô vị, tâm tư của Phong Khinh nàng không có ý muốn đi phỏng đoán, càng không muốn quen thân. Nếu như sau khi nàng chuyển kiếp tới hắn ta đã cho nàng xem chút sắc mặt tốt, có lẽ nàng sẽ có ấn tượng khá hơn đối với hắn. Mà bây giờ… Nàng sẽ không bao giờ quay đầu nhìn lại một nam nhân không đáng giá! Không nói đến danh tiếng bên ngoài của hắn ta như thế nào, đặt ở trước tướng công Tông Chính Dập của nàng bây giờ, hoàn toàn không thể nào so bì được.
Nếu như đổi lại là Tông Chính Dập, cho dù là đãi khách, chỉ sợ cũng sẽ không mời đại tiệc thịnh soạn như thế này! Quả thực lãng phí!
Sau khi dùng xong bữa tối, Kiều Linh Nhi đi vòng quanh Lưu Vân Uyển một vòng, đợi đến khi không còn khó chịu thì để cho Ngưng Hương lấy đàn ra ngoài.
Ở nơi này là thời đại không có máy tính không có ti-vi, sinh hoạt vô cùng nhàm chán vô vị, tứ thư ngũ kinh nàng nhìn không nổi, có thể dùng để giết thời gian cùng tiêu khiển chỉ có đàn.
Bằng vào ấn tượng trong đầu cùng cảm giác trên tay, nàng có thể rất chính xác gảy tấu ra từ khúc thông thường, thế nhưng khúc phổ mà lúc trước Vân Trung Nguyệt lưu lại lại khiến cho nàng hết sức bối rối.
Có nhiều chỗ nàng không phải là xem không hiểu mà là không có cách nào thông hiểu, luôn sẽ đứt điệu.
Ngưng Hương, Lam Phong đều theo bên cạnh Kiều Linh Nhi, nghe tiếng đàn của nàng có thể nói là một loại hưởng thụ, mà bản thân nàng lại không có bất kỳ cảm giác tự hào, một lòng vẫn là nhào vào chỗ không cách nào hiểu rõ kia.
Sau khi đứt đoạn ở lần thứ ba, Ngưng Hương rốt cuộc không nhịn được nói: “Tiểu thư, có phải quyển nhạc phổ này có vấn đề không?”
“Sẽ không có vấn đề.” Kiều Linh Nhi khẳng định.
“Thế nhưng người học lâu như vậy vẫn không học được!” Ngưng Hương xẹp miệng.
Kiều Linh Nhi cười yếu ớt khẽ lắc đầu: “Ngưng Hương, tiểu thư nhà ngươi cũng không phải là vạn năng, gặp phải một hai bài không đàn ra được từ khúc thì có gì khó hiểu?”
“Tài đàn của tiểu thư có một không hai thiên hạ, nhất định là khúc phổ có lỗi. Bằng không thì tiểu thư tuyệt đối không có khả năng đàn không ra!” Ngưng Hương vẫn đem tất cả trách nhiệm đẩy tới trên khúc phổ của Vân Trung Nguyệt, một lòng thừa nhận tài đánh đàn đệ nhất thiên hạ của tiểu thư!
Không trả lời lại Ngưng Hương, Kiều Linh Nhi quyết định thử một lần nữa, nếu như không được nữa nàng cũng không có biện pháp, nàng cũng tuyệt đối sẽ tán thành lời của Ngưng Hương: Khúc phổ có vấn đề.
Nhạc khúc thanh u ở trong đêm tĩnh mịch du dương lan ra, đón gió lành lạnh, có sức hấp dẫn.
Kiều Linh Nhi ngồi ở giữa sân nhỏ, ánh trăng sáng tỏ bao phủ khắp người nàng, mạ lên thân nàng một tầng màu bạc, mà đầu cánh tay hơi lộ ra, giống như thiên tiên hạ phàm.
Thời điểm rạng rỡ qua đi, Kiều Linh Nhi lại lần nữa đụng phải nút thắt cổ chai kia, đỉnh mày không khỏi khẽ nhíu lại, muốn dùng ngón tay gảy ra dây đàn đó, thế nhưng theo bản năng lại không biết rốt cuộc nên dùng ngón tay nào, đi di chuyển dây đàn kia.
Ở đây là một cao âm, nàng nhận thua…
Thế nhưng, ngay vào lúc nàng muốn buông tha, hai tay khác đột nhiên xuất hiện ở trên tay của nàng, nhẹ gảy mấy dây đàn, nhất thời đem thanh âm dẫn đến cảnh giới trước nay chưa từng có.
Qua rồi…
Kiều Linh Nhi có chút sững sờ, ngón tay hoàn toàn đang theo bản năng di chuyển, mà tay ở bên tay của nàng cũng cho nàng cùng âm, một đường đi xuống đều là giai điệu thật cao, thế nhưng lần này lại trôi chảy trước nay chưa từng có.
Cho đến tận lúc cuối cùng, chỉ thấy bốn cái tay ở trên dây đàn không gặp hỗn loạn đùa bỡn, người nghe hoàn toàn quên mất suy nghĩ.
Thế gian này, lại có âm luật êm tai như vậy!
Thiên tài! Người sáng tạo từ khúc đứng đầu này tuyệt đối là thiên tài!
Tay trắng nõn tung bay, âm cuối cùng hạ xuống, Ngưng Hương, Lam Phong, Thanh Diệp và Nguyệt Ảnh đều thật lâu không có cách nào phục hồi lại tinh thần.
Một là kinh ngạc sự phối hợp của hai người tấu đàn không chê vào đâu được, từ cổ chí kim, chưa bao giờ có hai người đồng thời đánh trên một đàn; hai là bởi vì nam nữ ở giữa sân được ánh trăng bao quanh, hài hòa như vậy, phảng phất sự vật đẹp nhất thế gian này chính là ở đây.
Kiều Linh Nhi giương lên khóe miệng cười vui sướng, từ khúc đứng đầu này… Hóa ra nguyên nhân nàng một người không cách nào hoàn thành, là bởi vì không có một người tín nhiệm hợp tác!
Đầu mũi có mùi thơm nhàn nhạt bao phủ, độ ấm của nam nhân dường như có thể truyền đến, bên tai, có tiếng hô hấp rõ ràng của nam nhân.
Vào lúc Kiều Linh Nhi nghiêng đầu, trùng hợp đối diện với hai mắt của Tông Chính Dập, đôi mắt như Hắc Diệu Thạch vậy, tản mát ra màu đen nhánh rực rỡ, nhất thời khiến nhịp tim nàng như ngừng đập.
Nhìn thấy Kiều Linh Nhi như vậy, Tông Chính Dập cũng hơi sững sờ, một khắc đó, tựa như mọi thứ đều trở thành vật ngoài thân, toàn bộ thế giới chỉ còn lại nàng… Những người khác cũng không nói gì, chỉ nhìn hai người đối diện còn có chút nhập thần, giống như thần tiên quyến lữ, khiến người ta ca tụng.
Một lúc lâu, Kiều Linh Nhi mới làm bộ bận rộn lại lần nữa xoay ngời sang chỗ khác, giả bộ ho khan hai tiếng hỏi: “Công văn của ngươi đã xử lý xong rồi à?”
“Ừm!” Tông Chính Dập ngồi dậy, lơ đãng thấy phía sau tai nàng đã nhuốm hồng.
Kiều Linh Nhi cũng đứng lên, cố gắng đem cảm giác tim đập như hươu chạy của mình gạt bỏ đi. Thế nhưng, khi chống lại cặp mắt như ngậm cười kia, mặt của nàng lại không nhịn được nóng lên.
“Cái đó ngươi cũng hiểu âm luật à?” Kiều Linh Nhi lúng túng tìm đề tài.
“Ừm.” Tông Chính Dập gật đầu, “Cũng đã lâu rồi không chạm qua nên có chút không quen.”
“Sẽ không, ngươi đàn quả thực rất hay.” Kiều Linh Nhi nói đúng sự thật.
Nói xong nàng liền hối hận! Nàng như vậy… có tính là ca ngợi hay không? Hắn sẽ không cho là mình đối với hắn…
Ngay vào lúc tâm tư Kiều Linh Nhi xoay như chong chóng, Tông Chính Dập đã đi lên trước, cầm khúc phổ trước mặt lên.
Lật một trang, Tông Chính Dập hỏi: “Linh Nhi, thủ khúc này tên gọi là gì?”
Kiều Linh Nhi bị hai chữ “Linh Nhi” kéo thần trí trở lại, thấy Tông Chính Dập bình tĩnh như vậy cũng thoáng sửa lại chút tâm tư của mình.
“Lúc ta nhận được nó thì nó vẫn chưa có tên.” Kiều Linh Nhi đáp. Trước đây khi Vân Trung Nguyệt đem khúc phổ này lưu lại, bìa cũng chưa có tên, nàng vẫn giữ lại đều chỉ là vì có một ngày trả lại cho hắn.
Tính tình Vân Trung Nguyệt âm tình bất định, so sánh với hai ngày trước gặp gỡ Tuyết Mạch, tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém. Vào lúc này, nàng không muốn có dính dáng gì với những “Nhân sĩ nổi danh” không liên quan gì kia. Bằng không sẽ chỉ làm nàng càng thêm phiền não.
“Đây làm một thủ khúc rất đẹp!” Tông Chính Dập đưa ra nhận xét ngược lại không phải là tán thưởng tài đánh đàn của chính hắn tốt, mà là thủ khúc này vốn đã có tư chất được tán thưởng kia.
“Ừ!” Kiều Linh Nhi gật đầu phụ họa.
Lúc trước chỉ nghe được đoạn trước, rất thanh u, mà ở đoạn phía sau, dưới sự trợ giúp của Tông Chính Dập hoàn thành cả thủ khúc, đã có thể nghe ra, nói như thế nào nhỉ, hẳn là cảm giác trước nay chưa từng có, giống như mang người ta tới một cảnh giới khác vậy.
“Tiểu thư, người đã luyện rất lâu rồi, muốn nghỉ ngơi hay là lại gảy đàn với cô gia một lần!” Ngưng Hương tiến lên hỏi.
“Cô gia ngày mai còn phải vào triều…” Kiều Linh Nhi mới muốn nói, ở phía kia Tông Chính Dập đã cản lại lời của nàng.
“Linh Nhi, có thể thử một lần nữa không?” Tông Chính Dập mỉm cười hỏi.
Kiều Linh Nhi bị bao phủ bởi nụ cười vô hại của hắn, khiến cho nàng theo bản năng gật đầu.
Mà khi nàng ngồi xuống hai tay đặt ở trên đàn, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến nam nhân phía sau sẽ gần kề nàng, tay của hắn cũng sẽ đồng bộ tì lên, nhiệt độ trên mặt càng thêm lợi hại.
“Sao vậy, Linh Nhi?” Tông Chính Dập thấy nàng hai mắt nhắm nghiền không khỏi hỏi.
Kiều Linh Nhi lúc này mới mở mắt ra, vứt bỏ đi suy nghĩ lung tung trong đầu, lắc lắc đầu nói: “Không có việc gì.”
Lúc này mới lại lần nữa gảy đàn.
Người chưa ngủ cũng đều theo nơi phát ra âm thanh tìm đến Lưu Vân Uyển, nhưng lại rất ăn ý chỉ đứng ở bên ngoài uyển. Kể cả Tông Chính Diễm, cũng chỉ đứng ở lối vào của Lưu Vân Uyển.
Ánh trăng chiếu xuống, nữ tử quần áo hồng nhạt tay trắng thon dài, thuần thục ở trên mặt đàn qua lại; nam tử ở sau lưng, nụ cười đỗ tại khóe miệng thanh cao như thế, nghiêng thân ở phía sau nữ tử, ngón tay cũng đặt ở trên mặt đàn, cùng phối hợp với nữ tử.
Vào đoạn giữa có một lần, nữ tử quay đầu, nhìn nam tử cười, nam tử trả về với nụ cười ôn nhu.
Nhất nhất một màn kia giống như thần tiên quyến lữ tiêu dao, chân chân thiết thiết khắc ở trong lòng của mỗi người chứng kiến cảnh này.
Không chỉ là từ khúc đẹp, người cũng thật đẹp.
Tông Chính Diễm đứng ở cách đó không xa nhìn hai người, trong lòng có chút chua xót, e rằng, vào một khắc Phong Khinh vứt bỏ nàng đó, hắn nên theo đuổi nàng, nhưng tất cả đã là quá khứ, không tồn tại hối hận, vì vậy cuối cùng cũng chỉ cười trừ.
Cũng được, hiện tại nàng là Nhị tẩu của mình, nhìn ra được, nhị ca đối với nàng cũng không phải là vô tình. Hai người cứ như vậy khiến người khác nhìn chăm chú, có lẽ đây đối với nhị ca mà nói cũng là một chuyện tốt đẹp!
Một khúc đã qua, mọi người vẫn trầm mê ở trong thanh luật giống như âm thanh của tự nhiên, sự phối hợp của hai người quả thực đạt đến ranh giới đỉnh cao.
Sau khi trở lại phòng, Kiều Linh Nhi tựa như cũng trầm mê trong từ khúc đó. Nàng hiện tại rất muốn hỏi một câu, vì sao Vân Trung Nguyệt muốn sáng tạo ra khúc phổ như vậy, rõ ràng là khúc nhạc cần hai người phối hợp tạo thành, vậy mà vì sao lúc trước lại để cho một mình nàng học chứ? Hoặc là, hắn chỉ muốn để cho nàng có thể tìm được một người tấu khúc này với nàng? Thế nhưng, việc đó lại có quan hệ gì với Vân Trung Nguyệt?
“Đang suy nghĩ gì?” Tông Chính Dập đóng cửa phòng, thấy Kiều Linh Nhi chống cằm, suy nghĩ đến xuất thần.
Tâm tư thoáng quay trở về, Kiều Linh Nhi nhìn thoáng qua khúc phổ trên bàn nói: “Trước đây khi chủ nhân của khúc phổ này giao cho ta, cũng không nói cho ta biết phải hai người mới đàn được.”
“A?” Tông Chính Dập hơi ngạc nhiên.
“Ta thấy có chút kỳ quái hắn tại sao phải sáng tạo từ khúc như vậy, còn có, hắn nói muốn cầm tiêu hợp tấu với ta. Nếu như hai người mới được, tiêu kia…” Kiều Linh Nhi thẳng thắn nói, thế nhưng khi nói đến một nửa, thanh âm tự động biến mất.
Ánh mắt rơi vào trên mặt của Tông Chính Dập, thần sắc không khỏi có chút lúng túng.
“Làm sao vậy?” Tông Chính Dập hỏi.
Kiều Linh Nhi lúng túng kéo kéo khóe miệng, “Ta nói cầm tiêu hợp tấu… Cũng không có ý tứ gì khác, ngươi… đừng hiểu lầm.” Đến lúc giải thích rõ ràng hết nàng mới phát hiện mình thực sự rất không bình thường, vì sao nàng phải giải thích cho hắn?
Tông Chính Dập cũng có chút không phản ứng kịp, nhưng khi nhìn thấy nàng bối rối thì khẽ mỉm cười, tiêu trừ xấu hổ của nàng.
“Linh Nhi, thủ khúc này, nàng có nghĩ tới có thể dùng tiêu bổ sung chỗ thiếu sót của cầm không?” Ngón tay Tông Chính Dập chỉ vào một chỗ trong khúc phổ.
“Dùng tiêu để bổ sung?” Lực chú ý của Kiều Linh Nhi thành công bị kéo qua, “Ý của ngươi nói là, chỗ ngươi giúp ta, kỳ thực có thể dùng tiêu để thổi?”
“Tối mai chúng ta có thể thử nghiệm một chút.”
“Được…” Kiều Linh Nhi phản xạ có điều kiện tán thành, bỗng nhiên lại nghĩ tới vấn đề khác: “Ta không biết…”
“Không sao.” Tông Chính Dập dịu dàng cười.
Kiều Linh Nhi hơi sững sờ, lời của hắn có ý gì nàng còn không ngốc đến nỗi không đoán ra được, hắn biết thổi tiêu!
Nhìn bầu trời bên ngoài, Tông Chính Dập đột nhiên hỏi: “Đã giờ tý rồi, có đói bụng hay không?”
Không nói thì không nhận ra được, Tông Chính Dập vừa nói như vậy. Kiều Linh Nhi bỗng nhiên ý thức được thời gian trôi qua thực sự quá nhanh. Bọn họ khi ăn bữa tối là vào giờ tuất, nàng ở trong sân vậy mà đã hai canh giờ rồi.
Hai canh giờ thì tương đương với nửa buổi, nói đến vấn đề có đói bụng hay không… Hình như là có hơi đói.
“Hiện tại hạ nhân cũng đã nghỉ ngơi, nhịn một chút thì sẽ hết.” Kiều Linh Nhi mặc dù không thích đói bụng, thế nhưng hơn nửa đêm còn muốn quấy rầy người ta, cũng không phải là tính cách của nàng.
Tông Chính Dập đã đi tới bên cạnh cửa không khỏi quay đầu, hỏi: “Vì sao phải gọi hạ nhân?”
“Không cho hạ nhân xuống bếp, chẳng lẽ ngươi xuống bếp à?” Kiều Linh Nhi vừa lên tiếng đã thấy nụ cười đẹp mắt trên mặt của Tông Chính Dập.
Tức khắc, dường như có sét đánh xuống bầu trời yên tĩnh, Kiều Linh Nhi cả người giật mình.
Mãi đến hai nén hương sau, khi Tông Chính Dập cầm một bát mì nóng hổi đặt ở trước mặt của nàng, nàng vẫn không cách nào phục hồi lại tinh thần.
“Nhân lúc còn nóng ăn đi!” Tông Chính Dập đưa thêm một chiếc đũa tới trước mặt nàng.
Kiều Linh Nhi còn chưa có cách nào hoàn hồn, tiếc là con sâu hám ăn trong bụng bị làn hơi ấm áp trước mặt làm náo động, không thể không khiến nàng tỉnh táo lại.
“Đây là ngươi làm?” Kiều Linh Nhi rất ngu ngốc hỏi một câu, khi hắn làm mì nàng rõ ràng ở bên cạnh hắn. Thế nhưng, nàng vẫn không tin vào con mắt của mình!
“Không thích ăn mì?” Tông Chính Dập hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
“Không có.” Kiều Linh Nhi có chút 囧, sau đó vứt bỏ tâm lý kỳ lạ, gắp sợi mì.
Bụng khi đói phải nghĩ biện pháp lấp đầy, rõ ràng là một bát mì thông thường, thế nhưng lại làm cho nàng ăn đặc biệt ngon miệng.
“Thật, thật ngon…” Kiều Linh Nhi vừa ăn vừa mơ hồ không rõ ca ngợi, giơ ngón tay cái lên với Tông Chính Dập đang cười dịu dàng, “Chậm một chút, chớ mắc nghẹn.”
Kiều Linh Nhi gật đầu, thế nhưng tốc độ vẫn chưa hề chậm lại.
Tông Chính Dập vẫn lẳng lặng nhìn dáng vẻ ăn mì không thể xem là ưu nhã kia của nàng, tựa như, nhìn nàng ăn mì cũng là một cảnh tượng làm người ta vui tai vui mắt.
“Đúng rồi, ngươi không ăn à?” Chén canh thấy đáy, Kiều Linh Nhi bỗng nhiên nghĩ đến.
Tông Chính Dập lắc đầu, “Ta không đói bụng.”
Kiều Linh Nhi đỏ mặt.
Mà Tông Chính Dập dường như muốn cho nàng càng thêm đỏ mặt, lại đúng vào lúc sau khi nàng ăn xong lau đi dầu mỡ dính trên khóe miệng thay nàng.
Nàng muốn tìm khối đậu hũ để đụng chết!
Người đối xử thế nào thì có thái độ thế đó, nhưng Kiều Linh Nhi nàng, khi đối đãi với nam nhân tao nhã lịch sự như trích tiên Tông Chính Dập đây, lại có bối rối trước nay chưa từng thấy.
Bất kể là hắn ôn nhu săn sóc, hay là hắn thông minh tài trí, hoặc cả việc ung dung nấu mì không nên xuất hiện trên người của một quý công tử đó, như đang dần dần lôi kéo lòng của nàng…
/52
|