Sau sự kiện ám sát, Tông Chính Dập căn dặn Kiều Linh Nhi ở nhà mấy ngày này, để ngừa những sát thủ kia sẽ còn rình thời cơ hành động.
Kiều Linh Nhi cũng không nói thêm cái gì, hiện lúc này tốt nhất vẫn đừng thêm phiền toái mới tốt, về phần lão phụ nhân Tư Mã Nguyệt bên kia, cũng đều đã nói xong rồi.
“Tiểu thư, võ công của lão phu nhân thật lợi hại!” Ngưng Hương không tự chủ nhớ lại tình cảnh lúc ấy, tuy phần lớn thời gian nàng đều đang sợ hãi thét chói tai, nhưng dáng vẻ hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng kia của Tư Mã Nguyệt, thật sự khiến cho không người nào có thể quên được.
“Nếu ngươi muốn học, ta nói với nương để nương dạy ngươi nhé.” Kiều Linh Nhi nhìn Ngưng Hương không khỏi cười nói.
Song Ngưng Hương nói cũng là sự thật, một tay tuyệt kỹ bát trảm đao của Tư Mã Nguyệt thật sự nổi bật, thân ảnh linh hoạt, hoàn toàn không giống dáng dấp vốn có của một nữ nhân gần năm mươi tuổi.
“Tiểu thư, ngài đang đùa giỡn ta à? Ngài nhìn cánh tay cùng chân nhỏ của ta này, còn học võ với lão phu nhân? Nói không chừng vừa mới bị lão phu nhân đụng phải, cánh tay của ta đã gãy trước rồi.” Ngưng Hương bĩu môi nói, còn làm bộ cuốn ống tay áo của mình lên cho Kiều Linh Nhi nhìn.
“Ngưng Hương, cánh tay của ngươi làm từ đậu hũ à?” Kiều Linh Nhi giật giật khóe miệng.
“Nhị tẩu hỏi rất hay,” Thanh âm hài hước tiếp lấy lời của Kiều Linh Nhi, lại nói: “Ngưng Hương, để cho Tam thiếu gia nhìn cánh tay giống đậu hũ xem, đời này Tam thiếu gia gặp qua không ít chuyện lạ, lại chưa từng thấy qua cánh tay giống như đậu hũ đâu?”
Lời nói trêu chọc của Tông Chính Diễm nhất thời khiến Ngưng Hương đỏ bừng mặt, hờn dỗi một tiếng: “Tam thiếu gia!”
Kiều Linh Nhi thì lại liếc trắng Tông Chính Diễm một cái, nhàn nhạt hỏi: “Tiểu thúc hôm nay sao lại có thời gian rảnh rỗi trở về phủ vậy?”
“Nhị tẩu, tiểu đệ nghe nói hôm qua có người đả thương nhị ca, cố ý từ Cù Châu trở về gấp nhìn xem.” Giọng nói của Tông Chính Diễm bình thản, nhưng lại không khó nhìn ra mệt mỏi trong đáy mắt hắn.
Cù Châu là một thành nhỏ, cách kinh thành hai ngày đi đường, nếu như chẳng phân biệt ngày đêm bôn ba vào thời điểm sự kiện ám sát ngày hôm qua chạy trở về, mới có thể nhanh chóng như vậy.
“Không sao, hữu kinh vô hiểm.” Kiều Linh Nhi dĩ nhiên biết Tông Chính Dập lo lắng, lúc nói ra sự thật đáy mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
Lời thoại của hai người đều dùng ngữ khí thoải mái để nói, ý tứ ẩn sâu trong đó bọn họ tự nhiên cũng rất rõ ràng.
Hồi lâu, Kiều Linh Nhi mới có một ý nghĩ, khóe miệng lộ ra một nụ cười như có như không.
Sau khi Tông Chính Diễm nhìn thấy Kiều Linh Nhi lộ ra nụ cười hàm chứa nguy hiểm thì không tự chủ xê dịch cơ thể qua bên cạnh, kể từ sau lần trước so sánh trọng lượng vàng và sắt, trong lòng hắn có chút bài xích đối với Nhị tẩu này. Dĩ nhiên không phải bài xích chán ghét, chẳng qua là cảm thấy nàng có nụ cười khiến người xem sợ hãi trong lòng.
“Tiểu thúc, Nhị tẩu nghe nói võ công của thúc rất cao cường, trong thiên hạ ít có đối thủ phải không?” Kiều Linh Nhi mang theo nụ cười trên mặt, vừa uống trà vừa nói.
Tông Chính Diễm run rẩy một cái, lúng túng cười cười: “Nhị tẩu chê cười, võ công của đệ cũng chỉ bình thường thôi, khó lên đến nơi thanh nhã!”
“Thanh Diệp!” Kiều Linh Nhi gọi Thanh Diệp đứng ở bên cạnh một tiếng.
“Tam thiếu gia có võ công kiệt xuất thiên hạ, quả thực chưa có đối thủ.” Thanh Diệp hiểu rõ tâm tư của Kiều Linh Nhi, rất nhanh đã chứng thực vấn đề võ công của Tông Chính Diễm.
Tông Chính Diễm trừng mắt nhìn Thanh Diệp một cái, cái tên chân ngoài dài hơn chân trong này! Đối với ánh mắt đe dọa, Thanh Diệp lựa chọn không nhìn thấy!
“Tốt lắm.” Giọng nói mềm mại của Kiều Linh Nhi lại một lần nữa bay ra từ trong miệng, cắt đứt lời chửi bới trong lòng của Tông Chính Diễm đối với Thanh Diệp.
“Hả? Cái gì?” Rõ ràng là thanh âm ôn nhu, nhưng lúc Tông Chính Diễm nghe thấy, lại rất âm trầm.
“Tiểu thúc, Nhị tẩu muốn nhờ thúc giúp một việc…” Tinh quang trong mắt Kiều Linh Nhi lóe lại lóe, nụ cười nơi khóe môi lại càng lôi cuốn người khác.
“Có… có việc gì?” Thái dương Tông Chính Diễm rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, nhìn gương mặt của Kiều Linh Nhi cả người hắn đều không được tự nhiên, thậm chí đối với lời nàng muốn nói kế tiếp có chút sợ hãi.
Kiều Linh Nhi sao lại không nhìn ra dáng vẻ sợ hãi của Tông Chính Diễm, nhưng vẫn rất hữu hảo không nhìn đến.
“Là như vậy, hôm qua bởi vì do ta mới khiến nhị ca thúc bị thương…” Kiều Linh Nhi tư thế đoan chánh, nghiêm túc nói.
Nghe đến đó Tông Chính Diễm nhíu mày, cắt đứt lời của nàng: “Nhị ca là bởi vì Nhị tẩu mới bị thương?”
“Ừm, nhị ca thúc là vì bảo vệ ta, cho nên mới bị thương.” Kiều Linh Nhi nhấn rõ từng chữ, nghĩ đến hành động lúc đó của Tông Chính Dập, đáy lòng nàng lại có cảm giác phức tạp và xa lạ.
Tông Chính Diễm trầm mặc một lúc mới hỏi: “Nhị tẩu muốn đệ hỗ trợ cái gì?”
Câu hỏi này đúng với ý muốn của Kiều Linh Nhi, khẽ mỉm cười nói: “Là như vậy, cá tính của nhị ca đệ ta nghĩ hẳn là đệ rất rõ ràng. Ngày hôm qua ám sát không thành công, sẽ có lần sau, lần sau nữa, cho nên… ta muốn để tiểu thúc dạy ta công phu.”
“Phụt” Tông Chính Diễm vô thức uống nước, thế nhưng sau khi nghe được từ “hỗ trợ” của Kiều Linh Nhi, trà đều cống hiến cho bàn đá.
Kế tiếp chính là Tông Chính Diễm không có chút hình tượng nào mà ho khan, bị sặc trà, đây là lần đầu tiên của hắn, hơn nữa mất hình tượng như thế, cũng là lần đầu tiên.
Kiều Linh Nhi cũng không nói gì, đợi Tông Chính Diễm tự mình chậm rãi tiêu hóa.
Không bao lâu, Tông Chính Diễm ho khan đỏ cả mặt, thật vất vả để cho lỗ tai mình tiếp nhận câu nói kia mới nói: “Nhị tẩu, tẩu… mới vừa nói cái gì, đệ hình như không nghe rõ lắm.”
“Không nghe ra à?” Kiều Linh Nhi hơi nhíu mày, “Vậy ta lặp lại lần nữa, ta muốn tiểu thúc làm sư phụ của ta, dạy ta võ công.”
Lần này, Tông Chính Diễm viên mãn, thì ra không phải là lỗ tai hắn xảy ra vấn đề!
“Nhị tẩu, việc này… việc này không tốt lắm đâu?” Hồi lâu, Tông Chính Diễm mới nghẹn ra mấy từ như thế.
“Không tốt? Vì sao?” Kiều Linh Nhi nhàn nhạt hỏi, thần sắc không có một chút sóng dậy bốn bề nào. Đáy lòng đã có kế hoạch, Tông Chính Diễm phong lưu thành tính, mà ngay từ đầu nàng đã dự định “cải tạo” lại hắn, thế nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội, hiện tại ngược lại có thể xem như là một cơ hội rất tốt.
Sắc mặt Tông Chính Diễm đổi lại đổi, một cái đầu tinh minh vào lúc này lại ngay cả một lời cự tuyệt cũng không nói ra được.
Trái lại Kiều Linh Nhi rất “khéo hiểu lòng người” mà hỏi: “Lẽ nào tiểu thúc đang hoài nghi năng lực của Nhị tẩu à? Hay là nói tiểu thúc đang xem thường Nhị tẩu của thúc đây?” Lời này không phải là ngữ khí đáng thương, mà là khí thế khinh người.
“Không, không phải…” Tông Chính Diễm vội vàng lắc đầu, thật vất vả mới nghĩ được một cái cớ: “Chuyện này, Nhị tẩu đã nói với Nhị ca chưa?”
“Chuyện gì phải nói với huynh?” Tông Chính Diễm mới nói xong, Tông Chính Dập đã đi qua tiếp lời.
“Nhị ca?” Tông Chính Diễm kinh ngạc nhìn về phía Tông Chính Dập mới trở về ở đằng sau.
Kiều Linh Nhi cười tiếp đón Tông Chính Dập, cười nhạt nói: “Chàng ngày hôm qua vì ta mà bị thương, ta sợ sau này sẽ lại liên lụy chàng, cho nên muốn để tiểu thúc dạy ta võ công, tướng công, chàng đồng ý không?”
“… nàng khẳng định?” Tông Chính Dập cũng không suy nghĩ, làm như đang hỏi Kiều Linh Nhi, lại càng giống như đang hỏi Tông Chính Diễm.
Kiều Linh Nhi gật đầu nói đúng, sau đó lại chuyển hướng Tông Chính Diễm, “Thế nhưng tiểu thúc hình như không quá nguyện ý…”
“Không có, không có, chỉ cần Nhị tẩu muốn học, tiểu đệ rất nguyện ra sức.” Tông Chính Diễm vội vàng tiếp lời, chẳng qua hắn ngược lại thật sự rất muốn biết rốt cuộc quan hệ của “Kiều tứ tiểu thư” và Nhị ca mình đến tột cùng là như thế nào.
“Vậy thì làm phiền đệ, Diễm!” Tông Chính Dập nói rất độc, một chút đường sống để đổi ý cũng không lưu cho Tông Chính Diễm.
Kiều Linh Nhi cũng không nói thêm cái gì, hiện lúc này tốt nhất vẫn đừng thêm phiền toái mới tốt, về phần lão phụ nhân Tư Mã Nguyệt bên kia, cũng đều đã nói xong rồi.
“Tiểu thư, võ công của lão phu nhân thật lợi hại!” Ngưng Hương không tự chủ nhớ lại tình cảnh lúc ấy, tuy phần lớn thời gian nàng đều đang sợ hãi thét chói tai, nhưng dáng vẻ hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng kia của Tư Mã Nguyệt, thật sự khiến cho không người nào có thể quên được.
“Nếu ngươi muốn học, ta nói với nương để nương dạy ngươi nhé.” Kiều Linh Nhi nhìn Ngưng Hương không khỏi cười nói.
Song Ngưng Hương nói cũng là sự thật, một tay tuyệt kỹ bát trảm đao của Tư Mã Nguyệt thật sự nổi bật, thân ảnh linh hoạt, hoàn toàn không giống dáng dấp vốn có của một nữ nhân gần năm mươi tuổi.
“Tiểu thư, ngài đang đùa giỡn ta à? Ngài nhìn cánh tay cùng chân nhỏ của ta này, còn học võ với lão phu nhân? Nói không chừng vừa mới bị lão phu nhân đụng phải, cánh tay của ta đã gãy trước rồi.” Ngưng Hương bĩu môi nói, còn làm bộ cuốn ống tay áo của mình lên cho Kiều Linh Nhi nhìn.
“Ngưng Hương, cánh tay của ngươi làm từ đậu hũ à?” Kiều Linh Nhi giật giật khóe miệng.
“Nhị tẩu hỏi rất hay,” Thanh âm hài hước tiếp lấy lời của Kiều Linh Nhi, lại nói: “Ngưng Hương, để cho Tam thiếu gia nhìn cánh tay giống đậu hũ xem, đời này Tam thiếu gia gặp qua không ít chuyện lạ, lại chưa từng thấy qua cánh tay giống như đậu hũ đâu?”
Lời nói trêu chọc của Tông Chính Diễm nhất thời khiến Ngưng Hương đỏ bừng mặt, hờn dỗi một tiếng: “Tam thiếu gia!”
Kiều Linh Nhi thì lại liếc trắng Tông Chính Diễm một cái, nhàn nhạt hỏi: “Tiểu thúc hôm nay sao lại có thời gian rảnh rỗi trở về phủ vậy?”
“Nhị tẩu, tiểu đệ nghe nói hôm qua có người đả thương nhị ca, cố ý từ Cù Châu trở về gấp nhìn xem.” Giọng nói của Tông Chính Diễm bình thản, nhưng lại không khó nhìn ra mệt mỏi trong đáy mắt hắn.
Cù Châu là một thành nhỏ, cách kinh thành hai ngày đi đường, nếu như chẳng phân biệt ngày đêm bôn ba vào thời điểm sự kiện ám sát ngày hôm qua chạy trở về, mới có thể nhanh chóng như vậy.
“Không sao, hữu kinh vô hiểm.” Kiều Linh Nhi dĩ nhiên biết Tông Chính Dập lo lắng, lúc nói ra sự thật đáy mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
Lời thoại của hai người đều dùng ngữ khí thoải mái để nói, ý tứ ẩn sâu trong đó bọn họ tự nhiên cũng rất rõ ràng.
Hồi lâu, Kiều Linh Nhi mới có một ý nghĩ, khóe miệng lộ ra một nụ cười như có như không.
Sau khi Tông Chính Diễm nhìn thấy Kiều Linh Nhi lộ ra nụ cười hàm chứa nguy hiểm thì không tự chủ xê dịch cơ thể qua bên cạnh, kể từ sau lần trước so sánh trọng lượng vàng và sắt, trong lòng hắn có chút bài xích đối với Nhị tẩu này. Dĩ nhiên không phải bài xích chán ghét, chẳng qua là cảm thấy nàng có nụ cười khiến người xem sợ hãi trong lòng.
“Tiểu thúc, Nhị tẩu nghe nói võ công của thúc rất cao cường, trong thiên hạ ít có đối thủ phải không?” Kiều Linh Nhi mang theo nụ cười trên mặt, vừa uống trà vừa nói.
Tông Chính Diễm run rẩy một cái, lúng túng cười cười: “Nhị tẩu chê cười, võ công của đệ cũng chỉ bình thường thôi, khó lên đến nơi thanh nhã!”
“Thanh Diệp!” Kiều Linh Nhi gọi Thanh Diệp đứng ở bên cạnh một tiếng.
“Tam thiếu gia có võ công kiệt xuất thiên hạ, quả thực chưa có đối thủ.” Thanh Diệp hiểu rõ tâm tư của Kiều Linh Nhi, rất nhanh đã chứng thực vấn đề võ công của Tông Chính Diễm.
Tông Chính Diễm trừng mắt nhìn Thanh Diệp một cái, cái tên chân ngoài dài hơn chân trong này! Đối với ánh mắt đe dọa, Thanh Diệp lựa chọn không nhìn thấy!
“Tốt lắm.” Giọng nói mềm mại của Kiều Linh Nhi lại một lần nữa bay ra từ trong miệng, cắt đứt lời chửi bới trong lòng của Tông Chính Diễm đối với Thanh Diệp.
“Hả? Cái gì?” Rõ ràng là thanh âm ôn nhu, nhưng lúc Tông Chính Diễm nghe thấy, lại rất âm trầm.
“Tiểu thúc, Nhị tẩu muốn nhờ thúc giúp một việc…” Tinh quang trong mắt Kiều Linh Nhi lóe lại lóe, nụ cười nơi khóe môi lại càng lôi cuốn người khác.
“Có… có việc gì?” Thái dương Tông Chính Diễm rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, nhìn gương mặt của Kiều Linh Nhi cả người hắn đều không được tự nhiên, thậm chí đối với lời nàng muốn nói kế tiếp có chút sợ hãi.
Kiều Linh Nhi sao lại không nhìn ra dáng vẻ sợ hãi của Tông Chính Diễm, nhưng vẫn rất hữu hảo không nhìn đến.
“Là như vậy, hôm qua bởi vì do ta mới khiến nhị ca thúc bị thương…” Kiều Linh Nhi tư thế đoan chánh, nghiêm túc nói.
Nghe đến đó Tông Chính Diễm nhíu mày, cắt đứt lời của nàng: “Nhị ca là bởi vì Nhị tẩu mới bị thương?”
“Ừm, nhị ca thúc là vì bảo vệ ta, cho nên mới bị thương.” Kiều Linh Nhi nhấn rõ từng chữ, nghĩ đến hành động lúc đó của Tông Chính Dập, đáy lòng nàng lại có cảm giác phức tạp và xa lạ.
Tông Chính Diễm trầm mặc một lúc mới hỏi: “Nhị tẩu muốn đệ hỗ trợ cái gì?”
Câu hỏi này đúng với ý muốn của Kiều Linh Nhi, khẽ mỉm cười nói: “Là như vậy, cá tính của nhị ca đệ ta nghĩ hẳn là đệ rất rõ ràng. Ngày hôm qua ám sát không thành công, sẽ có lần sau, lần sau nữa, cho nên… ta muốn để tiểu thúc dạy ta công phu.”
“Phụt” Tông Chính Diễm vô thức uống nước, thế nhưng sau khi nghe được từ “hỗ trợ” của Kiều Linh Nhi, trà đều cống hiến cho bàn đá.
Kế tiếp chính là Tông Chính Diễm không có chút hình tượng nào mà ho khan, bị sặc trà, đây là lần đầu tiên của hắn, hơn nữa mất hình tượng như thế, cũng là lần đầu tiên.
Kiều Linh Nhi cũng không nói gì, đợi Tông Chính Diễm tự mình chậm rãi tiêu hóa.
Không bao lâu, Tông Chính Diễm ho khan đỏ cả mặt, thật vất vả để cho lỗ tai mình tiếp nhận câu nói kia mới nói: “Nhị tẩu, tẩu… mới vừa nói cái gì, đệ hình như không nghe rõ lắm.”
“Không nghe ra à?” Kiều Linh Nhi hơi nhíu mày, “Vậy ta lặp lại lần nữa, ta muốn tiểu thúc làm sư phụ của ta, dạy ta võ công.”
Lần này, Tông Chính Diễm viên mãn, thì ra không phải là lỗ tai hắn xảy ra vấn đề!
“Nhị tẩu, việc này… việc này không tốt lắm đâu?” Hồi lâu, Tông Chính Diễm mới nghẹn ra mấy từ như thế.
“Không tốt? Vì sao?” Kiều Linh Nhi nhàn nhạt hỏi, thần sắc không có một chút sóng dậy bốn bề nào. Đáy lòng đã có kế hoạch, Tông Chính Diễm phong lưu thành tính, mà ngay từ đầu nàng đã dự định “cải tạo” lại hắn, thế nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội, hiện tại ngược lại có thể xem như là một cơ hội rất tốt.
Sắc mặt Tông Chính Diễm đổi lại đổi, một cái đầu tinh minh vào lúc này lại ngay cả một lời cự tuyệt cũng không nói ra được.
Trái lại Kiều Linh Nhi rất “khéo hiểu lòng người” mà hỏi: “Lẽ nào tiểu thúc đang hoài nghi năng lực của Nhị tẩu à? Hay là nói tiểu thúc đang xem thường Nhị tẩu của thúc đây?” Lời này không phải là ngữ khí đáng thương, mà là khí thế khinh người.
“Không, không phải…” Tông Chính Diễm vội vàng lắc đầu, thật vất vả mới nghĩ được một cái cớ: “Chuyện này, Nhị tẩu đã nói với Nhị ca chưa?”
“Chuyện gì phải nói với huynh?” Tông Chính Diễm mới nói xong, Tông Chính Dập đã đi qua tiếp lời.
“Nhị ca?” Tông Chính Diễm kinh ngạc nhìn về phía Tông Chính Dập mới trở về ở đằng sau.
Kiều Linh Nhi cười tiếp đón Tông Chính Dập, cười nhạt nói: “Chàng ngày hôm qua vì ta mà bị thương, ta sợ sau này sẽ lại liên lụy chàng, cho nên muốn để tiểu thúc dạy ta võ công, tướng công, chàng đồng ý không?”
“… nàng khẳng định?” Tông Chính Dập cũng không suy nghĩ, làm như đang hỏi Kiều Linh Nhi, lại càng giống như đang hỏi Tông Chính Diễm.
Kiều Linh Nhi gật đầu nói đúng, sau đó lại chuyển hướng Tông Chính Diễm, “Thế nhưng tiểu thúc hình như không quá nguyện ý…”
“Không có, không có, chỉ cần Nhị tẩu muốn học, tiểu đệ rất nguyện ra sức.” Tông Chính Diễm vội vàng tiếp lời, chẳng qua hắn ngược lại thật sự rất muốn biết rốt cuộc quan hệ của “Kiều tứ tiểu thư” và Nhị ca mình đến tột cùng là như thế nào.
“Vậy thì làm phiền đệ, Diễm!” Tông Chính Dập nói rất độc, một chút đường sống để đổi ý cũng không lưu cho Tông Chính Diễm.
/52
|