Quan kim quan ngân tuy nói đến cuối cùng đều dùng để lưu thông, nhưng thông thường bách tính bình dân đều dùng một ít bạc vụn, bạc không nói, vàng thì càng hiếm thấy, chỉ có một vài gia đình đại phú mới có thể lấy ra buôn bán hoặc gửi đến tiền trang.
Trọng yếu hơn là, quan ngân có thể do một số quan viên nhỏ địa phương phát ra, mà quan kim, lại tương đối nghiêm, ở nước Nam Võ đều do triều đình thống nhất phát đến các tiền trang lớn.
Kết quả giám định hoàng kim sau cùng đều vẫn phải báo cho Hoàng thượng nắm rõ, lúc nộp lên nhất định phải còn nguyên, nói cách khác nếu cố ý kiểm nghiệm dung hóa, sẽ tạo thành tội lớn.
Thông thường bách tính sẽ không để ý đến việc lưu thông hoàng kim bạc trắng, nhưng điều đó không có nghĩa là Kiều Linh Nhi không thấy được sự phức tạp ở bên trong.
Thứ nhất, nếu triều đình đem việc giám định giao cho đệ nhất đệ nhị thế gia, nếu như kiểm tra ra vấn đề không đi kiểm nghiệm thì làm sao chứng minh được độ tin cậy trong lời nói của bọn họ? Lúc nộp lên vẫn còn nguyên? Triều đình có bản lãnh như vậy, vậy hãy để cho bọn họ đi giám định một quả táo bề ngoài xinh đẹp nhưng bên trong đã sớm thối rữa, xem bọn họ có bản lãnh này không!
Thứ hai, nếu như vứt bỏ lương tâm mà nói một lượng lớn hoàng kim này đều là chính phẩm, báo lên hoàng đế, vậy nếu như có người cố ý hãm hại, lộ ra chân tướng trong đó, thì đệ nhất thế gia cùng đệ nhị thế gia không chỉ danh dự mất hết, hơn nữa lại bởi vậy bị mang thêm tội danh khi quân phạm thượng.
Nói đơn giản, chuyện lần này tuyệt đối không đơn giản như vậy. Hơn nữa theo như lời Kiều Dực Thuật, tất cả hoàng kim đều nhẹ đi, nói cách khác cho dù loại bỏ hiềm nghi một hai thợ triều đình ăn bớt một chút nguyên vật liệu, thì đằng sau không chừng có người thao túng.
Người phía sau là ai hiện tại còn chưa thể kết luận bừa, nhưng không loại trừ Võ đế; bên cạnh đó là người có liên quan với Trần quốc cữu lúc trước hoặc là với Hoàng hậu.
Nguyên do hoàng hậu có hiềm nghi bởi Trần quốc cữu ca ca bà, vì Trần quốc cữu giữ chức giám công luyện chế quan kim, từ đó lấy được không ít lợi ích, người đi theo ông ta cũng giống như vậy. Một thần tài lớn như thế bị Thái tử giết, xẻ đàn tan nghé, hiển nhiên cũng sẽ có người ghi hận trong lòng. Nhưng có thể khống chế chuẩn xác như vậy, hơn nữa tất cả hoàng kim đều giống nhau, sợ là không phải người bình thường có thể làm được. Cứ như vậy, có thể liên tưởng đến hậu thuẫn mạnh mẽ của Trần quốc cữu____Hoàng hậu!
“Muội phu, chuyện này không thể coi thường.” Yên lặng hồi lâu, Kiều Dực Thuật mới nghiêm túc mở miệng.
Tông Chính Dập cau mày, hắn dù gì cũng là Thừa tướng, mặc dù đối với chế tạo và giám định quan kim cũng không có bất kỳ kinh nghiệm gì, thế nhưng quan hệ cũng dính líu không ít, hơn nữa bây giờ Kiều gia cũng bị dính vào. Hắn làm thần tử đương nhiên phải dốc sức vì triều đình, chỉ là, đây là âm mưu hay là điều gì khác, vậy thì không có cách nào biết được!
Khi Kiều Dực Lân nói để Tông Chính Dập nói rõ ràng với Hoàng thượng, những người khác kể cả Tông Chính Dập cũng đều hủy bỏ ý nghĩ này, sự tình có phải do Hoàng thượng điều khiển hay không bọn họ cũng không biết, cho nên lúc này nếu như lỗ mãng đi hỏi, sợ rằng sẽ chọc giận người giật dây tiếp đó lại càng làm ra chuyện khiến kẻ khác chân tay luống cuống.
Vốn là lại mặt giờ phút này lại có chút nghiêm túc, Tông Chính Dập và đám người Kiều Chiến nói cần phải nghĩ một biện pháp chứng minh quan kim nhẹ mới được, biện pháp vừa xưng tên đã bị bác bỏ ngay từ đầu.
Tám tiền năm phân, con số này quá nhỏ, trọng lượng một đồng tiền, dùng cân của hiệu thuốc có lẽ có thể cân ra, nhưng trọng lượng quan kim lại không cách nào chuẩn xác. Hơn nữa đây là cổ đại, không cách nào chính xác đến vị trí số lẻ sau dấu phẩy, cũng không có biện pháp chính xác đến hào khắc, cái này đặc biệt khiến người ta phiền toái.
Thời điểm Kiều Linh Nhi và Tông Chính Dập trở lại Tông Chính phủ, đụng phải Tông Chính Diễm đang muốn ra ngoài, trên tay của hắn cầm một khối vàng thỏi, chau mày.
“Diễm?” Tông Chính Dập gọi một tiếng, nhưng thấy Tông Chính Diễm căn bản không nghe được, nên cùng Kiều Linh Nhi liếc nhau, lại gọi một lần nữa: “Diễm!”
Lần này Tông Chính Diễm nghe thấy, sau đó dừng bước, hơi kinh ngạc nhìn Tông Chính Dập và Kiều Linh Nhi xuống xe ngựa, lộ ra sắc mặt tươi cười: “Nhị ca, nhị tẩu!”
“Tiểu thúc, cầm thỏi vàng không sợ bị người ta cướp mất à?” Kiều Linh Nhi trêu nói, ban ngày có ai lại cầm thỏi vàng ở trên đường cái lắc lư chứ?
“Ha ha…” Vừa bị Kiều Linh Nhi nói như vậy, Tông Chính Diễm có chút lúng túng sờ sờ mũi, rồi đem giấu thỏi vàng đi. Hơn nữa, một tiếng “tiểu thúc” này thực sự là…
Tông Chính Dập thấy vậy tiếu ý cũng sâu hơn mấy phần, không khỏi hỏi: “Diễm, đệ đang muốn đi nơi nào?”
“Khinh phái người nói cho đệ biết quan kim mới luyện chế ra có chút vấn đề, đệ đang muốn đi tìm hắn, xem có biện pháp gì có thể biết được lượng vàng này nhẹ đi hay không.” Tông Chính Diễm khôi phục vẻ ngả ngớn lại xen lẫn một chút nghiêm túc.
“Chuyện này huynh cũng đã biết.” Tông Chính Dập thấp giọng nói.
“?” Tông Chính Diễm thoáng mở to mắt, có chút không hiểu.
“Hôm nay khi thăm hỏi Kiều gia, Phong công tử cũng ở đấy, cha và ca ca đã nói nguyên nhân với chúng ta.” Kiều Linh Nhi nhìn dáng vẻ hắn không hiểu nên giải thích.
Tông Chính Diễm nhanh chóng phản ứng kịp, đệ nhất thế gia và đệ nhị thế gia đều có trách nhiệm giám định quan kim, Phong gia nếu đã biết, Kiều gia đương nhiên cũng không ngoại lệ.
“Kiều lão gia có biện pháp gì không?” Tông Chính Diễm hỏi.
Kiều Linh Nhi và Tông Chính Diễm đều lắc đầu, Kiều Linh Nhi kỳ thực vô cùng cảm khái kỹ thuật lạc hậu của cổ đại này, nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, thời đại mà nàng sống, đừng nói là vấn đề giám định lượng nhẹ, chỉ cần giám định ra bên trong xen lẫn bao nhiêu vật chất khác cũng không thành vấn đề.
Mà thôi miễn, muốn cái gì cũng không có, nơi đây đã là cổ đại, nàng có thể có biện pháp gì? Cũng không thể bảo nàng cố ý vượt trở về thế kỷ hai mươi mốt đem một máy giám định đến đây được?
Trong lúc nhất thời mấy người đều không nói chuyện, cuộc nói chuyện của hai đứa trẻ đi tới bên cạnh hấp dẫn tầm mắt của bọn họ____
“Ca ca, tại sao búp bê gỗ của muội không nặng bằng tượng đất của huynh chứ?” Tiểu hài có lẽ chỉ khoảng ba tuổi dùng dây đỏ buộc một bím tóc hướng lên trời, một tay để tiểu nam hài khoảng năm sáu tuổi dắt đi ở phía trước, một tay cầm một búp bê gỗ.
“Ngốc, đương nhiên bởi vì búp bê của huynh là đất, của muội là gỗ, gỗ rất nhẹ có hiểu không hả?” Tiểu nam hài năm sáu tuổi dáng vẻ già dặn trả lời, tượng đất nắm trong tay biến đổi hình dạng.
“Vì sao gỗ lại nhẹ hơn ạ?” Tiểu oa nhi phía sau theo sát tung tăng hỏi.
“…”
Nhìn một màn này, Kiều Linh Nhi không khỏi nở nụ cười, sau đó trong đầu linh quang chợt lóe, trước mắt sáng lên, lại chuyển hướng Tông Chính Diễm đang sờ thỏi vàng nghiên cứu, cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu thúc, tẩu có thể hỏi thúc một vấn đề không?”
Ngữ khí Kiều Linh Nhi kỳ quái như thế khiến Tông Chính Diễm thiếu chút nữa đập thỏi vàng cầm trong tay, Tông Chính Dập cũng không khỏi nhìn về phía nàng, khẽ nhướng mày chờ đợi câu hỏi của nàng.
“Nhị tẩu, có vấn đề gì tẩu cứ hỏi, không cần khách khí!” Chẳng biết tại sao, Tông Chính Diễm lại cảm thấy nụ cười của Kiều Linh Nhi có chút sởn tóc gáy.
Kiều Linh Nhi bất động thanh sắc mở miệng hỏi: “Một cân sắt so với một cân vàng, cái nào nặng hơn?”
Vốn tưởng sẽ hỏi ra vấn đề gì ghê gớm, sau khi Tông Chính Diễm nghe xong đương nhiên cho ra câu trả lời: “Đương nhiên là vàng nặng hơn!” Thật sự cho rằng hắn chưa từng thấy qua sắt với vàng à? Vấn đề đơn giản này còn phải hỏi ư?
“Sai rồi!” Lam Phong ở một bên lạnh như băng mở miệng.
“Tiểu thúc… ai!” Kiều Linh Nhi một bộ dáng tiếc hận thở dài một tiếng.
Ngưng Hương ở bên cạnh vốn có đáp án giống Tông Chính Diễm, sau khi nghe thấy Kiều Linh Nhi thở dài, trong đầu linh quang chợt lóe nói: “Tiểu thư, sắt và vàng đều là một cân, là nặng bằng nhau có đúng không?”
“Vẫn là Ngưng Hương nhà ta thông minh!” Kiều Linh Nhi dứt lời nhéo má Ngưng Hương.
Nhưng câu nói kế tiếp của Ngưng Hương khiến Kiều Linh Nhi lập tức phủ định khen ngợi trước đó, nàng hỏi: “Tiểu thư, có ai lại cầm vàng đi cân chứ, đúng là người kỳ quái!”
“…”
Tông Chính Diễm nhất thời giật giật khóe miệng, hay cho một cân sắt và một cân vàng, hắn hận sắt với vàng!
“Tiểu thúc, thúc đã không trả lời đúng, thì giao thỏi vàng trên tay thúc cho tẩu đi!” Vòng một vòng, Kiều Linh Nhi rốt cuộc nói ra mục đích của nàng.
“Linh nhi…” Tông Chính Dập bất đắc dĩ cười một tiếng.
“Tiểu thư…” Ngưng Hương và Lam Phong im lặng cười.
“…” Tông Chính Diễm không nói gì nhìn trời, thầm muốn rống một tiếng với Tông Chính Dập: Nhị ca, thê tử của huynh đúng là nô lệ tiền tài!
Trọng yếu hơn là, quan ngân có thể do một số quan viên nhỏ địa phương phát ra, mà quan kim, lại tương đối nghiêm, ở nước Nam Võ đều do triều đình thống nhất phát đến các tiền trang lớn.
Kết quả giám định hoàng kim sau cùng đều vẫn phải báo cho Hoàng thượng nắm rõ, lúc nộp lên nhất định phải còn nguyên, nói cách khác nếu cố ý kiểm nghiệm dung hóa, sẽ tạo thành tội lớn.
Thông thường bách tính sẽ không để ý đến việc lưu thông hoàng kim bạc trắng, nhưng điều đó không có nghĩa là Kiều Linh Nhi không thấy được sự phức tạp ở bên trong.
Thứ nhất, nếu triều đình đem việc giám định giao cho đệ nhất đệ nhị thế gia, nếu như kiểm tra ra vấn đề không đi kiểm nghiệm thì làm sao chứng minh được độ tin cậy trong lời nói của bọn họ? Lúc nộp lên vẫn còn nguyên? Triều đình có bản lãnh như vậy, vậy hãy để cho bọn họ đi giám định một quả táo bề ngoài xinh đẹp nhưng bên trong đã sớm thối rữa, xem bọn họ có bản lãnh này không!
Thứ hai, nếu như vứt bỏ lương tâm mà nói một lượng lớn hoàng kim này đều là chính phẩm, báo lên hoàng đế, vậy nếu như có người cố ý hãm hại, lộ ra chân tướng trong đó, thì đệ nhất thế gia cùng đệ nhị thế gia không chỉ danh dự mất hết, hơn nữa lại bởi vậy bị mang thêm tội danh khi quân phạm thượng.
Nói đơn giản, chuyện lần này tuyệt đối không đơn giản như vậy. Hơn nữa theo như lời Kiều Dực Thuật, tất cả hoàng kim đều nhẹ đi, nói cách khác cho dù loại bỏ hiềm nghi một hai thợ triều đình ăn bớt một chút nguyên vật liệu, thì đằng sau không chừng có người thao túng.
Người phía sau là ai hiện tại còn chưa thể kết luận bừa, nhưng không loại trừ Võ đế; bên cạnh đó là người có liên quan với Trần quốc cữu lúc trước hoặc là với Hoàng hậu.
Nguyên do hoàng hậu có hiềm nghi bởi Trần quốc cữu ca ca bà, vì Trần quốc cữu giữ chức giám công luyện chế quan kim, từ đó lấy được không ít lợi ích, người đi theo ông ta cũng giống như vậy. Một thần tài lớn như thế bị Thái tử giết, xẻ đàn tan nghé, hiển nhiên cũng sẽ có người ghi hận trong lòng. Nhưng có thể khống chế chuẩn xác như vậy, hơn nữa tất cả hoàng kim đều giống nhau, sợ là không phải người bình thường có thể làm được. Cứ như vậy, có thể liên tưởng đến hậu thuẫn mạnh mẽ của Trần quốc cữu____Hoàng hậu!
“Muội phu, chuyện này không thể coi thường.” Yên lặng hồi lâu, Kiều Dực Thuật mới nghiêm túc mở miệng.
Tông Chính Dập cau mày, hắn dù gì cũng là Thừa tướng, mặc dù đối với chế tạo và giám định quan kim cũng không có bất kỳ kinh nghiệm gì, thế nhưng quan hệ cũng dính líu không ít, hơn nữa bây giờ Kiều gia cũng bị dính vào. Hắn làm thần tử đương nhiên phải dốc sức vì triều đình, chỉ là, đây là âm mưu hay là điều gì khác, vậy thì không có cách nào biết được!
Khi Kiều Dực Lân nói để Tông Chính Dập nói rõ ràng với Hoàng thượng, những người khác kể cả Tông Chính Dập cũng đều hủy bỏ ý nghĩ này, sự tình có phải do Hoàng thượng điều khiển hay không bọn họ cũng không biết, cho nên lúc này nếu như lỗ mãng đi hỏi, sợ rằng sẽ chọc giận người giật dây tiếp đó lại càng làm ra chuyện khiến kẻ khác chân tay luống cuống.
Vốn là lại mặt giờ phút này lại có chút nghiêm túc, Tông Chính Dập và đám người Kiều Chiến nói cần phải nghĩ một biện pháp chứng minh quan kim nhẹ mới được, biện pháp vừa xưng tên đã bị bác bỏ ngay từ đầu.
Tám tiền năm phân, con số này quá nhỏ, trọng lượng một đồng tiền, dùng cân của hiệu thuốc có lẽ có thể cân ra, nhưng trọng lượng quan kim lại không cách nào chuẩn xác. Hơn nữa đây là cổ đại, không cách nào chính xác đến vị trí số lẻ sau dấu phẩy, cũng không có biện pháp chính xác đến hào khắc, cái này đặc biệt khiến người ta phiền toái.
Thời điểm Kiều Linh Nhi và Tông Chính Dập trở lại Tông Chính phủ, đụng phải Tông Chính Diễm đang muốn ra ngoài, trên tay của hắn cầm một khối vàng thỏi, chau mày.
“Diễm?” Tông Chính Dập gọi một tiếng, nhưng thấy Tông Chính Diễm căn bản không nghe được, nên cùng Kiều Linh Nhi liếc nhau, lại gọi một lần nữa: “Diễm!”
Lần này Tông Chính Diễm nghe thấy, sau đó dừng bước, hơi kinh ngạc nhìn Tông Chính Dập và Kiều Linh Nhi xuống xe ngựa, lộ ra sắc mặt tươi cười: “Nhị ca, nhị tẩu!”
“Tiểu thúc, cầm thỏi vàng không sợ bị người ta cướp mất à?” Kiều Linh Nhi trêu nói, ban ngày có ai lại cầm thỏi vàng ở trên đường cái lắc lư chứ?
“Ha ha…” Vừa bị Kiều Linh Nhi nói như vậy, Tông Chính Diễm có chút lúng túng sờ sờ mũi, rồi đem giấu thỏi vàng đi. Hơn nữa, một tiếng “tiểu thúc” này thực sự là…
Tông Chính Dập thấy vậy tiếu ý cũng sâu hơn mấy phần, không khỏi hỏi: “Diễm, đệ đang muốn đi nơi nào?”
“Khinh phái người nói cho đệ biết quan kim mới luyện chế ra có chút vấn đề, đệ đang muốn đi tìm hắn, xem có biện pháp gì có thể biết được lượng vàng này nhẹ đi hay không.” Tông Chính Diễm khôi phục vẻ ngả ngớn lại xen lẫn một chút nghiêm túc.
“Chuyện này huynh cũng đã biết.” Tông Chính Dập thấp giọng nói.
“?” Tông Chính Diễm thoáng mở to mắt, có chút không hiểu.
“Hôm nay khi thăm hỏi Kiều gia, Phong công tử cũng ở đấy, cha và ca ca đã nói nguyên nhân với chúng ta.” Kiều Linh Nhi nhìn dáng vẻ hắn không hiểu nên giải thích.
Tông Chính Diễm nhanh chóng phản ứng kịp, đệ nhất thế gia và đệ nhị thế gia đều có trách nhiệm giám định quan kim, Phong gia nếu đã biết, Kiều gia đương nhiên cũng không ngoại lệ.
“Kiều lão gia có biện pháp gì không?” Tông Chính Diễm hỏi.
Kiều Linh Nhi và Tông Chính Diễm đều lắc đầu, Kiều Linh Nhi kỳ thực vô cùng cảm khái kỹ thuật lạc hậu của cổ đại này, nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, thời đại mà nàng sống, đừng nói là vấn đề giám định lượng nhẹ, chỉ cần giám định ra bên trong xen lẫn bao nhiêu vật chất khác cũng không thành vấn đề.
Mà thôi miễn, muốn cái gì cũng không có, nơi đây đã là cổ đại, nàng có thể có biện pháp gì? Cũng không thể bảo nàng cố ý vượt trở về thế kỷ hai mươi mốt đem một máy giám định đến đây được?
Trong lúc nhất thời mấy người đều không nói chuyện, cuộc nói chuyện của hai đứa trẻ đi tới bên cạnh hấp dẫn tầm mắt của bọn họ____
“Ca ca, tại sao búp bê gỗ của muội không nặng bằng tượng đất của huynh chứ?” Tiểu hài có lẽ chỉ khoảng ba tuổi dùng dây đỏ buộc một bím tóc hướng lên trời, một tay để tiểu nam hài khoảng năm sáu tuổi dắt đi ở phía trước, một tay cầm một búp bê gỗ.
“Ngốc, đương nhiên bởi vì búp bê của huynh là đất, của muội là gỗ, gỗ rất nhẹ có hiểu không hả?” Tiểu nam hài năm sáu tuổi dáng vẻ già dặn trả lời, tượng đất nắm trong tay biến đổi hình dạng.
“Vì sao gỗ lại nhẹ hơn ạ?” Tiểu oa nhi phía sau theo sát tung tăng hỏi.
“…”
Nhìn một màn này, Kiều Linh Nhi không khỏi nở nụ cười, sau đó trong đầu linh quang chợt lóe, trước mắt sáng lên, lại chuyển hướng Tông Chính Diễm đang sờ thỏi vàng nghiên cứu, cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu thúc, tẩu có thể hỏi thúc một vấn đề không?”
Ngữ khí Kiều Linh Nhi kỳ quái như thế khiến Tông Chính Diễm thiếu chút nữa đập thỏi vàng cầm trong tay, Tông Chính Dập cũng không khỏi nhìn về phía nàng, khẽ nhướng mày chờ đợi câu hỏi của nàng.
“Nhị tẩu, có vấn đề gì tẩu cứ hỏi, không cần khách khí!” Chẳng biết tại sao, Tông Chính Diễm lại cảm thấy nụ cười của Kiều Linh Nhi có chút sởn tóc gáy.
Kiều Linh Nhi bất động thanh sắc mở miệng hỏi: “Một cân sắt so với một cân vàng, cái nào nặng hơn?”
Vốn tưởng sẽ hỏi ra vấn đề gì ghê gớm, sau khi Tông Chính Diễm nghe xong đương nhiên cho ra câu trả lời: “Đương nhiên là vàng nặng hơn!” Thật sự cho rằng hắn chưa từng thấy qua sắt với vàng à? Vấn đề đơn giản này còn phải hỏi ư?
“Sai rồi!” Lam Phong ở một bên lạnh như băng mở miệng.
“Tiểu thúc… ai!” Kiều Linh Nhi một bộ dáng tiếc hận thở dài một tiếng.
Ngưng Hương ở bên cạnh vốn có đáp án giống Tông Chính Diễm, sau khi nghe thấy Kiều Linh Nhi thở dài, trong đầu linh quang chợt lóe nói: “Tiểu thư, sắt và vàng đều là một cân, là nặng bằng nhau có đúng không?”
“Vẫn là Ngưng Hương nhà ta thông minh!” Kiều Linh Nhi dứt lời nhéo má Ngưng Hương.
Nhưng câu nói kế tiếp của Ngưng Hương khiến Kiều Linh Nhi lập tức phủ định khen ngợi trước đó, nàng hỏi: “Tiểu thư, có ai lại cầm vàng đi cân chứ, đúng là người kỳ quái!”
“…”
Tông Chính Diễm nhất thời giật giật khóe miệng, hay cho một cân sắt và một cân vàng, hắn hận sắt với vàng!
“Tiểu thúc, thúc đã không trả lời đúng, thì giao thỏi vàng trên tay thúc cho tẩu đi!” Vòng một vòng, Kiều Linh Nhi rốt cuộc nói ra mục đích của nàng.
“Linh nhi…” Tông Chính Dập bất đắc dĩ cười một tiếng.
“Tiểu thư…” Ngưng Hương và Lam Phong im lặng cười.
“…” Tông Chính Diễm không nói gì nhìn trời, thầm muốn rống một tiếng với Tông Chính Dập: Nhị ca, thê tử của huynh đúng là nô lệ tiền tài!
/52
|