Đúng lúc đó, một thị vệ thân cận của Mục Thiên hoàng tình cờ nhìn thấy hành động của Liễu Tịch Nhiễm, vội vàng cầm kiếm đỡ, dù sao cũng là cao thủ mà Liễu Tịch Nhiễm lại là tiểu nữ tử tay trói gà không chặt cho nên chỉ một chiêu liền đem Liễu Tịch Nhiễm đánh bay ra đập vào vách tường đối diện ngã lăn xuống đất.
Tiếng đánh đập vang lên khiến Mục Thiên và các vị đại thần bao gồm cả Liễu Chấn Toàn phục hồi tinh thần lại. Mọi người kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt, chỉ thấy Liễu Tịch Nhiễm khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, đầu tóc xộc xệch, khóe miệng chảy máu, còn mấy nữ nhân khác cũng nằm rải rác cách đó không xa, mà thị vệ kia nhanh chóng đi tới trước mặt Liễu Tịch Nhiễm, trường kiếm trong tay chĩa thẳng về phí nàng.
Lúc này, Liễu Chấn Toàn là người đầu tiên phục hồi tinh thần, vội vàng quỳ xuống, lớn tiếng kêu lên: “Hoàng thượng, xin Hoàng thượng tha mạng, Liễu gia ta một lòng trung thành với Hoàng thượng, chuyện xảy ra đột ngột xin người minh xét tha cho tiểu nữ một mạng.”
Âm thanh rối loạn nhốn nháo truyền vào tai Liễu Tịch Nhược, nàng nhìn Liễu Chấn Toàn quỳ trước mặt Mục Thiên, dừng động tác theo bản năng, Mục Kỳ thấy nàng không múa tiếp cũng dừng gảy đàn lại.
Vũ điệu cùng tiếng đàn đột nhiên dừng lại khiến mọi người phục hồi tinh thần, lúc này mới kinh ngạc phát hiện Mục Thiên hoàng suýt bị ám sát còn Liễu Chấn Toàn đang quỳ dưới đất cầu xin tha mạng.
Liễu Tịch Nhiễm cùng mấy nữ tử nằm trên đất cũng nhanh chóng khôi phục thần trí, các nàng trợ to hai mắt, kinh ngạc phát hiện mình đang nằm trên đất muốn đứng dậy nhưng lại thấy có mấy thị vệ vây quanh thậm chí còn có đao đang gác trên cổ mình.
Các nàng nhìn những thị vệ đang cầm đao đứng trước mặt mình kinh ngạc không thể mở miệng được.
Liễu Tịch Nhiễm cũng như vậy, bởi vì Liễu Chấn Toàn cầu xin, nên thị vệ kia quả quyết thu hồi lại mũi kiếm đang chĩa trước mặt mà thay vào đó đặt nó lên cổ nàng.
Mục Thiên cũng cực kỳ kinh hãi. Một yến hội nho nhỏ mà đến tận hai lần bị hành thích, đây là muốn nhanh chóng lấy mạng Hoàng đế sao?? Mà hai lần hành thích đều có chung đặc điểm, nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ.
Nhưng mà lần này cũng không giống với lần đầu tiền có thể giải thích đơn giản được.
Bởi vì Liễu Tịch Nhiễm hành thích Hoàng thượng là một sự thật không thể chối cãi, không ai có thể bao biện được. Duy nhất một điểm có thể chứng Liễu Tịch Nhiễm là người thực hiện hành thích còn Liễu Chấn Toàn là người đứng sau chỉ điểm, nếu thực sự đúng là như vậy thì có thể nói Liễu gia với ý đồ mưu phản theo như pháp luật thì sẽ bị tịch thu tài sản, kẻ phạm tội sẽ bị đưa ra chém đầu.
Nghĩ tới đây, Liễu Tịch Nhược có chút âm thầm giật mình, trong lòng hối hận, nếu biết trước cũng không sử dụng cách này, lúc đó chẳng qua là ý muốn đáp trả yêu cầu của Liễu Tịch Nhiễm cũng không có nghĩ nhiều như vậy, bình thường một thân một mình đã thành thói quen, sao có thể nghĩ đến hành động này còn có
Tiếng đánh đập vang lên khiến Mục Thiên và các vị đại thần bao gồm cả Liễu Chấn Toàn phục hồi tinh thần lại. Mọi người kinh ngạc nhìn tình huống trước mắt, chỉ thấy Liễu Tịch Nhiễm khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, đầu tóc xộc xệch, khóe miệng chảy máu, còn mấy nữ nhân khác cũng nằm rải rác cách đó không xa, mà thị vệ kia nhanh chóng đi tới trước mặt Liễu Tịch Nhiễm, trường kiếm trong tay chĩa thẳng về phí nàng.
Lúc này, Liễu Chấn Toàn là người đầu tiên phục hồi tinh thần, vội vàng quỳ xuống, lớn tiếng kêu lên: “Hoàng thượng, xin Hoàng thượng tha mạng, Liễu gia ta một lòng trung thành với Hoàng thượng, chuyện xảy ra đột ngột xin người minh xét tha cho tiểu nữ một mạng.”
Âm thanh rối loạn nhốn nháo truyền vào tai Liễu Tịch Nhược, nàng nhìn Liễu Chấn Toàn quỳ trước mặt Mục Thiên, dừng động tác theo bản năng, Mục Kỳ thấy nàng không múa tiếp cũng dừng gảy đàn lại.
Vũ điệu cùng tiếng đàn đột nhiên dừng lại khiến mọi người phục hồi tinh thần, lúc này mới kinh ngạc phát hiện Mục Thiên hoàng suýt bị ám sát còn Liễu Chấn Toàn đang quỳ dưới đất cầu xin tha mạng.
Liễu Tịch Nhiễm cùng mấy nữ tử nằm trên đất cũng nhanh chóng khôi phục thần trí, các nàng trợ to hai mắt, kinh ngạc phát hiện mình đang nằm trên đất muốn đứng dậy nhưng lại thấy có mấy thị vệ vây quanh thậm chí còn có đao đang gác trên cổ mình.
Các nàng nhìn những thị vệ đang cầm đao đứng trước mặt mình kinh ngạc không thể mở miệng được.
Liễu Tịch Nhiễm cũng như vậy, bởi vì Liễu Chấn Toàn cầu xin, nên thị vệ kia quả quyết thu hồi lại mũi kiếm đang chĩa trước mặt mà thay vào đó đặt nó lên cổ nàng.
Mục Thiên cũng cực kỳ kinh hãi. Một yến hội nho nhỏ mà đến tận hai lần bị hành thích, đây là muốn nhanh chóng lấy mạng Hoàng đế sao?? Mà hai lần hành thích đều có chung đặc điểm, nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ.
Nhưng mà lần này cũng không giống với lần đầu tiền có thể giải thích đơn giản được.
Bởi vì Liễu Tịch Nhiễm hành thích Hoàng thượng là một sự thật không thể chối cãi, không ai có thể bao biện được. Duy nhất một điểm có thể chứng Liễu Tịch Nhiễm là người thực hiện hành thích còn Liễu Chấn Toàn là người đứng sau chỉ điểm, nếu thực sự đúng là như vậy thì có thể nói Liễu gia với ý đồ mưu phản theo như pháp luật thì sẽ bị tịch thu tài sản, kẻ phạm tội sẽ bị đưa ra chém đầu.
Nghĩ tới đây, Liễu Tịch Nhược có chút âm thầm giật mình, trong lòng hối hận, nếu biết trước cũng không sử dụng cách này, lúc đó chẳng qua là ý muốn đáp trả yêu cầu của Liễu Tịch Nhiễm cũng không có nghĩ nhiều như vậy, bình thường một thân một mình đã thành thói quen, sao có thể nghĩ đến hành động này còn có
/71
|