Edit + Beta: Công Tử Như Họa
Tên họ giống nhau, thân phận khác nhau, nhưng đổi thành nàng, tất cả mọi thứ đều không giống nhau!
"Phu nhân, tam tiểu thư mở mắt!" Tiểu nha đầu áo lục tên Linh Nhi bỗng nhiên kinh hô một tiếng, tiếp theo liền bổ nhào vào trên người Hoa Hi mà khóc lớn, "Tiểu thư, người rốt cuộc tỉnh.. Linh Nhi bị người hù chết, tiểu thư.."
Nữ nhân có gương mặt dịu dàng kia dùng khăn tay lau nhanh nước mắt trên mặt, mấp máy môi nhưng không nói một lời.
Bà là chính thất phu nhân của phủ Tướng Quân, cũng là mẫu thân thân sinh của Hoa Hi tên là Độc Cô Phượng.
Độc Cô Phượng trước nay đều chưa chiếm được sự sủng ái của tướng quân, nếu không phải năm đó Hoàng Thượng ban hôn, chỉ sợ đã sớm giáng xuống làm di nương, hoặc đuổi ra khỏi nhà.
Trong trí nhớ của Hoa Hi rất oán hận người mẫu thân này, đặc biệt là sau khi xảy ra việc đó, nàng vẫn luôn cảm thấy là bởi vì mẫu thân mình tự chủ trương, cho nên mới chặt đứt nhân duyên của nàng và Thái Tử điện hạ.
Mặc Hoa Hi còn nhỏ tuổi có lẽ không hiểu, kỳ thật Độc Cô Phượng là dụng tâm tránh khổ, nàng chỉ là một phế vậy, mà Thái Tử điện hạ là thiên chi kiêu tử, là thiên tài đế quốc, hai người bọn họ căn bản không xứng đôi, cho dù có kết hợp, cũng sẽ không hạnh phúc.
Hoa Hi muốn nói gì đó, nhưng há miệng lại cũng không phát ra được một câu nào.
Linh hồn cùng khối thân thể này còn chưa hoàn toàn dung hợp, còn đang ở trạng thái giằng co..
"Tứ Hỉ, đi mời đại phu tới." Độc Cô Phượng đứng lên, rụt rè đoan trang, khẩu khí nhàn nhạt, bình thường cùng nữ nhi này sớm tối ở chung, thái độ của nàng đã sớm khiến tâm ý của bà ta đối với nữ nhi nguội lạnh. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
Mặt khác kêu nha hoàn Tứ Hỉ, một bên vừa lau nước mắt vừa rời đi.
Độc Cô Phượng cũng không ở lại lâu, tùy tiện nhìn nàng một cái, liền rời đi.
"Tiểu thư, ngươi có biết hay không, đại phu nói ngươi không thể cứu sống, phu nhân thương tâm tới độ ngất đi rồi." Thanh âm Linh Nhi anh ách nói.
Tuy rằng tiểu thư làm phu nhân thương tâm hết lần này tới lần khác, nhưng phu nhân vẫn yêu thương quan tâm như vậy.
"Ta đã biết, mẫu thân đối với ta là tốt nhất." Hoa Hi mở miệng, cuối cùng dùng thanh âm khàn khàn nói ra.
Linh Nhi vui mừng vô cùng, xoa nước mắt trên mặt, thút tha thút thít mà nói: "Thật tốt, tiểu thư hiểu được là tốt rồi.. Phu nhân mà biết.. Nhất định sẽ rất vui vẻ.."
"Đừng khóc." Hoa Hi bất đắc dĩ nhìn nha hoàn này, nàng không thích nghe người khác khóc, bởi vì nàng không biết nên an ủi như thế nào cả.
Giọng nói nàng bình đạm, nhưng trong đó vẫn mang theo một cỗ u lãnh trời sinh, làm Linh Nhi rùng mình một cái.
Tiếng khóc dần dần ngừng lại. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
"Linh Nhi." Hoa Hi cau mày, hỏi: "Lúc ấy.. Là ai đã cứu ta?"
Trong trí nhớ của Mặc Hoa Hi, thời điểm nàng chìm ở trong nước, từng thấy một bóng tuyết trắng nhẹ nhàng lóe qua.
Tốc độ bay nhanh này, giống như phi yến xẹt qua mặt nước, lắc lư lay động gợn nước, làm thân ảnh người nọ trở nên đứt đoạn không liền mạch.
"Là.." Linh Nhi cẩn thận mà nhìn nàng một cái, có chút khó có thể mở miệng, "Là Thất hoàng tử điện hạ.."
Thất hoàng tử?
Là cái người xuất thân ti tiện, lại còn bệnh tật ốm yếu Thất hoàng tử?
Trong ấn tượng, đó là một thiếu niên xinh đẹp, luôn không nói lời nào, cô đơn lẻ bóng, bởi vì mẫu thân chỉ là một cung nữ, không quyền không thế, mà ở một nơi quyền lực cùng thực lực được đặt ở phía trên này, hắn đã bị chú định là người chịu xa lánh.
Thế nhưng, thân thủ khi đó hắn cứu nàng, thật sự là phế giống như trong lời đồn sao?
"Có cơ hội nhất định phải gặp mặt cảm ơn hắn."
Hoa Hi nói từ tận đáy lòng, mặc kệ thế nào thì đây cũng là ân tình, không thể không báo.
Linh Nhi giật mình trừng lớn đôi mắt: "Tiểu thư, người không phải ghét nhất là Thất hoàng tử sao? Ngươi còn nói hắn ti tiện như thế, ngay cả xách giày cho điện hạ cũng không xứng!"
Tên họ giống nhau, thân phận khác nhau, nhưng đổi thành nàng, tất cả mọi thứ đều không giống nhau!
"Phu nhân, tam tiểu thư mở mắt!" Tiểu nha đầu áo lục tên Linh Nhi bỗng nhiên kinh hô một tiếng, tiếp theo liền bổ nhào vào trên người Hoa Hi mà khóc lớn, "Tiểu thư, người rốt cuộc tỉnh.. Linh Nhi bị người hù chết, tiểu thư.."
Nữ nhân có gương mặt dịu dàng kia dùng khăn tay lau nhanh nước mắt trên mặt, mấp máy môi nhưng không nói một lời.
Bà là chính thất phu nhân của phủ Tướng Quân, cũng là mẫu thân thân sinh của Hoa Hi tên là Độc Cô Phượng.
Độc Cô Phượng trước nay đều chưa chiếm được sự sủng ái của tướng quân, nếu không phải năm đó Hoàng Thượng ban hôn, chỉ sợ đã sớm giáng xuống làm di nương, hoặc đuổi ra khỏi nhà.
Trong trí nhớ của Hoa Hi rất oán hận người mẫu thân này, đặc biệt là sau khi xảy ra việc đó, nàng vẫn luôn cảm thấy là bởi vì mẫu thân mình tự chủ trương, cho nên mới chặt đứt nhân duyên của nàng và Thái Tử điện hạ.
Mặc Hoa Hi còn nhỏ tuổi có lẽ không hiểu, kỳ thật Độc Cô Phượng là dụng tâm tránh khổ, nàng chỉ là một phế vậy, mà Thái Tử điện hạ là thiên chi kiêu tử, là thiên tài đế quốc, hai người bọn họ căn bản không xứng đôi, cho dù có kết hợp, cũng sẽ không hạnh phúc.
Hoa Hi muốn nói gì đó, nhưng há miệng lại cũng không phát ra được một câu nào.
Linh hồn cùng khối thân thể này còn chưa hoàn toàn dung hợp, còn đang ở trạng thái giằng co..
"Tứ Hỉ, đi mời đại phu tới." Độc Cô Phượng đứng lên, rụt rè đoan trang, khẩu khí nhàn nhạt, bình thường cùng nữ nhi này sớm tối ở chung, thái độ của nàng đã sớm khiến tâm ý của bà ta đối với nữ nhi nguội lạnh. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
Mặt khác kêu nha hoàn Tứ Hỉ, một bên vừa lau nước mắt vừa rời đi.
Độc Cô Phượng cũng không ở lại lâu, tùy tiện nhìn nàng một cái, liền rời đi.
"Tiểu thư, ngươi có biết hay không, đại phu nói ngươi không thể cứu sống, phu nhân thương tâm tới độ ngất đi rồi." Thanh âm Linh Nhi anh ách nói.
Tuy rằng tiểu thư làm phu nhân thương tâm hết lần này tới lần khác, nhưng phu nhân vẫn yêu thương quan tâm như vậy.
"Ta đã biết, mẫu thân đối với ta là tốt nhất." Hoa Hi mở miệng, cuối cùng dùng thanh âm khàn khàn nói ra.
Linh Nhi vui mừng vô cùng, xoa nước mắt trên mặt, thút tha thút thít mà nói: "Thật tốt, tiểu thư hiểu được là tốt rồi.. Phu nhân mà biết.. Nhất định sẽ rất vui vẻ.."
"Đừng khóc." Hoa Hi bất đắc dĩ nhìn nha hoàn này, nàng không thích nghe người khác khóc, bởi vì nàng không biết nên an ủi như thế nào cả.
Giọng nói nàng bình đạm, nhưng trong đó vẫn mang theo một cỗ u lãnh trời sinh, làm Linh Nhi rùng mình một cái.
Tiếng khóc dần dần ngừng lại. Bạn đang đọc truyện được đăng trên Vietnam Overnight
"Linh Nhi." Hoa Hi cau mày, hỏi: "Lúc ấy.. Là ai đã cứu ta?"
Trong trí nhớ của Mặc Hoa Hi, thời điểm nàng chìm ở trong nước, từng thấy một bóng tuyết trắng nhẹ nhàng lóe qua.
Tốc độ bay nhanh này, giống như phi yến xẹt qua mặt nước, lắc lư lay động gợn nước, làm thân ảnh người nọ trở nên đứt đoạn không liền mạch.
"Là.." Linh Nhi cẩn thận mà nhìn nàng một cái, có chút khó có thể mở miệng, "Là Thất hoàng tử điện hạ.."
Thất hoàng tử?
Là cái người xuất thân ti tiện, lại còn bệnh tật ốm yếu Thất hoàng tử?
Trong ấn tượng, đó là một thiếu niên xinh đẹp, luôn không nói lời nào, cô đơn lẻ bóng, bởi vì mẫu thân chỉ là một cung nữ, không quyền không thế, mà ở một nơi quyền lực cùng thực lực được đặt ở phía trên này, hắn đã bị chú định là người chịu xa lánh.
Thế nhưng, thân thủ khi đó hắn cứu nàng, thật sự là phế giống như trong lời đồn sao?
"Có cơ hội nhất định phải gặp mặt cảm ơn hắn."
Hoa Hi nói từ tận đáy lòng, mặc kệ thế nào thì đây cũng là ân tình, không thể không báo.
Linh Nhi giật mình trừng lớn đôi mắt: "Tiểu thư, người không phải ghét nhất là Thất hoàng tử sao? Ngươi còn nói hắn ti tiện như thế, ngay cả xách giày cho điện hạ cũng không xứng!"
/79
|