Nữ hài níu chặt lấy vạt áo Vãn Thanh, xem nàng như cây cỏ cứu mạng, chết cũng không chịu buông tay, nam nhân áo đen thấy Tư Mã Lưu Vân không có dấu hiệu lui ra, cầm đại đao ra chiêu, hơn mười nam nhân áo đen lập tức xông đến, Vãn Thanh kéo nữ hài lui sang một bên, đoàn người thích xem náo nhiệt cũng tụ lại.
"Sao bọn họ lại đuổi theo muội?" Vãn Thanh nhìn nữ hài đứng một bên kinh sợ quá độ, mới mười một mười hai tuổi, sao lại chọc phải mấy kẻ này.
"Muội, bọn họ muốn cướp ngọc bội của muội, muội không cho, bọn họ đuổi theo muội." Vẻ mặt non nớt khiến người ta không đành lòng, Vãn Thanh kéo nàng ra xa thêm chút nữa.
Dù sao cũng gần đến đại hội võ lâm, trên đường cũng nhiều hiệp khách, thấy hơn mười nam nhân vây công một mình Tư Mã Lưu Vân, từ đám đông lập tức xông ra giúp một tay, không bao lâu liền tách hai nhóm người ra.
Nhóm người kia vẫn nhìn chằm chằm vị trí nữ hài, nhìn bức tường người đối diện, muốn tiến tới, nhưng cũng sợ nhóm người kia.
"Hừ! Lần sau sẽ không may mắn như vậy!" Ném lại một câu ác ngôn, nam nhân dẫn đầu xoay người rời đi, mấy tên phía sau thấy thế cũng đều đi theo.
Nữ hài tiến về phía trước mấy bước nhào vào trong lòng Tư Mã Lưu Vân, thanh âm thanh thúy hết sức non nớt.
"Cám ơn ca ca!"
Tư Mã Lưu Vân mỉm cười ngồi xuống vuốt ve đầu nàng, nhìn mấy người vừa ra tay hỗ trợ chung quanh, vội nói lời cảm tạ.
"Nhà muội ở đâu, ta đưa muội trở về."
"Phụ thân xuất môn rồi." Nữ hài cúi đầu, bàn tay kéo lấy y phục Tư Mã Lưu Vân gắt gao không buông tay.
"Vậy mẫu thân muội đâu?"
"Mẫu thân chết rồi."
"Nhà muội ở đâu a, còn có người thân khác không?"
Nữ hài lắc đầu, ánh mắt sáng trong thẳng tắp nhìn Tư Mã Lưu Vân chăm chú.
"Vậy…"
Ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, có chút rối rắm không biết làm thế nào cho phải.
"Lúc nào thì phụ thân muội trở lại?"
"Ngày mai."
"Vậy thì muội đi cùng tỷ tỷ đi, ngày mai bọn ta lại đưa muội về nhà, được không?"
Nhìn chăm chú vào tiểu cô nương kia, tuy mới mười một mười hai tuổi, đầu cũng mới đến hông của Tư Mã Lưu Vân, nhưng một đôi mắt đen nhánh đảo quanh giống như đang tính toán gì đó, khiến lòng người thấp thỏm.
Tư Mã Lưu Vân mang nàng trở về khách điếm, cùng nhau ăn bữa ăn tối, dù sao ở cùng hắn cũng không tiện tiện, nên để nữ hài ở cùng Vãn Thanh.
Vãn Thanh để nửa giường cho nàng, nhìn nàng ngủ trước, Vãn Thanh nghe thấy sát vách còn có động tĩnh, nghĩ đến Tư Mã Lưu Vân còn chưa ngủ, lại nhìn cửa phòng Dung Chỉ một chút, hình như cũng không đóng, trong lòng tò mò, liền đi qua, rón rén muốn xem xem hắn đang làm gì ở bên trong.
"Ngươi nói bậy bạ gì đó?!"
Giọng của nữ nhân!
Vãn Thanh mơ hồ, vừa nghe thấy thanh âm này liền cảm thấy tay nàng run đến lợi hại, có phần không dám tin nhìn vào bên trong, đập vào mắt là hai bóng dáng hồng y xinh đẹp, hai khuôn mặt yêu nghiệt, bên cạnh Dung Chỉ xuất hiện một nữ nhân dung mạo tuyệt sắc, quạt đỏ lông vũ quen mắt, Vãn Thanh dụi mắt nhìn kỹ, liền phát hiện nữ nhân này chính là nữ nhân đụng phải trên đường.
"Sư phụ đã chết, ta nói mấy chuyện này với ngươi cũng vô nghĩa, tóm lại chỗ ta không có thuốc giải, sau này không nên vì mấy chuyện này mà tìm ta."
Giọng nói nữ nhân mang theo lửa giận, một đôi mắt yêu mị ánh mắt từ trên xuống dưới nhìn Dung Chỉ, "Nếu là chuyện khác, ngược lại ta rất thích."
Bàn tay trắng nõn quyến rũ vuốt ve lồng ngực nửa mở của Dung Chỉ, Vãn Thanh buồn bực, không biết có nên đẩy cửa đi vào hay không, lại cảm thấy đột nhiên sau lưng có đôi tay đẩy nàng về phía trước, vừa khéo đụng cửa xông vào.
Bàn tay của nữ nhân kia không hề vì Vãn Thanh tiến vào mà thu hồi, Dung Chỉ thấy Vãn Thanh, có phần phiền não tránh thoát khỏi nữ nhân kia, Vãn Thanh tức giận nhìn phía sau, thì ra là Tư Mã Lưu Vân.
"Ồ! Không trách được mấy ngày nay đều nhốt mình ở trong phòng không chịu ra ngoài, thì ra là có mỹ nhân khác bầu bạn! Thanh Nhi đã thấy rõ con người thật của hắn chưa, người như vậy nàng còn đi theo hắn làm gì!" Tư Mã Lưu Vân ghét bỏ nhìn Dung Chỉ, lại hếch cằm nhìn nữ nhân bên cạnh, "Là ngươi!"
Nhướng mày, chỉ cảm thấy không khí cương cứng.
Nàng ta quyến rũ cười một tiếng, cực kỳ động lòng người, hai mắt nhìn chằm chằm mấy người trước mặt, nụ cười kiều mỵ.
"Thì như thế nào, ngươi là cái thá gì?!"
"Thanh Nhi." Dung Chỉ do dự một chút, mở miệng cũng không biết nói như thế nào.
"Thật xin lỗi."
Nhìn Dung Chỉ, lại nhìn khoảng cách gần kề của hắn với nữ nhân kia, thường ngày hắn cực kỳ bài xích nữ nhân, lại ngoại lệ với nàng ta, khiến lòng nàng như bị rơi xuống hố sâu.
Nhấc chân sải bước đi ra ngoài, Tư Mã Lưu Vân đi theo, vừa ra cửa, cửa phòng phía sau liền “phịch” một tiếng đóng lại, mơ hồ nghe thấy bên trong truyền tới thanh âm nữ nhân kia, "Có cái gì mà đuổi theo, nếu thật sự tin ngươi, há có thể tin mấy chuyện vừa rồi."
Trong lòng Vãn Thanh rất rối rắm, bóng đêm càng đen, cũng lười suy nghĩ nhiều, trở về phòng trèo lên giường liền ngủ, có chuyện trong lòng thật khó ngủ, trời sắp sáng mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại thì nữ hài kia đã không còn bên cạnh nàng, nhìn sắc trời một chút, nắng đã lên cao ba sào, vừa mới đẩy cửa ra đã thấy Tư Mã Lưu Vân mang theo nữ hài đi về phía bên này, trong tay cầm rất nhiều đồ ăn vặt cùng búp bê.
"Tỷ tỷ, tỷ xem, đều là ca ca mua cho muội." Sắc mặt nàng vô cùng hưng phấn, mắt đen đảo rất nhanh, mười phần đáng yêu.
"Đúng rồi, muội tên là gì?"
"Vương Xúc Anh." (Bản CV và Translate đều ghi vậy)
Một cái tên rất anh khí, không nhịn được nâng mắt nhìn cửa phòng Dung Chỉ, vẫn đóng chặt như cũ, không có người nào ra ngoài.
"Ta mua rất nhiều đồ ăn vặt, nàng chưa ăn điểm tâm sáng, chắc cơm trưa cũng chưa dùng, cùng nhau ăn đi." Tư Mã Lưu Vân cố ý tiến lên ngăn ánh mắt của nàng lại, Vương Xúc Anh đứng giữa hai người cười ngọt ngào.
Một ngày trôi qua rất nhanh, Dung Chỉ vẫn không đến tìm nàng, mặc dù trong lòng rất Vãn Thanh thất vọng, nhưng cũng không muốn tìm hắn, trong lòng cảm thấy thật may mắn khi gặp được Tư Mã Lưu Vân trên đường, nếu Dung Chỉ với nữ nhân kia thực sự có gì đó, ít ra có hắn có thể đưa nàng về. (DĐ.LQĐ)
Sáng sớm đã không thấy bóng dáng Vương Xúc Anh, Vãn Thanh vòng quanh lầu hai khách điếm mà không thấy, vừa định xuống lầu xem một chút, lại thấy một đôi giày quen thuộc ở cửa cầu thang, ngẩng đầu nhìn lên, Dung Chỉ đang bưng thức ăn đang đi lên lầu.
Trầm mặc nhường đường, bước chân Vãn Thanh có phần gấp gáp nóng nảy chạy xuống lầu dưới.
"Thanh Nhi."
Thanh âm Dung Chỉ hơi khàn, Vãn Thanh quan sát phần thức ăn trong tay hắn, có hai phần.
"Sư phụ." Không khỏi buồn bã, trong lòng có gì đó nghẹn lại, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
"Thanh Nhi có tin ta?" Ánh mắt Dung Chỉ vô cùng nghiêm túc, trong cặp mắt đen nhánh ngoại trừ mong đợi còn có mấy phần khẩn trương.
"Tin, sao lại không tin, người làm gì không cần thiết phải báo cáo với ta." Vội vã nói, vừa dứt lời, Vãn Thanh ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng dáng Tư Mã Lưu Vân, bước nhanh đi xuống lầu.
Trong mắt Dung Chỉ hiện mấy phần rối rắm, lại như cũ giương mắt nhìn Vãn Thanh xuống lầu, bưng thức ăn vào cửa phòng.
"Thanh Nhi." Khuôn mặt Tư Mã Lưu Vân nhẹ nhàng khoan khoái, nắm tay Vương Xúc Anh, hai người hình như rất hợp."Hôm nay sẽ đưa nàng ấy về, sao, có phải không bỏ được hay không?"
"Ừm." Vãn Thanh gật đầu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nõn nà của Vương Xúc Anh, Vương Xúc Anh cùng Tư Mã Lưu Vân vào phòng giúp nàng thu dọn đồ đạc, thật lâu mới ra ngoài, Vãn Thanh vẫn đứng ở ngoài cửa, mặc dù trong phòng Dung Chỉ không có động tĩnh gì, nhưng cảm giác yên tĩnh này lại càng khiến trong lòng nàng khó chịu.
Dọc đường đi Vương Xúc Anh rất sôi nổi, tay nắm lấy tay Tư Mã Lưu Vân, thế nào cũng không buông ra, mới chỉ mấy ngày, lại lệ thuộc vào hắn nhiều như vậy.
Đi theo nàng hơn nửa canh giờ, mới đến trung tâm Phù Thành, nhìn phủ Minh Chủ sang trọng trước mắt, Tư Mã Lưu Vân sửng sốt, mặc dù hắn không có hứng thú gì với Đại hội võ lâm, nhưng khi còn bé đã từng được thấy, đây rõ ràng là chỗ ở của Võ Lâm Minh Chủ.
"Xúc anh, đây là nhà muội?" Có chút khó tin, Tư Mã Lưu Vân vừa dứt lời, hai thủ vệ ở đại môn liền cung kính đón một người, hô lớn “Tiểu thư”.
"Phụ thân ta trở về chưa?" Thanh âm Vương Xúc Anh giòn giã, giống như hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt của Tư Mã Lưu Vân.
"Đã trở lại."
"Đi thôi, Tư Mã ca ca."
Như cũ dắt tay Tư Mã Lưu Vân không chịu buông ra, Vãn Thanh đi theo phía sau hắn có chút bất đắc dĩ, vốn không muốn đi vào cũng bị Tư Mã Lưu Vân kéo vào.
"Ai ôi tiểu thư, mấy ngày nay người đi đâu! Sao bây giờ mới trở lại?!"
Vừa mới tiến vào không bao lâu, một nam nhân mặc trường bào khúm núm khom lưng tiếp đón, xem bộ dáng chắc là quản gia.
"Phụ thân ta ở đâu?"
"Ở thư phòng, vừa về đã thấy tiểu thư không có trong phủ, lão gia đang nổi giận, vừa lúc, tiểu thư nhanh nhanh tới xem một chút." Dẫn đường phía trước, sắc mặt quản gia khó coi, "Mấy vị này là?"
"Đây là ân nhân đã cứu ta, ta mang đi gặp cha, ta muốn để bọn họ ở lại trong phủ." Lời nói của Vương Xúc Anh khiến Tư Mã Lưu Vân dừng bước.
"Xúc Anh, ta chỉ là đưa muội trở lại, ca ca cũng có chuyện phải làm, không thể lưu lại."
"Phụ thân!" Lúc này Vương Xúc Anh cũng không để ý nữa, dắt tay Tư Mã Lưu Vân la to chạy vào bên trong.
Đi không bao lâu, trước mặt liền nhìn thấy một gian phòng lớn treo tấm biển “Thư phòng”. Trước cửa viện là một vường hoa tím, thanh âm giòn tan của Vương Xúc Anh vang lên từ ngoài cửa hổi lâu, trong phòng mới đi ra một người.
Trường bào đỏ thẫm khí phách, tóc đen dài dùng một Tử Kim trâm cố định, phần còn lại rũ thẳng xuống bên hông, ngoại bào màu xanh lá khoác ngoài, trái lại cách phối màu rất đẹp, nhìn về khuôn mặt nam nhân phía trước, mắt to mày rậm sống mũi cao, da thịt mật ong, môi đỏ thắm, mặc dù tuổi hơi lớn, nhưng cũng hết sức mê người.
Chiều cao tương đương với Tư Mã Lưu Vân, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn nữ nhi trước mặt, ngẩng đầu có chút xin lỗi.
"Thật là xin lỗi công tử cùng tiểu thư, mấy ngày nay làm phiền hai người chăm sóc cho Xúc Anh rồi." Thanh âm cũng rất khiêm tốn lễ độ.
"Không sao, nhưng… ngài là Minh Chủ?" Tư Mã Lưu Vân vẫn có phần không tin tưởng, dáng vẻ bình tĩnh của nam nhân mặc dù rất có khí phách, nhưng điều này cũng quá trùng hợp.
"Đúng vậy, không giống sao?" Trên khuôn mặt mang nụ cười hài hước, Vương Xúc Anh được hắn dắt tay đứng bên cạnh, lại như cũ không chịu buông tay Tư Mã Lưu Vân ra.
"Phụ thân, con rất thích ca ca, con muốn để huynh ấy lưu lại cùng con luyện võ, có được không?"
Thanh âm bá đạo vang dội chung quanh mấy người, đôi mắt đen nhánh của Vương Xúc Anh hiện lên mấy phần bá đạo chiếm hữu, không giống hài đồng bình thường.
"Sao bọn họ lại đuổi theo muội?" Vãn Thanh nhìn nữ hài đứng một bên kinh sợ quá độ, mới mười một mười hai tuổi, sao lại chọc phải mấy kẻ này.
"Muội, bọn họ muốn cướp ngọc bội của muội, muội không cho, bọn họ đuổi theo muội." Vẻ mặt non nớt khiến người ta không đành lòng, Vãn Thanh kéo nàng ra xa thêm chút nữa.
Dù sao cũng gần đến đại hội võ lâm, trên đường cũng nhiều hiệp khách, thấy hơn mười nam nhân vây công một mình Tư Mã Lưu Vân, từ đám đông lập tức xông ra giúp một tay, không bao lâu liền tách hai nhóm người ra.
Nhóm người kia vẫn nhìn chằm chằm vị trí nữ hài, nhìn bức tường người đối diện, muốn tiến tới, nhưng cũng sợ nhóm người kia.
"Hừ! Lần sau sẽ không may mắn như vậy!" Ném lại một câu ác ngôn, nam nhân dẫn đầu xoay người rời đi, mấy tên phía sau thấy thế cũng đều đi theo.
Nữ hài tiến về phía trước mấy bước nhào vào trong lòng Tư Mã Lưu Vân, thanh âm thanh thúy hết sức non nớt.
"Cám ơn ca ca!"
Tư Mã Lưu Vân mỉm cười ngồi xuống vuốt ve đầu nàng, nhìn mấy người vừa ra tay hỗ trợ chung quanh, vội nói lời cảm tạ.
"Nhà muội ở đâu, ta đưa muội trở về."
"Phụ thân xuất môn rồi." Nữ hài cúi đầu, bàn tay kéo lấy y phục Tư Mã Lưu Vân gắt gao không buông tay.
"Vậy mẫu thân muội đâu?"
"Mẫu thân chết rồi."
"Nhà muội ở đâu a, còn có người thân khác không?"
Nữ hài lắc đầu, ánh mắt sáng trong thẳng tắp nhìn Tư Mã Lưu Vân chăm chú.
"Vậy…"
Ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, có chút rối rắm không biết làm thế nào cho phải.
"Lúc nào thì phụ thân muội trở lại?"
"Ngày mai."
"Vậy thì muội đi cùng tỷ tỷ đi, ngày mai bọn ta lại đưa muội về nhà, được không?"
Nhìn chăm chú vào tiểu cô nương kia, tuy mới mười một mười hai tuổi, đầu cũng mới đến hông của Tư Mã Lưu Vân, nhưng một đôi mắt đen nhánh đảo quanh giống như đang tính toán gì đó, khiến lòng người thấp thỏm.
Tư Mã Lưu Vân mang nàng trở về khách điếm, cùng nhau ăn bữa ăn tối, dù sao ở cùng hắn cũng không tiện tiện, nên để nữ hài ở cùng Vãn Thanh.
Vãn Thanh để nửa giường cho nàng, nhìn nàng ngủ trước, Vãn Thanh nghe thấy sát vách còn có động tĩnh, nghĩ đến Tư Mã Lưu Vân còn chưa ngủ, lại nhìn cửa phòng Dung Chỉ một chút, hình như cũng không đóng, trong lòng tò mò, liền đi qua, rón rén muốn xem xem hắn đang làm gì ở bên trong.
"Ngươi nói bậy bạ gì đó?!"
Giọng của nữ nhân!
Vãn Thanh mơ hồ, vừa nghe thấy thanh âm này liền cảm thấy tay nàng run đến lợi hại, có phần không dám tin nhìn vào bên trong, đập vào mắt là hai bóng dáng hồng y xinh đẹp, hai khuôn mặt yêu nghiệt, bên cạnh Dung Chỉ xuất hiện một nữ nhân dung mạo tuyệt sắc, quạt đỏ lông vũ quen mắt, Vãn Thanh dụi mắt nhìn kỹ, liền phát hiện nữ nhân này chính là nữ nhân đụng phải trên đường.
"Sư phụ đã chết, ta nói mấy chuyện này với ngươi cũng vô nghĩa, tóm lại chỗ ta không có thuốc giải, sau này không nên vì mấy chuyện này mà tìm ta."
Giọng nói nữ nhân mang theo lửa giận, một đôi mắt yêu mị ánh mắt từ trên xuống dưới nhìn Dung Chỉ, "Nếu là chuyện khác, ngược lại ta rất thích."
Bàn tay trắng nõn quyến rũ vuốt ve lồng ngực nửa mở của Dung Chỉ, Vãn Thanh buồn bực, không biết có nên đẩy cửa đi vào hay không, lại cảm thấy đột nhiên sau lưng có đôi tay đẩy nàng về phía trước, vừa khéo đụng cửa xông vào.
Bàn tay của nữ nhân kia không hề vì Vãn Thanh tiến vào mà thu hồi, Dung Chỉ thấy Vãn Thanh, có phần phiền não tránh thoát khỏi nữ nhân kia, Vãn Thanh tức giận nhìn phía sau, thì ra là Tư Mã Lưu Vân.
"Ồ! Không trách được mấy ngày nay đều nhốt mình ở trong phòng không chịu ra ngoài, thì ra là có mỹ nhân khác bầu bạn! Thanh Nhi đã thấy rõ con người thật của hắn chưa, người như vậy nàng còn đi theo hắn làm gì!" Tư Mã Lưu Vân ghét bỏ nhìn Dung Chỉ, lại hếch cằm nhìn nữ nhân bên cạnh, "Là ngươi!"
Nhướng mày, chỉ cảm thấy không khí cương cứng.
Nàng ta quyến rũ cười một tiếng, cực kỳ động lòng người, hai mắt nhìn chằm chằm mấy người trước mặt, nụ cười kiều mỵ.
"Thì như thế nào, ngươi là cái thá gì?!"
"Thanh Nhi." Dung Chỉ do dự một chút, mở miệng cũng không biết nói như thế nào.
"Thật xin lỗi."
Nhìn Dung Chỉ, lại nhìn khoảng cách gần kề của hắn với nữ nhân kia, thường ngày hắn cực kỳ bài xích nữ nhân, lại ngoại lệ với nàng ta, khiến lòng nàng như bị rơi xuống hố sâu.
Nhấc chân sải bước đi ra ngoài, Tư Mã Lưu Vân đi theo, vừa ra cửa, cửa phòng phía sau liền “phịch” một tiếng đóng lại, mơ hồ nghe thấy bên trong truyền tới thanh âm nữ nhân kia, "Có cái gì mà đuổi theo, nếu thật sự tin ngươi, há có thể tin mấy chuyện vừa rồi."
Trong lòng Vãn Thanh rất rối rắm, bóng đêm càng đen, cũng lười suy nghĩ nhiều, trở về phòng trèo lên giường liền ngủ, có chuyện trong lòng thật khó ngủ, trời sắp sáng mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại thì nữ hài kia đã không còn bên cạnh nàng, nhìn sắc trời một chút, nắng đã lên cao ba sào, vừa mới đẩy cửa ra đã thấy Tư Mã Lưu Vân mang theo nữ hài đi về phía bên này, trong tay cầm rất nhiều đồ ăn vặt cùng búp bê.
"Tỷ tỷ, tỷ xem, đều là ca ca mua cho muội." Sắc mặt nàng vô cùng hưng phấn, mắt đen đảo rất nhanh, mười phần đáng yêu.
"Đúng rồi, muội tên là gì?"
"Vương Xúc Anh." (Bản CV và Translate đều ghi vậy)
Một cái tên rất anh khí, không nhịn được nâng mắt nhìn cửa phòng Dung Chỉ, vẫn đóng chặt như cũ, không có người nào ra ngoài.
"Ta mua rất nhiều đồ ăn vặt, nàng chưa ăn điểm tâm sáng, chắc cơm trưa cũng chưa dùng, cùng nhau ăn đi." Tư Mã Lưu Vân cố ý tiến lên ngăn ánh mắt của nàng lại, Vương Xúc Anh đứng giữa hai người cười ngọt ngào.
Một ngày trôi qua rất nhanh, Dung Chỉ vẫn không đến tìm nàng, mặc dù trong lòng rất Vãn Thanh thất vọng, nhưng cũng không muốn tìm hắn, trong lòng cảm thấy thật may mắn khi gặp được Tư Mã Lưu Vân trên đường, nếu Dung Chỉ với nữ nhân kia thực sự có gì đó, ít ra có hắn có thể đưa nàng về. (DĐ.LQĐ)
Sáng sớm đã không thấy bóng dáng Vương Xúc Anh, Vãn Thanh vòng quanh lầu hai khách điếm mà không thấy, vừa định xuống lầu xem một chút, lại thấy một đôi giày quen thuộc ở cửa cầu thang, ngẩng đầu nhìn lên, Dung Chỉ đang bưng thức ăn đang đi lên lầu.
Trầm mặc nhường đường, bước chân Vãn Thanh có phần gấp gáp nóng nảy chạy xuống lầu dưới.
"Thanh Nhi."
Thanh âm Dung Chỉ hơi khàn, Vãn Thanh quan sát phần thức ăn trong tay hắn, có hai phần.
"Sư phụ." Không khỏi buồn bã, trong lòng có gì đó nghẹn lại, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
"Thanh Nhi có tin ta?" Ánh mắt Dung Chỉ vô cùng nghiêm túc, trong cặp mắt đen nhánh ngoại trừ mong đợi còn có mấy phần khẩn trương.
"Tin, sao lại không tin, người làm gì không cần thiết phải báo cáo với ta." Vội vã nói, vừa dứt lời, Vãn Thanh ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng dáng Tư Mã Lưu Vân, bước nhanh đi xuống lầu.
Trong mắt Dung Chỉ hiện mấy phần rối rắm, lại như cũ giương mắt nhìn Vãn Thanh xuống lầu, bưng thức ăn vào cửa phòng.
"Thanh Nhi." Khuôn mặt Tư Mã Lưu Vân nhẹ nhàng khoan khoái, nắm tay Vương Xúc Anh, hai người hình như rất hợp."Hôm nay sẽ đưa nàng ấy về, sao, có phải không bỏ được hay không?"
"Ừm." Vãn Thanh gật đầu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nõn nà của Vương Xúc Anh, Vương Xúc Anh cùng Tư Mã Lưu Vân vào phòng giúp nàng thu dọn đồ đạc, thật lâu mới ra ngoài, Vãn Thanh vẫn đứng ở ngoài cửa, mặc dù trong phòng Dung Chỉ không có động tĩnh gì, nhưng cảm giác yên tĩnh này lại càng khiến trong lòng nàng khó chịu.
Dọc đường đi Vương Xúc Anh rất sôi nổi, tay nắm lấy tay Tư Mã Lưu Vân, thế nào cũng không buông ra, mới chỉ mấy ngày, lại lệ thuộc vào hắn nhiều như vậy.
Đi theo nàng hơn nửa canh giờ, mới đến trung tâm Phù Thành, nhìn phủ Minh Chủ sang trọng trước mắt, Tư Mã Lưu Vân sửng sốt, mặc dù hắn không có hứng thú gì với Đại hội võ lâm, nhưng khi còn bé đã từng được thấy, đây rõ ràng là chỗ ở của Võ Lâm Minh Chủ.
"Xúc anh, đây là nhà muội?" Có chút khó tin, Tư Mã Lưu Vân vừa dứt lời, hai thủ vệ ở đại môn liền cung kính đón một người, hô lớn “Tiểu thư”.
"Phụ thân ta trở về chưa?" Thanh âm Vương Xúc Anh giòn giã, giống như hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt của Tư Mã Lưu Vân.
"Đã trở lại."
"Đi thôi, Tư Mã ca ca."
Như cũ dắt tay Tư Mã Lưu Vân không chịu buông ra, Vãn Thanh đi theo phía sau hắn có chút bất đắc dĩ, vốn không muốn đi vào cũng bị Tư Mã Lưu Vân kéo vào.
"Ai ôi tiểu thư, mấy ngày nay người đi đâu! Sao bây giờ mới trở lại?!"
Vừa mới tiến vào không bao lâu, một nam nhân mặc trường bào khúm núm khom lưng tiếp đón, xem bộ dáng chắc là quản gia.
"Phụ thân ta ở đâu?"
"Ở thư phòng, vừa về đã thấy tiểu thư không có trong phủ, lão gia đang nổi giận, vừa lúc, tiểu thư nhanh nhanh tới xem một chút." Dẫn đường phía trước, sắc mặt quản gia khó coi, "Mấy vị này là?"
"Đây là ân nhân đã cứu ta, ta mang đi gặp cha, ta muốn để bọn họ ở lại trong phủ." Lời nói của Vương Xúc Anh khiến Tư Mã Lưu Vân dừng bước.
"Xúc Anh, ta chỉ là đưa muội trở lại, ca ca cũng có chuyện phải làm, không thể lưu lại."
"Phụ thân!" Lúc này Vương Xúc Anh cũng không để ý nữa, dắt tay Tư Mã Lưu Vân la to chạy vào bên trong.
Đi không bao lâu, trước mặt liền nhìn thấy một gian phòng lớn treo tấm biển “Thư phòng”. Trước cửa viện là một vường hoa tím, thanh âm giòn tan của Vương Xúc Anh vang lên từ ngoài cửa hổi lâu, trong phòng mới đi ra một người.
Trường bào đỏ thẫm khí phách, tóc đen dài dùng một Tử Kim trâm cố định, phần còn lại rũ thẳng xuống bên hông, ngoại bào màu xanh lá khoác ngoài, trái lại cách phối màu rất đẹp, nhìn về khuôn mặt nam nhân phía trước, mắt to mày rậm sống mũi cao, da thịt mật ong, môi đỏ thắm, mặc dù tuổi hơi lớn, nhưng cũng hết sức mê người.
Chiều cao tương đương với Tư Mã Lưu Vân, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn nữ nhi trước mặt, ngẩng đầu có chút xin lỗi.
"Thật là xin lỗi công tử cùng tiểu thư, mấy ngày nay làm phiền hai người chăm sóc cho Xúc Anh rồi." Thanh âm cũng rất khiêm tốn lễ độ.
"Không sao, nhưng… ngài là Minh Chủ?" Tư Mã Lưu Vân vẫn có phần không tin tưởng, dáng vẻ bình tĩnh của nam nhân mặc dù rất có khí phách, nhưng điều này cũng quá trùng hợp.
"Đúng vậy, không giống sao?" Trên khuôn mặt mang nụ cười hài hước, Vương Xúc Anh được hắn dắt tay đứng bên cạnh, lại như cũ không chịu buông tay Tư Mã Lưu Vân ra.
"Phụ thân, con rất thích ca ca, con muốn để huynh ấy lưu lại cùng con luyện võ, có được không?"
Thanh âm bá đạo vang dội chung quanh mấy người, đôi mắt đen nhánh của Vương Xúc Anh hiện lên mấy phần bá đạo chiếm hữu, không giống hài đồng bình thường.
/89
|