Edit: August97
"Tại sao lại là ngươi?!"
Vãn Thanh trừng mắt nhìn hắn, giọng nói không vui, hơn nửa đêm bị hắn dọa sợ đến tim thiếu chút nữa nhảy ra, nhưng may mắn là hắn, không cần lo không biết đường về.
"Gọi nàng mấy lần cũng không để ý, ta đáng sợ như vậy sao." Phó Lăng Thiên nhìn chung quanh một chút, lại nhìn ánh mắt u oán của Vãn Thanh, nghi ngờ hỏi.
"Làm sao vậy???”
"Không, nhưng đây là đâu?"
"Chắc là phố Đông, lửa tối đèn mờ không thấy rõ, quay trở lại đường cũ là được."
Phó Lăng Thiên nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Vãn Thanh, đi tới nắm lấy tay nàng.
"Hơn nửa đêm sao nàng còn một mình ở trên đường, nếu không phải nhìn thấy nàng trước, ta đã giật bắn mình rồi."
"Ngươi mới là người làm ta giật cả mình chứ!"
Vãn Thanh trừng mắt nhìn hắn, mặc cho hắn nắm tay nàng sóng vai đi về phía trước, có người đi cùng khiến nàng can đảm hơn nhiều, chung quanh yên tĩnh đến dọa người, hai người câu có câu không đáp lời nhau có vẻ đặc biệt thê lương.
Đi hồi lâu mới nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, cuối cùng cũng đã tới Mộc phủ, Vãn Thanh nhẹ nhàng thở ra, lại mơ hồ nhìn thấy ngoài đại môn có một bóng người.
Trong đêm tối, y phục đỏ rực càng lộ vẻ quỷ dị, bên cạnh có Phó Lăng Thiên nên Vãn Thanh cũng không hoảng sợ như lúc nãy, nhìn y phục nàng có thể đoán được là Dung Chỉ.
Dung Chỉ chợt nhíu mày, nhìn hai người tay trong tay một câu cũng chưa nói đã xoay người vào trong, đại môn còn vô cớ bị hắn “Sầm” một tiếng. Vãn Thanh kỳ quái không hiểu tại sao hắn lại vô cớ tức giận, vừa cúi đầu, lại phát hiện Phó Lăng Thiên còn đang nắm tay nàng, lập tức rút tay về, Vãn Thanh hơi xấu hổ.
"Cám ơn ngươi đã đưa ta trở lại, thời gian cũng không còn sớm nữa, ngươi trở về cẩn thận."
Phó Lăng Thiên mỉm cười, nhìn Vãn Thanh vào phủ mới xoay người rời đi.
Biết tính khí Dung Chỉ hơi nóng, lúc này Vãn Thanh cũng không dám đi gặp hắn, quyết định ngày mai lại tìm hắn giải thích rõ ràng một lần.
Nhưng mới vừa nằm xuống đã cảm thấy bên cửa sổ có đồ vật gì đó gây tiếng động, khiến nàng không thể nào ngủ được, Vãn Thanh đứng dậy tiến tới trước cửa sổ, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Dung Chỉ nhẹ nhàng đi tới, không kịp phản ứng, nàng bị hoảng sợ đến ngã ngồi xuống đất, lúc ngẩng đầu lần nữa lại nhìn thấy Dung Chỉ tức giận nhìn nàng chằm chằm, chỉ sợ âm thanh vừa rồi là do hắn làm ra.
"Sư phụ."
Vãn Thanh vừa lên tiếng, hắn lại phi thân đi mất, thò đầu ra đã không thấy bóng dáng người nào, Vãn Thanh cảm thấy bất đắc dĩ, biết hắn vô cùng tức giận lại không dám đi tìm hắn, thật vất vả mới ngủ lại được, chợp mắt chưa được bao lâu thì trời đã sáng.
Trong lòng Vãn Thanh vẫn còn hơi lo lắng chuyện Mộc Thiên Hải, chuẩn bị ra cửa đi qua xem tình hình của ông một chút, Mộc Vân Hạc lại đi đến, hắn nở nụ cười, tựa hồ không vì chuyện kia mà ảnh hưởng đến tâm tình, Vãn Thanh nghi ngờ, không nhịn được hỏi.
"Đại ca, phụ thân đâu?"
"Phụ thân đang bồi(*) mẫu thân tưới hoa, sao vậy?"
(*) bồi: làm bạn, cùng nhau, giúp đỡ,…
"Hôm qua muội có nghe thấy phụ thân nói đến chuyện muốn đi thu thuế, có thật không?"
"Muội nghe thấy?"
Mộc Vân Hạc cũng không giật mình quá lâu, dù sao sự lo lắng hôm qua đã hoàn toàn không thấy, vẻ mặt nhẹ nhàng khoan khoái nở nụ cười.
"Hôm nay Hoàng thượng đã hạ chỉ, nói rằng Khoa cử sắp đến, phụ thân không thể không ở đây, Tưởng Tướng quân là người được thay thế."
"Thì ra là như vậy."
"Sao muội lại nghe lén ta cùng phụ thân nói chuyện, sau này không được có thói quen này nữa."
"Muội không cẩn thận nghe thấy."
Vãn Thanh liếc mắt nhìn hắn, hơi kỳ quái chuyện Hoàng đế thay đổi chủ ý, nhưng cũng nhớ tới hôm qua sau khi Dung Chỉ nghe bọn họ nói chuyện thì đi ra ngoài một chuyến, chẳng lẽ là vì Dung Chỉ?
Vãn Thanh nhìn phòng Dung Chỉ, cửa phòng khép chặt, người ở bên trong cũng không có chút động tĩnh nào.
"Đại ca, huynh đến tìm ta làm gì?"
"Gọi muội đi ăn điểm tâm, nghe quản gia nói hôm qua có khách nhân của muội tới phủ, cũng cố ý tới đây xem một chút."
Mộc Vân Hạc chỉ vào phòng của Dung Chỉ.
"Có phải ở nơi này không?"
Vãn Thanh vừa định gọi hắn lại nhưng hắn đã đi sang gõ cửa mất rồi, cửa phòng mở ra rất nhanh, bên trong chào đón bằng một cái gối kiều mạch(**) lớn.
(**)Gối kiều mạch: Một loại gối mềm, tốt cho giấc ngủ, tốt cho sức khỏe. Có thể tìm trên GG để biết thêm thông tin về loại gối này.
Cái gối vừa vặn ném vào trên mặt Mộc Vân Hạc, Vãn Thanh cả kinh, may mắn người bị ném trúng không phải là nàng, nhưng cũng có chút lúng túng, đỡ Mộc Vân Hạc lên, người trong phòng đi ra, thấy ném nhầm người, sắc mặt cùng trở nên vặn vẹo.
"Đại ca, huynh không sao chứ?"
Mộc Vân Hạc vuốt vuốt làn da trơn bóng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người bên trong:
"Công tử có vẻ hơi nóng tính."
"Thật xin lỗi, đại ca."
Biết tính khí Dung Chỉ hơi nóng nảy, Vãn Thanh vội vàng cúi đầu nói rất nhiều câu xin lỗi, thấy hắn không nhúc nhích đứng nơi đó cũng vội đi qua kéo tay hắn, dùng sức ra hiệu, nhưng hắn vẫn thờ ơ.
"Cũng không phải là lỗi của muội, Thanh Nhi, muội cần gì phải làm như vậy."
Mộc Vân Hạc trợn mắt nhìn Dung Chỉ, sắc mặt không vui, "Thanh Nhi có lời gì cần nói với hắn thì cứ nói, ta đi trước."
Nhã nhặn đưa Mộc Vân Hạc đi, Vãn Thanh xoay người, Dung Chỉ khoanh hai tay tựa vào cánh cửa nhìn nàng, trong cặp mắt xếch hẹp dài là vẻ không vui, thấy Vãn Thanh đi tới, hắn lập tức quay người đi vào cửa, “Phịch” một tiếng đóng cửa lại.
Trong lòng Vãn Thanh buồn bã, đây là tạo nghiệt gì vậy, nhìn sắc trời, nàng xoay người xuống phòng bếp mang lên ít đồ ăn cho Dung Chỉ.
"Sư phụ, ăn cơm nào, nhanh mở cửa đi."
Đẩy cửa lại phát hiện hắn đã khóa lại từ bên trong, trong lòng Vãn Thanh càng rối rắm, phải cầu đại thần tới mất.
"Không ăn."
"Món ăn hôm nay đều là mấy món sư phụ thích ăn, người xem một chút rồi quyết định cũng không muộn."
"Không ăn!"
"Sư phụ đã không ăn thì ta cũng không ăn, ta cùng đói với sư phụ."
"Tại sao lại là ngươi?!"
Vãn Thanh trừng mắt nhìn hắn, giọng nói không vui, hơn nửa đêm bị hắn dọa sợ đến tim thiếu chút nữa nhảy ra, nhưng may mắn là hắn, không cần lo không biết đường về.
"Gọi nàng mấy lần cũng không để ý, ta đáng sợ như vậy sao." Phó Lăng Thiên nhìn chung quanh một chút, lại nhìn ánh mắt u oán của Vãn Thanh, nghi ngờ hỏi.
"Làm sao vậy???”
"Không, nhưng đây là đâu?"
"Chắc là phố Đông, lửa tối đèn mờ không thấy rõ, quay trở lại đường cũ là được."
Phó Lăng Thiên nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Vãn Thanh, đi tới nắm lấy tay nàng.
"Hơn nửa đêm sao nàng còn một mình ở trên đường, nếu không phải nhìn thấy nàng trước, ta đã giật bắn mình rồi."
"Ngươi mới là người làm ta giật cả mình chứ!"
Vãn Thanh trừng mắt nhìn hắn, mặc cho hắn nắm tay nàng sóng vai đi về phía trước, có người đi cùng khiến nàng can đảm hơn nhiều, chung quanh yên tĩnh đến dọa người, hai người câu có câu không đáp lời nhau có vẻ đặc biệt thê lương.
Đi hồi lâu mới nhìn thấy cảnh vật quen thuộc, cuối cùng cũng đã tới Mộc phủ, Vãn Thanh nhẹ nhàng thở ra, lại mơ hồ nhìn thấy ngoài đại môn có một bóng người.
Trong đêm tối, y phục đỏ rực càng lộ vẻ quỷ dị, bên cạnh có Phó Lăng Thiên nên Vãn Thanh cũng không hoảng sợ như lúc nãy, nhìn y phục nàng có thể đoán được là Dung Chỉ.
Dung Chỉ chợt nhíu mày, nhìn hai người tay trong tay một câu cũng chưa nói đã xoay người vào trong, đại môn còn vô cớ bị hắn “Sầm” một tiếng. Vãn Thanh kỳ quái không hiểu tại sao hắn lại vô cớ tức giận, vừa cúi đầu, lại phát hiện Phó Lăng Thiên còn đang nắm tay nàng, lập tức rút tay về, Vãn Thanh hơi xấu hổ.
"Cám ơn ngươi đã đưa ta trở lại, thời gian cũng không còn sớm nữa, ngươi trở về cẩn thận."
Phó Lăng Thiên mỉm cười, nhìn Vãn Thanh vào phủ mới xoay người rời đi.
Biết tính khí Dung Chỉ hơi nóng, lúc này Vãn Thanh cũng không dám đi gặp hắn, quyết định ngày mai lại tìm hắn giải thích rõ ràng một lần.
Nhưng mới vừa nằm xuống đã cảm thấy bên cửa sổ có đồ vật gì đó gây tiếng động, khiến nàng không thể nào ngủ được, Vãn Thanh đứng dậy tiến tới trước cửa sổ, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Dung Chỉ nhẹ nhàng đi tới, không kịp phản ứng, nàng bị hoảng sợ đến ngã ngồi xuống đất, lúc ngẩng đầu lần nữa lại nhìn thấy Dung Chỉ tức giận nhìn nàng chằm chằm, chỉ sợ âm thanh vừa rồi là do hắn làm ra.
"Sư phụ."
Vãn Thanh vừa lên tiếng, hắn lại phi thân đi mất, thò đầu ra đã không thấy bóng dáng người nào, Vãn Thanh cảm thấy bất đắc dĩ, biết hắn vô cùng tức giận lại không dám đi tìm hắn, thật vất vả mới ngủ lại được, chợp mắt chưa được bao lâu thì trời đã sáng.
Trong lòng Vãn Thanh vẫn còn hơi lo lắng chuyện Mộc Thiên Hải, chuẩn bị ra cửa đi qua xem tình hình của ông một chút, Mộc Vân Hạc lại đi đến, hắn nở nụ cười, tựa hồ không vì chuyện kia mà ảnh hưởng đến tâm tình, Vãn Thanh nghi ngờ, không nhịn được hỏi.
"Đại ca, phụ thân đâu?"
"Phụ thân đang bồi(*) mẫu thân tưới hoa, sao vậy?"
(*) bồi: làm bạn, cùng nhau, giúp đỡ,…
"Hôm qua muội có nghe thấy phụ thân nói đến chuyện muốn đi thu thuế, có thật không?"
"Muội nghe thấy?"
Mộc Vân Hạc cũng không giật mình quá lâu, dù sao sự lo lắng hôm qua đã hoàn toàn không thấy, vẻ mặt nhẹ nhàng khoan khoái nở nụ cười.
"Hôm nay Hoàng thượng đã hạ chỉ, nói rằng Khoa cử sắp đến, phụ thân không thể không ở đây, Tưởng Tướng quân là người được thay thế."
"Thì ra là như vậy."
"Sao muội lại nghe lén ta cùng phụ thân nói chuyện, sau này không được có thói quen này nữa."
"Muội không cẩn thận nghe thấy."
Vãn Thanh liếc mắt nhìn hắn, hơi kỳ quái chuyện Hoàng đế thay đổi chủ ý, nhưng cũng nhớ tới hôm qua sau khi Dung Chỉ nghe bọn họ nói chuyện thì đi ra ngoài một chuyến, chẳng lẽ là vì Dung Chỉ?
Vãn Thanh nhìn phòng Dung Chỉ, cửa phòng khép chặt, người ở bên trong cũng không có chút động tĩnh nào.
"Đại ca, huynh đến tìm ta làm gì?"
"Gọi muội đi ăn điểm tâm, nghe quản gia nói hôm qua có khách nhân của muội tới phủ, cũng cố ý tới đây xem một chút."
Mộc Vân Hạc chỉ vào phòng của Dung Chỉ.
"Có phải ở nơi này không?"
Vãn Thanh vừa định gọi hắn lại nhưng hắn đã đi sang gõ cửa mất rồi, cửa phòng mở ra rất nhanh, bên trong chào đón bằng một cái gối kiều mạch(**) lớn.
(**)Gối kiều mạch: Một loại gối mềm, tốt cho giấc ngủ, tốt cho sức khỏe. Có thể tìm trên GG để biết thêm thông tin về loại gối này.
Cái gối vừa vặn ném vào trên mặt Mộc Vân Hạc, Vãn Thanh cả kinh, may mắn người bị ném trúng không phải là nàng, nhưng cũng có chút lúng túng, đỡ Mộc Vân Hạc lên, người trong phòng đi ra, thấy ném nhầm người, sắc mặt cùng trở nên vặn vẹo.
"Đại ca, huynh không sao chứ?"
Mộc Vân Hạc vuốt vuốt làn da trơn bóng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người bên trong:
"Công tử có vẻ hơi nóng tính."
"Thật xin lỗi, đại ca."
Biết tính khí Dung Chỉ hơi nóng nảy, Vãn Thanh vội vàng cúi đầu nói rất nhiều câu xin lỗi, thấy hắn không nhúc nhích đứng nơi đó cũng vội đi qua kéo tay hắn, dùng sức ra hiệu, nhưng hắn vẫn thờ ơ.
"Cũng không phải là lỗi của muội, Thanh Nhi, muội cần gì phải làm như vậy."
Mộc Vân Hạc trợn mắt nhìn Dung Chỉ, sắc mặt không vui, "Thanh Nhi có lời gì cần nói với hắn thì cứ nói, ta đi trước."
Nhã nhặn đưa Mộc Vân Hạc đi, Vãn Thanh xoay người, Dung Chỉ khoanh hai tay tựa vào cánh cửa nhìn nàng, trong cặp mắt xếch hẹp dài là vẻ không vui, thấy Vãn Thanh đi tới, hắn lập tức quay người đi vào cửa, “Phịch” một tiếng đóng cửa lại.
Trong lòng Vãn Thanh buồn bã, đây là tạo nghiệt gì vậy, nhìn sắc trời, nàng xoay người xuống phòng bếp mang lên ít đồ ăn cho Dung Chỉ.
"Sư phụ, ăn cơm nào, nhanh mở cửa đi."
Đẩy cửa lại phát hiện hắn đã khóa lại từ bên trong, trong lòng Vãn Thanh càng rối rắm, phải cầu đại thần tới mất.
"Không ăn."
"Món ăn hôm nay đều là mấy món sư phụ thích ăn, người xem một chút rồi quyết định cũng không muộn."
"Không ăn!"
"Sư phụ đã không ăn thì ta cũng không ăn, ta cùng đói với sư phụ."
/89
|