Đinh phủ trong Tri châu thành không lớn cũng không nhỏ, cũng được xem là có vị trí trong quan trường. Đinh lão gia tuy cáo bệnh nhưng thời gian gần đây đã quay lại làm việc, là một quan viên quan trọng của Lễ bộ, phụ trách nghi lễ trong triều đình.
Phương thị vẫn là người đứng đầu trong nhà, đã được xác lập là chính thê từ ba tháng trước. Đinh Mẫn Tiệp là thứ nữ, con gái của Đồng thị, phu nhân thứ ba trong Đinh phủ. Phương thị không sinh được con trai, chỉ có một con gái là Đinh Giao Chi năm nay vừa tròn 18 tuổi. Vốn tưởng là cuộc hôn nhân với Mộc Viễn Hầu đại công từ Trình Kim là mối lương duyên tốt song khi Tứ vương gia từ biên quan trở về bắt gặp Trình Kim vô lễ với con gái nhà lành. Vị vương gia này tính tình lạnh nhạt, ra ngoài thường chỉ có một mình, ít người biết mặt. Trình Kim quen thói nghênh ngang đã chọc giận hắn. Mộc Viễn Hầu dù đau lòng cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, mang con trai về chữa trị. Nhưng Từ Thiệu Huân ra tay quá nặng, Trình Kim bị đập đầu xuống đất, sinh ra ngớ ngẩn, thái nói dù có dùng linh đan diệu dược cũng khó lòng hồi phục. Cả Đinh phủ nhao nhao lo lắng. Giao Chi như hoa như ngọc, làm vợ một kẻ ngốc có phải là dang dở cả đời không?
Những phu nhân khác, cả thiếp thất, di nương có con gái trong Đinh gia cũng vô cùng lo lắng. Đinh lão gia hiện tại có một thê, hai thiếp, ba di nương. Phục thị là người có thân phận thấp nhất. Nếu không có thư của Kiều y sư nhắc nhở, có lẽ họ đã quên mất còn có một Đinh An Bình tồn tại trên cõi đời này là tiểu thư của Đinh phủ.
Đón một tiểu thư nho nhỏ về nhà không cần long trọng, người đứng ngoài cửa chỉ có một ma ma và một nha hoàn. Hai mẫu tử cũng không được đến chào Thái phu nhân ngay mà phải đợi đầu tháng, khi cả nhà tụ họp trong bữa cơm chung của phủ. Tuy nhiên Phương thị không bạc đãi họ lắm. Bà ta sắp xếp cho mẫu tử An Bình trong một trang viện nhỏ, tươm tất, có một nha hoàn tên là Tiểu Dung hầu hạ. Tiểu Dung năm nay mười sáu tuổi, tay chân nhanh nhẹn, hoạt bát. Nhìn nàng ta vui vẻ kể chuyện trong phủ mấy năm qua, An Bình cũng thu thập được không ít tin tức. Chuyện nàng quay về lần này có lẽ cũng tạo nhiều cơ hội cho Phương thị tính toán tương lai cho Giao Chi. Chỉ là Mộc Viễn Hầu vốn có hứa hôn cho trưởng tử của mình và đích nữ. An Bình là thứ nữ, lại có thân phận thấp nhất, nàng cũng có chút chờ mong xem Phương thị sẽ làm sao.
Phục thị nghe Tiểu Dung kể chuyện trong phủ, lòng không khỏi bất an. Ngoài con gái, bà không mong gì cả. Đại công tử Hầu phủ thành như vậy, nếu bỗng nhiên Phương thị vì muốn tránh nạn cho con mình mà buộc An Bình thay thế thì sao? Con gái dù thân phận không cao quý cũng xinh đẹp nết na, như bông hoa mới nở, bà không mong con cái mình lấy người quyền cao chức trọng gì nhưng tốt nhất là phu thê hòa hợp vui vẻ. Công tử kia khi còn tỉnh táo đã khi dễ gái nhà lành, giờ ngốc nghếch lấy về có phải là bất hạnh cả đời không?
Càng nghĩ càng lo lắng, bà níu nhẹ tay An Bình, giọng nhẹ tênh:
-Bình nhi à….Hay là chúng ta xin rời phủ…Chúng ta….
An Bình nhìn mẫu thân. Nàng cũng từng nghĩ tới chuyện đó. Nhưng bây giờ chưa phải là thời cơ tốt. Phục thị không có tiền bạc, An Bình cũng trắng tay. Kiều y sư con người chính trực, chữa bệnh không thu tiền thuốc cao, mẫu tử họ sống cùng ông cũng chỉ có cơm ngày hai bữa. Thân phận y sư của nàng lộ ra sẽ liên lụy đến Kiều y trang, chuốc họa vào thân. Mà y nữ lại có thân phận thấp kém, không thể công khai khám bệnh, mở tiệm thuốc. Ngoài Đinh phủ, nàng cũng chưa có dự định nào khác, đành phải được bước nào hay bước đó thôi.
-Mẫu thân đừng lo. Rồi chuyện sẽ ổn mà.
Vài ngày nữa đã là ngày cả Đinh phủ gặp mặt, hai mẹ con cũng sẽ gặp Thái phu nhân và Đinh lão gia. Kiếp trước họ đối với nàng không tệ nhưng khi hay tin Vân Ca ngoại tình, tạo nghiệt đã loại ra khỏi phủ, không một lời thăm hỏi. Thâm tình ruột thịt. Đôi khi nàng tự hỏi, trong gia đình quyền quý phải chăng chỉ tồn tại lợi ích, tình thân cũng chỉ là vật trang trí làm đẹp thêm lớp vỏ bọc bên ngoài.
* Com tiêu chuẩn của mỗi chương là 6 com (liên quan nội dung truyện – không com kiểu tem phiếu)
Phương thị vẫn là người đứng đầu trong nhà, đã được xác lập là chính thê từ ba tháng trước. Đinh Mẫn Tiệp là thứ nữ, con gái của Đồng thị, phu nhân thứ ba trong Đinh phủ. Phương thị không sinh được con trai, chỉ có một con gái là Đinh Giao Chi năm nay vừa tròn 18 tuổi. Vốn tưởng là cuộc hôn nhân với Mộc Viễn Hầu đại công từ Trình Kim là mối lương duyên tốt song khi Tứ vương gia từ biên quan trở về bắt gặp Trình Kim vô lễ với con gái nhà lành. Vị vương gia này tính tình lạnh nhạt, ra ngoài thường chỉ có một mình, ít người biết mặt. Trình Kim quen thói nghênh ngang đã chọc giận hắn. Mộc Viễn Hầu dù đau lòng cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, mang con trai về chữa trị. Nhưng Từ Thiệu Huân ra tay quá nặng, Trình Kim bị đập đầu xuống đất, sinh ra ngớ ngẩn, thái nói dù có dùng linh đan diệu dược cũng khó lòng hồi phục. Cả Đinh phủ nhao nhao lo lắng. Giao Chi như hoa như ngọc, làm vợ một kẻ ngốc có phải là dang dở cả đời không?
Những phu nhân khác, cả thiếp thất, di nương có con gái trong Đinh gia cũng vô cùng lo lắng. Đinh lão gia hiện tại có một thê, hai thiếp, ba di nương. Phục thị là người có thân phận thấp nhất. Nếu không có thư của Kiều y sư nhắc nhở, có lẽ họ đã quên mất còn có một Đinh An Bình tồn tại trên cõi đời này là tiểu thư của Đinh phủ.
Đón một tiểu thư nho nhỏ về nhà không cần long trọng, người đứng ngoài cửa chỉ có một ma ma và một nha hoàn. Hai mẫu tử cũng không được đến chào Thái phu nhân ngay mà phải đợi đầu tháng, khi cả nhà tụ họp trong bữa cơm chung của phủ. Tuy nhiên Phương thị không bạc đãi họ lắm. Bà ta sắp xếp cho mẫu tử An Bình trong một trang viện nhỏ, tươm tất, có một nha hoàn tên là Tiểu Dung hầu hạ. Tiểu Dung năm nay mười sáu tuổi, tay chân nhanh nhẹn, hoạt bát. Nhìn nàng ta vui vẻ kể chuyện trong phủ mấy năm qua, An Bình cũng thu thập được không ít tin tức. Chuyện nàng quay về lần này có lẽ cũng tạo nhiều cơ hội cho Phương thị tính toán tương lai cho Giao Chi. Chỉ là Mộc Viễn Hầu vốn có hứa hôn cho trưởng tử của mình và đích nữ. An Bình là thứ nữ, lại có thân phận thấp nhất, nàng cũng có chút chờ mong xem Phương thị sẽ làm sao.
Phục thị nghe Tiểu Dung kể chuyện trong phủ, lòng không khỏi bất an. Ngoài con gái, bà không mong gì cả. Đại công tử Hầu phủ thành như vậy, nếu bỗng nhiên Phương thị vì muốn tránh nạn cho con mình mà buộc An Bình thay thế thì sao? Con gái dù thân phận không cao quý cũng xinh đẹp nết na, như bông hoa mới nở, bà không mong con cái mình lấy người quyền cao chức trọng gì nhưng tốt nhất là phu thê hòa hợp vui vẻ. Công tử kia khi còn tỉnh táo đã khi dễ gái nhà lành, giờ ngốc nghếch lấy về có phải là bất hạnh cả đời không?
Càng nghĩ càng lo lắng, bà níu nhẹ tay An Bình, giọng nhẹ tênh:
-Bình nhi à….Hay là chúng ta xin rời phủ…Chúng ta….
An Bình nhìn mẫu thân. Nàng cũng từng nghĩ tới chuyện đó. Nhưng bây giờ chưa phải là thời cơ tốt. Phục thị không có tiền bạc, An Bình cũng trắng tay. Kiều y sư con người chính trực, chữa bệnh không thu tiền thuốc cao, mẫu tử họ sống cùng ông cũng chỉ có cơm ngày hai bữa. Thân phận y sư của nàng lộ ra sẽ liên lụy đến Kiều y trang, chuốc họa vào thân. Mà y nữ lại có thân phận thấp kém, không thể công khai khám bệnh, mở tiệm thuốc. Ngoài Đinh phủ, nàng cũng chưa có dự định nào khác, đành phải được bước nào hay bước đó thôi.
-Mẫu thân đừng lo. Rồi chuyện sẽ ổn mà.
Vài ngày nữa đã là ngày cả Đinh phủ gặp mặt, hai mẹ con cũng sẽ gặp Thái phu nhân và Đinh lão gia. Kiếp trước họ đối với nàng không tệ nhưng khi hay tin Vân Ca ngoại tình, tạo nghiệt đã loại ra khỏi phủ, không một lời thăm hỏi. Thâm tình ruột thịt. Đôi khi nàng tự hỏi, trong gia đình quyền quý phải chăng chỉ tồn tại lợi ích, tình thân cũng chỉ là vật trang trí làm đẹp thêm lớp vỏ bọc bên ngoài.
* Com tiêu chuẩn của mỗi chương là 6 com (liên quan nội dung truyện – không com kiểu tem phiếu)
/54
|