Chỉ trong một thoáng, bộ y phục trên người Từ Thiệu Huân đã nhuộm máu...Dẫn đầu người đuổi theo là Hà Khánh và người của Ám vệ, toàn là những cao thủ võ nghệ cao cường. Một nhóm nhỏ tách ra tiếp tục đuổi theo xe ngựa. Lòng hắn càng như lửa đốt, lo lắng cho An Bình và Tiểu Thiên.
-Tứ vương gia...
Đối diện với hắn, ngã dưới chân hắn đều là những thân tín bao năm dài gắn bó. Chém trúng người họ một kiếm, lòng Từ Thiệu Huân cũng quặn đau.
Một Ám vệ nữa cũng vừa ngã xuống. Miệng hắn phun máu, mắt trợn tròng nhìn Từ Thiệu Huân....Nhân lúc hắn chùn tay, Hà Khánh công tới một kiếm. Máu phun ra từ lưng, ướt đẫm chiếc áo bào.
Đằng xa, chiếc xe ngựa băng băng chạy. An Bình nhìn lại phía sau. Chỉ còn có nàng và Tiểu Thiên trên xe ngựa, tùy tùng chẳng còn có một ai.
-Ya.....
Bên ngoài có tiếng người hét lớn. Con ngựa đang phóng dừng hẳn lại. Bàn tay Tiểu Thiên nắm chặt. Có lẽ...phải liều ngay lúc này rồi.
-Bắt sống Tứ vương phi, đem về chỗ hoàng thượng....
Hai người phóng vào xe ngựa. Mã phu đã bị đánh văng xuống đất. Ánh mắt họ lạnh giá nhưng không có sát khí. An Bình định lên tiếng thì đã bị điểm vào huyệt. Người đó nhẹ nhàng:
-Tứ vương phi, hoàng thượng thỉnh người về nội cung.
Để làm công cụ uy hiếp. Tạm thời vẫn được an toàn.
Tay Tiểu Thiên hạ xuống. Cậu bé nép vào người An Bình, khuôn mặt tái nhợt, môi run lập cập. Hai hắc y nhân không nói gì. Xe ngựa tiếp tục được điều khiển hướng về phía hoàng cung.
...Từ Thiệu Huân lảo đảo. Tai hắn thoáng xe tiếng người phóng đi vun vút. Trong đám ám vệ không có Mã Thành.
-Mã Thành đâu?
-Tứ vương gia, người không cần biết....Đi chết đi...
Hà Khánh đâm mạnh lưỡi gươm tới trước, cùng lúc nhóm ám vệ còn lại cũng vung gươm làm theo ý hoàng thượng: "Quyết không tha..."
Bao năm qua, hào quang của Từ Thiệu Huân quá chói lọi. Hà Khánh dù cố gắng thế nào cũng chỉ là một cái bóng mờ.
Hôm nay....
-A!!!!
Đang trong cơn khoái cảm mãnh liệt, Hà Khánh không biết tới cái đau bỗng dâng tới đột ngột. Đau đến nỗi tê liệt. Khi nhìn lại mới thấy, kiếm của Từ Thiệu Huân đã xiên ngang ngực mình. Bên cạnh hắn đã xuất hiện vài người lạ, đang cùng đám ám vệ giao đấu. Thấy Hà Khanh gục xuống, đám Ám vệ cũng vội vàng rút lui.
Thua....Cuối cùng Hà Khánh cũng thua. Cái giá lần này là mạng sống của chính mình.
-Tứ vương gia....
Đám người mới đến quỳ rạp xuống. Từ Thiệu Huân nhận ra, đó là những thân tín của mình ở Xuyên địa. Ngày hôm nay họ đến đây vì....
-Thần tiếp ứng chậm trễ, xin Vương gia tha tội.
-Đứng lên đi.- Từ Thiệu Huân đã cảm nhận được cơn đau nhưng chỉ xé một mảnh vải bó tạm ngang người- Mã Thành không có trong đám Ám vệ đó....
-Chúng thần đến trễ....Mã Thành và Từ Thủ Nghiệp đã dẫn Vương phi đi...Xe ngựa không có người.
Hoàng huynh bắt giữ họ. Tay Từ Thiệu Huân nắm lại. Đến nông nổi này sao?
-Hồi vương gia, chúng thần cũng nhận được tin tức, hoàng thượng đã cho người dẫn quân đến Xuyên địa, ép chúng ta giao lại binh quyền. Còn...còn có Thái công...
"Thái công"- hoàng đế Phồn quốc, từ khi Từ Thiệu Huân ra đời đến nay chỉ vài lần gặp mặt. Ông ta thời gian gần đây thường xuyên gửi thư đến Xuyên địa, mong mối quan hệ giữa hai bên có thể thắt chặt như khi Tĩnh quý phi còn sống. Dù sao đó cũng là thân thích của Từ Thiệu Huân.
Trong lòng hắn, người thân chỉ có hoàng huynh, hoàng tẩu, An Bình....Vậy mà....
-Các ngươi trở về Xuyên địa. Ta phải quay lại hoàng cung.
-Vương gia...Không được -Một người bước lên- Hoàng thượng bắt được thư hàm liên hệ với Phồn quốc chắc chắn đã nghi ngờ người nên mới đuổi tận giết tiệt. Vương phi là mổi nhử. Người không cần...
-Nàng...nàng nguy hiểm. Ta....
-Vương gia....
Từ bóng đêm xuất hiện thêm vài cái bóng, thân thủ nhanh nhẹn. Từ Thiệu Huân bị thương, phản xạ chậm đi trông thấy, dù phát hiện nhưng không thể tránh được đòn tấn công từ người mới đến. Hắn gục xuống. Người vừa ra tay gỡ khăn bịt mặt, lạnh lùng:
-Đưa hắn về Xuyên địa. Mọi chuyện sẽ tính sau....
-Tứ vương gia...
Đối diện với hắn, ngã dưới chân hắn đều là những thân tín bao năm dài gắn bó. Chém trúng người họ một kiếm, lòng Từ Thiệu Huân cũng quặn đau.
Một Ám vệ nữa cũng vừa ngã xuống. Miệng hắn phun máu, mắt trợn tròng nhìn Từ Thiệu Huân....Nhân lúc hắn chùn tay, Hà Khánh công tới một kiếm. Máu phun ra từ lưng, ướt đẫm chiếc áo bào.
Đằng xa, chiếc xe ngựa băng băng chạy. An Bình nhìn lại phía sau. Chỉ còn có nàng và Tiểu Thiên trên xe ngựa, tùy tùng chẳng còn có một ai.
-Ya.....
Bên ngoài có tiếng người hét lớn. Con ngựa đang phóng dừng hẳn lại. Bàn tay Tiểu Thiên nắm chặt. Có lẽ...phải liều ngay lúc này rồi.
-Bắt sống Tứ vương phi, đem về chỗ hoàng thượng....
Hai người phóng vào xe ngựa. Mã phu đã bị đánh văng xuống đất. Ánh mắt họ lạnh giá nhưng không có sát khí. An Bình định lên tiếng thì đã bị điểm vào huyệt. Người đó nhẹ nhàng:
-Tứ vương phi, hoàng thượng thỉnh người về nội cung.
Để làm công cụ uy hiếp. Tạm thời vẫn được an toàn.
Tay Tiểu Thiên hạ xuống. Cậu bé nép vào người An Bình, khuôn mặt tái nhợt, môi run lập cập. Hai hắc y nhân không nói gì. Xe ngựa tiếp tục được điều khiển hướng về phía hoàng cung.
...Từ Thiệu Huân lảo đảo. Tai hắn thoáng xe tiếng người phóng đi vun vút. Trong đám ám vệ không có Mã Thành.
-Mã Thành đâu?
-Tứ vương gia, người không cần biết....Đi chết đi...
Hà Khánh đâm mạnh lưỡi gươm tới trước, cùng lúc nhóm ám vệ còn lại cũng vung gươm làm theo ý hoàng thượng: "Quyết không tha..."
Bao năm qua, hào quang của Từ Thiệu Huân quá chói lọi. Hà Khánh dù cố gắng thế nào cũng chỉ là một cái bóng mờ.
Hôm nay....
-A!!!!
Đang trong cơn khoái cảm mãnh liệt, Hà Khánh không biết tới cái đau bỗng dâng tới đột ngột. Đau đến nỗi tê liệt. Khi nhìn lại mới thấy, kiếm của Từ Thiệu Huân đã xiên ngang ngực mình. Bên cạnh hắn đã xuất hiện vài người lạ, đang cùng đám ám vệ giao đấu. Thấy Hà Khanh gục xuống, đám Ám vệ cũng vội vàng rút lui.
Thua....Cuối cùng Hà Khánh cũng thua. Cái giá lần này là mạng sống của chính mình.
-Tứ vương gia....
Đám người mới đến quỳ rạp xuống. Từ Thiệu Huân nhận ra, đó là những thân tín của mình ở Xuyên địa. Ngày hôm nay họ đến đây vì....
-Thần tiếp ứng chậm trễ, xin Vương gia tha tội.
-Đứng lên đi.- Từ Thiệu Huân đã cảm nhận được cơn đau nhưng chỉ xé một mảnh vải bó tạm ngang người- Mã Thành không có trong đám Ám vệ đó....
-Chúng thần đến trễ....Mã Thành và Từ Thủ Nghiệp đã dẫn Vương phi đi...Xe ngựa không có người.
Hoàng huynh bắt giữ họ. Tay Từ Thiệu Huân nắm lại. Đến nông nổi này sao?
-Hồi vương gia, chúng thần cũng nhận được tin tức, hoàng thượng đã cho người dẫn quân đến Xuyên địa, ép chúng ta giao lại binh quyền. Còn...còn có Thái công...
"Thái công"- hoàng đế Phồn quốc, từ khi Từ Thiệu Huân ra đời đến nay chỉ vài lần gặp mặt. Ông ta thời gian gần đây thường xuyên gửi thư đến Xuyên địa, mong mối quan hệ giữa hai bên có thể thắt chặt như khi Tĩnh quý phi còn sống. Dù sao đó cũng là thân thích của Từ Thiệu Huân.
Trong lòng hắn, người thân chỉ có hoàng huynh, hoàng tẩu, An Bình....Vậy mà....
-Các ngươi trở về Xuyên địa. Ta phải quay lại hoàng cung.
-Vương gia...Không được -Một người bước lên- Hoàng thượng bắt được thư hàm liên hệ với Phồn quốc chắc chắn đã nghi ngờ người nên mới đuổi tận giết tiệt. Vương phi là mổi nhử. Người không cần...
-Nàng...nàng nguy hiểm. Ta....
-Vương gia....
Từ bóng đêm xuất hiện thêm vài cái bóng, thân thủ nhanh nhẹn. Từ Thiệu Huân bị thương, phản xạ chậm đi trông thấy, dù phát hiện nhưng không thể tránh được đòn tấn công từ người mới đến. Hắn gục xuống. Người vừa ra tay gỡ khăn bịt mặt, lạnh lùng:
-Đưa hắn về Xuyên địa. Mọi chuyện sẽ tính sau....
/54
|