Thực ra, cô cũng không có nhiều lựa chọn. Những nhà hàng Nhật hay pizza Ý đằng kia rõ ràng là quá xa vời đối với mức lương thử việc hơn hai triệu một tháng của cô. Những gánh miến ngan, bánh đa cua bán rong có vẻ hợp túi tiền nhất thì lại hơi kém trang trọng, nếu không muốn nói là nhếch nhác, cho mục đích mà cô đang hướng tới. Ừ thì bữa trưa đầu tiên cũng chẳng phải sự kiện trọng đại thiêng liêng cho lắm, nhưng sau một buổi sáng làm việc không mấy suôn sẻ, Quỳnh nghĩ mình xứng đáng được nếm món gì dễ chịu hơn là những thứ ít năng lượng nhiều mì chính giữa vỉa hè bụi mù không chút bóng râm này.
Nửa ngày cô vừa trải qua thật đáng đưa vào làm ví dụ điển hình trong cuốn Những kinh nghiệm bắt đầu công việc tồi tệ – nếu cuốn đó có tồn tại ở đâu đó trên đời. Chiếc máy quét cùng phần mềm nhận dạng văn bản xa lạ hoá ra lại là thứ khiến cô ít khổ sở nhất. Trừ vài trục trặc nhỏ ban đầu do nhầm lẫn về dây nguồn, nó hoạt động trơn tru, chỉ phát ra những âm thanh lè rè vô hại, khác hẳn với phần lớn những người chia sẻ chung bầu không khí mát lạnh ở văn phòng với cô. Suốt gần bốn tiếng đồng hồ ngồi trong góc của mình, tất cả những gì cô nghe được từ mấy cabin bên cạnh là vài câu chào nhạt nhẽo, dăm câu trả lời nhát gừng về công việc và hàng tá những câu ám chỉ sỗ sàng về chuyện cô đã chạy chọt thế nào để nhảy vào được vị trí mà họ cho là ngon lành này.
Quỳnh đã quá quá quá quen với tình trạng mình ở trong một tập thể nếu không bị dèm pha nói xấu thì cũng bị đối xử kém thân thiện rồi. Ông nội lập lá số cho cô, nói rằng trong cung Nô Bộc của cô có một số sao gì đó chi phối việc này. Quỳnh không tin tử vi nhưng cô tin ông nội. Và nếu đó đã là số mệnh, cô buộc phải coi những phản ứng như vậy là chuyện thường rồi cố gắng quên chúng đi thật nhanh. Lần này, nỗ lực làm con cá Dori của cô dường như đã khá thành công nếu như lời đề nghị được mời mọi người trong phòng đi ăn trưa của cô không bị một nhân vật đáng gờm chẳng rõ vô tình hay vô tình thật sự ra tay ngăn cản.
Không, người đó không phải là Đăng. Sau khi dẫn cô đi chào mọi người trong văn phòng và ấn vào tay cô cái máy scan (với dây nguồn của một cái máy scan khác hẳn!) cùng mấy cuốn tạp chí buôn chuyện tào lao, anh ta hình như đã bị ánh mặt trời chói chang ngoài kia làm cho bốc hơi. Chiếc mũ bảo hiểm đặt trên mặt bàn cuối phòng là vật duy nhất chứng minh rằng cuộc chạm trán đau tim sáng nay ở thang bộ không phải do Quỳnh tưởng tượng ra, rằng anh ta thực sự đã đi làm và đang ở đâu đó quanh đây. Dù sao thì sự vắng mặt hơi bất thường này của Đăng cũng khiến cô bớt đi một mối bận tâm. Chỉ riêng việc hứng trọn những lời đầy gai móc của Điệp – thư ký toà soạn, người đã quay cô như quay dế trong buổi phỏng vấn, người đã không nở được một nụ cười xã giao khi cô đến chào lúc đầu buổi sáng – và tiếp theo là của những ma cũ trong phòng cũng đủ để cô thấy ong cả đầu rồi…
Mải nghĩ lan man về người phụ nữ có cái miệng nhỏ xinh như búp bê Nhật và hàm răng sít chặt đến nỗi chỉ tơ nha khoa cũng chưa chắc đã lách được qua ấy, Quỳnh suýt nữa bỏ qua tấm bảng xanh đỏ của một hãng bán đồ ăn nhanh bên kia đường. BBQ Chicken chưa bao giờ là cái tên đầu tiên cô nghĩ đến mỗi khi thèm ăn gà rán hay hamburger, đơn giản vì nó đắt hơn hẳn KFC hay Lotteria. Nhưng lúc này, khi cô sắp kiệt sức vì sự lạnh lùng của công sở và sự nóng nực của đường phố mùa hè, không gian mát mẻ cùng những chiếc ghế đệm sọc xanh lá cây vui mắt của nó có vẻ là một chỗ trú ẩn lý tưởng. Phải, thực sự lý tưởng, nếu như không có người khách nam mang gương mặt suýt nữa thì giống hệt Hyun Bin ngồi trong góc!
Nửa ngày cô vừa trải qua thật đáng đưa vào làm ví dụ điển hình trong cuốn Những kinh nghiệm bắt đầu công việc tồi tệ – nếu cuốn đó có tồn tại ở đâu đó trên đời. Chiếc máy quét cùng phần mềm nhận dạng văn bản xa lạ hoá ra lại là thứ khiến cô ít khổ sở nhất. Trừ vài trục trặc nhỏ ban đầu do nhầm lẫn về dây nguồn, nó hoạt động trơn tru, chỉ phát ra những âm thanh lè rè vô hại, khác hẳn với phần lớn những người chia sẻ chung bầu không khí mát lạnh ở văn phòng với cô. Suốt gần bốn tiếng đồng hồ ngồi trong góc của mình, tất cả những gì cô nghe được từ mấy cabin bên cạnh là vài câu chào nhạt nhẽo, dăm câu trả lời nhát gừng về công việc và hàng tá những câu ám chỉ sỗ sàng về chuyện cô đã chạy chọt thế nào để nhảy vào được vị trí mà họ cho là ngon lành này.
Quỳnh đã quá quá quá quen với tình trạng mình ở trong một tập thể nếu không bị dèm pha nói xấu thì cũng bị đối xử kém thân thiện rồi. Ông nội lập lá số cho cô, nói rằng trong cung Nô Bộc của cô có một số sao gì đó chi phối việc này. Quỳnh không tin tử vi nhưng cô tin ông nội. Và nếu đó đã là số mệnh, cô buộc phải coi những phản ứng như vậy là chuyện thường rồi cố gắng quên chúng đi thật nhanh. Lần này, nỗ lực làm con cá Dori của cô dường như đã khá thành công nếu như lời đề nghị được mời mọi người trong phòng đi ăn trưa của cô không bị một nhân vật đáng gờm chẳng rõ vô tình hay vô tình thật sự ra tay ngăn cản.
Không, người đó không phải là Đăng. Sau khi dẫn cô đi chào mọi người trong văn phòng và ấn vào tay cô cái máy scan (với dây nguồn của một cái máy scan khác hẳn!) cùng mấy cuốn tạp chí buôn chuyện tào lao, anh ta hình như đã bị ánh mặt trời chói chang ngoài kia làm cho bốc hơi. Chiếc mũ bảo hiểm đặt trên mặt bàn cuối phòng là vật duy nhất chứng minh rằng cuộc chạm trán đau tim sáng nay ở thang bộ không phải do Quỳnh tưởng tượng ra, rằng anh ta thực sự đã đi làm và đang ở đâu đó quanh đây. Dù sao thì sự vắng mặt hơi bất thường này của Đăng cũng khiến cô bớt đi một mối bận tâm. Chỉ riêng việc hứng trọn những lời đầy gai móc của Điệp – thư ký toà soạn, người đã quay cô như quay dế trong buổi phỏng vấn, người đã không nở được một nụ cười xã giao khi cô đến chào lúc đầu buổi sáng – và tiếp theo là của những ma cũ trong phòng cũng đủ để cô thấy ong cả đầu rồi…
Mải nghĩ lan man về người phụ nữ có cái miệng nhỏ xinh như búp bê Nhật và hàm răng sít chặt đến nỗi chỉ tơ nha khoa cũng chưa chắc đã lách được qua ấy, Quỳnh suýt nữa bỏ qua tấm bảng xanh đỏ của một hãng bán đồ ăn nhanh bên kia đường. BBQ Chicken chưa bao giờ là cái tên đầu tiên cô nghĩ đến mỗi khi thèm ăn gà rán hay hamburger, đơn giản vì nó đắt hơn hẳn KFC hay Lotteria. Nhưng lúc này, khi cô sắp kiệt sức vì sự lạnh lùng của công sở và sự nóng nực của đường phố mùa hè, không gian mát mẻ cùng những chiếc ghế đệm sọc xanh lá cây vui mắt của nó có vẻ là một chỗ trú ẩn lý tưởng. Phải, thực sự lý tưởng, nếu như không có người khách nam mang gương mặt suýt nữa thì giống hệt Hyun Bin ngồi trong góc!
/61
|