Rất nhanh việc phủ Sở Quốc công chuẩn bị lập Thế tử đã truyền khắp toàn bộ kinh thành, gây nên một cơn chấn động không nhỏ.
Tuổi tác Sở Quốc công dần cao nhưng vẫn không lập Thế tử. Người biết thì bởi vì năm đó Sở Nam làm ra những chuyện hoang đường, làm tiểu nhi tử của mình bị độc đến đầu óc mơ hồ, Sở Quốc công không yên tâm mới không lập Thế tử.
Người không biết còn đều cho rằng Sở Quốc công bất mãn với trưởng tử của mình, muốn truyền phủ Quốc Công cho con của thiếp thất.
Bây giờ mọi việc đã định, con của thiếp thất rồi cũng chỉ là con của thiếp thất thôi, sao có thể kế thừa gia nghiệp đây?
Sở Ngọc Lang rất thản nhiên trước chuyện này. Tổ phụ đồng ý đi thỉnh phong Thế tử cho phụ thân, chẳng qua là việc đã biết trước. Cho dù tổ phụ không chịu nhả ra, nàng cũng sẽ tự tay giao toàn bộ Sở gia này cho Trĩ Nhi.
Sở gia này vốn là của Trĩ Nhi.
Sở Trĩ không biết những việc này. Cậu nhóc còn ở bên trong Đông Cung vô tình giẫm đạp hình tượng không còn lại nhiều lắm của Tư Mã Tĩnh.
Chính ngọ mặt trời lên cao, Sở Trĩ dùng xong cơm trưa không muốn đi ngủ mà lôi kéo Trường Nhạc đi hoa viên bắt bướm.
Trong khoảng thời gian này, Trường Nhạc ở Đông Cung chơi vô cùng vui sướng. Vừa hay nàng ta cũng không ngủ được, nên đi hoa viên với Sở Trĩ.
Trong hoa viên quá nóng, Trường Nhạc không muốn bị đen da nên ngồi ở trong đình ăn điểm tâm xem “Thái Tử ca ca” vồ bướm bằng động tác buồn cười, vừa cười đến ngửa tới ngửa lui.
Trẻ con bảy tuổi ở trong thân thể người lớn, dùng khuôn mặt luôn kiêu căng lạnh lùng của Tư Mã Tĩnh làm các loại biểu cảm mềm mại lại đáng yêu.
Nếu không phải Hữu Hỉ gian nan bám víu sinh mệnh nhiều năm dưới dâm uy của Thái Tử, sự sợ hãi đối với Tư Mã Tĩnh đã ăn sâu vào trong máu thịt thì Hữu Hỉ cũng sẽ muốn cười.
Nhưng lúc này, y chỉ muốn khóc.
Sau khi Thái Tử tỉnh táo, nếu còn nhớ rõ những việc này, nhất định sẽ diệt khẩu tất cả bọn họ!
Trong hoa viên quá nhiều bướm, màu sắc sặc sỡ, dưới ánh nắng tận tình bay múa, khiến người nhìn hoa cả mắt.
Sở Trĩ nhìn thấy một con bướm màu vàng nhạt rất đẹp đậu lên trên đóa, lập tức tay chân nhẹ nhàng đi qua, mới vươn tay ra con bướm đã bay đi.
Cậu nhóc chưa từ bỏ ý định, lại cho người cầm lưới, muốn đi bắt những con bướm bay múa trên bầu trời. Nhưng mà không có gì bất ngờ xảy ra, cậu nhóc không bắt được con nào.
Lăn lộn qua lại một lúc lâu, khuôn mặt vốn trắng nõn sạch sẽ đã bị phơi thành màu đỏ, tóc mai đều mướt mồ hôi. Cậu nhóc giận dỗi, vứt lưới xuống đất không bắt nữa. Nhưng cậu nhóc lại muốn những con bướm đó, vì thế cậu nhóc quay đầu nhìn về phía Hữu Hỉ, trừng mắt không nói lời nào.
Trường Nhạc ngồi ở đình cắn hạt dưa, thấy dáng vẻ Sở Trĩ tủi thân lại tức giận thì cười sằng sặc rất vui vẻ: “Ui, Hữu Hỉ! Thái Tử điện hạ muốn, các ngươi đi bắt cho huynh ấy đi. Nhiều người như vậy, không đến mức chẳng bắt được con bướm nào chứ.”
Hữu Hỉ nào dám trái lời Thái Tử gia chứ, đành phải vẻ mặt đau khổ để cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh cầm lưới vồ khắp nơi.
Trường Nhạc nhàn nhã cắn hạt dưa, nhìn hoa viên náo nhiệt, tấm tắc cảm thán lúc còn sống nàng ta lại có thể nhìn thấy cảnh rầm rộ như vậy.
Đáng tiếc, những người trước đó hầu hạ ở Đông Cung đều tạm thời bị tiễn đi. Bởi vì chuyện liên quan đến danh dự của Thái Tử, có thể bớt một người biết thì là bớt một người. Đặc biệt là ở trước mặt những bề tôi hữu dụng, trăm triệu lần không thể tổn hại thể diện của Thái Tử, nếu không sau này sao có thể cai quản kẻ dưới?
Mà mấy người bị tiễn đi, phần lớn đều là người tài trụ cột của Đông Cung, tính tình giống Thái Tử. Một đám đều mắt hất lên trời, nếu không thì đều là mặt sắt.
Nếu những người đó còn ở đây thì tốt rồi, đến lúc đó tất cả đều đi theo phía sau Thái Tử nhảy nhót bắt bướm chơi đùa.
Nghĩ đến thôi cũng có thể cười chết luôn.
Cuối cùng, Hữu Hỉ vồ được một con bướm đuôi phượng màu lam cực kỳ đẹp, cung kính lấy ra đưa cho Sở Trĩ.
Sở Trĩ vui vẻ cầm con bướm kia đi tìm Trường Nhạc: “Tỷ tỷ, tỷ xem con bướm này đẹp không?”
Tiểu cô nương luôn thích mấy thứ màu sắc sặc sỡ xinh đẹp này, Trường Nhạc cũng không ngoại lệ. Nàng ta cười tủm tỉm nhìn con bướm trên tay Sở Trĩ: “Đẹp ghê.”
Sở Trĩ nghiêng đầu hỏi: “Tỷ thích không?”
Trường Nhạc gật đầu, vừa lòng: “Thích.”
Sau khi Thái Tử ca ca choáng váng, vậy mà trở nên biết chăm sóc người. Đây là muốn đưa con bướm cho nàng ta?
Sau đó nàng ta tận mắt thấy Sở Trĩ cười ha ha xé con bướm thành hai nửa, vui vẻ đưa cho nàng ta một nửa:
“Nè, chúng ta mỗi người một nửa.”
Trường Nhạc: ??!!!
Mất cánh, con bướm bị thương nặng, giãy giụa hai cái rồi bất động.
Sở Trĩ khổ sở: “Ôi, tỷ tỷ nó bất động…”
Trường Nhạc bị sốc đến không thể nói chuyện.
“Tư Mã Tĩnh!”
“Ta bảo Hữu Hỉ lại lần nữa bắt một con cho tỷ được không?” Sở Trĩ ngẩng đầu nhìn về phía Trường Nhạc, sắc mặt sạch sẽ lại ngây thơ.
“Ngươi không biết ngươi xé cánh nó thì nó sẽ chết à?” Trường Nhạc bị tức đến mức nói năng lộn xộn.
Nét mặt Sở Trĩ hơi buồn rầu. Cậu nhóc biết là xé cánh thì rất có thể con bướm sẽ chết.
Trước kia lúc còn ở trong nhà, a tỷ không cho cậu nhóc bắt bướm. Nhưng cho dù cậu nhóc xé cánh bướm, a tỷ cũng chưa từng hung dữ với cậu nhóc, chỉ bảo người rửa tay cho cậu nhóc, nói cho cậu nhóc con bướm có độc không thể chơi.
Sau đó, Vân Thường sẽ dẫn cậu nhóc đi bắt chuồn chuồn.
Bàn tay nhỏ của cậu nhóc không bắt được chuồn chuồn, Vân Thường sẽ cắt cánh chuồn chuồn cho cậu nhóc, như vậy chuồn chuồn sẽ không bao giờ bay đi nữa.
Hôm nay cậu nhóc chỉ tạm quên, cánh không cắt như vậy. Hẳn là cẩn thận kéo cánh xuống mà không thể mạnh mẽ xé, nếu không sẽ chết.
“Xin lỗi, ta biết sai rồi.” Sở Trĩ biết mình làm hỏng đồ mà đối phương rất thích, vội vàng xin lỗi.
Trường Nhạc cực kỳ bực bội. Sau khi choáng váng, Thái Tử ca ca xin lỗi rất nhanh, có đôi khi khiến người ta thầm cảm thấy sung sướng, nhưng đôi khi lại nghẹn đến người ta không nói ra.
Hữu Hỉ lại chịu thương chịu khó bắt cho cậu nhóc một con bướm. Rất nhanh một con bướm đuôi phượng màu vàng được đưa đến trên tay Sở Trĩ.
“Tỷ tỷ, tỷ thấy con bướm này thế nào?” Sở Trĩ cẩn thận nói.
Trường Nhạc hừ lạnh một tiếng mặc kệ cậu nhóc, quả nhiên Thái Tử vẫn là Thái Tử, sau khi choáng váng vẫn hư như vậy.
“Tỷ yên tâm, lần này ta nhất định sẽ không làm nó chết nữa.” Sở Trĩ nói xong thì nắm một bên cánh của con bướm kia.
Trường Nhạc đè tay Sở Trĩ lại, cứu con bướm ra khỏi tay cậu nhóc, thả chạy.
Bướm vàng đuôi phượng xoay vài vòng ở không trung, sắp rơi xuống, lại nâng cánh lên bay đi.
“Ngươi muốn làm gì!” Trường Nhạc lộ sắc mặt giận dữ.
“Vậy tặng hết cho tỷ là được.” Sở Trĩ bỗng bị quát, trên mặt lộ ra vẻ tủi thân: “Ta lại một lần nữa để…”
“Bắt cái gì mà bắt, không được chơi nữa!” Trường Nhạc bảo người dẫn Sở Trĩ đi rửa mặt.
Nàng ta nhìn thi thể con bướm, càng nghĩ càng giận bảo cung nữ cầm xẻng chôn nó dưới bụi hoa.
Cung nữ thấy thế cẩn thận khuyên nhủ: “Công chúa, điện hạ bị bệnh thôi. Hoa viên này nhiều bướm, nô tỳ lại đi tìm một con giống như đúc cho ngài.”
Trong cung này có ngày nào mà không có người chết chứ, chẳng qua là con bướm mà thôi, ngàn vạn lần đừng giận dỗi với Thái Tử.
Tuổi tác Sở Quốc công dần cao nhưng vẫn không lập Thế tử. Người biết thì bởi vì năm đó Sở Nam làm ra những chuyện hoang đường, làm tiểu nhi tử của mình bị độc đến đầu óc mơ hồ, Sở Quốc công không yên tâm mới không lập Thế tử.
Người không biết còn đều cho rằng Sở Quốc công bất mãn với trưởng tử của mình, muốn truyền phủ Quốc Công cho con của thiếp thất.
Bây giờ mọi việc đã định, con của thiếp thất rồi cũng chỉ là con của thiếp thất thôi, sao có thể kế thừa gia nghiệp đây?
Sở Ngọc Lang rất thản nhiên trước chuyện này. Tổ phụ đồng ý đi thỉnh phong Thế tử cho phụ thân, chẳng qua là việc đã biết trước. Cho dù tổ phụ không chịu nhả ra, nàng cũng sẽ tự tay giao toàn bộ Sở gia này cho Trĩ Nhi.
Sở gia này vốn là của Trĩ Nhi.
Sở Trĩ không biết những việc này. Cậu nhóc còn ở bên trong Đông Cung vô tình giẫm đạp hình tượng không còn lại nhiều lắm của Tư Mã Tĩnh.
Chính ngọ mặt trời lên cao, Sở Trĩ dùng xong cơm trưa không muốn đi ngủ mà lôi kéo Trường Nhạc đi hoa viên bắt bướm.
Trong khoảng thời gian này, Trường Nhạc ở Đông Cung chơi vô cùng vui sướng. Vừa hay nàng ta cũng không ngủ được, nên đi hoa viên với Sở Trĩ.
Trong hoa viên quá nóng, Trường Nhạc không muốn bị đen da nên ngồi ở trong đình ăn điểm tâm xem “Thái Tử ca ca” vồ bướm bằng động tác buồn cười, vừa cười đến ngửa tới ngửa lui.
Trẻ con bảy tuổi ở trong thân thể người lớn, dùng khuôn mặt luôn kiêu căng lạnh lùng của Tư Mã Tĩnh làm các loại biểu cảm mềm mại lại đáng yêu.
Nếu không phải Hữu Hỉ gian nan bám víu sinh mệnh nhiều năm dưới dâm uy của Thái Tử, sự sợ hãi đối với Tư Mã Tĩnh đã ăn sâu vào trong máu thịt thì Hữu Hỉ cũng sẽ muốn cười.
Nhưng lúc này, y chỉ muốn khóc.
Sau khi Thái Tử tỉnh táo, nếu còn nhớ rõ những việc này, nhất định sẽ diệt khẩu tất cả bọn họ!
Trong hoa viên quá nhiều bướm, màu sắc sặc sỡ, dưới ánh nắng tận tình bay múa, khiến người nhìn hoa cả mắt.
Sở Trĩ nhìn thấy một con bướm màu vàng nhạt rất đẹp đậu lên trên đóa, lập tức tay chân nhẹ nhàng đi qua, mới vươn tay ra con bướm đã bay đi.
Cậu nhóc chưa từ bỏ ý định, lại cho người cầm lưới, muốn đi bắt những con bướm bay múa trên bầu trời. Nhưng mà không có gì bất ngờ xảy ra, cậu nhóc không bắt được con nào.
Lăn lộn qua lại một lúc lâu, khuôn mặt vốn trắng nõn sạch sẽ đã bị phơi thành màu đỏ, tóc mai đều mướt mồ hôi. Cậu nhóc giận dỗi, vứt lưới xuống đất không bắt nữa. Nhưng cậu nhóc lại muốn những con bướm đó, vì thế cậu nhóc quay đầu nhìn về phía Hữu Hỉ, trừng mắt không nói lời nào.
Trường Nhạc ngồi ở đình cắn hạt dưa, thấy dáng vẻ Sở Trĩ tủi thân lại tức giận thì cười sằng sặc rất vui vẻ: “Ui, Hữu Hỉ! Thái Tử điện hạ muốn, các ngươi đi bắt cho huynh ấy đi. Nhiều người như vậy, không đến mức chẳng bắt được con bướm nào chứ.”
Hữu Hỉ nào dám trái lời Thái Tử gia chứ, đành phải vẻ mặt đau khổ để cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh cầm lưới vồ khắp nơi.
Trường Nhạc nhàn nhã cắn hạt dưa, nhìn hoa viên náo nhiệt, tấm tắc cảm thán lúc còn sống nàng ta lại có thể nhìn thấy cảnh rầm rộ như vậy.
Đáng tiếc, những người trước đó hầu hạ ở Đông Cung đều tạm thời bị tiễn đi. Bởi vì chuyện liên quan đến danh dự của Thái Tử, có thể bớt một người biết thì là bớt một người. Đặc biệt là ở trước mặt những bề tôi hữu dụng, trăm triệu lần không thể tổn hại thể diện của Thái Tử, nếu không sau này sao có thể cai quản kẻ dưới?
Mà mấy người bị tiễn đi, phần lớn đều là người tài trụ cột của Đông Cung, tính tình giống Thái Tử. Một đám đều mắt hất lên trời, nếu không thì đều là mặt sắt.
Nếu những người đó còn ở đây thì tốt rồi, đến lúc đó tất cả đều đi theo phía sau Thái Tử nhảy nhót bắt bướm chơi đùa.
Nghĩ đến thôi cũng có thể cười chết luôn.
Cuối cùng, Hữu Hỉ vồ được một con bướm đuôi phượng màu lam cực kỳ đẹp, cung kính lấy ra đưa cho Sở Trĩ.
Sở Trĩ vui vẻ cầm con bướm kia đi tìm Trường Nhạc: “Tỷ tỷ, tỷ xem con bướm này đẹp không?”
Tiểu cô nương luôn thích mấy thứ màu sắc sặc sỡ xinh đẹp này, Trường Nhạc cũng không ngoại lệ. Nàng ta cười tủm tỉm nhìn con bướm trên tay Sở Trĩ: “Đẹp ghê.”
Sở Trĩ nghiêng đầu hỏi: “Tỷ thích không?”
Trường Nhạc gật đầu, vừa lòng: “Thích.”
Sau khi Thái Tử ca ca choáng váng, vậy mà trở nên biết chăm sóc người. Đây là muốn đưa con bướm cho nàng ta?
Sau đó nàng ta tận mắt thấy Sở Trĩ cười ha ha xé con bướm thành hai nửa, vui vẻ đưa cho nàng ta một nửa:
“Nè, chúng ta mỗi người một nửa.”
Trường Nhạc: ??!!!
Mất cánh, con bướm bị thương nặng, giãy giụa hai cái rồi bất động.
Sở Trĩ khổ sở: “Ôi, tỷ tỷ nó bất động…”
Trường Nhạc bị sốc đến không thể nói chuyện.
“Tư Mã Tĩnh!”
“Ta bảo Hữu Hỉ lại lần nữa bắt một con cho tỷ được không?” Sở Trĩ ngẩng đầu nhìn về phía Trường Nhạc, sắc mặt sạch sẽ lại ngây thơ.
“Ngươi không biết ngươi xé cánh nó thì nó sẽ chết à?” Trường Nhạc bị tức đến mức nói năng lộn xộn.
Nét mặt Sở Trĩ hơi buồn rầu. Cậu nhóc biết là xé cánh thì rất có thể con bướm sẽ chết.
Trước kia lúc còn ở trong nhà, a tỷ không cho cậu nhóc bắt bướm. Nhưng cho dù cậu nhóc xé cánh bướm, a tỷ cũng chưa từng hung dữ với cậu nhóc, chỉ bảo người rửa tay cho cậu nhóc, nói cho cậu nhóc con bướm có độc không thể chơi.
Sau đó, Vân Thường sẽ dẫn cậu nhóc đi bắt chuồn chuồn.
Bàn tay nhỏ của cậu nhóc không bắt được chuồn chuồn, Vân Thường sẽ cắt cánh chuồn chuồn cho cậu nhóc, như vậy chuồn chuồn sẽ không bao giờ bay đi nữa.
Hôm nay cậu nhóc chỉ tạm quên, cánh không cắt như vậy. Hẳn là cẩn thận kéo cánh xuống mà không thể mạnh mẽ xé, nếu không sẽ chết.
“Xin lỗi, ta biết sai rồi.” Sở Trĩ biết mình làm hỏng đồ mà đối phương rất thích, vội vàng xin lỗi.
Trường Nhạc cực kỳ bực bội. Sau khi choáng váng, Thái Tử ca ca xin lỗi rất nhanh, có đôi khi khiến người ta thầm cảm thấy sung sướng, nhưng đôi khi lại nghẹn đến người ta không nói ra.
Hữu Hỉ lại chịu thương chịu khó bắt cho cậu nhóc một con bướm. Rất nhanh một con bướm đuôi phượng màu vàng được đưa đến trên tay Sở Trĩ.
“Tỷ tỷ, tỷ thấy con bướm này thế nào?” Sở Trĩ cẩn thận nói.
Trường Nhạc hừ lạnh một tiếng mặc kệ cậu nhóc, quả nhiên Thái Tử vẫn là Thái Tử, sau khi choáng váng vẫn hư như vậy.
“Tỷ yên tâm, lần này ta nhất định sẽ không làm nó chết nữa.” Sở Trĩ nói xong thì nắm một bên cánh của con bướm kia.
Trường Nhạc đè tay Sở Trĩ lại, cứu con bướm ra khỏi tay cậu nhóc, thả chạy.
Bướm vàng đuôi phượng xoay vài vòng ở không trung, sắp rơi xuống, lại nâng cánh lên bay đi.
“Ngươi muốn làm gì!” Trường Nhạc lộ sắc mặt giận dữ.
“Vậy tặng hết cho tỷ là được.” Sở Trĩ bỗng bị quát, trên mặt lộ ra vẻ tủi thân: “Ta lại một lần nữa để…”
“Bắt cái gì mà bắt, không được chơi nữa!” Trường Nhạc bảo người dẫn Sở Trĩ đi rửa mặt.
Nàng ta nhìn thi thể con bướm, càng nghĩ càng giận bảo cung nữ cầm xẻng chôn nó dưới bụi hoa.
Cung nữ thấy thế cẩn thận khuyên nhủ: “Công chúa, điện hạ bị bệnh thôi. Hoa viên này nhiều bướm, nô tỳ lại đi tìm một con giống như đúc cho ngài.”
Trong cung này có ngày nào mà không có người chết chứ, chẳng qua là con bướm mà thôi, ngàn vạn lần đừng giận dỗi với Thái Tử.
/102
|