Những lời này của Diệp Thiệu lọt vào tai ghim vào lòng cô, khiến cô chợt không biết phải làm sao, khẽ liếc ngọc bội rồi lại liếc hắn.
Diệp Thiệu nhìn cô một lúc rồi đột nhiên ôm bụng cười ha ha: “Vân Ngạn, có phải nàng cảm động quá rồi không! Chậc chậc! nhìn nàng thẹn thùng tới cuộn tròn đuôi lại kìa ~”
Cô: “…”
Tông Sở không thể tiếp tục nhìn được nữa, quay mặt đi lẩm bẩm: “Xem ra tiểu gia ta nhìn lầm rồi, cả đôi này đều có EQ thấp đừng hỏi.”
Mặt cô ứng đỏ, giật lại ngọc bội, rồi giơ cái đuôi cá “thẹn thùng tới cuộn tròn lại” kia vỗ lên mặt hắn! Xấu hổ muội ngươi ấy! Xấu hổ muội ngươi ấy!
Diệp Thiệu: “…”
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Ngọc bội về đến tay, lại thêm Tiêu Hoài Chi đuổi bắt phía sau, cả nhóm chúng ta không kịp thở đi suốt đêm tới biên giới hai nước Tề Kinh. Công tác chuẩn bị của Diệp Thiệu cũng khá đầy đủ, dẫn chúng ta rẽ ngang rẽ dọc, đi suốt một đêm mà không gặp phải truy binh nào. Cô tựa như cái bao cát đổ rạp lên đầu vai Diệp Thiệu, tranh thủ lúc rảnh rỗi mà vương chút sầu não, mới hai tháng trước đây thôi cô vẫn còn là chủ nhân của cả dải đất này, vậy mà giờ đây lại phải chạy trốn tán loạn ở ngay chính trên nó.
Cảnh còn người mất khiến lòng cô không khỏi rầu rĩ.
Diệp Thiệu đang cúi đầu buộc dây cương chợt nói: “Sớm muộn gì cũng nắm lại, cần chi thở dài.”
Cô ngẩn ra, Diệp Thiệu có một đặc điểm khiến cho cô rất rất hâm mộ. Không phải là trí thông minh của hắn, không phải là khả năng dũng mãnh thiện chiến của hắn, mà là bất cứ lúc nào hắn cũng có thể duy trì sự tự tin người thường khó có thể sánh bằng, cũng có thể nói là tự phụ không coi ai ra gì… khịt khịt mũi, cô viết xuống một dòng chữ: “Ta muốn tự tay xử lý tên nghịch thần tặc tử Tiêu Hoài Chi!!”
Diệp Thiệu kinh ngạc: “Nàng đánh thắng được hắn?”
Cô: “…”
Diệp Thiệu phì cười, xoa xoa mặt cô: “Trêu nàng thật là vui.”
Cô: “…”
Hắn nắm chặt yên cương rồi nhảy lên, vững càng ngồi trên yên ngựa, ôm lấy cô từ phía sau, tay siết dây cương: “Chỉ sợ đưa cho nàng dao nàng lại không xuống tay được thôi. Hay là thế này, để cho nàng quật hắn hai roi là được rồi. Dù sao cũng là thái tử phi Tề quốc ta, không thể quá mất mặt.”
Hắn nói nửa thật nửa giả, khiến cô còn đang hầm hừ nhất thời không thốt nổi lời nào, Tông Sở ở phía sau nói vọng lên: “Không nỡ để người ta bẩn tay thì cứ nói thẳng ra.”
“…” Cô theo bản năng quay lại nhìn Diệp Thiệu.
Đôi mắt Diệp Thiệu thấp thoáng vẻ mất tự nhiên nhưng ngay sau đó lại khôi phục như cũ, hừ lạnh dọa: “Nếu ngươi vội vã muốn chết, bản vương sẽ không ngăn cản ngươi.”
Tông Sở: “…”
Đường về khác hẳn với đường lúc tới, bởi vì bọn Diệp Lĩnh đã hành quân lên phía bắc sắp tiến tới biên giới U Châu. Chiến sự căng thẳng, nếu việc trong quân vắng mặt chủ soái tới tai Mục thiên tử, chỉ e Diệp Thiệu cũng không xong mất. Cho nên chúng ta thẳng tiến tới biên giới tây bắc vương đô, tranh thủ hết mức để hai ngày sau là tới Đồng Quan U Châu.
Bạch Khải biết được hướng đi liền lo sợ bất an hỏi: “Nếu đã giúp A Ngạn lấy lại ngọc bội, vậy không cần ta nữa phải không?”
Diệp Thiệu thúc ngựa không ngừng, tranh thủ thời gian ngắn vội trả lời cậu ta: “Yến vương tử võ nghệ cao cường, không muốn ra chiến trường lập nên chiến công sao?”
Bạch Khải lắc đầu như trống bỏi.
Diệp Thiệu: “Ồ, không muốn đi à…”
Bạch Khải vui vẻ.
Diệp Thiệu cười: “Vậy cũng vẫn phải đi.”
Mọi người: “…”
Tông Sở lẩm bẩm: “Giờ thì ta đã hiểu vì sao có nhiều người căm thù hắn tới tận xương tủy như vậy, quả thật là tiện đến không thể tiện hơn.”
Cô: “…”
Diệp Thiệu im lặng, xoa đầu cô, kiên định thề thốt: “Đợi đến ngày biết rõ lí do vì sao nàng biến thành người cá, ta sẽ giết nó.”
“…” Tông Sở nói vọng lên: “Ngươi có thể đừng nói lời này ở ngay trước mặt ta không!!!”
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Tiến trình so với chúng ta tưởng tượng còn nhanh hơn, chúng ta đến địa giới Đồng Quan vừa vặn chạng vạng một ngày rưỡi sau đó. Thời tiết tháng chín tháng mười ở phương bắc, vừa mới hoàng hôn nhưng tuyết đã phủ xuống, những bông tuyết trắng tinh trải dài như một cánh đồng cỏ trắng. Sau khi ánh nắng biến mất nơi cuối chân trời, nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, lúc há mồm ra nói chuyện còn có thể có cả sương mù bay ra.
Bạch Khải và Tông Sở lạnh tới mức co đầu rụt cổ. Yến quốc và quê hương của Tông Sở đều ở phương nam, hẳn là rất khó thích ứng với thời tiết nơi này. Về phần cô, sáng sớm Diệp Thiệu đã bọc áo choàng của mình lên người cô. Còn bản thân hắn thì cứ thế thúc ngựa phi vù vù trong gió lạnh mà không hề biến sắc, có lẽ đối với hắn mà nói, nơi này cũng thật quen thuộc…
Cho đến khi bóng đêm phủ xuống thực sự, Diệp Thiệu vừa kịp dẫn chúng ta đến cửa thành Đồng Quan. Chúng ta còn chưa kịp báo đã có binh sĩ mở ra một khe hở, vừa đủ để chúng ta thông quan.
Bên trong Đồng Quan là nơi quân Tề cùng với tướng lĩnh vương đô tạm thời đóng quân, đây là cửa khẩu giao giới hai miền nam bắc, cách chiến trường thực sự một đoạn không quá ngắn.
Gần như không làm kinh động tới bất kỳ kẻ nào, Diệp Thiệu im lặng dẫn chúng ta vào trong đại doanh quân Tề. Bạch Khải và Tông Sở bị Phục Linh kéo vào trong doanh trướng của họ. Cô thì bị Diệp Thiệu xách lên ném vào giường, hắn buông lỏng cổ tay, xoa bóp gân cốt, than thở: “May mà không chậm trễ, bằng không lão già chết tiệt đó lại oán trách.”
Cô tò mò: lão già chết tiệt là ai?
Hắn nhếch miệng cười: “Lão hoàng đế đó.”
Cô: “…” Cô chán nản ảm đạm, cô cũng muốn có thể thoải mái gọi Mục thiên tử là lão già chủ nghĩa đế quốc! Chủ nghĩa đế quốc ghê tởm! Chủ nghĩa đế quốc hoành hành ngang ngược!
Phương bắc hiếm nước, cô cũng không trông cậy vào việc nó có thể có một hồ nước nóng xa hoa như ở vương cung Tề quốc. Đang cân nhắc có nên trộm gáo nước tưới cái đuôi không, Diệp Thiệu đã bê một cái bồn nóng hôi hổi từ ngoài trướng vào. Ánh mắt cô nhất thời sáng quắc, cái đuôi khô khốc dường như cũng đang kêu gào chờ đợi như nắng hạn gặp mưa. Kết quả là Diệp Thiệu cứ thế đi ngang qua cô, còn cảm thán một câu: “Rốt cuộc cũng có thể tắm rửa rồi.”
Cô: “…”
Cô nghe thấy tiếng lòng mình vỡ nát…
Dường như Diệp Thiệu cũng nghe thấy tiếng lòng cô, quay đầu lại cười: “Có muốn cùng tắm không, A Ngạn?”
Tắm, tắm cái đầu ngươi ấy!
Cô phồng mặt không thèm để ý tới Diệp Thiệu, hắn cũng không cưỡng cầu, cứ vậy thản nhiên cởi từng món y phục ngay trước mắt cô…
Chờ đến khi cô tiêu tan hết nỗi khó chịu muốn xin hắn một chậu nước thì vừa ngẩng đầu lên, đối diện là một cơ thể khóe khoắn đương để trần…
Cô: “…”
A A A A!!! Máu nóng vọt thẳng lên đầu cô. Diệp thái tử, người có phải đã quá không coi ai ra gì không, có phải ngươi coi cô là động vật không! Mắt thấy tay hắn đã sắp lột xuống cả cái quần lót cuối cùng trên người, cô 囧quýnh quáng tựa như mãnh hổ xuống núi nhào tới nắm chặt tay hắn.
Diệp Thiệu cúi đầu: “Quả nhiên là nàng vẫn luôn muốn tắm với ta mà.”
Cô: “…”
Cô, cô muốn bỏ tay hắn ra nhưng lại sợ hắn cởi tiếp.
Đang trong tình huống cực khó xử vậy mà hắn còn khinh bỉ bảo: “Nếu nàng thật sự không muốn nhìn thì cứ nhắm mắt lại là được, cần gì phải giả bộ? Có thể thấy là thực lòng thì nàng vẫn luôn muốn nhìn trộm cơ thể bản vương.”
Cô: “…” Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy tuyệt vọng với chỉ số thông minh của bản thân, đành bật ngửa lại bắn về giường, chui đầu vào trong chăn, đuôi ngúc ngoắc ý bảo hắn cứ tiếp tục.
Diệp Thiệu: “…”
Tiếng nước chảy tí tách lọt vào trong chăn, ở đây Diệp Thiệu nhất định không thể thoải mái tắm rửa, chỉ có thể lau qua đơn giản mà thôi. Cô cuộn người lại, cực lực khống chế bản thân không được nhớ lại hình ảnh vừa rồi. Trước đây, Diệp Thiệu ngâm mình trong hồ nước với cô vẫn luôn mặc quần áo, trần trụi như này là lần đầu tiên cô nhìn thấy!
Cơ thể Diệp Thiệu… thực ra có chút khác biệt so với tưởng tượng của cô. Cô vẫn cho rằng Diệp Thiệu từ lúc sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhất định luôn sống trong cảnh an nhàn sung sướng. Không nói tới hắn, mà ngay cả cô đây, khi phụ vương còn tại thế vẫn luôn cực kỳ yêu thương, dùng hết khả năng yêu chiều cô chẳng khác nào công chúa nước khác. Nhưng vừa rồi thoáng nhìn qua, trên người Diệp Thiệu có rất nhiều vết thương. Cũng không có gì là lạ, hàng năm hắn dẫn binh đánh giặc, có bị thương cũng là chuyện khó tránh khỏi. Nhưng bất chợt ập vào mắt như vậy thì không khỏi có chút kinh hồn bạt vía.
Rất nhiều miệng vết thương chỉ cách trái tim hắn có chừng vài li, có thể tưởng tượng ra tình huống lúc đó hung hiểm tới cỡ nào.
Kinh quốc nghèo nhưng lại nằm ở giữa Mục triều, chưa từng xuất hiện cảnh loạn lạc nơi biên cương. Dân chúng Kinh quốc tuy không được sung túc như dân chúng các nước nhưng mọi người đều yên ổn, ấm no. Cô ngồi trên vương vị 9 năm, hàng ngày chỉ sầu lo vì tiền, những cái khác không hề phiền nhiễu. Nói đến cùng thì có một phần nguyên nhân là nhờ bọn Diệp Thiệu đã duy trì làm yên ổn biên cương…
Đương suy nghĩ miên man, đột nhiên có một cơ thể nóng hôi hổi kề vào sau lưng, chăn bị ngươi ta kéo xuống: “Đừng giả bộ chết nữa, dậy rửa đuôi nào.”
Cô xấu hổ, giận dữ muốn cướp lại chăn tuy phát hiện bên trên hắn có mặc áo nhưng quần lại treo ở ngang hông. Dưới đất có thêm một chậu nước trong veo, hẳn là do được hắn chia bớt một nửa. Cô vì hành vi ban nãy của mình mà có chút ngượng ngùng, nên để mặc hắn kéo đến chậu nước lau đuôi cho mình.
“Vết thương có còn đau không?”
Cô vừa định đáp là không sao thì tay hắn đã theo thói quen sờ mông cô, còn nhéo nhéo một cái nữa!
Cô: “…”
Cũng may Diệp Thiệu không dám làm nhiều đã dừng lại: ‘Không sưng nữa, cũng bớt sốt rồi.”
Cô đang chống cằm nhìn hắn tới buồn ngủ thì Diệp Thiệu chợt lên tiếng: “Vân Ngạn, nàng có phát hiện dạo gần đây nàng “lớn”* lên rất nhiều không.”
Ngữ điệu nguy hiểm này…cô rùng mình tỉnh táo lại không ít, chỉ thấy hắn cười như không cười nhìn cô, cũng không nói thêm gì nữa.
Kết quả ngày hôm sau, cô phát hiện ra một quyển thực đơn trên bàn hắn…
Mở ra trang thứ nhất, ở phần tiêu đề viết một hàng chữ rất to: Cục cưng không thích ăn cá thì phải làm sao? 16 phương pháp nấu cá tươi ngon đang chờ bạn!
Cô: “…”
Sách này do ai viết! Lăn ra đây cho bà!!!
~
Lion: *Từ “lớn” này là lớn trong lớn lối, chắc ý bảo bạn cá dạo này bạo dạn hơn nhiều, nhưng bạn cá lại lầm tưởng thành lớn trong to lớn. Vì truyện viết theo lời bạn cá lảm nhảm, vì để thống nhất với quyển menu cá ở đoạn sau cộng với việc mình cũng chẳng biết sửa thế nào để từ vừa mang nghĩa lớn lối, mà suy vặn vẹo nghĩa đen lại ra là lớn trong to lớn (hại não quá) nên mình để là “lớn” nhé.
Diệp Thiệu nhìn cô một lúc rồi đột nhiên ôm bụng cười ha ha: “Vân Ngạn, có phải nàng cảm động quá rồi không! Chậc chậc! nhìn nàng thẹn thùng tới cuộn tròn đuôi lại kìa ~”
Cô: “…”
Tông Sở không thể tiếp tục nhìn được nữa, quay mặt đi lẩm bẩm: “Xem ra tiểu gia ta nhìn lầm rồi, cả đôi này đều có EQ thấp đừng hỏi.”
Mặt cô ứng đỏ, giật lại ngọc bội, rồi giơ cái đuôi cá “thẹn thùng tới cuộn tròn lại” kia vỗ lên mặt hắn! Xấu hổ muội ngươi ấy! Xấu hổ muội ngươi ấy!
Diệp Thiệu: “…”
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Ngọc bội về đến tay, lại thêm Tiêu Hoài Chi đuổi bắt phía sau, cả nhóm chúng ta không kịp thở đi suốt đêm tới biên giới hai nước Tề Kinh. Công tác chuẩn bị của Diệp Thiệu cũng khá đầy đủ, dẫn chúng ta rẽ ngang rẽ dọc, đi suốt một đêm mà không gặp phải truy binh nào. Cô tựa như cái bao cát đổ rạp lên đầu vai Diệp Thiệu, tranh thủ lúc rảnh rỗi mà vương chút sầu não, mới hai tháng trước đây thôi cô vẫn còn là chủ nhân của cả dải đất này, vậy mà giờ đây lại phải chạy trốn tán loạn ở ngay chính trên nó.
Cảnh còn người mất khiến lòng cô không khỏi rầu rĩ.
Diệp Thiệu đang cúi đầu buộc dây cương chợt nói: “Sớm muộn gì cũng nắm lại, cần chi thở dài.”
Cô ngẩn ra, Diệp Thiệu có một đặc điểm khiến cho cô rất rất hâm mộ. Không phải là trí thông minh của hắn, không phải là khả năng dũng mãnh thiện chiến của hắn, mà là bất cứ lúc nào hắn cũng có thể duy trì sự tự tin người thường khó có thể sánh bằng, cũng có thể nói là tự phụ không coi ai ra gì… khịt khịt mũi, cô viết xuống một dòng chữ: “Ta muốn tự tay xử lý tên nghịch thần tặc tử Tiêu Hoài Chi!!”
Diệp Thiệu kinh ngạc: “Nàng đánh thắng được hắn?”
Cô: “…”
Diệp Thiệu phì cười, xoa xoa mặt cô: “Trêu nàng thật là vui.”
Cô: “…”
Hắn nắm chặt yên cương rồi nhảy lên, vững càng ngồi trên yên ngựa, ôm lấy cô từ phía sau, tay siết dây cương: “Chỉ sợ đưa cho nàng dao nàng lại không xuống tay được thôi. Hay là thế này, để cho nàng quật hắn hai roi là được rồi. Dù sao cũng là thái tử phi Tề quốc ta, không thể quá mất mặt.”
Hắn nói nửa thật nửa giả, khiến cô còn đang hầm hừ nhất thời không thốt nổi lời nào, Tông Sở ở phía sau nói vọng lên: “Không nỡ để người ta bẩn tay thì cứ nói thẳng ra.”
“…” Cô theo bản năng quay lại nhìn Diệp Thiệu.
Đôi mắt Diệp Thiệu thấp thoáng vẻ mất tự nhiên nhưng ngay sau đó lại khôi phục như cũ, hừ lạnh dọa: “Nếu ngươi vội vã muốn chết, bản vương sẽ không ngăn cản ngươi.”
Tông Sở: “…”
Đường về khác hẳn với đường lúc tới, bởi vì bọn Diệp Lĩnh đã hành quân lên phía bắc sắp tiến tới biên giới U Châu. Chiến sự căng thẳng, nếu việc trong quân vắng mặt chủ soái tới tai Mục thiên tử, chỉ e Diệp Thiệu cũng không xong mất. Cho nên chúng ta thẳng tiến tới biên giới tây bắc vương đô, tranh thủ hết mức để hai ngày sau là tới Đồng Quan U Châu.
Bạch Khải biết được hướng đi liền lo sợ bất an hỏi: “Nếu đã giúp A Ngạn lấy lại ngọc bội, vậy không cần ta nữa phải không?”
Diệp Thiệu thúc ngựa không ngừng, tranh thủ thời gian ngắn vội trả lời cậu ta: “Yến vương tử võ nghệ cao cường, không muốn ra chiến trường lập nên chiến công sao?”
Bạch Khải lắc đầu như trống bỏi.
Diệp Thiệu: “Ồ, không muốn đi à…”
Bạch Khải vui vẻ.
Diệp Thiệu cười: “Vậy cũng vẫn phải đi.”
Mọi người: “…”
Tông Sở lẩm bẩm: “Giờ thì ta đã hiểu vì sao có nhiều người căm thù hắn tới tận xương tủy như vậy, quả thật là tiện đến không thể tiện hơn.”
Cô: “…”
Diệp Thiệu im lặng, xoa đầu cô, kiên định thề thốt: “Đợi đến ngày biết rõ lí do vì sao nàng biến thành người cá, ta sẽ giết nó.”
“…” Tông Sở nói vọng lên: “Ngươi có thể đừng nói lời này ở ngay trước mặt ta không!!!”
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Tiến trình so với chúng ta tưởng tượng còn nhanh hơn, chúng ta đến địa giới Đồng Quan vừa vặn chạng vạng một ngày rưỡi sau đó. Thời tiết tháng chín tháng mười ở phương bắc, vừa mới hoàng hôn nhưng tuyết đã phủ xuống, những bông tuyết trắng tinh trải dài như một cánh đồng cỏ trắng. Sau khi ánh nắng biến mất nơi cuối chân trời, nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, lúc há mồm ra nói chuyện còn có thể có cả sương mù bay ra.
Bạch Khải và Tông Sở lạnh tới mức co đầu rụt cổ. Yến quốc và quê hương của Tông Sở đều ở phương nam, hẳn là rất khó thích ứng với thời tiết nơi này. Về phần cô, sáng sớm Diệp Thiệu đã bọc áo choàng của mình lên người cô. Còn bản thân hắn thì cứ thế thúc ngựa phi vù vù trong gió lạnh mà không hề biến sắc, có lẽ đối với hắn mà nói, nơi này cũng thật quen thuộc…
Cho đến khi bóng đêm phủ xuống thực sự, Diệp Thiệu vừa kịp dẫn chúng ta đến cửa thành Đồng Quan. Chúng ta còn chưa kịp báo đã có binh sĩ mở ra một khe hở, vừa đủ để chúng ta thông quan.
Bên trong Đồng Quan là nơi quân Tề cùng với tướng lĩnh vương đô tạm thời đóng quân, đây là cửa khẩu giao giới hai miền nam bắc, cách chiến trường thực sự một đoạn không quá ngắn.
Gần như không làm kinh động tới bất kỳ kẻ nào, Diệp Thiệu im lặng dẫn chúng ta vào trong đại doanh quân Tề. Bạch Khải và Tông Sở bị Phục Linh kéo vào trong doanh trướng của họ. Cô thì bị Diệp Thiệu xách lên ném vào giường, hắn buông lỏng cổ tay, xoa bóp gân cốt, than thở: “May mà không chậm trễ, bằng không lão già chết tiệt đó lại oán trách.”
Cô tò mò: lão già chết tiệt là ai?
Hắn nhếch miệng cười: “Lão hoàng đế đó.”
Cô: “…” Cô chán nản ảm đạm, cô cũng muốn có thể thoải mái gọi Mục thiên tử là lão già chủ nghĩa đế quốc! Chủ nghĩa đế quốc ghê tởm! Chủ nghĩa đế quốc hoành hành ngang ngược!
Phương bắc hiếm nước, cô cũng không trông cậy vào việc nó có thể có một hồ nước nóng xa hoa như ở vương cung Tề quốc. Đang cân nhắc có nên trộm gáo nước tưới cái đuôi không, Diệp Thiệu đã bê một cái bồn nóng hôi hổi từ ngoài trướng vào. Ánh mắt cô nhất thời sáng quắc, cái đuôi khô khốc dường như cũng đang kêu gào chờ đợi như nắng hạn gặp mưa. Kết quả là Diệp Thiệu cứ thế đi ngang qua cô, còn cảm thán một câu: “Rốt cuộc cũng có thể tắm rửa rồi.”
Cô: “…”
Cô nghe thấy tiếng lòng mình vỡ nát…
Dường như Diệp Thiệu cũng nghe thấy tiếng lòng cô, quay đầu lại cười: “Có muốn cùng tắm không, A Ngạn?”
Tắm, tắm cái đầu ngươi ấy!
Cô phồng mặt không thèm để ý tới Diệp Thiệu, hắn cũng không cưỡng cầu, cứ vậy thản nhiên cởi từng món y phục ngay trước mắt cô…
Chờ đến khi cô tiêu tan hết nỗi khó chịu muốn xin hắn một chậu nước thì vừa ngẩng đầu lên, đối diện là một cơ thể khóe khoắn đương để trần…
Cô: “…”
A A A A!!! Máu nóng vọt thẳng lên đầu cô. Diệp thái tử, người có phải đã quá không coi ai ra gì không, có phải ngươi coi cô là động vật không! Mắt thấy tay hắn đã sắp lột xuống cả cái quần lót cuối cùng trên người, cô 囧quýnh quáng tựa như mãnh hổ xuống núi nhào tới nắm chặt tay hắn.
Diệp Thiệu cúi đầu: “Quả nhiên là nàng vẫn luôn muốn tắm với ta mà.”
Cô: “…”
Cô, cô muốn bỏ tay hắn ra nhưng lại sợ hắn cởi tiếp.
Đang trong tình huống cực khó xử vậy mà hắn còn khinh bỉ bảo: “Nếu nàng thật sự không muốn nhìn thì cứ nhắm mắt lại là được, cần gì phải giả bộ? Có thể thấy là thực lòng thì nàng vẫn luôn muốn nhìn trộm cơ thể bản vương.”
Cô: “…” Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy tuyệt vọng với chỉ số thông minh của bản thân, đành bật ngửa lại bắn về giường, chui đầu vào trong chăn, đuôi ngúc ngoắc ý bảo hắn cứ tiếp tục.
Diệp Thiệu: “…”
Tiếng nước chảy tí tách lọt vào trong chăn, ở đây Diệp Thiệu nhất định không thể thoải mái tắm rửa, chỉ có thể lau qua đơn giản mà thôi. Cô cuộn người lại, cực lực khống chế bản thân không được nhớ lại hình ảnh vừa rồi. Trước đây, Diệp Thiệu ngâm mình trong hồ nước với cô vẫn luôn mặc quần áo, trần trụi như này là lần đầu tiên cô nhìn thấy!
Cơ thể Diệp Thiệu… thực ra có chút khác biệt so với tưởng tượng của cô. Cô vẫn cho rằng Diệp Thiệu từ lúc sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhất định luôn sống trong cảnh an nhàn sung sướng. Không nói tới hắn, mà ngay cả cô đây, khi phụ vương còn tại thế vẫn luôn cực kỳ yêu thương, dùng hết khả năng yêu chiều cô chẳng khác nào công chúa nước khác. Nhưng vừa rồi thoáng nhìn qua, trên người Diệp Thiệu có rất nhiều vết thương. Cũng không có gì là lạ, hàng năm hắn dẫn binh đánh giặc, có bị thương cũng là chuyện khó tránh khỏi. Nhưng bất chợt ập vào mắt như vậy thì không khỏi có chút kinh hồn bạt vía.
Rất nhiều miệng vết thương chỉ cách trái tim hắn có chừng vài li, có thể tưởng tượng ra tình huống lúc đó hung hiểm tới cỡ nào.
Kinh quốc nghèo nhưng lại nằm ở giữa Mục triều, chưa từng xuất hiện cảnh loạn lạc nơi biên cương. Dân chúng Kinh quốc tuy không được sung túc như dân chúng các nước nhưng mọi người đều yên ổn, ấm no. Cô ngồi trên vương vị 9 năm, hàng ngày chỉ sầu lo vì tiền, những cái khác không hề phiền nhiễu. Nói đến cùng thì có một phần nguyên nhân là nhờ bọn Diệp Thiệu đã duy trì làm yên ổn biên cương…
Đương suy nghĩ miên man, đột nhiên có một cơ thể nóng hôi hổi kề vào sau lưng, chăn bị ngươi ta kéo xuống: “Đừng giả bộ chết nữa, dậy rửa đuôi nào.”
Cô xấu hổ, giận dữ muốn cướp lại chăn tuy phát hiện bên trên hắn có mặc áo nhưng quần lại treo ở ngang hông. Dưới đất có thêm một chậu nước trong veo, hẳn là do được hắn chia bớt một nửa. Cô vì hành vi ban nãy của mình mà có chút ngượng ngùng, nên để mặc hắn kéo đến chậu nước lau đuôi cho mình.
“Vết thương có còn đau không?”
Cô vừa định đáp là không sao thì tay hắn đã theo thói quen sờ mông cô, còn nhéo nhéo một cái nữa!
Cô: “…”
Cũng may Diệp Thiệu không dám làm nhiều đã dừng lại: ‘Không sưng nữa, cũng bớt sốt rồi.”
Cô đang chống cằm nhìn hắn tới buồn ngủ thì Diệp Thiệu chợt lên tiếng: “Vân Ngạn, nàng có phát hiện dạo gần đây nàng “lớn”* lên rất nhiều không.”
Ngữ điệu nguy hiểm này…cô rùng mình tỉnh táo lại không ít, chỉ thấy hắn cười như không cười nhìn cô, cũng không nói thêm gì nữa.
Kết quả ngày hôm sau, cô phát hiện ra một quyển thực đơn trên bàn hắn…
Mở ra trang thứ nhất, ở phần tiêu đề viết một hàng chữ rất to: Cục cưng không thích ăn cá thì phải làm sao? 16 phương pháp nấu cá tươi ngon đang chờ bạn!
Cô: “…”
Sách này do ai viết! Lăn ra đây cho bà!!!
~
Lion: *Từ “lớn” này là lớn trong lớn lối, chắc ý bảo bạn cá dạo này bạo dạn hơn nhiều, nhưng bạn cá lại lầm tưởng thành lớn trong to lớn. Vì truyện viết theo lời bạn cá lảm nhảm, vì để thống nhất với quyển menu cá ở đoạn sau cộng với việc mình cũng chẳng biết sửa thế nào để từ vừa mang nghĩa lớn lối, mà suy vặn vẹo nghĩa đen lại ra là lớn trong to lớn (hại não quá) nên mình để là “lớn” nhé.
/56
|