Bây giờ Lý Thất Dạ lại quát hắn trước mặt mọi người, kêu hắn cút xéo. Nếu như hắn nhịn này thì uy vọng của hắn ở Thạch Vận đạo thống sẽ mất hết, ảnh hưởng tới quyền uy của đệ nhất cao thủ Thạch Vận đạo thống, cũng ảnh hưởng tới dã vọng nhất thống Thạch Vận đạo thống của hắn.
- Ngươi quá hùng hổ dọa người rồi!
Dương Đình Vũ quát lớn:
- Lạc phủ chúng ta chưa từng sợ ai cả, bất kỳ người nào dám làm càn ở Thạch Vận đạo thống, chính là kẻ thù của Lạc phủ, chính là kẻ thù của Thạch Vận đạo thống...
- Kiếm...
Lý Thất Dạ không thèm quan tâm đến Dương Đình Vũ, chậm rãi vươn tay.
Lâm Diệc Tuyết sững sờ một lát, lập tức hoàn hồn, đưa bội kiếm của mình lên. Lý Thất Dạ không hề nhìn nhiều, chỉ tiện tay rút trường kiếm.
Lý Thất Dạ hời hợt rút trường kiếm, nói chậm:
- Trước khi ta ra tay thì ngươi vẫn còn cơ hội. Khi ta ra tay rồi thì chính là máu chảy thành sông.
- Chuẩn bị chiến đấu...
Nhìn thấy Lý Thất Dạ cầm kiếm, Hứa Anh Kiến biến sắc, quát lớn một tiếng, để Hắc Thiết quân chuẩn bị chiến đấu.
"Keng, keng, keng"
Tiếng binh khí vang lên, vào lúc này, Hắc Thiết quân không bao vây Sơ Thạch tông nữa, tất cả Hắc Thiết binh lập tức vây xung quanh Lý Thất Dạ.
Nhất thời, từng mũi thương chỉa vào Lý Thất Dạ, mỗi mũi thương đều lóe lên hàn quang, sát phạt lạnh lùng. Rất hiển nhiên, Hắc Thiết quân là đội ngũ mạnh nhất ở Thạch Vận đạo thống, hết sức dũng mãnh thiện chiến. Đội ngũ này là do chính tay Dương Đình Vũ gầy dựng.
- Sư phu, cao nhân không sao chứ?
Nhìn thấy Hắc Thiên quân từ bỏ vây thành, chớp mắt vây quanh Lý Thất Dạ, làm cho đệ tử Sơ Thạch tông lo lắng, có đệ tử nhỏ giọng hỏi Ngô Hữu Chính.
- Đừng nhúng tay, làm như vậy chỉ khiến công tử không vui.
Ngô Hữu chính lắc đầu, hắn biết có rất nhiều cao nhân không thích người khác nhúng tay vào chuyện của mình. Lúc này, trái tim của Ngô Hữu Chính đã buông lỏng, thở phào một hơi. Có Lý Thất Dạ ra tay, Sơ Thạch tông bọn họ được cứu rồi.
- Sắp khai chiến.
Nhìn thấy Hắc Thiết quân vây quanh Lý Thất Dạ, tu sĩ đứng nhìn ngoài xa hô nhỏ.
Có người nói nhỏ:
- Cái người gọi là Lý Thất Dạ này có thể đỡ nổi Hắc Thiết quân không? Hắc Thiết quân chính là quân đội số một Thạch Vận đạo thống chúng ta, đánh đâu thắng đó.
- Cho dù chống đỡ được Hắc Thiết quân thì cũng bị Dương Đình Vũ trấn sát.
Có tu sĩ thế hệ trước nói rằng:
- Dương Đình Vũ chỉ cần tung ra Chân Đế thuật thì hắn sẽ khó thoát khỏi cái chết. Ở trong Thạch Vận đạo thống chúng ta, chỉ có Dương Vũ Đình tu luyện Chân Đế thuật.
- Chân Đế thuật vừa ra, đúng là bá đạo vô địch.
Có không ít người đã từng tận mắt nhìn thấy Chân Đế thuật của Dương Đình Vũ. Chân Đế Thuật vừa tung ra, lập tức trấn áp Ngô Hữu Chính, đánh hắn phun máu, làm không ít người sinh lòng e ngại Chân Đế thuật của Dương Đình Vũ.
Bị Hắc Thiết quân bao vây, Lý Thất Dạ chỉ nhìn thoáng qua bọn họ, cười nhạt nói rằng:
- Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại muốn vào.
- Khẩu khí thật lớn...
Dương Đình Vũ nổi giận. Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác xem thường như vậy, quát lạnh:
- Hôm nay, ai dám nhục nhã Lạc phủ chúng ta, chắc chắn phải chết...
- Ăn nói thật ngông cuồng.
Những người đứng ngoài xa quan sát cũng nói thầm. Tất cả mọi người đều cảm thấy Lý Thất Dạ quá cuồng vọng.
Dương Đình Vũ còn chưa nói hết thì trường kiếm trong tay Lý Thất Dạ đã vung lên, "keng" một cái. Lý Thất Dạ chỉ tiện tay quét kiếm mà thôi, hết sức tùy ý.
- Chiến...
Hứa Anh Kiện quát lớn, thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì lập tức dừng lại.
"Phốc..."
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì một kiếm lướt qua, từng cái đầu lâu bay lên. Mấy ngàn người, mấy ngàn cái đầu của Hắc Thiết quân bay lên. Một kiếm quét qua, đầu lâu của bọn họ lập tức bị cắt xuống.
Khi bọn họ hoàn hồn thì đầu lâu đã rơi xuống tới chân, đôi mắt của bọn họ trợn lên thật to, nhìn thấy thân thể của mình phun máu, cột máu phun mạnh khỏi cần cổ gãy lìa. Trong chớp mắt, mấy ngàn cột máu phun lên, bầu trời như đổ mưa máu.
Lúc này, đầu lâu lăn trên mặt đất mới nhìn thấy thân thể của mình ngã xuống. Bọn họ muốn mở miệng hét lên, thế nhưng đã không thể hét ra tiếng được nữa rồi.
Cuối cùng, chỉ nghe tiếng thi thể ngã xuống "phanh phanh phanh", mấy ngàn thi thể ngã ngửa, cảnh tượng hết sức đẹp mắt, giống như một đóa hoa sen đang nở rộ.
Máu tươi chảy xuôi, tụ thành một dòng, tạo thành một con suối ở nơi đất trũng, chảy tới cuối nguồn. Đây chính là máu chảy thành sông.
Nhất thời, tất cả mọi người há to miệng, tất cả mọi người khiếp vía, đôi mắt trợn trừng, không dám tin nhìn một màn này. Bọn họ không tin đây là sự thật.
Vừa rồi, mấy ngàn chiến sĩ Hắc Thiết quân chuẩn bị tác chiến. Bọn họ đều trong trạng thái tốt nhất, trường thương nơi tay, muốn cho địch nhân một thương trí mạng.
Thế nhưng một kiếm của Lý Thất Dạ quét tới, mặc dù chỉ là một kiếm tùy ý, thế nhưng bọn họ còn chưa kịp phản kháng thì đâu lâu đã rơi xuống đất.
Nhất thời, tất cả mọi người chấn động, thật lâu không thể hoàn hồn. Hắc Thiết quân chính là quân đoàn cường đại nhất Thạch Vận đạo thống. Mấy ngàn Hắc Thiết binh chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, thế mà hôm nay lại bị Lý Thất Dạ một kiếm giết sạch.
Một kiếm quét tới, ngàn quân mất đầu, máu chảy thành sông. Vào lúc này, bọn họ mới chính thức nhìn thấy cái gì gọi là một kiếm đồ ngàn quân.
- Ọe...
Vào lúc này, Lâm Diệc Tuyết không nhịn nổi, "ọe" một tiếng, liên tục nôn mửa. Lúc này nàng liều mạng nôn mửa, gần như nôn luôn cả mật, nôn mửa tới mức mặt mày trắng nhợt.
Vào lúc này, hai chân Lâm Diệc Tuyết run cầm cập, hai chân mềm nhũn, muốn đứng lên cũng không đứng dậy nổi.
Thân là tu sĩ, mặc dù nàng đã từng nhìn thấy người chết, cũng đã từng giết người rồi. Thế nhưng kinh nghiệm sống của nàng chưa nhiều, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh một kiếm đồ ngàn quân. Một kiếm rơi xuống, mấy ngàn đầu người rớt xuống đất. Cảnh tượng vừa khủng bố vừa hoành tráng như vậy, lập tức hù nàng sững sờ.
- Ọe...
Nhất thời, tiếng nôn mửa vang lên liên tục. Lúc này, vô số người sợ hãi nôn mửa. Bất luận là tu sĩ đứng nhìn ngoài xa, hay là đệ tử Sơ Thạch tông đứng trên thành lũy, có rất nhiều người bị hù vỡ mật.
Thạch Vận đạo thống dù sao cũng là địa phương nhỏ, có rất nhiều tu sĩ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy, rất nhiều người cả đời chưa từng nhìn thấy cảnh tượng một kiếm đồ ngàn quân như thế này, cho nên có rất nhiều người sợ hãi cứng người.
- Ngươi quá hùng hổ dọa người rồi!
Dương Đình Vũ quát lớn:
- Lạc phủ chúng ta chưa từng sợ ai cả, bất kỳ người nào dám làm càn ở Thạch Vận đạo thống, chính là kẻ thù của Lạc phủ, chính là kẻ thù của Thạch Vận đạo thống...
- Kiếm...
Lý Thất Dạ không thèm quan tâm đến Dương Đình Vũ, chậm rãi vươn tay.
Lâm Diệc Tuyết sững sờ một lát, lập tức hoàn hồn, đưa bội kiếm của mình lên. Lý Thất Dạ không hề nhìn nhiều, chỉ tiện tay rút trường kiếm.
Lý Thất Dạ hời hợt rút trường kiếm, nói chậm:
- Trước khi ta ra tay thì ngươi vẫn còn cơ hội. Khi ta ra tay rồi thì chính là máu chảy thành sông.
- Chuẩn bị chiến đấu...
Nhìn thấy Lý Thất Dạ cầm kiếm, Hứa Anh Kiến biến sắc, quát lớn một tiếng, để Hắc Thiết quân chuẩn bị chiến đấu.
"Keng, keng, keng"
Tiếng binh khí vang lên, vào lúc này, Hắc Thiết quân không bao vây Sơ Thạch tông nữa, tất cả Hắc Thiết binh lập tức vây xung quanh Lý Thất Dạ.
Nhất thời, từng mũi thương chỉa vào Lý Thất Dạ, mỗi mũi thương đều lóe lên hàn quang, sát phạt lạnh lùng. Rất hiển nhiên, Hắc Thiết quân là đội ngũ mạnh nhất ở Thạch Vận đạo thống, hết sức dũng mãnh thiện chiến. Đội ngũ này là do chính tay Dương Đình Vũ gầy dựng.
- Sư phu, cao nhân không sao chứ?
Nhìn thấy Hắc Thiên quân từ bỏ vây thành, chớp mắt vây quanh Lý Thất Dạ, làm cho đệ tử Sơ Thạch tông lo lắng, có đệ tử nhỏ giọng hỏi Ngô Hữu Chính.
- Đừng nhúng tay, làm như vậy chỉ khiến công tử không vui.
Ngô Hữu chính lắc đầu, hắn biết có rất nhiều cao nhân không thích người khác nhúng tay vào chuyện của mình. Lúc này, trái tim của Ngô Hữu Chính đã buông lỏng, thở phào một hơi. Có Lý Thất Dạ ra tay, Sơ Thạch tông bọn họ được cứu rồi.
- Sắp khai chiến.
Nhìn thấy Hắc Thiết quân vây quanh Lý Thất Dạ, tu sĩ đứng nhìn ngoài xa hô nhỏ.
Có người nói nhỏ:
- Cái người gọi là Lý Thất Dạ này có thể đỡ nổi Hắc Thiết quân không? Hắc Thiết quân chính là quân đội số một Thạch Vận đạo thống chúng ta, đánh đâu thắng đó.
- Cho dù chống đỡ được Hắc Thiết quân thì cũng bị Dương Đình Vũ trấn sát.
Có tu sĩ thế hệ trước nói rằng:
- Dương Đình Vũ chỉ cần tung ra Chân Đế thuật thì hắn sẽ khó thoát khỏi cái chết. Ở trong Thạch Vận đạo thống chúng ta, chỉ có Dương Vũ Đình tu luyện Chân Đế thuật.
- Chân Đế thuật vừa ra, đúng là bá đạo vô địch.
Có không ít người đã từng tận mắt nhìn thấy Chân Đế thuật của Dương Đình Vũ. Chân Đế Thuật vừa tung ra, lập tức trấn áp Ngô Hữu Chính, đánh hắn phun máu, làm không ít người sinh lòng e ngại Chân Đế thuật của Dương Đình Vũ.
Bị Hắc Thiết quân bao vây, Lý Thất Dạ chỉ nhìn thoáng qua bọn họ, cười nhạt nói rằng:
- Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại muốn vào.
- Khẩu khí thật lớn...
Dương Đình Vũ nổi giận. Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác xem thường như vậy, quát lạnh:
- Hôm nay, ai dám nhục nhã Lạc phủ chúng ta, chắc chắn phải chết...
- Ăn nói thật ngông cuồng.
Những người đứng ngoài xa quan sát cũng nói thầm. Tất cả mọi người đều cảm thấy Lý Thất Dạ quá cuồng vọng.
Dương Đình Vũ còn chưa nói hết thì trường kiếm trong tay Lý Thất Dạ đã vung lên, "keng" một cái. Lý Thất Dạ chỉ tiện tay quét kiếm mà thôi, hết sức tùy ý.
- Chiến...
Hứa Anh Kiện quát lớn, thế nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì lập tức dừng lại.
"Phốc..."
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì một kiếm lướt qua, từng cái đầu lâu bay lên. Mấy ngàn người, mấy ngàn cái đầu của Hắc Thiết quân bay lên. Một kiếm quét qua, đầu lâu của bọn họ lập tức bị cắt xuống.
Khi bọn họ hoàn hồn thì đầu lâu đã rơi xuống tới chân, đôi mắt của bọn họ trợn lên thật to, nhìn thấy thân thể của mình phun máu, cột máu phun mạnh khỏi cần cổ gãy lìa. Trong chớp mắt, mấy ngàn cột máu phun lên, bầu trời như đổ mưa máu.
Lúc này, đầu lâu lăn trên mặt đất mới nhìn thấy thân thể của mình ngã xuống. Bọn họ muốn mở miệng hét lên, thế nhưng đã không thể hét ra tiếng được nữa rồi.
Cuối cùng, chỉ nghe tiếng thi thể ngã xuống "phanh phanh phanh", mấy ngàn thi thể ngã ngửa, cảnh tượng hết sức đẹp mắt, giống như một đóa hoa sen đang nở rộ.
Máu tươi chảy xuôi, tụ thành một dòng, tạo thành một con suối ở nơi đất trũng, chảy tới cuối nguồn. Đây chính là máu chảy thành sông.
Nhất thời, tất cả mọi người há to miệng, tất cả mọi người khiếp vía, đôi mắt trợn trừng, không dám tin nhìn một màn này. Bọn họ không tin đây là sự thật.
Vừa rồi, mấy ngàn chiến sĩ Hắc Thiết quân chuẩn bị tác chiến. Bọn họ đều trong trạng thái tốt nhất, trường thương nơi tay, muốn cho địch nhân một thương trí mạng.
Thế nhưng một kiếm của Lý Thất Dạ quét tới, mặc dù chỉ là một kiếm tùy ý, thế nhưng bọn họ còn chưa kịp phản kháng thì đâu lâu đã rơi xuống đất.
Nhất thời, tất cả mọi người chấn động, thật lâu không thể hoàn hồn. Hắc Thiết quân chính là quân đoàn cường đại nhất Thạch Vận đạo thống. Mấy ngàn Hắc Thiết binh chính là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, thế mà hôm nay lại bị Lý Thất Dạ một kiếm giết sạch.
Một kiếm quét tới, ngàn quân mất đầu, máu chảy thành sông. Vào lúc này, bọn họ mới chính thức nhìn thấy cái gì gọi là một kiếm đồ ngàn quân.
- Ọe...
Vào lúc này, Lâm Diệc Tuyết không nhịn nổi, "ọe" một tiếng, liên tục nôn mửa. Lúc này nàng liều mạng nôn mửa, gần như nôn luôn cả mật, nôn mửa tới mức mặt mày trắng nhợt.
Vào lúc này, hai chân Lâm Diệc Tuyết run cầm cập, hai chân mềm nhũn, muốn đứng lên cũng không đứng dậy nổi.
Thân là tu sĩ, mặc dù nàng đã từng nhìn thấy người chết, cũng đã từng giết người rồi. Thế nhưng kinh nghiệm sống của nàng chưa nhiều, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh một kiếm đồ ngàn quân. Một kiếm rơi xuống, mấy ngàn đầu người rớt xuống đất. Cảnh tượng vừa khủng bố vừa hoành tráng như vậy, lập tức hù nàng sững sờ.
- Ọe...
Nhất thời, tiếng nôn mửa vang lên liên tục. Lúc này, vô số người sợ hãi nôn mửa. Bất luận là tu sĩ đứng nhìn ngoài xa, hay là đệ tử Sơ Thạch tông đứng trên thành lũy, có rất nhiều người bị hù vỡ mật.
Thạch Vận đạo thống dù sao cũng là địa phương nhỏ, có rất nhiều tu sĩ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy, rất nhiều người cả đời chưa từng nhìn thấy cảnh tượng một kiếm đồ ngàn quân như thế này, cho nên có rất nhiều người sợ hãi cứng người.
/5110
|