Thả ta ra, các ngươi là ai tại sao lại muốn bắt ta.
Đường Lâm hiện tại cả người bị phong bế không thể động đậy, đang liên tục hét về phía hai người, một thanh niên, một lão giả.
Tiên nhân im miệng,ngoan ngoãn theo ta trở về.
Thiếu gia, xin cẩn trọng lời nói, nô tài không muốn nhắc nhở thêm nữa, còn thêm một lần đành mời thiếu gia về cho, lần này gia chủ giao cho thuộc hạ nhiệm vụ, thiếu gia chỉ ra ngoài quan sát, xin rõ ràng.
A Phúc ngán ngẩm nói lí với Đường Bạch, một bộ hết cách nhìn lấy, hiển nhiên sinh ra trong gia tộc lớn, người đều tâm cao khí ngạo khinh thường người khác, đối với Đường Lâm là vô cùng ghét bỏ, dù chỉ là nữ nhân, nhưng Đường Lâm còn sinh ra trước Đường Bạch, lại hoàn toàn sinh ra bởi một người hầu.
Ta không biết các ngươi, thả ta ra, các ngươi tìm lầm, ta không phải cái gì đại tiểu thư,ta tên Đường Lâm.
Đường Lâm nhìn lấy A Phúc nước mắt liên tục chảy xuống, kèm theo ánh mắt phẫn nộ chằm chằm lấy Đường Bạch, hiển nhiên trong trí nhớ Đường Lâm từng gặp hai người này, Đường Bạch thì có chết Đường Lâm cũng không quên nổi, còn nhớ hồi nhỏ không có ngày nào là nàng không chịu người trước mặt bắt nạt qua, chỉ bởi vì thân phận mẹ không tốt, nhưng chung quy vẫn là cùng huyết thống, vậy mà chưa bao giờ nàng được cười qua.
Ngay cả cha mình nhìn thấy bị lăng nhục, vẫn chơ mắt nhìn lấy không chút biểu cảm,còn đứng về Đường Bạch một phía, cái gì mà là tỉ tỉ nên nhường nhịn một ít, tỉ tỉ?? là hắn ức hiếp mình có được không?.
Đại tiểu thư, mời chở về, lần này gia chỉ đích thân nhận sai, muốn trả lại cho tiểu thư tất cả.
Nhận sai, haha, trả lại mẫu thân cho ta, còn về nơi địa ngục đó, ngươi liền trực tiếp giết ta đi.
A Phúc cười cười, chả phải tiểu thư không biết chúng ta sao, bây giờ nhớ lại rồi sao,
Đường Lâm im lặng, xúc động quên mất đã vô tình để lộ, Đường Lâm căm phẫn nhìn hắn, ngươi lại lừa ta thêm một lần nữa.
A Phúc thở dài một tiếng, đắc tội rồi,
Điểm nhẹ một chỉ lên mi tâm, Đường Lâm gục xuống, hiển nhiên đã bất tỉnh.
Khi tỉnh lại Đường Lâm liền xuất hiện trong căn phòng, căn phòng quen thuộc trước đây đã từng ở qua, rất lâu về trước.
Tỉ, ngươi tỉnh rồi sao.
-Ngươi, là ai, Đường Lâm tay nhấc lên, vô hình khí lãng tụ tập trên tay phóng về phía Đường Yên.
Bành... bức tường sau lưng Đường Yên xuất hiện một lỗ thủng, để Đường Yên đứng như chôn chân không dám nhúc nhích.
Đường Yên vô cùng bất ngờ, không nghĩ đến Đường Lâm tu luyện, mà ngay cả bản thân cũng không được phép tiếp xúc đến,
Hiếu kì, bất ngờ, sợ hãi tất cả đều lóe lên trong đầu, giữ bình tĩnh Đường Yên nhẹ giọng.
Ta, tên Đường Yên, là tỉ muội cùng cha khác mẹ,
Đường Lâm, cũng không có quá nhiều ác cảm với cô gái trước mặt, trong ánh mặt chỉ là đơn thuần, không hề có vẻ như sẽ hại mình, Đường Lâm lắc lắc đầu.
Ngươi suy nghĩ nhiều, ta trước giờ chưa bao giờ có cha, ta chỉ có duy nhất mẫu thân, nhưng đã chết.
Đường Yên giữ im lặng, nàng công nhận Đường Lâm hận gia tộc, căm hận cha mình, nhưng vậy thì sao, số mệnh chung quy khó có thể thay đổi, nhất là được sinh ra trong gia tộc lớn, Đường Yên biết, Đường Lâm lần này được tiếp về, mục đích cũng chỉ là quan hệ thông gia mà thôi, Đường Yên cũng biết chắc chắn sẽ có một ngày, người tiếp theo sẽ là mình, nhưng vậy thì sao, trốn sao Đường Yên căn bản không có can đảm trốn.
Tiểu Lâm, ngươi về rồi a, có chỗ nào không khỏe sao.
Bên ngoài Đường Phong chạm rãi bước đến, vẻ mặt tươi cười, nhìn góc nào cũng ra là giả làm đến.
Đường Lâm nhíu mày một bộ ghét bỏ, Đừng gọi ta như vậy, ta với ngươi cũng không phải rất quen thuộc.
Con nói gì vậy, ta là cha con, chuyện lúc trước là ta sai, bây giờ cho ta một cơ hội sửa chữa được không.
Ha ha ha.
Đường Lâm cười to, khuôn mặt vặn vẹo lên, không còn khuôn mặt xinh đẹp như mọi hôm, không còn vẻ tự tin mọi ngày, bây giờ một bộ mặt tu la đòi mạng chằm chằm lấy Đường Phong.
Cha ta, ta có cha sao, lúc ngươi đối sử với mẹ con ta như nào, ngươi còn nhớ, mẹ ta bị bỏ đói ngươi còn nhớ,ta bị ức hiếp ngươi nhớ, ta bị đuổi đi khi chỉ có 5 tuổi ngươi nhớ..., quên đi ta muôn trở về nhà, nếu ngươi cảm thấy có lỗi thì trả ta về, ta còn về Đông Hải, ở đây một phút, ta muốn nôn vạn lần.
Con nói gì vậy, đây nhưng là nhà con, từ này đây là nhà con.
Đường Phong bên trong nổi giận cực kì, bên ngoài vẫn giữ một vẻ tự trách nhìn lấy Đường Lâm, hiển nhiên đối với hắn Đường Lâm có cũng vậy, không có cũng thế, bây giờ chỉ là một món hàng gả đi mà thôi.
Thôi đi, ta không cần bố thí, Đường Lâm đã chết cách đây 18 năm trước rồi, bây giờ ta chỉ là một người giữ trẻ thôi.
Đường Lâm a, con muốn gì nói là được, giữ trẻ?? Tại sao con lại làm công việc bé nhỏ đấy.
Đường Lâm một bộ cười lạnh.
Trông trẻ có vẻ bé nhỏ, nhưng còn nhân tính, cho dù không phải con mình vẫn hết mực yêu thương, còn những công việc to lớn như ông, để làm được cần vứt bỏ nhân tính đến con ruột cũng không coi ra gì, ta không đảm đương nổi, ta đi trước, không cần tiễn.
Hỗn xược, ngươi định đi đâu, quay lại đây, người đâu.
Vài ba tên người hầu chạy lên định bắt lại Đường Lâm, nhưng tay chưa kịp chộp đến Đường Lâm.
Đường Lâm nhẹ nhàng, quay lại vung quyền, mỗi một quyền đều đủ sức làm tảng đá vỡ vụn nện lên bụng, bành...bành.. Bành..
Âm thanh vang động, vang lên tai từng người, Đường Yên còn đỡ vì chứng kiến, Đường Phong thì chực tiếp chấn kinh lấy.
Đường Lâm, vậy mà tu luyện, vậy mà luyện khí hai tầng đỉnh phong.
Đường Phong hét lớn, To gan, vậy mà dám trộm lén tu luyện công pháp bổn gia,
Đường Lâm, ngờ vực nhìn lấy Đường Phong, các ngươi nhưng cũng là tu luyện giả.
Đường Phong giật mình, không phải sao, nhìn lấy ánh mắt Đường Lâm, ánh mắt đó không là giả, vậy chính tỏ Đường Lâm thậm chí không biết Đường gia thực chất là cổ lão tu luyện gia tộc, Vậy rốt cục làm sao Đường Lâm tu luyện, là kì ngộ sao,ánh mắt Đường Phong lóe lên.
Ta không cần biết nhiều như vậy nữa,một tuần sau ngươi sẽ được gả đi cho Ninh gia,
Ngươi chết tâm đi ta dù tự sát ta cũng không có gả đi ngươi không có quyền làm vậy, ta còn tưởng ngươi thực bỏ thú tính, không ngờ ta rời đi về sau ngươi vẫn còn âm thầm tính toán.
Nhẹ không nghe vậy liền nặng tay,muốn tự sát nào có dễ vậy, Đường Phong gảy nhẹ một luồng linh lực thấm vào đầu Đường Lâm, Đường Lâm trực tiếp hôn mê.
-Cho ta canh trừng, không để bất kì ai khác vào.
--------Trên đỉnh núi----
Ta đi đâu,còn Đường Lâm, ngươi nhất định phái cửu lấy nàng. Mạn Thiên Âm một bên gấp rút nắm lấy tay Dương Thần liên tục lắc.
Đường Lâm dường như bị người trong gia tộc đưa đi a, nhìn thấy đám sương mù kia sao, bên trong hẳn là.
Nói Dương Thần chỉ chỉ về phía dưới vách núi, vách núi bên dưới bao phủ một tầng sương mù, người thường chắc chắn không nhìn thấy đáy, nhưng đối với Dương Thần hoàn toàn không đủ nhìn.
Gia tộc?? Trước giờ ta chưa từng nghe Đường Lâm nhắc đến, chả nhẽ Đường Lâm thực sự là công chúa mất tích sao.
Dương Thần nhẹ nhàng lắc đầu, không phải công chúa, giống con chim bị nuôi nhốt hơn, muốn cứu mà nói,giờ chưa phải lúc, cứu lần này lần sau sẽ lại bị bắt, muốn triệt để cứu chỉ còn cách diệt đi gia tộc này.
Vậy liền diệt a.
Mạn Thiên Âm hình như không quan tâm Dương Thần nói, vớ được câu nào ghép luôn câu đấy hiển nhiên rất lo lắng cho Mạn Thiên Âm,
Ách, không đúng, đây dù dao cũng là gia tộc nàng.
Dương Thần không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đấy, đôi mắt Dương Thần lóe lên, một hình sáng xuất hiện đối diện giữa hai người.
A, uy, đây là gì, lão công dạy ta có được không,
Dương Thần lại lắc đầu, Còn quá sớm, đây là Không Gian Kính dựng lên từ Không gian quy tắc,lên đến Tiên Vương về sau tự sẽ tìm hiểu đến.
Hai người nhìn bên trong, toàn cảnh Đường Lâm cùng Đường Phong đối thoại cũng hoàn toàn thu hết vào mắt.
Đáng Chết, đáng chết, vậy mà đối sử vậy với Đường Lâm, hắn có còn là người không.
Dương Thần không có bình luận, tràng cảnh này Dương Thần không phải chưa từng thấy, thậm chí còn thấy rất nhiều lần, đừng nói là lừa lọc, con giết cha, con tự tay diệt tộc cũng có, chỉ vì cái lợi trước mắt, nói thẳng ra là vì lòng tham, con người luôn có lòng tham không đáy.
Đường Phong là một ví dụ, mưu mổ, xảo quyệt, tham lam, kiêu ngạo, tất cả mọi thứ, gả Đường Lâm đi một phần là kết đồng minh, hai là thăm dò thực lực đối phương, Các gia tộc trò chơi nội gián này không còn xa lạ gì.
Này, Lão Công, hay ta diệt luôn Đường Gia đi.
-------Đường Gia đại điện------
A Phúc, sớm trước ngươi đi Đông Hải, tin tức bảo vật xuất thế, ngươi cảm thấy thế nào.
A Phúc có chút khom người
Bảo vật thì không chắc, nhưng trên bầu trời hôm đó, nếu như Lão tổ Đường Gia đối mặt, ta có cảm giác cũng bị diệt trong vòng một nốt nhạc.
Ngươi chắc chắn,
Vâng, trận lôi đình đó quá khủng khiếp, nếu như bảo vật mà nói, chắc chắn là một kiện vô cùng kinh khủng bảo vật.
Đường Phong, khóe miệng cười khẽ, Bảo vật vậy xuất thế, Đường Gia ta không thể đứng nhìn các gia tộc khác ăn được, ít cũng phải chia một chén canh, đi, triệu tập chúng trưởng lão, lên đường về Đông Hải.
Giờ phút này, Đông hải thành phố, từng đợt khí tức khủng bố liên tục xuất hiện, mỗi lần xuất hiện đều đưa tới một cảm giác nặng nề, nhiều người thường không nhịn được quỳ rạp xuống, không rõ nguyên nhân.
Mỗi một chỗ khác nhau, mỗi một thế lực đang không ngừng đưa linh lực ra dò sét đối phương.
Duy nhất tất cả mọi người dò sét xong thì cùng tập chung ngẩng lên một chỗ xa xa, một thanh niên đứng lẳng lặng, đôi mắt nhắm nghiền, cả người một bộ áo bào xanh, đấy không phải tất cả mọi người âm trầm kinh ngạc, kinh ngạc ở đây là, tất cả mọi người ai cũng muốn dò set thang niên, tuy nhiên linh lực chưa đến nơi đã bị đánh cho xơ xác.
Mọi người đồng loạt chấn kinh, ở đây tu vi từng người chí it cũng kim đan trung kì trở lên, cao nhất cũng nửa bước nguyên anh, vậy mà đối phương dễ dàng xóa linh lực mọi người.
Thanh niên đang nhắm nghiền mắt, trợt mở mắt ra, mọi người xung quanh không nhịn được nhẹ run một cái, đó là ánh mắt gì,
Ánh mắt thâm thúy chứa đựng tang thương không một chút ba động, phảng phất thế gian tồn tại một mình, ánh mắt chứa đựng sự cô độc khẽ nhỏ giọng.
- Lũ này, đến đây tìm chết sao?? ,
Lắc lắc đầu thanh niên lại nhắm nghiền mắt lại, hoàn toàn không để ý đến những người khác
Trong nhà Đường Hối đang ngồi chơi game, cũng ngẩng mặt lên nhìn bên trên, Đại tỉ, hình như chúng ta bị bao vây.
Ừ, ta đoán lũ người kia còn tưởng trận lôi kiếp hồi nãy là bảo vật gì xuất thế đi.
-A em gái ngươi, ta bị bắn chết rồi còn không mau ra cứu.
Đường Lâm hiện tại cả người bị phong bế không thể động đậy, đang liên tục hét về phía hai người, một thanh niên, một lão giả.
Tiên nhân im miệng,ngoan ngoãn theo ta trở về.
Thiếu gia, xin cẩn trọng lời nói, nô tài không muốn nhắc nhở thêm nữa, còn thêm một lần đành mời thiếu gia về cho, lần này gia chủ giao cho thuộc hạ nhiệm vụ, thiếu gia chỉ ra ngoài quan sát, xin rõ ràng.
A Phúc ngán ngẩm nói lí với Đường Bạch, một bộ hết cách nhìn lấy, hiển nhiên sinh ra trong gia tộc lớn, người đều tâm cao khí ngạo khinh thường người khác, đối với Đường Lâm là vô cùng ghét bỏ, dù chỉ là nữ nhân, nhưng Đường Lâm còn sinh ra trước Đường Bạch, lại hoàn toàn sinh ra bởi một người hầu.
Ta không biết các ngươi, thả ta ra, các ngươi tìm lầm, ta không phải cái gì đại tiểu thư,ta tên Đường Lâm.
Đường Lâm nhìn lấy A Phúc nước mắt liên tục chảy xuống, kèm theo ánh mắt phẫn nộ chằm chằm lấy Đường Bạch, hiển nhiên trong trí nhớ Đường Lâm từng gặp hai người này, Đường Bạch thì có chết Đường Lâm cũng không quên nổi, còn nhớ hồi nhỏ không có ngày nào là nàng không chịu người trước mặt bắt nạt qua, chỉ bởi vì thân phận mẹ không tốt, nhưng chung quy vẫn là cùng huyết thống, vậy mà chưa bao giờ nàng được cười qua.
Ngay cả cha mình nhìn thấy bị lăng nhục, vẫn chơ mắt nhìn lấy không chút biểu cảm,còn đứng về Đường Bạch một phía, cái gì mà là tỉ tỉ nên nhường nhịn một ít, tỉ tỉ?? là hắn ức hiếp mình có được không?.
Đại tiểu thư, mời chở về, lần này gia chỉ đích thân nhận sai, muốn trả lại cho tiểu thư tất cả.
Nhận sai, haha, trả lại mẫu thân cho ta, còn về nơi địa ngục đó, ngươi liền trực tiếp giết ta đi.
A Phúc cười cười, chả phải tiểu thư không biết chúng ta sao, bây giờ nhớ lại rồi sao,
Đường Lâm im lặng, xúc động quên mất đã vô tình để lộ, Đường Lâm căm phẫn nhìn hắn, ngươi lại lừa ta thêm một lần nữa.
A Phúc thở dài một tiếng, đắc tội rồi,
Điểm nhẹ một chỉ lên mi tâm, Đường Lâm gục xuống, hiển nhiên đã bất tỉnh.
Khi tỉnh lại Đường Lâm liền xuất hiện trong căn phòng, căn phòng quen thuộc trước đây đã từng ở qua, rất lâu về trước.
Tỉ, ngươi tỉnh rồi sao.
-Ngươi, là ai, Đường Lâm tay nhấc lên, vô hình khí lãng tụ tập trên tay phóng về phía Đường Yên.
Bành... bức tường sau lưng Đường Yên xuất hiện một lỗ thủng, để Đường Yên đứng như chôn chân không dám nhúc nhích.
Đường Yên vô cùng bất ngờ, không nghĩ đến Đường Lâm tu luyện, mà ngay cả bản thân cũng không được phép tiếp xúc đến,
Hiếu kì, bất ngờ, sợ hãi tất cả đều lóe lên trong đầu, giữ bình tĩnh Đường Yên nhẹ giọng.
Ta, tên Đường Yên, là tỉ muội cùng cha khác mẹ,
Đường Lâm, cũng không có quá nhiều ác cảm với cô gái trước mặt, trong ánh mặt chỉ là đơn thuần, không hề có vẻ như sẽ hại mình, Đường Lâm lắc lắc đầu.
Ngươi suy nghĩ nhiều, ta trước giờ chưa bao giờ có cha, ta chỉ có duy nhất mẫu thân, nhưng đã chết.
Đường Yên giữ im lặng, nàng công nhận Đường Lâm hận gia tộc, căm hận cha mình, nhưng vậy thì sao, số mệnh chung quy khó có thể thay đổi, nhất là được sinh ra trong gia tộc lớn, Đường Yên biết, Đường Lâm lần này được tiếp về, mục đích cũng chỉ là quan hệ thông gia mà thôi, Đường Yên cũng biết chắc chắn sẽ có một ngày, người tiếp theo sẽ là mình, nhưng vậy thì sao, trốn sao Đường Yên căn bản không có can đảm trốn.
Tiểu Lâm, ngươi về rồi a, có chỗ nào không khỏe sao.
Bên ngoài Đường Phong chạm rãi bước đến, vẻ mặt tươi cười, nhìn góc nào cũng ra là giả làm đến.
Đường Lâm nhíu mày một bộ ghét bỏ, Đừng gọi ta như vậy, ta với ngươi cũng không phải rất quen thuộc.
Con nói gì vậy, ta là cha con, chuyện lúc trước là ta sai, bây giờ cho ta một cơ hội sửa chữa được không.
Ha ha ha.
Đường Lâm cười to, khuôn mặt vặn vẹo lên, không còn khuôn mặt xinh đẹp như mọi hôm, không còn vẻ tự tin mọi ngày, bây giờ một bộ mặt tu la đòi mạng chằm chằm lấy Đường Phong.
Cha ta, ta có cha sao, lúc ngươi đối sử với mẹ con ta như nào, ngươi còn nhớ, mẹ ta bị bỏ đói ngươi còn nhớ,ta bị ức hiếp ngươi nhớ, ta bị đuổi đi khi chỉ có 5 tuổi ngươi nhớ..., quên đi ta muôn trở về nhà, nếu ngươi cảm thấy có lỗi thì trả ta về, ta còn về Đông Hải, ở đây một phút, ta muốn nôn vạn lần.
Con nói gì vậy, đây nhưng là nhà con, từ này đây là nhà con.
Đường Phong bên trong nổi giận cực kì, bên ngoài vẫn giữ một vẻ tự trách nhìn lấy Đường Lâm, hiển nhiên đối với hắn Đường Lâm có cũng vậy, không có cũng thế, bây giờ chỉ là một món hàng gả đi mà thôi.
Thôi đi, ta không cần bố thí, Đường Lâm đã chết cách đây 18 năm trước rồi, bây giờ ta chỉ là một người giữ trẻ thôi.
Đường Lâm a, con muốn gì nói là được, giữ trẻ?? Tại sao con lại làm công việc bé nhỏ đấy.
Đường Lâm một bộ cười lạnh.
Trông trẻ có vẻ bé nhỏ, nhưng còn nhân tính, cho dù không phải con mình vẫn hết mực yêu thương, còn những công việc to lớn như ông, để làm được cần vứt bỏ nhân tính đến con ruột cũng không coi ra gì, ta không đảm đương nổi, ta đi trước, không cần tiễn.
Hỗn xược, ngươi định đi đâu, quay lại đây, người đâu.
Vài ba tên người hầu chạy lên định bắt lại Đường Lâm, nhưng tay chưa kịp chộp đến Đường Lâm.
Đường Lâm nhẹ nhàng, quay lại vung quyền, mỗi một quyền đều đủ sức làm tảng đá vỡ vụn nện lên bụng, bành...bành.. Bành..
Âm thanh vang động, vang lên tai từng người, Đường Yên còn đỡ vì chứng kiến, Đường Phong thì chực tiếp chấn kinh lấy.
Đường Lâm, vậy mà tu luyện, vậy mà luyện khí hai tầng đỉnh phong.
Đường Phong hét lớn, To gan, vậy mà dám trộm lén tu luyện công pháp bổn gia,
Đường Lâm, ngờ vực nhìn lấy Đường Phong, các ngươi nhưng cũng là tu luyện giả.
Đường Phong giật mình, không phải sao, nhìn lấy ánh mắt Đường Lâm, ánh mắt đó không là giả, vậy chính tỏ Đường Lâm thậm chí không biết Đường gia thực chất là cổ lão tu luyện gia tộc, Vậy rốt cục làm sao Đường Lâm tu luyện, là kì ngộ sao,ánh mắt Đường Phong lóe lên.
Ta không cần biết nhiều như vậy nữa,một tuần sau ngươi sẽ được gả đi cho Ninh gia,
Ngươi chết tâm đi ta dù tự sát ta cũng không có gả đi ngươi không có quyền làm vậy, ta còn tưởng ngươi thực bỏ thú tính, không ngờ ta rời đi về sau ngươi vẫn còn âm thầm tính toán.
Nhẹ không nghe vậy liền nặng tay,muốn tự sát nào có dễ vậy, Đường Phong gảy nhẹ một luồng linh lực thấm vào đầu Đường Lâm, Đường Lâm trực tiếp hôn mê.
-Cho ta canh trừng, không để bất kì ai khác vào.
--------Trên đỉnh núi----
Ta đi đâu,còn Đường Lâm, ngươi nhất định phái cửu lấy nàng. Mạn Thiên Âm một bên gấp rút nắm lấy tay Dương Thần liên tục lắc.
Đường Lâm dường như bị người trong gia tộc đưa đi a, nhìn thấy đám sương mù kia sao, bên trong hẳn là.
Nói Dương Thần chỉ chỉ về phía dưới vách núi, vách núi bên dưới bao phủ một tầng sương mù, người thường chắc chắn không nhìn thấy đáy, nhưng đối với Dương Thần hoàn toàn không đủ nhìn.
Gia tộc?? Trước giờ ta chưa từng nghe Đường Lâm nhắc đến, chả nhẽ Đường Lâm thực sự là công chúa mất tích sao.
Dương Thần nhẹ nhàng lắc đầu, không phải công chúa, giống con chim bị nuôi nhốt hơn, muốn cứu mà nói,giờ chưa phải lúc, cứu lần này lần sau sẽ lại bị bắt, muốn triệt để cứu chỉ còn cách diệt đi gia tộc này.
Vậy liền diệt a.
Mạn Thiên Âm hình như không quan tâm Dương Thần nói, vớ được câu nào ghép luôn câu đấy hiển nhiên rất lo lắng cho Mạn Thiên Âm,
Ách, không đúng, đây dù dao cũng là gia tộc nàng.
Dương Thần không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đấy, đôi mắt Dương Thần lóe lên, một hình sáng xuất hiện đối diện giữa hai người.
A, uy, đây là gì, lão công dạy ta có được không,
Dương Thần lại lắc đầu, Còn quá sớm, đây là Không Gian Kính dựng lên từ Không gian quy tắc,lên đến Tiên Vương về sau tự sẽ tìm hiểu đến.
Hai người nhìn bên trong, toàn cảnh Đường Lâm cùng Đường Phong đối thoại cũng hoàn toàn thu hết vào mắt.
Đáng Chết, đáng chết, vậy mà đối sử vậy với Đường Lâm, hắn có còn là người không.
Dương Thần không có bình luận, tràng cảnh này Dương Thần không phải chưa từng thấy, thậm chí còn thấy rất nhiều lần, đừng nói là lừa lọc, con giết cha, con tự tay diệt tộc cũng có, chỉ vì cái lợi trước mắt, nói thẳng ra là vì lòng tham, con người luôn có lòng tham không đáy.
Đường Phong là một ví dụ, mưu mổ, xảo quyệt, tham lam, kiêu ngạo, tất cả mọi thứ, gả Đường Lâm đi một phần là kết đồng minh, hai là thăm dò thực lực đối phương, Các gia tộc trò chơi nội gián này không còn xa lạ gì.
Này, Lão Công, hay ta diệt luôn Đường Gia đi.
-------Đường Gia đại điện------
A Phúc, sớm trước ngươi đi Đông Hải, tin tức bảo vật xuất thế, ngươi cảm thấy thế nào.
A Phúc có chút khom người
Bảo vật thì không chắc, nhưng trên bầu trời hôm đó, nếu như Lão tổ Đường Gia đối mặt, ta có cảm giác cũng bị diệt trong vòng một nốt nhạc.
Ngươi chắc chắn,
Vâng, trận lôi đình đó quá khủng khiếp, nếu như bảo vật mà nói, chắc chắn là một kiện vô cùng kinh khủng bảo vật.
Đường Phong, khóe miệng cười khẽ, Bảo vật vậy xuất thế, Đường Gia ta không thể đứng nhìn các gia tộc khác ăn được, ít cũng phải chia một chén canh, đi, triệu tập chúng trưởng lão, lên đường về Đông Hải.
Giờ phút này, Đông hải thành phố, từng đợt khí tức khủng bố liên tục xuất hiện, mỗi lần xuất hiện đều đưa tới một cảm giác nặng nề, nhiều người thường không nhịn được quỳ rạp xuống, không rõ nguyên nhân.
Mỗi một chỗ khác nhau, mỗi một thế lực đang không ngừng đưa linh lực ra dò sét đối phương.
Duy nhất tất cả mọi người dò sét xong thì cùng tập chung ngẩng lên một chỗ xa xa, một thanh niên đứng lẳng lặng, đôi mắt nhắm nghiền, cả người một bộ áo bào xanh, đấy không phải tất cả mọi người âm trầm kinh ngạc, kinh ngạc ở đây là, tất cả mọi người ai cũng muốn dò set thang niên, tuy nhiên linh lực chưa đến nơi đã bị đánh cho xơ xác.
Mọi người đồng loạt chấn kinh, ở đây tu vi từng người chí it cũng kim đan trung kì trở lên, cao nhất cũng nửa bước nguyên anh, vậy mà đối phương dễ dàng xóa linh lực mọi người.
Thanh niên đang nhắm nghiền mắt, trợt mở mắt ra, mọi người xung quanh không nhịn được nhẹ run một cái, đó là ánh mắt gì,
Ánh mắt thâm thúy chứa đựng tang thương không một chút ba động, phảng phất thế gian tồn tại một mình, ánh mắt chứa đựng sự cô độc khẽ nhỏ giọng.
- Lũ này, đến đây tìm chết sao?? ,
Lắc lắc đầu thanh niên lại nhắm nghiền mắt lại, hoàn toàn không để ý đến những người khác
Trong nhà Đường Hối đang ngồi chơi game, cũng ngẩng mặt lên nhìn bên trên, Đại tỉ, hình như chúng ta bị bao vây.
Ừ, ta đoán lũ người kia còn tưởng trận lôi kiếp hồi nãy là bảo vật gì xuất thế đi.
-A em gái ngươi, ta bị bắn chết rồi còn không mau ra cứu.
/51
|