Vô Danh Ma nói:
- Nói ra xem!
Diêu Ngọc Nga ra vẻ khổ sở đáng thương nói:
- Trong hang này lạnh quá, ngươi có thể cho ta một cái chăn không?
Vô Danh Ma suy nghĩ một thoáng, gật đầu nói:
- Được, sáng mai ta sẽ sai người vào thành cạnh đây mua một cái.
Vũ Duy Ninh nói:
- Nếu mua nên mua hai cái, ta cũng cần nữa.
Vô Danh Ma trừng mắt nói:
- Ngươi à? Ngươi thì đừng hòng!
Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga nhìn nhau cười, im lặng nghe tới khi tiếng chân của Vô Danh Ma ra tới chỗ chiếc thang treo.
Diêu Ngọc Nga lúc ấy mới hạ giọng cười nói:
- Bà ta thích được ca ngợi, sao ngươi không ca ngợi bà ta vài câu?
Vũ Duy Ninh nói:
- Bà ta nói đàn ông trong thiên hạ chẳng ai tốt, ta nghe phát tức.
Diêu Ngọc Nga nói:
- Nhưng nam nhân trên đời chẳng phải ai cũng tốt.
Vũ Duy Ninh nói:
- Cái đó đương nhiên, người ta thì có kẻ xấu người tốt, nhưng bà ta hẹp hòi cực đoan, chỉ vì không kết hợp được với Du minh chủ lại nói là đàn ông ai cũng xấu.
Diêu Ngọc Nga nói:
- Ngươi chỉ cần tự thấy mình không xấu là được rồi.
Vũ Duy Ninh ngước mắt chăm chú nhìn nàng nói:
- CÔ không tin những lời bậy bạ của bà ta chứ?
Diêu Ngọc Nga cười nụ nói:
- Dĩ nhiên là ta không tin, có điều nếu quả có một ngày thấy bà ta đoán trúng ta cũng chẳng lạ, bởi ngươi vốn chẳng thiếu ta cái gì...
Vũ Duy Ninh nói:
- chẳng thà ta bỏ Du cô nương, chứ không bao giờ bỏ cô, cô cứ yên tâm đi!
Diêu Ngọc Nga thở dài buồn bã nói:
- Ta biết rằng ngươi không thể bội bạc với Du cô nương, nàng rất yêu ngươi, mà lại qu en ngươi trước...
Vũ Duy Ninh cũng tự biết mình không thể quay lưng lại với tình cảm của Du Băng Viên, vì vậy cảm thấy khó xử đôi bề, trong lòng Vô cùng bối rối, than rằng:
- Được rồi, chúng ta tạm thời không nói chuyện ấy nữa. Ta nghĩ... ta nghĩ...
Diêu Ngọc Nga hỏi:
- Ngươi nghĩ gì?
Vũ Duy Ninh nói:
- Chúng ta nghĩ tới một chuyện gì đó làm cho đỡ buồn vậy. CÔ nói là rất thích luyện võ, vậy ta dạy trước cho cô công phu nhập môn nên chăng?
Diêu Ngọc Nga mừng rỡ nói:
- Hay lắm! Ngươi muốn dạy ta công phu gì?
Vũ Duy Ninh hỏi lại:
- Hôm trước Vô Danh Ma dường như có nói muốn dạy cho cô một nội công tâm pháp gì đó, bà ta đã dạy chưa?
Diêu Ngọc Nga gật đầu nói:
- Dạy rồi. Bà ta dạy một cách hít thở, ta đây tập được vài ngày, biết rằng rất hay, nhưng mà... ta có thể tiếp tục luyện tập nội công tâm pháp mà bà ta dạy không?
Vũ Duy Ninh nói:
- Có thể chứ. Nội công tâm pháp của các môn phái trong thiên hạ tuy có chỗ không giống nhau, nhưng tóm lại là đại đồng tiểu dị. Có điều theo ta thấy thì võ công vốn không chia ra chính hay tà, chỉ quan trọng ở chỗ hành sự ra sao, dùng vào việc chính thì là chính, dùng vào việc ta thì là tà thôi.
Diêu Ngọc Nga hớn hở nói:
- Vậy thì ta tiếp tục luyện tập nội công tâm pháp mà bà ta dạy vậy, còn bây giờ ngươi muốn dạy ta công phu gì?
Vũ Duy Ninh nói:
- Ta dạy trước cho cô công phu quyền chưởng, về sau có rảnh sẽ dạy cô kiếm pháp.
Diêu Ngọc Nga lập tức đứng dậy nói:
- Được rồi, ngươi dạy đi!
Lúc ấy Vũ Duy Ninh bèn từ từ đánh ra một đường quyền, sau đó dạy cho nàng luyện tập từng động tác một, sau khi nàng đã thuộc lòng rồi mới bắt đầu giảng giải về tác dụng của từng chiêu thức và cách thức phát lực ra sao...
Diêu Ngọc Nga quả là một cô gái cực kỳ thông minh, chỉ trong thời gian không hết một ngày đã nắm vững một đường quyền đánh ra đã có vẻ có căn bản rồi.
Buổi chiều hôm ấy hai người lại rón rén bắt đầu việc đào hầm.
Việc đào hầm tiến hành một cách khá thuận lợi. Đêm ấy đã đào sâu thêm một thước, hai người mới đi ngủ.
Hai người ngủ một mạch đến khi có người đưa cơm tới mới tỉnh dậy. ăn sáng xong, Vũ Duy Ninh lại bắt đầu truyền thụ công phu quyền chưởng cho Diêu Ngọc Nga.
Cả ngay hôm ấy không thấy Vô Danh Ma tới, mãi đến chiều tối mới thấy lão ma đầu lo việc đưa cơm bước vào, một tay xách cơm, một tay ôm cái chăn bông.
ĐÓ là một cái chăn mới tinh. Diêu Ngọc Nga mười phần thích thú, nhìn lão ma đầu không rõ họ tên kia cười nói:
- ô, nhờ ngươi nói giùm lại là ta rất cảm ơn bang chủ của các ngươi.
Lão ma đầu ấy gật đầu cười nói:
- CÔ cũng phải cám ơn ta mới đúng, cái chăn này là ta đi mua đấy.
Diêu Ngọc Nga nói:
- Vậy thì ta cám ơn ngươi nhé.
Lão ma đầu ấy nói:
- cô muốn có cái chăn bông này là để đỡ rét thật à?
Diêu Ngọc Nga làm ra vẻ sửng sốt nói:
- Nếu không thì ngươi bảo ta dùng để làm gì?
Lão ma đầu ấy nói:
- Ta thấy động thất này rất là nóng bức...
Diêu Ngọc Nga nói:
- Nhưng đến nửa đêm thì lạnh lắm, vả lại... ta muốn có cái chăn này cũng để làm một việc khác nữa...
Lão ma đầu ấy trố mắt cười hỏi:
- Làm việc gì vậy?
Diêu Ngọc Nga nói:
- Để che chở cho ta.
Lão ma đầu ấy "hiểu ý" liếc Vũ Duy Ninh một cái cười khẽ nói:
- CÔ nói đấy, là y không đứng đắn phải không?
Diêu Ngọc Nga lắc đầu nói:
- Không, là ta muốn nói tới những con bọ.
Lão ma đầu ấy ạ lên một tiếng, nhún vai tỏ ý chán phèo, bỏ đi.
Ngày lại ngày trôi qua, Vô Danh Ma vẫn cứ mỗi hôm vào hang xem xét một lần.
Nhưng vì bà ta nhìn từ xa chứ không nhìn gần, nên không phát hiện ra nền hang cứ cao dần lên. Lần nào bà ta cũng chỉ nhìn quanh bốn vách hang, không thấy có chỗ nào nứt nẻ rơi đất cát ra, nên cho rằng Vũ Duy Ninh chưa tính chuyện đào xoi vách hang để trốn, chứ không ngờ rằng phía dưới tấm chăn bông đã có một đường hầm rất dài.
Đến nửa đêm ngày thứ bảy, Vũ Duy Ninh từ đường hầm trở ra, trên mặt hiện vẻ Vô cùng khích động, nhìn Diêu Ngọc Nga nói khẽ:
- Xong rồi, bây giờ chỉ cần dùng lực đánh một chưởng là có thể thông đường ra tới phía ngoài.
Diêu Ngọc Nga mừng rỡ nói:
- Vậy thì ngươi trốn mau đi!
Vũ Duy Ninh vỗ khẽ lên vai nàng nói:
- Đừng nói bậy, cứ theo như đã định mà làm thôi.
Nói tới đó, chàng cúi người xuống cái đám cỏ khô rút ra một cọng cỏ rỗng lòng ngậm vào mồm thổi thổi rồi đưa Diêu Ngọc Nga nói:
- cô Cầm lấy, có lúc cô sẽ phải dùng nó mà thở đấy.
Diêu Ngọc Nga cầm lấy cọng cỏ xong, chàng lập tức bước tới một chỗ vách đá, lấy Tang Môn đinh khoét khoét trên mặt đất.
Kế hoạch của chàng là chỉ cần đem Diêu Ngọc Nga giấu ở một cái hầm sâu khoảng một thước., Chàng sẽ theo đường hầm trốn đi, bất kể là tình hình bên ngoài ra sao, chỉ cần không bị kẻ địch bắt lại, lúc ấy chàng sẽ ẩn núp đâu đó chung quanh, chờ khi kẻ địch ra khỏi nơi đây chàng sẽ quay lại đưa Diêu Ngọc Nga ra.
Bởi vì lúc kẻ địch phát hiện ra chàng đã trốn đi, lại không tìm thấy Diêu Ngọc Nga trong hang đá, nhất định sẽ cho rằng nàng cũng đã trốn thoát. Như vậy nhất định họ sẽ bỏ hang đá này, cứ chờ lúc họ đi khỏi, chàng sẽ rón rén trở lại ung dung đưa nàng đi...
ĐÓ là một kế sách đào tẩu Vô cùng khôn ngoan, nhưng khi chàng bắt đầu đào khoét, thì lại phát sinh ra một chuyện bất ngờ.
Chàng nghe thấy tiếng bước chân của một người từ ngoài hang đi vào.
Bọn họ nhốt trong hang đá này tính ra đã nửa tháng, chưa bao giờ thấy Vô Danh Ma tới xem xét lúc nửa đêm... Ai tới vậy?
Vũ Duy Ninh trong lòng kinh nghi, lập tức lấy tay ra hiệu cho Diêu Ngọc Nga thu thập mọi Tang Môn đinh, rón rén trở lại tấm đệm cỏ của mình năm xuống giả như đang ngủ.
Diêu Ngọc Nga cũng vội vàng trở về chỗ ngủ, tung cái chăn bông ra trùm lên người, che luôn cửa đường hầm dưới chân vách. Trong khoảnh khắc, một cái bóng đen xuất hiện ở chỗ đường hang ra vào động thất giam giữ họ.
Không phải ai khác, mà chính là Vô Danh Ma.
Bà ta lặng lẽ đứng trước cửa hang đá một lúc, chợt cất tiếng cười nói:
- Hai người các ngươi đang ngủ thật đấy à?
Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga cùng làm ra vẻ giật mình thức dậy. Vũ Duy Ninh ngồi lên hỏi:
- Ngươi nói gì?
Vô Danh Ma cười nhạt nói:
- Ta hỏi ngươi mới rồi có phải là ngủ thật không?
Vũ Duy Ninh dụi dụi mắt nói:
- Nửa đêm nửa hôm, không ngủ thì làm gì?
Vô Danh Ma nói:
- Ngươi nói thế, là mới rồi ngươi đang ngủ thật chứ gì?
Vũ Duy Ninh nói:
- Phải rồi, có gì không đúng?
Vô Danh Ma nhìn nhìn mấy sợi dây treo màn trên vách động đang bay bay, cười khẽ nói:
- Cái này thật lạ lùng, động thất không có gió, dây màn không có gió mà tự bay.
Vũ Duy Ninh trong lòng hồi hộp, lập tức làm ra vẻ bực dọc nói:
- Còn có cái lạ hơn, là bọn ta ngủ hay không có liên can gì đến ngươi?
Vô Danh Ma cười bí hiểm nói:
- Giả như bọn ngươi đang nói chuyện yêu đương tình ái, thì dĩ nhiên không liên can tới ta. Nhưng nếu bọn ngươi đang ngấm ngầm tính chuyện chạy trốn thì có liên quan tới ta đấy.
Vũ Duy Ninh đột nhiên cười hô hô nói:
- Hay thật đấy! Ngươi sợ bọn ta khoét đất trốn ra à?
Vô Danh Ma nói:
- Ngươi nghĩ ra được chuyện ấy, tức là ngươi có tính toán rồi.
Vũ Duy Ninh lập tức đứng dậy cười nói:
- Phải! Dưới đệm cỏ này có một đường hầm ta đào đấy, ngươi tới mà xem.
Vô Danh Ma chỉ vào Diêu Ngọc Nga cười nhạt một tiếng nói:
- Ta nghĩ nếu có đường hầm thì nhất định sẽ ở cạnh người cô ta.
vũ Duy Ninh tim đập thình thịch, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh cười nói:
- Đúng lắm! Đúng lắm! Ngươi rất sáng suốt, xem ra công sức của ta bỏ đi ráo cả rồi.
Vô Danh Ma nhìn chằm chằm vào Diêu Ngọc Nga lạnh lùng nói:
- Con nha đầu, ngươi đứng lên xem!
Diêu Ngọc Nga chống chống tay trở dậy, hoảng sợ hỏi:
- Để làm gì?
Vô Danh Ma nói:
- Ta muốn xem cái hốc kia thế nào?
Diêu Ngọc Nga tim cũng đập thình thịch, nhưng nàng cũng lanh trí, chợt cười khẽ nói:
- Ngươi cho rằng ở đây đúng là có đường hầm à?
Vô Danh Ma nói:
- Có hay không, ngươi cứ kéo cái chăn ra thì rõ ngay!
Diêu Ngọc Nga cười nói:
- Đúng đấy, nhưng ta không kéo ra đâu!
Vô Danh Ma cười nhạt nói:
- Ngươi không kéo ra thì giấu diềm được à?
Diêu Ngọc Nga nói:
- Không phải thế, ý ta là nếu ngươi muốn kéo ra thì cứ tới mà kéo ra thôi.
Vô Danh Ma thoáng sững sờ, nhất thời không biết nên làm sao. Vì bà ta không biết chắc chỗ cái hốc ấy có đường hầm không, mà hiện Diêu Ngọc Nga lại kiên trì bắt bà ta tự tới kéo cái chăn ra, biết đâu là muốn tìm chuyện để chế nhạo. Nếu bà ta tự tới kéo cái chăn ra mà quả thấy có đường hầm, thì dĩ nhiên là quá tốt, còn nếu như không có, thì mới thật là khó coi.
Vũ Duy Ninh thấy Diêu Ngọc Nga đi một nước cờ tâm lý rất khôn ngoan, trong lòng nức nở khen thầm, lập tức cười nói:
- Tới đi! Tới kéo cái chăn ra đi, nếu không lát nữa bọn ta theo đường hầm trốn luôn đấy Vô Danh Ma thẹn quá hóa giận, cười nhạt một tiếng nói:
- Kéo thì kéo, bất kẻ có đường hầm hay không, nhìn qua vẫn cứ hay!
Nói xong cất chân bước tới.
Vũ Duy Ninh không ngờ bà ta quả có "can đảm" tới kéo cái chăn ra, lúc ấy hoảng sợ toát cả mồ hôi, lập tức lặng lẽ mò lại mấy ngọn Tang Môn đinh dùng để đào hầm, đồng thời bước qua một bên tránh chỗ đối diện với Diêu Ngọc Nga, chuẩn bị xuất thủ đánh lén, liều mạng một phen.
Vô Danh Ma tựa hồ không hay biết gì việc chàng đã đi tới đường cùng lộ mặt ra, bà ta bước tới chỗ cái hốc thì khom người xuống đưa tay ra...
Đúng vào lúc ấy, khi Vũ Duy Ninh đang chuẩn bị phóng Tang Môn đinh ra, chợt từ đường hang vọng tới tiếng gọi gấp rút của Độc Nương Tử Hắc Minh Châu:
- Bang chủ! Bang chủ!
Vô Danh Ma giật mình, bất giác rụt tay lại quay đầu hỏi:
- Hắc hộ pháp, chuyện gì vậy?
Độc Nương Tử chạy mau vào nói:
- Thiết Giáp Quy Ô Quý về tới rồi!
Vô Danh Ma ngạc nhiên nói:
- ồ, sao y trở về nhanh thế?
Độc Nương Tử nói:
- Y đang chờ gặp bang chủ để bẩm báo mọi chuyện.
Vô Danh Ma nghe xong ờ một tiếng, đứng phắt dậy cùng Độc Nương Tử đi ra.
Vũ Duy Ninh trút được gánh nặng, trong lòng thở phào ra một cái, trước nay chưa bao giờ chàng hồi hộp đến như thế.
Diêu Ngọc Nga cũng thở hắt ra, nói nhỏ:
- Nguy thật, chỉ một tí nữa thì công sức vứt đi hết.
Vũ Duy Ninh nói:
- Chứ sao nữa, may mà có gã Thiết Giáp Quy Ô Quý kia trở về...
Diêu Ngọc Nga nói:
- Thiết Giáp Quy Ô Quý là ai vậy?
Vũ Duy Ninh nói:
- Y là một trong bảy mươi hai lão ma, chắc là vâng lệnh tới Đồng Tâm Minh đề xuất chuyện trao đổi tù nhân với Du minh chủ.
Diêu Ngọc Nga gật gật đầu nói:
- Đúng, chắc chắn là thế...
Vũ Duy Ninh nói:
- Ta nghĩ chỗ này rất xa Đồng Tâm Minh. Nếu Du minh chủ đồng ý trao đổi...
Diêu Ngọc Nga ngắt lời nói:
- Không phải, chỗ này cách Đồng Tâm Minh không xa lắm, nếu không làm sao Thiết Giáp Quy Ô Quý về mau như thế được?
Vũ Duy Ninh cười khẽ nói:
- Chuyện này thì cô đoán sai rồi, gã Thiết Giáp Quy Ô Quý kia không phải là đi từ đây tới Đồng Tâm Minh, mà là đi từ núi Vương ốc.
Diêu Ngọc Nga chợt nghĩ ra nói:
- Té ra là hễ, nhưng từ hôm ngươi bị bắt ở núi Vương ốc đã ba chục ngày rồi, sao Vô Danh Ma vẫn nói là Thiết Giáp Quy Ô Quý trở về nhanh?
Vũ Duy Ninh nói:
- Vô Danh Ma từng nói với bọn ta là có thể phải chờ ở đây bốn chục ngày, mà đến nay mới có mười lăm ngày, Thiết Giáp Quy Ô Quý đã về tới, chắc đó chính là điều bà ta thắc mắc.
Diêu Ngọc Nga ờ một tiếng, hỏi:
- Ngươi nghĩ xem sao Thiết Giáp Quy Ô Quý về nhanh thế?
Vũ Duy Ninh lắc đầu nói:
- Ai biết được, có điều có thể y gặp bọn Du minh chủ trên đường đi...
- Nói ra xem!
Diêu Ngọc Nga ra vẻ khổ sở đáng thương nói:
- Trong hang này lạnh quá, ngươi có thể cho ta một cái chăn không?
Vô Danh Ma suy nghĩ một thoáng, gật đầu nói:
- Được, sáng mai ta sẽ sai người vào thành cạnh đây mua một cái.
Vũ Duy Ninh nói:
- Nếu mua nên mua hai cái, ta cũng cần nữa.
Vô Danh Ma trừng mắt nói:
- Ngươi à? Ngươi thì đừng hòng!
Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.
Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga nhìn nhau cười, im lặng nghe tới khi tiếng chân của Vô Danh Ma ra tới chỗ chiếc thang treo.
Diêu Ngọc Nga lúc ấy mới hạ giọng cười nói:
- Bà ta thích được ca ngợi, sao ngươi không ca ngợi bà ta vài câu?
Vũ Duy Ninh nói:
- Bà ta nói đàn ông trong thiên hạ chẳng ai tốt, ta nghe phát tức.
Diêu Ngọc Nga nói:
- Nhưng nam nhân trên đời chẳng phải ai cũng tốt.
Vũ Duy Ninh nói:
- Cái đó đương nhiên, người ta thì có kẻ xấu người tốt, nhưng bà ta hẹp hòi cực đoan, chỉ vì không kết hợp được với Du minh chủ lại nói là đàn ông ai cũng xấu.
Diêu Ngọc Nga nói:
- Ngươi chỉ cần tự thấy mình không xấu là được rồi.
Vũ Duy Ninh ngước mắt chăm chú nhìn nàng nói:
- CÔ không tin những lời bậy bạ của bà ta chứ?
Diêu Ngọc Nga cười nụ nói:
- Dĩ nhiên là ta không tin, có điều nếu quả có một ngày thấy bà ta đoán trúng ta cũng chẳng lạ, bởi ngươi vốn chẳng thiếu ta cái gì...
Vũ Duy Ninh nói:
- chẳng thà ta bỏ Du cô nương, chứ không bao giờ bỏ cô, cô cứ yên tâm đi!
Diêu Ngọc Nga thở dài buồn bã nói:
- Ta biết rằng ngươi không thể bội bạc với Du cô nương, nàng rất yêu ngươi, mà lại qu en ngươi trước...
Vũ Duy Ninh cũng tự biết mình không thể quay lưng lại với tình cảm của Du Băng Viên, vì vậy cảm thấy khó xử đôi bề, trong lòng Vô cùng bối rối, than rằng:
- Được rồi, chúng ta tạm thời không nói chuyện ấy nữa. Ta nghĩ... ta nghĩ...
Diêu Ngọc Nga hỏi:
- Ngươi nghĩ gì?
Vũ Duy Ninh nói:
- Chúng ta nghĩ tới một chuyện gì đó làm cho đỡ buồn vậy. CÔ nói là rất thích luyện võ, vậy ta dạy trước cho cô công phu nhập môn nên chăng?
Diêu Ngọc Nga mừng rỡ nói:
- Hay lắm! Ngươi muốn dạy ta công phu gì?
Vũ Duy Ninh hỏi lại:
- Hôm trước Vô Danh Ma dường như có nói muốn dạy cho cô một nội công tâm pháp gì đó, bà ta đã dạy chưa?
Diêu Ngọc Nga gật đầu nói:
- Dạy rồi. Bà ta dạy một cách hít thở, ta đây tập được vài ngày, biết rằng rất hay, nhưng mà... ta có thể tiếp tục luyện tập nội công tâm pháp mà bà ta dạy không?
Vũ Duy Ninh nói:
- Có thể chứ. Nội công tâm pháp của các môn phái trong thiên hạ tuy có chỗ không giống nhau, nhưng tóm lại là đại đồng tiểu dị. Có điều theo ta thấy thì võ công vốn không chia ra chính hay tà, chỉ quan trọng ở chỗ hành sự ra sao, dùng vào việc chính thì là chính, dùng vào việc ta thì là tà thôi.
Diêu Ngọc Nga hớn hở nói:
- Vậy thì ta tiếp tục luyện tập nội công tâm pháp mà bà ta dạy vậy, còn bây giờ ngươi muốn dạy ta công phu gì?
Vũ Duy Ninh nói:
- Ta dạy trước cho cô công phu quyền chưởng, về sau có rảnh sẽ dạy cô kiếm pháp.
Diêu Ngọc Nga lập tức đứng dậy nói:
- Được rồi, ngươi dạy đi!
Lúc ấy Vũ Duy Ninh bèn từ từ đánh ra một đường quyền, sau đó dạy cho nàng luyện tập từng động tác một, sau khi nàng đã thuộc lòng rồi mới bắt đầu giảng giải về tác dụng của từng chiêu thức và cách thức phát lực ra sao...
Diêu Ngọc Nga quả là một cô gái cực kỳ thông minh, chỉ trong thời gian không hết một ngày đã nắm vững một đường quyền đánh ra đã có vẻ có căn bản rồi.
Buổi chiều hôm ấy hai người lại rón rén bắt đầu việc đào hầm.
Việc đào hầm tiến hành một cách khá thuận lợi. Đêm ấy đã đào sâu thêm một thước, hai người mới đi ngủ.
Hai người ngủ một mạch đến khi có người đưa cơm tới mới tỉnh dậy. ăn sáng xong, Vũ Duy Ninh lại bắt đầu truyền thụ công phu quyền chưởng cho Diêu Ngọc Nga.
Cả ngay hôm ấy không thấy Vô Danh Ma tới, mãi đến chiều tối mới thấy lão ma đầu lo việc đưa cơm bước vào, một tay xách cơm, một tay ôm cái chăn bông.
ĐÓ là một cái chăn mới tinh. Diêu Ngọc Nga mười phần thích thú, nhìn lão ma đầu không rõ họ tên kia cười nói:
- ô, nhờ ngươi nói giùm lại là ta rất cảm ơn bang chủ của các ngươi.
Lão ma đầu ấy gật đầu cười nói:
- CÔ cũng phải cám ơn ta mới đúng, cái chăn này là ta đi mua đấy.
Diêu Ngọc Nga nói:
- Vậy thì ta cám ơn ngươi nhé.
Lão ma đầu ấy nói:
- cô muốn có cái chăn bông này là để đỡ rét thật à?
Diêu Ngọc Nga làm ra vẻ sửng sốt nói:
- Nếu không thì ngươi bảo ta dùng để làm gì?
Lão ma đầu ấy nói:
- Ta thấy động thất này rất là nóng bức...
Diêu Ngọc Nga nói:
- Nhưng đến nửa đêm thì lạnh lắm, vả lại... ta muốn có cái chăn này cũng để làm một việc khác nữa...
Lão ma đầu ấy trố mắt cười hỏi:
- Làm việc gì vậy?
Diêu Ngọc Nga nói:
- Để che chở cho ta.
Lão ma đầu ấy "hiểu ý" liếc Vũ Duy Ninh một cái cười khẽ nói:
- CÔ nói đấy, là y không đứng đắn phải không?
Diêu Ngọc Nga lắc đầu nói:
- Không, là ta muốn nói tới những con bọ.
Lão ma đầu ấy ạ lên một tiếng, nhún vai tỏ ý chán phèo, bỏ đi.
Ngày lại ngày trôi qua, Vô Danh Ma vẫn cứ mỗi hôm vào hang xem xét một lần.
Nhưng vì bà ta nhìn từ xa chứ không nhìn gần, nên không phát hiện ra nền hang cứ cao dần lên. Lần nào bà ta cũng chỉ nhìn quanh bốn vách hang, không thấy có chỗ nào nứt nẻ rơi đất cát ra, nên cho rằng Vũ Duy Ninh chưa tính chuyện đào xoi vách hang để trốn, chứ không ngờ rằng phía dưới tấm chăn bông đã có một đường hầm rất dài.
Đến nửa đêm ngày thứ bảy, Vũ Duy Ninh từ đường hầm trở ra, trên mặt hiện vẻ Vô cùng khích động, nhìn Diêu Ngọc Nga nói khẽ:
- Xong rồi, bây giờ chỉ cần dùng lực đánh một chưởng là có thể thông đường ra tới phía ngoài.
Diêu Ngọc Nga mừng rỡ nói:
- Vậy thì ngươi trốn mau đi!
Vũ Duy Ninh vỗ khẽ lên vai nàng nói:
- Đừng nói bậy, cứ theo như đã định mà làm thôi.
Nói tới đó, chàng cúi người xuống cái đám cỏ khô rút ra một cọng cỏ rỗng lòng ngậm vào mồm thổi thổi rồi đưa Diêu Ngọc Nga nói:
- cô Cầm lấy, có lúc cô sẽ phải dùng nó mà thở đấy.
Diêu Ngọc Nga cầm lấy cọng cỏ xong, chàng lập tức bước tới một chỗ vách đá, lấy Tang Môn đinh khoét khoét trên mặt đất.
Kế hoạch của chàng là chỉ cần đem Diêu Ngọc Nga giấu ở một cái hầm sâu khoảng một thước., Chàng sẽ theo đường hầm trốn đi, bất kể là tình hình bên ngoài ra sao, chỉ cần không bị kẻ địch bắt lại, lúc ấy chàng sẽ ẩn núp đâu đó chung quanh, chờ khi kẻ địch ra khỏi nơi đây chàng sẽ quay lại đưa Diêu Ngọc Nga ra.
Bởi vì lúc kẻ địch phát hiện ra chàng đã trốn đi, lại không tìm thấy Diêu Ngọc Nga trong hang đá, nhất định sẽ cho rằng nàng cũng đã trốn thoát. Như vậy nhất định họ sẽ bỏ hang đá này, cứ chờ lúc họ đi khỏi, chàng sẽ rón rén trở lại ung dung đưa nàng đi...
ĐÓ là một kế sách đào tẩu Vô cùng khôn ngoan, nhưng khi chàng bắt đầu đào khoét, thì lại phát sinh ra một chuyện bất ngờ.
Chàng nghe thấy tiếng bước chân của một người từ ngoài hang đi vào.
Bọn họ nhốt trong hang đá này tính ra đã nửa tháng, chưa bao giờ thấy Vô Danh Ma tới xem xét lúc nửa đêm... Ai tới vậy?
Vũ Duy Ninh trong lòng kinh nghi, lập tức lấy tay ra hiệu cho Diêu Ngọc Nga thu thập mọi Tang Môn đinh, rón rén trở lại tấm đệm cỏ của mình năm xuống giả như đang ngủ.
Diêu Ngọc Nga cũng vội vàng trở về chỗ ngủ, tung cái chăn bông ra trùm lên người, che luôn cửa đường hầm dưới chân vách. Trong khoảnh khắc, một cái bóng đen xuất hiện ở chỗ đường hang ra vào động thất giam giữ họ.
Không phải ai khác, mà chính là Vô Danh Ma.
Bà ta lặng lẽ đứng trước cửa hang đá một lúc, chợt cất tiếng cười nói:
- Hai người các ngươi đang ngủ thật đấy à?
Vũ Duy Ninh và Diêu Ngọc Nga cùng làm ra vẻ giật mình thức dậy. Vũ Duy Ninh ngồi lên hỏi:
- Ngươi nói gì?
Vô Danh Ma cười nhạt nói:
- Ta hỏi ngươi mới rồi có phải là ngủ thật không?
Vũ Duy Ninh dụi dụi mắt nói:
- Nửa đêm nửa hôm, không ngủ thì làm gì?
Vô Danh Ma nói:
- Ngươi nói thế, là mới rồi ngươi đang ngủ thật chứ gì?
Vũ Duy Ninh nói:
- Phải rồi, có gì không đúng?
Vô Danh Ma nhìn nhìn mấy sợi dây treo màn trên vách động đang bay bay, cười khẽ nói:
- Cái này thật lạ lùng, động thất không có gió, dây màn không có gió mà tự bay.
Vũ Duy Ninh trong lòng hồi hộp, lập tức làm ra vẻ bực dọc nói:
- Còn có cái lạ hơn, là bọn ta ngủ hay không có liên can gì đến ngươi?
Vô Danh Ma cười bí hiểm nói:
- Giả như bọn ngươi đang nói chuyện yêu đương tình ái, thì dĩ nhiên không liên can tới ta. Nhưng nếu bọn ngươi đang ngấm ngầm tính chuyện chạy trốn thì có liên quan tới ta đấy.
Vũ Duy Ninh đột nhiên cười hô hô nói:
- Hay thật đấy! Ngươi sợ bọn ta khoét đất trốn ra à?
Vô Danh Ma nói:
- Ngươi nghĩ ra được chuyện ấy, tức là ngươi có tính toán rồi.
Vũ Duy Ninh lập tức đứng dậy cười nói:
- Phải! Dưới đệm cỏ này có một đường hầm ta đào đấy, ngươi tới mà xem.
Vô Danh Ma chỉ vào Diêu Ngọc Nga cười nhạt một tiếng nói:
- Ta nghĩ nếu có đường hầm thì nhất định sẽ ở cạnh người cô ta.
vũ Duy Ninh tim đập thình thịch, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh cười nói:
- Đúng lắm! Đúng lắm! Ngươi rất sáng suốt, xem ra công sức của ta bỏ đi ráo cả rồi.
Vô Danh Ma nhìn chằm chằm vào Diêu Ngọc Nga lạnh lùng nói:
- Con nha đầu, ngươi đứng lên xem!
Diêu Ngọc Nga chống chống tay trở dậy, hoảng sợ hỏi:
- Để làm gì?
Vô Danh Ma nói:
- Ta muốn xem cái hốc kia thế nào?
Diêu Ngọc Nga tim cũng đập thình thịch, nhưng nàng cũng lanh trí, chợt cười khẽ nói:
- Ngươi cho rằng ở đây đúng là có đường hầm à?
Vô Danh Ma nói:
- Có hay không, ngươi cứ kéo cái chăn ra thì rõ ngay!
Diêu Ngọc Nga cười nói:
- Đúng đấy, nhưng ta không kéo ra đâu!
Vô Danh Ma cười nhạt nói:
- Ngươi không kéo ra thì giấu diềm được à?
Diêu Ngọc Nga nói:
- Không phải thế, ý ta là nếu ngươi muốn kéo ra thì cứ tới mà kéo ra thôi.
Vô Danh Ma thoáng sững sờ, nhất thời không biết nên làm sao. Vì bà ta không biết chắc chỗ cái hốc ấy có đường hầm không, mà hiện Diêu Ngọc Nga lại kiên trì bắt bà ta tự tới kéo cái chăn ra, biết đâu là muốn tìm chuyện để chế nhạo. Nếu bà ta tự tới kéo cái chăn ra mà quả thấy có đường hầm, thì dĩ nhiên là quá tốt, còn nếu như không có, thì mới thật là khó coi.
Vũ Duy Ninh thấy Diêu Ngọc Nga đi một nước cờ tâm lý rất khôn ngoan, trong lòng nức nở khen thầm, lập tức cười nói:
- Tới đi! Tới kéo cái chăn ra đi, nếu không lát nữa bọn ta theo đường hầm trốn luôn đấy Vô Danh Ma thẹn quá hóa giận, cười nhạt một tiếng nói:
- Kéo thì kéo, bất kẻ có đường hầm hay không, nhìn qua vẫn cứ hay!
Nói xong cất chân bước tới.
Vũ Duy Ninh không ngờ bà ta quả có "can đảm" tới kéo cái chăn ra, lúc ấy hoảng sợ toát cả mồ hôi, lập tức lặng lẽ mò lại mấy ngọn Tang Môn đinh dùng để đào hầm, đồng thời bước qua một bên tránh chỗ đối diện với Diêu Ngọc Nga, chuẩn bị xuất thủ đánh lén, liều mạng một phen.
Vô Danh Ma tựa hồ không hay biết gì việc chàng đã đi tới đường cùng lộ mặt ra, bà ta bước tới chỗ cái hốc thì khom người xuống đưa tay ra...
Đúng vào lúc ấy, khi Vũ Duy Ninh đang chuẩn bị phóng Tang Môn đinh ra, chợt từ đường hang vọng tới tiếng gọi gấp rút của Độc Nương Tử Hắc Minh Châu:
- Bang chủ! Bang chủ!
Vô Danh Ma giật mình, bất giác rụt tay lại quay đầu hỏi:
- Hắc hộ pháp, chuyện gì vậy?
Độc Nương Tử chạy mau vào nói:
- Thiết Giáp Quy Ô Quý về tới rồi!
Vô Danh Ma ngạc nhiên nói:
- ồ, sao y trở về nhanh thế?
Độc Nương Tử nói:
- Y đang chờ gặp bang chủ để bẩm báo mọi chuyện.
Vô Danh Ma nghe xong ờ một tiếng, đứng phắt dậy cùng Độc Nương Tử đi ra.
Vũ Duy Ninh trút được gánh nặng, trong lòng thở phào ra một cái, trước nay chưa bao giờ chàng hồi hộp đến như thế.
Diêu Ngọc Nga cũng thở hắt ra, nói nhỏ:
- Nguy thật, chỉ một tí nữa thì công sức vứt đi hết.
Vũ Duy Ninh nói:
- Chứ sao nữa, may mà có gã Thiết Giáp Quy Ô Quý kia trở về...
Diêu Ngọc Nga nói:
- Thiết Giáp Quy Ô Quý là ai vậy?
Vũ Duy Ninh nói:
- Y là một trong bảy mươi hai lão ma, chắc là vâng lệnh tới Đồng Tâm Minh đề xuất chuyện trao đổi tù nhân với Du minh chủ.
Diêu Ngọc Nga gật gật đầu nói:
- Đúng, chắc chắn là thế...
Vũ Duy Ninh nói:
- Ta nghĩ chỗ này rất xa Đồng Tâm Minh. Nếu Du minh chủ đồng ý trao đổi...
Diêu Ngọc Nga ngắt lời nói:
- Không phải, chỗ này cách Đồng Tâm Minh không xa lắm, nếu không làm sao Thiết Giáp Quy Ô Quý về mau như thế được?
Vũ Duy Ninh cười khẽ nói:
- Chuyện này thì cô đoán sai rồi, gã Thiết Giáp Quy Ô Quý kia không phải là đi từ đây tới Đồng Tâm Minh, mà là đi từ núi Vương ốc.
Diêu Ngọc Nga chợt nghĩ ra nói:
- Té ra là hễ, nhưng từ hôm ngươi bị bắt ở núi Vương ốc đã ba chục ngày rồi, sao Vô Danh Ma vẫn nói là Thiết Giáp Quy Ô Quý trở về nhanh?
Vũ Duy Ninh nói:
- Vô Danh Ma từng nói với bọn ta là có thể phải chờ ở đây bốn chục ngày, mà đến nay mới có mười lăm ngày, Thiết Giáp Quy Ô Quý đã về tới, chắc đó chính là điều bà ta thắc mắc.
Diêu Ngọc Nga ờ một tiếng, hỏi:
- Ngươi nghĩ xem sao Thiết Giáp Quy Ô Quý về nhanh thế?
Vũ Duy Ninh lắc đầu nói:
- Ai biết được, có điều có thể y gặp bọn Du minh chủ trên đường đi...
/95
|