“ Ý đó khá ổn. Đi thôi.” Vừa vớ được đôi giày khá ưng ý, chưa kịp đưa cho phục vụ thì Hàn Như Tuyết bị Dương Nhược Thiếu ôm eo nhanh chóng bước về phía phòng thay đồ. Cánh tay đó vẫn luôn ôm chặt eo cô, mặc cô vùng vẫy vẫn không hề buông lỏng.
Bước vào căn phòng thay đồ với đống đồ chất đống, Hàn Như Tuyết đứng chọn đồ cho Dương Nhược Thiếu mặc cho anh đang cởi những chiếc cúc áo cố thu hút cô. Chiếc áo vét đen hàng hiệu bị anh vứt xuống đất chẳng thương tiếc.
“ Mặc bộ này trước đi..” Hàn Như Tuyết lấy bộ đầu tiên đưa cho Dương Nhược Thiếu.
“ Em thay hộ tôi.” Anh dựa lưng vào bức tường sơn trắng, cơ ngực rắn chắc cùng làn da rám nắng lộ ra một nửa.
“ Tự làm đi.”
Dương Nhược Thiếu cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng, để lộ vết thương rỉ máu phía sau lưng. Rất nhanh chóng anh đưa tay cầm lấy chiếc áo Hàn Như Tuyết đang đợi mình cầm, vội vàng mặc vào cho đến khi cô quay lại chiếc áo đã ở trên người anh.
“ Mặc áo cũng không biết sửa.” Cô lèm bèm khó chịu với người đàn ông trước mặt, có cái áo mặc xong cũng chẳng biết chỉnh lại.
Gương mặt anh chỉ lặng lẳng cười một cái rồi khẽ cúi người cho người con gái đang cố vươn người lên chỉnh sửa áo cho mình. Cô vẫn cố chỉnh sửa áo lại cho anh, nhưng hành động đó bất giác dừng lại khi chiếc áo bị nhuốm máu đằng sau.
Không một lời nói nào được phát lên, chỉ là một hành động tức giận. Hàn Như Tuyết kéo chiếc áo lên trên bụng anh. “ Cúi xuống một chút nữa “ Cô nhẹ giọng khi nhìn thấy vết thương rỉ máu kia, băng có thể là mới thay gần rất chỉ có thể ngày hôm qua bởi nó còn rất mới nồng mùi thuốc sát trùng.
Dương Nhược Thiếu cúi thấp người xuống, rất ngoan ngoãn làm theo đến lạ gương mặt lặng thinh để Hàn Như Tuyết xem vết thương. Một trong số những chiếc áo được đem vào, chiếc áo sơ mi trắng bị cô xé xoạc 1 cái nhanh chóng bị chia làm hai mảnh. Một phần được gập nhỏ đủ để che thấm đi nơi vết thương hở ra, một phần dùng để buộc ngang để dữ miếng kia.
“ Cởi áo đó ra đi.” Vết thương được buộc chắc chắn, cô quay lại đống đồ được để ngăn nắp kia chọn bừa 1 chiếc áo phông rộng đợi anh cởi chiếc áo đó ra rồi mặc vào.
Bước ra người với chiếc áo trẻ trung khiến Dương Nhược Thiếu cũng có chút khác với mọi ngày, chẳng giống với người đàn ông luôn bó mình trong bộ vét.
Đứng trước quầy thu ngân,..
“ Dương Thiếu, cho em mượn thẻ.” Hàn Như Tuyết xòe tay ra trước mặt Dương Nhược Thiếu, dĩ nhiên là cô chẳng mang theo tiền bởi nơi ở mới chẳng có chút đồ nào trước đây của cô kể cả giấy tờ tùy thân.
“ Không phải em mua cho Tôi sao?” Dương Nhược Thiếu nhìn đống đồ chất đống kia, tưởng ngờ đâu vẫn phải sài tiền mình. Tiền anh chẳng thiếu nhưng có lẽ về phần ảo tưởng khiến anh hơi thất vọng.
Rút chiếc thẻ trong chiếc ví ra đưa cho cô nhân viên với vẻ khó chịu, Hàn Như Tuyết cũng chẳng để ý gì mà mải mê ngắm bộ váy cưới được trưng bày ngay gần cửa ra vào .
Cùng lúc quay người ra về đó một người phụ nữ, cùng một bé gái bước vào để lại cho cả hai sự bỡ ngỡ đến khó thở.
“ Lâu không gặp.” Người phụ nữ đó tên Kiều Minh Hạ, mang một nét đẹp thanh lịch nhẹ nhàng bên đứa con gái nhỏ nhắn ái ngại lên tiếng chào hỏi.
“ Đã lâu “ Dương Nhược Thiếu lạnh giọng lên tiếng, gương mặt anh lạnh hơn trước khác với khi nhắc về cô ấy. Sẽ chẳng ai hiểu được suy nghĩ của anh, khi người con gái đó bước vào anh cũng chẳng nới khoảng cách giữa mình và cô ra. Chỉ là một cảm xúc lạnh nhạt với người con gái đã lâu mới chạm mặt.
“ Vợ anh đây sao? “ Kiều Minh Hạ trầm giọng lên tiếng, tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của thiên thần bên mình.
“ Là vợ sắp cưới.” Trên môi nở nụ cười vui quay sang nhìn Hàn Như Tuyết rồi kéo sát cô vào lòng hơn, điều duy nhất ở đó là hành động từ con tim anh bất chợt làm.
“ Thật xứng đôi.” Trên gương mặt Kiều Minh Hạ có nét buồn thoáng, nhưng đôi môi vẫn gượng cười đáp trả lại cho Dương Nhược Thiếu.
“ Cảm ơn lời khen. Tôi có việc đi trước.” Nói xong Dương Nhược Thiếu luồn tay qua eo Hàn Như Tuyết rồi quay sang nhìn cô, sau đó đưa mắt hướng ra cửa như muốn thay lời nói về thôi.
Hai người cùng sải những bước chân đều đều bước ra rồi anh mở cửa chờ cô lên rồi đóng cửa mở cửa sau để những món đồ được đem ra sẵn....
Chiếc xe bắt đầu chạy, không khí trong xe tĩnh lặng cho đến khi Dương Nhược Thiếu lên tiếng..
“ Em có vẻ chịu? “
“ Chỉ một chút. Anh có vẻ không vui khi gặp chị ấy nhỉ?”
“ Khá vui, người từng trao cả một thanh xuân mà.” Giọng nói anh ấy rất trầm ấm, khiến cô phải cô kìm nén chút nỗi buồn chơi vơi.
“ Anh hết muốn đăng kí kết hôn chưa? “
“ Cô ấy là quá khứ và Em là hiện tại.”
“ Tại sao anh lại thay đổi?” Trong cô có rất nhiều câu hỏi, rất nhiều bởi sẽ chẳng ai tin vào một tình yêu luôn mập mờ chẳng rõ.
“ Định mệnh rồi...”
Hàn Như Tuyết thả lòng người trên chiếc ghế, ánh mắt nhìn khung cảnh hối hả của xe cộ phía trước im lặng trong vài giây và lên tiếng.” Nếu một lần nữa em phản bội anh thì sao? “
Khóe môi Dương Nhược Thiếu cong lên, gương mặt đó rất vui vẻ quả là khó thấy. “ Thật khó sống.”
“ Về khách sạn đi, em hơi mệt.” Hàn Như Tuyết mỉm cười rồi đưa tay lên che đôi mắt, rồi im lặng chỉ còn những tiếng thở nhẹ.
Chiếc xe nhanh chóng chạy về khách sạn cũ, Dương Nhược Thiếu cũng bỏ việc đăng kí kết hôn sang một bên. Thật ra anh chỉ muốn đưa cô đi chơi một cho khuây khoảng chút, nhưng lỡ nói mà cô cũng tin lên có chút lợi dụng.
--
Chiếc xe vừa dừng lại trong bãi đồ, Hàn Như Tuyết nhanh chóng mở cửa bước xuống đợi Dương Nhược Thiếu chậm rãi bước ra.
“ Tỉnh nhanh vậy? “ Dương Nhược Thiếu hỏi đểu, giọng nói có chút trêu trọc.
“ Biết rồi đừng hỏi.” Nói xong cô nhanh chóng bước vào đại sảng, đến cầu thang máy lại phải đợi anh bởi chẳng có cái tay thô đó thì chẳng thể nào lên được.
Trước cửa thang máy, Hàn Như Tuyết nhanh chóng bước tới đó từ lâu nhưng người đàn ông kia vẫn chậm rãi đôi khi lại còn nở nụ cười chọc tức cô. Nhưng ngược lại cô lại rất vui về tính tình này của anh, có vẻ như đã lâu không được thể hiện ra.
Chỉ còn vài bước nữa là Dương Nhược Thiếu bước đến cầu thang máy, chỉ lạ thay anh cầm trên tay chiếc hộp nhỏ được thiết kể tỉ mỉ nhìn qua cũng biết đồ hiếm để làm gì.
“ Vào đi.” Chiếc thang máy VIP được xác nhận, từ từ mở ra Dương Nhược Thiếu nhường bước cho Hàn Như Tuyết bước vào trước.
--
Cứ thế hai người đi về căn hộ, Dương Nhược Thiếu vừa vào đến nơi nhanh chóng bước vào phòng tắm.
Những bước chân mệt mỏi vào phòng ngủ ngả người xuống chiếc giường êm ả, gần đó có chiếc máy tính xách tay khiến cô tò mò trườn người đến chỗ đó.
Mọi thứ không có gì thú vị ngoài mấy video từ thủa nào của Dương Nhược Thiếu.
Đó là hình ảnh của anh khi còn học đại học. Trong một cuộc thi bóng rổ khi kết thúc, nó khác với hình tượng anh bây giờ.
Trong cái video cô đang xem, đó là 1 chàng trai năng động, cả một cuộc phỏng vấn gần như tiếng Dương Nhược Thiếu đã lấn hết nửa.
Đặc biệt hơn đó là cái hình ảnh người con trai nhảy lên ôm Dương Nhược Thiếu giữa đám đông đó trông khá phản cảm. Nam nam bồng bế nhau, tay đặt vào mông nhau. Hàn Như Tuyết dường như bị đau mắt bởi hình ảnh này, và lặng im một hồi lâu cho đến khi tiếng cửa phòng tắm mở ra.
“ Em đang nghịch gì vậy? “ Dương Nhược Thiếu đang dùng khăn bông lau mái tóc ướt, phải ngừng lại khi thấy Hàn Như Tuyết đang động chạm vào máy tính của mình.
“ Không có.” Cô nhanh chóng chối cãi, thoát khỏi cái video đang dở dang chưa có hồi kết.
“ Đưa đây cho tôi.” Dương Nhược Thiếu có chút tức giận lên tiếng.
Cho đến khi đấy Hàn Như Tuyết vẫn im lặng, giống như mồi chờ xơi. Bởi cô biết dường như anh đã nhìn thấy, và cũng như nghe thấy cái âm thanh phát ra từ video.
“ Em đã xem cái gì? “ Dương Nhược Thiếu vứt bỏ chiếc khăn bông ẩm ướt xuống dưới sàn nhà, nhanh chóng leo lên giường tiến về phía Hàn Như Tuyết như một con dã thú đáng sợ.
Cô vẫn bình tĩnh dùng người che chiếc máy tính chưa kịp tắt mục video đó. “ Một vài bộ phim hài “
Nhấn sao ủng hộ mình nhé <3
Có vẻ hơi nhạt:( Đăng bởi: admin
Bước vào căn phòng thay đồ với đống đồ chất đống, Hàn Như Tuyết đứng chọn đồ cho Dương Nhược Thiếu mặc cho anh đang cởi những chiếc cúc áo cố thu hút cô. Chiếc áo vét đen hàng hiệu bị anh vứt xuống đất chẳng thương tiếc.
“ Mặc bộ này trước đi..” Hàn Như Tuyết lấy bộ đầu tiên đưa cho Dương Nhược Thiếu.
“ Em thay hộ tôi.” Anh dựa lưng vào bức tường sơn trắng, cơ ngực rắn chắc cùng làn da rám nắng lộ ra một nửa.
“ Tự làm đi.”
Dương Nhược Thiếu cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng, để lộ vết thương rỉ máu phía sau lưng. Rất nhanh chóng anh đưa tay cầm lấy chiếc áo Hàn Như Tuyết đang đợi mình cầm, vội vàng mặc vào cho đến khi cô quay lại chiếc áo đã ở trên người anh.
“ Mặc áo cũng không biết sửa.” Cô lèm bèm khó chịu với người đàn ông trước mặt, có cái áo mặc xong cũng chẳng biết chỉnh lại.
Gương mặt anh chỉ lặng lẳng cười một cái rồi khẽ cúi người cho người con gái đang cố vươn người lên chỉnh sửa áo cho mình. Cô vẫn cố chỉnh sửa áo lại cho anh, nhưng hành động đó bất giác dừng lại khi chiếc áo bị nhuốm máu đằng sau.
Không một lời nói nào được phát lên, chỉ là một hành động tức giận. Hàn Như Tuyết kéo chiếc áo lên trên bụng anh. “ Cúi xuống một chút nữa “ Cô nhẹ giọng khi nhìn thấy vết thương rỉ máu kia, băng có thể là mới thay gần rất chỉ có thể ngày hôm qua bởi nó còn rất mới nồng mùi thuốc sát trùng.
Dương Nhược Thiếu cúi thấp người xuống, rất ngoan ngoãn làm theo đến lạ gương mặt lặng thinh để Hàn Như Tuyết xem vết thương. Một trong số những chiếc áo được đem vào, chiếc áo sơ mi trắng bị cô xé xoạc 1 cái nhanh chóng bị chia làm hai mảnh. Một phần được gập nhỏ đủ để che thấm đi nơi vết thương hở ra, một phần dùng để buộc ngang để dữ miếng kia.
“ Cởi áo đó ra đi.” Vết thương được buộc chắc chắn, cô quay lại đống đồ được để ngăn nắp kia chọn bừa 1 chiếc áo phông rộng đợi anh cởi chiếc áo đó ra rồi mặc vào.
Bước ra người với chiếc áo trẻ trung khiến Dương Nhược Thiếu cũng có chút khác với mọi ngày, chẳng giống với người đàn ông luôn bó mình trong bộ vét.
Đứng trước quầy thu ngân,..
“ Dương Thiếu, cho em mượn thẻ.” Hàn Như Tuyết xòe tay ra trước mặt Dương Nhược Thiếu, dĩ nhiên là cô chẳng mang theo tiền bởi nơi ở mới chẳng có chút đồ nào trước đây của cô kể cả giấy tờ tùy thân.
“ Không phải em mua cho Tôi sao?” Dương Nhược Thiếu nhìn đống đồ chất đống kia, tưởng ngờ đâu vẫn phải sài tiền mình. Tiền anh chẳng thiếu nhưng có lẽ về phần ảo tưởng khiến anh hơi thất vọng.
Rút chiếc thẻ trong chiếc ví ra đưa cho cô nhân viên với vẻ khó chịu, Hàn Như Tuyết cũng chẳng để ý gì mà mải mê ngắm bộ váy cưới được trưng bày ngay gần cửa ra vào .
Cùng lúc quay người ra về đó một người phụ nữ, cùng một bé gái bước vào để lại cho cả hai sự bỡ ngỡ đến khó thở.
“ Lâu không gặp.” Người phụ nữ đó tên Kiều Minh Hạ, mang một nét đẹp thanh lịch nhẹ nhàng bên đứa con gái nhỏ nhắn ái ngại lên tiếng chào hỏi.
“ Đã lâu “ Dương Nhược Thiếu lạnh giọng lên tiếng, gương mặt anh lạnh hơn trước khác với khi nhắc về cô ấy. Sẽ chẳng ai hiểu được suy nghĩ của anh, khi người con gái đó bước vào anh cũng chẳng nới khoảng cách giữa mình và cô ra. Chỉ là một cảm xúc lạnh nhạt với người con gái đã lâu mới chạm mặt.
“ Vợ anh đây sao? “ Kiều Minh Hạ trầm giọng lên tiếng, tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của thiên thần bên mình.
“ Là vợ sắp cưới.” Trên môi nở nụ cười vui quay sang nhìn Hàn Như Tuyết rồi kéo sát cô vào lòng hơn, điều duy nhất ở đó là hành động từ con tim anh bất chợt làm.
“ Thật xứng đôi.” Trên gương mặt Kiều Minh Hạ có nét buồn thoáng, nhưng đôi môi vẫn gượng cười đáp trả lại cho Dương Nhược Thiếu.
“ Cảm ơn lời khen. Tôi có việc đi trước.” Nói xong Dương Nhược Thiếu luồn tay qua eo Hàn Như Tuyết rồi quay sang nhìn cô, sau đó đưa mắt hướng ra cửa như muốn thay lời nói về thôi.
Hai người cùng sải những bước chân đều đều bước ra rồi anh mở cửa chờ cô lên rồi đóng cửa mở cửa sau để những món đồ được đem ra sẵn....
Chiếc xe bắt đầu chạy, không khí trong xe tĩnh lặng cho đến khi Dương Nhược Thiếu lên tiếng..
“ Em có vẻ chịu? “
“ Chỉ một chút. Anh có vẻ không vui khi gặp chị ấy nhỉ?”
“ Khá vui, người từng trao cả một thanh xuân mà.” Giọng nói anh ấy rất trầm ấm, khiến cô phải cô kìm nén chút nỗi buồn chơi vơi.
“ Anh hết muốn đăng kí kết hôn chưa? “
“ Cô ấy là quá khứ và Em là hiện tại.”
“ Tại sao anh lại thay đổi?” Trong cô có rất nhiều câu hỏi, rất nhiều bởi sẽ chẳng ai tin vào một tình yêu luôn mập mờ chẳng rõ.
“ Định mệnh rồi...”
Hàn Như Tuyết thả lòng người trên chiếc ghế, ánh mắt nhìn khung cảnh hối hả của xe cộ phía trước im lặng trong vài giây và lên tiếng.” Nếu một lần nữa em phản bội anh thì sao? “
Khóe môi Dương Nhược Thiếu cong lên, gương mặt đó rất vui vẻ quả là khó thấy. “ Thật khó sống.”
“ Về khách sạn đi, em hơi mệt.” Hàn Như Tuyết mỉm cười rồi đưa tay lên che đôi mắt, rồi im lặng chỉ còn những tiếng thở nhẹ.
Chiếc xe nhanh chóng chạy về khách sạn cũ, Dương Nhược Thiếu cũng bỏ việc đăng kí kết hôn sang một bên. Thật ra anh chỉ muốn đưa cô đi chơi một cho khuây khoảng chút, nhưng lỡ nói mà cô cũng tin lên có chút lợi dụng.
--
Chiếc xe vừa dừng lại trong bãi đồ, Hàn Như Tuyết nhanh chóng mở cửa bước xuống đợi Dương Nhược Thiếu chậm rãi bước ra.
“ Tỉnh nhanh vậy? “ Dương Nhược Thiếu hỏi đểu, giọng nói có chút trêu trọc.
“ Biết rồi đừng hỏi.” Nói xong cô nhanh chóng bước vào đại sảng, đến cầu thang máy lại phải đợi anh bởi chẳng có cái tay thô đó thì chẳng thể nào lên được.
Trước cửa thang máy, Hàn Như Tuyết nhanh chóng bước tới đó từ lâu nhưng người đàn ông kia vẫn chậm rãi đôi khi lại còn nở nụ cười chọc tức cô. Nhưng ngược lại cô lại rất vui về tính tình này của anh, có vẻ như đã lâu không được thể hiện ra.
Chỉ còn vài bước nữa là Dương Nhược Thiếu bước đến cầu thang máy, chỉ lạ thay anh cầm trên tay chiếc hộp nhỏ được thiết kể tỉ mỉ nhìn qua cũng biết đồ hiếm để làm gì.
“ Vào đi.” Chiếc thang máy VIP được xác nhận, từ từ mở ra Dương Nhược Thiếu nhường bước cho Hàn Như Tuyết bước vào trước.
--
Cứ thế hai người đi về căn hộ, Dương Nhược Thiếu vừa vào đến nơi nhanh chóng bước vào phòng tắm.
Những bước chân mệt mỏi vào phòng ngủ ngả người xuống chiếc giường êm ả, gần đó có chiếc máy tính xách tay khiến cô tò mò trườn người đến chỗ đó.
Mọi thứ không có gì thú vị ngoài mấy video từ thủa nào của Dương Nhược Thiếu.
Đó là hình ảnh của anh khi còn học đại học. Trong một cuộc thi bóng rổ khi kết thúc, nó khác với hình tượng anh bây giờ.
Trong cái video cô đang xem, đó là 1 chàng trai năng động, cả một cuộc phỏng vấn gần như tiếng Dương Nhược Thiếu đã lấn hết nửa.
Đặc biệt hơn đó là cái hình ảnh người con trai nhảy lên ôm Dương Nhược Thiếu giữa đám đông đó trông khá phản cảm. Nam nam bồng bế nhau, tay đặt vào mông nhau. Hàn Như Tuyết dường như bị đau mắt bởi hình ảnh này, và lặng im một hồi lâu cho đến khi tiếng cửa phòng tắm mở ra.
“ Em đang nghịch gì vậy? “ Dương Nhược Thiếu đang dùng khăn bông lau mái tóc ướt, phải ngừng lại khi thấy Hàn Như Tuyết đang động chạm vào máy tính của mình.
“ Không có.” Cô nhanh chóng chối cãi, thoát khỏi cái video đang dở dang chưa có hồi kết.
“ Đưa đây cho tôi.” Dương Nhược Thiếu có chút tức giận lên tiếng.
Cho đến khi đấy Hàn Như Tuyết vẫn im lặng, giống như mồi chờ xơi. Bởi cô biết dường như anh đã nhìn thấy, và cũng như nghe thấy cái âm thanh phát ra từ video.
“ Em đã xem cái gì? “ Dương Nhược Thiếu vứt bỏ chiếc khăn bông ẩm ướt xuống dưới sàn nhà, nhanh chóng leo lên giường tiến về phía Hàn Như Tuyết như một con dã thú đáng sợ.
Cô vẫn bình tĩnh dùng người che chiếc máy tính chưa kịp tắt mục video đó. “ Một vài bộ phim hài “
Nhấn sao ủng hộ mình nhé <3
Có vẻ hơi nhạt:( Đăng bởi: admin
/89
|