Một tiếng thoả mãn thật dài từ miệng Vân Tiểu Phi vừa ăn no bụng bay ra, Hắn sờ sờ cái bụng tròn vo. “Ai da, ăn no quá, no quá.” Duỗi người, đi ra khỏi tiệm cơm. “Cơm no rượu say rồi, chúng ta đi đâu tiếp đây?”
“Đi đâu vui một chút!” Tiếp lời chính là người bạn lâu năm kiêm “người hầu” vĩnh viễn không đổi của hắn, Tần Phẩm Diệp. “Kính Lỗi, cậu có đề nghị gì không?”
“Đi—” Thiếu chút nữa thốt ra “đi đánh bóng rổ”. Cảnh tượng cỡ nào quen thuộc, nhiều năm trước cùng bạn bè sau khi ăn uống no đủ, việc đầu tiên cậu có thể nghĩ đến là bóng rổ mà cậu coi như sinh mệnh. Ánh mắt nhất thời toả sáng của Lạc Kính Lỗi lại dần ảm đạm xuống, trầm giọng nói. “Không có, tôi cũng không biết.”
“Vậy đi theo tôi!” Trên mặt Vân Tiểu Hi là biểu tình thần thần bí bí, đôi mắt to trong suốt chớp sáng nhìn qua mọi người, bước chân nhẹ nhàng như thủ lĩnh quân đội. Đôi dày màu đỏ đạp trên nền tuyết trắng, phát ra âm thanh êm tai thanh thuý. Tháng mười hai gió lạnh thấu xương, thổi vào da thịt, bông tuyết hỗn loạn lạnh lẽo ẩm ướt rơi trên mái tóc. Lạc Kính Lỗi kéo cao áo khoác lông dê, đi phía sau đội ngũ.
“Chúng ta cùng nhau chơi bóng rổ đi!”
Tiếng vang to rõ trong sân bóng rổ trường học, đây là nơi mà Lạc Kính Lỗi không muốn đặt chân đến nhất. Sau khi vào đại học, cậu dù một lần cũng không có đến đây. Cậu cố gắng hết sức quên đi địa phương khiến mình thương cảm này.
“A—”
“Ngốc quá, ngay cả lưới rổ cũng không chạm được.”
Vân Tiểu Phi phẫn hận căm tức nhìn Tần Phẩm Diệp. “Giỏi thì cậu tới đi.”
“Tớ mới không chơi trò ngây thơ đó đâu.” Tần Phẩm Diệp cầm một quả bóng rổ lên. “Kính Lỗi, cậu thử xem.” Nâng mí mắt lên, gương mặt anh hiện lên biểu tình sáng ngời nhìn sự kinh ngạc của Lạc Kính Lỗi, ném quả bóng rổ lên, tạo thành một hình cầu vồng thật dài, vững vàng rơi vào trong lòng cậu.
Lạc Kính Lỗi kinh ngạc nhìn quả bóng trên tay, cho dù có bao nhiêu miễn cưỡng oán hận, tiềm thức trong lòng cậu vẫn muốn vươn tay đón lấy niềm hi vọng này. Xúc cảm sâu sắc này, sức nặng đã lâu này, như muốn thức tỉnh cậu – tình yêu say đắm của cậu. Đã bao lâu rồi không chạm vào nó? Hai năm sao? Vì sao cảm giác đã qua một thế kỷ rồi? Thì ra cho dù không có bóng rổ, cậu vẫn có thể tồn tại trên thế giới này, ý chí con người thật sự quá ương ngạnh. Một giọt, hai giọt, trong mông lung, cậu thấy nước mắt của mình, từng giọt hạ xuống ướt đẫm quả bóng rổ. Một loại đau đớn, lo lắng đến cực điểm dâng lên khắp cơ thể. Cậu nặng nề ném trái bóng đi. “Thật xin lỗi.” Cậu cố lau đi nước mắt trên mặt, cấp tốc chạy ra ngoài.
“Kính Lỗi.”
“Kính Lỗi.” Tần Phẩm Diệp hai ba bước tiến lên bắt lấy cánh tay của cậu. “Cậu làm sao vậy?”
“Không có.” Cậu vội vàng dùng ống tay áo lau nước mắt, giả vờ trấn định nói. “Không có gì.”
“Kính Lỗi.” Vân Tiểu Hi bước lên phía trước. “Vì sao cậu lại khóc?”
“Không, không có gì, nhớ tới một ít chuyện không vui. Thật sự không có gì.”
“Kính Lỗi, cậu chán ghét bóng rổ sao?”
“Tôi—”
“Lạc Kính Lỗi, cậu có chuyện gì vậy?” Ánh mắt sắc bén của Tần Phẩm Diệp nhìn chăm chú không dời vào cậu. “Trước kia cậu từng ở trong đội bóng rổ! Thậm chí còn rất lâu, vì sao sau đó lại ngừng lại?”
“Anh—” Lạc Kính Lỗi không thể tin nhìn anh.
“Phẩm Diệp.” Vân Tiểu Phi cũng sửng sốt, vì sao anh ấy lại biết chuyện này?
Chỉ thấy Tần Phẩm Diệp thản nhiên nhún nhún vai, cũng không cảm thấy bản thân làm chuyện như vậy là đáng hổ thẹn. “Tôi đã điều tra cậu, đừng trách tôi làm như vậy. Đề phòng người là chuyện không thể không làm, chỉ cần là người có khả năng làm Tiểu Phi và Tiểu Hi bị thương, tôi sẽ không bỏ qua.”
Vân Tiểu Phi bất đắc dĩ xoa xoa cái trán, thật sự là chịu không nổi tính cách nghiêm trọng của Phẩm Diệp. Nhưng mà cũng bởi vì thế, bản thân mình luôn luôn tự nhận là trung tâm, lại gây thù hằn nhiều năm như vậy, cho đến nay một sợi tóc cũng chưa bị thương tổn, vững vào ngồi vào vị trí đại ca của trường. Phẩm Diệp vẫn luôn đảm nhiệm vị trí thần hộ mệnh của hắn. Cho dù khuyên cậu ta tự lập bang phái, cậu ta cũng chưa bao giờ đồng ý, còn to miệng mà nói cái gì – nếu tớ đi rồi, ai sẽ bảo vệ cậu – đáng giận, lại đối đãi hắn như bọn con gái yếu ớt. Quên đi, dù sao nhiều năm như vậy cũng đã quen với sự tồn tại của cậu ta. Nếu có một ngày cậu ta thật sự đi, Vân Tiểu Phi không dám tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ biến thành như thế nào. Hẳn sẽ không đi! Chỉ cần có Tiểu Hi, cậu ta sẽ không rời đi.
“Anh Phẩm Diệp—” Vân Tiểu Hi cũng lộ ra biểu tình trách cứ, đồng thời cũng chuyển hướng về Lạc Kính Lỗi. “Kính Lỗi, mặc kệ cậu từng xảy ra chuyện gì, hiện tại cậu là bạn của chúng tôi. Nếu cậu còn yêu bóng rổ, vì cái gì lại không chơi chứ?”
“Không, tôi không thích, tôi hận bóng rổ, tôi hận nói, tôi hận nó.” Lời nói trái lương tâm rít gào, ngay cả cậu cũng không thể tin tưởng vào điều đó, giờ phút này cậu chỉ muốn rời khỏi thế giới được vây quanh bởi sự ấm áp này.
“Nếu cậu không thích nó, cậu sẽ không rơi lệ. Nước mắt chảy ra từ tâm này, không ai có thể giả vờ được. Kính Lỗi, tôi sẽ không ép cậu nói ra, tôi chỉ muốn nói cho cậu một việc – bóng rổ vô tội, giấc mộng của cậu cũng không có tội.”
Như là thật sự kinh ngạc, Lạc Kính Lỗi ngẩng đầu, ánh sáng ấm áp rọi vào gương mặt bình tĩnh của Vân Tiểu Hi, yên bình, hiền hoà, sinh ra cảm xúc khiến người ta an tâm. “Tiểu Hi…”
Vân Tiểu Hi nâng quả bóng rổ lên, ném vào tay cậu. “Kính Lỗi, mặc kệ chuyện gì từng xảy ra. Cậu vẫn có thể chơi bóng rổ, không ai trách tội cậu, bóng rổ cũng sẽ không. Tôi muốn thấy cậu sinh động trên sân bóng rổ. Kính Lỗi, câu nguyện ý để chúng tôi nhặt quả bóng rổ lên cho cậu chứ? Cho dù tương lai cậu có thể được chơi bóng rổ hay không, cậu phải tin tưởng rằng, theo đuổi giấc mộng là không hề sai. Không cần dùng lý do hoang đường gì để trói buộc mình, buông tay buông chân cậu ra, cho chúng tôi nhìn một cú ném rổ phấn khích, có thể chứ?”
Chỉ có giây phút dịu dàng này, cậu muốn nắm thật chặt. Lạc Kính Lỗi hai mắt đẫm lệ ngóng nhìn Vân Tiểu Hi, Tần Phẩm Diệp, Vân Tiểu Phi. Trên mặt mỗi người đều lộ vẻ tươi cười, biểu tình cổ vũ. Bạn bè chân chính cũng chính là như vậy! Cậu nhắm mắt lại, âm thầm hạ quyết tâm.
Giống như một con ve sầu ngủ đông đã lâu mới hoạt động lại, thoát khỏi vỏ xác nặng nề, quả bóng rổ trong tay bay lên rất cao, rất xa, rất xa, bay về phía thiên đường nhịp tim.
“Cậu chủ đã trở lại.”
Lạc Kính Lỗi đứng lên từ sô pha, nhìn chằm chằm vào cánh cổng gỗ chạm khắc hoa văn tinh tế đang chậm rãi mở ra, một đám vệ sĩ mặc thường phục nghiêm cẩn tiến vào. Sau đó là Duẫn Thiên Khuyết hối hả đi vào phòng, liếc mắt một cái liền thấy được Lạc Kính Lỗi đang nghênh đón hắn. “Lạc, tôi rất nhớ em.”
Vĩnh viễn cũng không cố kỵ ánh mắt của người chung quanh, nụ hôn thâm tình mà liên miên trình diễn ngay trong phòng khách. Tìm kiếm hương vị nóng bỏng quen thuộc, sự mềm mại tan chảy trong miệng khiến cho Duẫn Thiên Khuyết tạm thời quên mất mọi mệt nhọc. Cho đến khi hắn cảm giác được Lạc Kính Lỗi hơi hơi phản kháng, mới lưu luyến không rời tách ra một chút. Dùng tư thế ôm lấy cậu, ngồi dựa vào ghế sô pha. Thở dài thật sâu, hắn đã quá mệt mỏi.
“Cậu, mệt lắm sao?” Tựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, Lạc Kính Lỗi thấp giọng hỏi.
“Ừ!” Cơn buồn ngủ mãnh liệt dâng lên, Duẫn Thiên Khuyết nhắm mắt lại trả lời. “Có em ở đây, sẽ không mệt mỏi.” Đùa nghịch mái tóc ngắn mềm mại bên môi, mang cả sự dịu dàng chìm vào trong giấc ngủ.
Hô hấp dần đều đặn, tiếng tim đập có tiết tấu, hẳn là ngủ rồi! Lạc Kính Lỗi nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn vẻ đẹp như thiên sứ của Duẫn Thiên Khuyết đang ngủ. Hình ảnh cỡ nào xinh đẹp, lừa gạt cỡ nào tàn ác. Trời đất tạo ra một báu vật như vậy, nhưng lai cho hắn tâm địa vô cùng độc ác. Thời thơ ấu thê thảm, tư tưởng biến thái, Duẫn Thiên Khuyết như vậy lại luôn luôn mở miệng nói “yêu” cậu. Hừ! Đây là yêu sao? Nếu loại ràng buộc trói chặt này cũng có thể gọi là yêu, thì sẽ là tình yêu vĩnh viễn không được đáp lại.
Cậu gật đầu ý bảo người giúp việc cùng vệ sĩ trở về phòng. Từ lần trước Đằng Tỉnh Mục đến rồi đi, Duẫn Thiên Khuyết bắt đầu thường xuyên ra ngoài. Có đôi khi vừa trở về cũng sẽ ở trong phòng đọc sách mà nghỉ ngơi nửa ngày. Lạc Kính Lỗi tuy rằng không thể xác định hắn rốt cuộc đang làm gì, nhưng mà cậu đoán, tám chín mười phần có liên quan đến chuyện của bang phái. Cho dù ngoài miệng không thừa nhận là người của gia tộc Fujii, nhưng trên thực tế lại từng chút một tiếp nhận chuyện của bang phái. Hắn sớm muộn gì cũng sẽ ngồi trên vị trí cầm đầu! Hắn ích kỉ, máu lạnh và ngoan độc, tuyệt đối có thế lực và năng lực cai quản toàn bộ bang phái. Lạc Kính Lỗi không khỏi lo lắng cho vận mệnh của mình, nếu thật sự đến lúc đó, đến lúc đó Duẫn Thiên Khuyết lại phiền chán cậu, như vậy kết cục chờ đợi cậu cũng chỉ có một chữ.
Cậu nhắm hai mắt lại, cảm thụ sự lạnh lẽo nặng nề sâu sắc xâm nhập vào cõi lòng.
“Đây là bạn tốt của tôi – Tiểu Lệ và Angel. Các cậu ấy bảo muốn mừng Giáng Sinh với tôi, gọi anh tôi và cả anh Phẩm Diệp, tổ chức một bữa tiệc đêm Giáng Sinh. Kính Lỗi, ngày đó cậu không bận gì chứ! Đi cùng chúng tôi một tối nhé.” Bên cạnh Vân Tiểu Hi là hai cô gái nhỏ ngọt ngào, lễ phép mỉm cười với cậu.
Hẳn là không có việc gì! Giáng Sinh hằng năm cậu đều trải qua với Duẫn Thiên Khuyết, đối với cậu mà nói dường như cũng không phải ngày đặc biệt gì. Lạc Kính Lỗi lại càng không ngốc đến mức gợi về sinh nhật hắn, vì thế càng thêm thoải mái tự tại. Mấy ngày trước, Duẫn Thiên Khuyết dường như nói qua, hắn sẽ ra ngoài vào thời gian đó, đại khái một tuần mới trở về.” Như vậy, cậu mừng Giáng Sinh ở ngoài hẳn sẽ không có vấn đề gì.
“Được.” Từ lúc quen biết những người bạn này, nụ cười cậu cất dấu hơn hai năm lại chậm rãi trở về trong lòng, vẫn xinh đẹp, động lòng người như vậy.
“Chúng ta cùng đi tìm bọn anh hai tớ để bàn thêm chi tiết cụ thể đi. Lúc này bọn họ hẳn đang ở ký túc xá.” Vân Tiểu Hi và hai cô gái cùng tuổi vừa đi trên đừa vừa đùa giỡn, rất vui vẻ. Lạc Kính Lỗi đi theo phía sau các cô cũng cảm nhận được sự vui vẻ vô tư đó.
Rất nhanh đã đến ký túc xá nam.
Trông cửa là một ông lão đã hơn sáu mươi, cũng không quá nghiêm khắc. Ngày thường nhóm nam sinh ra ra vào vào, ông cũng không hỏi đến. Pha một tách trà rẻ tiền, nghe kịch phát ra từ radio, lung lay trải qua một ngày.
Nhóm Vân Tiểu Hi đi bộ vào ký túc xá. Bên trong rất ấm áp, cho nên bọn họ cũng cởi khăn quàng cổ ra. Phòng Vân Tiểu Phi là ở lầu một gần cầu thang, rất dễ dàng tìm thấy. Gõ cửa, Vân Tiểu Hi hỏi. “Anh hai em đâu?”
“Không biết, lúc nãy vẫn còn ở đây.” Người phía trong đáp.
Rời khỏi cửa, một hàng bốn người vừa định đi về phía trước, ngẩng đầu liền nhìn thấy cách đó 50m, một người đi ra từ trong phòng có biển “Toilet.” Hắn nhàn nhã cất bước chân, quay lại, lúc vừa định đi về phía bọn họ thì—
Mười mắt nhìn nhau, gió mát ấm áp tạm ngừng trong ba giây…
Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết, bạo phát nhất trong thế kỷ vang lên…
“A – a – a—”
Cùng với ba tiếng kêu kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp đảm, một bóng dáng chạy vụt đi, cộng thêm cái quần lót nho nhỏ màu vàng trên da thịt, lấy tốc độ sét đánh không kịp mà bưng tai chạy vào toilet.
“Tiểu Phi—” Nghe được tiếng kêu thảm thiết, Tần Phẩm Diệp lo lắng đi vào WC.
“Đại ca—”
“Đại ca—” Rất nhiều đàn em như lá rụng gió cuốn chạy vào căn phòng WC nhỏ hẹp, trong lúc nhất thời tạo thành cảnh thượng chật chội chen lấn.
“Anh hai—” Đứng ở phía trước ba người còn lại, Vân Tiểu Hi xấu hổ rống to, thật sự là mất mặt mà, vì sao lại có người anh trai như vậy chứ.
“A ha ha…”
“A, sặc, ha ha…”
Thật sự là không rảnh bận tâm mặt mũi bạn tốt, một đám người không thể ức chế mà cười đến đau cả ruột.
Hai cô gái cũng cười ra nước mắt, tựa vào vách tường, ôm bụng mà cười. Lạc Kính Lỗi cũng cười đến đến ho khan, từ xa còn nghe được thanh âm cuồng hét của Vân Tiểu Phi – “Cút hết đi.”
Thì ra cuộc đời này vẫn tồn tại ánh nắng. Ngày mưa âm u tối tăm cho dù có lâu bao nhiêu, cũng sẽ trôi qua. Trong chớp mắt mặt trời dâng lên, chiếu rọi lên mỗi người đều ấm áp như nhau. Hi vọng dâng lên, chúng ta ở dưới một bầu trời, cuối cùng sẽ tìm được hạnh phúc của chính mình.
Cậu có, tôi có, hắn cũng có, nắm ở trong tay, giữ lại không để lạc mất, trái tim lấp đầy, cất giữ thật kỹ, không để nó một lần nữa lặng lẽ trốn đi.
Cảm ơn cậu, Tiểu Hi, Tiểu Phi, Phẩm Diệp, cảm ơn các người khiến tôi lấy lại nụ cười, khiến cho tôi một lần nữa lại tìm được ý nghĩa của hạnh phúc. Gột sạch linh hồn bẩn thỉu này, chôn dấu bên dưới da thịt là một trái tim nóng bỏng, cảm ơn các người đã khiến nó một lần nữa đập lên.
Cảm ơn…
C 20
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ 2 Comments
5 Người yêu ♥
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì
“Đi đâu vui một chút!” Tiếp lời chính là người bạn lâu năm kiêm “người hầu” vĩnh viễn không đổi của hắn, Tần Phẩm Diệp. “Kính Lỗi, cậu có đề nghị gì không?”
“Đi—” Thiếu chút nữa thốt ra “đi đánh bóng rổ”. Cảnh tượng cỡ nào quen thuộc, nhiều năm trước cùng bạn bè sau khi ăn uống no đủ, việc đầu tiên cậu có thể nghĩ đến là bóng rổ mà cậu coi như sinh mệnh. Ánh mắt nhất thời toả sáng của Lạc Kính Lỗi lại dần ảm đạm xuống, trầm giọng nói. “Không có, tôi cũng không biết.”
“Vậy đi theo tôi!” Trên mặt Vân Tiểu Hi là biểu tình thần thần bí bí, đôi mắt to trong suốt chớp sáng nhìn qua mọi người, bước chân nhẹ nhàng như thủ lĩnh quân đội. Đôi dày màu đỏ đạp trên nền tuyết trắng, phát ra âm thanh êm tai thanh thuý. Tháng mười hai gió lạnh thấu xương, thổi vào da thịt, bông tuyết hỗn loạn lạnh lẽo ẩm ướt rơi trên mái tóc. Lạc Kính Lỗi kéo cao áo khoác lông dê, đi phía sau đội ngũ.
“Chúng ta cùng nhau chơi bóng rổ đi!”
Tiếng vang to rõ trong sân bóng rổ trường học, đây là nơi mà Lạc Kính Lỗi không muốn đặt chân đến nhất. Sau khi vào đại học, cậu dù một lần cũng không có đến đây. Cậu cố gắng hết sức quên đi địa phương khiến mình thương cảm này.
“A—”
“Ngốc quá, ngay cả lưới rổ cũng không chạm được.”
Vân Tiểu Phi phẫn hận căm tức nhìn Tần Phẩm Diệp. “Giỏi thì cậu tới đi.”
“Tớ mới không chơi trò ngây thơ đó đâu.” Tần Phẩm Diệp cầm một quả bóng rổ lên. “Kính Lỗi, cậu thử xem.” Nâng mí mắt lên, gương mặt anh hiện lên biểu tình sáng ngời nhìn sự kinh ngạc của Lạc Kính Lỗi, ném quả bóng rổ lên, tạo thành một hình cầu vồng thật dài, vững vàng rơi vào trong lòng cậu.
Lạc Kính Lỗi kinh ngạc nhìn quả bóng trên tay, cho dù có bao nhiêu miễn cưỡng oán hận, tiềm thức trong lòng cậu vẫn muốn vươn tay đón lấy niềm hi vọng này. Xúc cảm sâu sắc này, sức nặng đã lâu này, như muốn thức tỉnh cậu – tình yêu say đắm của cậu. Đã bao lâu rồi không chạm vào nó? Hai năm sao? Vì sao cảm giác đã qua một thế kỷ rồi? Thì ra cho dù không có bóng rổ, cậu vẫn có thể tồn tại trên thế giới này, ý chí con người thật sự quá ương ngạnh. Một giọt, hai giọt, trong mông lung, cậu thấy nước mắt của mình, từng giọt hạ xuống ướt đẫm quả bóng rổ. Một loại đau đớn, lo lắng đến cực điểm dâng lên khắp cơ thể. Cậu nặng nề ném trái bóng đi. “Thật xin lỗi.” Cậu cố lau đi nước mắt trên mặt, cấp tốc chạy ra ngoài.
“Kính Lỗi.”
“Kính Lỗi.” Tần Phẩm Diệp hai ba bước tiến lên bắt lấy cánh tay của cậu. “Cậu làm sao vậy?”
“Không có.” Cậu vội vàng dùng ống tay áo lau nước mắt, giả vờ trấn định nói. “Không có gì.”
“Kính Lỗi.” Vân Tiểu Hi bước lên phía trước. “Vì sao cậu lại khóc?”
“Không, không có gì, nhớ tới một ít chuyện không vui. Thật sự không có gì.”
“Kính Lỗi, cậu chán ghét bóng rổ sao?”
“Tôi—”
“Lạc Kính Lỗi, cậu có chuyện gì vậy?” Ánh mắt sắc bén của Tần Phẩm Diệp nhìn chăm chú không dời vào cậu. “Trước kia cậu từng ở trong đội bóng rổ! Thậm chí còn rất lâu, vì sao sau đó lại ngừng lại?”
“Anh—” Lạc Kính Lỗi không thể tin nhìn anh.
“Phẩm Diệp.” Vân Tiểu Phi cũng sửng sốt, vì sao anh ấy lại biết chuyện này?
Chỉ thấy Tần Phẩm Diệp thản nhiên nhún nhún vai, cũng không cảm thấy bản thân làm chuyện như vậy là đáng hổ thẹn. “Tôi đã điều tra cậu, đừng trách tôi làm như vậy. Đề phòng người là chuyện không thể không làm, chỉ cần là người có khả năng làm Tiểu Phi và Tiểu Hi bị thương, tôi sẽ không bỏ qua.”
Vân Tiểu Phi bất đắc dĩ xoa xoa cái trán, thật sự là chịu không nổi tính cách nghiêm trọng của Phẩm Diệp. Nhưng mà cũng bởi vì thế, bản thân mình luôn luôn tự nhận là trung tâm, lại gây thù hằn nhiều năm như vậy, cho đến nay một sợi tóc cũng chưa bị thương tổn, vững vào ngồi vào vị trí đại ca của trường. Phẩm Diệp vẫn luôn đảm nhiệm vị trí thần hộ mệnh của hắn. Cho dù khuyên cậu ta tự lập bang phái, cậu ta cũng chưa bao giờ đồng ý, còn to miệng mà nói cái gì – nếu tớ đi rồi, ai sẽ bảo vệ cậu – đáng giận, lại đối đãi hắn như bọn con gái yếu ớt. Quên đi, dù sao nhiều năm như vậy cũng đã quen với sự tồn tại của cậu ta. Nếu có một ngày cậu ta thật sự đi, Vân Tiểu Phi không dám tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ biến thành như thế nào. Hẳn sẽ không đi! Chỉ cần có Tiểu Hi, cậu ta sẽ không rời đi.
“Anh Phẩm Diệp—” Vân Tiểu Hi cũng lộ ra biểu tình trách cứ, đồng thời cũng chuyển hướng về Lạc Kính Lỗi. “Kính Lỗi, mặc kệ cậu từng xảy ra chuyện gì, hiện tại cậu là bạn của chúng tôi. Nếu cậu còn yêu bóng rổ, vì cái gì lại không chơi chứ?”
“Không, tôi không thích, tôi hận bóng rổ, tôi hận nói, tôi hận nó.” Lời nói trái lương tâm rít gào, ngay cả cậu cũng không thể tin tưởng vào điều đó, giờ phút này cậu chỉ muốn rời khỏi thế giới được vây quanh bởi sự ấm áp này.
“Nếu cậu không thích nó, cậu sẽ không rơi lệ. Nước mắt chảy ra từ tâm này, không ai có thể giả vờ được. Kính Lỗi, tôi sẽ không ép cậu nói ra, tôi chỉ muốn nói cho cậu một việc – bóng rổ vô tội, giấc mộng của cậu cũng không có tội.”
Như là thật sự kinh ngạc, Lạc Kính Lỗi ngẩng đầu, ánh sáng ấm áp rọi vào gương mặt bình tĩnh của Vân Tiểu Hi, yên bình, hiền hoà, sinh ra cảm xúc khiến người ta an tâm. “Tiểu Hi…”
Vân Tiểu Hi nâng quả bóng rổ lên, ném vào tay cậu. “Kính Lỗi, mặc kệ chuyện gì từng xảy ra. Cậu vẫn có thể chơi bóng rổ, không ai trách tội cậu, bóng rổ cũng sẽ không. Tôi muốn thấy cậu sinh động trên sân bóng rổ. Kính Lỗi, câu nguyện ý để chúng tôi nhặt quả bóng rổ lên cho cậu chứ? Cho dù tương lai cậu có thể được chơi bóng rổ hay không, cậu phải tin tưởng rằng, theo đuổi giấc mộng là không hề sai. Không cần dùng lý do hoang đường gì để trói buộc mình, buông tay buông chân cậu ra, cho chúng tôi nhìn một cú ném rổ phấn khích, có thể chứ?”
Chỉ có giây phút dịu dàng này, cậu muốn nắm thật chặt. Lạc Kính Lỗi hai mắt đẫm lệ ngóng nhìn Vân Tiểu Hi, Tần Phẩm Diệp, Vân Tiểu Phi. Trên mặt mỗi người đều lộ vẻ tươi cười, biểu tình cổ vũ. Bạn bè chân chính cũng chính là như vậy! Cậu nhắm mắt lại, âm thầm hạ quyết tâm.
Giống như một con ve sầu ngủ đông đã lâu mới hoạt động lại, thoát khỏi vỏ xác nặng nề, quả bóng rổ trong tay bay lên rất cao, rất xa, rất xa, bay về phía thiên đường nhịp tim.
“Cậu chủ đã trở lại.”
Lạc Kính Lỗi đứng lên từ sô pha, nhìn chằm chằm vào cánh cổng gỗ chạm khắc hoa văn tinh tế đang chậm rãi mở ra, một đám vệ sĩ mặc thường phục nghiêm cẩn tiến vào. Sau đó là Duẫn Thiên Khuyết hối hả đi vào phòng, liếc mắt một cái liền thấy được Lạc Kính Lỗi đang nghênh đón hắn. “Lạc, tôi rất nhớ em.”
Vĩnh viễn cũng không cố kỵ ánh mắt của người chung quanh, nụ hôn thâm tình mà liên miên trình diễn ngay trong phòng khách. Tìm kiếm hương vị nóng bỏng quen thuộc, sự mềm mại tan chảy trong miệng khiến cho Duẫn Thiên Khuyết tạm thời quên mất mọi mệt nhọc. Cho đến khi hắn cảm giác được Lạc Kính Lỗi hơi hơi phản kháng, mới lưu luyến không rời tách ra một chút. Dùng tư thế ôm lấy cậu, ngồi dựa vào ghế sô pha. Thở dài thật sâu, hắn đã quá mệt mỏi.
“Cậu, mệt lắm sao?” Tựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, Lạc Kính Lỗi thấp giọng hỏi.
“Ừ!” Cơn buồn ngủ mãnh liệt dâng lên, Duẫn Thiên Khuyết nhắm mắt lại trả lời. “Có em ở đây, sẽ không mệt mỏi.” Đùa nghịch mái tóc ngắn mềm mại bên môi, mang cả sự dịu dàng chìm vào trong giấc ngủ.
Hô hấp dần đều đặn, tiếng tim đập có tiết tấu, hẳn là ngủ rồi! Lạc Kính Lỗi nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn vẻ đẹp như thiên sứ của Duẫn Thiên Khuyết đang ngủ. Hình ảnh cỡ nào xinh đẹp, lừa gạt cỡ nào tàn ác. Trời đất tạo ra một báu vật như vậy, nhưng lai cho hắn tâm địa vô cùng độc ác. Thời thơ ấu thê thảm, tư tưởng biến thái, Duẫn Thiên Khuyết như vậy lại luôn luôn mở miệng nói “yêu” cậu. Hừ! Đây là yêu sao? Nếu loại ràng buộc trói chặt này cũng có thể gọi là yêu, thì sẽ là tình yêu vĩnh viễn không được đáp lại.
Cậu gật đầu ý bảo người giúp việc cùng vệ sĩ trở về phòng. Từ lần trước Đằng Tỉnh Mục đến rồi đi, Duẫn Thiên Khuyết bắt đầu thường xuyên ra ngoài. Có đôi khi vừa trở về cũng sẽ ở trong phòng đọc sách mà nghỉ ngơi nửa ngày. Lạc Kính Lỗi tuy rằng không thể xác định hắn rốt cuộc đang làm gì, nhưng mà cậu đoán, tám chín mười phần có liên quan đến chuyện của bang phái. Cho dù ngoài miệng không thừa nhận là người của gia tộc Fujii, nhưng trên thực tế lại từng chút một tiếp nhận chuyện của bang phái. Hắn sớm muộn gì cũng sẽ ngồi trên vị trí cầm đầu! Hắn ích kỉ, máu lạnh và ngoan độc, tuyệt đối có thế lực và năng lực cai quản toàn bộ bang phái. Lạc Kính Lỗi không khỏi lo lắng cho vận mệnh của mình, nếu thật sự đến lúc đó, đến lúc đó Duẫn Thiên Khuyết lại phiền chán cậu, như vậy kết cục chờ đợi cậu cũng chỉ có một chữ.
Cậu nhắm hai mắt lại, cảm thụ sự lạnh lẽo nặng nề sâu sắc xâm nhập vào cõi lòng.
“Đây là bạn tốt của tôi – Tiểu Lệ và Angel. Các cậu ấy bảo muốn mừng Giáng Sinh với tôi, gọi anh tôi và cả anh Phẩm Diệp, tổ chức một bữa tiệc đêm Giáng Sinh. Kính Lỗi, ngày đó cậu không bận gì chứ! Đi cùng chúng tôi một tối nhé.” Bên cạnh Vân Tiểu Hi là hai cô gái nhỏ ngọt ngào, lễ phép mỉm cười với cậu.
Hẳn là không có việc gì! Giáng Sinh hằng năm cậu đều trải qua với Duẫn Thiên Khuyết, đối với cậu mà nói dường như cũng không phải ngày đặc biệt gì. Lạc Kính Lỗi lại càng không ngốc đến mức gợi về sinh nhật hắn, vì thế càng thêm thoải mái tự tại. Mấy ngày trước, Duẫn Thiên Khuyết dường như nói qua, hắn sẽ ra ngoài vào thời gian đó, đại khái một tuần mới trở về.” Như vậy, cậu mừng Giáng Sinh ở ngoài hẳn sẽ không có vấn đề gì.
“Được.” Từ lúc quen biết những người bạn này, nụ cười cậu cất dấu hơn hai năm lại chậm rãi trở về trong lòng, vẫn xinh đẹp, động lòng người như vậy.
“Chúng ta cùng đi tìm bọn anh hai tớ để bàn thêm chi tiết cụ thể đi. Lúc này bọn họ hẳn đang ở ký túc xá.” Vân Tiểu Hi và hai cô gái cùng tuổi vừa đi trên đừa vừa đùa giỡn, rất vui vẻ. Lạc Kính Lỗi đi theo phía sau các cô cũng cảm nhận được sự vui vẻ vô tư đó.
Rất nhanh đã đến ký túc xá nam.
Trông cửa là một ông lão đã hơn sáu mươi, cũng không quá nghiêm khắc. Ngày thường nhóm nam sinh ra ra vào vào, ông cũng không hỏi đến. Pha một tách trà rẻ tiền, nghe kịch phát ra từ radio, lung lay trải qua một ngày.
Nhóm Vân Tiểu Hi đi bộ vào ký túc xá. Bên trong rất ấm áp, cho nên bọn họ cũng cởi khăn quàng cổ ra. Phòng Vân Tiểu Phi là ở lầu một gần cầu thang, rất dễ dàng tìm thấy. Gõ cửa, Vân Tiểu Hi hỏi. “Anh hai em đâu?”
“Không biết, lúc nãy vẫn còn ở đây.” Người phía trong đáp.
Rời khỏi cửa, một hàng bốn người vừa định đi về phía trước, ngẩng đầu liền nhìn thấy cách đó 50m, một người đi ra từ trong phòng có biển “Toilet.” Hắn nhàn nhã cất bước chân, quay lại, lúc vừa định đi về phía bọn họ thì—
Mười mắt nhìn nhau, gió mát ấm áp tạm ngừng trong ba giây…
Ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết, bạo phát nhất trong thế kỷ vang lên…
“A – a – a—”
Cùng với ba tiếng kêu kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp đảm, một bóng dáng chạy vụt đi, cộng thêm cái quần lót nho nhỏ màu vàng trên da thịt, lấy tốc độ sét đánh không kịp mà bưng tai chạy vào toilet.
“Tiểu Phi—” Nghe được tiếng kêu thảm thiết, Tần Phẩm Diệp lo lắng đi vào WC.
“Đại ca—”
“Đại ca—” Rất nhiều đàn em như lá rụng gió cuốn chạy vào căn phòng WC nhỏ hẹp, trong lúc nhất thời tạo thành cảnh thượng chật chội chen lấn.
“Anh hai—” Đứng ở phía trước ba người còn lại, Vân Tiểu Hi xấu hổ rống to, thật sự là mất mặt mà, vì sao lại có người anh trai như vậy chứ.
“A ha ha…”
“A, sặc, ha ha…”
Thật sự là không rảnh bận tâm mặt mũi bạn tốt, một đám người không thể ức chế mà cười đến đau cả ruột.
Hai cô gái cũng cười ra nước mắt, tựa vào vách tường, ôm bụng mà cười. Lạc Kính Lỗi cũng cười đến đến ho khan, từ xa còn nghe được thanh âm cuồng hét của Vân Tiểu Phi – “Cút hết đi.”
Thì ra cuộc đời này vẫn tồn tại ánh nắng. Ngày mưa âm u tối tăm cho dù có lâu bao nhiêu, cũng sẽ trôi qua. Trong chớp mắt mặt trời dâng lên, chiếu rọi lên mỗi người đều ấm áp như nhau. Hi vọng dâng lên, chúng ta ở dưới một bầu trời, cuối cùng sẽ tìm được hạnh phúc của chính mình.
Cậu có, tôi có, hắn cũng có, nắm ở trong tay, giữ lại không để lạc mất, trái tim lấp đầy, cất giữ thật kỹ, không để nó một lần nữa lặng lẽ trốn đi.
Cảm ơn cậu, Tiểu Hi, Tiểu Phi, Phẩm Diệp, cảm ơn các người khiến tôi lấy lại nụ cười, khiến cho tôi một lần nữa lại tìm được ý nghĩa của hạnh phúc. Gột sạch linh hồn bẩn thỉu này, chôn dấu bên dưới da thịt là một trái tim nóng bỏng, cảm ơn các người đã khiến nó một lần nữa đập lên.
Cảm ơn…
C 20
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ 2 Comments
5 Người yêu ♥
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì
/47
|