Nguồn: Editor Chapuru (Cung Quảng Hằng)
Tuy rằng cùng thầy giáo yêu đương từng ngày trôi qua như chìm trong hũ mật, nhưng Tống Thiển Thiển chỉ cần nhớ tới chuyện xảy ra tuần trước, liền tức giận muốn cắn Triệu Thuần một trận.
Trong "Tình yêu gần kề" có một đoạn nữ sinh có thể thuận lợi trốn dưới bàn giáo viên, cùng thầy giáo thân mật hôn môi, tại sao ở tình cảnh của cô lại hoàn toàn thuận lợi như vậy chút nào. Cùng trong phòng học, cùng chuông báo vào lớp giống nhau, thừa dịp cả lớp lục tục về chỗ ngồi, vụng trộm trốn vào phía dưới bàn giáo viên, nhưng vạn vạn không ngờ tới, rõ ràng là tiết toán mà lại là giáo viên dạy ngữ văn vào lớp. Cô giáo Lưu là giáo viên dạy ngữ văn, Tống Thiển Thiển trăm ngàn lần cũng nghĩ đến việc sao người đàn ông của mình lại không vào lớp, càng không nghĩ ra làm sao có thể giải thích hợp lý được việc mình trốn dưới bàn giáo viên, vẫn là cô Lưu tinh mắt phát hiện ra tình huống xấu hổ này.
Cô Lưu sợ hãi kêu: "Tống Thiển Thiển, sao em lại trốn dưới bàn làm gì?"
Trước bao con mắt của bạn cùng lớp, thiếu nữ xấu hổ chui ra từ gầm bàn, ấp úng giải thích thật ra là mình chui xuống dưới tìm cái bút bị rơi. Cô giáo Lưu cũng không truy rõ ngọn ngành vì sao Thiển Thiển ngồi ở bàn thứ hai mà bút có thể rơi xuống dưới bàn giáo viên trên bục giảng, vẫy vẫy tay ra hiệu cho Thiển Thiển về chỗ ngồi.
Tống Thiển Thiển xấu hổ vô cùng bò về chỗ ngồi, muốn tìm cái khe hở nào chui đầu vào.
Về sau hỏi Triệu Thuần mới biết được, hôm đó cô giáo Lưu chủ động tìm anh để đổi giờ, hôm đó anh bận đi họp không kịp báo cho cô. Ngượng nghịu, quẫn bách mà kể cho anh nghe việc mình trốn dưới bàn giáo viên, muốn vụng trộm hôn môi như trong phim, kết quả bị anh cười trêu một hồi, khiến cô tức giận cực kỳ, cho dù sau giờ tan học, được anh kéo về lớp, một lần nữa chiều theo ý cô, diễn cảnh tránh sau bàn giáo viên hôn môi như trong phim, cũng không thể khiến cô tiêu tan được cảm giác thẹn quá hóa giận.
Cố tình kiến tạo một tình huống yêu đương ấm áp mà ái muộn bí mật, kết quả lại có sự kiện ngoài ý muốn phá hủy kế hoạch, sự việc vốn như vậy liền cho qua đi. Nhưng chuyện đã hỏng, không những thế còn bị thầy cười mình ngốc nghếch trêu chọc đáng yêu, làm sao có thể tức giận.
Kỳ thật... Đến ngày thứ 2 đã muốn làm hòa cùng anh, nhưng hôm nay nợ mới cùng nợ cũ tính gộp vào, cô lại càng giận.
Mùa hè chậm rãi trôi qua, mùa thu mát mẻ đã tới, hôm nay là ngày diễn ra đại hội thể dục thể thao của trường.
Tống Thiển Thiển là đại diện lớp tham gia thi nhảy xa, vốn hôm qua cùng thầy hẹn trước, hôm nay anh sẽ tới xem cô thi đấu. Nhưng sáng hôm nay, anh lại dùng vẻ mặt có lỗi nói với cô anh có khả năng không rảnh để đi xem cô thi đấu, vì trường học hôm nay lại tổ chức hội nghị của khoa toán, anh không thể không tham dự.
Triệu Thuần không có cách nào, Tống Thiển Thiển lại càng không có phương án nào vẹn đôi đường, chỉ có thể bĩu môi hờn dỗi nhìn anh vội vàng rời đi. Dỗi một hồi cũng nghĩ thông, nghề giáo viên chính là như vậy, công việc chính nhiều, mà công việc ngoài còn nhiều hơn, mệt mỏi, phiền toái cũng nhiều lắm. Anh cũng không phải là tài sản riêng của cô, cô phải thoáng hơn ra một chút thì tốt hơn. Nhưng cho dù có nghĩ thoáng ra, nhìn ra khán đài náo nhiệt, học sinh ríu ra ríu tít, các thầy cô dẫn dắt các đội rôm rả chuyện trò, Tống Thiển Thiển trong lòng vẫn có đôi chút mất mát hụt hẫng.
"Trận thi đấu nhảy xa của nữ chuẩn bị bắt đầu! Mời các bạn vận động viên nhảy xa đến báo danh tại điểm báo danh! Chuẩn bị cho trận đấu..." Tống Thiển Thiển nghe radio kêu gọi tập hợp, lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi thi đấu.
Tống Thiển Thiển đứng trước hố cát nhảy xa khởi động, một vận động viên đã thực hiện xong bài thi, thành tích không tốt lắm nhưng cũng không tính là thi hỏng, trọng tài đôi chiếu với danh sách, nhìn sang bên này, hô "Số báo danh 06 chuẩn bị!"
Hôm nay Tống Thiển Thiển mặc bộ đồ thể thao nhẹ nhàng, áo xám cùng quần váy thể thao màu đen hoa văn mảnh, tóc đuôi ngựa buộc cao, đầy sức sống thanh xuân. Nghe trọng tài gọi đến số báo danh của mình, vội vàng tiến lên trả lời, "Có em."
Trọng tài viên gật đầu, ra hiệu cô có thể bắt đầu.
Tống Thiển Thiển hít sâu hơi một sâu, đứng ở vạch trắng xuất phát chạy đến miệng hố cát thực hiện bước nhảy. Trong lúc chạy đột nhiên thấy mắt cá chân trái đau điếng, cô khổ sở nghiêng người ngã xuống hố cát, qua một lớp quần vẫn cảm giác được đùi trong xước da đau đớn, càng khỏi kể đến mông tiếp xúc với hố cát lúc ngã, xương cốt có cảm giác sắp nứt ra. Lúc này Tống Thiển Thiển bất chấp tư thế ngã của mình khó coi thế nào, mặt mũi xấu hổ ra sao, cô đau đớn ôm chân, nước mắt không tự chủ được liền chảy ra.
Những người bên cạnh vội vàng ồn ào xúm lại, "Bạn học, bạn có ổn không? Có thể tự đứng lên được không?" Có người giúp đỡ tay Tống Thiển Thiển, muốn nâng cô dậy. Tống Thiển Thiển cố gắng thử đứng lên, nhưng cổ chân không có sức, lắc lắc đầu biểu hiện mình không thể tự đứng dậy.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến, "Để tôi đưa em ấy đi phòng y tế."
Cô hai mắt đẫm lệ nhìn mông lung thấy thân ảnh quen thuộc càng lúc càng tiến gần mình, bỗng nhiên một cánh tay mạnh mẽ vòng qua, lấy tư thế ôm công chúa ôm cô vào lồng ngực rộng ấm áp.
Anh ấy đến đây rồi.
Tống Thiển Thiển nước mắt tràn ra mãnh liệt, giống như mọi sự ấm ức đều được an ủi bởi cái ôm ấm áp của anh. Anh cẩn thận ôm lấy cô đi về phòng y tế, giọng nói nặng nề vang lên bên tai cô, "Đúng là có việc, nhưng hôm nay em thi đấu, anh không nhịn được mà đến xem em. Kết quả là nhìn thấy em ngã trước mắt anh. Em biết không Thiển Thiển, giây phút đó lòng anh đau thắt."
Cô ôm lấy cổ anh, đầu chôn vào trong lòng anh, nức nở khóc, "Em không đau, không sợ... Anh tới là tốt rồi, đều ổn cả rồi..."
Người đàn ông càng dùng sức ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng, trông cô như một con mèo con bị thương còn cứng rắn nói không đau.
Triệu Thuần nhẹ nhàng đặt Tống Thiển Thiển lên giường bệnh trải ga trắng, cô thấy anh quay người rời đi, lập tức bối rối cầm chặt tay anh, "Thầy đừng..."
Triệu Thuần nhẹ nhàng rút tay mình ra, xoa xoa lên tóc Tống Thiển Thiển, "Không đi, ở cùng em, anh đi lấy chút thuốc sát trùng."
Nghe vậy cô mới an tâm buông tay, chỉ trong chốc lát anh đã trở lại, cầm thuốc sát trùng, bông vải, băng gạc. Triệu Thuần ngồi xuống một bên giường, để đồ sơ cứu lên, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Tống Thiển Thiển mà nói, "Có thể tự mình cởi quần ngoài không?"
"................A?" Tống Thiển Thiển nghe yêu cầu của anh liền ngơ ngác.
Triệu Thuần bật cười, "Không cởi làm sao anh giúp em bôi thuốc được."
Cô gái lập tức thẹn đỏ mặt, "Em... em... em tự mình bôi thuốc."
Anh lập tức kiên quyết cự tuyệt ý này, đè vai cô xuống, "Không được, anh không tận mắt nhìn vết thương của em anh không an tâm." Nói xong liền đỡ cô nằm xuống, nhẹ nhàng cởi bỏ quần ngoài của cô, trong quá trình cởi rất cẩn thận nhưng vẫn đụng vào miệng vết thương bên trong đùi, đau vô cùng, Tống Thiển Thiển hít mạnh hơi, tay nắm chặt lấy drap giường màu trắng.
Triệu Thuần áy náy nói, "Chịu khó một chút, Thiển Thiển." Động tác tay anh lại càng cẩn thận nhẹ nhàng hơn.
Anh vất vả đem chiếc quần váy cởi ra, Tống Thiển Thiển trên trán đã chảy một tầng mồ hôi, không chỉ xấu hổ mà đau là chủ yếu, vải quần chất liệu mềm, dính sát vào vết thương, lúc cởi ra chạm vào vết thương càng đau.
Triệu Thuần đau lòng nhìn cô gái nhỏ phía trên áo vẫn đầy đủ, phía dưới chỉ mặc một cái quần lót nhỏ màu trắng, lộ đôi chân trắng nõn nà, cô gái nhỏ còn đang nước mắt lã chã, lòng anh quặn đau. Tống Thiển Thiển đầu gối có một mảng xước xát, vết thương rớm máu còn dính cả cát, phía trong đùi non cũng bị chảy máu xước xát thê thảm hơn.
Tống Thiển Thiển thẹn thùng cố kẹp chân lại, kéo cái chăn bên cạnh che đùi, muốn che đu đôi chân dài trắng nõn đang lộ ra, ánh mắt ngượng ngùng nhìn ra chỗ khác, "Thầy đừng nhìn em..."
Triệu Thuần đẩy cái chăn trên người cô xuống, khiến cô lộ nửa người phía dưới, "Thiển Thiển ngoan nào." Anh cầm bông thấm nước, ngồi bên cạnh Tống Thiển Thiển, nhàng lau những vết bẩn trên đùi cô. Cảm thấy đùi mát mát, cô không khỏi có chút co rúm người lại. Triệu Thuần nắm tay cô an ủi, cười dịu dàng nói: "Mười lần thì có đến chín lần đều xử lý vết thương cho em, anh cũng sắp thành bác sĩ."
Tống Thiển Thiển cắn môi, "Em cũng không biết vì sao lại ngã, có thể là lúc xuất phát chân bị trẹo."
Triệu Thuần cúi đầu, tiếp tục bôi thuốc lên đầu gối sưng đỏ của Tống Thiển Thiển, sau đó quấn băng gạc trắng lên, cũng không ngẩng đầu nhìn liền nói: "Xem ra mỗi ngày đều phải theo sát em."
Vết thương ở đầu gối đã được anh xử lý rất tốt, còn có...
Triệu Thuần để cô nằm thẳng trên giường, giọng nhẹ nhàng ra lệnh: "Thiển Thiển, tách chân ra."
Tống Thiển Thiển xấu hổ mặt đỏ bừng, "Để em tự mình bôi thuốc..."
Anh lại càng không cho cô tránh né, "Em không tự bôi được, nếu không cần anh bôi, vậy để anh kêu người khác tới bôi thuốc giúp em."
Cô bất đắc dĩ xấu hổ thẹn thùng, dưới ánh mắt chăm chú của anh, tách chân của mình ra, đôi chân trần trụi trắng nõn, quần lót màu trắng nhìn không sót một chút gì xuất hiện trước mắt anh, vết thương bên trong đùi không nặng nhưng bị cọ sát đỏ một mảng lớn, nhìn cũng thật thảm.
Triệu Thuần hít sâu một hơi, lấy bông sạch nhẹ nhàng lau đi vết máu trên da thịt non mịn, cô gái nhỏ mẫn cảm run run một chút, không nhịn được muốn khép chân lại.
Anh trầm mặt, "Thiển Thiển." Tống Thiển Thiển khốn quẫn muốn òa khóc, anh thì quần áo chỉnh tề, mình thì trần trụi thân dưới, chỉ mặc một chiếc quần lót, như vậy làm sao lại không xấu hổ được. Triệu Thuần tiếp tục ra lệnh dứt khoát, "Tự tách chân ra, giữ lấy."
Cô chần chừ mãi không động đậy, anh cũng lẳng lặng nhìn cô, không nói một lời. Cuối cùng Tống Thiển Thiển không chịu được liền thỏa hiệp, hai mắt nhắm chặt, run rẩy tách hai chân ra, để bản thân hoàn toàn bại lộ trước mặt anh, hơn nữa còn dùng tay đè lại hai chân khép lại, tạo thành hình chữ M mở rộng nghênh đón.
Lặng yên một lúc, bỗng nhiên cô cảm giác được hơi thở ấm áp phả vào đùi mình, một vật ướt át mềm mại liếm vào vết thương bên trong đùi cô.
Tống Thiển Thiển kinh hoàng nâng đầu dậy, thấy đầu anh để giữa hai chân mình, hai tay giữ lấy cặp đùi trần trụi của cô mà cẩn thận liếm vết thương của cô. Đầu lưỡi của anh ấm nóng vô cùng, lướt nhẹ qua từng tấc da thịt mẫn cảm, kích thích từng đợt sóng triều ngọt ngào. Thầy giáo vốn dĩ cao ngạo, lúc này lại dịu dàng mà săn sóc, quỳ một gối trước mặt mình, dịu dàng mà mang chút nhục dục liếm vết thương cho mình. Kích thích từ thị giác khiến cho xúc giác càng thêm nhạy cảm, cô khó chịu ngửa đầu rên rỉ thành tiếng: "A đừng... không cần liếm... không cần..."
Triệu Thuần làm bộ như không nghe thấy, không chỉ tiếp tục liếm, mà còn như vô tình dùng mũi của mình chạm vào nơi riêng tư của cô khiến Tống Thiển Thiển bất giác dùng đôi chân trần trụi kẹp lấy đầu anh.
Trong phòng y tế trống trải, cô gái ngửa đầu, người đàn ông quỳ gối trước mặt cô, vùi đầu vào giữa hai chân cô, khiến cô phát ra những câu yếu ớt phản đối: "Thầy đừng chọc vào nơi đó của em...Ư..."
Anh rốt cuộc cũng mở lòng từ bi ngẩng đầu lên thở hổn hển, bộ dáng đầy vẻ chiếm giữ ham muốn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt e thẹn của cô, "Tống Thiển Thiển lại ẩm ướt."
Côvội vàng khép chặt chân, không cho anh nhìn đến quần lót của mình đã thấm một vệt nước, giọng oán hận: "Còn không phải do thầy kì quái... Liếm em..."
Anh nhướng một bên mày, "Anh liếm chỗ nào em?"
Anh quả thật không có trực tiếp liếm đến nơi đó của cô, là do cô quá mẫn cảm, quá nhiều nước. Tống Thiển Thiển cắn môi, cả giận nói, "Em không chơi với anh nữa."
Anh cười cười, xử lý tốt vết thương cho cô, rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô, tiếp tục dịu dàng dỗ dành, gió nhẹ thổi qua, trong phòng ấm áp ngọt ngào.
Tuy rằng cùng thầy giáo yêu đương từng ngày trôi qua như chìm trong hũ mật, nhưng Tống Thiển Thiển chỉ cần nhớ tới chuyện xảy ra tuần trước, liền tức giận muốn cắn Triệu Thuần một trận.
Trong "Tình yêu gần kề" có một đoạn nữ sinh có thể thuận lợi trốn dưới bàn giáo viên, cùng thầy giáo thân mật hôn môi, tại sao ở tình cảnh của cô lại hoàn toàn thuận lợi như vậy chút nào. Cùng trong phòng học, cùng chuông báo vào lớp giống nhau, thừa dịp cả lớp lục tục về chỗ ngồi, vụng trộm trốn vào phía dưới bàn giáo viên, nhưng vạn vạn không ngờ tới, rõ ràng là tiết toán mà lại là giáo viên dạy ngữ văn vào lớp. Cô giáo Lưu là giáo viên dạy ngữ văn, Tống Thiển Thiển trăm ngàn lần cũng nghĩ đến việc sao người đàn ông của mình lại không vào lớp, càng không nghĩ ra làm sao có thể giải thích hợp lý được việc mình trốn dưới bàn giáo viên, vẫn là cô Lưu tinh mắt phát hiện ra tình huống xấu hổ này.
Cô Lưu sợ hãi kêu: "Tống Thiển Thiển, sao em lại trốn dưới bàn làm gì?"
Trước bao con mắt của bạn cùng lớp, thiếu nữ xấu hổ chui ra từ gầm bàn, ấp úng giải thích thật ra là mình chui xuống dưới tìm cái bút bị rơi. Cô giáo Lưu cũng không truy rõ ngọn ngành vì sao Thiển Thiển ngồi ở bàn thứ hai mà bút có thể rơi xuống dưới bàn giáo viên trên bục giảng, vẫy vẫy tay ra hiệu cho Thiển Thiển về chỗ ngồi.
Tống Thiển Thiển xấu hổ vô cùng bò về chỗ ngồi, muốn tìm cái khe hở nào chui đầu vào.
Về sau hỏi Triệu Thuần mới biết được, hôm đó cô giáo Lưu chủ động tìm anh để đổi giờ, hôm đó anh bận đi họp không kịp báo cho cô. Ngượng nghịu, quẫn bách mà kể cho anh nghe việc mình trốn dưới bàn giáo viên, muốn vụng trộm hôn môi như trong phim, kết quả bị anh cười trêu một hồi, khiến cô tức giận cực kỳ, cho dù sau giờ tan học, được anh kéo về lớp, một lần nữa chiều theo ý cô, diễn cảnh tránh sau bàn giáo viên hôn môi như trong phim, cũng không thể khiến cô tiêu tan được cảm giác thẹn quá hóa giận.
Cố tình kiến tạo một tình huống yêu đương ấm áp mà ái muộn bí mật, kết quả lại có sự kiện ngoài ý muốn phá hủy kế hoạch, sự việc vốn như vậy liền cho qua đi. Nhưng chuyện đã hỏng, không những thế còn bị thầy cười mình ngốc nghếch trêu chọc đáng yêu, làm sao có thể tức giận.
Kỳ thật... Đến ngày thứ 2 đã muốn làm hòa cùng anh, nhưng hôm nay nợ mới cùng nợ cũ tính gộp vào, cô lại càng giận.
Mùa hè chậm rãi trôi qua, mùa thu mát mẻ đã tới, hôm nay là ngày diễn ra đại hội thể dục thể thao của trường.
Tống Thiển Thiển là đại diện lớp tham gia thi nhảy xa, vốn hôm qua cùng thầy hẹn trước, hôm nay anh sẽ tới xem cô thi đấu. Nhưng sáng hôm nay, anh lại dùng vẻ mặt có lỗi nói với cô anh có khả năng không rảnh để đi xem cô thi đấu, vì trường học hôm nay lại tổ chức hội nghị của khoa toán, anh không thể không tham dự.
Triệu Thuần không có cách nào, Tống Thiển Thiển lại càng không có phương án nào vẹn đôi đường, chỉ có thể bĩu môi hờn dỗi nhìn anh vội vàng rời đi. Dỗi một hồi cũng nghĩ thông, nghề giáo viên chính là như vậy, công việc chính nhiều, mà công việc ngoài còn nhiều hơn, mệt mỏi, phiền toái cũng nhiều lắm. Anh cũng không phải là tài sản riêng của cô, cô phải thoáng hơn ra một chút thì tốt hơn. Nhưng cho dù có nghĩ thoáng ra, nhìn ra khán đài náo nhiệt, học sinh ríu ra ríu tít, các thầy cô dẫn dắt các đội rôm rả chuyện trò, Tống Thiển Thiển trong lòng vẫn có đôi chút mất mát hụt hẫng.
"Trận thi đấu nhảy xa của nữ chuẩn bị bắt đầu! Mời các bạn vận động viên nhảy xa đến báo danh tại điểm báo danh! Chuẩn bị cho trận đấu..." Tống Thiển Thiển nghe radio kêu gọi tập hợp, lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi thi đấu.
Tống Thiển Thiển đứng trước hố cát nhảy xa khởi động, một vận động viên đã thực hiện xong bài thi, thành tích không tốt lắm nhưng cũng không tính là thi hỏng, trọng tài đôi chiếu với danh sách, nhìn sang bên này, hô "Số báo danh 06 chuẩn bị!"
Hôm nay Tống Thiển Thiển mặc bộ đồ thể thao nhẹ nhàng, áo xám cùng quần váy thể thao màu đen hoa văn mảnh, tóc đuôi ngựa buộc cao, đầy sức sống thanh xuân. Nghe trọng tài gọi đến số báo danh của mình, vội vàng tiến lên trả lời, "Có em."
Trọng tài viên gật đầu, ra hiệu cô có thể bắt đầu.
Tống Thiển Thiển hít sâu hơi một sâu, đứng ở vạch trắng xuất phát chạy đến miệng hố cát thực hiện bước nhảy. Trong lúc chạy đột nhiên thấy mắt cá chân trái đau điếng, cô khổ sở nghiêng người ngã xuống hố cát, qua một lớp quần vẫn cảm giác được đùi trong xước da đau đớn, càng khỏi kể đến mông tiếp xúc với hố cát lúc ngã, xương cốt có cảm giác sắp nứt ra. Lúc này Tống Thiển Thiển bất chấp tư thế ngã của mình khó coi thế nào, mặt mũi xấu hổ ra sao, cô đau đớn ôm chân, nước mắt không tự chủ được liền chảy ra.
Những người bên cạnh vội vàng ồn ào xúm lại, "Bạn học, bạn có ổn không? Có thể tự đứng lên được không?" Có người giúp đỡ tay Tống Thiển Thiển, muốn nâng cô dậy. Tống Thiển Thiển cố gắng thử đứng lên, nhưng cổ chân không có sức, lắc lắc đầu biểu hiện mình không thể tự đứng dậy.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến, "Để tôi đưa em ấy đi phòng y tế."
Cô hai mắt đẫm lệ nhìn mông lung thấy thân ảnh quen thuộc càng lúc càng tiến gần mình, bỗng nhiên một cánh tay mạnh mẽ vòng qua, lấy tư thế ôm công chúa ôm cô vào lồng ngực rộng ấm áp.
Anh ấy đến đây rồi.
Tống Thiển Thiển nước mắt tràn ra mãnh liệt, giống như mọi sự ấm ức đều được an ủi bởi cái ôm ấm áp của anh. Anh cẩn thận ôm lấy cô đi về phòng y tế, giọng nói nặng nề vang lên bên tai cô, "Đúng là có việc, nhưng hôm nay em thi đấu, anh không nhịn được mà đến xem em. Kết quả là nhìn thấy em ngã trước mắt anh. Em biết không Thiển Thiển, giây phút đó lòng anh đau thắt."
Cô ôm lấy cổ anh, đầu chôn vào trong lòng anh, nức nở khóc, "Em không đau, không sợ... Anh tới là tốt rồi, đều ổn cả rồi..."
Người đàn ông càng dùng sức ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng, trông cô như một con mèo con bị thương còn cứng rắn nói không đau.
Triệu Thuần nhẹ nhàng đặt Tống Thiển Thiển lên giường bệnh trải ga trắng, cô thấy anh quay người rời đi, lập tức bối rối cầm chặt tay anh, "Thầy đừng..."
Triệu Thuần nhẹ nhàng rút tay mình ra, xoa xoa lên tóc Tống Thiển Thiển, "Không đi, ở cùng em, anh đi lấy chút thuốc sát trùng."
Nghe vậy cô mới an tâm buông tay, chỉ trong chốc lát anh đã trở lại, cầm thuốc sát trùng, bông vải, băng gạc. Triệu Thuần ngồi xuống một bên giường, để đồ sơ cứu lên, cũng không ngẩng đầu lên nhìn Tống Thiển Thiển mà nói, "Có thể tự mình cởi quần ngoài không?"
"................A?" Tống Thiển Thiển nghe yêu cầu của anh liền ngơ ngác.
Triệu Thuần bật cười, "Không cởi làm sao anh giúp em bôi thuốc được."
Cô gái lập tức thẹn đỏ mặt, "Em... em... em tự mình bôi thuốc."
Anh lập tức kiên quyết cự tuyệt ý này, đè vai cô xuống, "Không được, anh không tận mắt nhìn vết thương của em anh không an tâm." Nói xong liền đỡ cô nằm xuống, nhẹ nhàng cởi bỏ quần ngoài của cô, trong quá trình cởi rất cẩn thận nhưng vẫn đụng vào miệng vết thương bên trong đùi, đau vô cùng, Tống Thiển Thiển hít mạnh hơi, tay nắm chặt lấy drap giường màu trắng.
Triệu Thuần áy náy nói, "Chịu khó một chút, Thiển Thiển." Động tác tay anh lại càng cẩn thận nhẹ nhàng hơn.
Anh vất vả đem chiếc quần váy cởi ra, Tống Thiển Thiển trên trán đã chảy một tầng mồ hôi, không chỉ xấu hổ mà đau là chủ yếu, vải quần chất liệu mềm, dính sát vào vết thương, lúc cởi ra chạm vào vết thương càng đau.
Triệu Thuần đau lòng nhìn cô gái nhỏ phía trên áo vẫn đầy đủ, phía dưới chỉ mặc một cái quần lót nhỏ màu trắng, lộ đôi chân trắng nõn nà, cô gái nhỏ còn đang nước mắt lã chã, lòng anh quặn đau. Tống Thiển Thiển đầu gối có một mảng xước xát, vết thương rớm máu còn dính cả cát, phía trong đùi non cũng bị chảy máu xước xát thê thảm hơn.
Tống Thiển Thiển thẹn thùng cố kẹp chân lại, kéo cái chăn bên cạnh che đùi, muốn che đu đôi chân dài trắng nõn đang lộ ra, ánh mắt ngượng ngùng nhìn ra chỗ khác, "Thầy đừng nhìn em..."
Triệu Thuần đẩy cái chăn trên người cô xuống, khiến cô lộ nửa người phía dưới, "Thiển Thiển ngoan nào." Anh cầm bông thấm nước, ngồi bên cạnh Tống Thiển Thiển, nhàng lau những vết bẩn trên đùi cô. Cảm thấy đùi mát mát, cô không khỏi có chút co rúm người lại. Triệu Thuần nắm tay cô an ủi, cười dịu dàng nói: "Mười lần thì có đến chín lần đều xử lý vết thương cho em, anh cũng sắp thành bác sĩ."
Tống Thiển Thiển cắn môi, "Em cũng không biết vì sao lại ngã, có thể là lúc xuất phát chân bị trẹo."
Triệu Thuần cúi đầu, tiếp tục bôi thuốc lên đầu gối sưng đỏ của Tống Thiển Thiển, sau đó quấn băng gạc trắng lên, cũng không ngẩng đầu nhìn liền nói: "Xem ra mỗi ngày đều phải theo sát em."
Vết thương ở đầu gối đã được anh xử lý rất tốt, còn có...
Triệu Thuần để cô nằm thẳng trên giường, giọng nhẹ nhàng ra lệnh: "Thiển Thiển, tách chân ra."
Tống Thiển Thiển xấu hổ mặt đỏ bừng, "Để em tự mình bôi thuốc..."
Anh lại càng không cho cô tránh né, "Em không tự bôi được, nếu không cần anh bôi, vậy để anh kêu người khác tới bôi thuốc giúp em."
Cô bất đắc dĩ xấu hổ thẹn thùng, dưới ánh mắt chăm chú của anh, tách chân của mình ra, đôi chân trần trụi trắng nõn, quần lót màu trắng nhìn không sót một chút gì xuất hiện trước mắt anh, vết thương bên trong đùi không nặng nhưng bị cọ sát đỏ một mảng lớn, nhìn cũng thật thảm.
Triệu Thuần hít sâu một hơi, lấy bông sạch nhẹ nhàng lau đi vết máu trên da thịt non mịn, cô gái nhỏ mẫn cảm run run một chút, không nhịn được muốn khép chân lại.
Anh trầm mặt, "Thiển Thiển." Tống Thiển Thiển khốn quẫn muốn òa khóc, anh thì quần áo chỉnh tề, mình thì trần trụi thân dưới, chỉ mặc một chiếc quần lót, như vậy làm sao lại không xấu hổ được. Triệu Thuần tiếp tục ra lệnh dứt khoát, "Tự tách chân ra, giữ lấy."
Cô chần chừ mãi không động đậy, anh cũng lẳng lặng nhìn cô, không nói một lời. Cuối cùng Tống Thiển Thiển không chịu được liền thỏa hiệp, hai mắt nhắm chặt, run rẩy tách hai chân ra, để bản thân hoàn toàn bại lộ trước mặt anh, hơn nữa còn dùng tay đè lại hai chân khép lại, tạo thành hình chữ M mở rộng nghênh đón.
Lặng yên một lúc, bỗng nhiên cô cảm giác được hơi thở ấm áp phả vào đùi mình, một vật ướt át mềm mại liếm vào vết thương bên trong đùi cô.
Tống Thiển Thiển kinh hoàng nâng đầu dậy, thấy đầu anh để giữa hai chân mình, hai tay giữ lấy cặp đùi trần trụi của cô mà cẩn thận liếm vết thương của cô. Đầu lưỡi của anh ấm nóng vô cùng, lướt nhẹ qua từng tấc da thịt mẫn cảm, kích thích từng đợt sóng triều ngọt ngào. Thầy giáo vốn dĩ cao ngạo, lúc này lại dịu dàng mà săn sóc, quỳ một gối trước mặt mình, dịu dàng mà mang chút nhục dục liếm vết thương cho mình. Kích thích từ thị giác khiến cho xúc giác càng thêm nhạy cảm, cô khó chịu ngửa đầu rên rỉ thành tiếng: "A đừng... không cần liếm... không cần..."
Triệu Thuần làm bộ như không nghe thấy, không chỉ tiếp tục liếm, mà còn như vô tình dùng mũi của mình chạm vào nơi riêng tư của cô khiến Tống Thiển Thiển bất giác dùng đôi chân trần trụi kẹp lấy đầu anh.
Trong phòng y tế trống trải, cô gái ngửa đầu, người đàn ông quỳ gối trước mặt cô, vùi đầu vào giữa hai chân cô, khiến cô phát ra những câu yếu ớt phản đối: "Thầy đừng chọc vào nơi đó của em...Ư..."
Anh rốt cuộc cũng mở lòng từ bi ngẩng đầu lên thở hổn hển, bộ dáng đầy vẻ chiếm giữ ham muốn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt e thẹn của cô, "Tống Thiển Thiển lại ẩm ướt."
Côvội vàng khép chặt chân, không cho anh nhìn đến quần lót của mình đã thấm một vệt nước, giọng oán hận: "Còn không phải do thầy kì quái... Liếm em..."
Anh nhướng một bên mày, "Anh liếm chỗ nào em?"
Anh quả thật không có trực tiếp liếm đến nơi đó của cô, là do cô quá mẫn cảm, quá nhiều nước. Tống Thiển Thiển cắn môi, cả giận nói, "Em không chơi với anh nữa."
Anh cười cười, xử lý tốt vết thương cho cô, rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô, tiếp tục dịu dàng dỗ dành, gió nhẹ thổi qua, trong phòng ấm áp ngọt ngào.
/40
|