Giọng nói trầm thấp kia... rõ ràng là của đàn ông, nghe vậy, Mộ Thiển Thiển lập tức ngồi bật dậy.
Ở trong đây lại có nam tử! Nhưng nàng hiện tại...... Nàng không mặc gì hết, hắn sao lại dám đi vào tùy tiện như vậy.
Mộ Thiển Thiển vừa kinh hoảng vừa tức giận, vội vàng ngồi dậy từ trên giường, bỗng nhiên, một sức mạnh cường hãn vô hình, lặng lẽ đẩy nàng nằm lại trên giường.
Không...... Một bàn tay đặt trên vai ngọc bóng loáng của nàng, vừa muốn liều mạng phản kháng, Mộ Thiển Thiển lại thấy khuôn mặt trước mắt mình ―― một gương mặt của nữ nhân.
Ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp vô song, rõ ràng là một mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng giọng nói kia......
Phong cô nương. Thường ma ma hay kiêu ngạo ra oai với đám cung nữ, giờ lại hành lễ với cô ta vô cùng cung kính.
Các cung nữ cũng lập tức hành lễ, các nàng tôn kính Phong cô nương này, vậy mà so với Thất công chúa như nàng chỉ có hơn chứ không có kém.
Mộ Thiển Thiển vừa thấy liền hiểu, Phong cô nương trước mặt này nhất định là tâm phúc của Thái Hậu.
Phong cô nương không để ý tới những người khác, chỉ rũ mắt nhìn Mộ Thiển Thiển vừa bị chính mình ấn nằm xuống, môi mỏng khẽ nhếch, cười đến yêu mị: Thất công chúa ngoan nào, mở hai chân ra, để ta nhìn xem tiểu huyệt.
Lại là câu này!
Mộ Thiển Thiển lắc đầu thật mạnh, hai cái đùi khép lại gắt gao.
Nhìn người kìa, lại không nghe lời. Phong cô nương cũng không hề tức giận, chỉ có bàn tay đang đặt trên vai nàng bỗng dưng trượt xuống, bất ngờ cầm lấy một bên ngực của nàng, ngón tay kẹp lấy nhũ hoa hồng nhạt se nhè nhẹ.
A! Mộ Thiển Thiển hét nhỏ một tiếng, muốn đem nữ nhân kỳ quái này đẩy ra, nhưng không biết vì sao, khi nàng chạm vào ngưòi cô ta, sức lực toàn thân trong nháy mắt biến mất, cả người mềm yếu, chỉ có thể miễn cưỡng đỡ dậy nửa thân trên của mình.
Không! Đừng...... Chạm vào ta! Nàng giận đỏ mặt, cắn môi phẫn nộ trừng mắt nhìn Phong cô nương.
Phong cô nương lại vẫn không thèm để ý, tay phải đưa xuống vùng đất thần bí giữa hai chân nàng, trong tình huống nàng hoàn toàn không có bất luận sức phản kháng nào cả, dễ dàng banh hai chân nàng ra, để hoa huyệt bại lộ ở trước mặt cô ta.
Hầu gia đúng là sẽ không biết thương hương tiếc ngọc, tối hôm qua chắc rất đau phải không? Phong cô nương duỗi tay đem cánh hoa đang khép kín của Thiển Thiển đẩy ra, vừa nhìn thấy hoa huyệt, vẫn sưng đỏ đến đáng sợ.
Đừng chạm vào......
Đừng sợ, ta sẽ thoa thuốc cho người, tiểu huyệt sẽ hồi phục nhanh thôi. Phong cô nương không để ý tới sự kháng cự của Thiển Thiển, từ trong hũ của cung nữ kế bên một lóng tay thuốc mỡ màu hồng nhạt, thoa vào tiểu huyệt: Thánh dược này, toàn bộ hoàng cung chỉ có Thất công chúa có thể sử dụng thôi, những công chúa khác dù muốn cũng không đủ tư cách.
Hoa huyệt thật sự rất tinh xảo, cũng rất xinh đẹp, nàng vốn muốn thoa thuốc, nhưng khi nhìn hoa huyệt hơi hơi mở ra rồi khép lại kia, bất giác xem đến mê mẩn.
Tiểu gia hỏa đáng thương này, bị mấy tên nam nhân sức khỏe lẫn võ công đều kinh người kia, nếu họ đồng thời thao nàng, mạng nhỏ của nàng thật có thể giữ được sao?
Ở trong đây lại có nam tử! Nhưng nàng hiện tại...... Nàng không mặc gì hết, hắn sao lại dám đi vào tùy tiện như vậy.
Mộ Thiển Thiển vừa kinh hoảng vừa tức giận, vội vàng ngồi dậy từ trên giường, bỗng nhiên, một sức mạnh cường hãn vô hình, lặng lẽ đẩy nàng nằm lại trên giường.
Không...... Một bàn tay đặt trên vai ngọc bóng loáng của nàng, vừa muốn liều mạng phản kháng, Mộ Thiển Thiển lại thấy khuôn mặt trước mắt mình ―― một gương mặt của nữ nhân.
Ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp vô song, rõ ràng là một mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng giọng nói kia......
Phong cô nương. Thường ma ma hay kiêu ngạo ra oai với đám cung nữ, giờ lại hành lễ với cô ta vô cùng cung kính.
Các cung nữ cũng lập tức hành lễ, các nàng tôn kính Phong cô nương này, vậy mà so với Thất công chúa như nàng chỉ có hơn chứ không có kém.
Mộ Thiển Thiển vừa thấy liền hiểu, Phong cô nương trước mặt này nhất định là tâm phúc của Thái Hậu.
Phong cô nương không để ý tới những người khác, chỉ rũ mắt nhìn Mộ Thiển Thiển vừa bị chính mình ấn nằm xuống, môi mỏng khẽ nhếch, cười đến yêu mị: Thất công chúa ngoan nào, mở hai chân ra, để ta nhìn xem tiểu huyệt.
Lại là câu này!
Mộ Thiển Thiển lắc đầu thật mạnh, hai cái đùi khép lại gắt gao.
Nhìn người kìa, lại không nghe lời. Phong cô nương cũng không hề tức giận, chỉ có bàn tay đang đặt trên vai nàng bỗng dưng trượt xuống, bất ngờ cầm lấy một bên ngực của nàng, ngón tay kẹp lấy nhũ hoa hồng nhạt se nhè nhẹ.
A! Mộ Thiển Thiển hét nhỏ một tiếng, muốn đem nữ nhân kỳ quái này đẩy ra, nhưng không biết vì sao, khi nàng chạm vào ngưòi cô ta, sức lực toàn thân trong nháy mắt biến mất, cả người mềm yếu, chỉ có thể miễn cưỡng đỡ dậy nửa thân trên của mình.
Không! Đừng...... Chạm vào ta! Nàng giận đỏ mặt, cắn môi phẫn nộ trừng mắt nhìn Phong cô nương.
Phong cô nương lại vẫn không thèm để ý, tay phải đưa xuống vùng đất thần bí giữa hai chân nàng, trong tình huống nàng hoàn toàn không có bất luận sức phản kháng nào cả, dễ dàng banh hai chân nàng ra, để hoa huyệt bại lộ ở trước mặt cô ta.
Hầu gia đúng là sẽ không biết thương hương tiếc ngọc, tối hôm qua chắc rất đau phải không? Phong cô nương duỗi tay đem cánh hoa đang khép kín của Thiển Thiển đẩy ra, vừa nhìn thấy hoa huyệt, vẫn sưng đỏ đến đáng sợ.
Đừng chạm vào......
Đừng sợ, ta sẽ thoa thuốc cho người, tiểu huyệt sẽ hồi phục nhanh thôi. Phong cô nương không để ý tới sự kháng cự của Thiển Thiển, từ trong hũ của cung nữ kế bên một lóng tay thuốc mỡ màu hồng nhạt, thoa vào tiểu huyệt: Thánh dược này, toàn bộ hoàng cung chỉ có Thất công chúa có thể sử dụng thôi, những công chúa khác dù muốn cũng không đủ tư cách.
Hoa huyệt thật sự rất tinh xảo, cũng rất xinh đẹp, nàng vốn muốn thoa thuốc, nhưng khi nhìn hoa huyệt hơi hơi mở ra rồi khép lại kia, bất giác xem đến mê mẩn.
Tiểu gia hỏa đáng thương này, bị mấy tên nam nhân sức khỏe lẫn võ công đều kinh người kia, nếu họ đồng thời thao nàng, mạng nhỏ của nàng thật có thể giữ được sao?
/122
|