Đau Thương Đến Chết Full 2 Phần

Chương 45: chôn sống

/63


Quách Tử Phóng vừa bước vào hành lang đã lớn tiếng gọi: “Chúng ta họp, họp đi! Mọi người đến ngồi trước ti-vi để họp!”Nghẹt thở. Ngực căng tức dội, có lẽ ngực của cô đã ngừng hoạt động vì căn nhà nhỏ này, căn nhà giá lạnh đè nặng bất chợt biến thành nóng bức, khói ngập ngụa, không khí bỏng rát đang nuốt chửng mọi sự sống.

Điều kỳ lạ là, trong chớp mắt cái nóng kinh khủng lại biến thành giá lạnh, thấy như đang ở trong động băng.

Thì ra đúng là đang ở trong động băng.

Mạnh Tư Dao tỉnh lại trong cái rét âm mười độ. Cơn ác mộng vừa rồi vẫn vẩn vơ trước mắt, vẫn là cơn ác mộng gần đây cô luôn gặp phải. Cô bị nhốt chặt trong căn nhà nhỏ, chịu đựng cái nóng như thiêu như đốt.

Cô nhận ra mình đang nằm trong một cái hố không sâu. Cô lờ mờ nhớ ra, chiếc mô-tô bám theo cô đang lao thẳng bỗng phanh khựng lại, sau đó cô không còn biết gì nữa. Tại sao cô lại tỉnh dậy trong cái hố ở nơi ngoại ô hoang vắng? Ai đã đào hố này? Một cái hố đủ để chôn một người!

Nghĩ đến đây Tư Dao rùng mình.

Cô đứng dậy, định bước ra mép để trèo lên thì thấy chân bị vướng. Cô cúi nhìn rồi kêu thất thanh. Đó là một cánh tay. Cánh tay từ dưới đất thò lên. Nỗi kinh hoàng khiến cô ôm ngực kêu khóc hồi lâu; cô thấy mình đã hóa điên.

Đồng Thụ đội phó đội hình sự Sở Công an Thành phố xuống xe, mở cửa cho Tư Dao. Cô vừa ra khỏi xe, Đồng Thụ lập tức khoác cho cô cái áo khoác chần bông của cảnh sát.

“Ở chỗ kia!” Tư Dao chỉ về phía khoảnh rừng trước mặt, giọng cô vẫn run run, nức nở. “Tôi cũng hiểu các anh rất cần giữ nguyên hiện trường để điều tra nên tôi cũng không tìm kỹ. Nhưng tôi dám chắc ở hố đó có chôn một người chết. Trên cành cây gần đó còn vắt một chiếc áo da rất giống chiếc áo của kẻ bám theo tôi.”

Đồng Thụ bật máy bộ đàm gọi, các cán bộ chuyên môn của cảnh sát đã đến đầy đủ. Cùng đi với anh là Tư Dao. Anh phân công các chiến sĩ hình sự tỏa ra xung quanh phát hiện các dấu vết khả nghi, rồi dẫn đầu tiến vào rừng.

Trước đó không lâu, Tư Dao lần ra bìa rừng, tìm thấy chiếc mô-tô đỗ ở đó. Cô đã tìm thấy chiếc di động của mình, liền gọi 110, trình báo cô đã từng là nạn nhân của hai vụ án lớn, cả hai vụ đều do anh Đồng Thụ phụ trách.

Cô đứng bên đường chờ, xe cảnh sát đến, quả nhiên Đồng Thụ có mặt. Các nhân viên đào xác ấy lên, Tư Dao cố gắng giữ bình tĩnh. Đó là một người đàn ông cao lớn, chừng ngoài ba mươi tuổi, mặc áo len và quần da.

“Đúng. Chắc chắn hắn là tên đã bám theo tôi, vì hắn đội mũ bảo hiểm nên tôi không nhìn rõ mặt nhưng chiếc quần này thì không thể nhầm, vóc người cũng na ná.” Tư Dao thở phào, nhưng cô lại nghĩ: “Liệu hắn chết có đáng kiếp thật không?”

“Bước đầu có thể nhận định hiện trường không có dấu vết vật lộn bạo lực nào, thi thể không có vết thương chảy máu nhưng có dấu hiệu ngạt thở rõ rệt. Tổ pháp y sẽ giải phẫu ngay đêm nay, nếu không cần xét nghiệm gì thì sáng sớm mai có thể kết luận.” Cán bộ pháp y phát biểu sau khi đã kiểm tra tử thi.

“Chẳng lẽ người này bị chôn sống à?” Đồng Thụ cau mày hỏi Tư Dao. “Cô có thể nói về tình hình trước khi cô bị ngất là như thế nào không? Nhớ được những gì thì kể lại.”

“Chiều hôm nay… Chiều qua tôi đến thư viện thành phố. Khi ra về, lúc ở xe điện ngầm, tôi có cảm giác có người đang theo dõi, bám theo tôi…”

“Cảm giác? Sao cô nói là có cảm giác? Sao cô lại biết được?” Đồng Thụ ngắt lời.

“Đại khái là… ‘giác quan thứ sáu’, có lẽ tôi thuộc nhóm người tương đối nhạy cảm, tôi cảm thấy có người đang bám sát, theo dõi; thực tế chứng minh tôi đã đúng trong đa số các trường hợp.”

“Cô thẳng thắn đấy, nói tiếp đi!”

“Lúc ra khỏi ga Lục Ô, thoạt đầu tôi không cảm thấy gì. Nhưng khi tôi đi lên đường Liên Đài, thì lại thấy có cảm giác ấy, cứ cảm thấy có người theo dõi… Sau đó tôi nhìn thấy chiếc xe mô-tô kia, chạy chậm như đi bộ, cứ bám theo cách tôi không xa; đã thế tôi liều đứng lại chờ nó đến…”

“Xin lỗi lại ngắt lời cô, cô nói là liều đứng lại - chờ nó đến à?”

“Vâng. Lúc đó xung quanh vắng ngắt, nếu người lái xe có ý hại tôi, thì tôi không thể thoát. Chiếc xe đã dền dứ tôi như kiểu mèo vờn chuột. Tôi nghĩ đã thế hai bên cùng liều xem sao.”

“Tôi không tán thành cách làm này. Nhưng cô nói tiếp xem.” Đồng Thụ nghĩ bụng: “Cô gái này rành rành là dân trí thức bình dị, nhưng rất có cá tính đây”.

“Chiếc xe phóng đến cách tôi không xa, bỗng tăng tốc lực phi thẳng về phía tôi. Nói thật, lúc đó tôi có phần hối hận; tôi nghĩ nên lẩn tránh thì kết cục không đến nỗi quá xấu, ít ra cũng sẽ khiến hắn phải tốn thêm công sức. Nhưng hắn bỗng phanh lại ngay bên tôi, rồi tôi ngất xỉu.” Tư Dao không còn nhớ gì thêm.

“Anh Thụ nhìn này…” Một cảnh sát chìa chiếc bình xịt nho nhỏ trước mặt Đồng Thụ, anh soi đèn pin vào chiếc bình xịt “Hừ, đồ mất dạy!” Rồi nói tiếp “Hãy giao cho phòng thí nghiệm xem xem có những chất đại loại như methoxyflurane(1) không, nhắc họ khẩn trương cho kết quả”.

*****************

(1) Một loại thuốc mê

*****************

“Ở đây có ba loại dấu chân.” Một cảnh sát báo cáo. “Một là của nạn nhân, anh ta đi giày da, rất dễ nhận biết, cỡ số giày cũng hoàn toàn phù hợp. Anh ta đi từ đường cái vào, vết hằn sâu chứng tỏ anh ta khá nặng cân. Vết giày này cũng có ở mép hố, lại rất rõ. Hình như chính anh ta là người đào hố. Thế mới gọi là… tự đào mồ chôn mình!”

“Dấu chân thứ hai tất nhiên là của Tư Dao, còn dấu chân thứ ba, cậu nói xem!” Đồng Thụ là người hay sốt ruột hơn.

“Dấu thứ ba thì gay, rất khó nói đó là ‘vết giày’, có thể coi là vết chân. Vì không có vết giày nên ước lượng vết chân này cỡ 42. Chắc kẻ ấy dùng cái gì đó bọc giày lại. Tôi sẽ tìm xem vết tích của cái gì đó không, tức là vết tích của vật bọc giày.” Viên cảnh sát này tỏ ra rất hứng thú với đôi giày thứ ba.

“Cũng tức là, rất có thể người thứ ba này là kẻ sát nhân, học lối.” Đồng Thụ phân tích: “Trong khu đất nhão này hắn biết bọc giày lại, chứng tỏ hắn là tội phạm đã quen giết người. Đây cũng là vụ điển hình theo kiểu ‘bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau’. Có thể cơ bản phán đoán, có lẽ kẻ đào hố vốn định chôn Tư Dao, nhưng kẻ thứ ba đã giết tên đi mô-tô rồi hất luôn hắn xuống hố… Như vậy, thực tế là kẻ sát nhân này đã cứu cô. Vấn đề tiếp theo, chắc cô có thể đoán ra…”

“Tôi chịu, không thể nói gì. Tôi rất muốn biết ai đã ném tôi ra nơi ngoại ô hoang vắng này, nằm chung với một xác chết. Tôi cũng chẳng hiểu có phải người ấy cứu tôi không, hay chỉ muốn tôi tạm thời đừng chết, để trở thành con mồi cuối cùng của hắn.”

Tư Dao lờ mờ đoán ra ai chính là ‘con chim sẻ’ kia. Cô do dự. Liệu có nên nói ra sự phỏng đoán của mình về ông già mặc áo mưa không. Nếu nói ra, có lẽ công an sẽ giúp mình nhanh chóng tìm ra ông ta. Nhưng cũng có thể lại đánh động hắn thì không hay.

“Cô định giấu tôi điều gì đó, thì không nên. Và cũng tức là cô đang đùa với sự an toàn của chính cô, đùa với pháp luật nữa! Tôi nhớ là cô đã từng nói về một ông già thường xuyên mặc áo mưa, đã từng đánh què chân Lưu Dục Chu. Liệu có phải ông ta không?” Đồng Thụ nhận ra vẻ do dự của Tư Dao và cách nói nửa vời của cô.

Tư Dao đành nói thật: “Đúng là tôi có suy đoán này, nhưng không có chứng cứ gì, lại càng không biết thực chất ông ta muốn gì, mục tiêu là gì. Nên dù nói với anh thì anh biết tìm ông ta ở đâu?”

“Tôi sẽ có cách. Và, còn gã đi mô-tô thì sao, cô đã thấy hắn bao giờ chưa, gần đây có mâu thuẫn gì với ai không?”

Tư Dao lắc đầu: “Lâm Mang, Lưu Dục Chu gần đây đều đã chết. Tôi không thể nghĩ ra tại sao trong một khoảng thời gian ngắn mà tôi lại có sức hút để gây nên oán thù với ai”.

Đồng Thụ trầm ngâm giây lát, anh móc túi, lấy ra một tấm các và nói: “Đây là số máy di động liên lạc thẳng với tôi, cô lưu vào máy của cô, nút gọi tắt. Kể từ bây giờ cô là công tác trọng điểm của tôi. Nghĩ ra điều gì, thấy manh mối gì, gặp nguy hiểm gì…cứ gọi cho tôi ngay!”

“Cho đến lúc này, tôi thấy đáng sợ nhất là thằng cha định chôn sống cô mà không thành. Cô không biết hắn, chứng tỏ hắn là sát thủ được kẻ khác thuê. Hắn không làm nổi, vì có người khác cứu cô; dù hắn là ai, thì cũng có lúc ‘ngủ gật’ chứ! Nếu có kẻ quyết ý hại cô thì mối nguy sẽ còn tiếp tục ập đến. Cô cố nghĩ xem, ngoài ông già mặc áo mưa, cô còn làm phật ý ai không?”

Thấy Tư Dao suốt đêm không về nhà, Thường Uyển bèn báo cho Lịch Thu và Quách Tử Phóng, mọi người đều thức trắng đêm chờ cô. Lúc này thấy cô an toàn trở về, ai nấy đều thở phào nhưng Tử Phóng thì hết sức lo âu, anh dõng dạc hỏi Tư Dao, cứ như là cô đã phạm sai lầm gì đó.

Tư Dao đã quá mệt cả thể xác lẫn tinh thần, gần như chẳng còn sức để nói to được nữa: “Ngay ông già mặc áo mưa ấy, tôi nào đắc tội gì với ông ta? Nếu tôi biết kẻ nào định giết tôi thì cảnh sát đã sớm hành động rồi!”

Lịch Thu nói: “Anh Tử Phóng để cho Dao Dao nghỉ ngơi đã nào!”

Tư Dao rất cảm kích: “Cảm ơn chị Lịch Thu. Bây giờ tôi phải gọi điện đến công ty xin phép nghỉ.”

Từ sau khi biết được câu chuyện đau xót của Lịch Thu, Tư Dao cảm thấy càng thêm gần gũi với người con gái khác thường này. Một cảm nhận mà cô rất ít thấy kể từ sau khi người bạn rất thân Viên Thuyên qua đời.

Nghĩ đến Viên Thuyên, Tư Dao đang bước lên cầu thang chợt dừng lại, ngoảnh xuống nói với mọi người: “Tôi hiểu rồi, tôi nhớ là Viên Thuyên trước khi chết từng có linh cảm cô ấy sẽ gặp bất trắc. Liệu có phải linh cảm ấy không chỉ là ‘đau thương đến chết’ mà còn là với một thế lực nào đó không? Liệu cô ấy có giống như tôi - sau những phen bị đeo bám - bắt đầu cảm thấy tính mạng của mình bị đe dọa không?”

Tử Phóng đã xách cặp bước ra đến cửa chuẩn bị đi làm, nghe thấy thế bèn quay lại nói: “Có lý, có lý! Nhưng ở đây có một chi tiết lạ lùng: ‘Viên Thuyên gặp bất hạnh đã gần ba tháng. Thời gian này cô đã gặp không ít chuyện. Ngoài nhân vật gặp áo mưa ra, thì các hiện tượng kỳ cục đều có thể giải thích; Thế thì, nếu kẻ đó nhằm vào cô định hại cô là có thật, tại sao hắn lại im lặng trong suốt ba tháng? Hắn đang chờ đợi điều gì? Tại sao lại ra tay vào lúc này?”

“Có lẽ chỉ Viên Thuyên mới biết, có lẽ câu trả lời đều nằm ở chuỗi mã số nằm trên chiếc phong bì kia. Tiếc rằng vẫn chưa ai giải thích được mã số ấy.” Lịch Thu chợt lên tiếng: “Tôi nghĩ thế này: Có lẽ tất cả đều liên quan đến ngôi nhà này của chúng ta, nói cách khác là, và cái chết của gia đình bà dì cùng ông chú rể của tôi”.

Mọi người đều hoảng hồn.

Lịch Thu nói tiếp: “Căn nhà này do Viên Thuyên tìm hộ Dao Dao. Sao lại trùng hợp lạ lùng thế này, cả nhà bà dì tôi trước đây cũng đi Tân Thường Cốc? Và một sự trùng hợp nữa: Viên Thuyên bỗng có một khoản tiền lớn? Nếu thật sự Viên Thuyên cảm thấy có người bị bức hại, truy sát… thì rất có khả năng là vì liên quan đến số tiền kia, đúng không? Cái chết của Viên Thuyên, cái chết của những người trong gia đình bà dì tôi, khoản tiền kếch xù, liệu có những mối quan hệ chồng chéo phức tạp nào không?”

Tử Phóng bước đến gần Lịch Thu: “Tôi hiểu rồi. Ý cô là, cái chết của cô em và cả nhà bà dì không phải sự cố bất ngờ, mà là bị hại? Nhưng… mấy hôm trước tôi vẫn đang tra cứu các tài liệu liên quan. Tất cả đều cho thấy những cái chết ấy chỉ là sự cố bất ngờ: Ông chú đặt thuê con tàu đó; thuyền trưởng là người quen, đã từng chở giúp rất nhiều khách đi chơi sông; hệ thống ghi hình ghi nhận sáng hôm đó cả năm người cùng đi; xác họ tuy bị xây xước nhưng không có dấu vết vật lộn…”

“Nhưng sẽ phải giải thích ra sao: nửa đêm hôm trước, cô em tôi gửi đến bức ảnh mặc bộ váy ngủ, đi chân không đứng giữa trời mưa? Tôi đã nghĩ mãi, có lẽ đêm hôm đó cô ấy chạy ra ngoài chạy vạy vì gia đình đã xảy ra chuyện gì đó!”

“Nếu thế thì không thể giải thích nổi hình ảnh mà camera đã ghi cả năm người cùng ra khỏi nhà!”

*

* *

Tư Dao thiêm thiếp ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy thì đã hai giờ chiều, không sao ngủ tiếp được nữa, cô dậy đến ngồi ngây bên chiếc bàn đọc sách. Cô nghĩ đến lời nói của Lịch Thu. Cả nhà Lý Bá Thụy chết có phải chỉ là sự cố bất ngờ không? Cái chết của Viên Thuyên có phải chỉ thuần túy là tai nạn giao thông không? Cả cái chết của Tiểu Mạn nữa, nên giải thích thế nào? Là “đau thương đến chết” thật hay cũng bị giết hại như Kiều Kiều?

Cô gọi điện cho Trương Sinh, Trương Sinh than thở Điền Xuyên vẫn bế tắc, chuỗi mã số kia vẫn là một câu đố bí ẩn.

Cô cảm thấy đám sương mù bao phủ quanh cô ngày càng dày đặc, các manh mối ngày càng mờ nhạt. Sự hoang mang bất an của Viên Thuyên trước khi chết liệu có như Tư Dao đoán - không phải tại “đau thương đến chết” mà do một nguồn cơn khác. Số tiền ở đâu ra? Lúc đầu nó ở đâu, tại sao Viên Thuyên phải tốn công sức để chuyển đến tận hang quan tài? Nếu đúng là tên khốn kiếp đi mô-tô kia đã đe dọa Viên Thuyên chỉ vì số tiền ấy, thì tại sao hắn lại bám theo cô?

Thực ra, kẻ nào muốn giết mình? Giết mình thì kẻ nào sẽ có lợi?

Tư Dao không sao hiểu nổi.

Viên Thuyên đã để lại cho cô số tiền đó. Muốn cô phát hiện ra điều bí mật ghê gớm ấy, tại sao lại còn bày ra những trò dờn dứ khó mà đoán nổi như thế?

Đầu óc Tư Dao bỗng sáng lên: Viên Thuyên để lại cho cô tiền, đương nhiên coi cô là bạn rất thân thiết, và cũng không muốn cô bị hại. Giả sử Viên Thuyên nói thẳng với cô, để cho cô dễ dàng tìm ra, thì hậu quả sẽ là gì? Lưu Dục Chu sẽ hại cô ngay lập tức. Đây có lẽ cũng là linh cảm của Viên Thuyên. Nhưng nếu đúng là Viên Thuyên biết dụng ý của Dục Chu thì tất nhiên là sẽ báo cho cô biết, hoặc sớm sẽ có biện pháp chặn đứng các diễn biến xảy ra sau này. Có nhiều dấu hiệu cho thấy, Viên Thuyên cùng lắm chỉ đề phòng Dục Chu thôi, chứ không biết người chồng chưa cưới của cô bệnh hoạn đến mức ấy. Điều này chứng tỏ còn có một sức mạnh kinh khủng nào đó khiến Viên Thuyên không thể chống cự nên cô ấy thật sự lo lắng. Điều này giải thích tại sao khi khoản tiền khổng lồ được khám phá ra, thì Lưu Dục Chu hoàn toàn hiện nguyên hình và lại xuất hiện thêm kẻ muốn hại cô. Hôm qua là tên đi mô-tô, không biết ngày mai sẽ là tên nào nữa?

Nhưng, nếu Viên Thuyên đã cảm thấy bị đe dọa thì tại sao lại không cho cô biết kẻ đó là ai? Viên Thuyên đang lẩn tránh ai? Tiền đó là của ai?

Chắc chắn đằng sau chuyện này còn có nhiều uẩn khúc ghê gớm, đến nỗi Viên Thuyên cũng phải lo sợ, sợ cô sẽ bị cuốn vào đó.

Có lẽ, mọi thiết kế của Viên Thuyên - thiết kế hết sức kỳ bí, hiểm hóc, chứng tỏ tâm trạng phân vân, do dự: để cho Tư Dao lớ ngớ bập vào, hay là khiến Tư Dao mãi mãi không thể biết gì? Liệu Tư Dao có đủ trí khôn và nghị lực để xử lý thỏa đáng những bí mật này không? Nếu Tư Dao có thể giải mã, ví dụ đọc thấy blog, nhìn thấy những bức ảnh, và không tham lam… thì Tư Dao có thể cáng đáng nổi, có thể giữ được an toàn cho bản thân, có thể ứng phó mọi bất trắc.

Hay là chính Viên Thuyên cũng không biết ai đang truy sát mình - tựa như cô hiện nay, chỉ biết dựa vào giác quan thứ sáu?

Hay là Viên Thuyên đã cho cô rất nhiều đầu mối rồi, chỉ vì cô đần độn nên chưa nhận ra?

Mạnh Tư Dao vừa đi làm về. Cô ngán cái lối khệnh khạng nói sẵng của Tử Phóng, nhưng cũng cảm động vì anh rất nhiệt tình, chắc anh vừa khai thác được tin gì mới ,cô đành cùng Thường Uyển ‘tuân lệnh’ đi xuống gác, ngồi chờ. Lịch Thu đang nấu bếp, cũng ra ngồi, đưa mắt nhìn Tư Dao cười cười, nói nhở: “Anh ấy sắp thi công chức, cho nên ra vẻ rất hết lòng vì công việc!”

Tử Phóng phớt lờ thái độ ‘xem thường mình’, anh nói: “Dao Dao hãy báo cáo đi, công an họ bảo sao?”

Tư Dao đáp: “Đội trưởng hình sự Đồng Thụ nói là…”

“Đội phó, Đồng Thụ chỉ là đội phó, phóng viên thực tập ở tòa báo tôi còn biết nữa là!” Tử Phóng ngắt lời luôn.

Tư Dao nguýt anh ra một cái,tiếp tục nói: “Ở chỗ cái hố trong rừng, họ phát hiện ra một bình xịt, đã phân tích rồi, nó chứa chất thuốc mê Methoxyflurane. Trên bình có cả vân tay của người đã chết. Điều lý thú là họ còn phát hiện ra ở niêm mạc mũi của hắn cũng còn dính hoá chất này. Đồng Thụ cho rằng, có lẽ tên đi mô-tô ấy xịt cho tôi bị mê man trước, rồi đào hố định chôn tôi. Có thể là khi đang đào hố, chiếc áo da đựng hộp xịt treo trên cành cây, bị ‘con chim sẻ’ thó được, rồi xịt cho tên này mê man, sau đó chôn sống hắn luôn!”

“Họ có nói tên bị chết ấy là ai không?”

“Sái Nguyên Khánh, một kẻ lang thang không nghề nghiệp, đã có tiền án trộm cướp, lâu nay công an vẫn đang lùng bắt, vì hắn là nghi phạm chính trong hai vụ án trộm cướp trước đó. Nghe nói, ngoài việc chôn sống, thì cách thức gây án cũng na ná các vụ thường thấy”.

“Cho nên cũng không loại trừ đây chỉ là một vụ cướp của giết người bình thường vẫn xảy ra”. Tử Phóng nói.

“Không! Trái lại, phải loại trừ đây là một vụ cướp bình thường, hắn không hề lấy các đồ trang sức của tôi, chứng tỏ hắn không ra tay nhằm đoạt tiền bạc. Hắn có thể giết tôi dễ như trở bàn tay, sao hắn phải tốn sức đào hố cho mệt? Điều này chứng tỏ hắn muốn tôi “bốc hơi” biến mất thì đúng. Nhân thân của hắn như thế, lại từng có tiền án tiền sự, thì khó mà nói hắn và tôi có oán thù gì với nhau. Tổng hợp các chi tiết mà tôi cung cấp, kể cả những chuyện tôi đã nếm trải, Đồng Thụ cho rằng rất có thể có kẻ nào đó muốn hại tôi. Anh ấy dặn tôi phải thận trọng, cố gắng đừng ‘đi đâu một mình’ ”.

Thường Uyển nói ngay: “Dịp này mình sẽ ở lại đây, cậu đi làm, mình sẽ đưa đón như hôm nay là sẽ an toàn!”

Tử Phóng gật đầu: “Thế thì kèm tôi đi luôn thể, toà báo của bọn tôi cũng gần công ty của các vị”.

Thường Uyển nói : “Được, bây giờ đến lượt ông phóng viên báo cáo đi!”

Tử Phóng có phần đắc ý: “ Mời quý vị nhìn vào ti-vi!” Anh bấm điều khiển từ xa, màn hình xuất hiện một cảnh đen trắng rất quen thuộc.

“Sao trông quen quen thế nhỉ” Thường Uyển kêu lên.

Tư Dao cũng tiếp luôn: “Chẳng phái là mặt tiền của khu nhà chúng ta là gì?”

Lịch Thu kinh ngạc nói: “Anh Tử Phóng bố trí hệ thống giám sát à ?”

Tử Phóng nói: “Hôm nay nhân khi các vị đều đi làm, tôi đã gọi người đến lắp đặt hệ thống giám sát và hệ thống cảnh báo an ninh. Khu nhà này trước kia đã từng lắp đặt hệ thống này. Dây dẫn vẫn còn nguyên, tội gì mà không dùng? Các vị nghĩ mà xem, nếu đúng là có kẻ định hại Dao Dao thì chúng ta đề phòng cũng không xuể. Ví dụ, chiếc xe Vũ Yến của Thường Uyển thường đỗ ngoài cửa, liệu có bị cài đặt gì không? Khi chúng ta vắng nhà, liệu có kẻ nào lén vào chơi khắm, gắn thiết bị giám sát nghe trộm không? Cho nên,hệ thống này tuy chưa được gọi là vệ sĩ gì gì nhưng cũng có thể phanh phui kẻ ngầm theo dõi Dao Dao. Nếu có kẻ xấu định hành động, thì ‘bóng ma’ của nó cũng bị ghi lại. Tôi đã bảo họ gắn ca-mê-ra ở chỗ rất khuất, người thường không thể nhận ra”.

Tư Dao cảm thấy không ổn: “Nhưng, chúng ta đều đi làm cả ngày. Ai có thì giờ mà ngồi theo dõi màn hình? Ví dụ, nếu có kẻ nửa đêm mò đến ô tô của Thường Uyển thật, thì chúng ta biết sao được?”

Cả căn phòng đều im phăng phắc.

Sau một hồi lâu,Thường Uyển mới nói nhỏ: “Thế thì…chúng ta sẽ sống kiểu gì, sợ thật! Mọi người đừng lo, tôi sẽ chịu khó đi gửi xe ở bãi vậy!”

Tư Dao thầm cảm ơn Tử Phóng đã vắt óc suy nghĩ bố trí hệ thống giám sát này. Cô dịu dàng nói: “Anh Tử Phóng đã rất chịu khó suy nghĩ kín kẽ,nhưng tôi vẫn cảm thấy nơm nớp ở khắp mọi nơi”

Tử Phóng không ngờ mình đã dày công bố trí như thế mà còn bị ‘bắt bẻ’, anh ‘nóng gáy’ vươn cổ: “Cô nơm nớp? Sao tôi lại cảm thấy hễ cô đi đâu là đều có những phát hiện ‘kinh người’? Lần nào cũng như là đi đóng phim bạo lực thế?”

Lịch Thu ngồi im lặng đã lâu, bỗng đứng lên, lặng lẽ bước vào bếp như mọi lần. Tử Phóng cho rằng cô không đồng tình, bèn hỏi: “Kìa, Lịch Thu phát biểu đi chứ?”

Lịch Thu bình thản nói: “Chẳng biết nói gì nữa. Nhà bà dì tôi ngày trước cũng lắp ca-mê-ra, nhưng rồi… cả nhà vẫn chết khốn khổ đấy thôi?”

”Nhưng chúng ta đã bàn luận mãi rồi, đó chỉ là sự cố…”

“Đó là kết luận của người khác, nếu chúng ta không nghiên cứu kỹ, chỉ e mãi mãi không thể biết nổi sự thật là gì”.

“Sao? Tử Phóng lắp ca-mê-ra à?” Lâm Nhuận nghe xong, bật cười.

“Em nghĩ, anh ấy rất có thiện chí. Mấy hôm trước em gặp phải những chuyện rất đáng sợ, không dám cho anh biết, vì sợ anh lại lo lắng”. Tư Dao bèn kể cho Lâm Nhuận nghe việc cô bị bám đuôi, rồi tỉnh dậy dưới cái hố, cùng kẻ bị chôn sống là tên đã bám theo mình… Lâm Nhuận nghe xong, cứ cầm điện thoại hồi lâu, im lặng.

“Anh thấy sợ à?’ Tư Dao hỏi.

“Em nhớ hôm đó trước khi đi, anh đã nhắc phải cẩn thận không?”

”Em nhớ. Nhưng em đâu biết rằng trước anh đã từng là thầy phù thuỷ, nên chỉ coi đó là lời dặn dò chung chung vậy thôi".

“Anh đã nói với em câu nào chung chung bao giờ chưa? Không phải vì cái gì khác, mà chủ yếu là anh cảm thấy các tình tiết mà em nói đến, hình như đều ngầm liên quan đến một thứ sức mạnh…anh…tất nhiên anh cũng không biết về nó”.

“Sao thế? Em sẵn dàng lắng nghe đây! Sao anh lại không biết?”

“Lịch Thu cho là thế nào?” Lâm Nhuận bỗng rẽ sang một hướng khác.

“Chị ấy cũng cho rằng lắp ca-mê-ra không thể giải quyết được mọi vấn đề. Hình như đến giừo chị ấy ngày càng tin rằng những cái chết của cô em và gia đình bà dì không hoàn toàn là sự cố ngẫu nhiên”.

“Thế thì…”

“Sau đó hình như anh Tử Phóng đã nhận lời với chị ấy, sẽ đi điều tra về vụ đắm du thuyền”.

“Có lẽ Lịch Thu đang làm phân tán tinh lực của mọi người thì phải? Các chuyện cũ của cô ấy là quan trọng, hay giúp em tìm ra bí mật về ‘Đau thương đến chết’ là quan trọng hơn?”

“Tuy nhiên em cũng có cảm giác rằng, cái chết của cô em Lịch Thu và gia đình bà dì ít nhiều cũng liên quan đến ‘Đau thương đến chết’ ”.

“Anh đồng ý, tuyệt đối không thể là sự trùng hợp ngẫu nhiên nhưng hiện giờ chúng ta cần phải định hướng suy nghĩ điều tra thật rõ nét. Coi ông già mặc áo mưa là một tuyến điều tra, hay là tuỳ hứng rẽ sang hướng mà ta thấy có vẻ như ‘kỳ quái’? Anh có cảm giác rằng, một khi đã tìm ra ông già mặc áo mưa thì sẽ phanh phui được tất cả mọi sự việc, kể cả việc tử vong của người nhà Lịch Thu.

Nếu điều tra theo tuyến sự kiện người nhà Lịch Thu,thi đây là một vụ việc cũ cách đây một năm, sẽ rất khó khăn,và biết đâu, điều tra ra rồi thì có thể vẫn chỉ là một sự cố. Hơn nữa, giả thiết rằng đó là vụ giết người, thì chưa chắc nó đã liên quan đến ‘Đau thương đến chết’; chúng ta sẽ lãng phí rất nhiều sức lực và thời gian. Cái chúng ta đang cần,là mau chóng làm rõ mối liên hệ nhân quả của ‘đau thương đến chết’. Anh sẽ gọi điện cho Tử Phóng, nhắc anh ấy đặt trọng tâm vào điều tra ông già mặc áo mưa… À này,về tập bản đồ vẽ tay ấy, người bạn của em đã phân tích đến đâu rồi?”

“Cô ấy bảo, ngày mai sẽ họp với hai vị chuyên gia của Viện khoa học xã hội để nghiên cứu. Nếu có tin gì em sẽ báo anh ngay”.

/63

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status