*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không biết là do bị kỹ năng xoay rubic sáu mặt nhanh đến bán mạng của Thẩm Tinh Nhược làm cho mất hồn, hay là đang thực hiện lời hứa “Tôi cũng không nói gì nữa,” mà Mạnh đầu trọc cả nửa ngày cũng không hé răng nói được một tiếng.
Vừa đúng lúc chuông tan học của tiết tự học đầu tiên vang lên muộn, Thẩm Tinh Nhược rất lễ phép gật gật đầu, “Thưa thầy, không có chuyện gì nữa, vậy em xin phép đi rửa tay.”
Nói xong, cô lách qua Mạnh đầu trọc, trực tiếp đi ra ngoài.
Mạnh đầu trọc đứng đực ở đó, cũng không nói được một câu lấy lại mặt mũi cho mình.
Đợi đến khi Mạnh đầu trọc rời đi, ban một đang yên tĩnh như trại gà ban đêm bỗng nhiên sôi trào:
“Mẹ nó Thẩm Tinh Nhược thật là quá ngầu!”
“Tao có phải mới bị mù hay không, không phải là Thẩm Tinh Nhược vừa mới chơi Mạnh đầu trọc một vố sao?!”
“Trời ơi! Bạn ấy đã vậy còn quá lớn gan, tớ còn tưởng rằng bạn ấy là một em gái mềm mại dịu dàng, thật là nhìn không ra …”
“Là rubic báo thù* nhé, bạn ấy xoay chỉ mới hơn một phút đồng hồ… Cái này là do não nhanh hay tốc độ tay nhanh?!”
*Rubic báo thù là phiên bản 4x4x4 của Rubic lập phương, thường có 3x3x3, khác với rubic lập phương là nó không có tâm cố định nên độ khó càng cao. Hình minh hoạ ở cuối bài.
Lục Tinh Diên nhìn chằm chằm khối rubic, có chút xuất thần.
Nhìn chằm chằm một hồi lâu, rốt cuộc ánh mắt còn hiện lên chút hứng thú.
–
Tự học buổi tối kết thúc.
Trên đường về phòng ngủ, Thạch Thấm bám lấy Thẩm Tinh Nhược không buông, “A a a Tinh Nhược, tớ tuyên bố cậu là nữ thần của tớ! Má ơi! Cậu không thấy bộ dạng Mạnh đầu trọc mơ mơ hồ hồ không bình tĩnh nỗi run rẩy đi ra ngoài! Không biết vì sao tớ thấy vô cùng thoải mái!”
Ngược lại Địch Gia Tĩnh có chút lo lắng, nhìn về phía Thẩm Tinh Nhược, nói: “Sáng mai thầy Từ sẽ không tới tìm cậu gây phiền phức đó chứ.”
Thẩm Tinh Nhược còn chưa mở miệng, Thạch Thấm đã tự tin sẵng giọng tiếp lời: “Sợ gì chứ! Chính thầy ấy đã nói, có thể xoay ra sáu mặt thì cũng không nói gì nữa, toàn bộ mọi người trong lớp đều nghe rõ.”
Địch Gia Tĩnh muốn nói lại thôi.
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng cười hi hi ha ha của một đám con trai, ba người vô thức quay đầu lại nhìn, chính là đám con trai ban một.
Lục Tinh Diên đứng chính giữa, cũng không biết cậu đang nói chuyện gì, trên mặt cậu hiện lên ý cười hiếm hoi mới có được.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tinh Nhược thấy cậu cười.
Cậu thoáng nghiêng đầu qua, mấy mẩu tóc mái dính lại trên trái, cười lên khoé môi có chút cong cong, mơ hồ có thể nhìn thấy hàm răng trắng sáng mà chỉnh tể của cậu, hình như không bị ảnh hưởng bởi thuốc lá chút nào.
Ngày thường cậu đối với ai đều là một biểu cảm lạnh nhạt, thế nhưng lúc cười lên, cả người dường như đều trở nên dễ gần, cộng thêm gương mặt quá mức dễ nhìn kia, tự nhiên sẽ liên tưởng đến một thiếu niên anh tuấn từ trong truyện manga bước ra.
Đám con trai cũng chú ý đến các cô.
Có người nhìn thấy là Thẩm Tinh Nhược, lớn mật huýt sáo về phía cô, “Nữ thần nổi loạn!”
Ngay sau đó thì có người ồn ào hùa theo, “Nữ thần có muốn ăn ma lạt thang* không! Mời người ăn hai mươi tệ!”
*Ma lạt thang: tương tự như lẩu, là thức ăn được xiên thành xâu, là đồ ăn vặt bày bán ở lề đường phổ biến ở Trung Quốc, nhất là Tứ Xuyên – Trùng Khánh.
“Tao mời ba mươi!”
“Ăn cái đầu mày chứ ăn, không dinh dưỡng gì cả!” Lý Thừa Phàm nhấn đầu hai tên kia xuống, lại nhìn về phía Thẩm Tinh Nhược trêu chọc, “Nhược tỷ ta mời người uống Nông phu Sơn Tuyền*, thích hợp với những người dưỡng sinh như tiểu tiên nữ đây.”
*là một hiệu nước suối khoáng thiên nhiên của Trung Quốc. Hình minh hoạ ở cuối chương.
Đây là thời gian nghỉ ngơi, tiếng la hét của đám con trai đã thu hút rất nhiều sự chú ý về phía này, Thạch Thấm nói không nên lời, hướng về phía bọn họ mà chửi rủa, “Lý Thừa Phàm, Triệu Lãng Minh mấy cậu có thấy phiền hay không!”
Lý Thừa Phàm vui vẻ, “Cũng không phải mời cậu, cậu kích động cái gì chứ.”
Cậu thuận miệng bổ sung một câu, “Tĩnh tỷ, ta cũng mời người!”
Thạch Thấm không thể chịu được bộ dáng cợt nhả hề hề này của cậu ta, chai nước khoáng trong tay còn một phần ba chưa uống hết, cô trực tiếp ném về phía Lý Thừa Phàm —-
Có lẽ là do mục tiêu quá linh hoạt tránh trên tránh dưới, cũng có lẽ là do bóng đêm dày đặc ảnh hưởng đến thành tích, chai nước của Thạch Thấm ném qua, vẽ một vòng cung thầm kỳ trên không, sau đó — đáp thẳng lên mặt Lục Tinh Diên.
Xong rồi xong rồi …
Thạch Thấm trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của Lục Tinh Diên sắp tiếp xúc thân mật với chai nước suối khoáng, mà có cảm giác như thấy được bản thân đang đứng trong nhà xác chứa thi thể.
“Bụp” một tiếng!
Bốn phía yên tĩnh.
….Hey?
Lục Tinh Diên vươn tay bắt được.
Không khí ngưng trọng hai giây, Lục Tinh Diên lại cầm chai nước suối khoáng ném trở về.
Lực ném của cậu rất nhẹ, chỉ là tính chính xác không tốt lắm, chai nước suối khoáng bay thẳng vào trong ngực Thẩm Tinh Nhược.
Địch Gia Tĩnh đứng bên cạnh sửng sốt hai giây, bỗng nhiên mấp máy môi.
–
Trải qua mặt trận thống nhất của buổi tự học tối hôm trước cũng không đủ để Lục Tinh Diên trở thành bạn tốt, ngày hôm sau đi học, cậu và Thẩm Tinh Nhược vẫn duy trì ý định giảm nhiệt độ xuống hòng đối phương chết cóng.
Tối thứ tư, lớp trưởng Hà Tư Việt tập hợp tất cả các bạn nam trong lớp lại thành một nhóm chat, bàn bạc chuyện tặng quà ngày mai Ngày con gái như thế nào.
Lúc Lục Tinh Diên mở Wechat ra, trong nhóm chat đã thảo luận đến khí thế ngất trời.
Có bạn nam đề nghị nói, mua nến cũng rất tốt, đến lúc đó ở dưới ký túc xá của mấy bạn nữ tạo hình nhóm lửa, cho mấy bạn nữ ca hát.
Nói xong gửi một tấm screenshot giao diện Taobao, 23.8 một túi hàng chuyển phát nhanh, tiện hơn là đã viết sẵn lời chúc, ở trong cùng thành phố vừa tiện thứ sau là có thể nhận hàng, đơn giản là không thể có nơi nào giá cả phải chăng hơn.
Lục Tinh Diên ấm mở screenshot đưa mắt nhìn, bên trên tấm hình dửng dưng viết “Ngọn nến thổ lộ chân tình,” cậu nhìn lượng người mua một chút, thế mà đã có 11493 người ngu ngốc mua thứ đồ này với mong muốn tìm bạn gái.
Cũng may người đồng ý với phương án này cũng không nhiều.
“Thôi nhảm nhí quá, với lại tiền cũng không phải là vấn đề.”
“Dưới lầu ký túc xá có thể thuận lợi đốt được nến còn là cả một vấn đề đấy, tao đoán là nến còn chưa bày xong thì bác bảo vệ đã đến.”
“Đúng vậy, với lại cái này cũng không thực dụng, tao thấy vẫn là nên mua chút đồ ăn còn thiết thực hơn.”
Lục Tinh Diên cũng không kéo xuống nhìn thêm nữa, miễn là không phải châm nến ca hát mất hết mặt mũi là được.
Lúc cậu tắm rửa xong lại nhìn điện thoại, trong nhóm hình như đã quyết định xong món quà, đã bắt đầu thảo luận phương thức tặng quá.
Lục Tinh Diên cũng không kéo lên coi lại, chỉ thấy Hà Tư Việt nói, trong lớp vừa vặn 28 bạn nam 28 bạn nữ, hay là tặng quá một đối một.
Lời vừa nói ra, đám con trai trong lớp tranh nhau chen lấn điên cuồng vội và đập phá màn hình, nội dung đại loại là:
“Vậy tao muốn tặng cho Thẩm Tinh Nhược.”
“Tao muốn tặng cho Thẩm Tinh Nhược!!!”
“Địch Gia Tĩnh!!”
“Tao cũng muốn tặng Thẩm Tinh Nhược.”
“Thẩm Tinh Nhược là của tao!!!”
Lục Tinh Diên cười thành tiếng.
Cái này giống như nguyên một đám đánh nhau thắng thì có thể cùng con Bạch Khổng Tước kia kết hôn vậy.
Ngây thơ.
Mọi người đều náo loạn, không có chuyện mà tất cả đều cùng đưa cho một người, thế là Hà Tư Việt đề nghị rút thăm để quyết định, có thể trao đổi, đến lúc đó nếu mình muốn đổi cũng có thể.
Hà Tư Việt viết tên của các bạn nữ trong lớp bóp thành viên giấy, sau đó gọi các bạn nam đến phòng ngủ rút thăm.
Lúc Lục Tinh Diên cùng Biên Hạ sang đến nơi, số viên giấy còn lại đã không nhiều lắm.
Lục Tinh Diên tiện tay bốc một viên, đọc lên.
56
“Diên ca số 56, tên ai số 56?”
“56?”
“Con mẹ nó, 56 là Thẩm Tinh Nhược đó.”
Thẩm Tinh Nhược là chuyển trường tới đây, tên của cô đương nhiên là sẽ thêm ở cuối cùng, xem xét trong danh sách, thật đúng là Thẩm Tinh Nhược.
Lục Tinh Diên không có biểu cảm gì.
Lý Thừa Phàm nắm bả vai cậu hỏi: “Hầy, mày có muốn đổi với tao không, tao bốc trúng Địch gia Tĩnh, dù sao mày với Thẩm Tinh Nhược quan hệ cũng không tốt, đổi với tao đi.”
“Ai nói với mày là tao và cậu ấy quan hệ không tốt?”
“Cái này còn phải nói sao? Hai tụi mày là kiểu ai chủ động nói chuyện trước liền có thể chết bất đắc kỳ tử, con mẹ nó chứ tao không mù, nhanh lên, đổi cho tao.”
“Đổi cái đầu mày.”
Cậu hất cái tay đang đặt trên vai ra, cà lơ phất phơ đi về về phía phòng ngủ.
–
Hôm thứ sáu, trường học tràn đầy không khí của Ngày con gái.
Một trong những phương châm của Minh Lễ là tư tưởng học tập tự do và phóng khoáng, vì vậy cho dù là ngày lễ truyền thống hay ngày lễ nước ngoài, trường vẫn cho phép học sinh sáng tạo và tự tổ chức hoạt động, miễn là vẫn nằm trong giới hạn và không ảnh hưởng đến tiến độ giảng dạy.
Thẩm Tinh Nhược vừa đi vào trường, liền nhìn thấy những biểu ngữ màu đỏ tung bay trong gió.
Từ những bản thông báo đến sân thể thao đến bức tường phía ngoài toà nhà giảng dạy, khắp nơi đều treo biểu ngữ, mới nhìn còn tưởng là kế hoạch tẩy não xây dựng tư tưởng do trường phát động.
Thật ra Minh Lễ và Hối Trạch Nhất trung rất không giống nhau, lúc Thẩm Tinh Nhược còn học ở Hối Trạch Nhất trung, ngay cả chương trình mừng năm mới cũng chưa từng thấy.
Hối Trạch cũng yêu cầu học sinh nhất định phải trọ ở trường, nhưng phòng ngủ là ở trong trường học, nhà ăn cũng ở trong trường học, cho nên nếu không phải là tình huống đặc biệt, mọi người chính là không thể ra khỏi cửa trường.
Ở Hối Trạch, mỗi tháng chỉ có hai ngày nghỉ là có thể khiến người ta buông lỏng tâm tình.
Nhìn thấy Minh Lễ tổ chức Ngày con gái náo nhiệt đến vậy, Thẩm Tinh Nhược thật có chút không ngờ được.
Con trai ban một cũng viết biểu ngữ cho các bạn nữ, dù sao cũng là lớp thí nghiệm của Ban Xã hội, cũng không thể dùng mấy loại từ ngữ thô tục mà ném đi mặt mũi được.
“Giữa thư hương đường đèn mới lên, ai khiến mọi ngưỡi tỏ mắt nhìn. Ban một hai mươi tám người đẹp một vẻ khác nhau, chính là hai mươi tám đoá hoa của thành phố Tinh.”
Thạch Thấm đọc qua một lượt xong lại nói: “Hầy, của chúng ta như vậy mới được chứ! Chứ nhau ban sáu cái gì mà ‘Không thể dẫn em đi Thổ Nhĩ Kỳ lãng mạn, nhưng có thể tặng em một con Peppa Pig*’ của bọn mình hay hơn nhiều, câu kia của bọn họ quá thô tục đi!”
*Peppa Pig là một nhân vật hoạt hình heo hồng rất phổ biến với trẻ em. Hình minh hoạ ở cuối chương.
Địch Gia Tĩnh ngẩng đầu nhìn một lượt, “Hình như là dùng giọng thơ từ bài <> nữa đấy.”
Thạch Thấm: “Đây nhất định do mấy người Hà Tư Việt nghĩ ra, văn thơ vẽ vời quá bình thường, ngày thường tớ còn không tin được là con trai lớp mình viết đấy chứ.”
Thẩm Tinh Nhược không nói gì, nhưng cũng rất tán thành.
–
Hôm qua trước khi tan học, cô giáo Ngữ văn Trần Kiều tìm Thẩm Tinh Nhược muốn để cô viết một văn bản, bảo là muốn đánh bằng máy tính, xong rồi in ra, cũng huy động những học sinh giỏi văn khác tham gia.
Đi về phía toà nhà giảng dạy, Thẩm Tinh Nhược tách khỏi Thạch Thấm và Địch Gia Tĩnh, đi đến trước văn phòng tổ ngữ văn để lấy đề bài.
Từ trong văn phòng đi ra, vừa đúng lúc chuông vào học của tiết tự học buổi sáng vang lên.
Trong hành lang không có một ai, dọc theo hành lang phòng học lục tục ngo ngoe truyền ra âm thanh tự đọc buổi sớm.
Thẩm Tinh Nhược đi về phía ban một, lúc đi qua cửa ra vào của toà nhà dạy học, cô nghe được tiếng bước chân, vô thức nhìn về phía bên đó.
Người đi đến cao gật, đổng phục học sinh màu trắng đen bị học sinh Minh Lễ châm chọc là “Tang phục” khoác trên người cậu nhìn vẫn rất đẹp.
Lục Tinh Diên.
Trong khuỷu tay cậu kẹp một hộp quà tặng màu hồng, trong tay còn cầm cành hoa hồng.
Nhìn thấy cô, hình như cậu cũng không kinh ngạc, nhíu mày một chút, sau đó lại nghịch sáng ánh nắng sớm, lười biếng đi về phía cô.
“Này, Thẩm Tinh Nhược.”
“Cho cậu.”
Cậu cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đem đồ cầm trên tay đưa ra, cứ như giao nộp.
Thẩm Tinh Nhược giật mình, còn chưa kịp nhận lấy, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm lên giận dừ, “Ban ngày ban mặt mà các em làm gì vậy hả! Có còn coi đây là trường học hay không!”
Hai người đều kinh ngạc quay về phía sau nhìn.
Tốt lắm.
Lại là Mạnh đầu trọc.
Mạnh đầu trọc thấy bọn họ, suy nghĩ là bị kéo về tình cảnh bị mất mặt buổi tối tự học hôm đó, chỉ vào mặt hai người đổ xuống đầu bọn họ một tràng ngôn ngữ thoá mạ.
Tốc độ nói của ông ta quá nhanh, Thẩm Tinh Nhược chỉ lờ mờ nghe được “Yêu sớm trái với nội quy trường học,” “Bôi bẩn thanh danh trường học,” “Ban Xã hội chính là bùn nhão không trét được tường” một loạt từ khoá tuôn ra một tràng.
Động miệng xong ông ấy còn muốn động thủ, nhân lúc Lục Tinh Diên không chú ý, tiến lên một bước tịch thu chứng cứ phạm tội vào trong tay.
Lấy hoa hồng còn chưa đủ, ông còn muốn mở cái hộp quà màu hồng ra, có ý muốn tìm ra chứng cứ phạm tội kiểu như thư tình này nọ.
Hộp quà màu hồng vừa được mở ra, Thẩm Tinh Nhược liền nhìn thấy được ba chữ “ABC” quen thuộc.
Mạnh đầu trọc không biết bị hoá điên hay gì, thậm chí ngay cả chữ in trên bao bì cũng không thấy, kéo cả gói ABC ra ngoài.
*Rubic báo thù
*Ma lạt thang
*Nước khoáng “Nông phu Sơn Tuyền”
*Peppa Pig
- Hết Chương 9-
Không biết là do bị kỹ năng xoay rubic sáu mặt nhanh đến bán mạng của Thẩm Tinh Nhược làm cho mất hồn, hay là đang thực hiện lời hứa “Tôi cũng không nói gì nữa,” mà Mạnh đầu trọc cả nửa ngày cũng không hé răng nói được một tiếng.
Vừa đúng lúc chuông tan học của tiết tự học đầu tiên vang lên muộn, Thẩm Tinh Nhược rất lễ phép gật gật đầu, “Thưa thầy, không có chuyện gì nữa, vậy em xin phép đi rửa tay.”
Nói xong, cô lách qua Mạnh đầu trọc, trực tiếp đi ra ngoài.
Mạnh đầu trọc đứng đực ở đó, cũng không nói được một câu lấy lại mặt mũi cho mình.
Đợi đến khi Mạnh đầu trọc rời đi, ban một đang yên tĩnh như trại gà ban đêm bỗng nhiên sôi trào:
“Mẹ nó Thẩm Tinh Nhược thật là quá ngầu!”
“Tao có phải mới bị mù hay không, không phải là Thẩm Tinh Nhược vừa mới chơi Mạnh đầu trọc một vố sao?!”
“Trời ơi! Bạn ấy đã vậy còn quá lớn gan, tớ còn tưởng rằng bạn ấy là một em gái mềm mại dịu dàng, thật là nhìn không ra …”
“Là rubic báo thù* nhé, bạn ấy xoay chỉ mới hơn một phút đồng hồ… Cái này là do não nhanh hay tốc độ tay nhanh?!”
*Rubic báo thù là phiên bản 4x4x4 của Rubic lập phương, thường có 3x3x3, khác với rubic lập phương là nó không có tâm cố định nên độ khó càng cao. Hình minh hoạ ở cuối bài.
Lục Tinh Diên nhìn chằm chằm khối rubic, có chút xuất thần.
Nhìn chằm chằm một hồi lâu, rốt cuộc ánh mắt còn hiện lên chút hứng thú.
–
Tự học buổi tối kết thúc.
Trên đường về phòng ngủ, Thạch Thấm bám lấy Thẩm Tinh Nhược không buông, “A a a Tinh Nhược, tớ tuyên bố cậu là nữ thần của tớ! Má ơi! Cậu không thấy bộ dạng Mạnh đầu trọc mơ mơ hồ hồ không bình tĩnh nỗi run rẩy đi ra ngoài! Không biết vì sao tớ thấy vô cùng thoải mái!”
Ngược lại Địch Gia Tĩnh có chút lo lắng, nhìn về phía Thẩm Tinh Nhược, nói: “Sáng mai thầy Từ sẽ không tới tìm cậu gây phiền phức đó chứ.”
Thẩm Tinh Nhược còn chưa mở miệng, Thạch Thấm đã tự tin sẵng giọng tiếp lời: “Sợ gì chứ! Chính thầy ấy đã nói, có thể xoay ra sáu mặt thì cũng không nói gì nữa, toàn bộ mọi người trong lớp đều nghe rõ.”
Địch Gia Tĩnh muốn nói lại thôi.
Sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng cười hi hi ha ha của một đám con trai, ba người vô thức quay đầu lại nhìn, chính là đám con trai ban một.
Lục Tinh Diên đứng chính giữa, cũng không biết cậu đang nói chuyện gì, trên mặt cậu hiện lên ý cười hiếm hoi mới có được.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tinh Nhược thấy cậu cười.
Cậu thoáng nghiêng đầu qua, mấy mẩu tóc mái dính lại trên trái, cười lên khoé môi có chút cong cong, mơ hồ có thể nhìn thấy hàm răng trắng sáng mà chỉnh tể của cậu, hình như không bị ảnh hưởng bởi thuốc lá chút nào.
Ngày thường cậu đối với ai đều là một biểu cảm lạnh nhạt, thế nhưng lúc cười lên, cả người dường như đều trở nên dễ gần, cộng thêm gương mặt quá mức dễ nhìn kia, tự nhiên sẽ liên tưởng đến một thiếu niên anh tuấn từ trong truyện manga bước ra.
Đám con trai cũng chú ý đến các cô.
Có người nhìn thấy là Thẩm Tinh Nhược, lớn mật huýt sáo về phía cô, “Nữ thần nổi loạn!”
Ngay sau đó thì có người ồn ào hùa theo, “Nữ thần có muốn ăn ma lạt thang* không! Mời người ăn hai mươi tệ!”
*Ma lạt thang: tương tự như lẩu, là thức ăn được xiên thành xâu, là đồ ăn vặt bày bán ở lề đường phổ biến ở Trung Quốc, nhất là Tứ Xuyên – Trùng Khánh.
“Tao mời ba mươi!”
“Ăn cái đầu mày chứ ăn, không dinh dưỡng gì cả!” Lý Thừa Phàm nhấn đầu hai tên kia xuống, lại nhìn về phía Thẩm Tinh Nhược trêu chọc, “Nhược tỷ ta mời người uống Nông phu Sơn Tuyền*, thích hợp với những người dưỡng sinh như tiểu tiên nữ đây.”
*là một hiệu nước suối khoáng thiên nhiên của Trung Quốc. Hình minh hoạ ở cuối chương.
Đây là thời gian nghỉ ngơi, tiếng la hét của đám con trai đã thu hút rất nhiều sự chú ý về phía này, Thạch Thấm nói không nên lời, hướng về phía bọn họ mà chửi rủa, “Lý Thừa Phàm, Triệu Lãng Minh mấy cậu có thấy phiền hay không!”
Lý Thừa Phàm vui vẻ, “Cũng không phải mời cậu, cậu kích động cái gì chứ.”
Cậu thuận miệng bổ sung một câu, “Tĩnh tỷ, ta cũng mời người!”
Thạch Thấm không thể chịu được bộ dáng cợt nhả hề hề này của cậu ta, chai nước khoáng trong tay còn một phần ba chưa uống hết, cô trực tiếp ném về phía Lý Thừa Phàm —-
Có lẽ là do mục tiêu quá linh hoạt tránh trên tránh dưới, cũng có lẽ là do bóng đêm dày đặc ảnh hưởng đến thành tích, chai nước của Thạch Thấm ném qua, vẽ một vòng cung thầm kỳ trên không, sau đó — đáp thẳng lên mặt Lục Tinh Diên.
Xong rồi xong rồi …
Thạch Thấm trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của Lục Tinh Diên sắp tiếp xúc thân mật với chai nước suối khoáng, mà có cảm giác như thấy được bản thân đang đứng trong nhà xác chứa thi thể.
“Bụp” một tiếng!
Bốn phía yên tĩnh.
….Hey?
Lục Tinh Diên vươn tay bắt được.
Không khí ngưng trọng hai giây, Lục Tinh Diên lại cầm chai nước suối khoáng ném trở về.
Lực ném của cậu rất nhẹ, chỉ là tính chính xác không tốt lắm, chai nước suối khoáng bay thẳng vào trong ngực Thẩm Tinh Nhược.
Địch Gia Tĩnh đứng bên cạnh sửng sốt hai giây, bỗng nhiên mấp máy môi.
–
Trải qua mặt trận thống nhất của buổi tự học tối hôm trước cũng không đủ để Lục Tinh Diên trở thành bạn tốt, ngày hôm sau đi học, cậu và Thẩm Tinh Nhược vẫn duy trì ý định giảm nhiệt độ xuống hòng đối phương chết cóng.
Tối thứ tư, lớp trưởng Hà Tư Việt tập hợp tất cả các bạn nam trong lớp lại thành một nhóm chat, bàn bạc chuyện tặng quà ngày mai Ngày con gái như thế nào.
Lúc Lục Tinh Diên mở Wechat ra, trong nhóm chat đã thảo luận đến khí thế ngất trời.
Có bạn nam đề nghị nói, mua nến cũng rất tốt, đến lúc đó ở dưới ký túc xá của mấy bạn nữ tạo hình nhóm lửa, cho mấy bạn nữ ca hát.
Nói xong gửi một tấm screenshot giao diện Taobao, 23.8 một túi hàng chuyển phát nhanh, tiện hơn là đã viết sẵn lời chúc, ở trong cùng thành phố vừa tiện thứ sau là có thể nhận hàng, đơn giản là không thể có nơi nào giá cả phải chăng hơn.
Lục Tinh Diên ấm mở screenshot đưa mắt nhìn, bên trên tấm hình dửng dưng viết “Ngọn nến thổ lộ chân tình,” cậu nhìn lượng người mua một chút, thế mà đã có 11493 người ngu ngốc mua thứ đồ này với mong muốn tìm bạn gái.
Cũng may người đồng ý với phương án này cũng không nhiều.
“Thôi nhảm nhí quá, với lại tiền cũng không phải là vấn đề.”
“Dưới lầu ký túc xá có thể thuận lợi đốt được nến còn là cả một vấn đề đấy, tao đoán là nến còn chưa bày xong thì bác bảo vệ đã đến.”
“Đúng vậy, với lại cái này cũng không thực dụng, tao thấy vẫn là nên mua chút đồ ăn còn thiết thực hơn.”
Lục Tinh Diên cũng không kéo xuống nhìn thêm nữa, miễn là không phải châm nến ca hát mất hết mặt mũi là được.
Lúc cậu tắm rửa xong lại nhìn điện thoại, trong nhóm hình như đã quyết định xong món quà, đã bắt đầu thảo luận phương thức tặng quá.
Lục Tinh Diên cũng không kéo lên coi lại, chỉ thấy Hà Tư Việt nói, trong lớp vừa vặn 28 bạn nam 28 bạn nữ, hay là tặng quá một đối một.
Lời vừa nói ra, đám con trai trong lớp tranh nhau chen lấn điên cuồng vội và đập phá màn hình, nội dung đại loại là:
“Vậy tao muốn tặng cho Thẩm Tinh Nhược.”
“Tao muốn tặng cho Thẩm Tinh Nhược!!!”
“Địch Gia Tĩnh!!”
“Tao cũng muốn tặng Thẩm Tinh Nhược.”
“Thẩm Tinh Nhược là của tao!!!”
Lục Tinh Diên cười thành tiếng.
Cái này giống như nguyên một đám đánh nhau thắng thì có thể cùng con Bạch Khổng Tước kia kết hôn vậy.
Ngây thơ.
Mọi người đều náo loạn, không có chuyện mà tất cả đều cùng đưa cho một người, thế là Hà Tư Việt đề nghị rút thăm để quyết định, có thể trao đổi, đến lúc đó nếu mình muốn đổi cũng có thể.
Hà Tư Việt viết tên của các bạn nữ trong lớp bóp thành viên giấy, sau đó gọi các bạn nam đến phòng ngủ rút thăm.
Lúc Lục Tinh Diên cùng Biên Hạ sang đến nơi, số viên giấy còn lại đã không nhiều lắm.
Lục Tinh Diên tiện tay bốc một viên, đọc lên.
56
“Diên ca số 56, tên ai số 56?”
“56?”
“Con mẹ nó, 56 là Thẩm Tinh Nhược đó.”
Thẩm Tinh Nhược là chuyển trường tới đây, tên của cô đương nhiên là sẽ thêm ở cuối cùng, xem xét trong danh sách, thật đúng là Thẩm Tinh Nhược.
Lục Tinh Diên không có biểu cảm gì.
Lý Thừa Phàm nắm bả vai cậu hỏi: “Hầy, mày có muốn đổi với tao không, tao bốc trúng Địch gia Tĩnh, dù sao mày với Thẩm Tinh Nhược quan hệ cũng không tốt, đổi với tao đi.”
“Ai nói với mày là tao và cậu ấy quan hệ không tốt?”
“Cái này còn phải nói sao? Hai tụi mày là kiểu ai chủ động nói chuyện trước liền có thể chết bất đắc kỳ tử, con mẹ nó chứ tao không mù, nhanh lên, đổi cho tao.”
“Đổi cái đầu mày.”
Cậu hất cái tay đang đặt trên vai ra, cà lơ phất phơ đi về về phía phòng ngủ.
–
Hôm thứ sáu, trường học tràn đầy không khí của Ngày con gái.
Một trong những phương châm của Minh Lễ là tư tưởng học tập tự do và phóng khoáng, vì vậy cho dù là ngày lễ truyền thống hay ngày lễ nước ngoài, trường vẫn cho phép học sinh sáng tạo và tự tổ chức hoạt động, miễn là vẫn nằm trong giới hạn và không ảnh hưởng đến tiến độ giảng dạy.
Thẩm Tinh Nhược vừa đi vào trường, liền nhìn thấy những biểu ngữ màu đỏ tung bay trong gió.
Từ những bản thông báo đến sân thể thao đến bức tường phía ngoài toà nhà giảng dạy, khắp nơi đều treo biểu ngữ, mới nhìn còn tưởng là kế hoạch tẩy não xây dựng tư tưởng do trường phát động.
Thật ra Minh Lễ và Hối Trạch Nhất trung rất không giống nhau, lúc Thẩm Tinh Nhược còn học ở Hối Trạch Nhất trung, ngay cả chương trình mừng năm mới cũng chưa từng thấy.
Hối Trạch cũng yêu cầu học sinh nhất định phải trọ ở trường, nhưng phòng ngủ là ở trong trường học, nhà ăn cũng ở trong trường học, cho nên nếu không phải là tình huống đặc biệt, mọi người chính là không thể ra khỏi cửa trường.
Ở Hối Trạch, mỗi tháng chỉ có hai ngày nghỉ là có thể khiến người ta buông lỏng tâm tình.
Nhìn thấy Minh Lễ tổ chức Ngày con gái náo nhiệt đến vậy, Thẩm Tinh Nhược thật có chút không ngờ được.
Con trai ban một cũng viết biểu ngữ cho các bạn nữ, dù sao cũng là lớp thí nghiệm của Ban Xã hội, cũng không thể dùng mấy loại từ ngữ thô tục mà ném đi mặt mũi được.
“Giữa thư hương đường đèn mới lên, ai khiến mọi ngưỡi tỏ mắt nhìn. Ban một hai mươi tám người đẹp một vẻ khác nhau, chính là hai mươi tám đoá hoa của thành phố Tinh.”
Thạch Thấm đọc qua một lượt xong lại nói: “Hầy, của chúng ta như vậy mới được chứ! Chứ nhau ban sáu cái gì mà ‘Không thể dẫn em đi Thổ Nhĩ Kỳ lãng mạn, nhưng có thể tặng em một con Peppa Pig*’ của bọn mình hay hơn nhiều, câu kia của bọn họ quá thô tục đi!”
*Peppa Pig là một nhân vật hoạt hình heo hồng rất phổ biến với trẻ em. Hình minh hoạ ở cuối chương.
Địch Gia Tĩnh ngẩng đầu nhìn một lượt, “Hình như là dùng giọng thơ từ bài <
Thạch Thấm: “Đây nhất định do mấy người Hà Tư Việt nghĩ ra, văn thơ vẽ vời quá bình thường, ngày thường tớ còn không tin được là con trai lớp mình viết đấy chứ.”
Thẩm Tinh Nhược không nói gì, nhưng cũng rất tán thành.
–
Hôm qua trước khi tan học, cô giáo Ngữ văn Trần Kiều tìm Thẩm Tinh Nhược muốn để cô viết một văn bản, bảo là muốn đánh bằng máy tính, xong rồi in ra, cũng huy động những học sinh giỏi văn khác tham gia.
Đi về phía toà nhà giảng dạy, Thẩm Tinh Nhược tách khỏi Thạch Thấm và Địch Gia Tĩnh, đi đến trước văn phòng tổ ngữ văn để lấy đề bài.
Từ trong văn phòng đi ra, vừa đúng lúc chuông vào học của tiết tự học buổi sáng vang lên.
Trong hành lang không có một ai, dọc theo hành lang phòng học lục tục ngo ngoe truyền ra âm thanh tự đọc buổi sớm.
Thẩm Tinh Nhược đi về phía ban một, lúc đi qua cửa ra vào của toà nhà dạy học, cô nghe được tiếng bước chân, vô thức nhìn về phía bên đó.
Người đi đến cao gật, đổng phục học sinh màu trắng đen bị học sinh Minh Lễ châm chọc là “Tang phục” khoác trên người cậu nhìn vẫn rất đẹp.
Lục Tinh Diên.
Trong khuỷu tay cậu kẹp một hộp quà tặng màu hồng, trong tay còn cầm cành hoa hồng.
Nhìn thấy cô, hình như cậu cũng không kinh ngạc, nhíu mày một chút, sau đó lại nghịch sáng ánh nắng sớm, lười biếng đi về phía cô.
“Này, Thẩm Tinh Nhược.”
“Cho cậu.”
Cậu cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đem đồ cầm trên tay đưa ra, cứ như giao nộp.
Thẩm Tinh Nhược giật mình, còn chưa kịp nhận lấy, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm lên giận dừ, “Ban ngày ban mặt mà các em làm gì vậy hả! Có còn coi đây là trường học hay không!”
Hai người đều kinh ngạc quay về phía sau nhìn.
Tốt lắm.
Lại là Mạnh đầu trọc.
Mạnh đầu trọc thấy bọn họ, suy nghĩ là bị kéo về tình cảnh bị mất mặt buổi tối tự học hôm đó, chỉ vào mặt hai người đổ xuống đầu bọn họ một tràng ngôn ngữ thoá mạ.
Tốc độ nói của ông ta quá nhanh, Thẩm Tinh Nhược chỉ lờ mờ nghe được “Yêu sớm trái với nội quy trường học,” “Bôi bẩn thanh danh trường học,” “Ban Xã hội chính là bùn nhão không trét được tường” một loạt từ khoá tuôn ra một tràng.
Động miệng xong ông ấy còn muốn động thủ, nhân lúc Lục Tinh Diên không chú ý, tiến lên một bước tịch thu chứng cứ phạm tội vào trong tay.
Lấy hoa hồng còn chưa đủ, ông còn muốn mở cái hộp quà màu hồng ra, có ý muốn tìm ra chứng cứ phạm tội kiểu như thư tình này nọ.
Hộp quà màu hồng vừa được mở ra, Thẩm Tinh Nhược liền nhìn thấy được ba chữ “ABC” quen thuộc.
Mạnh đầu trọc không biết bị hoá điên hay gì, thậm chí ngay cả chữ in trên bao bì cũng không thấy, kéo cả gói ABC ra ngoài.
*Rubic báo thù
*Ma lạt thang
*Nước khoáng “Nông phu Sơn Tuyền”
*Peppa Pig
- Hết Chương 9-
/113
|