Edit: Bội Bội
_______________________
Có được câu trả lời chắc chắn của Thẩm Tinh Nhược, nỗi lo bị đè nén trong ngực của Lục Tinh Diên cứ thế mà tiêu tán.
Thẩm Tinh Nhược: “Tránh ra.”
Nhưng mà Lục Tinh Diên vẫn không hề nhường cô, vẫn duy trì tư thế chặn người cô, yên lặng mà nhìn cô.
Đột nhiên lại nói: “Tớ đi đón cậu.”
Thẩm Tinh Nhược:?
“Nhưng mà cậu không để ý đến tớ.”
“Cũng không cùng tớ trở về.”
“Tớ mắc mưa.”
Thẩm Tinh Nhược ngắt lời nói: “Nói điểm chính đi.”
Hầu kết Lục Tinh Diên nhấp nhô, giọng nói trở nên trầm khàn, “Tớ cảm thấy tớ cần một chút bồi thường.”
Nói xong, cậu cúi người hướng về phía trước.
Thẩm Tinh Nhược nhanh tay lẹ mắt chặn môi cậu lại, sau đó lại đạp cậu một cước.
Chỉ là cô đang mang dép lê rất mềm, đế già toàn là bông vải, đạp lên chân Lục Tinh Diên căn bản là không cảm giác được gì cả.
Hai người cách một bàn tay bốn mắt nhìn nhau.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Khoang mũi Lục Tinh Diên dâng lên một loại cảm giác … vừa nhột nhột vừa thoải mái.
Cậu muốn xoay mặt đi chỗ khác, nhưng mà Thẩm Tinh Nhược nghĩ rằng cậu muốn quay sang chỗ khác tiếp tục hôn, tay cũng không dời đi cũng di chuyển theo cậu –
“Hắt xì!”
“Hắt xì!”
Lúc Lục Tinh Diên nhảy mũi, Thẩm Tinh Nhược cũng hoảng hồn theo cậu.
Hắt hơi xong một tràng, trên tay Thẩm Tinh Nhược đã đến mức vừa ướt lại vừa dính.
Lý trí nói cho Thẩm Tinh Nhược biết đây không thể nào chỉ là nước bọt, chắc chắn là có luôn mước mũi của Lục Tinh Diên rồi, cô bỗng nhiên liền có một cảm giác khó mà hình dung nổi.
Tay của cô vẫn không rời khỏi, cũng không rút lại.
Trên thực tế bị làm bẩn tay xong làm bẩn luôn mặt của Lục Tinh Diên, trong lúc này đã trở thành ý muốn mạnh mẽ không thể thu hồi trong đầu Thẩm Tinh Nhược.
Bầu không khí mập mờ đột nhiên biến mất.
Lục Tinh Diên từ trong ánh mắt của Thẩm Tinh Nhược có thể đoán được hình tượng của mình đang từng chút từng chút một sụp đổ.
Không được, cậu cảm thấy còn có thể cứu vãn được chút ít.
Thế là cậu khó khăn lắm mới phản ứng lại nhanh chóng dùng tay bịt kín mắt Thẩm Tinh Nhược, “Nhắm lại.”
Thẩm Tinh Nhược không nghe lời, cậu liền vuốt mắt cô từ trên xuống dưới, giống như là giúp người chết được an nghỉ vậy, cưỡng ép khép mí mắt của Thẩm Tinh Nhược.
Ngay sau đó cậu lùi ra sau, nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Không dầy mười giây đồng hồ, Lục Tinh Diên lại trở ra, nhẹ nhàng thoải mái sạch sẽ, lại là một cậu thiếu niên quấn khăn tắm tràn đầy dụ hoặc.
Cậu rất để ý hình tượng xoa xoa tóc mái, cầm khăn mặt tiến lên, giúp Thẩm Tinh Nhược lau tay.
Tay của Thẩm Tinh Nhược vừa trắng vừa thon dài, cứ như cây hành nước trong veo tươi tối.
Cậu chưa hề giúp người ta lau tay bao giờ, cho nên động tác không phải rất quen thuộc, còn chậm chạp.
Mém chút nữa bị cưỡng hộn, lại bị phun một đống chất lỏng không rõ ràng lên tay, lúc này trong đầu Thẩm Tinh Nhược chỉ muốn bùng phát, nhưng mà không biết sao, cô đột nhiên lại không muốn so đo.
Rủ mắt xuống nhìn thấy Lục Tinh Diên đang lau tay cho mình.
Cô đột nhiên hỏi: “Dù che mưa của cậu đâu, sao lại dính mưa.”
“Là điềm xấu, ném đi rồi, ném cho một bạn nữ học lớp chúng ta không mang theo dù.”
Thẩm Tinh Nhược còn muốn hỏi cái gì mà điềm xấu, đột nhiên cậu nói thêm bốn chữ, “Dù màu xanh lục*.”
*trong tiếng Trung, đội nón xanh có nghĩa là bị cắm sứng. Cho nên Lục Tinh Diên mới nghĩ dù che trên đầu màu xanh lục là điềm xấu.
Thẩm Tinh Nhược: “…”
Đúng là chuyện cậu có thể làm được.
Ánh mắt cô di chuyển, thấy áo thun Lục Tinh Diên mới thay đã bị nước trên tóc cậu nhỏ xuống ướt nhẹp, cô vỗ vỗ, nói: “Cậu đi thay quần áo đi, sấy tóc cho khô, không thì bị cảm đấy.”
Lục Tinh Diên: “Vậy cậu giúp tớ sấy đi.”
Thẩm Tinh Nhược: “Cậu nằm mơ cái gì đấy.”
Lục Tinh Diên: “Bởi vì cậu nên tớ mới bị ướt mưa.”
Thẩm tinh Nhược: “Cậu bị ướt mưa là do cậu gây chuyện, có bệnh thì uống thuốc.”
Lục Tinh Diên: “…”
–
Thẩm Tinh Nhược dự liệu như thần.
Lục Tinh Diên thật sự ngã bệnh.
Ngày hôm sau là ngày khai giảng, Lục Tinh Diên làm cách nào cũng không dậy nổi khỏi cái giường.
Thẩm Tinh Nhược đứng ở cửa gọi cậu mà cậu không dậy nổi, cứ tưởng rằng cậu không muốn đi học, còn đứng ở cửa dạy dỗ cậu một trận cái gì mà không học thì sau này không làm gì được.
Cổ họng Lục Tinh Diên như muốn bốc khói, lại còn đau, đầu nặng trĩu, tầm nhìn cũng có chút mông lung.
Nghe Thẩm Tinh Nhược đang đứng ở cửa la lối, cậu rắng chống đỡ đứng dậy, mở cửa, giọng nói buồn ngủ khàn khàn, “Đừng mắng.”
Thẩm Tinh Nhược thấy bộ dạng bệnh tật nửa chết nửa sống của cậu, giật mình, vô thức đưa tay sờ trán cậu.
“Cậu phát sốt rồi.”
Dì Chu đang ở phòng bếp nấu cháo. cô dứt khoát đỡ Lục Tinh Diên trở về phòng, sau đó lại ấn cậu nằm xuống giường.
Toàn thân Lục Tinh Diên đều rất nóng, nhưng cậu lại đem chăn kéo lên, còn nói rất lạnh.
Thẩm Tinh Nhược đứng dậy, lấy cho cậu một cái chăn dày từ trong tủ, cận thận dém góc chăn, “Đắp nhiều chút, ra mồ hôi xong là tốt rồi.”
Nói xong, Thẩm Tinh Nhược muốn đứng dậy.
Lục Tinh Diên duỗi tay từ trong chăn, nắm lấy tay cô, “Cậu đi đâu.”
Thẩm Tinh Nhược: “Đi lấy thuốc.”
Lúc này Lục Tinh DIên mới buông tay.
Cũng may thuốc cảm thường thường trong nhà cũng có đủ, Thẩm Tinh Nhược tìm được thuốc trị cảm cùng hạ sốt, lại rót cho Lục Tinh Diên một ly nước ấm.
Dì Chu vừa nấu cháo xong, thấy cô đang rót nước, thuận miệng hỏi một câu, “Tinh Nhược, Lục Tinh Diên sao rồi?”
Thẩm Tinh Nhược: “Cậu ấy bị cảm rồi.”
Dì Chu có chút ngoài ý muốn, “Sao lại bị cảm? Có phải là do hôm qua đi giày ướt rồi không kịp thay, dì đã nói với nó là giày ướt thì không nên đi, lạnh từ lòng bàn chân lên dễ bị cảm haizz thằng nhóc này thật là, vậy thì để dì nấu cho nó chút canh gừng.”
Thẩm Tinh Nhược gật đầu.
Dì Chu còn nói: “Để dì múc cho nó chén cháo, ăn cháo xong rồi uống thuốc, bụng rỗng uống thuốc không tốt.”
Thẩm Tinh Nhược vẫn là gật đầu.
Dì Chu việc gì cũng có thể làm, là người đầu tiên có thể lo liệu trong trong ngoài ngoài ngay ngắn rõ ràng.
Lúc này nghe nói Lục Tinh Diên bị bệnh, bước chân càng lúc càng nhanh.
Bà bảo Thẩm Tinh Nhược đừng lo lắng, cứ yên tâm ăn sáng trước đi, sau đó lại cầm lấy ly nước ấm cùng viên thuốc từ trong tay Thẩm Tinh Nhược, tìm một cái khay đặt thuốc cảm rồi nước ấm còn có cháo rồi bước vào trong phòng Lục Tinh Diên.
Thấy người đi vào là dì Chu, Lục Tinh Diên không hiểu lắm liền nhíu nhíu mày.
Sau đó rất không phối hợp không chịu húp cháo cũng không chịu uống thuốc, chỉ nói bà để đồ đó, lát nữa mình sẽ ăn.
Dì Chu không lay chuyển được cậu.
Lúc đi ra còn càm ràm với Thẩm Tinh Nhược: “Thật không biết thằng nhóc Lục Tinh Diên này học ai mà bướng bỉnh hết sức, nói cái gì mà chưa đánh răng súc miệng nên không ăn, bệnh thành như vậy rồi còn ra vẻ gì chứ, trong nhà chỉ có ba người cứ cố chấp vậy làm gì, chú ý hình tượng như vậy thì cũng đâu có gặp bạn gái …”
Thẩm Tinh Nhược đang cầm cái muỗng trên tay khựng lại một chút.
Cô ăn nhanh phần cháo còn lại, đứng dậy, “Con vào xem một chút.”
Lúc Thẩm Tinh Nhược đi vào phòng, vừa đúng lúc Lục Tinh Diên ốm yếu đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Cậu nhìn Thẩm Tinh Nhược một chút, sau đó vô cùng tự nhiên nằm lại trên giường, nói: “Đút tớ đi.”
Thẩm Tinh Nhược: “…”
Cô quay người muốn đi.
Lục Tinh Diên ở sau lưng cô kêu lên: “Tớ là bởi vì cậu nên mới đổ bệnh.”
Thẩm Tinh Nhược quay đầu, cô thật sự là chưa từng thấy ai như Lục Tinh Diên, người đâu mà có ân là mong người ta hồi báo đến mức triệt để như vầy chứ.
Đáng nói là cậu còn ra vẻ vô cùng đương nhiên.
Lục Tinh Diên cứ như chuyện hiển nhiên tiếp tục nói: “Tối hôm qua cậu còn nguyền rủa tớ có bệnh thì uống thuốc.”
“…”
Thẩm Tinh Nhược đột nhiên trở về bên giường của cậu, cầm chén cháo trên tủ đầu giường.
Không biết vì sao, Lục Tinh Diên có cảm giác cô sẽ cầm chén cháo này tạt lên mặt cầu rồi liên tục nguyền rủa cậu sớm chết sớm qua đời cho xong.
Khát vọng muốn sống khiến cậu kêu lên –
“Đợi một chút!”
“Để tớ tự làm!”
Cậu nhận lấy chén cháo từ trong tay Thẩm Tinh Nhược, thổi cho bớt nóng, hai ba hớp đã uống sạch.
Còn rất tự giác uống hai ngụm nước ấm, xong rồi lại tự xoa dầu cho mình, nói: “Tớ đợi chút rồi uống thuốc.”
Thẩm Tinh Nhược thực sự không biết cậu đang là đang giở trò gì.
Nhưng mà cô vốn là người ăn mềm không ăn cứng, Lục Tinh Diên cứ ngoan ngoãn như vậy, cô ngược lại có vài phần không được tự nhiên.
Do dự một chút, cô im lặng ngồi trở lại bên giường, giúp cậu lấy mấy viên thuốc ra khỏi bao con nhộng.
Lục Tinh Diên đưa mắt nhìn đồng hồ, hỏi: “7h30 rồi, cậu còn không đi học đi? trễn giờ bây giờ.”
Không đợi Thẩm Tinh Nhược nói chuyện, cậu liền phất phất tay, “Cậu đi học đi, lát nữa tớ sẽ xin Vương Hữu Phúc nghỉ phép, dù gì khai giảng cũng chỉ là nói mấy lời khách sáo, nghe rất phiền.”
“Đúng rồi, hôm nay nếu như công bố điểm thi cuối kì, cậu nhìn giúp tớ một chút.”
Thẩm Tinh Nhược muốn nói cho cậu, cô dã nhìn qua rồi.
Lục Tinh Diên còn tiếp tục nói: “Dì Chu nói lát nữa còn muốn đi bốc vài thang thuốc Đông y cho tớ, tớ không sao, một thân một mình nằm cô đơn trên giường bệnh là được rồi.”
Lục Tinh Diên người này cũng hay đấy, rất có thủ đoạn quét sạch thiện cảm của người khác sau khi người ta nảy sinh một chút cảm giác với cậu.
Đúng là biết diễn kịch mà.
Thẩm Tinh Nhược đứng dậy, ở trên cao nhìn xuống nói: “Vậy cậu cứ một thân một mình nằm cô đơn trên giường bệnh đi.”
Nhìn theo bóng lưng quả quyết rời đi của Thẩm Tinh Nhược, Lục Tinh Diên có chút không kịp phản ứng.
Đệch … Kịch bản này sao lại đi không đúng hướng vậy?
–
Thẩm Tinh Nhược mặc dù là ra khỏi phòng, nhưng cũng không đến trường đi học.
Cô gọi điện thoại cho Vương Hữu Phúc, giúp Lục Tinh Diên xin nghỉ một ngày, lại xin nghỉ nửa ngày cho mình.
- Lục Tinh Diên nói không sai, ngày đầu tiên khai giảng phần lớn là tụng niệm lải nhải, cô cũng không muốn nghe.
Nhưng mà cô không biết, hai người đồng thời vắng mặt vào ngày khai giảng, đã dẫn đến không biết bao nhiêu lời đồn trong lớp học.
Trong phòng học lớn, Hà Tư Việt cầm một chồng bài thi, từ văn phòng Vương Hữu Phúc đi ra.
Lúc đi ngang qua cầu thang, vừa đúng lúc nhìn thấy Địch Gia tĩnh đến rót nước nóng, cậu cười cười, lên tiếng chào hỏi với cô ta.
Địch Gia Tĩnh cũng cong cong khoé môi, “Lớp trưởng.”
Hai người tiện đường cùng đi về lớp học, Địch Gia Tĩnh đột nhiên nhắc đến, “Này lớp trướng, hôm qua có phải là cậu đưa Tinh Nhược về nhà hay không?”
Hà Tư Việt gật đầu, “Cậu ấy không mang dù, tớ tiện đường đưa về một đoạn.”
“Đúng rồi, sao cậu lại biết? Hôm qua cậu nhìn thấy bọn tớ à?”
“Không có.”
“Lúc sau tớ nhìn thấy Lục Tinh Diên trở ra một mình, cậu ấy vốn dĩ là đến trường học đón Thẩm Tinh Nhược, nhưng mà không đón được người, tớ liền đoán là cậu đã đưa Tinh Nhược trở về.”
Hà Tư Việt giật mình, “Cậu nói cái gì?”
Địch Gia Tĩnh ra vẻ như đã lỡ lời, che che miệng, “Á, cái kia …”
Cô ta giống như có chút không biết phải làm sao để che giấu, cắn môi suy tư, nhỏ giọng nói: “Lớp trưởng cậu đừng nói cho người khác biết, là vầy, hình như Tinh Nhược và Lục Tinh Diên đang yêu nhau, hai người bọn họ hình như còn ở chung nữa.”
Hôm qua cô ta cầm cái dù màu xanh đậm kia, bước theo Lục Tinh Diên cả một đường.
Sau đó nhìn thấy Lục Tinh Diên bước vào toà nhà cư xá mà trước đó Thẩm Tinh Nhược đã đi vào.
Có rất nhiều việc, ngay lúc đó liền có lời giải thích.
Lượng tin tức quá lớn, Hà Tư Việt nhất thời có chút không phản ứng kịp.
Địch Gia Tĩnh còn nói: “Ừm, cậu nhìn Lục Tinh Diên như thế … Cậu chưa từng nghe qua lời đồn trong trường học sao?”
Lời đồn liên quan đến Lục Tinh Diên có rất nhiều.
Trong đó có một cái tương đối ghê gớm là, cậu đã vung ba mươi ngàn mua đêm đầu tiên của một nữ sinh khối 12.
Hà Tư Việt không biết tại sao lại cảm thấy, Địch Gia Tĩnh nói đến chính là chuyện này.
Địch Gia Tĩnh: “Mấy người trong nhóm bọn họ cuộc sống cá nhân vốn là tương đối hỗn loạn, tớ cảm thấy Tinh Nhược hẳn là đã bị cậu ta mê hoặc …”
“Nhưng gần đây không phải là có danh sách học sinh được hiệu trưởng đề cử sao, nghe nói lớp 11 ban Xã hội và ban Tự nhiên mỗi ban một người, tớ cảm thấy cơ hội của Tinh Nhược vẫn tương đối lớn, cho nên cũng không khuyên can Tinh Nhược, lỡ như ngay then chốt này mà nháo chia tay, Lục Tinh Diên đem chuyện kia nói ra, vậy thì Thẩm Tinh Nhược xem như đã lỡ mất cơ hội này rồi.”
“Lớp trưởng, cậu đừng có nói cho ai biết nhé.”
- Hết Chương 58-
_______________________
Có được câu trả lời chắc chắn của Thẩm Tinh Nhược, nỗi lo bị đè nén trong ngực của Lục Tinh Diên cứ thế mà tiêu tán.
Thẩm Tinh Nhược: “Tránh ra.”
Nhưng mà Lục Tinh Diên vẫn không hề nhường cô, vẫn duy trì tư thế chặn người cô, yên lặng mà nhìn cô.
Đột nhiên lại nói: “Tớ đi đón cậu.”
Thẩm Tinh Nhược:?
“Nhưng mà cậu không để ý đến tớ.”
“Cũng không cùng tớ trở về.”
“Tớ mắc mưa.”
Thẩm Tinh Nhược ngắt lời nói: “Nói điểm chính đi.”
Hầu kết Lục Tinh Diên nhấp nhô, giọng nói trở nên trầm khàn, “Tớ cảm thấy tớ cần một chút bồi thường.”
Nói xong, cậu cúi người hướng về phía trước.
Thẩm Tinh Nhược nhanh tay lẹ mắt chặn môi cậu lại, sau đó lại đạp cậu một cước.
Chỉ là cô đang mang dép lê rất mềm, đế già toàn là bông vải, đạp lên chân Lục Tinh Diên căn bản là không cảm giác được gì cả.
Hai người cách một bàn tay bốn mắt nhìn nhau.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Khoang mũi Lục Tinh Diên dâng lên một loại cảm giác … vừa nhột nhột vừa thoải mái.
Cậu muốn xoay mặt đi chỗ khác, nhưng mà Thẩm Tinh Nhược nghĩ rằng cậu muốn quay sang chỗ khác tiếp tục hôn, tay cũng không dời đi cũng di chuyển theo cậu –
“Hắt xì!”
“Hắt xì!”
Lúc Lục Tinh Diên nhảy mũi, Thẩm Tinh Nhược cũng hoảng hồn theo cậu.
Hắt hơi xong một tràng, trên tay Thẩm Tinh Nhược đã đến mức vừa ướt lại vừa dính.
Lý trí nói cho Thẩm Tinh Nhược biết đây không thể nào chỉ là nước bọt, chắc chắn là có luôn mước mũi của Lục Tinh Diên rồi, cô bỗng nhiên liền có một cảm giác khó mà hình dung nổi.
Tay của cô vẫn không rời khỏi, cũng không rút lại.
Trên thực tế bị làm bẩn tay xong làm bẩn luôn mặt của Lục Tinh Diên, trong lúc này đã trở thành ý muốn mạnh mẽ không thể thu hồi trong đầu Thẩm Tinh Nhược.
Bầu không khí mập mờ đột nhiên biến mất.
Lục Tinh Diên từ trong ánh mắt của Thẩm Tinh Nhược có thể đoán được hình tượng của mình đang từng chút từng chút một sụp đổ.
Không được, cậu cảm thấy còn có thể cứu vãn được chút ít.
Thế là cậu khó khăn lắm mới phản ứng lại nhanh chóng dùng tay bịt kín mắt Thẩm Tinh Nhược, “Nhắm lại.”
Thẩm Tinh Nhược không nghe lời, cậu liền vuốt mắt cô từ trên xuống dưới, giống như là giúp người chết được an nghỉ vậy, cưỡng ép khép mí mắt của Thẩm Tinh Nhược.
Ngay sau đó cậu lùi ra sau, nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Không dầy mười giây đồng hồ, Lục Tinh Diên lại trở ra, nhẹ nhàng thoải mái sạch sẽ, lại là một cậu thiếu niên quấn khăn tắm tràn đầy dụ hoặc.
Cậu rất để ý hình tượng xoa xoa tóc mái, cầm khăn mặt tiến lên, giúp Thẩm Tinh Nhược lau tay.
Tay của Thẩm Tinh Nhược vừa trắng vừa thon dài, cứ như cây hành nước trong veo tươi tối.
Cậu chưa hề giúp người ta lau tay bao giờ, cho nên động tác không phải rất quen thuộc, còn chậm chạp.
Mém chút nữa bị cưỡng hộn, lại bị phun một đống chất lỏng không rõ ràng lên tay, lúc này trong đầu Thẩm Tinh Nhược chỉ muốn bùng phát, nhưng mà không biết sao, cô đột nhiên lại không muốn so đo.
Rủ mắt xuống nhìn thấy Lục Tinh Diên đang lau tay cho mình.
Cô đột nhiên hỏi: “Dù che mưa của cậu đâu, sao lại dính mưa.”
“Là điềm xấu, ném đi rồi, ném cho một bạn nữ học lớp chúng ta không mang theo dù.”
Thẩm Tinh Nhược còn muốn hỏi cái gì mà điềm xấu, đột nhiên cậu nói thêm bốn chữ, “Dù màu xanh lục*.”
*trong tiếng Trung, đội nón xanh có nghĩa là bị cắm sứng. Cho nên Lục Tinh Diên mới nghĩ dù che trên đầu màu xanh lục là điềm xấu.
Thẩm Tinh Nhược: “…”
Đúng là chuyện cậu có thể làm được.
Ánh mắt cô di chuyển, thấy áo thun Lục Tinh Diên mới thay đã bị nước trên tóc cậu nhỏ xuống ướt nhẹp, cô vỗ vỗ, nói: “Cậu đi thay quần áo đi, sấy tóc cho khô, không thì bị cảm đấy.”
Lục Tinh Diên: “Vậy cậu giúp tớ sấy đi.”
Thẩm Tinh Nhược: “Cậu nằm mơ cái gì đấy.”
Lục Tinh Diên: “Bởi vì cậu nên tớ mới bị ướt mưa.”
Thẩm tinh Nhược: “Cậu bị ướt mưa là do cậu gây chuyện, có bệnh thì uống thuốc.”
Lục Tinh Diên: “…”
–
Thẩm Tinh Nhược dự liệu như thần.
Lục Tinh Diên thật sự ngã bệnh.
Ngày hôm sau là ngày khai giảng, Lục Tinh Diên làm cách nào cũng không dậy nổi khỏi cái giường.
Thẩm Tinh Nhược đứng ở cửa gọi cậu mà cậu không dậy nổi, cứ tưởng rằng cậu không muốn đi học, còn đứng ở cửa dạy dỗ cậu một trận cái gì mà không học thì sau này không làm gì được.
Cổ họng Lục Tinh Diên như muốn bốc khói, lại còn đau, đầu nặng trĩu, tầm nhìn cũng có chút mông lung.
Nghe Thẩm Tinh Nhược đang đứng ở cửa la lối, cậu rắng chống đỡ đứng dậy, mở cửa, giọng nói buồn ngủ khàn khàn, “Đừng mắng.”
Thẩm Tinh Nhược thấy bộ dạng bệnh tật nửa chết nửa sống của cậu, giật mình, vô thức đưa tay sờ trán cậu.
“Cậu phát sốt rồi.”
Dì Chu đang ở phòng bếp nấu cháo. cô dứt khoát đỡ Lục Tinh Diên trở về phòng, sau đó lại ấn cậu nằm xuống giường.
Toàn thân Lục Tinh Diên đều rất nóng, nhưng cậu lại đem chăn kéo lên, còn nói rất lạnh.
Thẩm Tinh Nhược đứng dậy, lấy cho cậu một cái chăn dày từ trong tủ, cận thận dém góc chăn, “Đắp nhiều chút, ra mồ hôi xong là tốt rồi.”
Nói xong, Thẩm Tinh Nhược muốn đứng dậy.
Lục Tinh Diên duỗi tay từ trong chăn, nắm lấy tay cô, “Cậu đi đâu.”
Thẩm Tinh Nhược: “Đi lấy thuốc.”
Lúc này Lục Tinh DIên mới buông tay.
Cũng may thuốc cảm thường thường trong nhà cũng có đủ, Thẩm Tinh Nhược tìm được thuốc trị cảm cùng hạ sốt, lại rót cho Lục Tinh Diên một ly nước ấm.
Dì Chu vừa nấu cháo xong, thấy cô đang rót nước, thuận miệng hỏi một câu, “Tinh Nhược, Lục Tinh Diên sao rồi?”
Thẩm Tinh Nhược: “Cậu ấy bị cảm rồi.”
Dì Chu có chút ngoài ý muốn, “Sao lại bị cảm? Có phải là do hôm qua đi giày ướt rồi không kịp thay, dì đã nói với nó là giày ướt thì không nên đi, lạnh từ lòng bàn chân lên dễ bị cảm haizz thằng nhóc này thật là, vậy thì để dì nấu cho nó chút canh gừng.”
Thẩm Tinh Nhược gật đầu.
Dì Chu còn nói: “Để dì múc cho nó chén cháo, ăn cháo xong rồi uống thuốc, bụng rỗng uống thuốc không tốt.”
Thẩm Tinh Nhược vẫn là gật đầu.
Dì Chu việc gì cũng có thể làm, là người đầu tiên có thể lo liệu trong trong ngoài ngoài ngay ngắn rõ ràng.
Lúc này nghe nói Lục Tinh Diên bị bệnh, bước chân càng lúc càng nhanh.
Bà bảo Thẩm Tinh Nhược đừng lo lắng, cứ yên tâm ăn sáng trước đi, sau đó lại cầm lấy ly nước ấm cùng viên thuốc từ trong tay Thẩm Tinh Nhược, tìm một cái khay đặt thuốc cảm rồi nước ấm còn có cháo rồi bước vào trong phòng Lục Tinh Diên.
Thấy người đi vào là dì Chu, Lục Tinh Diên không hiểu lắm liền nhíu nhíu mày.
Sau đó rất không phối hợp không chịu húp cháo cũng không chịu uống thuốc, chỉ nói bà để đồ đó, lát nữa mình sẽ ăn.
Dì Chu không lay chuyển được cậu.
Lúc đi ra còn càm ràm với Thẩm Tinh Nhược: “Thật không biết thằng nhóc Lục Tinh Diên này học ai mà bướng bỉnh hết sức, nói cái gì mà chưa đánh răng súc miệng nên không ăn, bệnh thành như vậy rồi còn ra vẻ gì chứ, trong nhà chỉ có ba người cứ cố chấp vậy làm gì, chú ý hình tượng như vậy thì cũng đâu có gặp bạn gái …”
Thẩm Tinh Nhược đang cầm cái muỗng trên tay khựng lại một chút.
Cô ăn nhanh phần cháo còn lại, đứng dậy, “Con vào xem một chút.”
Lúc Thẩm Tinh Nhược đi vào phòng, vừa đúng lúc Lục Tinh Diên ốm yếu đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Cậu nhìn Thẩm Tinh Nhược một chút, sau đó vô cùng tự nhiên nằm lại trên giường, nói: “Đút tớ đi.”
Thẩm Tinh Nhược: “…”
Cô quay người muốn đi.
Lục Tinh Diên ở sau lưng cô kêu lên: “Tớ là bởi vì cậu nên mới đổ bệnh.”
Thẩm Tinh Nhược quay đầu, cô thật sự là chưa từng thấy ai như Lục Tinh Diên, người đâu mà có ân là mong người ta hồi báo đến mức triệt để như vầy chứ.
Đáng nói là cậu còn ra vẻ vô cùng đương nhiên.
Lục Tinh Diên cứ như chuyện hiển nhiên tiếp tục nói: “Tối hôm qua cậu còn nguyền rủa tớ có bệnh thì uống thuốc.”
“…”
Thẩm Tinh Nhược đột nhiên trở về bên giường của cậu, cầm chén cháo trên tủ đầu giường.
Không biết vì sao, Lục Tinh Diên có cảm giác cô sẽ cầm chén cháo này tạt lên mặt cầu rồi liên tục nguyền rủa cậu sớm chết sớm qua đời cho xong.
Khát vọng muốn sống khiến cậu kêu lên –
“Đợi một chút!”
“Để tớ tự làm!”
Cậu nhận lấy chén cháo từ trong tay Thẩm Tinh Nhược, thổi cho bớt nóng, hai ba hớp đã uống sạch.
Còn rất tự giác uống hai ngụm nước ấm, xong rồi lại tự xoa dầu cho mình, nói: “Tớ đợi chút rồi uống thuốc.”
Thẩm Tinh Nhược thực sự không biết cậu đang là đang giở trò gì.
Nhưng mà cô vốn là người ăn mềm không ăn cứng, Lục Tinh Diên cứ ngoan ngoãn như vậy, cô ngược lại có vài phần không được tự nhiên.
Do dự một chút, cô im lặng ngồi trở lại bên giường, giúp cậu lấy mấy viên thuốc ra khỏi bao con nhộng.
Lục Tinh Diên đưa mắt nhìn đồng hồ, hỏi: “7h30 rồi, cậu còn không đi học đi? trễn giờ bây giờ.”
Không đợi Thẩm Tinh Nhược nói chuyện, cậu liền phất phất tay, “Cậu đi học đi, lát nữa tớ sẽ xin Vương Hữu Phúc nghỉ phép, dù gì khai giảng cũng chỉ là nói mấy lời khách sáo, nghe rất phiền.”
“Đúng rồi, hôm nay nếu như công bố điểm thi cuối kì, cậu nhìn giúp tớ một chút.”
Thẩm Tinh Nhược muốn nói cho cậu, cô dã nhìn qua rồi.
Lục Tinh Diên còn tiếp tục nói: “Dì Chu nói lát nữa còn muốn đi bốc vài thang thuốc Đông y cho tớ, tớ không sao, một thân một mình nằm cô đơn trên giường bệnh là được rồi.”
Lục Tinh Diên người này cũng hay đấy, rất có thủ đoạn quét sạch thiện cảm của người khác sau khi người ta nảy sinh một chút cảm giác với cậu.
Đúng là biết diễn kịch mà.
Thẩm Tinh Nhược đứng dậy, ở trên cao nhìn xuống nói: “Vậy cậu cứ một thân một mình nằm cô đơn trên giường bệnh đi.”
Nhìn theo bóng lưng quả quyết rời đi của Thẩm Tinh Nhược, Lục Tinh Diên có chút không kịp phản ứng.
Đệch … Kịch bản này sao lại đi không đúng hướng vậy?
–
Thẩm Tinh Nhược mặc dù là ra khỏi phòng, nhưng cũng không đến trường đi học.
Cô gọi điện thoại cho Vương Hữu Phúc, giúp Lục Tinh Diên xin nghỉ một ngày, lại xin nghỉ nửa ngày cho mình.
- Lục Tinh Diên nói không sai, ngày đầu tiên khai giảng phần lớn là tụng niệm lải nhải, cô cũng không muốn nghe.
Nhưng mà cô không biết, hai người đồng thời vắng mặt vào ngày khai giảng, đã dẫn đến không biết bao nhiêu lời đồn trong lớp học.
Trong phòng học lớn, Hà Tư Việt cầm một chồng bài thi, từ văn phòng Vương Hữu Phúc đi ra.
Lúc đi ngang qua cầu thang, vừa đúng lúc nhìn thấy Địch Gia tĩnh đến rót nước nóng, cậu cười cười, lên tiếng chào hỏi với cô ta.
Địch Gia Tĩnh cũng cong cong khoé môi, “Lớp trưởng.”
Hai người tiện đường cùng đi về lớp học, Địch Gia Tĩnh đột nhiên nhắc đến, “Này lớp trướng, hôm qua có phải là cậu đưa Tinh Nhược về nhà hay không?”
Hà Tư Việt gật đầu, “Cậu ấy không mang dù, tớ tiện đường đưa về một đoạn.”
“Đúng rồi, sao cậu lại biết? Hôm qua cậu nhìn thấy bọn tớ à?”
“Không có.”
“Lúc sau tớ nhìn thấy Lục Tinh Diên trở ra một mình, cậu ấy vốn dĩ là đến trường học đón Thẩm Tinh Nhược, nhưng mà không đón được người, tớ liền đoán là cậu đã đưa Tinh Nhược trở về.”
Hà Tư Việt giật mình, “Cậu nói cái gì?”
Địch Gia Tĩnh ra vẻ như đã lỡ lời, che che miệng, “Á, cái kia …”
Cô ta giống như có chút không biết phải làm sao để che giấu, cắn môi suy tư, nhỏ giọng nói: “Lớp trưởng cậu đừng nói cho người khác biết, là vầy, hình như Tinh Nhược và Lục Tinh Diên đang yêu nhau, hai người bọn họ hình như còn ở chung nữa.”
Hôm qua cô ta cầm cái dù màu xanh đậm kia, bước theo Lục Tinh Diên cả một đường.
Sau đó nhìn thấy Lục Tinh Diên bước vào toà nhà cư xá mà trước đó Thẩm Tinh Nhược đã đi vào.
Có rất nhiều việc, ngay lúc đó liền có lời giải thích.
Lượng tin tức quá lớn, Hà Tư Việt nhất thời có chút không phản ứng kịp.
Địch Gia Tĩnh còn nói: “Ừm, cậu nhìn Lục Tinh Diên như thế … Cậu chưa từng nghe qua lời đồn trong trường học sao?”
Lời đồn liên quan đến Lục Tinh Diên có rất nhiều.
Trong đó có một cái tương đối ghê gớm là, cậu đã vung ba mươi ngàn mua đêm đầu tiên của một nữ sinh khối 12.
Hà Tư Việt không biết tại sao lại cảm thấy, Địch Gia Tĩnh nói đến chính là chuyện này.
Địch Gia Tĩnh: “Mấy người trong nhóm bọn họ cuộc sống cá nhân vốn là tương đối hỗn loạn, tớ cảm thấy Tinh Nhược hẳn là đã bị cậu ta mê hoặc …”
“Nhưng gần đây không phải là có danh sách học sinh được hiệu trưởng đề cử sao, nghe nói lớp 11 ban Xã hội và ban Tự nhiên mỗi ban một người, tớ cảm thấy cơ hội của Tinh Nhược vẫn tương đối lớn, cho nên cũng không khuyên can Tinh Nhược, lỡ như ngay then chốt này mà nháo chia tay, Lục Tinh Diên đem chuyện kia nói ra, vậy thì Thẩm Tinh Nhược xem như đã lỡ mất cơ hội này rồi.”
“Lớp trưởng, cậu đừng có nói cho ai biết nhé.”
- Hết Chương 58-
/113
|