[1. Chịu phạt vì tình yêu.]
Bốn năm học đại học của Lục Tinh Diên, so với những năm học tiểu học và cấp hai, rồi lúc cấp ba, thì đúng là an phận thủ thường hơn rất nhiều.
Thế nhưng cho dù có an phận thủ thường đến mấy, lúc anh làm học sinh trao đổi năm thứ ba đại học cũng chịu một hình phạt nói lớn không lớn nhỏ không nhỏ.
Sự việc náo loạn đến mức bị mọi người đem ra làm trò cười trong lúc rảnh rỗi nói chuyện phiếm, mém chút nữa anh đã bị Bắc Đại đóng gói trả về Tinh thành.
Nói đến Lục Tinh Diên còn cảm thấy có chút oan ức, vốn dĩ là đang yên ổn qua hơn nửa năm, vào thời điểm học kỳ hai năm ba, nhà trưỡng đã tiến hành tuyển chọn nữ sinh chụp áp-phích quảng cáo rồi tổ chức bình chọn bỏ phiếu.
Hai năm gần đầy, có rất nhiều trường đại học tung ra một vài chiêu trò quảng cáo để lôi kéo sự chú ý của các học sinh cấp ba trước khi kỳ thi đại học diễn ra, ví dụ như là làm một bài thơ thuận miệng dễ nhớ ca ngợi sự hiện đại của trường học, hoặc là chụp hình các nữ sinh xinh đẹp cầm bảng đèn led rồi đăng lên mạng, trên đó viết thêm dòng chữ “Đàn chị ở trường đại học xx chờ các em.”
Lúc Lục Tinh Diên nghe nói trường học muốn tổ chức bình chọn theo hình thức bỏ phiếu cũng không quá để tâm, còn cảm thấy được chọn rồi phải đi chụp hình cầm bảng quảng cáo còn có chút lo lắng tức giận, anh mới không muốn để Thẩm Tinh Nhược đi chụp mấy loại quảng cáo rẻ tiền đến không thể rẻ hơn được nữa như thế này.
Còn chưa qua mấy ngày, lần bình chọn người mẫu chụp hình quảng cáo cho trường, không biết sao lại đồn thành bình chọn hoa khôi học đường rồi.
Buổi tối, nằm nói nhảm trong phòng ngủ nam sinh.
Bạn cùng phòng của Lục Tinh Diên là Trâu Dịch Gia vừa lướt ứng dụng diễn đàn trường Bắc Đại, vừa nằm trên giường đắp chăn lẩm ba lẩm bẩm –
“Lục Tinh Diên, Thẩm Tinh Nhược nhà mày đứng thứ tám lận vậy, ông trời ơi cái bảng xếp hạng này đúng là không có khoa học mà.”
“Thiệt chứ tao rất tò mò người nào đã bỏ phiếu vậy, mày nhìn xem cô nàng xếp hạng sáu này, ối giời ơi, cô ấy đây là so với than đá còn đen hơn sao có thể xếp hạng cao hơn Thẩm Tinh Nhược vậy? Học sinh trường chúng ta không có con mắt thẩm mỹ thì thôi đi, bây giờ con mắt thẩm xấu cũng mất luôn là thế nào?”
“Mày giữ mồm giữ miệng tích đức chút đi, có ai đi nói nữ sinh như vậy sao.”
Lý Giang Triều là thẳng nam chính hiệu, khoảng thời gian gần đây ngoài việc học ra còn rất tích cực nghiên cứu vấn đề bình quyền, nghe rất không lọt lỗ tai những lời bình luận về ngoại hình của người khác phái.
Lục Tinh Diên cũng mò mẫm lên diễn đàn Bắc Đại xem thử, bài đăng bình chọn nằm trong top đầu của diễn đàn thảo luận còn có số lần phản hồi đã lên đến bốn chữ số.
Một hai ba bốn năm sáu bảy tám … Anh đếm số phiếu từ cao đến thấp, Thẩm Tinh Nhược đúng thật là xếp tận hạng tám.
Lục Tinh Diên cẩn thận xem lại chân dung của hai mươi vị ứng cử viên một lần, không biết tại sao, anh đột nhiên có chút tức giận.
Cái này là cái gì đây, người khác không phải là ảnh chụp studio cũng là hình tự sướng xinh đẹp, kéo đến ảnh bình chọn của Thẩm Tinh Nhược, phong cách lại thay đổi biến thành một tấm ảnh đời thường do ai đó chụp lén ở trong lớp sao?
Trâu Gia Dịch vẫn đang nằm trên giường mình lải nhải mãi không xong, anh ta nhìn bài đăng bình chọn, từ cái gì mà XX nào đó cùng với XX nào đó không hợp nhau rồi đến bạn trai cũ của cô này là ai rồi bạn trai hiện tại của cô kia là ai, còn có XX này gậy sự đoạt mất học bổng của XX kia, rồi còn cô này bị cô kia châm chọc nói bóng nói gió sau đó phải đi cắt mắt hai mí, tóm lại cũng không biết vì sao một thằng con trai như cậu ta đối với mấy chuyện nhảm nhí của nữ sinh lại thuộc như lòng bàn tay.
Lục Tinh Diên nghe loáng thoáng, cũng không quá rõ đầu đuôi, chỉ cảm thấy đem mấy tin này đến hỏi Thẩm Tinh Nhược, chắc chắn Thẩm Tinh Nhược sẽ không biết gì cả.
Trâu Gia Dịch còn nói: “Đúng rồi, cái cô mà đang đứng nhất ấy Lý Như Nguyệt, tao nhớ trước đây cô ta vì chuyện cạnh tranh liên khoa mà khó chịu với Thẩm Tinh Nhược nhà mày đấy, hèn chi khoảng thời gian gần đây cô ta cố gắng vận động bỏ phiếu cho bảng xếp hạng này đến như vậy.”
“Có cái gì mà khó chịu?” Lục Tinh Diên nghiêng đầu hỏi.
Trâu Dịch Gia: “Lý Như nguyệt không phải là sinh viên Học viện Ngoại ngữ sao, lúc thi đấu Anh ngữ liên khoa bị bạn gái của mày học Học viện Văn học đánh bại, trong lòng khó chịu chứ sao.”
“… Cái này mà gọi là khó chịu gì chứ? Mày dùng từ cho chính xác chút có được không, cái này cùng lắm chỉ có thể nói là tự cô ta nuốt không trôi, bạn gái tao làm gì có thời gian đi so đo với cô ta chứ.”
Khó chịu cái gì mà khó chịu, anh đoán chừng, ngay cả tên người ta Thẩm Tinh Nhược còn không nhớ kỹ nữa là.
Anh kéo xuống phía dưới bài đăng, Lục Tinh Diên cũng nhìn thấy có người hỏi vì sao ảnh chụp của Thẩm Tinh Nhược lại không giống với những người khác.
Ban quản lý bài đăng trả lời rằng, là bởi vì Thẩm Tinh Nhược không có báo danh, cho nên cũng không nộp ảnh chụp cho bọn họ.
Lục Tinh Diên cảm thấy, trong đám người tham gia bình luận kia vẫn có người sáng suốt, không ít người nói đã gặp qua Thẩm Tinh Nhược ở ngoài đời, khuôn mặt và khí chất kia, quả thực chính là thứ hạng cao nhất, còn bình chọn bỏ phiếu chi nữa, nên trực tiếp trao giải cho Thẩm Tinh Nhược luôn cho xong.
Thế nhưng vẫn còn một vài bạn bè thân thiết của những ứng cử viên được nhiều phiếu bắt đầu phản bác những bình luận này, nói rằng số lượng phiếi bình chọn mới là công bằng khách quan, ai đẹp hơn ai được hoan nghênh hơn chỉ cần liếc qua là thấy ngay, còn nói những người đánh giá cao vẻ đẹp của Thẩm Tinh Nhược là bạn bè thân thiết của cô.
- không tận mắt nhìn thấy, thì thật khó mà tin được học sinh của một trường đại học trọng điểm đứng đầu cả nước, vẫn có một bộ phận học sinh không vùi đầu vào bài vở học hành mà lại rất sôi nổi cắm cọc trên diễn đàn trường thảo luận những chủ đề rất không dinh dưỡng cứ như là đám con nít ở nhà trẻ vậy.
Lục Tinh Diên vốn không kéo tới những lời mắng chửi này thì không sao, nhưng sau khi xem xong thì càng lúc càng tức, mặc áo giáp tay giữ bàn phím chuẩn bị tự mình ra trận bảo vệ mái nhà của mình, còn cố ý hỏi anh em trong phòng ngủ cùng chiến đấu với mình.
Chịu thôi, ứng dụng diễn đàn trường Bắc Đại có quy định đăng ký tài khoản rất nghiêm ngặt, phải là sinh viên đang theo học ở trường, mỗi người cũng chỉ có thể đăng ký một tài khoản.
Đám con trai trong phòng ngủ cũng rất trượng nghĩa, Lục Tinh Diên vừa mở miệng, bọn họ đều khôi giáp sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.
Thế nhưng bọn họ cũng chỉ là nam sinh, bình thường lo học hành là chính, so tài mồm mép, đương nhiên là không thể bằng với đám con gái bà tám kia được.
Nhất là những cô gái trong bài đăng bình luận này, có vài người không sợ lộ danh tính rằng bản thân mình theo học Học viện Ngoại ngữ, ý vào thế mạnh ngôn ngữ, thế mà dùng tiếng nước ngoài để trả lời bình luận.
Mấy người này đọc đến nổ mắt cũng không biết kẻ địch đang nói cái gì, bọn họ phải nhờ đến công cụ phiên dịch trên mạng để giúp đỡ dịch lại rồi biết đường đánh trả.
Đang lúc đám người Lục Tinh Diên bọn họ nằm trên giường ôm điện thoại điên cuống phím chiến, sinh viên năm nhất khoa máy tính tên là Khang Minh ngủ gần trong góc trường, ngày thường vẫn luôn độc lai độc vãn thích làm theo ý mình, cũng không mấy thân thiết với bọn họ đột ngột mở miệng nói, “Mấy người đúng là ngây thơ quá đi, đâu phải là bỏ phiếu thật đâu, chỉ cần hack hệ thống sửa đổi số liệu một chút là xong.”
Mấy người không hẹn mà cùng yên tĩnh.
Trâu Gia Dịch: “Đàn em, cậu biết làm không?”
Khang Minh: “Chuyện có bao lớn, xem thường ai đấy?”
Lý trí của Lục Tinh Diên cũng đã sớm bay biến đi đâu mất, từ trên giường nhảy xuống, trịnh trọng nói: “Người anh em, cám ơn trước.”
Ngay sau đó, bốn người trong phòng ngủ đều đồng loạt xoay người xuống giường, vây quanh trước bàn Khang Minh nhìn anh ta vọc máy tính.
Còn chưa được hai giây, Lục Tinh Diên đã nhận được Wechat của Thẩm Tinh Nhược nhắn tới, “Ngủ rồi à?”
Anh không trả lời lại, định là giả vờ ngủ.
Nhưng rất nhanh sau đó Thẩm Tinh Nhược lại gửi một tấm chụp màn hình đếm bước chân qua Wechat, “Bước chân của anh vừa mới tăng thêm ba mươi hai bước.”
Ẩn ý chính là – còn giả vờ ngủ không trả lời tin nhắn thì nhất định anh sẽ chết rất khó coi.
Lục Tinh Diên nhanh chóng nhắn lại một câu, “Bảo bối, anh ngủ rồi, vừa nãy mới đi nhà vệ sinh, giờ mới quay lại trên giường.”
Cũng không biết là Thẩm Tinh Nhược tin hay không tin, chỉ là không hỏi nhiều thêm nữa.
Lục Tinh Diên cũng không nhắn tin lại, trong đầu anh toàn là: “Đầu năm nay mắc chứng gì mà đám gà rừng các cô còn dám chạy tới ép bạn gái tôi dạy dỗ các cô làm người,” “Bạn gái tôi từ trước đến giờ thi đấu bỏ phiếu tranh tài chưa từng thua ai bao giờ các cô còn dám nghĩ giẫm lên cô ấy để thượng vị không có cửa sổ nào đâu!”
Ngày thường Khang Minh cứ như một người vô hình trong phòng ngủ, cũng không hề gây chú ý trong đám người, không ngờ đụng vào máy tính thật đúng là rất ra dáng, ngón tay thao tác như cuồng phong sóng dữ, anh ta đột nhiên chỉ vào vòng tròn đang hiển thị trên màn hình máy tính, ra hiệu cho Lục Tinh Diên nhập vào số phiếu, “Chỉ có mười giây, nhanh lên.”
Lục Tinh Diên nhập vào con số 1000.
Trâu Dịch Gia nhắc nhở: “Không phải hơi ít sao! Một ngàn còn không bằng không đổi gì à?”
Lục Tinh Diên suy nghĩ một chút vậy thì chơi hệ số nhận, thuận tay nhập vào một số không, nghĩ rằng mười ngàn là chắc thắng rồi.
Thế nhưng lúc này đã hơn nữa đêm có thể anh bị run tay hoa mắt, không chú ý liền nhập vào hai số không, lúc phát hiện ra muốn xoá, thì đã hết thời gian –
Số phiếu của Thẩm Tinh Nhược trong nháy mắt thăng thiên lên đến hơn một trăm ngàn!
Trâu Dịch Gia sợ ngây người, “Moá nó … Diên ca, mày đem người trong nhà xác hay nghĩa địa dưới chân trường học kéo lên cũng không được một trăm ngàn người nữa.”
Lục Tinh Diên: “…”
Thật ra Khang Minh cũng chỉ là ngẫu nhiên phát hiện ra một lỗ hổng trong hệ thống mạng trường, vốn nghĩ là hack vào đổi số liệu không lớn lắm, rồi lui ra thần không biết quỷ không hay, cũng sẽ không ai tra xét.
Bây giờ thì hay rồi, nhiều hơn một trăm ngàn phiếu.
Với lại hack như thế này chỉ có thể hack một lần, không có lần thứ hai, bọn họ cũng không có cách nào đổi lại.
- hack phiếu thì dễ dàng, hình phạt sau đó mới là chán ngán.
Ngày hôm sau, anh em trong phòng ngủ của Lục Tinh Diên lại nhanh chóng tìm được vinh quang trở thành tiêu điểm của Bắc Đại, toàn bộ phòng ngủ đều bị lãnh đạo trường kêu lên phát biểu, còn xử lý cảnh cáo tập thể.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong trường đều bản tán chuyện này.
Các nam sinh thì nói về việc mấy người bọn họ hack hệ thống ứng dụng của Bắc Đại để đổi số liệu, đây là khiêu chiến với uy quyền và năng lực của khoa Công nghệ thông tin của trường họ! Theo lý mà nói đây là một nhân tài, nhưng chỉ là mấy người ở phòng ký túc xá này não hơi chậm phát triện một chút, hành động như vậy là không suy xét kỹ càng có hơi quá đáng. Đương nhiên, cũng có người cho rằng bọn họ làm như vậy là cố ý, mục đích là muốn khoe mẽ với lãnh đạo nhà trường.
Các nữ sinh thì lại chú ý một điểm khác. thêm mắm thêm muối, thì chuyện này bị truyền thành “Chịu phạt vì tình yêu.”
Mọi người ngoài mặt thì giống như là nhìn thấy chuyện lạ mà bàn tán, nhưng trong lòng thật ra là hâm mộ muốn điên rồi.
Việc này về sau còn được lưu truyền trong Bắc Đại rất nhiều năm, thậm chí sau này còn có nữ sinh lúc cãi nhau với bạn trai buột miệng nói một câu, “Anh ngay cả xả thân chịu kỷ luật còn không dám thì còn nói yêu tôi cái gì chứ!”
- đương nhiên, đây đều là chuyện của sau này.
Lúc mới xảy ra chuyện, ngoại trừ lúc đầu có hơi bất ngờ, nhưng mà Thẩm Tinh Nhược lại tiếp nhận sự việc rất nhanh.
Dù sao tâm lý tiếp nhận những chuyện ngu ngốc mà Lục Tinh Diên làm ra có thể nói là rất cao rồi.
Cộng thêm Lục Tinh Diên mua chuộc bạn cùng phòng của cô tẩy não cô nhằm thoát tội, cô đương nhiên cũng giả vờ đồng tình với lý do là bởi vì Lục Tinh Diên quá yêu cô không thể chịu nổi khi nhìn thấy cô bị khi dễ.
Lúc Lục Tinh Diên đến tìm cô, vẻ mặt cô vẫn rất ôn hoà, không hề nói một câu trách cứ nào, tâm trạng còn rất tốt chủ động hôn anh một chút, mùa vé rồi cùng đi xem phim với anh.
Trong nháy mắt Lục Tinh Diên cảm thấy như được bay lên chín tầng mây, nghĩ thầm: Lần chịu kỷ luật này cũng rất đáng giá.
–
Mặc dù gian lận số phiếu không thành công, nhưng một màn hành động của bạn cùng phòng của Lục Tinh Diên đã làm cho rất nhiều sinh viên ở học viện khác chú ý đến khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Tinh Nhược, cuối cùng Thẩm Tinh Nhược vẫn thành công giành được số phiếu áp đảo trở thành người mẫu chụp áp phích quảng cáo cho trường.
Hôm quay chụp vào lúc vừa khai giảng học kỳ mới không lâu, thời tiết vẫn còn se lạnh chưa ấm hẳn, vốn phải thay trang phục thành váy ngắn, nhưng thợ chụp ảnh sau khi nhìn thấy Thẩm Tinh Nhược mặc một chiếc áo len trễ vai màu vàng nhạt quá đẹp, thì đề nghị cứ mặc như vậy chụp vài tấm.
Thẩm Tinh Nhược tóc dài xoã vai, thuần thục đón lấy cây vĩ cầm, ngón tay thon dài trắng nõn đặt lên dây đàn, ánh nắng xuyên qua những tán cây thỉnh thoảng rơi xuống trên người cô tạo ra những quang ảnh phức tạp, áo len mềm mại cùng ánh mặt dịu dàng hoà lẫn với khí chất cạo ngạo sẵn có trên người cô.
Lục Tinh Diên nhìn từ đằng xa, chợt nhớ tới Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường nă đó, cô đứng trên sân khấu bên trong hội trường lớn trường Minh Lễ, diễn tấu một khúc <> .
Nhóm ảnh chụp này rốt cuộc cũng được chọn để làm nền, dùng cho áp phích tuyển sinh của Bắc Đại năm đó.
Tháng sau là thời gian khởi động tuyên truyền chiêu sinh, tấm áp phích in hình Thẩm Tinh Nhược xen lẫn trong một đống áp phích quảng cáo loè loẹt, lại lộ ra một vẻ đẹp vô cùng khác lạ và rực rỡ.
Lục Tinh Diên và đám bạn của anh coi như cũng đã dùng cách thức của riêng mình, khẳng định rằng Thẩm Tinh Nhược là hoa khôi của Bắc Đại không cần phải bàn cãi.
Bên phía nhà trường quả thật cũng có hình phạt cảnh cáo, nhưng mà Lục Tinh Diên không quá để ý, đám bạn cùng phòng của anh càng không quá để tâm.
Theo lời của đám bạn cùng phòng: Trên còn đường xây dựng thẩm mỹ quan chính xác, cũng cần có một số người phải hy sinh đầu rơi máu chảy, bọn họ chính là quân tiên phong tràn đầy nhiệt huyết, bị kỷ luật là chuyện nhỏ, phần thắng trên mặt trận thẩm mỹ mới là chuyện lớn
[2. Cách thức ôn thi của người chơi hệ có người yêu.]
Thẩm Tinh Nhược cùng Lục Tinh Diên đều là đến tận năm thứ ba đại học mới thi đậu tiếng Anh cấp sáu.
Nếu Thẩm Tinh Nhược là bởi vì mấy lần trước gần ngày thi đều gặp phải những chuyện lớn nhỏ khác nhau phải xử lý, không thể không bỏ qua đợt thi, Lục Tinh Diên thì lại là đăng ký dự thi hết lần này đến lần khác, trầy da tróc vảy cũng không đậu nổi tiếng anh cấp sáu.
Anh vốn định bỏ cuộc rồi, dù sao có đậu cấp sáu hay không cũng không ảnh hưởng gì cả, thế nhưng Thẩm Tinh Nhược lại nhất định lôi kéo anh cùng đi thi.
Sau khi anh trao đổi đến Bắc Đại, cũng không trực tiếp dọn ra căn hộ bên ngoài trường sống chung với Thẩm Tinh Nhược, chủ yếu là bởi vì việc học ở Bắc Đai thật sự quá nặng, mỗi ngày chạy qua chạy lại ngoài trường rồi trong trường, hai người đều bận đến mức không thở nổi, với lại Thẩm Tinh Nhược cũng đã nói, anh mới đến, dù sao cũng nên quen biết vài người bạn mới, anh cảm thấy cũng hơi có lý.
Từ thứ hai đến thứ năm hai người đều là ai ở ký túc xá người nấy, chỉ có cuối tuần mới cùng nhau đến căn hộ ân ân ái ái.
Chỉ là sắp đến lúc thi tiếng Anh cấp sáu, cuối tuần Thẩm Tinh Nhược cũng không chịu ân ân ái ái với anh.
Lục Tinh Diên bây giờ mới tròn hai mươi, còn trẻ tuổi sinh lực trần trề, tình tò mò cùng với nhu cầu ở phương diễn nào đó đều vô cùng mãnh liệt.
Trước khi anh vẫn chưa ăn mặn, còn chưa biết vị thịt, thì có thể nhịn một chút nhẫn một chút.
Thế nhưng sau khi khai trai ăn mặn, thường ngày anh chỉ hận không thể đợi đến cuối tuần cột Thẩm Tinh Nhược trên giường không cho đứng dậy, đột nhiên món ăn mặn bị cắt hoàn toàn, mỗi ngày chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, tâm trạng anh trong nháy mắt cứ như rơi vào hầm băng.
Thế nhưng Thẩm Tinh Nhược mặc kệ anh có năn nỉ như thế nào cũng không lung lay, ngược lại ngậm miệng mở miệng đều là tẩy não anh thi tiếng Anh cấp sau quan trọng đến mức nào.
Vì muốn Lục Tinh Diên tập trung tinh thần để thi đậu tiếng Anh cấp sáu, Thẩm Tinh Nhược còn nảy ra ý tưởng, bắt Lục Tinh Diên dùng tiếng Anh nói chuyện với cô khi hai người ở nhà vào cuối tuần.
Lúc Lục Tinh Diên vừa nghe được quyết định này của Thẩm Tinh Nhược, cả người như bị đóng băng.
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là – đây không phải là không muốn cho anh nói chuyện sao?
Nếu vậy, có phải Thẩm Tinh Nhược đã chán ghét anh rồi không? Không phải chứ, cái thời hạn bảy năm ngứa ngáy không lẽ đã nhảy vọt trước thời hạn hơn một nửa, chưa gì đã không muốn nói chuyện với anh rồi à?
Mặt mày như đưa đám ủ rũ yên lặng cả một buổi trưa, Lục Tinh Diên rốt cuộc cũng mở miệng mà nói ra một câu mang tính thăm dò, “My girlfriend, I want have a lunch.”
Thẩm Tinh Nhược: “…”
“Phải là want to, với lại lunch là danh từ không đếm được, không cần dùng ‘a’, cái này anh còn không nhớ làm sao thi đậu cấp bốn vậy?”
“…”
Lục Tinh Diên trầm mặc, “You should speak English.”
Thẩm Tinh Nhược: “…”
Trải qua khoảng thời gian đầu có thể nói chuyện đôi chút, Lục Tinh Diên nhận thấy, thật ra Thẩm Tinh Nhược chỉ muốn tạo cho anh cơ hội luyện tập tiếng Anh, nên cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Cùng lúc đó, anh càng không cần lo lắng mà bắt dầu phát huy trình độ Anh ngữ càng thêm thuận miệng, càng lúc càng không biết xấu hổ.
Lúc tắm anh nói: “My girlfriend, I want to take a blue blue shower with you.”
Tắm rửa xong nằm trên giường, anh nói: “My girlfriend, I want to sleep with you.”
Thấy Thẩm Tinh Nhược không nói lời nào, anh còn không ngừng cố gắng nói: “My girlfriend, I want to make love with you, three times.”
Thẩm Tinh Nhược: “…”
“My girlfriend, let me touch touch your … Milk house?”
Lục Tinh Diên nằm bên cạnh cô trên giường, một tay chống lấy huyệt thái dương, vô cùng thuận miệng nói một câu.
Thẩm Tinh Nhược suy nghĩ một hồi lâu, cho đến khi Lục Tinh Diên lặng yên không một tiếng đột đưa tay thăm dò từ mép váy ngủ của cô, từ từ đi lên, một tay nắm chặt … Cô mới đột ngột phản ứng lại “milk house” trong miệng Lục Tinh Diên là cái gì.
Cô đẩy tay Lục Tinh Diên ra, mém chút nữa là tức giận một tay cầm cái gối đè cho Lục Tinh Diên chết ngay tại chỗ.
Bốn năm học đại học của Lục Tinh Diên, so với những năm học tiểu học và cấp hai, rồi lúc cấp ba, thì đúng là an phận thủ thường hơn rất nhiều.
Thế nhưng cho dù có an phận thủ thường đến mấy, lúc anh làm học sinh trao đổi năm thứ ba đại học cũng chịu một hình phạt nói lớn không lớn nhỏ không nhỏ.
Sự việc náo loạn đến mức bị mọi người đem ra làm trò cười trong lúc rảnh rỗi nói chuyện phiếm, mém chút nữa anh đã bị Bắc Đại đóng gói trả về Tinh thành.
Nói đến Lục Tinh Diên còn cảm thấy có chút oan ức, vốn dĩ là đang yên ổn qua hơn nửa năm, vào thời điểm học kỳ hai năm ba, nhà trưỡng đã tiến hành tuyển chọn nữ sinh chụp áp-phích quảng cáo rồi tổ chức bình chọn bỏ phiếu.
Hai năm gần đầy, có rất nhiều trường đại học tung ra một vài chiêu trò quảng cáo để lôi kéo sự chú ý của các học sinh cấp ba trước khi kỳ thi đại học diễn ra, ví dụ như là làm một bài thơ thuận miệng dễ nhớ ca ngợi sự hiện đại của trường học, hoặc là chụp hình các nữ sinh xinh đẹp cầm bảng đèn led rồi đăng lên mạng, trên đó viết thêm dòng chữ “Đàn chị ở trường đại học xx chờ các em.”
Lúc Lục Tinh Diên nghe nói trường học muốn tổ chức bình chọn theo hình thức bỏ phiếu cũng không quá để tâm, còn cảm thấy được chọn rồi phải đi chụp hình cầm bảng quảng cáo còn có chút lo lắng tức giận, anh mới không muốn để Thẩm Tinh Nhược đi chụp mấy loại quảng cáo rẻ tiền đến không thể rẻ hơn được nữa như thế này.
Còn chưa qua mấy ngày, lần bình chọn người mẫu chụp hình quảng cáo cho trường, không biết sao lại đồn thành bình chọn hoa khôi học đường rồi.
Buổi tối, nằm nói nhảm trong phòng ngủ nam sinh.
Bạn cùng phòng của Lục Tinh Diên là Trâu Dịch Gia vừa lướt ứng dụng diễn đàn trường Bắc Đại, vừa nằm trên giường đắp chăn lẩm ba lẩm bẩm –
“Lục Tinh Diên, Thẩm Tinh Nhược nhà mày đứng thứ tám lận vậy, ông trời ơi cái bảng xếp hạng này đúng là không có khoa học mà.”
“Thiệt chứ tao rất tò mò người nào đã bỏ phiếu vậy, mày nhìn xem cô nàng xếp hạng sáu này, ối giời ơi, cô ấy đây là so với than đá còn đen hơn sao có thể xếp hạng cao hơn Thẩm Tinh Nhược vậy? Học sinh trường chúng ta không có con mắt thẩm mỹ thì thôi đi, bây giờ con mắt thẩm xấu cũng mất luôn là thế nào?”
“Mày giữ mồm giữ miệng tích đức chút đi, có ai đi nói nữ sinh như vậy sao.”
Lý Giang Triều là thẳng nam chính hiệu, khoảng thời gian gần đây ngoài việc học ra còn rất tích cực nghiên cứu vấn đề bình quyền, nghe rất không lọt lỗ tai những lời bình luận về ngoại hình của người khác phái.
Lục Tinh Diên cũng mò mẫm lên diễn đàn Bắc Đại xem thử, bài đăng bình chọn nằm trong top đầu của diễn đàn thảo luận còn có số lần phản hồi đã lên đến bốn chữ số.
Một hai ba bốn năm sáu bảy tám … Anh đếm số phiếu từ cao đến thấp, Thẩm Tinh Nhược đúng thật là xếp tận hạng tám.
Lục Tinh Diên cẩn thận xem lại chân dung của hai mươi vị ứng cử viên một lần, không biết tại sao, anh đột nhiên có chút tức giận.
Cái này là cái gì đây, người khác không phải là ảnh chụp studio cũng là hình tự sướng xinh đẹp, kéo đến ảnh bình chọn của Thẩm Tinh Nhược, phong cách lại thay đổi biến thành một tấm ảnh đời thường do ai đó chụp lén ở trong lớp sao?
Trâu Gia Dịch vẫn đang nằm trên giường mình lải nhải mãi không xong, anh ta nhìn bài đăng bình chọn, từ cái gì mà XX nào đó cùng với XX nào đó không hợp nhau rồi đến bạn trai cũ của cô này là ai rồi bạn trai hiện tại của cô kia là ai, còn có XX này gậy sự đoạt mất học bổng của XX kia, rồi còn cô này bị cô kia châm chọc nói bóng nói gió sau đó phải đi cắt mắt hai mí, tóm lại cũng không biết vì sao một thằng con trai như cậu ta đối với mấy chuyện nhảm nhí của nữ sinh lại thuộc như lòng bàn tay.
Lục Tinh Diên nghe loáng thoáng, cũng không quá rõ đầu đuôi, chỉ cảm thấy đem mấy tin này đến hỏi Thẩm Tinh Nhược, chắc chắn Thẩm Tinh Nhược sẽ không biết gì cả.
Trâu Gia Dịch còn nói: “Đúng rồi, cái cô mà đang đứng nhất ấy Lý Như Nguyệt, tao nhớ trước đây cô ta vì chuyện cạnh tranh liên khoa mà khó chịu với Thẩm Tinh Nhược nhà mày đấy, hèn chi khoảng thời gian gần đây cô ta cố gắng vận động bỏ phiếu cho bảng xếp hạng này đến như vậy.”
“Có cái gì mà khó chịu?” Lục Tinh Diên nghiêng đầu hỏi.
Trâu Dịch Gia: “Lý Như nguyệt không phải là sinh viên Học viện Ngoại ngữ sao, lúc thi đấu Anh ngữ liên khoa bị bạn gái của mày học Học viện Văn học đánh bại, trong lòng khó chịu chứ sao.”
“… Cái này mà gọi là khó chịu gì chứ? Mày dùng từ cho chính xác chút có được không, cái này cùng lắm chỉ có thể nói là tự cô ta nuốt không trôi, bạn gái tao làm gì có thời gian đi so đo với cô ta chứ.”
Khó chịu cái gì mà khó chịu, anh đoán chừng, ngay cả tên người ta Thẩm Tinh Nhược còn không nhớ kỹ nữa là.
Anh kéo xuống phía dưới bài đăng, Lục Tinh Diên cũng nhìn thấy có người hỏi vì sao ảnh chụp của Thẩm Tinh Nhược lại không giống với những người khác.
Ban quản lý bài đăng trả lời rằng, là bởi vì Thẩm Tinh Nhược không có báo danh, cho nên cũng không nộp ảnh chụp cho bọn họ.
Lục Tinh Diên cảm thấy, trong đám người tham gia bình luận kia vẫn có người sáng suốt, không ít người nói đã gặp qua Thẩm Tinh Nhược ở ngoài đời, khuôn mặt và khí chất kia, quả thực chính là thứ hạng cao nhất, còn bình chọn bỏ phiếu chi nữa, nên trực tiếp trao giải cho Thẩm Tinh Nhược luôn cho xong.
Thế nhưng vẫn còn một vài bạn bè thân thiết của những ứng cử viên được nhiều phiếu bắt đầu phản bác những bình luận này, nói rằng số lượng phiếi bình chọn mới là công bằng khách quan, ai đẹp hơn ai được hoan nghênh hơn chỉ cần liếc qua là thấy ngay, còn nói những người đánh giá cao vẻ đẹp của Thẩm Tinh Nhược là bạn bè thân thiết của cô.
- không tận mắt nhìn thấy, thì thật khó mà tin được học sinh của một trường đại học trọng điểm đứng đầu cả nước, vẫn có một bộ phận học sinh không vùi đầu vào bài vở học hành mà lại rất sôi nổi cắm cọc trên diễn đàn trường thảo luận những chủ đề rất không dinh dưỡng cứ như là đám con nít ở nhà trẻ vậy.
Lục Tinh Diên vốn không kéo tới những lời mắng chửi này thì không sao, nhưng sau khi xem xong thì càng lúc càng tức, mặc áo giáp tay giữ bàn phím chuẩn bị tự mình ra trận bảo vệ mái nhà của mình, còn cố ý hỏi anh em trong phòng ngủ cùng chiến đấu với mình.
Chịu thôi, ứng dụng diễn đàn trường Bắc Đại có quy định đăng ký tài khoản rất nghiêm ngặt, phải là sinh viên đang theo học ở trường, mỗi người cũng chỉ có thể đăng ký một tài khoản.
Đám con trai trong phòng ngủ cũng rất trượng nghĩa, Lục Tinh Diên vừa mở miệng, bọn họ đều khôi giáp sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.
Thế nhưng bọn họ cũng chỉ là nam sinh, bình thường lo học hành là chính, so tài mồm mép, đương nhiên là không thể bằng với đám con gái bà tám kia được.
Nhất là những cô gái trong bài đăng bình luận này, có vài người không sợ lộ danh tính rằng bản thân mình theo học Học viện Ngoại ngữ, ý vào thế mạnh ngôn ngữ, thế mà dùng tiếng nước ngoài để trả lời bình luận.
Mấy người này đọc đến nổ mắt cũng không biết kẻ địch đang nói cái gì, bọn họ phải nhờ đến công cụ phiên dịch trên mạng để giúp đỡ dịch lại rồi biết đường đánh trả.
Đang lúc đám người Lục Tinh Diên bọn họ nằm trên giường ôm điện thoại điên cuống phím chiến, sinh viên năm nhất khoa máy tính tên là Khang Minh ngủ gần trong góc trường, ngày thường vẫn luôn độc lai độc vãn thích làm theo ý mình, cũng không mấy thân thiết với bọn họ đột ngột mở miệng nói, “Mấy người đúng là ngây thơ quá đi, đâu phải là bỏ phiếu thật đâu, chỉ cần hack hệ thống sửa đổi số liệu một chút là xong.”
Mấy người không hẹn mà cùng yên tĩnh.
Trâu Gia Dịch: “Đàn em, cậu biết làm không?”
Khang Minh: “Chuyện có bao lớn, xem thường ai đấy?”
Lý trí của Lục Tinh Diên cũng đã sớm bay biến đi đâu mất, từ trên giường nhảy xuống, trịnh trọng nói: “Người anh em, cám ơn trước.”
Ngay sau đó, bốn người trong phòng ngủ đều đồng loạt xoay người xuống giường, vây quanh trước bàn Khang Minh nhìn anh ta vọc máy tính.
Còn chưa được hai giây, Lục Tinh Diên đã nhận được Wechat của Thẩm Tinh Nhược nhắn tới, “Ngủ rồi à?”
Anh không trả lời lại, định là giả vờ ngủ.
Nhưng rất nhanh sau đó Thẩm Tinh Nhược lại gửi một tấm chụp màn hình đếm bước chân qua Wechat, “Bước chân của anh vừa mới tăng thêm ba mươi hai bước.”
Ẩn ý chính là – còn giả vờ ngủ không trả lời tin nhắn thì nhất định anh sẽ chết rất khó coi.
Lục Tinh Diên nhanh chóng nhắn lại một câu, “Bảo bối, anh ngủ rồi, vừa nãy mới đi nhà vệ sinh, giờ mới quay lại trên giường.”
Cũng không biết là Thẩm Tinh Nhược tin hay không tin, chỉ là không hỏi nhiều thêm nữa.
Lục Tinh Diên cũng không nhắn tin lại, trong đầu anh toàn là: “Đầu năm nay mắc chứng gì mà đám gà rừng các cô còn dám chạy tới ép bạn gái tôi dạy dỗ các cô làm người,” “Bạn gái tôi từ trước đến giờ thi đấu bỏ phiếu tranh tài chưa từng thua ai bao giờ các cô còn dám nghĩ giẫm lên cô ấy để thượng vị không có cửa sổ nào đâu!”
Ngày thường Khang Minh cứ như một người vô hình trong phòng ngủ, cũng không hề gây chú ý trong đám người, không ngờ đụng vào máy tính thật đúng là rất ra dáng, ngón tay thao tác như cuồng phong sóng dữ, anh ta đột nhiên chỉ vào vòng tròn đang hiển thị trên màn hình máy tính, ra hiệu cho Lục Tinh Diên nhập vào số phiếu, “Chỉ có mười giây, nhanh lên.”
Lục Tinh Diên nhập vào con số 1000.
Trâu Dịch Gia nhắc nhở: “Không phải hơi ít sao! Một ngàn còn không bằng không đổi gì à?”
Lục Tinh Diên suy nghĩ một chút vậy thì chơi hệ số nhận, thuận tay nhập vào một số không, nghĩ rằng mười ngàn là chắc thắng rồi.
Thế nhưng lúc này đã hơn nữa đêm có thể anh bị run tay hoa mắt, không chú ý liền nhập vào hai số không, lúc phát hiện ra muốn xoá, thì đã hết thời gian –
Số phiếu của Thẩm Tinh Nhược trong nháy mắt thăng thiên lên đến hơn một trăm ngàn!
Trâu Dịch Gia sợ ngây người, “Moá nó … Diên ca, mày đem người trong nhà xác hay nghĩa địa dưới chân trường học kéo lên cũng không được một trăm ngàn người nữa.”
Lục Tinh Diên: “…”
Thật ra Khang Minh cũng chỉ là ngẫu nhiên phát hiện ra một lỗ hổng trong hệ thống mạng trường, vốn nghĩ là hack vào đổi số liệu không lớn lắm, rồi lui ra thần không biết quỷ không hay, cũng sẽ không ai tra xét.
Bây giờ thì hay rồi, nhiều hơn một trăm ngàn phiếu.
Với lại hack như thế này chỉ có thể hack một lần, không có lần thứ hai, bọn họ cũng không có cách nào đổi lại.
- hack phiếu thì dễ dàng, hình phạt sau đó mới là chán ngán.
Ngày hôm sau, anh em trong phòng ngủ của Lục Tinh Diên lại nhanh chóng tìm được vinh quang trở thành tiêu điểm của Bắc Đại, toàn bộ phòng ngủ đều bị lãnh đạo trường kêu lên phát biểu, còn xử lý cảnh cáo tập thể.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong trường đều bản tán chuyện này.
Các nam sinh thì nói về việc mấy người bọn họ hack hệ thống ứng dụng của Bắc Đại để đổi số liệu, đây là khiêu chiến với uy quyền và năng lực của khoa Công nghệ thông tin của trường họ! Theo lý mà nói đây là một nhân tài, nhưng chỉ là mấy người ở phòng ký túc xá này não hơi chậm phát triện một chút, hành động như vậy là không suy xét kỹ càng có hơi quá đáng. Đương nhiên, cũng có người cho rằng bọn họ làm như vậy là cố ý, mục đích là muốn khoe mẽ với lãnh đạo nhà trường.
Các nữ sinh thì lại chú ý một điểm khác. thêm mắm thêm muối, thì chuyện này bị truyền thành “Chịu phạt vì tình yêu.”
Mọi người ngoài mặt thì giống như là nhìn thấy chuyện lạ mà bàn tán, nhưng trong lòng thật ra là hâm mộ muốn điên rồi.
Việc này về sau còn được lưu truyền trong Bắc Đại rất nhiều năm, thậm chí sau này còn có nữ sinh lúc cãi nhau với bạn trai buột miệng nói một câu, “Anh ngay cả xả thân chịu kỷ luật còn không dám thì còn nói yêu tôi cái gì chứ!”
- đương nhiên, đây đều là chuyện của sau này.
Lúc mới xảy ra chuyện, ngoại trừ lúc đầu có hơi bất ngờ, nhưng mà Thẩm Tinh Nhược lại tiếp nhận sự việc rất nhanh.
Dù sao tâm lý tiếp nhận những chuyện ngu ngốc mà Lục Tinh Diên làm ra có thể nói là rất cao rồi.
Cộng thêm Lục Tinh Diên mua chuộc bạn cùng phòng của cô tẩy não cô nhằm thoát tội, cô đương nhiên cũng giả vờ đồng tình với lý do là bởi vì Lục Tinh Diên quá yêu cô không thể chịu nổi khi nhìn thấy cô bị khi dễ.
Lúc Lục Tinh Diên đến tìm cô, vẻ mặt cô vẫn rất ôn hoà, không hề nói một câu trách cứ nào, tâm trạng còn rất tốt chủ động hôn anh một chút, mùa vé rồi cùng đi xem phim với anh.
Trong nháy mắt Lục Tinh Diên cảm thấy như được bay lên chín tầng mây, nghĩ thầm: Lần chịu kỷ luật này cũng rất đáng giá.
–
Mặc dù gian lận số phiếu không thành công, nhưng một màn hành động của bạn cùng phòng của Lục Tinh Diên đã làm cho rất nhiều sinh viên ở học viện khác chú ý đến khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Tinh Nhược, cuối cùng Thẩm Tinh Nhược vẫn thành công giành được số phiếu áp đảo trở thành người mẫu chụp áp phích quảng cáo cho trường.
Hôm quay chụp vào lúc vừa khai giảng học kỳ mới không lâu, thời tiết vẫn còn se lạnh chưa ấm hẳn, vốn phải thay trang phục thành váy ngắn, nhưng thợ chụp ảnh sau khi nhìn thấy Thẩm Tinh Nhược mặc một chiếc áo len trễ vai màu vàng nhạt quá đẹp, thì đề nghị cứ mặc như vậy chụp vài tấm.
Thẩm Tinh Nhược tóc dài xoã vai, thuần thục đón lấy cây vĩ cầm, ngón tay thon dài trắng nõn đặt lên dây đàn, ánh nắng xuyên qua những tán cây thỉnh thoảng rơi xuống trên người cô tạo ra những quang ảnh phức tạp, áo len mềm mại cùng ánh mặt dịu dàng hoà lẫn với khí chất cạo ngạo sẵn có trên người cô.
Lục Tinh Diên nhìn từ đằng xa, chợt nhớ tới Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường nă đó, cô đứng trên sân khấu bên trong hội trường lớn trường Minh Lễ, diễn tấu một khúc <
Nhóm ảnh chụp này rốt cuộc cũng được chọn để làm nền, dùng cho áp phích tuyển sinh của Bắc Đại năm đó.
Tháng sau là thời gian khởi động tuyên truyền chiêu sinh, tấm áp phích in hình Thẩm Tinh Nhược xen lẫn trong một đống áp phích quảng cáo loè loẹt, lại lộ ra một vẻ đẹp vô cùng khác lạ và rực rỡ.
Lục Tinh Diên và đám bạn của anh coi như cũng đã dùng cách thức của riêng mình, khẳng định rằng Thẩm Tinh Nhược là hoa khôi của Bắc Đại không cần phải bàn cãi.
Bên phía nhà trường quả thật cũng có hình phạt cảnh cáo, nhưng mà Lục Tinh Diên không quá để ý, đám bạn cùng phòng của anh càng không quá để tâm.
Theo lời của đám bạn cùng phòng: Trên còn đường xây dựng thẩm mỹ quan chính xác, cũng cần có một số người phải hy sinh đầu rơi máu chảy, bọn họ chính là quân tiên phong tràn đầy nhiệt huyết, bị kỷ luật là chuyện nhỏ, phần thắng trên mặt trận thẩm mỹ mới là chuyện lớn
[2. Cách thức ôn thi của người chơi hệ có người yêu.]
Thẩm Tinh Nhược cùng Lục Tinh Diên đều là đến tận năm thứ ba đại học mới thi đậu tiếng Anh cấp sáu.
Nếu Thẩm Tinh Nhược là bởi vì mấy lần trước gần ngày thi đều gặp phải những chuyện lớn nhỏ khác nhau phải xử lý, không thể không bỏ qua đợt thi, Lục Tinh Diên thì lại là đăng ký dự thi hết lần này đến lần khác, trầy da tróc vảy cũng không đậu nổi tiếng anh cấp sáu.
Anh vốn định bỏ cuộc rồi, dù sao có đậu cấp sáu hay không cũng không ảnh hưởng gì cả, thế nhưng Thẩm Tinh Nhược lại nhất định lôi kéo anh cùng đi thi.
Sau khi anh trao đổi đến Bắc Đại, cũng không trực tiếp dọn ra căn hộ bên ngoài trường sống chung với Thẩm Tinh Nhược, chủ yếu là bởi vì việc học ở Bắc Đai thật sự quá nặng, mỗi ngày chạy qua chạy lại ngoài trường rồi trong trường, hai người đều bận đến mức không thở nổi, với lại Thẩm Tinh Nhược cũng đã nói, anh mới đến, dù sao cũng nên quen biết vài người bạn mới, anh cảm thấy cũng hơi có lý.
Từ thứ hai đến thứ năm hai người đều là ai ở ký túc xá người nấy, chỉ có cuối tuần mới cùng nhau đến căn hộ ân ân ái ái.
Chỉ là sắp đến lúc thi tiếng Anh cấp sáu, cuối tuần Thẩm Tinh Nhược cũng không chịu ân ân ái ái với anh.
Lục Tinh Diên bây giờ mới tròn hai mươi, còn trẻ tuổi sinh lực trần trề, tình tò mò cùng với nhu cầu ở phương diễn nào đó đều vô cùng mãnh liệt.
Trước khi anh vẫn chưa ăn mặn, còn chưa biết vị thịt, thì có thể nhịn một chút nhẫn một chút.
Thế nhưng sau khi khai trai ăn mặn, thường ngày anh chỉ hận không thể đợi đến cuối tuần cột Thẩm Tinh Nhược trên giường không cho đứng dậy, đột nhiên món ăn mặn bị cắt hoàn toàn, mỗi ngày chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, tâm trạng anh trong nháy mắt cứ như rơi vào hầm băng.
Thế nhưng Thẩm Tinh Nhược mặc kệ anh có năn nỉ như thế nào cũng không lung lay, ngược lại ngậm miệng mở miệng đều là tẩy não anh thi tiếng Anh cấp sau quan trọng đến mức nào.
Vì muốn Lục Tinh Diên tập trung tinh thần để thi đậu tiếng Anh cấp sáu, Thẩm Tinh Nhược còn nảy ra ý tưởng, bắt Lục Tinh Diên dùng tiếng Anh nói chuyện với cô khi hai người ở nhà vào cuối tuần.
Lúc Lục Tinh Diên vừa nghe được quyết định này của Thẩm Tinh Nhược, cả người như bị đóng băng.
Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là – đây không phải là không muốn cho anh nói chuyện sao?
Nếu vậy, có phải Thẩm Tinh Nhược đã chán ghét anh rồi không? Không phải chứ, cái thời hạn bảy năm ngứa ngáy không lẽ đã nhảy vọt trước thời hạn hơn một nửa, chưa gì đã không muốn nói chuyện với anh rồi à?
Mặt mày như đưa đám ủ rũ yên lặng cả một buổi trưa, Lục Tinh Diên rốt cuộc cũng mở miệng mà nói ra một câu mang tính thăm dò, “My girlfriend, I want have a lunch.”
Thẩm Tinh Nhược: “…”
“Phải là want to, với lại lunch là danh từ không đếm được, không cần dùng ‘a’, cái này anh còn không nhớ làm sao thi đậu cấp bốn vậy?”
“…”
Lục Tinh Diên trầm mặc, “You should speak English.”
Thẩm Tinh Nhược: “…”
Trải qua khoảng thời gian đầu có thể nói chuyện đôi chút, Lục Tinh Diên nhận thấy, thật ra Thẩm Tinh Nhược chỉ muốn tạo cho anh cơ hội luyện tập tiếng Anh, nên cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Cùng lúc đó, anh càng không cần lo lắng mà bắt dầu phát huy trình độ Anh ngữ càng thêm thuận miệng, càng lúc càng không biết xấu hổ.
Lúc tắm anh nói: “My girlfriend, I want to take a blue blue shower with you.”
Tắm rửa xong nằm trên giường, anh nói: “My girlfriend, I want to sleep with you.”
Thấy Thẩm Tinh Nhược không nói lời nào, anh còn không ngừng cố gắng nói: “My girlfriend, I want to make love with you, three times.”
Thẩm Tinh Nhược: “…”
“My girlfriend, let me touch touch your … Milk house?”
Lục Tinh Diên nằm bên cạnh cô trên giường, một tay chống lấy huyệt thái dương, vô cùng thuận miệng nói một câu.
Thẩm Tinh Nhược suy nghĩ một hồi lâu, cho đến khi Lục Tinh Diên lặng yên không một tiếng đột đưa tay thăm dò từ mép váy ngủ của cô, từ từ đi lên, một tay nắm chặt … Cô mới đột ngột phản ứng lại “milk house” trong miệng Lục Tinh Diên là cái gì.
Cô đẩy tay Lục Tinh Diên ra, mém chút nữa là tức giận một tay cầm cái gối đè cho Lục Tinh Diên chết ngay tại chỗ.
/113
|