Edit: Fuly
Nghe nói sau khi hoàng thượng tiễn Lục Phương nghi về Nhạc Thanh điện, liền đến Trường Nhạc cung của Nguyệt Dương phu nhân.
Các cung điện mỗi phi tần ở đều có tên riêng, cho dù là hoàng thượng tùy ý ban tặng đi nữa, thì hai chữ *Trường Nhạc trên cung điện của Nguyệt Dương phu nhân cũng đã nói rõ lên suy nghĩ của hoàng thượng về chủ nhân nó.
*Trường nhạc: Vui vẻ dài lâu.
Lục Khê cũng chỉ nghe Tiểu Thuận kể lại, một tiểu thái giám trực trong điện của Nguyệt Dương phu nhân lén nói cho hắn biết, hôm đó, sau khi hoàng thượng đến Trường Nhạc cung thì vô cùng tức giận ra về, dù không đưa ra quyết định gì bất lợi cho Nguyệt Dương phu nhân, nhưng kính sự phòng đã triệt hạ thẻ bài của nàng ta.
Lúc đầu, mọi người đều hoang mang,vì Nguyệt Dương phu nhân nhìn thế nào cũng không giống người có thể hạ độc Đại hoàng tử, nếu thật sự là nàng ta ra tay, có thể giả vờ không tranh quyền thế bao nhiêu năm như vậy, đến cả hoàng thượng cũng qua mặt được cũng đủ để hiểu tâm cơ nàng ta sâu thế nào rồi. Thử hỏi một người tâm tư sâu kín đến thế, sao có thể để lại nhiều đầu mối như vậy đây?
Nhưng sau đó một đồn mười, mười đồn trăm, có người còn nói, hôm đó chính miệng Nguyệt Dương phu nhân đã thừa nhận, khiến Lục Khê vô cùng kinh ngạc.
Nhưng nghĩ lại, với địa vị của Nguyệt Dương phu nhân trong lòng hoàng thượng mà nói, trừ phi nàng ta chính miệng thừa nhận, nếu không sao hoàng thượng lại tin chắc nàng ta là hung thủ, còn giận dữ đến vậy chứ?
Ngày hôm đó, buổi chiều, trời trong nắng ấm, Lục Khê mang theo Bích Chân cùng Vân Nhất đến Ngự Hoa Viên đi dạo. Đang phơi nắng thì chợt nghe từ xa truyền đến những tiếng bước chân, nàng quay đầu nhìn lại, không ngờ lại thấy Nguyệt Dương phu nhân.
Nàng ta chải búi tóc Lưu Vân, phía trên chỉ cắm một cây trâm vàng, lúc bước đi chiếc trâm cũng lung lay theo, phối hợp với gương mặt dịu dàng, khiến người ta có cảm giác rất thoải mái.
Lục Khê nhìn nàng ta dắt tay nhị hoàng tử Hạo Diệc đi tới bên này, lúc chạm phải ánh mắt nàng, tim Nguyệt Dương phu nhân bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Cung nữ thái giám ở bên cạnh hoảng hốt, Lục Khê bình tĩnh nhìn người tới, giống như là cân nhắc một lúc, mới cúi người, thỉnh an Nguyệt Dương phu nhân.
Bị người ta hãm hại, dù nhân hậu thế nào cũng không thể không có chút oán giận gì được, như vậy quả thực quá giả tạo, dễ khiến người khác sinh nghi.
Nguyệt Dương phu nhân dắt tay Hạo Diệc, dịu dàng nói: "Chào Lục Phương nghi đi con." Hạo Diệc nghe lời nở nụ cười với Lục Khê, cung kính lên tiếng: " Chào Lục Phương nghi."
Lục Khê nhìn khuôn mặt đáng yêu của bé, nở nụ cười: "Lục Phương nghi tham kiến nhị hoàng tử."
Thấy Lục Khê không có ý định gây sự, Nguyệt Dương phu nhân khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống sờ sờ đầu Hạo Diệc: "Ngoan, con qua bên kia chơi với ma ma đi, lát nữa mẫu thân sẽ tìm con."
Nàng ta quay đầu lại dặn dò ma ma mấy câu, bà ta liền dẫn Hạo Diệc đi đến một khóm hoa gần đó.
Vì vậy Lục Khê cũng quay sang gật đầu với Bích Chân và Vân Nhất, hai người họ liền lui ra chỗ khác.
Nguyệt Dương phu nhân yên lặng nhìn Lục Khê, giữa hai lông mày có chút ưu sầu: "Về chuyện của đại hoàng tử, ta rất xin lỗi."
Đi thẳng vào vấn đề chính nhanh như vậy, Lục Khê ung dung cười cười, không còn địch ý như vừa rồi nữa. . . . . . Dù sao cũng đã đi hết rồi, đối mặt với người thông minh thì không cần ngụy trang nữa.
"Thứ cho tần thiếp ngu ngốc, tần thiếp không hiểu sao phu nhân lại nói xin lỗi."
Nguyệt Dương phu nhân có chút kinh ngạc: "Chuyện đại hoàng tử trúng độc, cô…. cô không trách ta sao?"
Lục Khê nhìn thẳng vào nàng ta, cười nhạt: "Chuyện hạ độc không phải do phu nhân làm, hãm hại tần thiếp là người khác, cớ gì tần thiếp phải trách phu nhân?"
Lần này, Nguyệt Dương phu nhân mới thật sự sửng sờ tại chỗ. Thật lâu, nàng ta mới nở nụ cười mang đầy bất đắc dĩ: "Ta vẫn nghĩ rằng cô là một người đơn thuần không rành mưu kế, ai ngờ được mọi người đều nhìn lầm rồi, cô còn thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của ta."
Ngay cả hoàng thượng sau khi nghe nàng chính miệng thừa nhận cũng cực kỳ thất vọng, tức giận phẩy tay áo bỏ đi, nhưng Lục Phương nghi thoạt trông có vẻ đơn thuần này lại tin tưởng chuyện hạ độc không phải là do nàng xuống tay.
Lục Khê nhìn nụ cười hiu quạnh của nàng ta, cúi mâu nói: "Phu nhân quá khen rồi, tần thiếp không thông minh như phu nhân nghĩ đâu, nếu không sao cho đến bây giờ vẫn không hiểu được lý do phu nhân lại thừa nhận với hoàng thượng chuyện hạ độc là do mình làm chứ."
Rõ ràng mình không phải hung thủ, nhưng lại cố tình thừa nhận, mưu hại hoàng tử là trọng tội, nếu hoàng thượng bị cơn giận át lý trí, thì việc mang nàng ta ra chém đầu cũng không phải là không có khả năng.
Lục Khê quả thật không thể hiểu nổi.
Ai ngờ Nguyệt Dương phu nhân chỉ cúi đầu cười nhạt: "Hoàng thượng chỉ có hai hoàng tử, Đại hoàng tử xưa nay không được sủng ái, hoàng hậu lại không tận tâm dạy dỗ nên bây giờ mới thành một đứa trẻ không có chủ kiến, kể từ khi các đại thần đưa ra đề nghị lập trữ quân, tất cả mũi nhọn đều chỉ về Hạo Diệc."
Lục Khê lặng yên nghe, không ngắt lời nàng ta.
"Ta sớm biết chuyện lập trữ quân sẽ mang đến vô số phiền toái cho Hạo Diệc, Thái hậu, chúng phi tần, cùng với Đức Phi, phàm là những người có xung đột lợi ích đều có thể gây bất lợi cho Hạo Diệc. Là một mẫu thân, ta không hy vọng con trai mình trở thành một Đế Vương uy phong trong tương lai, chỉ hy vọng bé có thể khỏe mạnh lớn lên, vui vẻ vượt qua tuổi thơ của mình là đủ rồi. Chuyện hạ độc Đại hoàng tử không cần biết là ai làm, đối với ta mà nói cũng chẳng có gì khác biệt, nếu thừa nhận, ta thất sủng, cơ hội để Hạo Diệc lên làm thái tử sẽ giảm đi nhiều, như vậy áp lực cũng sẽ giảm. Mặc dù người hôm nay trúng độc là Hạo Trinh, nhưng ta rất sợ ngày sau cũng sẽ nhìn thấy Hạo Diệc bị như vậy . . . . ."
Nói đến đây, trong khóe mắt nàng ta đã đong đầy lệ, khuôn mặt vốn dịu dàng nhuốm mấy phần sầu bi.
Lục Khê trầm mặc chốc lát, mới nói: "Phu nhân yêu con là điều dễ hiểu, nhưng cũng nên suy nghĩ cho bản thân mình mới đúng, thất sủng như vậy, chỉ sợ những ngày tháng sau này của nhị hoàng tử cũng sẽ khó khăn."
Nguyệt Dương phu nhân cười: "Có thể khó khăn đến mức nào chứ? Cùng lắm thì bị thái giám cung nữ xem thường, khấu trừ phân lệ, cuộc sống kham khổ hơn một chút mà thôi. Những thứ này có đáng là gì? Những ngày tháng phú quý trong cung ta đã hưởng đủ rồi, chỉ cần Hạo Diệc có thể khỏe mạnh lớn lên, ta chẳng ngại gì cả."
Lục Khê lấy lại bình tĩnh: "Vì sao Phu nhân lại nói những chuyện này với ta?"
"Bởi vì ta biết cô không phải là một người không hiểu phải trái, tìm mọi cách để leo lên, cũng không muốn cô vì vậy mà oán hận ta, bây giờ cô là người đang được sủng ái, còn ta đã thất sủng, nếu như sau này vì hiểu lầm mà gây bất lợi cho Hạo Diệc. . . . . . Xin lỗi, vì con của mình, người làm mẫu thân như ta phải luôn cẩn thận mọi thứ ."
Nu cười trên mặt Lục Khê lại càng sâu hơn: "Phu nhân nói tần thiếp không phải là một kẻ bất chấp tất cả để leo lên, về điểm này, sợ rằng phu nhân đã nghĩ sai rồi, dù tần thiếp không phải là kẻ liều mạng, nhưng ít ra cũng đang rất cố gắng để leo lên trên."
Nguyệt Dương phu nhân chân thành nói: "Ta chỉ hi vọng cô có thể hiểu, người hại cô không phải là ta."
Lục Khê gật đầu, "Phu nhân xin yên tâm, việc này ta sẽ nhớ."
Đã nói chuyện nhiều như vậy rồi, thấy sắc trời không còn sớm, Lục Khê mới dẫn theo cung nữ rời đi.
Nàng đã sớm biết hung thủ không phải là Nguyệt Dương Phu nhân, nhưng hôm nay mới hiểu lý do tại sao nàng ta phải thừa nhận. Nguyệt Dương Phu nhân quả thật là một người tâm địa thiện lương, có lẽ đối với người khác không tính là gì, nhưng ít nhất tình thương sâu đậm giành cho con mình rất đáng được trân trọng. Ở trong hậu cung các các nữ nhân vì tranh đấu mà không từ thủ đoạn nào như thế này, hành động hy sinh mình vì con của nàng ta vẫn hết sức đáng quý.
Lúc đi ngang qua hồ sen, Lục Khê liếc nhìn những bông hoa trong nước, bởi vì mùa hè mới đến, nên còn chưa thấy sự xuất hiện của củ sen.
Trong đầu đột nhiên thoáng hiện qua một suy nghĩ, củ sen? . . . . . . Hạt sen!
Mùa hè chỉ vừa đến, rõ ràng trong cung không có nhiều hạt sen, tại sao người đó lại làm canh hạt sen?
Suy nghĩ này vừa lóe lên, nàng lập tức liên tưởng tới 1 sự kiện khác, quay đầu sai bảo Vân Nhất: "Em đến Ngự Thiện Phòng hỏi thử xem, gần đây có chủ tử nào muốn ăn canh hạt sen không."
Vân Nhất vừa thấy biểu tình sốt ruột của nàng, liền nhanh chóng chạy đi theo đường nhỏ.
Bích Chân kinh ngạc hỏi: "Chủ tử, sao vậy?"
Lục Khê lấy lại bình tĩnh, "Bích Chân, ta hỏi ngươi, ngươi cảm thấy Đức Phi nương nương là người thế nào?"
Bích Chân trầm ngâm một lát, mới nói: "Nô tỳ nhớ ngày trước nàng ta rất được sủng ái, mặc dù sau khi hoàng thượng lên ngôi có thêm hoàng hậu nương nương, cùng nhiều phi tần khác, nhưng dù sao Đức Phi nương nương cũng là thê tử kết tóc trước khi người đăng cơ, hoàng thượng rất kính trọng cũng rất khoan hồng với nàng ta."
"Vậy sau đó thì sao, vì sao nàng ta lại trở nên yếu đuối bệnh tật như bây giờ?"
"Nô tỳ cũng không rõ lắm, chỉ biết là vào một đêm của mấy năm trước, hoàng thượng đột nhiên rất giận dữ, tiếp đó Đức Phi nương nương liền bị bệnh, hoàng thượng nói sức khỏe nàng ta không tốt, nên an tâm dưỡng bệnh, sau đó thì đưa Đại hoàng tử đưa đến chỗ hoàng hậu nương nương. Vì thế Đức Phi nương nương buồn bã rất lâu, nửa tháng liền, ngày nào cũng đến Tê Ngô cung cầu xin hoàng thượng, nhưng hoàng thượng không chịu gặp mặt lấy một lần."
Chuyện này quả thực kỳ quái, hai phu thê vốn tương kính như tân đột nhiên bất hòa, còn đưa nhi tử sang cho người khác.
Trong lòng Lục Khê đã có quyết định: "Theo như cô cô nói, Đức Phi nương nương cũng không phải là một người không tranh quyền thế?"
Bích Chân cười: "Chủ tử thật sự nghĩ rằng trong cung này có người không tranh quyền thế sao?"
Lục Khê sửng sốt, Nguyệt Dương phu nhân xem như là một người đi. . . . . . Nhưng bây giờ mọi chuyện chưa sáng tỏ, không nên nói ra để tránh gây hiểu lầm.
Ở hồ sen đợi một lúc lâu, không ngờ lại gặp phải một nhân vật ngoài ý muốn —— Cửu vương gia Minh Thâm.
Vị vương gia này có ba phần tương tự như Minh Uyên, nhưng gương mặt Minh Uyên hiển lộ rõ vẻ kiên nghị, tròng mắt cũng sắc bén hơn, cả người toát ra một loại khí độ tôn quý; mà Minh Thâm lại giống một công tử phú gia, đáy mắt mang theo vẻ đào hoa phong lưu, môi đỏ hồng như cánh hoa đầu xuân khoe sắc.
Lần này hắn mặc một bộ trường bào màu trắng, dáng vẻ hào hoa phong nhã không giống như người sinh ra trong gia đình đế vương.
Nhìn thấy Lục Khê, hắn nhếch môi cười, đối với hậu phi mà cũng có thể lộ ra nụ cười xinh đẹp như vậy, Lục Khê khẽ nhíu mày, lạnh lùng hành lễ: "Tham kiến Cửu vương gia."
Minh Thâm vờ như không nhận ra sự lạnh nhạt của nàng, chỉ cười mỉm nói: "Thời tiết hôm nay rất tốt, Lục Phương nghi cũng đến ngắm hoa sen hay sao?"
Lục Khê nói: " Tần thiếp không có nhã hứng như Cửu vương gia, cũng chỉ đi ngang qua đây, nhân tiện bảo cung nữ đi lấy vài thứ, nên mới đứng đợi thôi. Không biết lần này Cửu vương gia vào cung là vì chuyện gì?"
Nàng cười như không cười nhìn hắn một cái, trong lòng hiểu rõ ắt hẳn là lại đến gặp vị chủ tử của Âm Hợp điện mà thôi.
Minh Thâm cũng biết nàng đang suy nghĩ gì, chỉ cười nhạt một tiếng, đôi mắt lung linh sáng rỡ: "Sợ rằng Lục Phương nghi đã đoán sai rồi, lần này Bổn vương có chánh sự muốn thương lượng với hoàng thượng, thôi không nói nhiều nữa, ngày khác có cơ hội, gặp nhau ở chỗ thái hậu, đến lúc đó sẽ nói chuyện nhiều hơn."
Bích Chân xưa nay trầm ổn, cũng phải biến sắc sắc, vị Cửu vương gia này quả thật không biết liêm sỉ, ngay cả hậu phi mà cũng dám đùa giỡn.
Ngược lại Lục Khê bình tĩnh hơn, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cửu vương gia là người phong lưu phóng khoáng, thứ cho tần thiếp thiển cận, sợ rằng không thể cùng trò chuyện với người ta nhã như Cửu vương gia đây."
Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.
Lục Khê không để ý, trong một khắc nàng xoay người đi đó, tất cả vẻ cợt nhã trong mắt Minh Thâm đều biến mất, chỉ còn sự ung dung điềm tĩnh, giống như cầu vồng trên bầu trời.
Hắn căn bản không phải là một người phong lưu đa tình
Nghe nói sau khi hoàng thượng tiễn Lục Phương nghi về Nhạc Thanh điện, liền đến Trường Nhạc cung của Nguyệt Dương phu nhân.
Các cung điện mỗi phi tần ở đều có tên riêng, cho dù là hoàng thượng tùy ý ban tặng đi nữa, thì hai chữ *Trường Nhạc trên cung điện của Nguyệt Dương phu nhân cũng đã nói rõ lên suy nghĩ của hoàng thượng về chủ nhân nó.
*Trường nhạc: Vui vẻ dài lâu.
Lục Khê cũng chỉ nghe Tiểu Thuận kể lại, một tiểu thái giám trực trong điện của Nguyệt Dương phu nhân lén nói cho hắn biết, hôm đó, sau khi hoàng thượng đến Trường Nhạc cung thì vô cùng tức giận ra về, dù không đưa ra quyết định gì bất lợi cho Nguyệt Dương phu nhân, nhưng kính sự phòng đã triệt hạ thẻ bài của nàng ta.
Lúc đầu, mọi người đều hoang mang,vì Nguyệt Dương phu nhân nhìn thế nào cũng không giống người có thể hạ độc Đại hoàng tử, nếu thật sự là nàng ta ra tay, có thể giả vờ không tranh quyền thế bao nhiêu năm như vậy, đến cả hoàng thượng cũng qua mặt được cũng đủ để hiểu tâm cơ nàng ta sâu thế nào rồi. Thử hỏi một người tâm tư sâu kín đến thế, sao có thể để lại nhiều đầu mối như vậy đây?
Nhưng sau đó một đồn mười, mười đồn trăm, có người còn nói, hôm đó chính miệng Nguyệt Dương phu nhân đã thừa nhận, khiến Lục Khê vô cùng kinh ngạc.
Nhưng nghĩ lại, với địa vị của Nguyệt Dương phu nhân trong lòng hoàng thượng mà nói, trừ phi nàng ta chính miệng thừa nhận, nếu không sao hoàng thượng lại tin chắc nàng ta là hung thủ, còn giận dữ đến vậy chứ?
Ngày hôm đó, buổi chiều, trời trong nắng ấm, Lục Khê mang theo Bích Chân cùng Vân Nhất đến Ngự Hoa Viên đi dạo. Đang phơi nắng thì chợt nghe từ xa truyền đến những tiếng bước chân, nàng quay đầu nhìn lại, không ngờ lại thấy Nguyệt Dương phu nhân.
Nàng ta chải búi tóc Lưu Vân, phía trên chỉ cắm một cây trâm vàng, lúc bước đi chiếc trâm cũng lung lay theo, phối hợp với gương mặt dịu dàng, khiến người ta có cảm giác rất thoải mái.
Lục Khê nhìn nàng ta dắt tay nhị hoàng tử Hạo Diệc đi tới bên này, lúc chạm phải ánh mắt nàng, tim Nguyệt Dương phu nhân bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Cung nữ thái giám ở bên cạnh hoảng hốt, Lục Khê bình tĩnh nhìn người tới, giống như là cân nhắc một lúc, mới cúi người, thỉnh an Nguyệt Dương phu nhân.
Bị người ta hãm hại, dù nhân hậu thế nào cũng không thể không có chút oán giận gì được, như vậy quả thực quá giả tạo, dễ khiến người khác sinh nghi.
Nguyệt Dương phu nhân dắt tay Hạo Diệc, dịu dàng nói: "Chào Lục Phương nghi đi con." Hạo Diệc nghe lời nở nụ cười với Lục Khê, cung kính lên tiếng: " Chào Lục Phương nghi."
Lục Khê nhìn khuôn mặt đáng yêu của bé, nở nụ cười: "Lục Phương nghi tham kiến nhị hoàng tử."
Thấy Lục Khê không có ý định gây sự, Nguyệt Dương phu nhân khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống sờ sờ đầu Hạo Diệc: "Ngoan, con qua bên kia chơi với ma ma đi, lát nữa mẫu thân sẽ tìm con."
Nàng ta quay đầu lại dặn dò ma ma mấy câu, bà ta liền dẫn Hạo Diệc đi đến một khóm hoa gần đó.
Vì vậy Lục Khê cũng quay sang gật đầu với Bích Chân và Vân Nhất, hai người họ liền lui ra chỗ khác.
Nguyệt Dương phu nhân yên lặng nhìn Lục Khê, giữa hai lông mày có chút ưu sầu: "Về chuyện của đại hoàng tử, ta rất xin lỗi."
Đi thẳng vào vấn đề chính nhanh như vậy, Lục Khê ung dung cười cười, không còn địch ý như vừa rồi nữa. . . . . . Dù sao cũng đã đi hết rồi, đối mặt với người thông minh thì không cần ngụy trang nữa.
"Thứ cho tần thiếp ngu ngốc, tần thiếp không hiểu sao phu nhân lại nói xin lỗi."
Nguyệt Dương phu nhân có chút kinh ngạc: "Chuyện đại hoàng tử trúng độc, cô…. cô không trách ta sao?"
Lục Khê nhìn thẳng vào nàng ta, cười nhạt: "Chuyện hạ độc không phải do phu nhân làm, hãm hại tần thiếp là người khác, cớ gì tần thiếp phải trách phu nhân?"
Lần này, Nguyệt Dương phu nhân mới thật sự sửng sờ tại chỗ. Thật lâu, nàng ta mới nở nụ cười mang đầy bất đắc dĩ: "Ta vẫn nghĩ rằng cô là một người đơn thuần không rành mưu kế, ai ngờ được mọi người đều nhìn lầm rồi, cô còn thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của ta."
Ngay cả hoàng thượng sau khi nghe nàng chính miệng thừa nhận cũng cực kỳ thất vọng, tức giận phẩy tay áo bỏ đi, nhưng Lục Phương nghi thoạt trông có vẻ đơn thuần này lại tin tưởng chuyện hạ độc không phải là do nàng xuống tay.
Lục Khê nhìn nụ cười hiu quạnh của nàng ta, cúi mâu nói: "Phu nhân quá khen rồi, tần thiếp không thông minh như phu nhân nghĩ đâu, nếu không sao cho đến bây giờ vẫn không hiểu được lý do phu nhân lại thừa nhận với hoàng thượng chuyện hạ độc là do mình làm chứ."
Rõ ràng mình không phải hung thủ, nhưng lại cố tình thừa nhận, mưu hại hoàng tử là trọng tội, nếu hoàng thượng bị cơn giận át lý trí, thì việc mang nàng ta ra chém đầu cũng không phải là không có khả năng.
Lục Khê quả thật không thể hiểu nổi.
Ai ngờ Nguyệt Dương phu nhân chỉ cúi đầu cười nhạt: "Hoàng thượng chỉ có hai hoàng tử, Đại hoàng tử xưa nay không được sủng ái, hoàng hậu lại không tận tâm dạy dỗ nên bây giờ mới thành một đứa trẻ không có chủ kiến, kể từ khi các đại thần đưa ra đề nghị lập trữ quân, tất cả mũi nhọn đều chỉ về Hạo Diệc."
Lục Khê lặng yên nghe, không ngắt lời nàng ta.
"Ta sớm biết chuyện lập trữ quân sẽ mang đến vô số phiền toái cho Hạo Diệc, Thái hậu, chúng phi tần, cùng với Đức Phi, phàm là những người có xung đột lợi ích đều có thể gây bất lợi cho Hạo Diệc. Là một mẫu thân, ta không hy vọng con trai mình trở thành một Đế Vương uy phong trong tương lai, chỉ hy vọng bé có thể khỏe mạnh lớn lên, vui vẻ vượt qua tuổi thơ của mình là đủ rồi. Chuyện hạ độc Đại hoàng tử không cần biết là ai làm, đối với ta mà nói cũng chẳng có gì khác biệt, nếu thừa nhận, ta thất sủng, cơ hội để Hạo Diệc lên làm thái tử sẽ giảm đi nhiều, như vậy áp lực cũng sẽ giảm. Mặc dù người hôm nay trúng độc là Hạo Trinh, nhưng ta rất sợ ngày sau cũng sẽ nhìn thấy Hạo Diệc bị như vậy . . . . ."
Nói đến đây, trong khóe mắt nàng ta đã đong đầy lệ, khuôn mặt vốn dịu dàng nhuốm mấy phần sầu bi.
Lục Khê trầm mặc chốc lát, mới nói: "Phu nhân yêu con là điều dễ hiểu, nhưng cũng nên suy nghĩ cho bản thân mình mới đúng, thất sủng như vậy, chỉ sợ những ngày tháng sau này của nhị hoàng tử cũng sẽ khó khăn."
Nguyệt Dương phu nhân cười: "Có thể khó khăn đến mức nào chứ? Cùng lắm thì bị thái giám cung nữ xem thường, khấu trừ phân lệ, cuộc sống kham khổ hơn một chút mà thôi. Những thứ này có đáng là gì? Những ngày tháng phú quý trong cung ta đã hưởng đủ rồi, chỉ cần Hạo Diệc có thể khỏe mạnh lớn lên, ta chẳng ngại gì cả."
Lục Khê lấy lại bình tĩnh: "Vì sao Phu nhân lại nói những chuyện này với ta?"
"Bởi vì ta biết cô không phải là một người không hiểu phải trái, tìm mọi cách để leo lên, cũng không muốn cô vì vậy mà oán hận ta, bây giờ cô là người đang được sủng ái, còn ta đã thất sủng, nếu như sau này vì hiểu lầm mà gây bất lợi cho Hạo Diệc. . . . . . Xin lỗi, vì con của mình, người làm mẫu thân như ta phải luôn cẩn thận mọi thứ ."
Nu cười trên mặt Lục Khê lại càng sâu hơn: "Phu nhân nói tần thiếp không phải là một kẻ bất chấp tất cả để leo lên, về điểm này, sợ rằng phu nhân đã nghĩ sai rồi, dù tần thiếp không phải là kẻ liều mạng, nhưng ít ra cũng đang rất cố gắng để leo lên trên."
Nguyệt Dương phu nhân chân thành nói: "Ta chỉ hi vọng cô có thể hiểu, người hại cô không phải là ta."
Lục Khê gật đầu, "Phu nhân xin yên tâm, việc này ta sẽ nhớ."
Đã nói chuyện nhiều như vậy rồi, thấy sắc trời không còn sớm, Lục Khê mới dẫn theo cung nữ rời đi.
Nàng đã sớm biết hung thủ không phải là Nguyệt Dương Phu nhân, nhưng hôm nay mới hiểu lý do tại sao nàng ta phải thừa nhận. Nguyệt Dương Phu nhân quả thật là một người tâm địa thiện lương, có lẽ đối với người khác không tính là gì, nhưng ít nhất tình thương sâu đậm giành cho con mình rất đáng được trân trọng. Ở trong hậu cung các các nữ nhân vì tranh đấu mà không từ thủ đoạn nào như thế này, hành động hy sinh mình vì con của nàng ta vẫn hết sức đáng quý.
Lúc đi ngang qua hồ sen, Lục Khê liếc nhìn những bông hoa trong nước, bởi vì mùa hè mới đến, nên còn chưa thấy sự xuất hiện của củ sen.
Trong đầu đột nhiên thoáng hiện qua một suy nghĩ, củ sen? . . . . . . Hạt sen!
Mùa hè chỉ vừa đến, rõ ràng trong cung không có nhiều hạt sen, tại sao người đó lại làm canh hạt sen?
Suy nghĩ này vừa lóe lên, nàng lập tức liên tưởng tới 1 sự kiện khác, quay đầu sai bảo Vân Nhất: "Em đến Ngự Thiện Phòng hỏi thử xem, gần đây có chủ tử nào muốn ăn canh hạt sen không."
Vân Nhất vừa thấy biểu tình sốt ruột của nàng, liền nhanh chóng chạy đi theo đường nhỏ.
Bích Chân kinh ngạc hỏi: "Chủ tử, sao vậy?"
Lục Khê lấy lại bình tĩnh, "Bích Chân, ta hỏi ngươi, ngươi cảm thấy Đức Phi nương nương là người thế nào?"
Bích Chân trầm ngâm một lát, mới nói: "Nô tỳ nhớ ngày trước nàng ta rất được sủng ái, mặc dù sau khi hoàng thượng lên ngôi có thêm hoàng hậu nương nương, cùng nhiều phi tần khác, nhưng dù sao Đức Phi nương nương cũng là thê tử kết tóc trước khi người đăng cơ, hoàng thượng rất kính trọng cũng rất khoan hồng với nàng ta."
"Vậy sau đó thì sao, vì sao nàng ta lại trở nên yếu đuối bệnh tật như bây giờ?"
"Nô tỳ cũng không rõ lắm, chỉ biết là vào một đêm của mấy năm trước, hoàng thượng đột nhiên rất giận dữ, tiếp đó Đức Phi nương nương liền bị bệnh, hoàng thượng nói sức khỏe nàng ta không tốt, nên an tâm dưỡng bệnh, sau đó thì đưa Đại hoàng tử đưa đến chỗ hoàng hậu nương nương. Vì thế Đức Phi nương nương buồn bã rất lâu, nửa tháng liền, ngày nào cũng đến Tê Ngô cung cầu xin hoàng thượng, nhưng hoàng thượng không chịu gặp mặt lấy một lần."
Chuyện này quả thực kỳ quái, hai phu thê vốn tương kính như tân đột nhiên bất hòa, còn đưa nhi tử sang cho người khác.
Trong lòng Lục Khê đã có quyết định: "Theo như cô cô nói, Đức Phi nương nương cũng không phải là một người không tranh quyền thế?"
Bích Chân cười: "Chủ tử thật sự nghĩ rằng trong cung này có người không tranh quyền thế sao?"
Lục Khê sửng sốt, Nguyệt Dương phu nhân xem như là một người đi. . . . . . Nhưng bây giờ mọi chuyện chưa sáng tỏ, không nên nói ra để tránh gây hiểu lầm.
Ở hồ sen đợi một lúc lâu, không ngờ lại gặp phải một nhân vật ngoài ý muốn —— Cửu vương gia Minh Thâm.
Vị vương gia này có ba phần tương tự như Minh Uyên, nhưng gương mặt Minh Uyên hiển lộ rõ vẻ kiên nghị, tròng mắt cũng sắc bén hơn, cả người toát ra một loại khí độ tôn quý; mà Minh Thâm lại giống một công tử phú gia, đáy mắt mang theo vẻ đào hoa phong lưu, môi đỏ hồng như cánh hoa đầu xuân khoe sắc.
Lần này hắn mặc một bộ trường bào màu trắng, dáng vẻ hào hoa phong nhã không giống như người sinh ra trong gia đình đế vương.
Nhìn thấy Lục Khê, hắn nhếch môi cười, đối với hậu phi mà cũng có thể lộ ra nụ cười xinh đẹp như vậy, Lục Khê khẽ nhíu mày, lạnh lùng hành lễ: "Tham kiến Cửu vương gia."
Minh Thâm vờ như không nhận ra sự lạnh nhạt của nàng, chỉ cười mỉm nói: "Thời tiết hôm nay rất tốt, Lục Phương nghi cũng đến ngắm hoa sen hay sao?"
Lục Khê nói: " Tần thiếp không có nhã hứng như Cửu vương gia, cũng chỉ đi ngang qua đây, nhân tiện bảo cung nữ đi lấy vài thứ, nên mới đứng đợi thôi. Không biết lần này Cửu vương gia vào cung là vì chuyện gì?"
Nàng cười như không cười nhìn hắn một cái, trong lòng hiểu rõ ắt hẳn là lại đến gặp vị chủ tử của Âm Hợp điện mà thôi.
Minh Thâm cũng biết nàng đang suy nghĩ gì, chỉ cười nhạt một tiếng, đôi mắt lung linh sáng rỡ: "Sợ rằng Lục Phương nghi đã đoán sai rồi, lần này Bổn vương có chánh sự muốn thương lượng với hoàng thượng, thôi không nói nhiều nữa, ngày khác có cơ hội, gặp nhau ở chỗ thái hậu, đến lúc đó sẽ nói chuyện nhiều hơn."
Bích Chân xưa nay trầm ổn, cũng phải biến sắc sắc, vị Cửu vương gia này quả thật không biết liêm sỉ, ngay cả hậu phi mà cũng dám đùa giỡn.
Ngược lại Lục Khê bình tĩnh hơn, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cửu vương gia là người phong lưu phóng khoáng, thứ cho tần thiếp thiển cận, sợ rằng không thể cùng trò chuyện với người ta nhã như Cửu vương gia đây."
Nói xong, nàng liền xoay người rời đi.
Lục Khê không để ý, trong một khắc nàng xoay người đi đó, tất cả vẻ cợt nhã trong mắt Minh Thâm đều biến mất, chỉ còn sự ung dung điềm tĩnh, giống như cầu vồng trên bầu trời.
Hắn căn bản không phải là một người phong lưu đa tình
/87
|