Vô Song nhắm mắt chả mình từ tầng 8 của Trọng Lực Giới lao xuống bên dưới, hành động này quả thực rất giống tự ngược, khi trong tay không có Đại Địa Thần Binh hộ thân hắn tuyệt đối không chịu nổi thứ áp lực của tầng 8 này, ở tầng 8 này không phải là nơi 23 Trùng Thiên Cực Đạo Chân Thần như hắn có thể chịu nổi.
May mắn là Vô Song còn có Đại Địa Thần Cách còn có Đại Địa Thần Lực hộ thân vì vậy Trọng Lực Giới cũng không đến mức làm Vô Song trọng thương chỉ là thứ áp lực đè thẳng kia khiến hắn khó chịu vô cùng.
Xuyên qua tầng 7.
Xuyên qua tầng 6.
Khi cơ thể của hắn rơi xuống tầng 5 của Trọng Lực Giới bất chợ đôi cánh Hắc Phượng Hoàng lại xuất hiện, thân thể Vô Song bỗng chốc lại đứng im trong hư không, khuôn mặt của hắn lúc này đã bị trọng lực đè cho trắng bệch thoạt nhìn mệt mỏi cùng suy yếu vô cùng.
Ở tầng 5 Vô Song mở đôi cánh của mình ra chỉ có một loại lý do duy nhất, hắn cảm thấy đây là cực hạn của mình hiện nay.
Không có Đại Địa Thần Binh trợ lực, không nhờ Đại Địa Thần Lực bảo hộ, tầng 5 này là trọng lực tối đa mà Vô Song có thể chịu nổi.
Không nói một câu, hắn cứ đứng nguyên như vậy trong không gian tầng 5 của Trọng Lực Giới, thân hình lơ lửng trên hư không, bàn tay nhè nhẹ nắm lại cảm nhận thứ trọng lực đang nghiền ép lên từng thớ thịt của hắn, thứ trọng lực làm cơ thể Vô Song run rẩy.
Trọng Lực Giới đây vốn không phải là nơi cho bất cứ sinh mệnh nào sinh sống, tầng thứ 33 cao cao tại thượng kia là bức tường không ai có thể chạm đến, cho dù Đại Địa Đại Thần còn sống mà không nắm giữ Đại Địa Thần Binh cũng không có cách nào dùng nhục thân đặt chân đến tầng thứ 33.
Ở tầng thứ 33 kia dấu thứ gì Vô Song không biết, ở trên đỉnh của Trọng Lực Giới có thứ gì Vô Song không hay, thứ duy nhất hắn biết được là Trọng Lực Giới của Đông Thiên Yêu Giới từ nay thuộc về một mình hắn.
Nắm chặt nắm tay của mình, một quyền mạnh mẽ đánh về phía trước, chỉ một quyền duy nhất khiến cả cở thể Vô Song run lên, làn da trên người hắn đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu ửng đỏ.
“Trọng lực cỡ này, cầu còn không được”.
Nói xong Vô Song chậm rãi quay đầu, hắn tiếp tục hướng xuống bên dưới, dù sao lúc này cũng không thích hợp ở lại Trọng Lực Giới quá lâu, lần này mục tiêu số một của hắn vẫn là Hoang, ở Hoang có một số thứ Vô Song không làm không được.
Thân hình ròi khỏi tầng 5 của Trọng Lực Giới, đôi cánh Hắc Phượng Hoàng rung lên cộng thêm Đại Địa Thần Binh trong tay, Vô Song như cá gặp nước, cả người lướt đi trong hư không, chẳng mấy chốc hắn đã có thể xuyên qua trọng lực thiên không của Tang Sơn.
Vượt qua Tang Sơn không phải là một quãng đường ngắn nhưng vượt qua rồi thì tuyệt đối không hối hận bởi cảnh sắc Vô Song nhìn thấy ở bên dưới là tuyệt đẹp.
Đông Thiên Đệ Nhất Hùng Quan không phải là hư danh.
Phía sau Tang Sơn là một thế giới riêng biệt, một thế giới rất nhỏ hay nói đúng hơn là một bờ biển tuyệt đẹp chỉ là cái bờ biển này không phải kẻ nào cũng dám xuống.
Từ trên bầu trời Vô Song có thể nhìn thấy Vô Tận Hải, Vô Tận Hải vẫn đẹp như vậy, làn nước xanh biếc phản chiếu lại ánh sáng mặt trời từ trên xuống, một mặt biển rộng lớn ngút tầm mắt thỉnh thoảng lại có những cơn sóng bạc đầu đánh vào đất liền, nhìn cảnh biển của Vô Tận Hải thực sự khiến người ta muốn thả hồn, muốn buông lỏng toàn bộ cơ thể.
Vô Tận Hải đẹp là thế nhưng nó mang theo vẻ đẹp của sự chết chóc, bất cứ ai của Nguyên Tố Thế Giới đều biết mặt nước biển có đẹp thế nào đi chăng nữa thì ở dưới mặt nước đó là những sinh vật đáng sợ vô cùng, là loại sức mạnh có thể nhấn chìm Nguyên Tố Đại Lục này.
Ai cũng vậy không quan trọng, Đông Thiên Yêu Giới?, Tây Thiên Pháp Giới?, Bắc Thiên Cương Lĩnh?, Nam Thiên Đại Địa? – không quan trọng.
Thần Tộc?, Ma Tộc?, Chiến Tộc?, không quan trọng.
Bất cứ thế lực nào trong thiên hạ khi đứng trước màu xanh bao la của Vô Tận Hải đều không thể lên nổi mặt bàn, thiên hạ đệ nhất thế lực hoàn toàn thuộc về Hải Tộc, tại Nguyên Tố Thế Giới còn chưa có bất cứ thế lực nào dám đứng lên cùng Hải Tộc một trận chiến, muốn đánh với Hải Tộc chỉ sợ Tứ Đại Thiên Địa liên thủ còn chưa chắc đã là đối thủ.
Lúc này ánh mắt của Vô Song hướng đi rất xa, linh hồn lực lượng của hắn toàn bộ triển khai, ánh mắt màu bạc như muốn bao phủ toàn bộ thiên địa ở bên trong.
Vô Song lúc này chỉ là thuần túy muốn xem hắn có thể dùng linh hồn lực bao phủ hoàn toàn Vô Tận Hải hay không mà thôi, tất nhiên đáp án chính hắn cũng biết, không đột phá lên 25 Trùng Thiên hắn tuyệt đối không thể mang linh hồn lực bao phủ Vô Tận Hải chỉ là không biết có phải do trùng hợp hay không, hắn nhìn thấy một thân ảnh, trong ánh mắt của Vô Song hiện ra một thân ảnh.
Giữa biển cả bao la có một nữ tử tóc vàng, làn da trắng như tuyết dưới ánh mặt trời chói chang dần dần chuyển sang vẻ ửng hồng, trên ngực nàng mặc một bộ áo mỏng bằng tơ lụa màu đỏ, mái tóc búi cao cùng rất nhiều trâm cài tóc làm bằng vàng ròng, thoạt nhìn nữ nhân này không khác gì phi tần trong cung vua, một vẻ đẹp cao quý, một thứ khí chất đứng trên cả thiên hạ.
Vô Song có thể nhìn thấy từng ngón tay thon dài của nàng khẽ lướt trên từng dây đàn huyền cầm chỉ là khoảng cách quá xa làm hắn không cách nào cảm thụ được âm thanh trong nó, nữ nhân này rất đẹp, nàng đẹp theo một trạng thái rất riêng biệt, nữ nhân này rất có ý vị, từng cử động của nàng cho dù nhỏ nhất cũng toát lên một thứ khí chất không phải nữ nhân nào cũng có được – khí chất của thượng vị giả.
Nhìn nữ nhân này đập vào trong mắt Vô Song chỉ có hai chữ - “Quyền Lực”.
Nàng ngồi trên một mỏm đá ngầm ngoi lên trên Vô Tận Hải, đôi chân trần buông thõng dưới mặt nước biển xanh kia, hắn thậm chí có thể thấy đôi chân của nàng đang nhẹ nhàng đung đưa.
Nữ nhân toàn thân mặc y phục đỏ này như cũng nhìn thấy Vô Song, ánh mắt nàng nhàn nhạt quay về phía hư không đúng với phương vị Vô Song đang nhìn nàng sau đó khẽ mỉm cười, một nụ cười này không cho Vô Song có bất cứ sự rung động nào mà chỉ khiến hắn cảm thấy lành lạnh, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nụ cười nhạt đến mức này.
Không giận, không vui, không buồn, không lo, một nụ cười nhạt thuần túy, không có chút cảm xúc cũng chẳng có chút biểu cảm nào.
Nụ cười của nữ nhân kia làm Vô Song thậm chí bắt đầu thu lại linh hồn lực lượng của chính mình, ánh mắt hiện lên một tia cảm khái thật sâu.
Chỉ một lần nhìn thấy đối phương Vô Song lập tức cho ra một kết luận.
“Nữ nhân đáng sợ”.
Không rõ nữ nhân này là ai nhưng chin phần là người của Hải Tộc, không rõ nàng tại sao xuất hiện ở đây những chắc chắn cũng không phải là xuất hiện cho vui, đã tu luyện đến cảnh giới như vậy căn bản không có tồn tại khái niệm ‘cho vui’.
“Vô Tận Hải có cường giả bậc này, không vô địch thiên hạ mới là lạ”.
Tự cho một cái kết luận, Vô Song thu hồi lại ánh mắt bởi ở phía dưới lúc này là âm thanh đầy vui vẻ của Mio kêu gọi hắn.
“Công tử, người mau xuống đây”.
Mio cùng Bạch Tố Tố ở trên lưng Cửu Đầu Địa Ngục Sư cũng đã xuyên qua từ trường thiên không, Mio lúc này vẻ mặt vui vẻ như đứa bé rời nhà lâu ngay được gặp lại thân thích vậy, nàng liên tục vẫy tay với Vô Song, sự hồn nhiên của nàng quả thực khiến người khác yêu thích không thôi.
Vô Song thản nhiên mỉm cười với nàng sau đó bốn thân ảnh từ từ hạ xuống Trấn Hải Thành.
...
Trên Vô Tận Hải lúc này xuất hiện một hình ảnh cực kỳ khó tưởng tượng, một hình ảnh mà nếu Vô Song có nán lại nhìn thêm một chút tuyệt đối cả đời không thể quên.
Dưới làn nước kia bỗng xuất hiện một bóng người, mái tóc màu tím yêu dị, làn da trắng mịn không chút tỳ vết, nàng cứ như vậy trần chuồng khoe ra thân thể hoàn mỹ của mình, chân ngọc bước ra khỏi mặt đất, không nhanh không chậm xuất hiện bên cạnh nữ nhân mặc y phục màu đỏ kia.
Nữ nhân kia thấy nàng xuất hiện liền nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười này phát ra từ chân tâm, một nụ cười cực kỳ ngọt ngào.
“Đại vương”.
Âm thanh rất nhẹ nhưng thể hiện sự tôn kính đến tột cùng, bởi người xuất hiện ở đây chính là cường nhân số một thiên hạ này.
Nữ nhân tóc tím khẽ nhếch miệng, thân thể trần chuồng không ngại ngần gì ôm lấy nữ nhân mặc áo đỏ trong ngực, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt của nàng ta.
Một đại mỹ nữ ôm một đại mỹ nữ trong ngực điều này quả thực không thể tin được hơn nữa đại mỹ nữ tóc tím kia từ đầu đến cuối trên người căn bản không có một mảnh vải che thân.
Ôm mỹ nữ trong ngực, nàng khẽ vén mái tóc tím của mình sau tai, ngón tay thon dài nhẹ hướng về phía hư không.
“10 ngày, không công phá nổi Đông Thiên Đệ Nhất Hùng Quan, các ngươi tự động mang đầu đến gặp ta”.
Giọng nói rất nhỏ, giọng nói không mang theo bất cứ uy thế gì nhưng chỉ cần như vậy thôi, từ trước đến nay cũng chỉ cần như vậy thôi.
Một lệnh thiên hạ sợ, một lệnh thiên hạ diệt.
Có lẽ may mắn nhất lúc này là nữ nhân tóc tím không động thủ bởi chỉ cần nàng động thủ không cần biết đúng sai, không cần biết là thế lực nào căn bản thắng không nổi.
...
Ngoại trừ Vô Song nắm giữ linh hồn lực lượng mạnh mẽ đến mức khủng khiếp ra không ai phát hiện sự xuất hiện của nữ nhân áo đỏ kia hơn nữa ngay cả Vô Song lúc này cũng không biết Hải Tộc tính làm gì, hình ảnh nữ nhân áo đỏ đối với hắn rất nhanh bị quên đi bởi trước mặt hắn chính là Trấn Hải Thành, là Bắc Vực đệ nhất thành.
Trấn Hải Thành khác xa so với Bạch Hổ Thành hay nói đúng hơn Bạch Hổ Thành căn bản không so sánh nổi, cứ như đèn đom đóm so với nhật nguyệt vậy, Bạch Hổ Thành xây dựng chỉ để chia cắt Tử Vong Sa Mạc cùng Đông Nam giàu có thì lấy tư cách gì so sánh cùng Trấn Hải Thành nơi đối thủ của nó bao nhiêu năm qua là Hải Tộc?.
Trấn Hải Thành hiện nay cho dù đã đổi chủ nhưng chỉ càng mạnh hơn năm đó chứ tuyệt không yếu đi, tường thành cao gấp 10 lần tường của Bạch Hổ Thành, trên bầu trời của Trấn Hải Thành cũng xuất hiện từ trường lực lượng rất mạnh, không phải Hỗn Nguyên Chân Thần trở lên căn bản không thể phi hành.
Đừng nói là phi hành mà ngay cả đi lại xung quanh Trấn Hải Thành cũng khó khăn, nơi này trọng lực cao gấp 10 lần bình thường, cao gấp 10 lần ở Đông Thiên Yêu Giới.
Tường thành không chỉ cao mà còn có sức phòng ngự kinh khủng khiếp, không phải Cực Đạo Chân Thần 24 Trùng Thiên toàn lực ra tay thì căn bản không có cách nào gây tổn thương lên nó.
Trấn Hải Thành có tổng cộng 108 chòi canh, 72 tòa Trấn Hải Tháp cùng 36 toàn Trấn Thiên Tháp.
Trấn Hải Thành diện tích rộng lớn gấp 20 lần Bạch Hổ Thành, diện tích của nó bao phủ toàn bộ phần đại địa phía sau Tang Sơn chỉ để lại chưa đến 2km đường biển.
Trấn Hải Thành được xây theo bốn lớp tường bảo vệ phân thành Thiên, Địa, Huyền, Hoàng từ trong ra ngoài, trên mỗi khoảng tường thành đều cắm một lá cờ màu đỏ bay phất phới, một chữ Hoang toát lên bá khí tuyệt luân, toát lên thứ hung khí đáng sợ kinh khủng, thứ hung khí chỉ thuộc về Hoang.
Khi cánh cửa khổng lồ của Trấn Hải Thành từ từ hạ xuống, khi con đường của Trấn Hải Thành mở ra trước mắt Vô Song, hắn liền cảm nhận được một thứ khí tức chính hắn đã từng quên, Hoang thực sự quá giống Chiến Tộc năm đó, giống một cách kinh khủng.
Bất cần, thiết huyết, tàn bạo, hoang dại...
Đây chính là cách tốt nhất đánh giá về Hoang.
Khi Vô Song vừa đặt chân vào trong Trấn Hải Thành không ngờ người đầu tiên hắn gặp cũng là một ‘người quen’.
Ma Kha Thiên xuất hiện trước mặt Vô Song, khuôn mặt già nua lại càng thêm xám ngắt, thoạt nhìn hắn không khác gì lão nhân gần đất xa trời nhưng ánh mắt thủy chung vẫn khóa chặt Vô Song.
Tất nhiên Ma Kha Thiên không có bất cứ hành động gì, cũng như Sở Hùng Bá, đây là Hoang, là thiên hạ của Mio.
Ma Kha Thiên thân hình liền cong lại, cực kỳ cung kính cúi đầu.
“Ma Kha Thiên đến đây đón đại nhân trở về”.
Mio cũng khẽ mỉm cười sau đó liếc mắt nhìn Vô Song, khi nàng thấy hắn chậm rãi gật đầu với mình thì Mio liền mở miệng.
“Thiên thúc, người không cần phải làm vậy, vết thương của người còn chưa lành, cần gì ra ngoài đón A Từ chứ”.
Ma Kha Thiên hiền hòa nở nụ cười, cho dù hắn cực nóng mắt với Vô Song nhưng trước mặt Mio lại hoàn toàn khác.
“Đại nhân, luật lệ không được trái hơn nữa hiện nay cũng chỉ có mỗi lão phu ra đón đại nhân được mà thôi, ba người kia...”.
Ma Kha Thiên đến đây liền không nói nữa, ánh mắt khẽ liếc nhìn Vô Song, cho dù hắn không nói nhưng ý tứ ở đây ai cũng có thể hiểu.
Mio cũng không muốn nhắc đến việc này, bàn tay nhỏ nhắn nâng Ma Kha Thiên lên, ánh mắt chớp động.
“Thiên thúc, thúc có thể đưa Tố Tố tỷ đi thăm thú Hoang Thành một chút sau đó sắp xếp cho Tố Tố tỷ một nơi nghỉ ngơi, đường dài tỷ ấy cũng mệt mỏi rồi”.
Đây tất nhiên là đuổi khách, nói không quá khó nghe bản thân Tố Tố còn chưa có tư cách để Mio gọi một chữ tỷ, nàng thân là Hoang Chủ cao cao tại thương, Đông Thiên chẳng có mấy ngươi so về quyền lực cao hơn nàng, nếu không phải ở bên Vô Song thì tuyệt đối Mio không lễ phép với Bạch Tố Tố như vậy.
Đây không phải là Mio cao ngạo mà đây là thứ nàng phải làm, thân phận của nàng vốn không cho phép nàng hào nhã, không cho phép nàng giống một nữ nhân ôn nhu 100 năm trước, Hoang chủ mà ôn nhu như vậy chỉ sợ trên dưới Hoang đều chết trong tay nàng.
Bạch Tố Tố cũng có thể hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Mio, ánh mắt khẽ liếc nhìn Vô Song một chút rồi lại nhìn Mio sau đó khẽ thở dài rồi đi theo Ma Kha Thiên, nàng biết việc tiếp theo không còn là việc của nàng.
Sau khi Bạch Tố Tố rời đi, Mio khẽ liếm đôi môi quay lại nhìn Sở Hùng Bá trong hình hài trẻ con, giọng nói cực kỳ thản nhiên.
“Sở thúc, phiền thúc gõ lên Đông Thiên Chuông”.
Sở Hùng Bá nghe vậy thân hình nhỏ nhắn khẽ run lên, hắn tất nhiên biết Đông Thiên Chuông nghĩa là gì, Đông Thiên Chuông một lần gõ lên liền đồng nghĩa với việc đại sự xảy ra, Đông Thiên Chuông gõ lên cho dù Đại Thiên Tôn cũng phải lập tức đi đến Chủ Điện.
Sở Hùng Bá liếc nhìn Vô Song, ánh mắt càng ngày càng thâm thúy sau đó lập tức cúi đầu.
“Tuân lệnh đại nhân”.
Sau khi Sở Hùng Bá rời đi nơi này chỉ còn Vô Song cùng Mio, lúc này Vô Song mới bật cười.
“Mio của ta thực sự đã lớn rồi”.
Mio cũng ngọt ngào mỉm cười, nàng đưa nắm đấm nhỏ nhắn lên trước mặt Vô Song.
“Muội không lớn sao có thể trợ giúp công tử, công tử đi thôi để ta dẫn người đến chủ điện, gia gia nhìn thấy công tử tuyệt đối kinh ngạc rớt hàm”.
May mắn là Vô Song còn có Đại Địa Thần Cách còn có Đại Địa Thần Lực hộ thân vì vậy Trọng Lực Giới cũng không đến mức làm Vô Song trọng thương chỉ là thứ áp lực đè thẳng kia khiến hắn khó chịu vô cùng.
Xuyên qua tầng 7.
Xuyên qua tầng 6.
Khi cơ thể của hắn rơi xuống tầng 5 của Trọng Lực Giới bất chợ đôi cánh Hắc Phượng Hoàng lại xuất hiện, thân thể Vô Song bỗng chốc lại đứng im trong hư không, khuôn mặt của hắn lúc này đã bị trọng lực đè cho trắng bệch thoạt nhìn mệt mỏi cùng suy yếu vô cùng.
Ở tầng 5 Vô Song mở đôi cánh của mình ra chỉ có một loại lý do duy nhất, hắn cảm thấy đây là cực hạn của mình hiện nay.
Không có Đại Địa Thần Binh trợ lực, không nhờ Đại Địa Thần Lực bảo hộ, tầng 5 này là trọng lực tối đa mà Vô Song có thể chịu nổi.
Không nói một câu, hắn cứ đứng nguyên như vậy trong không gian tầng 5 của Trọng Lực Giới, thân hình lơ lửng trên hư không, bàn tay nhè nhẹ nắm lại cảm nhận thứ trọng lực đang nghiền ép lên từng thớ thịt của hắn, thứ trọng lực làm cơ thể Vô Song run rẩy.
Trọng Lực Giới đây vốn không phải là nơi cho bất cứ sinh mệnh nào sinh sống, tầng thứ 33 cao cao tại thượng kia là bức tường không ai có thể chạm đến, cho dù Đại Địa Đại Thần còn sống mà không nắm giữ Đại Địa Thần Binh cũng không có cách nào dùng nhục thân đặt chân đến tầng thứ 33.
Ở tầng thứ 33 kia dấu thứ gì Vô Song không biết, ở trên đỉnh của Trọng Lực Giới có thứ gì Vô Song không hay, thứ duy nhất hắn biết được là Trọng Lực Giới của Đông Thiên Yêu Giới từ nay thuộc về một mình hắn.
Nắm chặt nắm tay của mình, một quyền mạnh mẽ đánh về phía trước, chỉ một quyền duy nhất khiến cả cở thể Vô Song run lên, làn da trên người hắn đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu ửng đỏ.
“Trọng lực cỡ này, cầu còn không được”.
Nói xong Vô Song chậm rãi quay đầu, hắn tiếp tục hướng xuống bên dưới, dù sao lúc này cũng không thích hợp ở lại Trọng Lực Giới quá lâu, lần này mục tiêu số một của hắn vẫn là Hoang, ở Hoang có một số thứ Vô Song không làm không được.
Thân hình ròi khỏi tầng 5 của Trọng Lực Giới, đôi cánh Hắc Phượng Hoàng rung lên cộng thêm Đại Địa Thần Binh trong tay, Vô Song như cá gặp nước, cả người lướt đi trong hư không, chẳng mấy chốc hắn đã có thể xuyên qua trọng lực thiên không của Tang Sơn.
Vượt qua Tang Sơn không phải là một quãng đường ngắn nhưng vượt qua rồi thì tuyệt đối không hối hận bởi cảnh sắc Vô Song nhìn thấy ở bên dưới là tuyệt đẹp.
Đông Thiên Đệ Nhất Hùng Quan không phải là hư danh.
Phía sau Tang Sơn là một thế giới riêng biệt, một thế giới rất nhỏ hay nói đúng hơn là một bờ biển tuyệt đẹp chỉ là cái bờ biển này không phải kẻ nào cũng dám xuống.
Từ trên bầu trời Vô Song có thể nhìn thấy Vô Tận Hải, Vô Tận Hải vẫn đẹp như vậy, làn nước xanh biếc phản chiếu lại ánh sáng mặt trời từ trên xuống, một mặt biển rộng lớn ngút tầm mắt thỉnh thoảng lại có những cơn sóng bạc đầu đánh vào đất liền, nhìn cảnh biển của Vô Tận Hải thực sự khiến người ta muốn thả hồn, muốn buông lỏng toàn bộ cơ thể.
Vô Tận Hải đẹp là thế nhưng nó mang theo vẻ đẹp của sự chết chóc, bất cứ ai của Nguyên Tố Thế Giới đều biết mặt nước biển có đẹp thế nào đi chăng nữa thì ở dưới mặt nước đó là những sinh vật đáng sợ vô cùng, là loại sức mạnh có thể nhấn chìm Nguyên Tố Đại Lục này.
Ai cũng vậy không quan trọng, Đông Thiên Yêu Giới?, Tây Thiên Pháp Giới?, Bắc Thiên Cương Lĩnh?, Nam Thiên Đại Địa? – không quan trọng.
Thần Tộc?, Ma Tộc?, Chiến Tộc?, không quan trọng.
Bất cứ thế lực nào trong thiên hạ khi đứng trước màu xanh bao la của Vô Tận Hải đều không thể lên nổi mặt bàn, thiên hạ đệ nhất thế lực hoàn toàn thuộc về Hải Tộc, tại Nguyên Tố Thế Giới còn chưa có bất cứ thế lực nào dám đứng lên cùng Hải Tộc một trận chiến, muốn đánh với Hải Tộc chỉ sợ Tứ Đại Thiên Địa liên thủ còn chưa chắc đã là đối thủ.
Lúc này ánh mắt của Vô Song hướng đi rất xa, linh hồn lực lượng của hắn toàn bộ triển khai, ánh mắt màu bạc như muốn bao phủ toàn bộ thiên địa ở bên trong.
Vô Song lúc này chỉ là thuần túy muốn xem hắn có thể dùng linh hồn lực bao phủ hoàn toàn Vô Tận Hải hay không mà thôi, tất nhiên đáp án chính hắn cũng biết, không đột phá lên 25 Trùng Thiên hắn tuyệt đối không thể mang linh hồn lực bao phủ Vô Tận Hải chỉ là không biết có phải do trùng hợp hay không, hắn nhìn thấy một thân ảnh, trong ánh mắt của Vô Song hiện ra một thân ảnh.
Giữa biển cả bao la có một nữ tử tóc vàng, làn da trắng như tuyết dưới ánh mặt trời chói chang dần dần chuyển sang vẻ ửng hồng, trên ngực nàng mặc một bộ áo mỏng bằng tơ lụa màu đỏ, mái tóc búi cao cùng rất nhiều trâm cài tóc làm bằng vàng ròng, thoạt nhìn nữ nhân này không khác gì phi tần trong cung vua, một vẻ đẹp cao quý, một thứ khí chất đứng trên cả thiên hạ.
Vô Song có thể nhìn thấy từng ngón tay thon dài của nàng khẽ lướt trên từng dây đàn huyền cầm chỉ là khoảng cách quá xa làm hắn không cách nào cảm thụ được âm thanh trong nó, nữ nhân này rất đẹp, nàng đẹp theo một trạng thái rất riêng biệt, nữ nhân này rất có ý vị, từng cử động của nàng cho dù nhỏ nhất cũng toát lên một thứ khí chất không phải nữ nhân nào cũng có được – khí chất của thượng vị giả.
Nhìn nữ nhân này đập vào trong mắt Vô Song chỉ có hai chữ - “Quyền Lực”.
Nàng ngồi trên một mỏm đá ngầm ngoi lên trên Vô Tận Hải, đôi chân trần buông thõng dưới mặt nước biển xanh kia, hắn thậm chí có thể thấy đôi chân của nàng đang nhẹ nhàng đung đưa.
Nữ nhân toàn thân mặc y phục đỏ này như cũng nhìn thấy Vô Song, ánh mắt nàng nhàn nhạt quay về phía hư không đúng với phương vị Vô Song đang nhìn nàng sau đó khẽ mỉm cười, một nụ cười này không cho Vô Song có bất cứ sự rung động nào mà chỉ khiến hắn cảm thấy lành lạnh, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nụ cười nhạt đến mức này.
Không giận, không vui, không buồn, không lo, một nụ cười nhạt thuần túy, không có chút cảm xúc cũng chẳng có chút biểu cảm nào.
Nụ cười của nữ nhân kia làm Vô Song thậm chí bắt đầu thu lại linh hồn lực lượng của chính mình, ánh mắt hiện lên một tia cảm khái thật sâu.
Chỉ một lần nhìn thấy đối phương Vô Song lập tức cho ra một kết luận.
“Nữ nhân đáng sợ”.
Không rõ nữ nhân này là ai nhưng chin phần là người của Hải Tộc, không rõ nàng tại sao xuất hiện ở đây những chắc chắn cũng không phải là xuất hiện cho vui, đã tu luyện đến cảnh giới như vậy căn bản không có tồn tại khái niệm ‘cho vui’.
“Vô Tận Hải có cường giả bậc này, không vô địch thiên hạ mới là lạ”.
Tự cho một cái kết luận, Vô Song thu hồi lại ánh mắt bởi ở phía dưới lúc này là âm thanh đầy vui vẻ của Mio kêu gọi hắn.
“Công tử, người mau xuống đây”.
Mio cùng Bạch Tố Tố ở trên lưng Cửu Đầu Địa Ngục Sư cũng đã xuyên qua từ trường thiên không, Mio lúc này vẻ mặt vui vẻ như đứa bé rời nhà lâu ngay được gặp lại thân thích vậy, nàng liên tục vẫy tay với Vô Song, sự hồn nhiên của nàng quả thực khiến người khác yêu thích không thôi.
Vô Song thản nhiên mỉm cười với nàng sau đó bốn thân ảnh từ từ hạ xuống Trấn Hải Thành.
...
Trên Vô Tận Hải lúc này xuất hiện một hình ảnh cực kỳ khó tưởng tượng, một hình ảnh mà nếu Vô Song có nán lại nhìn thêm một chút tuyệt đối cả đời không thể quên.
Dưới làn nước kia bỗng xuất hiện một bóng người, mái tóc màu tím yêu dị, làn da trắng mịn không chút tỳ vết, nàng cứ như vậy trần chuồng khoe ra thân thể hoàn mỹ của mình, chân ngọc bước ra khỏi mặt đất, không nhanh không chậm xuất hiện bên cạnh nữ nhân mặc y phục màu đỏ kia.
Nữ nhân kia thấy nàng xuất hiện liền nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười này phát ra từ chân tâm, một nụ cười cực kỳ ngọt ngào.
“Đại vương”.
Âm thanh rất nhẹ nhưng thể hiện sự tôn kính đến tột cùng, bởi người xuất hiện ở đây chính là cường nhân số một thiên hạ này.
Nữ nhân tóc tím khẽ nhếch miệng, thân thể trần chuồng không ngại ngần gì ôm lấy nữ nhân mặc áo đỏ trong ngực, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt của nàng ta.
Một đại mỹ nữ ôm một đại mỹ nữ trong ngực điều này quả thực không thể tin được hơn nữa đại mỹ nữ tóc tím kia từ đầu đến cuối trên người căn bản không có một mảnh vải che thân.
Ôm mỹ nữ trong ngực, nàng khẽ vén mái tóc tím của mình sau tai, ngón tay thon dài nhẹ hướng về phía hư không.
“10 ngày, không công phá nổi Đông Thiên Đệ Nhất Hùng Quan, các ngươi tự động mang đầu đến gặp ta”.
Giọng nói rất nhỏ, giọng nói không mang theo bất cứ uy thế gì nhưng chỉ cần như vậy thôi, từ trước đến nay cũng chỉ cần như vậy thôi.
Một lệnh thiên hạ sợ, một lệnh thiên hạ diệt.
Có lẽ may mắn nhất lúc này là nữ nhân tóc tím không động thủ bởi chỉ cần nàng động thủ không cần biết đúng sai, không cần biết là thế lực nào căn bản thắng không nổi.
...
Ngoại trừ Vô Song nắm giữ linh hồn lực lượng mạnh mẽ đến mức khủng khiếp ra không ai phát hiện sự xuất hiện của nữ nhân áo đỏ kia hơn nữa ngay cả Vô Song lúc này cũng không biết Hải Tộc tính làm gì, hình ảnh nữ nhân áo đỏ đối với hắn rất nhanh bị quên đi bởi trước mặt hắn chính là Trấn Hải Thành, là Bắc Vực đệ nhất thành.
Trấn Hải Thành khác xa so với Bạch Hổ Thành hay nói đúng hơn Bạch Hổ Thành căn bản không so sánh nổi, cứ như đèn đom đóm so với nhật nguyệt vậy, Bạch Hổ Thành xây dựng chỉ để chia cắt Tử Vong Sa Mạc cùng Đông Nam giàu có thì lấy tư cách gì so sánh cùng Trấn Hải Thành nơi đối thủ của nó bao nhiêu năm qua là Hải Tộc?.
Trấn Hải Thành hiện nay cho dù đã đổi chủ nhưng chỉ càng mạnh hơn năm đó chứ tuyệt không yếu đi, tường thành cao gấp 10 lần tường của Bạch Hổ Thành, trên bầu trời của Trấn Hải Thành cũng xuất hiện từ trường lực lượng rất mạnh, không phải Hỗn Nguyên Chân Thần trở lên căn bản không thể phi hành.
Đừng nói là phi hành mà ngay cả đi lại xung quanh Trấn Hải Thành cũng khó khăn, nơi này trọng lực cao gấp 10 lần bình thường, cao gấp 10 lần ở Đông Thiên Yêu Giới.
Tường thành không chỉ cao mà còn có sức phòng ngự kinh khủng khiếp, không phải Cực Đạo Chân Thần 24 Trùng Thiên toàn lực ra tay thì căn bản không có cách nào gây tổn thương lên nó.
Trấn Hải Thành có tổng cộng 108 chòi canh, 72 tòa Trấn Hải Tháp cùng 36 toàn Trấn Thiên Tháp.
Trấn Hải Thành diện tích rộng lớn gấp 20 lần Bạch Hổ Thành, diện tích của nó bao phủ toàn bộ phần đại địa phía sau Tang Sơn chỉ để lại chưa đến 2km đường biển.
Trấn Hải Thành được xây theo bốn lớp tường bảo vệ phân thành Thiên, Địa, Huyền, Hoàng từ trong ra ngoài, trên mỗi khoảng tường thành đều cắm một lá cờ màu đỏ bay phất phới, một chữ Hoang toát lên bá khí tuyệt luân, toát lên thứ hung khí đáng sợ kinh khủng, thứ hung khí chỉ thuộc về Hoang.
Khi cánh cửa khổng lồ của Trấn Hải Thành từ từ hạ xuống, khi con đường của Trấn Hải Thành mở ra trước mắt Vô Song, hắn liền cảm nhận được một thứ khí tức chính hắn đã từng quên, Hoang thực sự quá giống Chiến Tộc năm đó, giống một cách kinh khủng.
Bất cần, thiết huyết, tàn bạo, hoang dại...
Đây chính là cách tốt nhất đánh giá về Hoang.
Khi Vô Song vừa đặt chân vào trong Trấn Hải Thành không ngờ người đầu tiên hắn gặp cũng là một ‘người quen’.
Ma Kha Thiên xuất hiện trước mặt Vô Song, khuôn mặt già nua lại càng thêm xám ngắt, thoạt nhìn hắn không khác gì lão nhân gần đất xa trời nhưng ánh mắt thủy chung vẫn khóa chặt Vô Song.
Tất nhiên Ma Kha Thiên không có bất cứ hành động gì, cũng như Sở Hùng Bá, đây là Hoang, là thiên hạ của Mio.
Ma Kha Thiên thân hình liền cong lại, cực kỳ cung kính cúi đầu.
“Ma Kha Thiên đến đây đón đại nhân trở về”.
Mio cũng khẽ mỉm cười sau đó liếc mắt nhìn Vô Song, khi nàng thấy hắn chậm rãi gật đầu với mình thì Mio liền mở miệng.
“Thiên thúc, người không cần phải làm vậy, vết thương của người còn chưa lành, cần gì ra ngoài đón A Từ chứ”.
Ma Kha Thiên hiền hòa nở nụ cười, cho dù hắn cực nóng mắt với Vô Song nhưng trước mặt Mio lại hoàn toàn khác.
“Đại nhân, luật lệ không được trái hơn nữa hiện nay cũng chỉ có mỗi lão phu ra đón đại nhân được mà thôi, ba người kia...”.
Ma Kha Thiên đến đây liền không nói nữa, ánh mắt khẽ liếc nhìn Vô Song, cho dù hắn không nói nhưng ý tứ ở đây ai cũng có thể hiểu.
Mio cũng không muốn nhắc đến việc này, bàn tay nhỏ nhắn nâng Ma Kha Thiên lên, ánh mắt chớp động.
“Thiên thúc, thúc có thể đưa Tố Tố tỷ đi thăm thú Hoang Thành một chút sau đó sắp xếp cho Tố Tố tỷ một nơi nghỉ ngơi, đường dài tỷ ấy cũng mệt mỏi rồi”.
Đây tất nhiên là đuổi khách, nói không quá khó nghe bản thân Tố Tố còn chưa có tư cách để Mio gọi một chữ tỷ, nàng thân là Hoang Chủ cao cao tại thương, Đông Thiên chẳng có mấy ngươi so về quyền lực cao hơn nàng, nếu không phải ở bên Vô Song thì tuyệt đối Mio không lễ phép với Bạch Tố Tố như vậy.
Đây không phải là Mio cao ngạo mà đây là thứ nàng phải làm, thân phận của nàng vốn không cho phép nàng hào nhã, không cho phép nàng giống một nữ nhân ôn nhu 100 năm trước, Hoang chủ mà ôn nhu như vậy chỉ sợ trên dưới Hoang đều chết trong tay nàng.
Bạch Tố Tố cũng có thể hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Mio, ánh mắt khẽ liếc nhìn Vô Song một chút rồi lại nhìn Mio sau đó khẽ thở dài rồi đi theo Ma Kha Thiên, nàng biết việc tiếp theo không còn là việc của nàng.
Sau khi Bạch Tố Tố rời đi, Mio khẽ liếm đôi môi quay lại nhìn Sở Hùng Bá trong hình hài trẻ con, giọng nói cực kỳ thản nhiên.
“Sở thúc, phiền thúc gõ lên Đông Thiên Chuông”.
Sở Hùng Bá nghe vậy thân hình nhỏ nhắn khẽ run lên, hắn tất nhiên biết Đông Thiên Chuông nghĩa là gì, Đông Thiên Chuông một lần gõ lên liền đồng nghĩa với việc đại sự xảy ra, Đông Thiên Chuông gõ lên cho dù Đại Thiên Tôn cũng phải lập tức đi đến Chủ Điện.
Sở Hùng Bá liếc nhìn Vô Song, ánh mắt càng ngày càng thâm thúy sau đó lập tức cúi đầu.
“Tuân lệnh đại nhân”.
Sau khi Sở Hùng Bá rời đi nơi này chỉ còn Vô Song cùng Mio, lúc này Vô Song mới bật cười.
“Mio của ta thực sự đã lớn rồi”.
Mio cũng ngọt ngào mỉm cười, nàng đưa nắm đấm nhỏ nhắn lên trước mặt Vô Song.
“Muội không lớn sao có thể trợ giúp công tử, công tử đi thôi để ta dẫn người đến chủ điện, gia gia nhìn thấy công tử tuyệt đối kinh ngạc rớt hàm”.
/438
|