Khi Khinh Huyền hỏi nơi Vô Song muốn đến hắn không ngần ngại trả lời “về nhà”, trong cuộc chiến với Thiên Đạo thực sự phi thường mệt mỏi, bản thân hắn khi đánh cùng Yêu Tộc Tam Tổ chỉ có một ước muốn duy nhất đó là trở về, trở về mảnh bình yên của hắn.
Đi càng nhiều, nhìn thấy càng nhiều và trải qua càng nhiều thì mới nhận ra có những thứ không thể đánh mất, có những thứ càng phải quý trọng.
Vô Song hắn không đơn độc trên thế giới này, Vô Song hắn cũng có nhà để về, có nơi để nghỉ ngơi mỗi khi mệt mỏi, sau cuộc chiến song đế giữa Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế đó Vô Song biến mất, hắn hkoong đụng vào bất cứ việc nào ở Đấu Khí Đại Lục nữa, nơi đầu tiên hắn trở về là Yêu Giới.
Yêu Giới là thế giới tự tạo mà Họa Thần trợ giúp hắn, một mảnh đất tập trung gần 1/3 dân chúng Đấu Khí Đại Lục bao gồm Tây Bắc Đại Lục, Thú Vực cùng mảnh đất Trung Châu nối liền hai khối đại địa này, một Yêu Giới được lập nên vì hắn, nhà của hắn.
Người ở Yêu Giới cũng không hề biết những việc diễn ra ở Đấu Khí Đại Lục vì hai mảnh đại lục này gần như không có bất cứ thứ gì liên quan đến nhau, cuộc sống ở Yêu Giới bình yên hơn Đấu Khí Đại Lục rất nhiều rất nhiều.
Yêu Giới có một thứ mà Đấu Khí Đại Lục không thể có, Yêu Giới tồn tại luật pháp thứ có thể giúp Vô Song chân chính bảo vệ những phàm nhân như ước nguyện ban đầu của hắn, cường giả có thể giới của cường giả, phàm nhân cũng có cuộc sống của phàm nhân, mỗi người sinh ra đã có một sứ mạnh khác nhau, mỗi người đi ra đã tự chọn một con đường khác cho mình.
Vô Song trở về Yêu Giới của mình trong sự im lặng, ngay khi hắn xuất hiện trên bầu trời Yêu Giới ánh mắt hắn nhè nhẹ nhắm lại, cái mũi tham lam hít thở luồng không khí trong lành nơi đây, đã lâu lắm rồi hắn mới có lại thứ cảm giác này, đã lâu lắm rồi hắn mới nhận ra bầu trời cao cao kia thật đẹp.
Trời xanh, mây trắng gió hiu hiu thổi, thời tiết ngày hôm nay của Yêu Giới rất đẹp, phi thường đẹp.
Vô Song trở về không làm kinh động đến ai, hắn bước ra một bước thân hình lại một lần nữa biến mất, để rồi nơi hắn xuất hiện tiếp theo là một mảnh đất nằm sâu trong Yêu Giới.
Nơi Vô Song xuất hiện là một mảnh đất với cái tên phi thường quen thuộc – Thanh Sơn Trấn.
Thanh Sơn Trấn vẫn yên bình như vậy, vẫn xinh đẹp như vậy, ở đó vẫn tồn tại một cây liễu xanh tốt.
Nhìn thấy cây liễu này bàn tay của Vô Song khẽ đưa ra, bàn tay của hắn có chút run lên chạm vào thân cây của nó, toàn bộ linh hồn đều thả lỏng cảm nhận từng dòng chảy của thời gian, từng hình ảnh của ký ức, cảm nhận cả những cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm lá liều khẽ đung đưa trong gió.
Người dân Thanh Sơn Trấn vẫn như vậy, không một ai để ý đến kỳ nhân đang đứng thẫn thờ trước cây liễu đầu trấn hay nói đúng hơn vị kỳ nhân này cứ như biến mất trong thiên địa, chưa từng có một ai nhìn thấy hắn, quan sát thấy hắn.
Đứng lặng trước cây liễu một thời gian, khóe miệng của Vô Song dần dần cong lên, ở cây liễu này từng có một cô gái ngốc nghếch bị hắn lừa đi, từng có một nữ nhân nói sẽ luôn chờ hắn ở đây.
Trấn Thanh Sơn hiện nay đã phồn hoa hơn xưa rất nhiều. Mượn thế Ma Thú Sơn Mạch, càng ngày càng có đông đảo lính đánh thuê về đây trú đóng, không chỉ vì ở nơi đây là chỗ dễ dàng nhất để tiến vào núi săn bắn mà còn vì trong trấn có một quầy thuốc.
Quầy thuốc không lớn, nhưng chỉ cần người mang đến còn một hơi thở, thì nhất định tươi cười mà bước ra. Và đây cũng là nơi được người trong trấn Thanh Sơn kính trọng nhất.
Phía trước quầy thuốc quanh năm lúc nào cũng tấp nập, người tới đây có thể là lính đánh thuê bị thương, hoặc người bệnh từ xa lại chỉ là ở đây còn có một quy củ bất di bất dịch, rằng dù cho người có thân phận cao quý thế nào, thì đến nơi đây cũng phải yên yên ổn ổn nhận thẻ mà xếp hàng.
Tất nhiên rất nhiều người bất mãn với quy định này nhưng khi nhìn thấy tấm biển tử kim có kí hiệu long tộc của quầy hàng nhỏ này thì tuyệt đối không có một ai dám ho he, tất cả đều ngoan ngoãn xếp hàng đợi đến lượt mình.
Tử Kim Thần Long là tấm bảng hiệu cao quý nhất tại Yêu Giới, nơi có tư cách đặt một tấm bảng hiệu như vậy chắc chắn phải là đại nhân vật xuất thân từ Yêu Cung, chỉ một tấm bảng hiệu duy nhất đã giúp chủ nhân nơi này bớt rất nhiều phiền phức.
Trong quầy thuốc, có bày biện một chiếc bàn gỗ sạch sẽ. Ngồi sau bàn gỗ là một bạch y thiếu nữ.
Ánh dương chiếu nghiêng qua người nàng, soi sáng nụ cười trong veo tinh khiết trên khuôn mặt. Cảnh tượng diễm lệ như vậy khiến cho người bệnh ngồi phía trước cũng phải ngây ngẩn một hồi.
“Về nhà đem thuốc này sắc thật đặc, đắp lên vết thương, như vậy sẽ ổn.”
Thiếu nữ áo trắng dịu dàng cười, cầm gói thuốc đặt lên trên bàn, tóc đen như gỗ mun xõa dài nghiêng về phía trước, thanh tú đơn thuần đến động lòng người. Khí chất như vậy, khiến đám đông ở đây chợt cảm thấy tự ti mặc cảm vô cùng.
Người bệnh cầm gói thuốc đi rồi mà vẫn ngơ ngẩn như mất hồn, thủy chung vẫn không làm sao quên được dáng vẻ ấy, nụ cười dịu dàng ấy. Y chợt cảm thấy, chỉ cần nhìn ngắm người con gái ôn nhu như nàng một lúc thì bao nhiêu đau đớn phiền não cũng sẽ nhanh chóng tan đi.
Cảnh tượng này cũng không phải xa lạ, chủ nhân của cửa hàng nhỏ này được ví như thần tiên, nàng không chỉ có một khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên mà còn thánh thiện vô cùng, cộng thêm sắc trắng trên trang phục cùng khí chất của nàng khiến nàng càng không nhiễm bụi trần, càng trở nên thoát tục.
Vẻ đẹp của nàng không chỉ nổi tiếng ở Thanh Sơn Trấn mà ở cả Gia Ma Đế Quốc, ở rất nhiều rất nhiều quốc gia lân cận nhưng tất cả những ai muốn tiếp cận nàng chỉ cần nhìn tấm bảng hiệu Tử Kim Thần Long kia liền bắt đầu thấy khó mà lui, chủ nhân của một tấm bảng hiệu như vậy căn bản không phải là người bọn họ có thể hướng tới.
...
Cuộc sống của Tiểu Y Tiên khi đến Yêu Giới đều như vậy, ngày qua ngày nàng đều bốc thuốc chữa bệnh ở Thanh Sơn Trấn, bằng vào thân phận của nàng tất nhiên có thể ở Yêu Cung tổng bộ thậm chí ở nơi đó căn bản không có một ai dám trái ý nàng nhưng nàng căn bản không cần cái đó.
Tiểu Y Tiên khác với Thải Lân, nàng không thích ồn ào, nàng không thích kiểm soát quyền lực, nàng chỉ muốn một góc yên bình, nàng chỉ muốn ngày ngày làm một y sư đợi hắn trở về cũng như những ngày tháng đó, những ngày tháng khi lần đầu gặp hắn, khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời nàng.
Không biết tại sao lúc này trong đầu Tiểu Y Tiên hiện ra rất nhiều kỷ niệm, y thuật của nàng ở bên hắn mới có thể tiến bộ, hắn là người đầu tiên cho nàng biết nghề y sư này cao quý, hắn là người trợ giúp Ách Nan Độc Thể của nàng đại thành cũng là người đầu tiên đưa nàng đi vào con đường tu luyện, con đường sát phát của cường giả.
Nghĩ về Vô Song, nghĩ về những ngày tháng đó Tiểu Y Tiên bỗng dưng mỉm cười, cái miệng xinh đẹp khẽ mấp máy những âm thanh có lẽ không ai ở đây có thể nghe nổi.
“Muội luôn đợi huynh ở cây liễu đầu thôn chỉ là huynh bao giờ mới trở về?”.
...
Khi ánh chiều tà dần dần buông xuống, khi mặt trời cũng bắt đầu nghỉ ngơi sau một ngày làm việc căng thẳng cũng là lúc phòng khám của Tiểu Y Tiên đóng cửa.
Như một thói quen bản thân nàng nhẹ nhàng bước trên con đường thân quen trên Thanh Sơn Trấn, bàn tay nàng nhẹ cầm lấy một chiếc ô che đi thứ ánh nắng chói chang của ánh chiều ta, nàng bước đi rất chậm rất chậm giữa con phố nhộn nhịp, ở đây cũng không một ai có thể quan sát thấy nàng chuyển động, nàng cũng trở thành vô hình trong mắt người dân Thanh Sơn Trấn.
Dưới ánh chiều tà, dưới hoàng hôn tuyệt đẹp của Thanh Sơn Trấn nàng lại tới gốc liễu năm đó, nhìn lên từng nhành liễu đung đưa trong gió, đây là thói quen của nàng một thói quen không bao giờ bỏ được.
Nàng lại tới đây để đợi hắn, cho dù nàng biết có lẽ hắn cũng không nhớ ở đây có một Thanh Sơn Trấn, nàng biết khi hắn trở về chắc chắn nơi đến đầu tiên phải là Yêu Cung, phải là cơ đồ của hắn.
Ngày hôm nay cũng như những ngày khác, Tiểu Y Tiên nhìn thấy rất nhiều bóng hinh đi lại tấp nập ở cổng Thanh Sơn Trấn nhưng không có hắn, không có hình bóng mà nàng muốn gặp nhất.
1 năm, đây là khoảng thời gian nàng không gặp hắn, đây là khoảng thời gian nàng rất muốn gặp hắn nhưng lại không dám đến gặp.
1 năm qua là thời gian Vô Song mệt mỏi nhất, là thời gian hắn chạy đôn chạy đáo nhiều nhất, khoảng thời gian này cũng là thời gian Vô Song không thể ở bên nữ nhân của chính mình.
Đúng lúc này thân hình của Tiểu Y Tiên khẽ run lên, nàng không thể tin tưởng được vào tai mình, dưới gốc liễu này nàng nghe thấy một âm thanh phi thường quen thuộc, âm thanh làm khuôn mặt xinh đẹp của nàng chảy xuống hai hàng lệ nhòa.
Âm thanh mà nàng nghe thấy là tiếng sáo quen thuộc, âm thanh tuyệt đẹp năm đó hắn thổi cho nàng, năm đó cũng dưới gốc liễu này chẳng biết từ bao giờ hắn chậm rãi đánh cắp trái tim nàng cũng bằng tiếng sáo đó.
Trên cây liễu quen thuộc chẳng biết khi nào xuất hiện cây sáo ngọc của hắn, khi tiếng gió lùa vào tạo nên những âm thanh phi thường quen thuộc.
Tiểu Y Tiên thân hình run lên, nàng rất nhanh mang cây sáo ngọc xuống, những ngón tay thon dài khẽ vuốt ve lên nó, nàng cảm nhận được khí tức của hắn, nàng cảm nhận được hơi thở của hắn.
“Huynh ấy... Huynh ấy quay về đây rồi”.
Tiểu Y Tiên lập tức xoay đầu lại, linh hồn lực của nàng bao phủ toàn bộ Thanh Sơn Trấn, nàng muốn tìm hắn, nàng muốn thấy hình bóng của hắn chỉ là rất nhanh nàng vô lực dựa vào gốc liễu, nàng không phát hiện ra hành tung của hắn.
Tiểu Y Tiên có chút thẫn thờ nhưng nàng lại càng nắm chặt cây sáo ngọc trong tay, nàng không biết hắn ở đâu, nàng không biết hắn đang làm gì nhưng nàng có một thứ linh cảm, linh cảm của riêng nữ giới.
Tiểu Y Tiên lao vút đi trên con đường ở Thanh Sơn Trấn, nơi nàng chạy tới chính là ngôi nhà nhỏ của nàng nằm cách tiệm thuốc không xa.
Trở lại ngôi nhà của mình, bàn tay của Tiểu Y Tiên khẽ run lên, trái tim nàng đập liên hồi, cánh cửa nhỏ bé lúc này trong mắt nàng lại nặng tựa ngàn cân.
Mím chặt đôi môi xinh, Tiểu Y Tiên rốt cuộc mở cửa, lần này nàng rốt cuộc cũng không cách nào giữ cho hàng nước mắt không lăn dài trên má, khi cánh cửa mở ra, khi từng tia sáng của ánh hoàng hồn xuyên qua khe hở nhỏ, nàng nhìn thấy một bóng lưng, một bóng lưng mà nàng nguyện dựa vào đời đời kiếp kiếp.
Tiểu Y Tiên căn bản không hề suy nghĩ, nàng lao thẳng về phía bóng lưng kia.
Tiểu Y Tiên ôm lấy Vô Song rất chặt, hắn có thể cảm nhận được bộ ngực mềm mại của nàng ép vào lưng hắn, hắn có thể cảm nhận được hương thơm xử nữ trên người nàng, hắn cũng có thể cảm nhận được cơ thể của nàng đang run lên.Vô Song mỉm cười, hai tay hắn nhẹ nhàng gỡ hai tay của nàng ra, sau đó chậm rãi xoay đầu lại nhìn nàng, một cái nhìn đầy yêu thương.
Hắn chậm rãi dùng tay nhéo cái mũi xinh đẹp của nàng.
“Đừng khóc, khóc khiến Tiểu Y Tiên của ta thực sự rất xấu”.
Tiểu Y Tiên nghe vậy lại càng khóc to hơn, nàng cứ như vậy vùi đầu vào ngực hắn, bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo của Vô Song mà nhè nhẹ run lên.
“Ta cứ khóc... Ai bảo huynh bỏ ta ở lại lâu như vậy, ai bảo huynh không quan tâm đến ta, ai bảo...”.
Vô Song không tiếp tục để nàng nói, hắn cúi nhẹ xuống hôn lên đôi môi mềm của nàng, hắn có thể cảm thấy đôi môi đó đang run rẩy nhưng đầy ấm áp, khoảnh khắc này kết hợp với ánh chiều tà thực đẹp.
Tiểu Y Tiên cũng kiễng chân lên, nàng vòng tay qua cổ Vô Song, khoảnh khắc này Tiểu Y Tiên không khóc, khoảnh khắc cả thiên địa như dừng lại.
Vô Song tiếp tục bế nàng lên, trong khuôn mặt đầy e thẹn của Tiểu Y Tiên, hắn cứ như vậy mang nàng vào trong phòng ngủ.
Tiểu Y Tiên đương nhiên biết Vô Song muốn làm gì, nàng chỉ có thể úp mặt vào ngực hắn đến cả nhìn nàng cũng không dám nhìn, nhịp tim của nàng đập mạnh đến mức như muốn chui ra khỏi lồng ngực.
Vô Song nhìn thấy biểu hiện của nàng chỉ có thể chậm rãi mỉm cười, đây là nhà của hắn, quả thực cho dù đi đâu làm gì cũng không cách nào thoải mái bằng về nhà, về với nữ nhân của mình.
Nhẹ nhàng đặt cơ thể mềm mại kia xuống giường, Vô Song chống hai tay xuống, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng xuống Tiểu Y Tiên, hắn cứ như cố tình muốn quan sát biểu cảm e thẹn của nàng vậy.
Tiểu Y Tiên lần này quả thực có xúc động muốn đánh cho Vô Song một trận, cơ thể mềm mại của nàng bắt đầu đổ lên, nàng thực sự phi thường xấu hổ trước cái nhìn của hắn.
Tiểu Y Tiên ở bên dưới không biết làm gì, chân tay nàng cứ như thừa thãi vậy, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác này, mím chặt đôi môi nhỏ, Tiểu Y Tiên rốt cuộc khẽ lên tiếng.
“Có thể... Có thể để đến tối được không... Muội...”.
Tiểu Y Tiên thực sự cũng chẳng biết mình đang nói gì, nàng thực sự đang mong đợi ngày này rất lâu nhưng đến lúc này nàng lại sợ, một nỗi sợ vô danh.
Vô Song dùng một tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt hoàn mỹ kia, một tay còn lại hắn điểm thẳng ra phía ngoài.
Một chỉ tay của hắn khiến toàn bộ Gia Mã Đế Quốc sợ hãi, một chỉ tay đêm tối lập tức bao phủ toàn bộ Gia Mã Đế Quốc, che phủ toàn bộ Thanh Sơn Trấn.
Vô Song lần này cũng không tiếp tục trêu đùa nàng, hắn nhẹ cúi đầu xuống thì thầm vào tai nàng.
“Thả lỏng một chút, có huynh ở đây rồi”.
Câu nói này như một loại thần chú ma mị, quả nhiên thân hình của Tiểu Y Tiên mềm mại hơn rất nhiều, ánh mắt của nàng nhẹ nhắm lại, đôi môi nhỏ nhắn cũng mím lại.
Vô Song nhẹ nhàng hết sức cởi từng nút áo trên người nàng, thân thể như bạch ngọc với làn da trắng mịn của Tiểu Y Tiên dần dần lộ ra trong mắt hắn, làn da của nàng rất đẹp, phi thường đẹp đồng thời thứ đặc biệt nhất trên người Tiểu Y Tiên là vòng eo hoàn mỹ đến dọa người, vòng eo khiến Vô Song chỉ muốn ôm mãi không thôi.
Vô Song nhẹ nhàng cúi đầu xuống, hắn một lần nữa hôn lên đôi môi mềm ướt át kia, cơ thể hắn ép lên cơ thể mỹ nhân, bàn tay nhè nhẹ vuốt ve trên cơ thể nàng, nơi nào bàn tay đó đi qua Tiểu Y Tiên lại khẽ run lên.
Vô Song làm chậm rãi cũng rất ôn nhu, đối với hắn Tiểu Y Tiên như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ, một nữ nhân khiến hắn phải nâng niu từng chút một.
Vô Song tiếp tục nhẹ hôn xuống cổ nàng, bàn tay hắn vẫn cứ lướt trên thân thể bạch ngọc kia đồng thời không ngờ Tiểu Y Tiên lúc này cũng dùng hay tay mềm mại ôm lấy Vô Song.
Nàng rốt cuộc mở mắt, không biết lấy dũng khí ở đâu nàng ôm hắn phi thường chặt, Vô Song có thể cảm nhận được thân nhiệt của nàng đang nóng lên.
“Muội.. Muội có đẹp không?”.
Hơi nóng ma mị của nàng cứ như vậy thổi vào vành tai Vô Song đồng thời câu hỏi của nàng khiến hắn phi thường buồn cười, cô gái nhỏ này không ngờ đến lúc này vẫn có thể hỏi được một câu như vậy.
“Rất đẹp, phi thường đẹp”.
Tiểu Y Tiên nghe vậy nhoẻn miệng cười, một nụ cười đẹp như thiên tiên, ngày hôm nay nàng mới có thể chính thức làm nữ nhân của hắn, ngày hôm nay nàng dQuft4qZ mới chính thức thuộc về hắn.
“Nhẹ nhàng một chút, th... Thiếp sợ”.
Ở ngoài kia vô số người đang hốt hoảng, ở ngoài kia vô số cường giả của Gia Mã Đế Quốc sợ hãi, đấu vương, đấu hoàng, đấu tông hay đấu tôn đều không ngoại lệ, màn đêm che phủ Gia Mã Đế Quốc thực sự quá khủng bố có điều bọn họ sợ là việc của họ, Vô Song không quan tâm.
Thế giới hiện nay của Vô Song rất nhỏ, vừa vặn chỉ bằng căn phòng này, cả thế giới của hắn lúc này chỉ còn lại thân hình mềm mại của Tiểu Y Tiên khẽ cử động theo từng nhịp của hắn, chỉ còn lại những tiếng rên rỉ đầy ma mị.
...
Chẳng biết qua bao lâu, trong lồng ngực của Vô Song thân hình nhỏ nhắn của Tiểu Y Tiên khẽ cực quậy.
Nàng thích thú dùng ngón tay vẽ vẽ lên lồng ngực của hắn, khuôn mặt đỏ hồng xinh đẹp vô cùng, đôi môi ngọt ngào khẽ mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc.
Nhìn nữ nhân của mình nghịch ngợm Vô Song liền gõ nhẹ vào đầu nàng, một tay vẫn nhẹ di chuyển trên tấm lưng trơn bóng như bạch ngọc kia.
“Ngủ đi, đừng nhộn”.
Tiểu Y Tiên nghe vậy liền lè lưỡi với Vô Song, nàng rúc đầu càng chặt hơn vào ngực của hắn, đêm tối dần buông xuống, thời gian dần đi qua nhưng đối với nàng mà nói hiện nay thời gian như không tồn tại, nàng nguyện lưu giữ phút dây này mãi mãi.
...
“À... Giữa thiếp cùng Vân Vận tỷ, Thải Lân tỷ rốt cuộc ai xinh hơn”.
...
“Không trả lời được không?”.
Vô Song mỉm cười lên tiếng, Tiểu Y Tiên của hắn càng ngày càng đáng yêu, Vô Song càng ôm chặt vòng eo tinh mỹ của nàng hơn.
“Không được, nhất định phải trả lời thiếp mới có thể ngủ được”.
Vô Song phì cười, ánh mắt nóng rực của hắn một lần nữa nhìn mỹ nhân trong lồng ngực, giữa đêm tối ánh mắt của hắn tham lam quan sát chọn vẹn thân thể của nàng, hắn có thể cảm nhận làn da Tiểu Y Tiên đang đỏ lên vì xấu hổ.
“Cái này đợi cả ba nàng cùng lên giường ta mới có thể xem xét được”.
Nụ cười tà dị của hắn hiện lên, nụ cười khiến Tiểu Y Tiên dùng tay véo mạnh vào hông hắn.
“Hừ nghĩ đẹp lắm, huynh cứ ở đó mơ mộng đi”.
...
Cứ như thế thời gian dần qua, cả Tiểu Y Tiên cùng Vô Song chẳng biết khi nào thiếp đi.
Đêm nay là một đêm thật đẹp, thật yên bình.
Đi càng nhiều, nhìn thấy càng nhiều và trải qua càng nhiều thì mới nhận ra có những thứ không thể đánh mất, có những thứ càng phải quý trọng.
Vô Song hắn không đơn độc trên thế giới này, Vô Song hắn cũng có nhà để về, có nơi để nghỉ ngơi mỗi khi mệt mỏi, sau cuộc chiến song đế giữa Tiêu Viêm cùng Hồn Thiên Đế đó Vô Song biến mất, hắn hkoong đụng vào bất cứ việc nào ở Đấu Khí Đại Lục nữa, nơi đầu tiên hắn trở về là Yêu Giới.
Yêu Giới là thế giới tự tạo mà Họa Thần trợ giúp hắn, một mảnh đất tập trung gần 1/3 dân chúng Đấu Khí Đại Lục bao gồm Tây Bắc Đại Lục, Thú Vực cùng mảnh đất Trung Châu nối liền hai khối đại địa này, một Yêu Giới được lập nên vì hắn, nhà của hắn.
Người ở Yêu Giới cũng không hề biết những việc diễn ra ở Đấu Khí Đại Lục vì hai mảnh đại lục này gần như không có bất cứ thứ gì liên quan đến nhau, cuộc sống ở Yêu Giới bình yên hơn Đấu Khí Đại Lục rất nhiều rất nhiều.
Yêu Giới có một thứ mà Đấu Khí Đại Lục không thể có, Yêu Giới tồn tại luật pháp thứ có thể giúp Vô Song chân chính bảo vệ những phàm nhân như ước nguyện ban đầu của hắn, cường giả có thể giới của cường giả, phàm nhân cũng có cuộc sống của phàm nhân, mỗi người sinh ra đã có một sứ mạnh khác nhau, mỗi người đi ra đã tự chọn một con đường khác cho mình.
Vô Song trở về Yêu Giới của mình trong sự im lặng, ngay khi hắn xuất hiện trên bầu trời Yêu Giới ánh mắt hắn nhè nhẹ nhắm lại, cái mũi tham lam hít thở luồng không khí trong lành nơi đây, đã lâu lắm rồi hắn mới có lại thứ cảm giác này, đã lâu lắm rồi hắn mới nhận ra bầu trời cao cao kia thật đẹp.
Trời xanh, mây trắng gió hiu hiu thổi, thời tiết ngày hôm nay của Yêu Giới rất đẹp, phi thường đẹp.
Vô Song trở về không làm kinh động đến ai, hắn bước ra một bước thân hình lại một lần nữa biến mất, để rồi nơi hắn xuất hiện tiếp theo là một mảnh đất nằm sâu trong Yêu Giới.
Nơi Vô Song xuất hiện là một mảnh đất với cái tên phi thường quen thuộc – Thanh Sơn Trấn.
Thanh Sơn Trấn vẫn yên bình như vậy, vẫn xinh đẹp như vậy, ở đó vẫn tồn tại một cây liễu xanh tốt.
Nhìn thấy cây liễu này bàn tay của Vô Song khẽ đưa ra, bàn tay của hắn có chút run lên chạm vào thân cây của nó, toàn bộ linh hồn đều thả lỏng cảm nhận từng dòng chảy của thời gian, từng hình ảnh của ký ức, cảm nhận cả những cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm lá liều khẽ đung đưa trong gió.
Người dân Thanh Sơn Trấn vẫn như vậy, không một ai để ý đến kỳ nhân đang đứng thẫn thờ trước cây liễu đầu trấn hay nói đúng hơn vị kỳ nhân này cứ như biến mất trong thiên địa, chưa từng có một ai nhìn thấy hắn, quan sát thấy hắn.
Đứng lặng trước cây liễu một thời gian, khóe miệng của Vô Song dần dần cong lên, ở cây liễu này từng có một cô gái ngốc nghếch bị hắn lừa đi, từng có một nữ nhân nói sẽ luôn chờ hắn ở đây.
Trấn Thanh Sơn hiện nay đã phồn hoa hơn xưa rất nhiều. Mượn thế Ma Thú Sơn Mạch, càng ngày càng có đông đảo lính đánh thuê về đây trú đóng, không chỉ vì ở nơi đây là chỗ dễ dàng nhất để tiến vào núi săn bắn mà còn vì trong trấn có một quầy thuốc.
Quầy thuốc không lớn, nhưng chỉ cần người mang đến còn một hơi thở, thì nhất định tươi cười mà bước ra. Và đây cũng là nơi được người trong trấn Thanh Sơn kính trọng nhất.
Phía trước quầy thuốc quanh năm lúc nào cũng tấp nập, người tới đây có thể là lính đánh thuê bị thương, hoặc người bệnh từ xa lại chỉ là ở đây còn có một quy củ bất di bất dịch, rằng dù cho người có thân phận cao quý thế nào, thì đến nơi đây cũng phải yên yên ổn ổn nhận thẻ mà xếp hàng.
Tất nhiên rất nhiều người bất mãn với quy định này nhưng khi nhìn thấy tấm biển tử kim có kí hiệu long tộc của quầy hàng nhỏ này thì tuyệt đối không có một ai dám ho he, tất cả đều ngoan ngoãn xếp hàng đợi đến lượt mình.
Tử Kim Thần Long là tấm bảng hiệu cao quý nhất tại Yêu Giới, nơi có tư cách đặt một tấm bảng hiệu như vậy chắc chắn phải là đại nhân vật xuất thân từ Yêu Cung, chỉ một tấm bảng hiệu duy nhất đã giúp chủ nhân nơi này bớt rất nhiều phiền phức.
Trong quầy thuốc, có bày biện một chiếc bàn gỗ sạch sẽ. Ngồi sau bàn gỗ là một bạch y thiếu nữ.
Ánh dương chiếu nghiêng qua người nàng, soi sáng nụ cười trong veo tinh khiết trên khuôn mặt. Cảnh tượng diễm lệ như vậy khiến cho người bệnh ngồi phía trước cũng phải ngây ngẩn một hồi.
“Về nhà đem thuốc này sắc thật đặc, đắp lên vết thương, như vậy sẽ ổn.”
Thiếu nữ áo trắng dịu dàng cười, cầm gói thuốc đặt lên trên bàn, tóc đen như gỗ mun xõa dài nghiêng về phía trước, thanh tú đơn thuần đến động lòng người. Khí chất như vậy, khiến đám đông ở đây chợt cảm thấy tự ti mặc cảm vô cùng.
Người bệnh cầm gói thuốc đi rồi mà vẫn ngơ ngẩn như mất hồn, thủy chung vẫn không làm sao quên được dáng vẻ ấy, nụ cười dịu dàng ấy. Y chợt cảm thấy, chỉ cần nhìn ngắm người con gái ôn nhu như nàng một lúc thì bao nhiêu đau đớn phiền não cũng sẽ nhanh chóng tan đi.
Cảnh tượng này cũng không phải xa lạ, chủ nhân của cửa hàng nhỏ này được ví như thần tiên, nàng không chỉ có một khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên mà còn thánh thiện vô cùng, cộng thêm sắc trắng trên trang phục cùng khí chất của nàng khiến nàng càng không nhiễm bụi trần, càng trở nên thoát tục.
Vẻ đẹp của nàng không chỉ nổi tiếng ở Thanh Sơn Trấn mà ở cả Gia Ma Đế Quốc, ở rất nhiều rất nhiều quốc gia lân cận nhưng tất cả những ai muốn tiếp cận nàng chỉ cần nhìn tấm bảng hiệu Tử Kim Thần Long kia liền bắt đầu thấy khó mà lui, chủ nhân của một tấm bảng hiệu như vậy căn bản không phải là người bọn họ có thể hướng tới.
...
Cuộc sống của Tiểu Y Tiên khi đến Yêu Giới đều như vậy, ngày qua ngày nàng đều bốc thuốc chữa bệnh ở Thanh Sơn Trấn, bằng vào thân phận của nàng tất nhiên có thể ở Yêu Cung tổng bộ thậm chí ở nơi đó căn bản không có một ai dám trái ý nàng nhưng nàng căn bản không cần cái đó.
Tiểu Y Tiên khác với Thải Lân, nàng không thích ồn ào, nàng không thích kiểm soát quyền lực, nàng chỉ muốn một góc yên bình, nàng chỉ muốn ngày ngày làm một y sư đợi hắn trở về cũng như những ngày tháng đó, những ngày tháng khi lần đầu gặp hắn, khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời nàng.
Không biết tại sao lúc này trong đầu Tiểu Y Tiên hiện ra rất nhiều kỷ niệm, y thuật của nàng ở bên hắn mới có thể tiến bộ, hắn là người đầu tiên cho nàng biết nghề y sư này cao quý, hắn là người trợ giúp Ách Nan Độc Thể của nàng đại thành cũng là người đầu tiên đưa nàng đi vào con đường tu luyện, con đường sát phát của cường giả.
Nghĩ về Vô Song, nghĩ về những ngày tháng đó Tiểu Y Tiên bỗng dưng mỉm cười, cái miệng xinh đẹp khẽ mấp máy những âm thanh có lẽ không ai ở đây có thể nghe nổi.
“Muội luôn đợi huynh ở cây liễu đầu thôn chỉ là huynh bao giờ mới trở về?”.
...
Khi ánh chiều tà dần dần buông xuống, khi mặt trời cũng bắt đầu nghỉ ngơi sau một ngày làm việc căng thẳng cũng là lúc phòng khám của Tiểu Y Tiên đóng cửa.
Như một thói quen bản thân nàng nhẹ nhàng bước trên con đường thân quen trên Thanh Sơn Trấn, bàn tay nàng nhẹ cầm lấy một chiếc ô che đi thứ ánh nắng chói chang của ánh chiều ta, nàng bước đi rất chậm rất chậm giữa con phố nhộn nhịp, ở đây cũng không một ai có thể quan sát thấy nàng chuyển động, nàng cũng trở thành vô hình trong mắt người dân Thanh Sơn Trấn.
Dưới ánh chiều tà, dưới hoàng hôn tuyệt đẹp của Thanh Sơn Trấn nàng lại tới gốc liễu năm đó, nhìn lên từng nhành liễu đung đưa trong gió, đây là thói quen của nàng một thói quen không bao giờ bỏ được.
Nàng lại tới đây để đợi hắn, cho dù nàng biết có lẽ hắn cũng không nhớ ở đây có một Thanh Sơn Trấn, nàng biết khi hắn trở về chắc chắn nơi đến đầu tiên phải là Yêu Cung, phải là cơ đồ của hắn.
Ngày hôm nay cũng như những ngày khác, Tiểu Y Tiên nhìn thấy rất nhiều bóng hinh đi lại tấp nập ở cổng Thanh Sơn Trấn nhưng không có hắn, không có hình bóng mà nàng muốn gặp nhất.
1 năm, đây là khoảng thời gian nàng không gặp hắn, đây là khoảng thời gian nàng rất muốn gặp hắn nhưng lại không dám đến gặp.
1 năm qua là thời gian Vô Song mệt mỏi nhất, là thời gian hắn chạy đôn chạy đáo nhiều nhất, khoảng thời gian này cũng là thời gian Vô Song không thể ở bên nữ nhân của chính mình.
Đúng lúc này thân hình của Tiểu Y Tiên khẽ run lên, nàng không thể tin tưởng được vào tai mình, dưới gốc liễu này nàng nghe thấy một âm thanh phi thường quen thuộc, âm thanh làm khuôn mặt xinh đẹp của nàng chảy xuống hai hàng lệ nhòa.
Âm thanh mà nàng nghe thấy là tiếng sáo quen thuộc, âm thanh tuyệt đẹp năm đó hắn thổi cho nàng, năm đó cũng dưới gốc liễu này chẳng biết từ bao giờ hắn chậm rãi đánh cắp trái tim nàng cũng bằng tiếng sáo đó.
Trên cây liễu quen thuộc chẳng biết khi nào xuất hiện cây sáo ngọc của hắn, khi tiếng gió lùa vào tạo nên những âm thanh phi thường quen thuộc.
Tiểu Y Tiên thân hình run lên, nàng rất nhanh mang cây sáo ngọc xuống, những ngón tay thon dài khẽ vuốt ve lên nó, nàng cảm nhận được khí tức của hắn, nàng cảm nhận được hơi thở của hắn.
“Huynh ấy... Huynh ấy quay về đây rồi”.
Tiểu Y Tiên lập tức xoay đầu lại, linh hồn lực của nàng bao phủ toàn bộ Thanh Sơn Trấn, nàng muốn tìm hắn, nàng muốn thấy hình bóng của hắn chỉ là rất nhanh nàng vô lực dựa vào gốc liễu, nàng không phát hiện ra hành tung của hắn.
Tiểu Y Tiên có chút thẫn thờ nhưng nàng lại càng nắm chặt cây sáo ngọc trong tay, nàng không biết hắn ở đâu, nàng không biết hắn đang làm gì nhưng nàng có một thứ linh cảm, linh cảm của riêng nữ giới.
Tiểu Y Tiên lao vút đi trên con đường ở Thanh Sơn Trấn, nơi nàng chạy tới chính là ngôi nhà nhỏ của nàng nằm cách tiệm thuốc không xa.
Trở lại ngôi nhà của mình, bàn tay của Tiểu Y Tiên khẽ run lên, trái tim nàng đập liên hồi, cánh cửa nhỏ bé lúc này trong mắt nàng lại nặng tựa ngàn cân.
Mím chặt đôi môi xinh, Tiểu Y Tiên rốt cuộc mở cửa, lần này nàng rốt cuộc cũng không cách nào giữ cho hàng nước mắt không lăn dài trên má, khi cánh cửa mở ra, khi từng tia sáng của ánh hoàng hồn xuyên qua khe hở nhỏ, nàng nhìn thấy một bóng lưng, một bóng lưng mà nàng nguyện dựa vào đời đời kiếp kiếp.
Tiểu Y Tiên căn bản không hề suy nghĩ, nàng lao thẳng về phía bóng lưng kia.
Tiểu Y Tiên ôm lấy Vô Song rất chặt, hắn có thể cảm nhận được bộ ngực mềm mại của nàng ép vào lưng hắn, hắn có thể cảm nhận được hương thơm xử nữ trên người nàng, hắn cũng có thể cảm nhận được cơ thể của nàng đang run lên.Vô Song mỉm cười, hai tay hắn nhẹ nhàng gỡ hai tay của nàng ra, sau đó chậm rãi xoay đầu lại nhìn nàng, một cái nhìn đầy yêu thương.
Hắn chậm rãi dùng tay nhéo cái mũi xinh đẹp của nàng.
“Đừng khóc, khóc khiến Tiểu Y Tiên của ta thực sự rất xấu”.
Tiểu Y Tiên nghe vậy lại càng khóc to hơn, nàng cứ như vậy vùi đầu vào ngực hắn, bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo của Vô Song mà nhè nhẹ run lên.
“Ta cứ khóc... Ai bảo huynh bỏ ta ở lại lâu như vậy, ai bảo huynh không quan tâm đến ta, ai bảo...”.
Vô Song không tiếp tục để nàng nói, hắn cúi nhẹ xuống hôn lên đôi môi mềm của nàng, hắn có thể cảm thấy đôi môi đó đang run rẩy nhưng đầy ấm áp, khoảnh khắc này kết hợp với ánh chiều tà thực đẹp.
Tiểu Y Tiên cũng kiễng chân lên, nàng vòng tay qua cổ Vô Song, khoảnh khắc này Tiểu Y Tiên không khóc, khoảnh khắc cả thiên địa như dừng lại.
Vô Song tiếp tục bế nàng lên, trong khuôn mặt đầy e thẹn của Tiểu Y Tiên, hắn cứ như vậy mang nàng vào trong phòng ngủ.
Tiểu Y Tiên đương nhiên biết Vô Song muốn làm gì, nàng chỉ có thể úp mặt vào ngực hắn đến cả nhìn nàng cũng không dám nhìn, nhịp tim của nàng đập mạnh đến mức như muốn chui ra khỏi lồng ngực.
Vô Song nhìn thấy biểu hiện của nàng chỉ có thể chậm rãi mỉm cười, đây là nhà của hắn, quả thực cho dù đi đâu làm gì cũng không cách nào thoải mái bằng về nhà, về với nữ nhân của mình.
Nhẹ nhàng đặt cơ thể mềm mại kia xuống giường, Vô Song chống hai tay xuống, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng xuống Tiểu Y Tiên, hắn cứ như cố tình muốn quan sát biểu cảm e thẹn của nàng vậy.
Tiểu Y Tiên lần này quả thực có xúc động muốn đánh cho Vô Song một trận, cơ thể mềm mại của nàng bắt đầu đổ lên, nàng thực sự phi thường xấu hổ trước cái nhìn của hắn.
Tiểu Y Tiên ở bên dưới không biết làm gì, chân tay nàng cứ như thừa thãi vậy, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác này, mím chặt đôi môi nhỏ, Tiểu Y Tiên rốt cuộc khẽ lên tiếng.
“Có thể... Có thể để đến tối được không... Muội...”.
Tiểu Y Tiên thực sự cũng chẳng biết mình đang nói gì, nàng thực sự đang mong đợi ngày này rất lâu nhưng đến lúc này nàng lại sợ, một nỗi sợ vô danh.
Vô Song dùng một tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt hoàn mỹ kia, một tay còn lại hắn điểm thẳng ra phía ngoài.
Một chỉ tay của hắn khiến toàn bộ Gia Mã Đế Quốc sợ hãi, một chỉ tay đêm tối lập tức bao phủ toàn bộ Gia Mã Đế Quốc, che phủ toàn bộ Thanh Sơn Trấn.
Vô Song lần này cũng không tiếp tục trêu đùa nàng, hắn nhẹ cúi đầu xuống thì thầm vào tai nàng.
“Thả lỏng một chút, có huynh ở đây rồi”.
Câu nói này như một loại thần chú ma mị, quả nhiên thân hình của Tiểu Y Tiên mềm mại hơn rất nhiều, ánh mắt của nàng nhẹ nhắm lại, đôi môi nhỏ nhắn cũng mím lại.
Vô Song nhẹ nhàng hết sức cởi từng nút áo trên người nàng, thân thể như bạch ngọc với làn da trắng mịn của Tiểu Y Tiên dần dần lộ ra trong mắt hắn, làn da của nàng rất đẹp, phi thường đẹp đồng thời thứ đặc biệt nhất trên người Tiểu Y Tiên là vòng eo hoàn mỹ đến dọa người, vòng eo khiến Vô Song chỉ muốn ôm mãi không thôi.
Vô Song nhẹ nhàng cúi đầu xuống, hắn một lần nữa hôn lên đôi môi mềm ướt át kia, cơ thể hắn ép lên cơ thể mỹ nhân, bàn tay nhè nhẹ vuốt ve trên cơ thể nàng, nơi nào bàn tay đó đi qua Tiểu Y Tiên lại khẽ run lên.
Vô Song làm chậm rãi cũng rất ôn nhu, đối với hắn Tiểu Y Tiên như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ, một nữ nhân khiến hắn phải nâng niu từng chút một.
Vô Song tiếp tục nhẹ hôn xuống cổ nàng, bàn tay hắn vẫn cứ lướt trên thân thể bạch ngọc kia đồng thời không ngờ Tiểu Y Tiên lúc này cũng dùng hay tay mềm mại ôm lấy Vô Song.
Nàng rốt cuộc mở mắt, không biết lấy dũng khí ở đâu nàng ôm hắn phi thường chặt, Vô Song có thể cảm nhận được thân nhiệt của nàng đang nóng lên.
“Muội.. Muội có đẹp không?”.
Hơi nóng ma mị của nàng cứ như vậy thổi vào vành tai Vô Song đồng thời câu hỏi của nàng khiến hắn phi thường buồn cười, cô gái nhỏ này không ngờ đến lúc này vẫn có thể hỏi được một câu như vậy.
“Rất đẹp, phi thường đẹp”.
Tiểu Y Tiên nghe vậy nhoẻn miệng cười, một nụ cười đẹp như thiên tiên, ngày hôm nay nàng mới có thể chính thức làm nữ nhân của hắn, ngày hôm nay nàng dQuft4qZ mới chính thức thuộc về hắn.
“Nhẹ nhàng một chút, th... Thiếp sợ”.
Ở ngoài kia vô số người đang hốt hoảng, ở ngoài kia vô số cường giả của Gia Mã Đế Quốc sợ hãi, đấu vương, đấu hoàng, đấu tông hay đấu tôn đều không ngoại lệ, màn đêm che phủ Gia Mã Đế Quốc thực sự quá khủng bố có điều bọn họ sợ là việc của họ, Vô Song không quan tâm.
Thế giới hiện nay của Vô Song rất nhỏ, vừa vặn chỉ bằng căn phòng này, cả thế giới của hắn lúc này chỉ còn lại thân hình mềm mại của Tiểu Y Tiên khẽ cử động theo từng nhịp của hắn, chỉ còn lại những tiếng rên rỉ đầy ma mị.
...
Chẳng biết qua bao lâu, trong lồng ngực của Vô Song thân hình nhỏ nhắn của Tiểu Y Tiên khẽ cực quậy.
Nàng thích thú dùng ngón tay vẽ vẽ lên lồng ngực của hắn, khuôn mặt đỏ hồng xinh đẹp vô cùng, đôi môi ngọt ngào khẽ mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc.
Nhìn nữ nhân của mình nghịch ngợm Vô Song liền gõ nhẹ vào đầu nàng, một tay vẫn nhẹ di chuyển trên tấm lưng trơn bóng như bạch ngọc kia.
“Ngủ đi, đừng nhộn”.
Tiểu Y Tiên nghe vậy liền lè lưỡi với Vô Song, nàng rúc đầu càng chặt hơn vào ngực của hắn, đêm tối dần buông xuống, thời gian dần đi qua nhưng đối với nàng mà nói hiện nay thời gian như không tồn tại, nàng nguyện lưu giữ phút dây này mãi mãi.
...
“À... Giữa thiếp cùng Vân Vận tỷ, Thải Lân tỷ rốt cuộc ai xinh hơn”.
...
“Không trả lời được không?”.
Vô Song mỉm cười lên tiếng, Tiểu Y Tiên của hắn càng ngày càng đáng yêu, Vô Song càng ôm chặt vòng eo tinh mỹ của nàng hơn.
“Không được, nhất định phải trả lời thiếp mới có thể ngủ được”.
Vô Song phì cười, ánh mắt nóng rực của hắn một lần nữa nhìn mỹ nhân trong lồng ngực, giữa đêm tối ánh mắt của hắn tham lam quan sát chọn vẹn thân thể của nàng, hắn có thể cảm nhận làn da Tiểu Y Tiên đang đỏ lên vì xấu hổ.
“Cái này đợi cả ba nàng cùng lên giường ta mới có thể xem xét được”.
Nụ cười tà dị của hắn hiện lên, nụ cười khiến Tiểu Y Tiên dùng tay véo mạnh vào hông hắn.
“Hừ nghĩ đẹp lắm, huynh cứ ở đó mơ mộng đi”.
...
Cứ như thế thời gian dần qua, cả Tiểu Y Tiên cùng Vô Song chẳng biết khi nào thiếp đi.
Đêm nay là một đêm thật đẹp, thật yên bình.
/438
|